C3- Ăn tối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Dã cùng A Lộc cũng đã tuần tra xong khu tây nên cả hai chuyển hướng đến khu đông của Trì Ngọc, A Lộc lén lén nhìn Trì Ngọc, mặt không tự giác đỏ lên, dù nó tự nhận bản thân không phải gay nhưng đứng trước nhan sắc điệt lệ như vậy cũng sẽ bị mê hoặc đôi chút,

" Chuyện lần trước cảm ơn cậu, không có cậu chúng tôi sẽ phải tốn khá nhiều thời gian." Trì Ngọc nhìn Lục Dã cười nói.

" K-không có gì, bổn phận của tôi mà thôi."

Lục Dã mặt đỏ lựng, hắn không muốn Trì Ngọc phát hiện bản thân thẹn thùng, đành hạ thấp đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim bước nhanh về phía trước.
.
.
.

Lưu Bảo là cửa hàng buôn bán các loại rượu thuốc, cao hổ, cao gấu, giá thành dĩ nhiên không rẻ, nhưng so với những cửa hàng bên ngoài thì vẫn thấp hơn nhiều. Lão Lưu là chủ của Lưu Bảo, lúc này lão đang đứng trước cửa tiệm, mồm phì phà nhả khói, lão Lưu tính tình xảo quyệt lại nhỏ mọn cả khu chợ này chẳng mấy người muốn cùng lão giao dịch. Trì Ngọc cũng xác thật không phải đến để mua bán.

"Lưu Bảo ở phía trước, bên phía tay trái của anh." Lục Dã dừng lại, cũng sắp đến giờ cơm chiều, hắn và A Lộc nên trở về.

"Cảm ơn hai cậu, chuyện lần này và lần trước là tôi làm phiền hai người, không biết có thể mời mọi người một bữa cơm được không." Trì Ngọc nhìn sắc trời, tuy đã qua 5 giờ nhưng sắc trời vẫn còn sáng, hơn nữa cả đoạn đừơng anh chưa nói được mấy câu cùng Lục Dã, lúc này ra về thật sự đáng tiếc.

"Không,... chúng tôi cũng không giúp gì, hơn nứa..."

"Nếu hai người không đồng ý tôi sẽ rất áy náy." Trì Ngọc mềm giọng, mắt nhìn chăm chú Lục Dã, Lục Dã mặt lặp tức nóng bừng lên, may mắn da hắn sẫm màu, dù có đỏ mặt cũng không nhìn rõ được

"Cái-cái này..."

"Có thể có thể, anh cứ vào mua hàng đi, chúng tôi ở đây chờ anh." A Lộc nhanh miệng đồng ý, nó không hiểu Lục Dã ngập ngừng cái gì, Trì Ngọc toàn thân hàng hiệu, xa hoa mà điệu thấp, người như vậy mời họ dùng cơm tuyệt đối được ăn ngon, hơn nữa có thể ba hoa khoác lác với đám hồ bằng cẩu hữu bình thường.

" Được, tôi sẽ ra ngay."

Mắt thấy Trì Ngọc đã vào cửa hàng, A Lộc lúc này mới để ý sắc mặt của Lục Dã, khác không nói nhưng nhìn mặt đoán ý A Lộc tự tin tuyệt đối, con hàng này 90% là thẹn thùng!!

" ...Ông xoắn quýt cái gì, người ta mời chúng ta ăn ngon, có gì mà phải từ chối."

Lục Dã không trả lời, trong đầu hắn lúc này đều là Trì Ngọc, hắn cùng A Lộc cả ngày ngoài nắng, mồ hôi một thân, quần áo nhàu nhĩ lấm lem, vốn bộ dạng xấu xí bất kham giờ phút này lại thêm phần bẩn thỉu.

"Ha-y chúng ta về thay đồ?"

" Lão ca chúng ta chỉ ăn bữa cơm, không phải đi hẹn hò, ăn xong đi về, hơn nữa người ta vào mua hàng sẽ ra ngay, làm sao chờ chúng ta tắm rửa được."

A Lộc nói không sai, Lục Dã cũng không nói gì thêm, đành im lặng đứng bên cạnh chờ.

.
.
.

" Lưu Quyết."

"Ai u Trì Ngọc tiên sinh, hôm nay là tới mua hàng sao."

Lưu Quyết híp híp mắt cười, Trì Ngọc mở điện thoại đưa qua cho lão, vừa thấy thứ trong điện thoại mắt lão đã trợn to, cầm điện thoại mặt trắng bệch.

"Chuyện này tôi không liên quan!"

"Phía cảnh sát sẽ không quan tâm lời này, cái họ cần là chứng cứ, ông tự lo cho tốt."

Trì Ngọc nói xong cũng không ở lại cửa tiệm, Lưu Quyết làm ăn phi pháp xưa nay, nấu cao vốn đã bị cấm ở nhiều nơi, đặc biệt liên quan đến động vật quý hiếm càng bị siết chặt, nhưng lão già này ai khuyên cũng không nghe, giờ đây đã bị cảnh sát túm được manh mối, chỉ sợ Lưu Bảo sắp phải đóng cửa.

Lưu Quyết có một đứa con trai tên Lưu Bảo, Lưu Bảo không giống cha mình gian manh xảo trá mà là một thanh niên chính trực thật thà. Em gái Trì Ngọc cùng Lưu Bảo lại là bạn tâm giao, Trì Ngọc vốn không muốn dính vào lão già gian manh này, nhưng không chịu nổi em gái van xin nài nỉ đành phải đến đây đánh tiếng, việc còn lại cùng anh không liên quan.

A Lộc cùng Lục Dã theo Trì Ngọc ra khỏi khu chợ, Trì Ngọc đi đến một chiếc Porsche Cayenne GTS màu trắng, A Lộc bình thường lăn lộn cùng thương nhân trong chợ, riêng về xe cũng biết ít nhiều, nó huýt tay Lục Dã " Con hàng này phải chục tỷ, xem ra mỹ nhân không chỉ đẹp mà còn có tiền!".

Lục Dã không hình dung được chục tỷ là con số như thế nào, mấy năm nay đi làm số tiền hắn tích cóp cất tủ nhiều nhất mới được vài chục triệu, con số đó đối với hắn đã đủ thoả mãn, dù sao hắn không có nhu cầu tiêu xài, hơn nữa từ thuở ấu thơ xung quanh hắn cũng toàn những người nghèo, ai có được hơn trăm triệu trong tay đã coi như phú hào của thôn. Sau này ra đời đi làm, chứng kiến càng nhiều người có tiền, cuộc sống của họ xa hoa phù phiếm, nhưng chung quy không liên quan đến Lục Dã, hắn không mơ ước cũng không cần phải mơ ước, số phận của hắn đã được định làm tầng lớp áp chót của xã hội, cho nên hắn càng không mơ mộng vào tương lai viễn vông.

Mọi người ngồi vào xe, lúc này trời đã nhập nhèm tối, Lục Dã có thể ngửi đc thể vị của hắn cùng A Lộc toả ra, hắn hối hận khi nghe A Lộc leo lên xe, hắn xấu xí, nghèo hèn, cơ thể lại hối hám dơ bẩn, rõ ràng bản thân không ra chút sức nào nhưng lại nhận sự hậu đãi của người khác, hắn càng nghĩ càng hổ thẹn, đầu hắn gục xuống, ngón chân co rút cọ sát vào nhau thể hiện tâm tình hắn rối như tơ vò. A Lộc ngược lại rất thoải mái, nó đánh giá quanh xe một lúc đã bắt đầu giao lưu với Trì Ngọc.

"Tôi là Lộc La, mọi người hay gọi tôi là A Lộc, còn đây là Lục Dã." A Lộc vừa nói vừa chỉ tay về phía hắn.

"Thật xin lỗi tôi quên giới thiệu, tôi là Trì Ngọc." Trì Ngọc nghiêng người trả lời A Lộc, mắt anh nhìn về phía Lục Dã, mỉm cười rồi gật nhẹ đầu.

" Trì Ngọc tiên sinh thật sự cảm ơn anh hôm nay đã mời chúng tôi ăn cơm, bình thường chúng tôi giải quyết rất nhiều vụ móc túi ở khu chợ nhưng đây là lần đầu tiên được mời đi ăn hahaa."

"Như vậy hôm nay hai người phải ăn thật nhiều, coi như tôi thay những người trước kia cảm ơn hai người, được không?" Trì Ngọc chất giọng ôn nhuận, lời nói nhẹ nhàng dễ nghe, A Lộc hoạt bát khéo mồm khéo miệng, trong xe rất không khí nhờ vậy càng thêm hài hoả.

.
.
.

Đi khoảng nửa tiếng xe cũng ngừng lại ở một nhà hàng trang trí cổ kính. Trì Ngọc đi đến bên quầy lễ tân báo tên, phục vụ lập tức dẫn họ đến một gian phòng riêng, bên trong là bàn tròn có thể ngồi 6 người, trang trí hoài cổ không kém phần sang trọng, Lục Dã ngồi xuống cạnh A Lộc, Trì Ngọc ngồi đối diện họ. Phục vụ đưa menu, nhìn một lược Lục Dã không biết món nào nên kêu món nào không nên, cơ bản hắn chưa bao giờ bước chân tới những nơi thế này, kêu không tốt sợ nhận lại chê cười từ đối phương.

" Tôi sao cũng được, tôi không kén ăn..."

" Trì Ngọc tiên sinh chúng tôi chưa từng nghe qua mấy món này, để anh gọi tốt hơn."

" Được vậy tôi sẽ gọi những món tôi hay ăn ở đây trước." Trì Ngọc nhẹ giọng đọc một loạt tên món ăn, Lục Dã lẩm nhẩm đếm đã chín mười món, hắn thấy giá trên menu, món rẻ nhất đã một phần ba tháng lương của mình.

" Lục Dã cảm thấy không thoải mái sao? Từ lúc lên xe đến giờ cậu nhìn rất uể oải." Trì Ngọc kì thực vẫn luôn chú ý đến Lục Dã, nề hà Lục Dã toàn bộ hành trình đều cuối đầu hoặc xoay mặt ra cửa sổ, một cái liếc mắt cũng chưa dành cho anh khiến anh bắt đầu hoài nghi về nhan sắc của bản thân, chẳng lẽ anh bắt đầu già rồi? Không còn đẹp nữa?

"K-hông phải, tôi không giỏi ăn nói,..."

" Đừng cẳng thẳng, bữa cơm mà thôi." Trì Ngọc cười nói.

" Lục Dã năm nay bao nhiêu tuổi, nhìn cậu có lẻ sấp xỉ tuổi với em gái tôi."

"Tháng 10 năm nay là tròn 23."

"Như vậy là lớn hơn em gái tôi một tuổi, cũng coi như tôi đoán gần đúng rồi."

Lục Dã nhìn Trì Ngọc hướng về mình nói cười, mặt hắn nóng cháy lên, mất tự nhiên dời đi tầm mắt, Trì Ngọc thật sự quá đẹp, khuôn mặt trứng ngỗng trắng nõn, mi cốt như hoạ, tóc dài cột hờ sau lưng làm anh càng hiện vẻ mềm mại âm nhu, Lục Dã  xã giao hạn hẹp, kiến thức cũng nghèo nàn, hắn không biết ngoài kia có những người xinh đẹp nhường nào, hắn chỉ biết Trì Ngọc là người đẹp nhất mà hắn từng gặp, hoa khôi của khu chợ cũng không bằng sợi tóc của Trì Ngọc. A phi! Hoa khôi là nữ Trì Ngọc là nam, không thể so như vậy. Lục Dã lắc lắc đầu, hắn bình thường rất ít suy nghĩ lung tung, nhưng ngày hôm nay đầu óc luôn ở trên mây, toàn nghĩ mấy chuyện không đâu.

Lúc này đồ ăn cũng được dọn lên, tổng cộng 13 món, chay mặn đầy đủ, bày trí đẹp mắt. A Lộc mắt sáng nhanh tay gắp miếng vịt quay vào miệng, thịt thơm hơi dai nhưng không già, da vịt giòn rụm, thớ thịt co dãn thấm nhuần gia vịt.

Trì Ngọc dùng đũa công gắp một miếng sườn Kinh Đô bỏ vào chén Lục Dã, miếng sườn được áo lớp sốt giấm đỏ, thịt mềm tan, giấm đỏ chua ngọt cực kì ngon. Lục Dã cảm giác hoàn toàn khác xa thịt sườn bình thường hắn được ăn ở hàng vỉa hè, ngon đến mức khiến người ta kinh ngạc.

Trì Ngọc ăn rất ít, chỉ đụng vài đũa, anh không quá thích ăn thịt, đặc biệt đồ nhiều dầu mỡ, nhưng trong nhà mọi người đều thích ăn ở đây, Trì Ngọc nhìn tạng người Lục Dã liền nghĩ Lục Dã chắc chắn không thích ăn đồ thanh đạm, bèn đi đến đây. Trong lúc ăn cơm A Lộc vẫn liên mồm nói, Trì Ngọc lựa vấn đề cũng trả lời một vài, anh chăm chú gắp thức ăn cho Lục Dã, mỗi lần Lục Dã đều nói cảm ơn, Trì Ngọc cảm thấy Lục Dã quả thực quá đáng yêu! Hình thể to lớn như gấu, tính cách lại rụt rè như nai, thật sự như dựa theo tâm ý anh mà tạo thành, mỗi một điểm trên người Lục Dã đều phù hợp thẩm mỹ của anh đến kì diệu.

Đồ ăn rất nhanh được quét sạch, bụng A Lộc phình to, Lục Dã cũng cảm thấy bao tử căng đến nỗi muốn nôn, hắn vốn không định ăn nhiều, nhưng Trì Ngọc liên tục gắp đồ ăn vào chén hắn, hơn nữa đồ ăn ngon như vậy lãng phí không được, hắn bấm bụng, mở rộng bao tử ăn sạch sẽ.

Sau khi thanh toán mọi người ra xe, chuẩn bị về lại chợ Tịnh Lâm, lúc này cũng đã hơn 8 giờ, tiết trời ngày hè cho dù là đêm vẫn oi bức, chân bước xuống xe tâm trạng của Lục Dã liền thả lỏng, hắn thầm nghĩ bản thân đúng là không giỏi giao tiếp, trên đường về Trì Ngọc liên tục hỏi hắn rất nhiều chuyện, hắn ấp úng trả lời, Trì Ngọc phần lớn tò mò về sinh hoạt cá nhân, đời sống hàng ngày của hắn, những chuyện này cũng không có gì khó nói, cho nên hắn cứ một hỏi một đáp cho đến lúc xuống xe.

Trì Ngọc đi đến bên cạnh Lục Dã, dùng âm lượng chỉ đủ hai người nghe " Tôi với cậu trao đổi số điện thoại đi, sau này có tôi đến Tịnh Lâm lỡ gặp chuyện khó xử có thể nhờ cậu giúp, được không?". Lục Dã hàm hồ đáp ứng, đưa điện thoại đã vỡ màn hình của mình cho Trì Ngọc, tay anh nhanh chóng ấn một dãy số rồi lưu lại.

" Được rồi, cảm ơn cậu nhé." Trì Ngọc đứng rất gần Lục Dã, anh cố ý nghiêng người sát vào, hơi thở thổi vào mang tai hắn, rất nhẹ nhưng đủ khiến hắn sững người, lông tơ toàn thân dựng ngược, Lục Dã cuống quýt lui ra xa, miệng lộn xộn nói vài câu tạm biệt, sau đó bước chân hoảng loạn chạy về phía ktx công nhân.

Trì Ngọc bật cười, hôm nay đúng là không uổng công anh ròng rã chạy quanh Tịnh Lâm, ít nhất hai người đã có sđt của nhau, khởi đầu tốt đẹp ngoài mong đợi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro