Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Trần Vũ đến phòng họp . Tống đội đã có mặt từ sớm .

“Vào đi.” Tống đội nhìn thấy Trần Vũ ở cửa liền vẫy tay.

“Vâng ” Trần Vũ vào phòng ngồi xuống.

"Mọi người, để tôi giới thiệu thành viên mới : Trần Vũ , các thành viên trong đội đều vỗ tay hoan nghênh

"Chào mừng Tiểu Vũ" .

Không cần tôi phải nói nhiều thêm nữa ,  chắc hẳn mọi người đều biết tính chất nguy hiểm của vụ án này rồi đúng không? Tống đội xua tay, trịnh trọng nói.

Trong phòng , tất cả đều gật đầu.

Tống Đội lật lên bảng đen với nhiều hình ảnh và thông tin khác nhau: "Người chết tên Thôi Xương , 28 tuổi , quê ở thành phố A. làm việc trong ngân hàng , thường không tiếp xúc với nhiều người, sống một mình ."

Đó  có thể là lý do cô ấy trở thành mục tiêu của kẻ sát nhân?”.

“Có thể.”

Tống Đội tiếp tục: “Sau khi điều tra tại hiện trường , thì không phát hiện bất kỳ dấu vết của kẻ sát nhân”

“Ngoại trừ một bông hồng trắng.” Một trong số các thành viên của đội đã nhận được cuộc gọi .

"Hoa hồng trắng có lẽ là dấu hiệu của kẻ sát nhân, hoặc một thông điệp do kẻ sát nhân cố ý để lại."

"Hoặc cũng có thể hung thủ cố tình để lại hoa hồng trắng nhằm khiêu khích cảnh sát chúng ta , hay ý nghĩa biểu tượng nào đó về nạn nhân ?"

"Ngôn ngữ hoa của hoa hồng trắng là sự thuần khiết, ngây thơ,và cao thượng . Có khả năng cao vì yêu mà sát hại .

Mấu chốt ở đây là Thôi Xương không có bạn trai, vẫn còn độc thân , thậm chí là không có bất kỳ dính líu nào .

“Và trước đây cũng chưa từng có vụ án nào liên quan đến Hoa Hồng Trắng.” Tất cả đều im lặng

Tống Đội xoa xoa thái dương .

Trần Vũ nhíu mày: “Vậy hiện tại manh mối duy nhất mà chúng ta có được chính là hoa hồng trắng kia?" Cả đội
tiếp tục im lặng, bầu không khí nhất thời trở nên trầm mặc .

"Vậy  thế này đi , chúng ta chia thành hai đội. Một đội sẽ do Trần Vũ  và tôi tiếp tục điều tra hiện trường , khai quật thông tin. Nhóm còn lại do Lư Thực chỉ huy nắm bắt tình hình phía người nhà Thôi Xương .

"Rõ ."

Trần Vũ đi theo phía sau Tống Đội , cậu  im lặng hồi lâu, mới hỏi: “Tống Đội anh nghĩ sao về vụ án này?”

Tống Đội lắc đầu

Trần Vũ nhìn như không tin vào mắt mình :
"Anh biết  rõ đây có khả năng là
một vụ giết người hàng loạt. Anh định chờ nạn nhân thứ 2 ?!"
Tống Đội  gật đầu nói với giọng nặng nề:" Tất cả các dấu hiệu tại hiện trường cho thấy đây là một vụ án giết người  đã được lên kế hoạch tỉ mỉ từ lâu, là dấu hiệu điển hình của tội phạm trí tuệ cao . Thường thì loại tội phạm này sẽ không kết thúc trong một vụ án. Cách tốt nhất là chúng ta phải tìm ra manh mối ngay bây giờ. Còn nếu không tìm ra manh mối, chúng ta chỉ có thể chờ đợi hung thủ ra tay. "
" Nhưng không lẽ chúng ta phải mở mắt nhìn nạn nhân thứ hai bị sát hại ?"

" Tôi cũng hy vọng chúng ta có thể sớm bắt được kẻ sát nhân . Nhưng hiện tại chúng ta cũng không biết phương pháp giết người của hung thủ hoặc hung khí giết người. Chúng ta cũng không biết lần tiếp theo hắn ta sẽ ra tay tại thời gian , địa điểm nào , phương thức và đối tượng nào . Kẻ thù ở trong bóng tối , còn chúng ta ở ngoài sáng. Chúng ta cũng không còn cách nào khác ngoài việc chờ đợi.

“Đừng quá căng thẳng, có thể sẽ sớm có phát hiện mới. Tống đội vỗ vỗ vai Trần Vũ, xoay người đi về phía trước.

Buổi tối tan làm, Trần Vũ nằm trằn trọc trên ghế sô pha, thăm dò cả một ngày vẫn chưa tìm ra được bất kì manh mối hữu ích nào .
Trần Vũ mở điên thoại lên, nhấp vào hộp trò chuyện với Cố Nguỵ .
Cuộc trò chuyện kết thúc bằng câu "chúc ngủ ngon" đêm qua.

[Trần Vũ ]: Bác sĩ Cố ,  hôm nay anh có đi làm không?

[Cố Nguỵ] : Anh đang làm . Em cứ gọi anh là Cố Nguỵ , đừng gọi là Bác sĩ Cố . Hôm nay có khá nhiều ca mổ.

[Trần Vũ] : Được rồi, Cố Nguỵ , nhưng em vẫn thích gọi  anh là Bác sĩ Cố hơn, nghe cảm thấy rất hay .

[Cố Nguỵ] : Thật à ? Vậy sau này hãy gọi anh là Bác sĩ Cố nhé , bệnh nhân Tiểu Vũ . Về bác sĩ tâm lý ấy có điều gì không ổn không ?

Trần Vũ sau đó mới nhớ ra rằng cậu  vẫn chưa liên lạc với bác sĩ tâm lý do Cố Nguỵ giới thiệu.

[Tiểu Vũ] : Xin lỗi, Bác sĩ Cố, em quên liên lạc với bạn của anh rồi.

[Cố Nguỵ] : Em đã gửi tin nhắn cho anh ngay sau giờ làm việc , nhưng lại quên mất Bác sĩ tâm lý 😂

[Trần Vũ ]: Ừm...

[Cố Nguỵ ] : Anh đã hỏi bạn anh giúp em rồi .Anh ấy lúc nào cũng rảnh .Khi nào thì em mới rảnh đây  hả bệnh nhân Tiểu Vũ 😌?

[Trần Vũ ] : Chắc có lẽ phải đợi thêm một thời gian nữa. Gần đây em đang giải quyết một vụ án khá rắc rối e là không có thời gian.

[Cố Nguỵ ] : Được , nhưng hãy cố gắng càng sớm càng tốt, nếu không có thể sẽ ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn đấy . Em biết chưa ?

[Trần Vũ ]: Vâng, vâng.😌🦁

Hai người kết thúc cuộc trò chuyện . Cố Nguỵ ánh mắt dừng lại một lúc  khá lâu dưới câu nói của Trần Vũ "Gần đây em có gặp một vụ án khá rắc rối ".
Một lúc sau, anh cười nhẹ.

"Tại sao ý thức về công lý của em vẫn luôn mạnh mẽ như vậy hả Bé con ."

📍Có gì cứ coment nhiệt huyết và thả tym cho mình nhé . 🙆‍♀️❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro