Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đệ thập chương

Trans — Edit: Huyễn Vinh

10.1
Sáng sớm hôm sau, trợ lý thuộc bộ phận thiết kế Tiểu Dong mang theo bửa sáng, đẩy cửa tiến vào phòng làm việc trống rỗng, ai, mỗi ngày đều vào đầu tiên, công ty này khi nào mới phát hiện ra

sự cần cù và thật thà của nàng để mà phát thưởng đây.

— Copyright Word's Tsunami Blog —

"Tiểu Dong đến sớm vậy." Đột nhiên nghe tiếng tiếp đón từ góc truyền đến làm cho nàng sợ tới mức xuýt ngã té trên mặt đất.

"Mạn Mạn! Cô —— tại sao cô lại đến sớm vậy?" Ánh sáng ban mai chiếu vào bên trong để lộ ra mười ngón tay của Mạn Mạn đang làm việc bên bàn máy tính.

"Một lời khó nói hết a, ha hả." Vui đầu khổ làm, làm sao lại có thể cho người khác biết được hôm qua mình lại nằm mơ thấy tuyệt đỉnh nam sắc, mất ngủ đến buổi sáng, lại nằm mơ thấy lâm viên xa hoa bậc nhất, mất ngũ cũng đáng. Nàng sáng sớm đến công ty chính là vì thừa dịp vẫn còn nhớ lâm viên đêm hôm qua mơ thấy mà mang họa ra.

"Ừ ——" khom lưng kiểm tra túi bánh sữa của mình. Mạn Mạn này cũng thiệt tình, luôn làm người khác khó hiểu. Ngồi cạnh nàng ăn sáng, nhìn thấy sơ đồ phác thảo bên trên màn hình máy tính của Mạn Mạn, hành lang gấp khúc nhà thủy ta, rất là xinh đẹp.

"Ế, đẹp thế?" Tuy rằng miệng đầy bánh sữa, nhưng Tiểu Dong vẫn nhịn không được mà thốt lên lời khen.

"Thích không? Phía dưới hành lang gấp khúc là nước chảy, đi ở trên mặt có thể nghe được âm thanh róc rách của nước." Mạn Mạn hai tay không ngừng, khóe miệng meo meo cười, lộ ra một cái răng nanh nhỏ bên trái, ánh mắt mị thành vầng trăng rằm, đáng yêu như vậy, tươi cười sáng lạn như thả hoa đăng.

Ai ai, Mạn Mạn rõ ràng là cô gái đơn thuần tốt bụng a. Tiểu Dong trong lòng thở dài, thật tình thì chỉ có riêng bộ phận thiết kế là nói như vậy thôi, các bộ phận khác của công ty đang đồn ầm lên chuyện nàng là yêu nữ hóa thân, ban ngày dính lấy Nhâm đại sư, đêm đến lại cùng Chu đổng hẹn ước, còn có người nói nàng vì theo Chu đổng mà vào công ty mà không có hy vọng nên chuyển hướng tấn công Nhâm Tầm, Mạn Mạn này đúng là làm cho mọi người mỗi ngày một bất ngờ về nàng mà, nhưng nàng không hề biết chuyện này, thật sự là nhân vật đặc biệt.

Một làn hương thơm lan đến, không cần ngẩng đầu lên cũng biết là Lục Lục đến đây, nhìn thấy hai nàng, thanh âm lạnh lạnh, "Hai cô mới sáng sớm đã dính với nhau a."

Không kịp trả lời, thanh âm của Kiều An cũng vang đến, "Hôm nay là cái ngày gì a, sáng sớm đến đã thấy nhóm Sweetheart đã đông đủ tụ họp với nhau rồi."

;

Kế tiếp là băng sơn lão đại cùng Hoa Minh vào cùng lúc, thời gian không sai biệt lắm. Bộ phận thiết kế thật sự là bộ phận đặc biệt nhất của công ty, mỗi ngày đều chào hỏi đặc biệt như vậy, vạn năm không thay đổi a. Nàng người bình thường như thế này thích ứng thật sự gian khổ, Tiểu Dong ai thán đứng lên, vứt bỏ chén không trong tay ra, bắt đầu một ngày làm việc mới.

Giờ cơm trưa, Mạn Mạn cùng với Lục Lục, Tiểu Dong đến căn teen của công nhân viên để giải quyết vấn đề nhân sinh (đi ăn cơm nói đại đi :| ), cầm các khay thức ăn rồi ngồi xuống, chợt nghe thấy tiếng của các nữ nhân viên vọng tới từ bàn phía trước, "Đã gặp qua nhân viên mới ở bộ phận thiết kế chưa, Cố Mạn Mạn ấy?"

"Gặp rồi, lần trước ta đặc biệt mang văn kiện lên bộ thiết kế chính là để chiêm ngưỡng dung nhan của nàng, chỉ là bình thường thôi a, không phải đẹp nhưng bọn họ truyền miệng."

"Làm ơn đi! Người ta xinh đẹp như vậy có thể tùy tiện đến xem sao? Cô cũng không phải Chu đổng, chẳng có phúc khí hưởng thụ đâu."

"Không phải nói nàng gần gũi và thân thiết với Nhâm Đại sư nhất sao?"

"Bởi vậy mới nói nàng đúng là có bản lĩnh ——"

"——"

"Các cô ——" Tiểu Dong đột nhiên đứng lên. Một tay chỉ lên, kéo lấy ống tay áo của nàng, tay kia vẫn còn cầm chiếc đũa, Mạn Mạn mơ hồ không rõ, nói, "Mau ngồi xuống đi Tiểu Dong."

"Chính là các cô ——"

"Có liên quan gì đến các cô mà các cô nói như vậy?"

;— Copyright Word's Tsunami Blog —

"Mạn Mạn ——" Thần sắc của Mạn Mạn vẫn như trước, vùi đầu vu bàn ăn, thưởng thức hương vị của đồ ăn, hoàn toàn không thể ảnh hưởng.

"Nói cho các cô biết một bí mật, Nhâm lão sư là thần tượng của tôi, vì thiết kế lâm viên cảnh trí của anh ấy cho nên tôi mới cố gắng làm thiết kế sư giỏi, để hiện tại có cơ hội cùng anh ấy làm hạng mục, đương nhiên mỗi ngày đều phải học tập từ anh ấy rồi." Nhìn thấy nghi hoặc trong mắt các cô gái, Mạn Mạn hảo tâm giải thích.

"Thì ra là như vậy." Tiểu Dong gật đầu, đang tính nói gì nhưng lại thôi.

"Có phải muốn hỏi chuyện của tôi và Chu đổng không?" Hảo tâm thay nàng nói ra, chỉ nhìn thấy Tiểu Dong gật đầu. Ai ai, vốn nghĩ đến bên Tiểu Dong là chuyện bình thường, cũng là do lời đồn mà ra. Mạn Mạn ở trong lòng le lưỡi, "Ta và Chu đổng không biết tại sao lại trở thành bằng hữu, chắc là bởi vì ——" Nàng lại nhớ đến cánh cổng hương diễm đêm hôm qua, chợt mặt nàng ửng đỏ.

Cái biểu hiện đó là sao? Tiểu Dong khó hiểu, Lục Lục vẫn trầm mặt đột nhiên lớn tiếng hơn một chút, lạnh lạnh mở miệng, "Uy, mọi người lại đây, lại đây nghe chuyện đàm tiếu độc nhất vô nhị này."

Sau khi nghe được câu nói tràn đầy châm chọc đó, tất cả đều quay đầu lại, nhìn thấy Lục Lục đang ngồi phái sau Mạn Mạn, thần tình đỏ bừng, sau đó chẳng nói chẳng rằng mà bưng chén đĩa tránh ra.

"——" Bốn con mắt trừng to nhìn Lục Lục mà sùng bái, như vậy cũng có thể a, xuất thân danh môn, Lục Lục rất tàn khốc.

"Mạn Mạn, Tiểu Dong, lau miệng đi." Cầm hai tờ khăn giấy đưa qua, gương mặt lục Lục biểu tình vẫn như cũ, không nói lại lời nào làm cho các nàng thiếu chút nữa bổ nhào về phía trước, "Đổi cái cách nói chuyện đó đi, bọn ta rất muốn nghe xong."

A a, tại sao mọi người lại có hứng thú với mấy chuyện bà tám này vậy chứ? Mạn Mạn ngây dại.

10.2

Lục Lục và Tiểu Dong cuối cùng cũng đã kết thúc những lời đồn sai lệch sự thật vì Nhâm Tầm đột nhiên xuất hiện, đem Mạn Mạn đi ra công trường tường vi. Đang thi công, ai cũng rất bận rộn, đem nón bảo hộ đưa cho Mạn Mạn, hai người cẩn thận tiến vào công trường hỗn độn.

"Mạn Mạn ngày hôm qua Chu có đưa em về nhà không? Các người còn ở lại nói chuyện gì nữa vậy?"

Gật đầu, Nhâm lão sư đã biết chuyện ngày hôm qua không cần nhắc lại, Mạn Mạn ở trong lòng cầu xin tha thứ, chuyển hướng đề tài, "Biệt thự nhà của Chu đổng thật đẹp a, tiểu chuẩn phong cách của những năm ba mươi, bảo tồn tốt như vậy, hiện tại ở Thượng Hải rất ít gặp a."

"Đó là nhà của mẹ hắn, rất là đẹp. Nói đến mẹ của Chu, năm đó là mỹ nhân rất có danh tiếng ở Thượng Hải, xuất giá năm chưa tròn hai mươi tuổi, đúng là đại sự."

"Oa ——" Chu trưởng thành đẹp như vậy, chắc chắn mẹ của anh ấy cũng rất khó lường, "Chắc chắn có rất nhiều người theo đuổi bà ấy mà tan nát cõi lòng, ha hả, ba của Chu thật là lợi hại."

Rất muốn nói lợi hại không phải là do ba của Chu mà do gia đình của hai bên, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Mạn Mạn, lời nói vừa ra đến miệng của Nhâm Tầm đều bị nuốt trở vào, hai người vừa đi vừa tán gẫu. Thang máy giản dị của Thượng Hải, kéo hai người đi đến tầng lầu cao nhất của công trình, nhìn xuống cả công trường, Nhâm Tầm mở bản vẽ ra, chỉ điểm giải thích, "Chúng ta phụ trách xem xét hậu kỳ cảnh, ở trong này là đường ống dẫn nước cho cả lâm viên thủy cảnh."

Gió lớn, hai tay đặt trên bản vẻ, nón bảo hiểm bị thổi rớt, tóc Mạn Mạn bị gió thổi bịt kín ánh mắt, Mạn Mạn cố gắng nhìn chằm chằm bản vẽ, miệng trả lời, "Ngày hôm qua em có nghĩ đến, nếu có thể đổi thành hành lang gấp khúc có nước dẫn qua, như vậy vừa có thể đi qua được, lại có thể nhìn thấy thủy cảnh, còn có thể nghe được tiếng nước chảy, như vậy có được không?

"Điểm này quả không tồi a," khen ngợi nàng, đột nhiên có tiếng nhạc vang lên, Mạn Mạn luống cuống tay chân lấy điện thoại ra, tiếng gió làm cho nàng phải nói lớn. "Alô?"

"Mạn Mạn, em đang làm gì đấy?" Thanh âm của Chu mỉm cười, chỉ nghe được tiếng gió trong điện thoại.

"Cùng Nhâm lão sư ở công trường tường vi na, gió lớn quá."

;— Copyright Word's Tsunami Blog —  
"Đúng vậy, cho nên mọi thứ xung quanh em em đều không thể nhìn thấy."

"Làm sao anh biết?" Kỳ quái ngẩng đầu, Nhâm Tầm đứng một bên vỗ vỗ đầu của nàng, hướng tòa nhà lớn đối diện chỉ qua.

Xa xa, có hai thân ảnh nho nhỏ đứng đối diện ở trên mái nhà của tòa nhà lớn, trong đó có một người nâng tay lên, hướng nàng nhẹ nhàng vẫy một cái, "Có nhìn thấy anh không?"

"Anh cũng đến công trường sao?" Kiểu nào cũng không có cách đem chàng và cái nơi này liên tưởng đến cùng nhau.

"Mang Tiểu Tĩnh đến xem, đưa điện thoại cho Nhâm Tầm đi."

"Nga ——" đáp ứng đem điện thoại đưa cho Nhâm Tầm, sau khi nhận điện thoại Nhâm Tầm cười lên tiếng trả lời, "Được rồi, lập tức đem nàng trả lại cho cậu, ở dưới lầu chờ đi."

Xuống lầu liền nhìn thấy Chu ở bên cạnh là Tiểu Tĩnh tràn đầy sức sống, nhìn thấy hai người bọn họ lớn tiếng chào hỏi, "Tầm ca ca, Mạn Mạn, hai người các ngươi tạo ra một nơi đẹp như vậy đúng là trời ban cho a."

A? Mạn Mạn thẳng mắt, hôm nay Tiểu Tĩnh một thân ăn mặc gọn gàng, càng có vẻ lanh lẹ động lòng người, đứng ở bên cạnh Chu tươi cười tỏa nắng.

Chu khẽ cười nhìn Mạn Mạn, "Mạn Mạn lại đây."

Đột nhiên nhớ đến giấc mơ tối hôm qua, Mạn Mạn đỏ mặt, nhưng chân vẫn tùy ý di chuyển, chưa kịp nghĩ nhiều đã muốn đi rồi. Bên tai ấm áp chỉ nghe thấy âm thanh của Chu cúi đầu nói "Mạn Mạn, cùng nhau ăn tối nhé?"

;
Tiểu Tĩnh bên cạnh oa oa kêu, "Tầm ca ca, anh xem hai người bọn họ làm cái trò gì trước mặt chúng ta kìa? Thì thầm nói với nhau cái gì đó?"

Nhâm Tầm kéo nàng, "Không cần quan tâm đâu, Tiểu Tĩnh còn có anh mà."

Hai người bọn họ nói cái gì đó rất là mơ hồ xa xôi, Mạn Mạn chỉ cảm thấy lổ tai mình như đang bị lửa thiêu đốt, giãy dụa trả lời, "Em, em chưa có tan tầm mà."

Bờ môi của Chu vẫn còn ở bên tai, cúi đầu cười, "Hôm nay đại lão bản đặc biệt cho em được về sớm, được chưa?"

Đi đến bên cạnh xe, Tiểu Lí cũng đứng chờ ở đó, nhìn thấy bọn họ từ xa đã chạy ra mở cửa xe đứng chờ sẵn. Chu nhìn hắn xua tay. "Ngươi ở đây đợi một chút để đưa Tiểu Tĩnh và Nhâm Tầm, ta không cần xe."

A? Mạn Mạn thắc mắc, không cần xe? Muốn đi bộ sao?

Nhìn thấy biểu hiện trên mặt nàng, Chu khoanh hai tay lại, khẽ cười "Mạn Mạn bình thường em đến công ty làm bằng cái gì?"

Cái chuyện quái gì thế này? – Mạn Mạn suy nghĩ, "Tàu điện ngầm a."

"Anh cũng muốn thử xem, chúng ta đến ga điện ngầm đi."

Rất muốn hỏi nương nương tại sao chàng lại nổi hứng như vậy, nhưng do đi bộ không ngừng nghỉ, lại đi theo hắn đi ra ngoài, hoàn toàn không kịp phản bác, thực sự là vô dụng a, Mạn Mạn —— trong lòng phỉ nhổ chính mình, đột nhiên thấy tay mình ấm áp, bị hắn nhẹ nhàng nắm tay kéo, "Cẩn thận a, xuýt nữa té ngã rồi, đi đường đừng có ngẩn người như vậy chứ?"

;
Ngón tay hơi hơi rung lên, hắn cầm tay thật chặt, chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay ấm áp vô hạn, lo lắng trong lòng cũng được hắn an ủi thoải mái, khóe miệng chậm rãi nâng lên, Mạn Mạn rốt cuộc cũng không giãy dụa, cùng đi chung hắn ra khỏi công trường.

Dưới đường sắt ngầm trước sau như một lúc nào cũng ồn ào náo động, trước bao nhiêu người vừa đi vừa tán gẫu, mặt không một chút thay đổi vội vàng bước qua, còn có bao nhiêu là người đi qua đi lại, tiếng máy tính tích tích kêu vang (quầy vé, vân vân) miệng cống tròn xoay xoay không ngừng, mỗi ngày đều thấy cảnh này đến mòn con mắt, không biết vì sao hôm nay cảm giác đều rất lạ thường, những người đi qua họ đều cố ý nhìn lại, hoặc là tại mình và Chu có gì đó dị thường?

Nghiên đầu nhìn thoáng qua Chu, miệng mỉm cười, giống như sân vắng lửng thững, đi đến cuối cái hàng thật dài kia để mua vé, một đường thẳng mà nghiên cứu đường đi, chờ đến khi đến được bàn vé, Chu lại nghiên đầu hỏi nàng "Mạn Mạn, chúng đi đâu đây? Ân ——, đến nơi nào náo nhiệt vào buổi tối ấy?

"——" còn không kịp trả lời, nữ nhân viên thu phiếu đã không kiên nhẫn nói, "Tiên sinh, anh muốn đi đâu? Phía sau còn rất nhiều người đang xếp hàng na! Mua cái vé cũng phải thương lượng cả nửa ngày, đây là lần đầu tiên anh đi tàu điện ngầm sao?"

Chu quay đầu lại cười, "Thật ngại quá, đây thật là lần đầu tôi đi tàu điện ngầm."

Cô nhân viên sửng sốt, đột nhiên gương mặt đỏ bừng, Mạn Mạn thấy thở dài, đã biết rõ sự đau khổ của nàng rồi, đi cùng một nam nhân như vậy thật là làm cho người ta điên lên mất.

Đến cuối cùng cũng mua được vé tàu, hai người tiến vào khu đợi tàu ngầm, cách giờ tan tầm một chút nhưng mọi hoạt động vẫn như cũ, mọi tuyến tàu đều đầy người, ánh đèn chói mắt, một đoàn tàu đang về đến ga, nhìn qua cửa kính nhìn thấy những hành khách chết lặng, cửa tàu còn chưa mở người ở bên trong bên ngoài đã chen lấn với nhau, cảnh tượng rất đồ sộ. Cửa tàu mở ra, người bên ngoài ùa vào, bên trong ùa ra, một mảnh hỗn loạn.

Không vội lên tàu, nhìn biểu tình của Chu, quả nhiên vẻ mặt của chàng kinh ngạc đứng bất động ở một nơi, trong lòng trộm cười, như người chưa từng thấy chuyện dọa người như vầy, ai cho anh tự nhiên lại muốn đi như vầy chứ?

"Mạn Mạn, mỗi ngày em đều —— đều đi làm như vầy sao?"

"Anh không thấy bây giờ đang là giờ cao điểm không, căn bản không thể đi vào, phía sau còn có người chen vào bên trong, anh còn không muốn đi vào sao?"

;— Copyright Word's Tsunami Blog —  
Thần thái của chàng có chút khó xử, do dự một chút, lập tức nói với nàng, "Lên tàu đi, chúng ta không phải đang muốn đi đến nơi náo nhiệt sao?"

Không phải còn đang sốt nên mới làm ra chuyện kì quái như vậy đấy chứ? Cả hai người vào trong tàu điện ngầm, Mạn Mạn đứng ở trong góc trong lòng như cũ muốn làm rõ chuyện nãy giờ, nhưng Chu rất nhanh thích ứng với hoàn cảnh hiện tại, còn cùng nàng nói chuyện phiếm, "Nếu không chen lấn để lên xe kịp thì em phải làm sao"

"Ít khi nào em gặp chuyện như vậy lắm, người em rất nhỏ, chen tí là vào được thôi." Lấy tay so lớn với nhỏ, Mạn Mạn đột nhiên cười nhạo, "Tưởng tượng mình là một con cá Sardine nhỏ, thật buồn cười phải không."

Bất tri bất giác nhìn thấy Mạn Mạn lầm bầm lầu bầu, trong mắt Chu không tự giác lộ ra yêu thương, Mạn Mạn rất ít khi làm nũng ,nói chuyện làm việc, kỳ thật được sảng khoái lưu loát, nhưng trời sinh một loại thần thái ngây thơ ngọt dịu, thực là động lòng người.

Hết chương 10.
____________________

Chương này,... vừa dài vừa khó a—

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro