Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[44]20.1

Mạn Mạn đã hơn hai mươi tuổi rồi, có thể giữ gìn được sự tinh khiết trong sáng hơn người, hoặc là theo ông cùng lúc mà nói, chậm chạp hơn người. Việc này tuyệt đối cùng Cố ba ba không thoát được can hệ. Lần đầu tiên ở ngoài phòng sanh tiếp nhận đứa con nhỏ này, Cố ba ba đã thề, nhất định phải làm người cha tốt nhất trên đời này, cả đời phải bảo hộ con gái của mình thật cẩn thận. Bởi vậy trong quá trình Mạn Mạn lớn lên, từng ý đồ tiếp cận của các cậu trai khác đều không vào mắt của Cố ba ba, ông bị coi là mãnh thú và dòng nước lũ lúc nào cũng cuốn trôi các cậu đi ngay. Mỗi năm ông đều suy nghĩ về chàng trai phù hợp cho con gái mình. Đáy mắt Cố ba ba lạnh như băng, nhưng lại tan nát, con gái lớn đương nhiên phải có người yêu, đây là sự thật, nhưng Cố ba ba cho tới giờ cũng không nghĩ đến việc trước khi cho con gái gả chồng, muốn đem một ít tiền của mình giao cho Mạn Mạn phòng việc có kẻ hãm hại nàng, nhưng sẵn sàng là một chuyện, đột nhiên gặp phải con gái mình đang bị nam nhân ôm chặt vào lồng ngực lại là chuyện khác. Không không, thực là tai họa đột ngột a. Trong đầu duy nhất một chuyện muốn làm là đem xú tiểu tử chướng mắt này quăng lên chín tầng mây đi, làm cho hắn không bao giờ có khả năng động đến tâm can bảo bối của mình.

Mắt thấy biểu tình của ba ba không đúng, Mạn Mạn có điểm thất kinh, "Ba ba, chúng con, chúng con ——"

"Mạn Mạn, em đừng sợ." Quay về phía Cố ba ba, một tay nắm Mạn Mạn, mỉm cười trấn an nàng, "Cố bá bá, nhĩ hảo, lần đầu tiên gặp mặt, con là Chu."

Còn có thể nắm tay con gái của ông, Cố ba ba đi đến bên cạnh, kéo Mạn Mạn trở lại bên người mình, "Cái tên tiểu tử này, sáng sớm chạy đến dưới lầu nhà chúng tôi để làm gì?"

"Con tới đón Mạn Mạn đến công ty." Có điểm buồn cười, ba ba này, bộ dáng che chở Mạn Mạn giống như lão gà mái che chở gà con của mình, Mạn Mạn của ông vừa nhìn đã biết từ nhỏ lớn lên trong hạnh phúc, không trách được tâm hồn nàng sáng như ánh mặt trời.

(*lão gà mái =]]]z)

"Cục cưng, con và tiểu tử này ——" Cố ba ba còn sót lại một tia hi vọng, hướng về con gái của mình để xác nhận.

Từ lồng ngực của Chu đến lồng ngực của ba ba, Mạn Mạn cảm thấy đầu óc choáng váng, "Ba ba, thực xin lỗi, chưa nói với người, con và Chu đang yêu nhau."

Một câu nói ra, trên mặt hai nam nhân biểu tình hoàn toàn trái ngược với nhau. Cố ba ba trên mặt như chịu đủ đả kích, thương tâm muốn chết, Chu thì lại mím môi mỉm cười, trong mắt đầy hào quang, làm thẩm thẩm đi ngang qua nhìn thấy xuýt ngã nhào.

Tan nát cõi lòng, Cố ba ba lúc này mới tỉ mỉ đánh giá xú tiểu tử trước mặt. Bề ngoài cũng không tồi, vừa thấy đã biết là quý công tử, nhưng khuông mặt của Chu trước mặt ông —— càng nhìn càng kinh hãi, sắc mặt của Cố ba ba, chăm chú nhìn Chu, "Tiểu tử, ngươi họ gì?"

(*có liên quan đến Tiểu Nghi thẩm thẩm đây)

Không đợi Chu mở miệng, Mạn Mạn đã cướp lời, "Ba ba, con muộn làm rồi, trở về con sẽ giải thích rõ ràng với người, nhất định sẽ kể lại toàn bộ sự việc cho ba, được không?" Nói xong nàng rời khỏi tay ba, lôi Chu lên xe chạy trốn.

Hay nói giỡn, chuyện của Chu và nàng, nhất định không thể nào nói rõ ràng được, đột nhiên đem việc cùng Chu toàn bộ nói ra, nàng sợ kinh động đến ba ba của mình. Ba ba, con gái bất hiếu, sẽ giải thích cho người sau.

"Cố bá bá, hôm nay thật vội vả, lần sau con sẽ tìm thời gian, chính thức đến nhà thăm hỏi ngài và bá mẫu." Mạn Mạn ngồi lên trước xe một cách nhanh chóng, Chu thì vẫn như cũ, đứng một chỗ chào hỏi Cố ba ba. Đáng tiếc Mạn Mạn dường như rất vội vã, đã khởi động xe, một tiếng chào ba mình, xe khởi động chạy đi thật nhanh, giây lát đã biến mất sau làn khói trắng.

[45] 20.2

Xa xa nhìn thấy tòa nhà công ty, Mạn Mạn lái xe lại mép đường rồi dừng lại, "Chu, em xuống xe trước, anh tự lái vào đi."

"Không được." Cả đêm bôn ba quay lại, anh ấy vẫn còn muốn ngủ, lúc này miễng cưỡng mở mắt dậy, nhìn nàng.

"Ách ——" Rốt cuộc trả lời như vầy sao? Mạn Mạn không thể nói được gì nữa.

"Anh có chút việc quan trong cần phải nói với em," ý của Chu bảo nàng tiếp tục lái xe, "Chúng ta đến tầng cao nhất đi."

"Có việc gì quan trọng cần nói đâu, lúc này không có đâu, em sắp trễ giờ làm rồi."

"Nghe lời anh đi." Chu vươn tay đến, kéo vành tai Mạn Mạn, nhìn thấy nàng trừng mắt nhìn mình, đột nhiên lại muốn cười, mắt nhìn thấy vành tai của nàng, bạch ngọc lả lướt, bị mình nhéo cho ửng đỏ lên. Nhịn không được nghiên cười, nhẹ nhàng hôn lên.

Hô hấp tạm dừng, không khí nháy mắt loãng đi, cảm thấy môi Chu ôn nhu như nước, Mạn Mạn bây giờ, thần trí không rõ.

Rời môi, Chu mỉm cười lấy tay đẩy đầu Mạn Mạn trở về phía trước, "Mau lái xe đi."

Không kịp phục hồi tinh thần, thân thể nàng đã tự phản ứng, lập tức lái xe về phía trước, đáng xấu hổ a, mỗi lần đều bị nam sắc của Chu mê hoặc, sớm muộn gì thần kinh của nàng cũng hỏng mất.

Cửa lớn quen thuộc mở ra, phía trước mặt là vô tận trời xanh, làm cho người ta thoải mái vui vẻ. Mạn Mạn cố gắng điều chỉnh giọng mình nghiêm túc, "Có việc gì cần nói thì anh nói mau đi, em còn phải xuống dưới đi làm."

Chu ngồi xuống sô pha, ngoắc nàng, "Mạn Mạn, lại đây."

Có cần phải làm như vậy không? Trong lòng Mạn Mạn càm ràm, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của Chu, nàng mới nhớ đến lúc sáng này chàng lẳng lặng ở dưới lầu ngủ trong xe, đột nhiên trong lòng mềm yếu, không tự chủ được nghe theo lời Chu đi đến, ngồi xuống bên cạnh chàng.

Hiểu được suy nghĩ trong lòng nàng, Chu mỉm cười đem nàng ôm vào lòng ngực mình, hưởng thụ được hương thơm mềm mại của nàng, cảm giác mỹ mãn không thể nói lên lời, luyến tiếc không muốn buông tay.

"Phụ thân của em, gọi em là cục cưng a."

"Ân, từ nhỏ đã gọi như vậy rồi, muốn ông ấy sửa cũng không được." Có chút ngượng ngùng, nàng nói nho nhỏ.

Đỉnh đầu truyền đến âm thanh khẽ cười, "Cục cưng, tốt lắm a, anh cũng muốn kêu như vậy."

"Không được, để cho người khác nghe được khác nào dọa người a." Một hỏi một đáp, đột nhiên phát hiện không đúng, việc quang trọng lúc nãy anh ấy muốn nói là việc này sao? Chẳng lẽ sáng sớm Chu mang nàng lên tầng cao nhất chỉ để nói chuyện phiếm một cách vô bổ như vầy? Ngẩng đầu tính kháng nghị lại chàng, nhưng lại cảm thấy lực trên vai tăng thêm, nhìn thấy hai mắt Chu khẽ nhắm, nghiên đầu ở trên vai nàng, bất tri bất giác ngủ.

"Chu ——" muốn đánh thức Chu, nhưng hé miệng lại không ra tiếng. Nàng cảm thấy thế giới này, đột nhiên chỉ có tiếng hít thở của Chu. Tay Chu vẫn đang ôm nàng, má vẫn dựa vào vai nàng, hô hấp nhẹ nhàng, ấm áp vô hạn, thật bình an tốt đẹp, tất cả những việc này làm cho nàng không dám mở miệng nói, không dám nhúc nhích, ngay cả hô hấp cũng tự giác tạm dừng, giống như là nếu nàng chuyển động, tất cả hạnh phúc này sẽ toàn bộ biến mất, muốn lấy lại cũng không được.

Dưới đó hơn mười lầu, trong phòng hội nghị không khí ngưng trọng. Lawrence lật xem một văn kiện thật dày, nhíu mày mở miệng, "Khu Bác Viên này, tại sao giá lại cao như vậy? Rất nguy hiểm, ai đã thay đổi vậy?"

Trước mặt vài người ít ỏi, không ai mở miệng trả lời. Thật lâu sau, người ngồi đầu tiên bên tay phải là trợ lý đặc biệt, nhỏ giọng đánh vỡ trầm mặc, "Đây là ý kiến của Trữ tổng hôm qua sau khi xem qa phần sau của Khải Hoa rồi theo ý của hắn mà đem sửa."

"Cậu nói cái gì? Khải Hoa của bộ phận thị trường sao, tôi chưa duyệt mà ai lại cho phép các người giao cho văn phòng trữ tổng chứ? Quả thực vớ vẩn!"

Nhiệt độ trong phòng họp vốn không cao, nhưng bây giờ lại kịch liệt giảm xuống như đóng băng, trợ lý đặc biệt kia đổ mồ hôi lạnh cũng không dám lấy tay lau, vội vàng giải thích, "Không phải chúng ta giao, mà là lúc tan tầm, Trữ tổng tự mình xuống dưới yêu cầu xem qua, chúng tôi cũng không dám lấy ra nữa a."

"Quái lạ!" cầm văn kiện trong tay, Lawrence quay đầu bước ra khỏi phòng hợp. Mới vừa đến văn phòng của mình, đã nhìn thấy Trữ Nhiễm ngồi bên trong. Nhìn thấy Lawrence bước vào, Trữ Nhiễm mở miệng tiếp đón, "Họp xong rồi sao? Tôi đang đợi anh đây."

"Trữ Nhiễm, văn kiện đấu thầu này, anh rốt cuộc có ý gì chứ?" Trực tiếp mở miệng chất vấn, Lawrence ngữ khí rất tệ.

"Đây là ý tứ của thành phố, hôm qua tôi cũng vừa được nghe tin tức nên chưa kịp thông báo với anh."

"So sánh hai giá với nhau chưa vậy, chúng ta phải bồi thường đấy, anh có biết chuyện này không? Chu đã biết chuyện này chưa, tôi muốn đi hỏi cậu ấy."

"Tối hôm qua cậu ấy vừa đi Bắc Kinh, nhất thời chưa về, giá cả này không thành vấn đề, anh cứ việc nghe theo đi." Loại phản ứng này Trữ Nhiễm đã rõ như trong lòng bàn tay, Lawrence đứng ở chỗ kia, hoàn toàn bất động thanh sắc.

Một mảnh yên lặng, không gian ở tầng cao nhất thật lớn, ánh mặt trời chiếu rọi, bên người tất cả mọi thứ đều lóng lánh ánh sáng vi diệu xinh đẹp. Đột nhiên nhớ đến lúc nãy, lần đầu tiên nhìn thấy Chu trầm ổn an bình ngủ bên người mình làm nàng không hiểu được tâm tư của mình, cảm thấy người con trai này, đúng là yêu nghiệt mê hoặc nàng, làm cho đầu óc nàng nhộn nhạo không thể tự chủ được. Bây giờ mới biết được không phải do Chu xinh đẹp như tiên, mà đơn giản là nàng đã yêu.

Duy nhất chỉ con tay phải của nàng được tự do, cẩn thận sờ trán của Chu, lòng bàn tay ấm áp vô hạn, giờ khắc này nàng khó lòng kìm nổi không tự chủ được mà đem má mình áp lên má của Chu. Nương nương, anh ngủ thật đẹp, thật sự hấp dẫn a. Nghĩ đến lần trước so sánh hình ảnh anh ngủ giống như đứa trẻ, lần này lại có thể nhìn ngắm được bộ dạng này một lần nữa, thật đúng là cơ hội tốt a. Mạn Mạn khóe môi giương lên, mỉm cười nhìn gương mặt Chu. Bỗng nhiên có tiếng nhạc Chuông vang lên. Không xong a, đang lúc này, là ai kiếp trước thù oán nàng mà gọi điện phá hỏng giây phút như thế này? Không đợi nàng đụng đến điện thoại di động, bên vai đã truyền đến âm thanh của Chu, "Mạn Mạn ——"

Ảo não vô hạn, Mạn Mạn lấy điện thoại, oán hận bắt máy, "A lô?"

"Mạn Mạn, cô ở đâu a? Đan Ni Tư đang tụ họp chúng ta để họp khẩn cấp, cô đang ở đâu còn chưa tới nữa?" giọng Hoa Minh đang cúi đầu dưới gầm bàn nói nhỏ, đầu nàng bắt đầu quay trở lại thực tại, trời ạ, đi làm đi làm, chuyện quan trọng như vậy mà nãy giờ đầu óc của nàng ở trên chín tầng mây đi.

"Tôi lập tức đi xuống ngay, hai phút, hai phút a." Nghĩ muốn đứng dậy, nhưng bị Chu ôm chặt, hoàn toàn không thể động đậy, bất đắc dĩ, nàng quay đầu lại, hai tay ôm điện thoại lại (*để người đầu dây bên kia không nghe được việc mình đang nói chuyện ở ngoài), cầu xin tha thứ, "Chu, em phải đi họp rồi."

Chu mỉm cười, chậm rãi lắc đầu, xòe bàn tay ra.

Ách —— ý tứ gì đây? Mạn Mạn không hiểu tại sao, nương nương a, em biết tay anh đẹp rồi, nhưng có cần phải cường điệu đem khoe em như vậy không?

Thở dài, tiểu gia hỏa này có đôi lúc cũng ngốc nghếch, không chờ cho nàng tỉnh ngộ, tay đem điện thoại trong tay nàng thuận tay nhấn tắt máy.

"Chu!" nàng khẽ gọi, đứng lên.

"Mạn Mạn, anh còn chưa nói hết." Hắn đè nàng lại, đột nhiên nghiêm mặt.

Chu, anh muốn gì? Khó có thể nhìn được biểu tình nghiêm túc của Chu như vậy, Mạn Mạn nhất thời sửng sốt.

Biểu tình của nàng đột nhiên làm lòng hắn đau nhức, không kìm hãm được đôi mắt mềm mỏng, tiếp tục nói, "Mạn Mạn, tối hôm qua ở Bắc Kinh, anh và phụ thân đã nói đến em."

"A ——" kì thật sáng sớm nhìn thấy Chu, nàng cũng rất muốn hỏi tại sao sáng sớm lại về Thượng Hải, lại còn ở dưới lầu của nàng, chờ nàng xuống. Nhưng đơn thuần như nàng cũng biết chắc chắn đáp án không hề đơn giản. Sợ nghe được cái gì làm cho nàng không thể thừa nhận được kết quả, bởi vậy hắn không nói, nàng ngay cả mở miệng về vấn đề này cũng không dám, nàng thà tình nguyện chấp nhận làm một con đà điểu ngu ngốc, cái gì cũng không biết. Không ngờ việc Chu vừa tỉnh dậy đã liền mở miệng nói thẳng chủ đề, ngay cả cơ hội để nàng giả ngu cũng không có.

Vốn có rất nhiều lời để nói, phải một câu nói để nàng hiểu được, nhưng giờ khác này nhìn thấy Mạn Mạn trước mắt, mở to mắt nhìn mình, môi hồng khẽ nhếch, trong mắt lộ vẻ không yên bất an, Chu một câu cũng không thể nói ra miệng, trong lòng đau buốt luyến tiếc yêu thương, một lúc lâu sau khẽ thở dài.

Nàng vẫn như cũ, vẫn yên lặng chờ Chu nói tiếp.

Sửa sang lại ý nghĩ, Chu rốt cục mở miệng, "Mạn Mạn, anh biết em thích thiết kế của Nhâm Tầm, hắn ở Thượng Hải có một công ty riêng, anh nghĩ em nên theo hắn đến nơi đó làm việc, được không?"

"Muốn em rời công ty sao?" Nàng thấp giọng mở miệng, "Nhưng em thực thích công tác ở đây, rời khỏi nơi đấy, có phải không thể thường xuyên gặp anh không?"

"Thế thì sao?" Con đường phía trước đầy chông gai, nếu như có thể, hắn nhất định hai mươi bốn giờ đem nàng theo bên cạnh người, mặc dù là ai đi nữa cũng đừng nghĩ đến việc xúc phạm nàng. Ý nghĩ thanh tĩnh vô hạn, nhưng những lúc ở bên người hắn, mới là chuyện nguy hiểm nhất, trong lòng không tha, ngoài miệng lại mỉm cười an ủi, "Anh lúc nào cũng sẽ theo dõi em, đến lúc đó em đừng có oa oa kêu anh phiền phức. Còn nữa, Tiểu lí sẽ phụ trách việc đưa đón em, về sau không cần phải đi tàu điện ngầm nữa, anh không muốn em biến thành một tiểu cá sardine(1) đâu.

(1). Xem phần phụ lục.

Chu đã phải suy nghĩ thật lâu để có thể an bài nàng như vậy. Trong lòng đã hiểu thống thấu, Mạn Mạn trầm mặc. Lựa chọn ở cùng một chỗ với nương nương, về sau sẽ như thế nào? Anh ấy và phụ thân đã nói những gì? Kỳ thật không hỏi cũng đoán được, nàng tiểu nhân như vậy, làm sao có tư cách đứng bên cạnh Chu cùng tiến cùng lùi chứ? Thật lâu sau cũng không nói, có lẽ vởi vì không biết rằng trước đó nàng có dũng khí, khư khư cố chấp ở bên người hắn, nhưng hiện tại con đường phía trước tràn đầy sương mù, làm cho nàng cảm thấy âm lãnh vô hạn, thấp thỏm lo âu. Đôi môi run rẩy, nàng nói không ra lời.

Khuôn mặt Chu trước mắt, yên lặng nhìn nàng. Có phải ảo giác hay không? Giờ phút này đáy mắt anh hiện lên một vẻ giãy dụa yếu đuối, chẳng lẽ, chẳng lẽ anh sợ hãi sao? Sợ hãi cái gì chứ? Sợ em sẽ rời đi sao? Một mảnh trầm mặc. Chu cúi đầu mở miệng, "Mạn Mạn, nên vì tương lai của chúng ta mà làm."

Thủy triều sợ hãi lúc nãy đã biến mất, bàn tay không tự giác nắm chặt, nước mắt nàng tràn đến mi, nàng dựa vào vai Chu oa oa khóc lên. Nàng rốt cuộc cũng có thể khóc thành tiếng, một chữ trả lời, ôn nhuyễn mà kiên định, "Em hiểu mà."
Hết chương 20.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro