Đệ thập cửu chương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[42]19.1

Ngồi trên máy bay, hai tay Chu khoanh lại, nhắm mắt trầm tư. Ngoài cửa sổ là bầu trời tối đen như mực. Tiếp viên hàng không cẩn thận đến gần nhắc nhở," Tiên sinh, xin ngài vui lòng khép cửa sổ lại."

Chu không nói gì, sau chỗ ngồi của chàng có người đứng lên ngăn cản, rồi thấp giọng nói chuyện với nhau rồi lui ra chỗ khác.

Chu hạ mắt, liếc ra ngoài cửa sổ, bên ngoài là một khung cảnh đen như mực, cố gắng nhìn xa đi nữa cũng không nhìn thấy một chút cảnh vật nào. Giống như thế giới của hắn, mở ra như vô ngần, nhưng chỉ là một mảnh màu đen mà thôi. Thu hồi ánh mắt, tay đóng cửa sổ lại, nếu có Mạn Mạn ở bên người, nhất định nàng sẽ cười hắn, "Nhìn chằm chằm màn trời tối như mực để làm gì? Có siêu nhân không?" Đột nhiên khẽ cười, có siêu nhân không? Có a, bên cạnh hắn là siêu nhân Mạn Mạn vô địch vũ trụ.

Lại một lần nữa nhắm mắt lại, tuy rằng bụng đầy tâm sự, những tiếng gầm rú của máy bay giữa không trung, nhớ đến khuôn mặt tươi cười của Mạn Mạn, Chu mỉm cười chìm vào giấc ngủ.

Đã đến sân bay Thủ Đô, có người đã đứng chờ sẵn để đón. Chu ngồi trên xe, "Về công ty trước đi."

"Chu thiếu gia, Thủ Trưởng đang đợi người." Những người đi theo phía sau lên tiếng nhắc nhở.

"Không cần vội đâu, ta có một ít đồ vật muốn cho ông ấy xem, cần phải sửa sang lại một chút." Chu phất tay, thanh âm bình tĩnh, nhưng trong lời nói không dư ra chữ nào.

Người kia bất đắc dĩ, xe của Chu mở đường đi phía trước, phía sau có một số xe đi theo.

Đến lúc gặp mặt phụ thân cũng đã rạng sáng. Thư ký riêng ở cửa nhìn thấy Chu đến gần, thấp giọng mở miệng, "Chu thiếu gia, thủ trưởng vẫn còn đang họp."

Xem đồng hồ, tại sao lại còn họp? "Cùng ai họp?"

"Là hội báo tình hình của Thượng Hải, ngài có muốn vào không? Tôi sẽ thông báo một chút."

"Không cần, ta chờ một chút." Lại liếc mắt nhìn đồng hồ, Chu ngồi ở một bên sô pha. Cửa lớn đóng chặt vang nhỏ, có một người bên trong đi ra, quay mặt nhìn đến hắn, sửng sốt.

"Trần phó thị trưởng, nhĩ hảo a." Chu đứng dậy, mở miệng chào hỏi trước.

"A, Chu thiếu gia, ngài không phải ở Thượng Hải sao, tại sao lại ——"

"Ta vừa bay về, hội báo xong rồi ư?"

"Đúng vậy đúng vậy, không biết Chu thiếu gia ở bên ngoài nên họp ra trễ, thật ngượng ngùng."

"Trần phó thị trưởng thật khách khí quá rồi." Ngoài miệng cười ha ha, hai người trên mặt đều là cười, nhưng đáy mắt một tia gợn sóng, một tia biến hóa đều không có.

Thư ký riêng đem Trần phó thị trưởng tiễn ra ngoài, hắn ngưng thần nhìn thấy bóng dáng của ông ta, bên trong cánh cửa đã truyền đến thanh âm, "Chu, con vào đi."

Xoay người đẩy cửa đi vào, đã vào văn phòng này vô số lần, nhưng mỗi lần vào chàng chỉ cảm thấy không khí bên trong lạnh như băng, trống trải. Nơi lớn như vậy, nhưng lại dùng toàn bộ màu đen, từng đợt người ra vào nơi này đều như không thở, cũng không lên tiếng, im lặng rất nhiều, càng có vẻ như không vui vẻ đối với cuộc sống. Phụ thân đang đứng sau bàn, nhìn thấy Chu khẽ gật đầu, "Chu, lại đây."

"Phụ thân, cấp tốc gọi con trở về là có chuyện gì?" Chu đi đến, đứng nghiêm trước mặt ông.

"Gần đây con thường xuyên đi Thượng Hải a."

"Là công ty ở Thượng Hải của con có chút chuyện, Trữ Nhiễm đã nói cho người sao?"

"Vừa rồi Trần phó thị trưởng lại đây nói chính là chuyện này. Bọn họ đang hướng về phía của con, nói cách khác chính là hướng về phía chúng ta, trong khoảng thời gian này, con tốt nhất nên ít đi Thượng Hải đi, chuyện của công ty bên kia tất cả giao cho Trữ Nhiễm đi, cậu ấy sẽ tự biết xử trí."

"Khu đất kia, con đã báo là từ bỏ. Kỳ thật cũng không phải mục tiêu chủ yếu của công ty, không phải đại sự gì."

"Chuyện này Trữ Nhiễm cũng đã nói cho ta biết." Nam nhân trước mặt nghiêm túc chau mày. Trước đây rất ít khi tiếp xúc gần gũi ông ấy, ở trên ti vi sao lại có thể ngược với ngoài đời như thế này. Trong ti vi, phụ thân luôn cười đến xuân phong ấm áp, lột hết lớp ngụy trang thì đây chính là biểu tình chân thật của ông, làm cho Chu mỗi lần nhìn thấy đều cảm thấy được cuộc sống của con người này, khổ nhiều hơn là vui.

"Cô gái kia, là của con thật sao?"

"Phụ thân, hẳn là không có việc gì ngài không biết?" Khẽ cười, lui về phía sau vài bước, Chu ngồi xuống.

"Chu, còn không thành thật trả lời ta!" Ông ta cũng ngồi xuống, "Nghe nói nàng cũng bị lôi vào bên trong chuyện này, hồ sơ của cô gái này, con đã xem qua chưa?"

"Phụ thân, chuyện này không liên quan đến nàng, người yên tâm đi."

"Chuyện này và nàng vốn là không liên quan, nhưng nếu ở cùng một chỗ với con, con cũng biết có biết bao nhiêu người sẽ lợi dụng cơ hội này, sẽ dùng nàng để đạt được mục đích."

"Đạt được mục đích gì chứ?" Chu cười rộ lên, "Hồ sơ của nàng nếu ngài có xem qua, rõ ràng là chẳng có gì để lợi dụng được cả?"

"Chu, con chưa bao giờ nói chuyện ngây thơ như vậy, lần này nếu không phải bọn họ xuống tay trên người nàng, con lại ra mặt giải quyết? Con có biết việc ngày nguy hiểm như thế nào không? Hiện tại thế cục rất mờ ám, Thượng Hải rất gần phe đối địch với ta, nếu có ý đồ không tốt, chúng ta tất cả căn cơ đều có thể chịu liên lụy."

"Phụ thân, việc này, trong lòng con đều biết."

"Trong lòng đều biết? Con muốn lưu lại nàng bên người, ta không ý kiến, nhưng hãy an bài nàng ở Thượng Hải một chút. Nhưng đối với trường hợp công chúng, việc về sau nàng không xuất hiện. Việc trong thế giới ngầm đều phải xử lý thỏa đáng, việc này con còn không rõ sao?"

Giống như không thể tin được, Chu thất thanh nở nụ cười, "Phụ thân, con không ngờ người lại có thể nói ra việc này."

"Con nghe không hiểu sao?"

"Con nghe không hiểu!" Chu đứng dậy, "Năm đó lúc người và mẫu thân ở cùng một chỗ, sao người không tôn trọng nữ nhân của mình, ít nhất cũng phải cho nàng một gia đình đầy đủ no ấm, qua mấy năm nay, suy nghĩ của người thật sự đã thay đổi hoàn toàn."

Khuôn mặt lão nhân trước mặt bắt đầu vặn vẹo, "Đừng có nói đến chuyện mẹ của con, loại nữ nhân này làm sao có thể đánh đồng với mẹ của con được?"

"Là con không tốt, không nên ở trước mặt người nhắc đến mẹ, nhưng câu nói sau cùng, mời cha thu hồi." Biểu tình của Chu không thay đổi, nhưng thanh âm lãnh ngạnh.

"Chu, cha cho con thời gian để suy nghĩ chuyện này, nhưng cha cảnh cáo con, vì một nữ nhân mà đem mình biến thành thần trí không rõ, quả thật không đáng."

"Phụ thân, con biết cha sùng bái Chu tổng lý(*), mỗi ngày ông ấy chỉ ngủ hai tiếng để có thể quản việc của đất nước rộng lớn này một cách nhuần nhuyễn, không có nghĩa là người có cũng có thể. Lần sau nếu muốn hạ quyết định, nhớ rõ đừng thức suốt đêm, giấc ngủ đối với đại não rất quan trọng."

(*)Thủ tướng.

"Chu!" một tiếng gầm lên.

Chu không hề để ý tới, xoay người đi ra ngoài. Người ngoài cửa lên tiếng ngăn đón, bị hắn lạnh mắt đảo qua, kẻ can đảm nhất cũng phải lui ra. Bước đi đến bên cửa kính trong suốt, phía chân trời đã lộ ra ánh rạng đông, một hồi sẽ thấy đường phố Trường An hồng kỳ tung bay, sẽ nghe được bài quốc ca quen thuộc. Trước đây mỗi lần nghe quốc ca, cảm xúc đều mênh mông, không thể kìm chế được, nhưng bây giờ hắn thầm nghĩ nhìn đến khuôn mặt tinh thuần tươi cười của Mạn Mạn, thầm nghĩ trong lòng ngực mình có nàng ở bên trong ấy. Phụ thân, giang sơn ngàn dặm này, phân tranh phiền nhiễu, nhường lại sẽ hạnh phúc hơn không? Người ngay cả nữ nhân yêu thương của mình cũng không có bên cạnh! Thất bại như vậy, tuyệt đối con sẽ không tái diễn.

Lái xe chào đón, "Chu thiếu gia, bây giờ quay về công ty hay sao? Hay người muốn quay về Tây Sơn nghỉ ngơi."

"Sân bay, ta muốn bay về Thượng Hải." Chu mở cửa xe, trực tiếp nói ra nơi muốn đến."

19.2

Mỗi ngày của Cố ba ba mỗi sáng sớm đều chậm chạp đi mua điểm tâm. Hai nữ nhân trong nhà, mẹ Mạn Mạn nấu mì hoành thánh trong nồi, Mạn Mạn thích ăn bánh quẩy đậu nành, cho nên lúc cha nàng chậm chạp ôm cái ca ấm, nước trong ca chòng chành như muốn đổ ra ngoài. May mắn vì ông ấy làm giáo viên dạy thể dục ở đại học, nên giữ thăng bằng thật tốt.

Nhanh chân nhanh tay đi đến phòng bếp, đột nhiên phát hiện trên ban công có một người ngẩn người, nhìn kĩ mới biết đó là con gái bảo bối của mình - Mạn Mạn.

"Cục cưng, tại sao hôm nay lại dậy sớm như vậy, hôm qua không phải con tăng ca đến nửa đêm mới về sao?" Có điểm giật mình, Mạn Mạn có danh là giường tinh, mỗi ngày ông không gọi nhất định không rời giường.

"Ba ba ——" ngượng ngùng vì tối hôm qua suốt đêm mình ngủ không được, Mạn Mạn ấp úng.

"Có chuyện gì vậy?" Cố ba ba bắt đầu lo lắng, nhìn thấy quần thâm trên mắt bảo bối mình, đau lòng a.

"Không có việc gì đâu, hôm qua con không thể hoàn thành sơ đồ phác thảo." Nàng thiện ý nói dối, ba ba, người nghĩ không ngại sao? Nếu con gái nói là vì nghĩ đến nam nhân mà không ngủ được, hậu quả thật không tưởng tượng nỗi a.

"Ai, không cần phải làm như vậy đâu, ba hiểu con mà."

"Biết rồi, ba không phải muốn đi tập thể dục sao? Còn không mau đi đi." Không thể diễn được nữa, nàng cố gắng thúc giục ba đi chỗ khác.

Cầm ca sữa ấm xuống lầu, Cố ba ba trong lòng vẫn còn suy nghĩ. từ ngày con gái vào công ty kia, thời gian về nhà càng ngày càng ít, như vậy cơ thể sẽ càng ngày càng không khỏe mất? Lần trước mẹ nàng có ý nói đến chuyện con gái như đang yêu, trong lòng khó chịu, rất muốn hỏi nàng rốt cuộc là con trai nhà ai làm cho con gái nhà mình bối rối coi trọng như vậy, ông nhất định sẽ kiểm tra thật kĩ người này, nhưng Mạn Mạn về nhà cũng không nhắc đến, nên ông cũng không muốn hỏi, nhưng ông lại muốn mau mau gả con gái đi. Đột nhiên ông nhìn thấy một chiếc xe, chậm rãi chạy đến dưới lầu nhà ông rồi lẳng lặng dừng.

Khó có thể có một chiếc xe xịn như vậy, lại chạy chậm, cố ba ba không khỏi nhìn đi nhìn lại vài lần. Xe kia dừng lại đã lâu cũng không thấy có người mở cửa xuống xe, chỉ lẳng lặng đậu ở đây, sáng sớm đã làm như vậy càng làm cho người ta cảm thấy quỷ dị.

Hoặc là con cái nhà ai sáng sớm uống rượu mới đến nhà, nghỉ như vậy, Cố ba ba định xoay người đi ra ngoài, vẫn là mua bửa sáng, có điều quan trọng hơn, Mạn Mạn a, ba ba hôm nay phải mua nhiều thứ ngon lành cho con, nhất định phải cho con gái bảo bối ăn thật no rồi đi làm.

Mang bửa sáng về nhà, ông kinh ngạc khi chiếc xe vẫn còn ở chỗ đó, Cố ba ba xem đồng hồ cũng đã sắp tám giờ rồi, không rảnh xen vào việc của người khác, vội vả lên lầu. Mạn Mạn đã chạy đến cửa, ăn mặc xinh xắn, tóc cột đuôi ngựa cao cao, "Ba rốt cục cũng về rồi, con chờ lâu quá."

"Tại hôm nay con dậy sớm đấy chứ, bình thường giờ này con còn đang trên giường ấy."

"Ba này, con có nằm trên giường nữa đâu." Ở trước mặt ba mình, Mạn Mạn quen tính làm nũng, tay nhận lấy túi đồ ăn, mở ra, nàng trợn mắt há hốc mồm, "Oa, hôm nay ba mua nhiều vậy!"

"Mua nhiều lắm, ăn mau đi con." Cố ba ba vui tươi hớn nở, con gái đáng yêu như vậy, có thể vĩnh viễn giữ bên người thì tốt rồi. (*mâu thuẫn a, lúc nãy đòi gả đi mà *cười* )

Ăn xong bữa sáng, Mạn Mạn xách túi xách xuống lầu, mới vừa đi ra khỏi cửa, nhìn thấy chiếc xe quen thuộc xuất hiện trước mặt. Nàng dụi mắt, là ảo giác sao? Mở mắt, chiếc xe vẫn còn ở đó! Nàng ba chân bốn cẳng chạy đến, cách kính xe tối màu, hoàn toàn không nhìn thấy rõ bên trong. Đi vòng qua mới nhìn kỹ được, quả nhiên là Chu. chàng dựa vào ghế phía trước, hơi nghiên mặt, mắt nhắm chặt, mặt mày trong sáng, lông mi tiêm dài, hai tay đang đan lại trước bụng, hơi thở nhẹ nhàng, chàng đang ngủ.

Chu, anh không phải quay về Bắc Kinh sao? Tại sao sáng sớm như thế này đã xuất hiện trước nhà em rồi? Anh đến từ bao giờ? Tại sao lại không về nhà nghỉ ngơi, mà lại ở trong xe một mình ngủ? Nhưng tại sao trong lòng nàng tràn đầy vui mừng, khó kìm lòng nổi, thầm nghĩ muốn ôm chàng, thầm nghĩ đến gương mặt tươi cười của chàng?

Như biết được nàng đang nhìn chăm chú mình, Chu đột nhiên mở mắt, nhìn thấy ánh nắng sáng sớm chói qua Mạn Mạn, vẻ mặt chuyên chú đang theo dõi mình, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vui mừng, tâm tình tốt, nhìn nàng mỉm cười trong nháy mắt.

Đột nhiên trước mắt xuất hiện tuyệt sắc liêu nhân, Mạn Mạn đứng dưới ánh mặt trời, kìm lòng không đậu che cái mũi lại, sợ mình lại chảy máu mũi.

Mỉm cười biến thành cười to, Chu mở cửa xe, bước ra ngoài, nghĩ đến chuyện suốt một đêm hôm qua, chàng ôm Mạn Mạn vào lòng. (*e hèm, đang ở ngoài đường nhé)

Giờ khắc này, hai người đều không nói gì cả, tóc tai cận kề nhau, chỉ cảm thấy cuộc sống như một bản nhạc, cùng lắm cũng chỉ thế này thôi, đột nhiên phía sau truyền đến một âm thanh khó thể tin, đem bọn họ trở về hiện tại, quay đầu nhìn lại thấy Cố ba ba, một tay ôm kéo Mạn Mạn ra, tay kia chỉ vào bọn họ (đôi bạn trẻ) thanh âm phẫn nộ, "Ngươi, ngươi tiểu tử này, đang làm cái gì?!"

466}},wC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro