Chương 12 - 30759

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đệ thập nhị chương.

Trans: Huyễn Vinh

Nguyên tác: Nhân Hải Trung

[24]12.1

"Kêu toàn bộ người phụ trách kiểm tra tất cả máy tính của bộ phận thiết kế." Không đợi Lawrence trả lời, Chu đẩy văn kiện trước mặt ra, đứng dậy.

"Cứ như vậy mà làm ư?" Trữ Nhiễm kinh ngạc ngẩng đầu.

Chu nhìn hắn xua tay, "Thông tin nhân sự ở chỗ thư kí Trường Thù Lệ, điều tra hồ sơ của nhân viên bộ phận thiết kế, không được thiên vị, toàn bộ đều đưa lên hết, trước tiên cậu xem qua một lần, bản dự thảo này kiểu nào cũng không thể dùng được, các hạng mục khác nên tạm dừng lại, ngày mai bắt đầu, trước tiên phải đấu thầu các dự án quan trọng, về phần nguyên nhân bí mật bị bại lộ, sớm hay muộn gì thì cũng lòi ra thôi, hiện tại việc quan trọng nhất không phải là tra rõ công nhân viên, mà là đem 30759 trước đoạt lại, cứ như vậy đi, cũng không còn sớm nữa, các cậu cũng chưa có ăn cơm tối, buổi họp kết thúc." Nói xong xoay người, đi thẳng ra khỏi cửa.

Những người khác đứng tại chỗ còn tưởng rằng cuộc họp lần này ít nhất cũng phải đến nửa đêm, không nghĩ Chu sẽ nhanh chóng tuyên bố chấm dứt buổi họp như thế, Trữ Nhiễm cùng đi ra đầu tiên, hỏi, "Chu, ta cảm thấy Lawrence nói có lý, còn nhớ việc lúc trước ta có nói với ngươi rằng lai lịch của Cố Mạn Mạn kia không tồi, tại sao còn phải chịu thiệt làm một thiết kế sư nho nhỏ ở trong công ty ta, cậu không lẽ không cảm thấy được có vấn đề sao? Đúng rồi, gần đây còn nghe được một ít lời đồn đãi về nàng ——"

"Đại đường ca," chạy đến cửa bên cạnh, Chu dừng cước bộ lại, quay đầu, "Anh thật sự cảm thấy vấn đề ở bộ phận thiết kế sao?"

"Còn chỗ nào nữa ? Chẳng lẽ chúng ta còn phải làm gì khác hơn nữa ——" Trữ Nhiễm nói cả kinh, "Chu, nói như vậy sự tình sẽ rất nghiêm trọng."

Chỉnh đốn lại các viên chức cấp cao, vào trong kho số liệu lấy tài liệu đi, không đúng sự thật, kêu Thù Lệ dùng mạng nội bộ tra, những lời này anh hiểu chứ." Không hề nhiều lời, Chu ấn phím mở cửa.

"Cậu còn muốn đi lên sao?"

"Đương nhiên, trên ấy còn có một con thỏ đang chờ ta cùng đi ăn tối, ta sợ nàng đói chết." Chu cười nhìn Trữ Nhiễm xua tay.

Có ý gì? Trữ Nhiễm đứng sững sờ, không kịp trả lời, đường đệ của hắn càng ngày càng thần bí, lời nói nói ra hoàn toàn nghe không hiểu a.

Bước ra khỏi thang máy, đỉnh tầng một mảnh im lặng, chàng tiến đến cửa lớn quen thuộc của mình, mở ra, bên trong không có bật đèn, đêm đã khuya, vốn là một mảnh tối đen, nhưng màn tường không có mở ra để che ánh sáng của các building khác, ánh sáng ngọc chói mắt giống như đặt mình trong ngân hà, dường như trong phòng cũng có nhiều điểm tinh quang. Ngưng thần xem, Mạn Mạn thân mình nho nhỏ đang cuộn tròn ở giữa cái sô pha màu trắng, chờ đến mức ngủ quên.

(lời tác giả) Vốn nghĩ là ngày mai mình sẽ nghỉ một bữa, nhưng buổi tối về nhà đột nhiên nhìn thấy bảng khích lệ mình của người mẹ đơn thân của mình, thật cảm động a - chấm nước mắt - hôn nhẹ các bạn, ta nhất định phải cố gắng lên, mỗi ngày nổ lực viết thêm truyện, ta ngủ một chút, cám ơn mọi người rất nhiều, *cúi đầu cúi đầu* - *chấm lệ*.

[25]12.2

Không lên tiếng gọi nàng, Chu chậm rãi tiến lại gần, hai tay phủ ở bên cạnh thân thể nàng, cúi đầu. Mạn Mạn trước mắt chàng hô hấp đều đều, thân mình cuộn tròn, ngón tay hơi mở ra, ở trong nơi của hắn ngủ e rằng hoàn toàn tín nhiệm một người nên mới có thể ngủ ngon như vậy.

Cũng không vội vả đánh thức nàng, Chu đến bên sô pha ngồi xuống, đầu ngón tay sờ đến bên môi, lộ ra suy nghĩ xâu xa.

Đột nhiên bừng tỉnh, Mạn Mạn mở mắt, những tia sáng nho nhỏ khẽ chiếu bên trong căn phòng rộng lớn vô cùng, liếc mắt một cái liền thấy Chu ngồi ở bên cạnh, im lặng không nói chỉ nhìn nàng. Có điểm ngượn ngùng, "Mấy giờ rồi? Em, em đã ngủ lâu chưa?"

"Lâu lắm, dài hơn cả ngàn năm." Chàng khẽ cười, đứng dậy.

Chắc phải là rất lâu, ở nơi của người ta mà ngủ như heo, mất mặt qá.

Gió trước mặt nhẹ phất qua, tay của Chu trắng nõn thon dài đưa ra trước mắt, gần trong gang tấc.

"Đứng lên đi, chúng ta đi ăn cơm."

Nghiêm mặt, có điểm chần chờ, có phải vì bên trong quá mờ hay là vì nàng vừa mới ngủ dậy nên có cảm giác Chu này và Chu lúc trước không giống nhau, mắt nàng mờ ảo, không thấy rõ biểu tình.

Thấy nàng bất động, Chu dùng tay mình bắt lấy cổ tay nàng, thoáng dùng sức, kéo, "Có phải ngủ quá rồi choáng váng sao? Không đói bụng à?"

Rất muốn nói, nhưng cái bụng đói lại phát ra âm thanh huyên náo, nàng xấu hổ đến gục đầu xuống.

"Muốn ăn cái gì?"

Nhìn đồng hồ, Mạn Mạn kinh hô nho nhỏ, "Đã trễ thế này nếu không tùy tiện ăn mì gói thì bỏ đi, ba mẹ ta chắc đang sốt ruột."

"Lại ăn mì sao? Cũng được." Chu đột nhiên hưng trí, xoay người đi sang bên trái, mở cửa tủ ra, không biết chàng muốn làm cái gì, Mạn Mạn cũng mờ mịt nhìn. Bên trong cửa tủ chẳng khác gì động tiên, là một gian phòng nhỏ đầy đủ phương tiện, bên tay phải còn có một gian bếp, đầy đủ tiện nghi, phía cuối là tủ lạnh, nàng nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.

"Chu, anh ——"

"Làm sao vậy?" vừa nói, Chu vừa mở tủ lạnh tìm nguyên liệu nấu ăn.

Trong lòng rên rỉ, nương nương, anh muốn làm mì nóng cho em ăn nữa sao? Lần trước không chịu nghe em chỉ, còn lần này chàng lại không chịu để em về.

Nhân tiện tiến đến, "Để em nấu cho."

"Ngồi xuống." Lên tiếng trả lời, đáng xấu hổ a, nàng cư nhiên phản xạ có điều kiện đối với lời nói của hắn.

Nghe được tiếng vang, Chu ngoái đầu nhìn lại, nở nụ cười, "Thực ngoan, lần trước xem em nấu nên anh đã biết cách làm rồi, lần này em đợi ăn đi."

Lại cười như vậy, thật là yêu nghiệt a, á khẩu không trả lời được, lăng lăng nhìn thấy bóng dáng thon dài trước mặt bận rộn trong lòng dãy dụa không thôi, một lúc lâu sau, Mạn Mạn rốt cục cũng có dũng khí, nhỏ giọng mở miệng, "Này —— Chu —— chuyện kia ——"

"Anh không phải thích em chứ?"

Hỏi ra đến đây, hai tay ôm mặt lại, Mạn Mạn trong lòng thét chói tai, nghĩ mình thật lớn mật, nhất thời trong phòng im lặng chỉ còn tiếng nước sôi, cái giá trong tay Chu vẫn như cũ, trầm mặc mà xem nước, ánh mắt Mạn Mạn ảm xuống, thanh âm nhỏ như muỗi kêu, "Lúc nãy —— em nói giỡn."

Xèo một tiếng, mì bị bỏ vào nước, Chu xoay người lại, trước mắt tối sầm, hắn cúi người xuống, hơi thở phất đến mặt nàng, "Thích thiết kế lâm viên ư?"

"Đúng vậy." Tâm tình vốn đã xuống đến tận đáy, đột nhiên biến thành thần tình nghi vấn.

"Đến công ty làm vì Nhâm Tầm sao?"

"Làm sao anh biết? Em rất thích tác phẩm của Nhâm lão sư nên mới học thiết kế, thực sự rất sùng bái anh ấy." Kỳ quái nhìn chàng, vì sao đột nhiên nàng lại nói những lời này?

Nam nhân trước mặt mỉm cười, chỉ thấy lớp lớp sương mù bên trong mắt, không biết khi nào sương mù kia sẽ tản ra, cái trán nhẹ nhàng ấm áp, rồi sau đó đặt lên môi nàng nhẹ nhàng như lông chim rơi xuống, mơ hồ nghe được một câu cuối cùng của chàng, "Mạn Mạn, cùng ta ở một chỗ, hẳn là rất vất vả rồi."

Không kịp nhận thức được ý tứ trong lời nói, trong lòng đã có một tòa núi lửa bởi vì hắn mà ầm ầm nổ tung, hô hấp dừng lại, giờ phút này Mạn Mạn giống như bị sét đánh trúng, ngồi yên tại chỗ, hoàn toàn không thể động đậy.

Về đến nhà đã là đêm khuya, cẩn thận rửa mặt đột nhiên nghe ba một tiếng, phòng tắm lớn sáng lên, mẹ mang một chồng quần áo, cười tủm tỉm khi nhìn thấy nàng, "Mạn Mạn mới về nhà sao, sao lại về trễ vậy?"

"Tăng ca ạ, hắc hắc." ý đồ lừa dối để qua cửa.

"Có phải đi chơi cùng người yêu không? Sống với mẹ lâu như vậy, không ai theo đuổi làm mẹ cũng thật sốt ruột."

Yêu thương Chu ư. Chỉ là chuyện tưởng tượng thôi, Mạn Mạn không biết phải nói làm sao.

"Con và Chu đổng cùng nhau ăn cơm thôi."

"Gần đây thường thường cùng anh ấy ăn cơm, có hẹn hò không?" Con gái giỏi giang, mới vào công ty đã được Đại lão bản theo đuổi, bộ dạng của nàng như đang diễn trò a, trên mặt cười meo meo, mẹ nàng quyết định hỏi kĩ càng.

"Ân ——" có điểm thẹn thùng.

Nhìn kĩ sắc mặt của nàng, mẹ nàng đột nhiên giật mình, trở tay đóng cửa phòng tắm lại, thấp giọng nói, "Mạn Mạn, các con không lẽ đã ——" con gái từ nhỏ đến lớn vì thiên tư thông minh, nên nhảy cấp học lên đến cấp ba nên cùng bạn học luôn luôn có chút tách rời, sau này lão ba nàng vì quá thương con nên mới cùng với lão sư cho nàng nhảy lớp xuống để tránh việc bạn cùng lớp cách độ tuổi quá lớn, định hình lại tính cách cho Mạn Mạn vào lúc này đã không còn kịp nữa rồi. Tiếp xúc với các bạn cùng lứa tuổi quá ít, mọi người bên cạnh lúc nào cũng thương yêu nàng, làm cho nàng, lúc nàng đi du học, bay đến Tây Ban Nha để thăm nàng, đứa con nhỏ này lúc nào cũng phải bận rộn, đi theo một đội thiết kế sư làm mô hình, đương nhiên lão ba nàng cũng lo lắng nàng ở nước ngoài có người theo đuổi, nhưng vừa hỏi liền biết đứa con này đối với những thứ gì mà mình thích nhất thì chỉ chú tâm vào việc đó mà thôi. Yên lòng mà bay trở về, tổng nghĩ đến đứa con gái này sẽ ở bên mình lâu năm, bằng lòng từ khi Chu đổng kia bắt đầu thẹn thùng, chậm rãi lộ ra vẻ yêu kiều của đứa con gái đang biết yêu, chính là —— mẹ nàng trong lòng bắt đầu lo lắng, xuýt chút nữa quên mất mình và con gái đang ở nơi này, đứa con gái của mình từ khi sinh ra đến giờ không có gì khác biệt, nhưng đừng chỉ mới bắt đầu với Chu đã bị người ta một ngụm nuốt a, người tên Chu kia, bọn họ ngay cả gặp cũng chưa gặp qua.

A —— chẳng lẽ trên mặt nàng có chữ, mẹ nàng như thế nào nhanh như vậy có thể biết nàng và Chu thân với nhau, ô ô. Nghĩ đến lúc hai người ướt át, bàn chải trong tay Mạn Mạn đều cầm không được, "Là anh ấy đột nhiên lại đây, con con ——"

Oanh ——! tức giận trong lòng, đúng rồi, cậu ta xem Mạn Mạn rất đơn thuần, khi dễ có phải không? Mẹ nàng tức giận, quay đầu lại nghĩ nên đem Cố phụ đang ngủ trên giường dậy hay không. Con gái bị người ta ăn, còn ngủ cái gì nữa. Mới vừa giữ được cửa đẩy ra một nửa đột nhiên nghĩ đến hậu quả nếu ba nàng nghe được tin như vậy chắc chắn cả đêm nay sẽ nổi điên lên cho mà xem, bình tĩnh, bình tĩnh, mẹ nàng trong lòng lặp lại, trừng mắt nhìn đứa con gái trước mặt, "Nói cho mẹ biết, các con có dùng biện pháp an toàn không hả?" (mấy má ơi con cười chết)

Nàng không hiểu, tại sao hôm nay mẹ nói chuyện khó hiểu như vậy? Sắc mặt của mẹ nàng ngưng trọng, không nói giỡn một chút nào, đột nhiên hiểu được, Mạn Mạn nhỏ giọng thét chói tai, "Mẹ à, mẹ nghĩ cái gì vậy? Con với anh ấy chỉ mới hôn thôi!"

Trầm mặc —— Hai người trong phòng tắm cũng không biết phải tiếp tục nói cái gì.

Sau một lúc lâu, mẹ nàng khôi phục thái độ bình thường, "Tắm rửa xong mau đi ngủ đi, mẹ thấy mỗi ngày con đều bận rộn nhiều việc quá rồi."

Mẹ à, người đúng là thần ai. Sáng sớm đến công ty lập tức có một hội nghị khẩn cấp, phương án 30759 toàn bộ phải làm lại, trời ơi, một tuần kế tiếp cho dù làm liên miên không dừng cũng không thể nào làm xong một công trình khổng lồ như vậy a. Đứng ở trong phòng Đan Ni Tư, Mạn Mạn mày cong khó chịu. Chỉ nhìn đến những người khác thần sắc khác nhau, muốn dời đi đột nhiên Đan Ni Tư lên tiếng ngăn cản, "Đúng rồi, bộ phận vi tính sẽ đến kiểm tra phần mềm máy vi tính để tiến hành bảo trì toàn diện, cho nên sẽ có đồng sự bên bộ phận máy tính đến lấy máy tính của các ngươi về, vì không muốn ảnh hưởng đến tiến độ nên phương án lần này yêu cầu toàn bộ ở công ty hoàn thành, các ngươi có ý kiến gì không?"

"Đương nhiên là có ý kiến!" Dẫn đầu nói chính là Kiều An, "Đây là công việc trong vòng một tháng phải hoàn thành, vốn cũng rất là nhanh, bây giờ còn phải yêu cầu toàn bộ ở công ty tiến hành, chẳng lẽ chúng ta phải ăn ở luôn ở công ty này? Lúc này mà còn bảo trì máy tính cái gì, là mưu ma chước quỷ của ai?"

"Đây là đề nghị của ta." Một giọng trầm thấp vang lên, có một người từ ngoài cửa tiến vào, nhìn Đan Ni Tư khẽ gật đầu, "Xin chào mọi người, ta là Lawrence, hiện tại đang phụ trách đấu thầu hạng mục 30759, nếu có việc gì không hiểu, xin mọi người trực tiếp tìm ta để hỏi."

Người này một thân mặc tây trang thủ công, diện mạo bình thường nhưng ánh mắt hào quang sắc bén, khí thế bức nhân, làm cho hô hấp mọi người bị kiềm hãm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro