Chương 80: Cứ như vậy đi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong khoảng thời gian này, Tu Lăng và Nhân Ly không tiếp xúc nhiều lắm. Nhưng mà, ngẩng đầu không gặp cúi đầu ắt sẽ thấy, quan hệ giữa hai người không hề chuyển biến xấu.

Ngày ngày cô ở nhà còn anh đi kiếm tiền mua sữa nuôi con.

Có đôi lúc cảm thấy cô quạnh, trống trải như mất đi điều gì đó, cô sẽ gọi điện cho anh. Gần đây Nhân Ly vẫn hay làm vậy dù chẳng có chuyện gì quan trọng, chỉ nói mấy câu vớ vẩn. Phần lớn thời gian anh đều im lặng nghe cô huyên thuyên, nhưng nhất định sẽ không cúp máy.

Nhân Ly vừa bấm nút gọi cho anh, thì ngoài phòng khách chợt có tiếng nhạc vang lên. Cô ra ngoài phòng khách thì thấy di động của anh ở trên sofa. Quên không mang đi ư? Cô chợt thấy hoài nghi, không biết có phải anh cố ý để ở nhà để tránh cô làm phiền hay không?

Trước đây từng có lần cô nghịch di động của Mạc Tu Lăng, không thấy anh lưu số của mình trong máy, cô thắc mắc thì anh chỉ nói: "Như vậy chẳng phải là chứng minh rõ anh thuộc nằm lòng số của em ư?", không cần lưu danh bạ có thể trực tiếp bấm.

Nhưng hiện tại, cô chăm chú nhìn thông báo cuộc gọi nhỡ trên màn hình di động của anh. Nó không phải là một dãy số nữa.

Cô gọi lại một lần, xác định mình không nhìn nhầm, sau đó xóa cuộc gọi nhỡ đi. Tâm trạng bỗng nhiên thoải mái hơn rất nhiều.

Nửa tháng nay, cô đã nghĩ đi nghĩ lại, nếu như cô sớm biết mình sẽ lấy Mạc Tu Lăng, thì cái đêm của năm năm trước hẳn là một chuyện may mắn! Duyên phận, thật đúng là ly kỳ!

Nếu như Giang Nhân Đình biết người đàn ông đêm đó là Mạc Tu Lăng, có lẽ cô ta sẽ tức đến phát điên. Quẩn quanh một vòng, hóa ra chẳng ai có thể đoán được ý trời.

Cho dù quá khứ xảy ra chuyện gì cũng không còn quan trọng nữa, bởi vì hiện tại mới quan trọng.

Cuối tuần, Tu Lăng đưa Nhân Ly đến biệt thự Thuần Viên.

Ở đây không có người giúp việc, tất cả mọi việc đều do ông Giang đích thân làm. Nhân Ly chợt hiểu ra nhiều điều. Cho dù mẹ cô đã từng làm chuyện gì thì trong trái tim cha cô, mọi ngõ ngách đều chỉ thuộc về một mình bà.

Giang Thánh Minh biết Uông Tố Thu ghét nhất trong nhà xuất hiện người ngoài, cho nên ông không thuê người giúp việc. Nơi này tất cả mọi thứ đều được bày trí theo sở thích của Uông Tố Thu. Hoàn toàn không phải là nhất thời cao hứng, căn biệt thự này đã được xây dựng khá lâu rồi.

Biết chuyện Nhân Ly mang thai, ông Giang nhất định đòi tự mình vào bếp. Chuyện này thật sự đã khiến Nhân Ly phải giật mình. Trong ấn tượng của cô, cha là một người sống chết không chịu dính tay vào dầu mỡ. Dù rất không cam tâm nhưng cô cũng phải thừa nhận một sự thật là toàn bộ mấy thứ việc lặt vặt trong nhà trước đây đều do một tay Bạch Thanh Hà lo liệu quán xuyến, bà ta chăm sóc cha cô thật sự rất tốt.

"Cha, để con giúp cha một tay." Nhân Ly vẫn không yên tâm. Cô khá gầy, nếu không nói cô có thai, bình thường nhìn vào sẽ không ai nhận ra.

"Không cần, không cần, con cứ ngồi nghỉ đi. Phải tin vào năng lực của cha chứ." Ông Giang đẩy cô ra ghế ngồi.

Cô nhìn nụ cười rạng rõ như ánh dương trên mặt cha, bao nhiêu lo lắng trong lòng đều vơi đi.

Mạc Tu Lăng thấy tâm trạng của cô tốt như vậy cũng cảm thấy yên lòng.

Cô dặn dò anh: "Lát nữa ăn cơm nhớ khen cha nấu ăn ngon."

"Tất nhiên rồi." Ạnh sảng khoái đáp.

Thực ra, tay nghề của ông Giang không tốt như trong tưởng tượng của hai người, dù không thể so với đầu bếp nhưng cũng coi như có mùi vị riêng. Có lẽ đây là kết quả mấy tháng khổ cực của ông.

Ăn cơm xong, thấy cha dường như có chuyện muốn nói với Tu Lăng, Nhân Ly liền lấy cớ rửa bát để tránh đi.

Thỉnh thoảng cô quay ra nhìn, thấy cha nói gì đó với anh, còn anh chỉ gật đầu, giống như một đứa trẻ ngoan đang nghe người lớn dạy bảo.

Cô hiểu rõ, cha nói nhiều như vậy, cũng chỉ vì anh là con rể của cha mà thôi.

Cô thở dài, trong lòng nhẹ nhõm.

Còn có gì mà phải so đo nữa đây, người đàn ông kia là chồng của cô, là cha của cục cưng trong bụng cô. Sẽ không có ai thay đổi được điều này.

Nhân Ly ra khỏi bếp, vừa lau tay vừa kinh ngạc thốt lên: "Cha đi đâu rồi?"

Mạc Tu Lăng cười: "Cha nói hôm nay đẹp trời nên muốn đưa mẹ ra ngoài đi dạo."

Cô gật đầu.

Anh đi lên trước mấy bước, cầm lấy tay cô: "Chúng ta cũng đi dạo đi."

Cô không né tránh, sánh bước bên anh ra khỏi nhà.

Trong khu vườn nhỏ, ông Giang đang nhẹ nhàng đẩy chiếc xe lăn, trên mặt ông là nụ cười đầy mãn nguyện, Uông Tố Thu nhắm mắt, bà vẫn luôn nhắm mắt như vậy. Ánh dương lặng lẽ chiếu lên người bà, tôn lên vẻ thư thái. Ông thong thả đi từng bước, bóng hai người dưới mặt đất mỗi lúc một dài ra.

Nhân Ly chợt lên tiếng, giọng nói có phút xa xăm: "Thật không ngờ cha mẹ có thể có ngày hôm nay."

"Bao nhiêu chuyện trước đây cũng chỉ như mây bay gió thoảng, con người nên sống vì hiện tại." Anh nắm chặt tay cô: "Anh luôn thành thật với em, chưa bao giờ lừa dối em, không phải là vì sợ lĩnh hậu quả khi em tức giận, mà là vì, anh hy vọng giữa vợ chồng chúng ta không tồn tại khoảng cách."

Trái tim Nhân Ly chợt xao xuyến, cô ngẩng đầu nhìn anh.

Còn có thứ gì có thể khiến cho con người ta thỏa mãn hơn giây phút ấn áp này?

Cô cũng là người bình thường, làm sao có thể cự tuyệt lại được sự ấm áp ấy? Vậy thì cứ để mặc mình trầm mê trong đó đi!

"Em hiểu!"

Anh vẫn nắm chặt tay cô: "Anh chỉ hy vọng em thực sự hiểu rõ!"

Bởi vì, anh đã chờ đợi giây phút này từ rất lâu, rất lâu rồi. Anh đã từng chán nản, đã từng tuyệt vọng, nhưng thật tốt, cuối cùng anh vẫn có thể được nắm tay em.

Lúc về nhà, Tu Lăng kiên quyết muốn đưa Nhân Ly đi bệnh viện kiểm tra. Cô không muốn lắm nhưng rõ ràng là nếu không đi thì anh sẽ không yên tâm.

Cuối cùng, sau khi làm đủ mọi kiểm tra ở bệnh viện xong, anh mới đưa cô về nhà.

Nhà của hai người!

Buổi tối lúc chuẩn bị đi ngủ, Nhân Ly chợt nhớ tới chuyện gì, cô kéo áo Tu Lăng: "Anh thật sự không có chuyện gì nói dối em?"

"Không có." Anh trả lời chắc như đinh đóng cột, rồi lại nhìn ánh mắt giảo hoạt của cô, nhắc lại: "Chắc chắn không có."

"Vậy sao?" Cô tỏ ra rất thản nhiên. "Em hỏi là hỏi từ trước tới giờ!"

Anh trở mình, xê người ra xa cô một chút.

Cô vẫn không chịu buông tha: "Để em nhắc anh, chính là trước khi anh ra nước ngoài."

Trí nhớ cô quả nhiên rất tốt! Toàn thân anh đột nhiên cứng nhắc. Đó có thể coi là chuyện đáng hối hận nhất trong đời anh, chuyện duy nhất anh hối hận!

Năm ấy, sau chuyến du lịch ngoại ô, Nhân Ly tới nhà cậu Uông chơi mấy ngày. Buổi tổi hôm cô quay về, vừa mới tới nhà cô liền trông thấy Mạc Tu Lăng và Giang Nhân Đình đang trò chuyện, cô bèn ra cái chòi ngồi nghỉ, thế rồi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Mạc Tu Lăng hỏi qua loa Giang Nhân Đình về cô, rồi không nói gì thêm nữa.

Sau khi tạm biệt Giang Nhân Đình, Mạc Tu Lăng quay về nhà, lúc đi qua chòi, đột nhiên anh nhìn thấy cô. Anh không cầm lòng được mà đi về phía cô. Rõ ràng, chỗ này khá tối, nhưng anh vẫn nhận ra đó là cô.

Cô đang ngủ, rất bình yên.

Anh không nhớ lúc ấy mình nghĩ gì trong đầu nữa, hoặc là, anh vốn chẳng nghĩ gì hết. Cứ tự nhiên như vậy, anh cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

Cô ngủ không hề say, lúc ấy đột nhiên giật mình tỉnh dậy.

Anh chợt hoảng sợ, mặt nóng ran. Không hiểu lúc ấy làm sao, anh lại thốt lên: "Đình Đình!"

Chính là hai chữ đó, đã trực tiếp đẩy cô ra xa khỏi anh. Anh không ngừng tự hỏi, nếu như anh không nhát gan đến vậy, không xấu hổ đến vậy, liệu mọi chuyện có xảy ra? Cho nên anh căm ghét cái nhát gan của mình, căm ghét cái tật xấu hổ của mình.

Ngày anh xuất ngoại, cô thậm chí không đến tiễn anh. Cô tuyệt tình quá!

Sau đó, anh luôn cố gắng thay đổi bản thân, không muốn tiếp tục làm một Mạc Tu Lăng hèn nhát, anh phải giành lại được thứ mình muốn.

Bây giờ, cô đột nhiên lại nhắc đến chuyện xa xôi này, anh thật sự không biết nói gì.

Nhân Ly kéo anh lại: "Anh thực sự không nhớ?"

"Em muốn làm gì?" Tu Lăng bị sự ngang ngược của cô đánh bại.

Cô giận dỗi: "Em tức giận rồi, mặc kệ anh đấy, mau bù đắp đi!"

Anh lặng lẽ day trán.

"Anh mà còn nằm ngây ra đấy em sẽ giận thật đấy!"

"Em muốn anh đền bù thế nào?"

Cô giả bộ thiện chí thương lượng: "Thế này đi, anh làm gì để em cảm động là được rồi. Em cảm động thì sẽ không tức giận nữa!"

Anh trầm mặc một lát, đột nhiên tóm lấy tay cô.

Nhân Ly cảm thấy được lòng bàn tay buồn buồn, ngứa ngáy, nhưng cô biết anh đã viết lên tay cô một chữ.

"Hóa ra anh biết?"

Anh ôm chặt cô: "Nếu như anh biết sớm hơn, anh sẽ không để em rời xa anh."

Chữ anh viết lên tay cô, cũng chỉ là chữ mà anh lưu trong danh bạ điện thoại: Nâm

Nâm - người trong lòng anh!

Sẽ không có bất cứ cái gì có thể khiến cô cảm động bằng một chữ ấy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro