Ngoại truyện 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mikey x Takemichi

Tôi gặp em khi thấy em hẹn hò với Izana, là anh họ của tôi. Tôi núp phía sau bực tường nhìn hai người tỏ tình rồi hôn nhau tự nhiên tôi cảm thấy bực mình, liền giả vờ lạnh lùng bước ra kêu anh về. Nhìn thấy em cười tôi lúc đó tôi đã biết yêu là gì. Thật giống với nhưng gì mà Chifuyu kể, em thật đẹp, em tỏa sáng trong trái tim nhỏ bé của tôi.

Ở chợ đêm tôi cùng Draken và đám bạn vô tình thấy em, rồi trời bỗng mưa to mặc kệ tiếng kêu của đám bạn mà tôi chạy đi kiếm em. Sợ em ướt sẽ bị cảm mất, chạy kiếm em khắp nơi rồi vô tình thấy hai người hôn nhau, em biết không tôi chết lặng đứng giữa trời mưa kèm theo ánh mắt đắc chí của hắn. Tôi chỉ lủi thủi đi về.

Còn ngày mai nữa Izana sẽ về nước tôi vui lắm tối đó còn hẹn đám bạn đi chơi suốt đêm. Đang đi giữa chừng mới nhớ đã bỏ Pa ở phía sau

"đây là nhà của Takemichi"

Đập vào mắt tôi là gương mặt đang rên rỉ trông thật đáng yêu, nhận ra người phía sau là Izana hắn cố tình kéo rèm để tôi nhìn thấy. Thằng chó này...Tay tôi siết chặt lại thành nắm đấm. Nhưng không phủ nhận rằng gương mặt em khi hứng tình thật đẹp, như cuốn tôi vào thế giới chỉ toàn là em. Tôi say mê đang đắm chìm vào suy nghĩ của bản thân thì Draken vỗ vai tôi bảo đi tiếp, tôi luyến tiếc nhìn lên đã thấy kéo rèm lại rồi.

Sau khi Izana về nước tôi tiếp cận em nhiều hơn, giới thiệu em với đám bạn. Lúc này chúng tôi đã lập băng Touman nổi tiếng khu này, ngày em đến nơi họp như ánh sáng ghé qua vùng đất âm u. Hình như đám bạn của tôi cũng say mê em rồi. Takemichi thật đào hoa... Một ngày âm u Draken và tôi đi tìm em thì đã biết nhà của em bị cháy và người mẹ cũng đã chết, còn em thì sao? bây giờ em ở đâu? Hỏi hàng xóm thì mới biết em nằm viện. Nhìn em đang ngủ sau nằm trên giường bệnh, đôi mắt sưng húp do khóc quá nhiều. Người tôi thương ơi em đau một tôi đau mười. Chỉ dám đứng trước cửa kính nhìn em rồi lẳng lặng đi về, ngày nào cũng thế em đều khóc đến ngủ thiếp đi. Hôm nay tôi mang hoa tới nhưng em đâu? Được biết em chuyển tới ở với ba tôi cũng an tâm, nhưng em vẫn ở lì cạnh mộ mẹ rồi biến mất tôi lo lắm. Rất lâu rồi không thấy em cười, Mikey tôi như tên biến thái nhìn em từ phía sau. Hôm nay tôi và đám bạn quyết tâm kiếm em, tôi nhớ Takemichi của tôi tới phát điên. Biết em ở trên sân thượng trường tôi vui vẻ điên cuồng chạy lên, bóng dánh nhỏ bé đứng sát mép nhìn xuống sân trường đôi vai nhỏ bé của em run run mặc kệ tất cả tôi chạy đến kéo em xuống. Ngồi nghe em kể mọi chuyện tự trách bản thân tôi không đến với em sớm hơn, ôm em vào lòng nước mắt em làm ướt một mảng áo của tôi, em cứ khóc đi khóc đến khi em ổn, rồi tôi sẽ cứu rỗi em, em sẽ không đau khổ nữa.

Tôi đã thuyết phục được ba mẹ để em được chuyển tới nhà tôi, ngày rước em đi anh em Haitani như muốn lao đến giết tôi, mà tôi cũng chả sợ hãi còn ung dung đắc ý nhìn hai thằng ngốc đó.

Đã 1 tuần em về bên tôi, thật may mọi người đều yêu quý em và Mikey này vẫn luôn yêu em. Tôi cùng em đi học và tôi chăm đi học hơn, cứ sáng sớm em và tôi đi trên con đường. Em chạy nhảy trước mặt tôi lâu lâu còn quay lại, em đẹp lắm Takemichi. Như một mặt trời chiếu rọi tâm hồn của Manjiro này. Lòng tôi cứ rạo rực nhưng không dám bày tỏ làm sao với em. Em ơi là em , sao em lại đẹp như thế..Tối tôi sẽ chở em trên con xe yêu thích của mình, cùng đi họp bang rồi về nhà ngủ với em. Thật tuyệt!

"Takemichi tôi yêu em..."

"Manjiro.."

"tôi biết em chưa quên được Izana nhưng..."

"em đồng ý..."

Em đồng ý sao? Tôi vui quá! Cuối cùng em cũng chấp nhận tôi rồi. Chúa ơi con muốn ở bên em ấy mãi mãi...

Tôi dự định sẽ tổ chức thật long trọng, muốn cả thế giới này biết được tôi yêu Takemichi đến mức điên cuồng. Người tính không bằng trời tính

"kết hôn? Kết hôn cũng được nhưng chỉ người trong gia đình biết thôi"

"ba à, con yêu Michi mà. Con sẽ từ bỏ bang để tập trung làm ăn mà"

Kết quả vẫn là không. Em vẫn mỉm cười bảo chỉ cần người nhà biết là đủ quan trọng trong tim anh có hình bóng em hay không. Sao em lại nhịn chứ, tôi biết em cũng muốn nhưng tại sao em lại nhẫn nhịn, vì tôi sao? Tôi lúc này ôm em khóc như đứa trẻ, trách bản thân không cho em đám cưới trọn vẹn.

Izana từ ngoài bước vào hắn bất ngờ khi nghe tin tôi sẽ đám cưới, càng bất ngờ khi thấy Takemichi đang giỡn với tôi. Haha tôi biết hắn đau lòng lắm, còn Takemichi có chút gượng gạo gọi hắn một tiếng anh họ.

Sau đám cưới tôi mua một căn nhà nhỏ cùng em chung sống, tôi bắt em từ bỏ công việc hiện tại chỉ cần ở nhà là đủ. Tôi vùi đầu vào công việc điên cuồng, từ sáng sớm đến tối muộn. Cứ về đến nhà là thấy hình bóng em ngủ gật trên sofa. Tôi xin lỗi em. Mọi thứ cứ ngày trôi qua ngày đến khi nghe tin ba mất, rồi mẹ đổ bệnh, tâm trạng tôi suy sụp hoàn toàn. Bận rộn trăm công ngàn việc khiến tôi rất mệt mỏi. Cầm trên tay bản di chúc tôi bất lực không biết nói sao với em, một ngày với tôi là rượu thuốc lá rồi giấy tờ.

Ngày đám cưới với Kisaki tôi biết em khóc rất nhiều, tại sao em vẫn luôn cố nở nụ cười vậy hả? Có Kisaki quản lý tiếp công việc khiến tôi nhẹ nhõm hẳn. Gã như kẻ bắt cóc dụ dỗ tôi vào thế giới khác như muốn tách riêng tôi với em. Gà không cho tôi đụng vào người, nhưng bằng một cách nào đó tôi dần dần quên mất em.

Ngày mẹ chết đã có ba người do tôi cử đi điều tra, không tin vào mắt mình chính là em. Tôi hận, tội lỗi rồi lại yêu mâu thuẫn trong tôi. Xích em lại như một con chó buông lời chửi mắng em, bỏ mặc tất cả những thứ em thốt ra, tôi hận em tận xương tủy. Đêm nhốt em ở sân thượng từ trên cao nhìn em co ro vì cái lạnh trong tôi hả hê lắm, phả khói thuốc vào không gian lạnh lùng quay gót đi vào. Thỏa mãn đấy nhưng tôi vẫn không vui. Kisaki xin tôi cho em ở tạm bên Izana, những ngày không có em căng nhà im ắng như ban đầu, không còn tiếng van xin, không còn tiếng roi giáng xuống thân thể em hay tiếng chửi rủa...Người hầu trong nhà đã đuổi bớt đi, căn nhà chỉ có tôi, tôi nhớ em, tôi muốn đánh em nghe tiếng em cầu xin...tôi điên rồi Takemichi à

Đêm đêm tôi chìm trong cơn say, tôi biết là tôi còn yêu em, chỉ có trong cơn say tôi mới dám nói yêu em. Haha chính miệng tôi nói sẽ bảo vệ em giờ lại đánh đập em...Takemichi kéo anh vào cơn say đi để anh không đánh em nữa, anh biết khi tỉnh táo sẽ giết em mất, anh không muốn, anh muốn ôm em...hãy kéo anh vào cơn say đi, làm ơn...

Tôi đã đưa em cho đám bạn khốn nạn, ngày qua ngày dày vò em, thân thể yếu đuối của em ngất lên ngất xuống, thật tội nghiệp. Và...em bỏ trốn
Đêm nay tôi lại say và em không ở bên tôi, ngắm nhìn em trong tấm hình. Nhớ lại thời thanh xuân tôi yêu em bao nhiêu bây giờ hận em bấy nhiêu.

Sau mấy tháng tìm em tôi chán nản đi trên con đường tuyết trắng vô tình thấy Emma và Hina. Như được mách bảo và tôi đã tìm thấy em, tôi vô tình bắn chết Hina nhưng mặc kệ bởi vì tôi sẽ phạt em vì tội trốn khỏi Mikey này.

...

Tôi bật dậy trên chiếc giường quen thuộc, quá khứ như ùa về trong tôi. Nước mắt tôi lại rơi, nhìn xung quanh chả có ai bên cạnh, phải em mất rồi, em rời xa tôi rồi.

' Manjiro, hôm nay ba em mất rồi là do Haitani làm.'

'Manjiro anh đừng cưới Kisaki được không? em đau lòng lắm'

'Manjiro em không có giết ba mẹ mà'

'em sống không được bao lâu nữa rồi'

'bệnh của em tới giai đoạn cuối rồi'

...

"đừng đánh em nữa van xin anh"

"tình cảm bấy lâu nay của em dành cho anh coi như vô dụng, anh thay đổi rồi."

"rốt cuộc em đã làm gì sai hả? Chính anh cứu rỗi em rồi chính anh giết chết tim em"

"em tha lỗi cho anh rồi, nhưng em cũng hết yêu anh rồi. Mắt em không còn thấy ánh sáng nữa, không thể nhìn anh đã gầy gò bao nhiêu. Hãy sống thật tốt nhé, như thế em mới yên lòng ra đi"

...

Ngày Giáng Sinh

Tôi đặt bó hoa hướng dương xuống mộ em, tôi quỳ xuống khóc như đứa trẻ. từng bước từng bước tới ôm em, tôi mơ hồ thấy em mỉm cười đôi mắt ấy vẫn sáng như ngày nào.

Tôi nhớ em rồi, nhớ bóng dáng loay hoay trong bếp, rồi tôi sẽ ôm em từ đằng sau, cùng trao cho nhau những nụ hôn giữa mùa đông lạnh lẽo mà ta cảm thấy ấm lạ thường. Tôi sẽ đưa em đi khắp nơi, nắm chặt tay em đến hết cuộc đời này. Chỉ có ta và ta, ta sẽ khiêu vũ dưới ánh trăng sáng trên bãi cát trắng cùng tiếng sóng hòa hợp lại thành một. Nơi chỉ có hai ta, tôi sẽ ôm trọn em vào lòng, hôn lên mái tóc của em.

"Takemichi tôi xin lỗi nếu có kiếp sau tôi sẽ bù đắp cho em, tôi đến với em đây Takemichi..."

"Anh yêu em, Takemichi"
...

Thỏ:sau những ngày sầu đời thì cuối cùng cũng viết xong chap này.









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro