Chương 13 - 30759 (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đệ thập tam chương.

Trans: Huyễn Vinh

Nguyên tác: Nhân Hải Trung

[27]12.1

Mây mù sương khói che phủ toàn bộ bộ phận thiết kế, đã đến giờ cơm trưa nhưng vẫn chưa có một nhân viên nào rời khỏi máy tính. trợ lý Tiểu Dong ngồi ở máy tính đùng đùng tìm tư liệu, đột nhiên ánh mắt đỏ lên, "làm sao mà làm cho hết đây, cho dù có không ngủ cũng không làm xong kịp a —— cuối tuần này ta còn tính cùng người nhà đi hàng châu du lịch, vé xe đều đặt cả rồi."

Kiều An cũng không nín được, oa oa kêu, "Tất cả đều bị lấy đi hết rồi, chắc muốn chúng ta nhốt lại ở đây a?"

"Câm miệng!" Lục Lục hai tay không ngừng, thanh âm so với bình thường ít nhất cũng lạnh hơn mười độ, "Ngươi thật sự nghĩ là bộ phận máy tính muốn bảo trì phần mềm sao? Hừ, đầu heo, trách không được chết như thế nào cũng không biết."

"Lục Lục ——" Lục Lục vẫn là lạnh lùng, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy thái độ như hôm nay, Mạn Mạn giật mình, "Không phải vì bảo trì phần mềm, chẳng lẽ còn nguyên nhân khác?"

[5] "Dự án đã toàn bộ được các cấp trên phê duyệt, tại sao trước một tuần còn bắt chúng ta làm lại toàn bộ?"

"Lục Lục, ý của ngươi là nói ——"

"Không cần đoán, " Hoa Minh một bên một mực không lên tiếng đột nhiên mở miệng, "ngày hôm qua là ngày đấu thầu, là ta cùng Đan Ni Tư đi, Thịnh Kiền đưa ra một dự án giống y như đúc với dự án của chúng ta."

Khiếp sợ, Kiều An khoa trương đứng lên, "Tại sao lại có thể như thế!"

"Mạn Mạn!" còn không chờ những người khác kịp phản ứng, Đan Ni Tư đột nhiên mở cửa ban công đi tới, "Cô lên tầng 46 đến văn phòng của Lawrence, ngài đang đợi cô."

"Tôi ư?" Mạn Mạn vẻ mặt không hiểu đứng lên, đột nhiên cảm thấy ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người mình, cả đời này đều không cảm nhận được cảm giác đứng ngồi không yên như vậy, mờ mịt đi ra khỏi bộ phận thiết kế mà cảm thấy sau lưng mình nóng rực, bước đi có chút khó khăn.

Đến tầng của bộ phận nghiên cứu thị trường, văn phòng tổng giám đốc Lawrence cửa gỗ đóng kín, một tia sáng cũng không lọt qua. Phía trước cửa là bàn làm việc của cô thư ký, ăn mặc chỉnh tề, búi tóc phái sau, nhìn thấy vẻ mặt uể oải của Mạn Mạn, các nàng cũng biết tổng giám đốc Lawrence của bộ phận thị trường là người nổi tiếng với bộ mặt diêm vương, tuy rằng là gương mặt của người Trung, nhưng thực ra là Hoa kiều người Đức, làm việc hoàn toàn với phong cách người Đức, có nề nếp, nghiêm túc lạnh lùng, lần này hắn phục trách đấu thầu công trình 30759 gặp vấn đề lớn như vậy, bộ phận thị trường vốn đã bị áp lực nay còn chịu thêm áp lực hơn, vừa rồi hắn nghiêm mặt bắt nàng gọi điện thoại gọi đến bộ phận thiết kế kêu Cố Mạn Mạn, không cần phải nói tiểu cô nương dáng vẻ mềm yếu như cỏ non đây chính là người được gọi tới.

"Lawrence tiên sinh ở bên trong chờ cô."

"Nga —— cám ơn." Tại sao lại muốn tìm nàng? Mạn Mạn đến bây giờ có chút như lọt vào trong sương mù. Vừa rồi có nghe ý tứ của Hoa Minh, nói bản dự thảo lần này của bộ phận thiết kế hơn phân nửa bị người ta đạo văn, nàng cũng không tham dự thiết kế cho dự án 30759, đây là hạng mục của Kiều An và Hoa Minh mà, gần đây nàng bận rộn với công trình Tường Vi, tại sao lại nghi ngờ đến nàng a.

Nàng không yên tâm, gõ cửa, "Tôi là Cố Mạn Mạn."

"Vào đi."

Đẩy cửa ra, nhìn thấy đối diện nàng là nội thất huyền mộc, bàn làm việc thật lớn, trên bàn sạch sẽ vô cùng, trừ bỏ những vật dụng cần thiết có ghi chữ Nhật bên trên, mặt khác một chút đồ trang trí cũng không có. Sau bàn Lawrence ăn mặc không khác gì buổi sáng lúc gặp mặt, thần tình nghiêm túc nhìn nàng chằm chằm, thanh âm lãnh ngạnh, "Tôi đang chờ cô, ngồi xuống đi."

(tới đây là hết phân khúc này rồi, đây đoạn nói chuyện giữa các nhân vật và tác giả)

Đại Đại: Mạn Mạn, người ta nói ngươi ngu ngốc.

Mạn Mạn: —— không nói gì, còn không phải ngươi viết sao?

Đại Đại : Này —— ta vốn nghĩ muốn đem ngươi viết đơn thuần đáng yêu, chưa nghĩ tới việc viết thành tiểu bạch quả, quả nhiên không am hiểu tiểu bạch thỏ a, Đại Đại vẫn am hiểu viết về cái loại nội tâm nữ phức tạp này, ô ô....

Ba Mạn Mạn: Tại ngươi, đem tâm can bảo bối của ta cho người ta nắm cái mũi đi, ngươi trả lại đây cho ta!

Đại Đại cong mày: Cố phụ à, đọc sách vui vẻ, phương diện khác không nhất định phải hơn người, việc này trước kia cũng có nhắc đến rồi, cuộc sống cũng không có thể tự gánh vác a. Phàm là thiên tài, khoảng cách giữa nàng và người bình thường xa như vậy ——

Mạn Mạn ba ba: còn nói sạo!

Đại Đại: Tiểu Bạch cũng sẽ lớn thôi, xã hội đen tối như vậy, cũng sẽ rất nhanh trưởng thành thôi, các ngươi không nên gấp gáp, ta muốn an bài một nhân vật phản diện dạy cho nàng nhận rõ sự thật.

Lawrence: ngươi nói ta sao?

Đại Đại: —— hơi sợ, lão huynh, ngươi mỗi lần lên sân khấu đều làm cho ta sợ quá đi. Di di, Chu ngươi chừng nào mới đến cứu mạng a.

Mạn Mạn: Chu, Đại Đại đem ta viết thành kẻ ngốc này, hu hu ——

Chu: không quan tâm, theo ta cùng một chỗ, rất nhanh sẽ nhanh lẹ hoạt bát thôi, Đại Đại ——

Đại Đại: đến! (không nghĩ tới ta cũng có phản xạ có điều kiệ này)

Chu: đến bên cạnh nói chuyện

góc trung

Chu: nghe nói ngươi muốn cho Mạn Mạn một nam phối diễn?

Đại Đại: thật là —— tin tức tại sao lại truyền nhanh như vậy, nhân sinh thôi, luôn có nhiều chi tiết khác nhau, thật là ——

Chu: Không cần ngây ngô cười, việc dạy dỗ Mạn Mạn sẽ cho ta phụ trách diễn, hiểu chưa?

Đại Đại: A —— không cần bóp méo nội dung vở kịch a, còn có, không cần đối với ta cười như vậy đâu, mồ hôi lạnh đều chảy ra.

Đại Đại tháo chạy, quay đầu sửa lại văn, lại cho thiên tài ngu ngốc Mạn Mạn lớn dần theo các chương tới, Lưu Bạch a, tại sao ngươi hai năm sau mới xuất hiện, Đại Đại cần ngươi tới dạy cho tiểu muội muội một bài học nhớ đời, ô ô.

[28] 13.2

"Xin chào, tôi là tổng giám đốc bộ phận thị trường, Lawrence Lí, hôm nay gọi cô đến đây muốn mời cô trả lời một ít về vấn đề bản dự thảo 30759."

Quả nhiên là vì cái này, "Lí tổng giám đốc, ta tham gia tổ công tác dự án công viên tường vi, hạng mục 30759 cũng không rành cho lắm."

"Không phải cô rất quen thuộc sao, vì sao cô phải một mình phục chế bản dự thảo 30759"

"Ai nói một mình tôi phục chế bản thiết kế ấy?" Mạn Mạn khiếp sợ trừng mắt.

Lawrence vẻ mặt nghiêm túc đem hồ sơ từ bộ phận máy tính đặt lên mặt bàn của hắn trước mặt Mạn Mạn, "Bộ phận máy tính giám sát trình tự biểu hiện, tay cô trình lên Chu số liệu của mình cô, chính là bản dự thảo thiết kế này, mời cô giải thích."

Bắt tay vào việc lật xem văn bản số liệu ghi chép kia ra, Mạn Mạn nhíu mày, "Tôi không rõ ——"

"Mạn Mạn tiểu thư, tôi hy vọng cô hiểu được, đây là việc cấu thành tội buôn bán trái phép bản dự thảo ra ngoài, gây tổn thất lớn cho công ty, nếu cô không thể đưa ra một lời giải thích hợp lý, tôi sẽ nhờ công ty trao quyền giao cho bộ phận pháp vụ việc này."

Mạn Mạn ngồi ở tại chỗ yên lặng không nói một lời nào, lật xem văn kiện trong tay, mấy phút đồng hồ sau, nàng ngẩng đầu mở miệng, "Bản dự thảo này, ở bộ phận thiết kế đã tiếp xúc qua, vì bản dự thảo của Hoa Minh gặp một ít vấn đề về ống dẫn, nhưng tôi không có một mình đã làm trước, cũng không hiểu được tại sao phiên bản ghi chép này lại có được? Mặc khác, máy tính công ty có phòng phục chế trình tự, cho dù có người lấy được cũng không thể mang ra ngoài a."

"Công ty sẽ không vô cớ điều tra công nhân viên của mình, Cố Mạn Mạn, tôi nghe nói thời gian cô ở Tây Ban Nha, công ty VC từng cùng cô tiếp xúc nhiều lần, hơn nữa còn mời cô tham gia đội thiết kế Á Châu nhưng cô lại cự tuyệt, lựa chọn về nước tham gia vào công ty của chúng tôi, thật sự là làm cho người khác khó hiểu."

"Tôi có lý do của chính mình." Tính sao bây giờ? Người đàn ông trước mặt mình gây sự như vậy, thật đáng giận. Trong lòng đã hiểu được máy tính của nàng nhất định đã có kẻ động tay động chân vu oan giá họa, nhưng từ lúc vào bộ phận thiết kế công tác tới nay, ở cùng mỗi người đều vui, nếu nói những người này cố ý hãm hại nàng, quả thực là đánh đòn cảnh cáo, đầu óc phình to, môi hơi có chút chập choạng, thầm nghĩ trong im lặng, bình tĩnh ngẫm lại chân tướng của chuyện này.

"Việc lựa chọn của riêng cô công ty không muốn nói tới, cô chưa nghe qua Thịnh Kiền sao?"

"Hồng Công Thịnh Kiền, công ty bất động sản sao."

"Đúng, Thịnh Kiền lần này cùng chúng ta tham dự đấu thầu cánh đồng 30759, bọn họ đưa ra một bản dự thảo giống y đúc như bản dự thảo của công ty ta chuẩn bị, ta cũng muốn nghe cô giải thích một chút."

"Lý tiên sinh, ngài có nói giỡn không? ta chỉ nghe qua tên của Thịnh Kiền thôi, tại sao bản dự thảo của họ lại giống bên ta thì làm sao mà tôi có thể biết được."

"Có chuyện vô cùng thú vị, Mạn Mạn tiểu thư cũng biết, hongkong Thịnh Kiền, là cổ đông của đại công ty VC của Tây Ban Nha, hai công ty của họ quan hệ chặt chẽ, thời điểm VC mời chào cô, không có nói qua sao?

"Chưa, Lý tiên sinh muốn nói ta chính là kẻ làm lộ bí mật kia thì tôi có giải thích kiểu gì cũng chả có ích? Không có gì để phải giải thích cả, tôi chỉ có một câu, việc dự án của công ty bị lộ ra ngoài và ta không có liên quan."

"Không liên quan với cô sao? Vậy thì cô hãy chứng minh đi." Lawrence đột nhiên đứng dậy, hai tay chống lên mặt bàn, cúi người nhìn Mạn Mạn chằm chằm, "Cố Mạn Mạn tiểu thư đừng tưởng rằng làm ra bộ dạng vô tội này có thể giải quyết tất cả, ta cũng không phải là Chu công tử hay là Nhâm Tầm, cũng sẽ không ăn cô đâu."

Ý tứ trong lời nói của hắn là cái gì! hoắc mắt đứng dậy, Mạn Mạn mặt đỏ lên, "Máy tính của tôi cũng có thể bị người khác lấy trộm, hiện tại còn rất nhiều trình tự, còn phải làm nhiều thao tác, chỉ bằng này phân công nếu không ghi lại, công ty còn có quyền lên án tôi tiết lộ cơ mật buôn bán sao? Tôi hy vọng Lý tiên sinh không cần nhìn việc ở công ty không vừa mắt mà lên án tôi, mặt khác, câu cuối cùng ngài vừa nói, vui lòng thu hồi!"

Không thể nghĩ đến nàng lại phản bác như vậy, trước mặt người đàn ông gây sự này lại bình tĩnh, không hề mở miệng, Mạn Mạn trừng lớn mắt, cố gắng nhìn hắn, "Lý tiên sinh, ngài nhất định xem quá nhiều hồ sơ của tôi, trước khi học thiết kế tôi có học qua luật, nếu phải tham gia vụ kiện về bộ thiết kế, cũng có thể, nhưng ngài vẫn chưa đủ căn cứ chứng minh được, nếu muốn khởi tố ta thì phải xem lại tội phỉ báng công nhân viên, đặc biệt vừa rồi ngài còn công kích nhân thân nhân viên như vậy nữa!"

Hai ánh mắt nhìn nhau chằm chằm, không khí như bùng nổ ra bốn phía, một lúc lâu sau, Lawrence đột nhiên bỏ qua..., khóe miệng có chút run rẩy, "Cô —— trở về phòng đi."

Ách —— như vậy thôi sao? Đã chuẩn bị tốt lời lẽ sẵng sàng cãi nhau với hắn, sau đó nghĩ ra vô số điều luật, không nghĩ đến việc hắn trực tiếp chấm dứt đối thoại, Mạn Mạn sửng sốt.

Có người gõ cửa, giọng của cô thư kí vọng vào, "Tổng giám đốc, Trữ tổng đến đây, ngài ——"

Mạn Mạn xoay người, Trữ Nhiễm đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy nàng khẽ gật đầu.

"Tôi đi về phòng trước đây." Khẽ cắn môi, quên đi, lần sau tái chiến, Mạn Mạn không hề nhiều lời, đi ra ngoài cửa, rồi đóng cửa lại.

Trữ Nhiễm đi đến bên cạnh bàn, lẩm nhẩm hồ sơ, sắc mặt ngưng trọng, "Nàng nói cái gì?"

"Trữ, ngươi nói cô gái này giống con thỏ? ta thấy không giống thỏ, cô ta chính là một tiểu lão hổ a." Lawrence ngồi trở lại ghế dựa, đầu ngón tay vén, "Ta nghĩ Chu hẳn là không thấy được chuyện này, dưới da của con thỏ là móng vuốt a."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro