Đệ thập bát chương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[39] 18.1

Ra khỏi công ty, nàng kinh ngạc nhìn thấy Tiểu Lí lái xe đang đậu ở ngoài cửa, nhìn thấy nàng đi từ xa tới.

"Mạn Mạn tiểu thư, cô đang đi ra công trình Tường Vi sao? Xin hãy theo tôi, xe đang ở bên ngoài."

"Anh muốn đưa tôi đi sao?" Có chút giật mình, nhìn Tiểu Lí, đây là người đã gặp qua vài lần nên cũng không xa lạ gì. Nhưng căn bản đây là lái xe riêng của Chu, ở công ty ít xuất hiện, vì sao đột nhiên đặc biệt đến đây để đưa đón nàng chứ?

"Đúng vậy, Chu đổng nói về sau chuyện đi lại của tiểu thư Mạn Mạn sẽ do tôi phụ trách."

"Là Chu nói sao?" Không thể nào, trong lòng nàng có chút bất an, nàng từ nhỏ không phải là giai cấp đặc biệt gì, việc được đãi ngộ như vậy thật khó để thích ứng.

"Tôi tự đi như cũ được rồi."

"Mạn Mạn tiểu thư, xin cô đừng làm khó tôi." Tiểu Lí kiên trì, cố gắng cầu xin Mạn Mạn mong không bị Chu khiển trách. Mạn Mạn đành phải vào xe.

Tiểu Lí lái xe, nhanh chóng và vững vàng. Nàng đảo mắt, nhìn thấy Nhâm Tầm ở xa xa, hai ngày nay không gặp bỗng cảm thấy nhớ nhung đến lạ thường. Chạy đến trước mặt Nhâm Tầm, anh ta mỉm cười gọi nàng, "Mạn Mạn, cô tới rồi sao."

"Nhâm lão sư, hai ngày nay tôi sửa đổi sơ đồ phác thảo rồi, anh có muốn xem không?"

"Không cần vội đâu, chúng ta lên trên công trường họp thảo luận về vấn đề của hệ thống ống dẫn dây điện."

Đáp ứng đi theo sau lưng Nhâm Tầm, đột nhiên chàng quay đầu lại, "Mạn Mạn, có chuyện ——"

"Chuyện gì?"

"Cô và Chu, hai người ——"

"Ách, hai chúng tôi ——" Không biết phải nói như thế nào, nàng cảm thấy ánh mắt của Nhâm Tầm cũng như lộ ra vẻ lo lắng giống như của lão Triệu.

"Mạn Mạn, cô có biết tại sao gần đây cô gặp nhiều chuyện như vậy."

"Ân —— đại khái tôi vẫn chưa biết, ý tứ của anh là bởi vì quan hệ của tôi và Chu có phải không? Là có người đã dàn xếp thật ư?"

"Tôi cũng không rõ chân tướng cho lắm, nhưng Mạn Mạn, nếu nói đây chỉ mới là bắt đầu thôi, cô có sợ không?"

"——" nàng không có trả lời, nhất thời trầm mặc.

Khuôn mặt Mạn Mạn tinh xảo trước mắt Nhâm Tầm, lúc nàng nói chuyện luôn không tự giác mở to mắt, đôi mắt nàng trong suốt thấy đáy, khiến cho người ta không tự chủ được, chỉ muốn thân cận yêu thương nàng. Cũng chính việc này mới hấp dẫn được Chu.

Nhâm Tầm và Tiểu Tĩnh là bạn thời thơ ấu của Chu. Vì cha mẹ chàng là bạn cũ của mẹ Chu, trước khi Chu mười tuổi cùng chơi với nhau rất vui, Chu lúc nào cũng trầm mặc, nhưng lại hay cười cười, cũng không thích nói chuyện. Khi đó phụ thân Chu còn ở Thượng Hải nhậm chức, bị triệu hồi về Bắc Kinh, Chu cùng bọn họ ít liên lạc hơn. Sau khi lớn lên gặp lại, Chu vẫn giống như cũ không thay đổi gì, vẫn hơi cười cười, nói vẫn rất ít. Nhưng cảm giác được Chu bây giờ và Chu lúc nhỏ khác nhau rất lớn. nụ cười của Chu nhìn qua rất dễ dàng thân cận, nhưng lại cách xa thiên sơn vạn thủy. Lúc Chu trầm tư, ai cũng đoán không ra. Chu như vậy, thoạt nhìn như ngâm gió ngợi trăng, kỳ thật đang che giấu phái sau sóng thần vạn trượng, Mạn Mạn trước mặt mình và Chu cùng một chỗ, có được hay không a?

"Tôi hiểu mà." Đột nhiên lại mở miệng, Mạn Mạn trên mặt hiện lên một nụ cười, "Yên tâm đi, tôi sẽ tự chăm sóc tốt bản thân mình."

Nhâm Tầm có chút kinh ngạc, nàng thật sự hiểu ư?

"Họp thôi." Nàng chỉa tay phía trước.

Ai! thở dài, có chút phẩm chất, người khác nhìn nàng như đang mạo hiểm, nhưng nàng lại đang nhàn nhã tự đắc.

Cuộc họp dài dòng, thảo luận việc bố trí các đường ống, vốn là việc phức tạp tốn thời gian. Vất vả chấm dứt cuộc họp, Nhâm Tầm đứng lên giãn thân mình, nhìn Mạn Mạn, "Ngày mai Tiểu Tĩnh phải về Nhật Bản, đêm nay muốn cùng nhau đi chơi, cô có muốn đến không?"

"Ân —— Chu có đến không?"

"Tôi có đề cập qua với Chu, nhưng anh ấy vẫn chưa nói gì." Vừa nói vừa đi ra ngoài, đột nhiên phía trước có một tiếng kêu thanh thúy.

"Tầm ca ca! Em tới đón anh nè." Xa xa nhìn thấy Tiểu Tĩnh, áo trắng và váy bút chì, từ trong chiếc SUV nhảy xuống, rất tự nhiên, Tiểu Tĩnh lúc nào cũng chói mắt như lên sân khấu vậy, Mạn Mạn cơ hồ nâng tay che mắt lại để giảm bớt đi sự chói lóa của Tiểu Tĩnh.

"Tiểu Tĩnh." Nhâm Tầm bước nhanh tới chỗ nàng, "Em và Chu có liên lạc không? Cậu ta có tới hay không? Gần đây cậu ấy càng ngày càng thần bí, thường xuyên không rõ tung tích."

"Ai nói tôi thường xuyên không biết tung tích chứ?" Âm thanh truyền đến, Chu bước ra từ trong xe, mỉm cười, tay xoa tóc Mạn Mạn, "Tối nay cùng đi đi, Tiểu Tĩnh ngày mai phải đi rồi."

"Được." Nàng trả lời sảng khoái, đổi lấy ánh mắt bất mãn của Nhâm Tầm, "Mạn Mạn, cô thay đổi thái độ nhanh thật đấy, vừa rồi tôi hỏi còn ậm ừ suy nghĩ nửa ngày, Chu vừa lên tiếng lập tức nói được."

Mặt nàng đỏ lên, trong lòng nho nhỏ thanh, Nhâm lão sư, thực xin lỗi, anh tha thứ cho tôi, đối mặt với nương nương tôi không thể nào kiểm soát được mình.

Tiểu Lí mang xe lại, nhìn bọn họ lên xe, Nhâm Tầm và Tiểu Tĩnh cùng ngồi vào trong xe. Khởi động xe, Tiểu Tĩnh đột nhiên mở miệng, "Tầm ca ca, không biết tại sao, mỗi lần em thấy Mạn Mạn và Chu ở cùng một chỗ lại hết hồn."

"Em nghĩ đến Tiểu Nghi thẩm thẩm sao?"

"Ân, anh cũng có cảm giác giống như vậy phải không?"

[40]18.2.

Bốn người đến nhà hàng kiểu Tây Ban Nha, ở sâu trong con hẻm quanh co, đi vào trong, rộng mở trong sáng, mặt bên nhà hàng dùng những tấm kính thủy tinh ốp vào, có thể nhìn thấy rõ thân ảnh, xa hoa bậc nhất.

Ngồi vào ghế dựa thoải mái, bốn người mỗi người một câu nói chuyện phiếm. Tiểu Tĩnh ồn ào đòi uống rượu đỏ, uống đến nửa chai đột nhiên ôm tay Nhâm Tầm, thấp giọng nói, "Tầm ca ca, em không muốn quay về Nhật Bản."

"Làm sao vậy?" Nhâm Tầm lấy tay ổn định nàng lại.

"Trở về Nhật Bản sẽ phải kết hôn, không được tự do nữa." Nàng chui đầu vào vai của Nhâm Tầm, nửa làm nũng, nữa nói thật.

A —— nhất thời khiếp sợ, tim Mạn Mạn đập mạnh và loạn nhịp, Tiểu Tĩnh nhìn qua lúc nào cũng như mặt trời sáng lạn, đoán cũng biết từ nhỏ đã là kim chi ngọc diệp, uống hết rượu lại nói ra những lời như vậy đúng là làm cho người khác phải há hốc mồm, bọn họ quả nhiên là người khác thế giới với nàng, nàng hoàn toàn không thể tưởng tượng được cuộc sống của họ ra sao.

"Nghe nói là nhị công tử của tập đoàn Sơn Mộc phải không? Vỗ đầu nàng, Nhâm Tầm an ủi, "Người kia không tốt sao?"

"Không phải sợ, lão Sơn Mộc trong tập đoàn tranh quyền sẽ tốt, nhị công tử này đang đứng ở thế yếu, nếu em là người mạnh mẽ ở phía sau giúp đỡ. Sau này em ở đó bọn họ nhất định sẽ đãi ngộ em như châu báu trong bảo khố." Chu đột nhiên mở miệng, thanh âm nhỏ nhẹ buồn rầu, nhưng rõ ràng rành mạch.

"Như châu báu trong bảo khố," Tiểu Tĩnh như cũ chui đầu vào trong vai Nhâm Tầm, "Người kia em không thích, có đãi ngộ em như châu báu trong bảo khố em cũng không muốn gả qua."

"Nếu không thích như vậy thì đừng cưới." Nhâm Tầm mở miệng.

"Không lấy chồng? Tầm ca ca anh cưới em chứ?"

"Em tha Nhâm Tầm đi, người ở hắc bạch đạo đều xài được, cậu ấy không còn bao nhiêu thời gian thái bình đâu." Chu cúi đầu nở nụ cười.

Nhâm Tầm cũng cười, "Không bằng để Chu cưới em, không chỉ nói hắc bạch lưỡng đạo, trên trời dưới đất đều không ai làm gì được em."

"Không cần, gả cho Chu em sợ chính mình mất mạng," Tiểu Tĩnh ngẩng đầu, nhăn cái mũi.

Mạn Mạn ở bên cạnh nhỏ giọng nói, "Nếu không thích, tại sao lại không cự tuyệt a."

"Mạn Mạn, cô không hiểu được đâu."

"Không hiểu là không hiểu gia đình của Tiểu Tĩnh, nếu đã không thích tại sao lại còn muốn ở cùng một chỗ, thế thì làm sao mà sống?"

"Trên đời này không biết có biết bao nhiêu người phải sống cảnh như vậy, cũng thật sự không tồi lắm đâu." Cảm thấy được nàng đang nói khờ dại, Nhâm Tầm khẽ mỉm cười trả lời.

"Tôi không được." Mạn Mạn bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn Chu, chàng ngồi ở giữa ghế dựa, tư thái nhàn tản, ánh mắt hai người gặp nhau, mỉm cười.

Tiểu Tĩnh oa oa đứng lên, "Tầm ca ca, anh xem bọn họ kìa, em đang đau khổ như vậy mà bọn họ ngay một câu an ủi cũng không có, còn trước mắt em mắt đi mày lại nữa, tức quá đi a."

"Đừng để ý nàng, Nhâm Tầm. Nhị công tử của Sơn Mộc gia nhất định chung tình với nàng, khăn khăn một mực theo đuổi, chỉ còn thiếu mỗi việc chạy đến cửa nhà nàng lấy chết mà chứng minh ý chí của mình thôi, không cần thay nàng ta quan tâm đâu." Chu cười ha hả.

"Lý do lần này em về nước là cùng người ta ăn hỏi a." Nhâm Tầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, tay nhéo cái mũi của nàng.

"Người kia không thú vị gì cả. Hắn nói thích em, bởi vì không kịp em mà thôi."

"Anh thấy cũng được chứ? Người không thể quá thú vị, Nhị công tử nhà Sơn Mộc cũng là con thứ, địa vị của người trong tộc đều phải dựa vào nỗ lực của chính mình mà có được, hắn thích em, sẽ không sai lầm, Tiểu Tĩnh, về sau em sẽ hiểu."

Lẳng lặng ngồi ở một bên, bởi vì trong lời nói của bọn họ đối với nàng thực sự quá xa xôi, nên nàng nghĩ không nên xen mồm vào. Trước đây, có lần Mạn Mạn vì quá thích bức tranh vẽ của chị hàng xóm. Bên trong như vẽ người và cảnh đẹp, làm cho Mạn Mạn không đành lòng trả lại tranh cho nàng(chị hàng xóm), bèn viện cớ mượn về nhà xem, cả đêm nhìn đi nhìn lại không biết bao nhiêu lần, biết là vật quan trọng nên nàng càng quý hơn. Ba nàng thương xót con gái mình hao hết tâm tư vào bức vẽ ấy, nên đã cố công tìm một tấm tranh giống như vậy để làm vật gối đầu giường cho nàng. Chợt khi đến bên cạnh nàng, liếc thấy tấm tranh liền kinh hỉ vô hạn. Ở một bên, ông không thể nhớ nổi đó là ai. Khi đó, đã hiểu được việc yêu đương của một người nếu không đạt được thì sẽ như vậy. Vừa rồi cùng Chu bốn mắt nhìn nhau, mỉm cười gian, cảm thấy trong tâm vui sướng, hết thảy viên mãn, hiện tại nghe được lời Nhâm Tầm liên miên nói, đột nhiên nàng vô cùng đồng ý, mỗi người nên biết tự quý trọng mình, không phải vì mất đi một điều gì đó, mà lại muốn có được một thứ khác. Ngón tay nàng đột nhiên có ý thức, sờ soạng đến vật ấm áp bên kia, trên bàn trước mặt, khăn trải bàn tuyết trắng dài, không nhìn thấy tay Chu ở đâu. Đột nhiên nóng lên, tay nàng đã bị Chu nắm, giương mắt nhìn mặt Chu, mỉm cười đầy tình ý, trong mắt lộ vẻ phong thanh trăng sáng.

*đoạn phía trên thực sự không hiểu về nhân vật trong tấm tranh của chị hàng xóm, có thể là Tiểu Tĩnh, còn vì sao, thì các tập sau sẽ rõ. Truyện vẫn còn dài...

Rời nhà hàng vào lúc đêm đã khuya, cáo biệt Nhâm Tầm và Tiểu Tĩnh, Tiểu Lí lái xe đến trước mặt. Nàng kinh ngạc nhìn qua Chu, tưởng rằng Tiểu Lí đã sớm về nhà, bình thường tới buổi tối Chu thường tự mình đem nàng về nhà.

"Đừng ngẩn người, lên xe đi." Chu nhẹ nhàng thúc nàng.

"Em vừa ăn no, không muốn ngồi xe."

"Hay chúng ta đi bộ về nha đi?"

"Ách, thôi đừng có giỡn, xa lắm!"

"Đi thôi." Chu hưng trí, nhìn Tiểu Lí nói vài câu, rồi quay trở lại nắm tay nàng đi về phía trước.

Tiểu Lí lái xe chậm rãi theo phái sau hai người.

"Chu, đừng cho Tiểu Lý lái xe chở em được không? Em không quen với việc này."

"Thì sao? Tiểu Lí lái xe ổn mà, em bị say xe a."

Trả lời kiểu gì vậy? Thật sự là gà đồng áp giảng mà, Mạn Mạn khó chịu, "Em sợ nhân viên trong công ty nhìn em không tốt. em với anh ——"

"Theo anh thì sao? Mạn Mạn, chúng ta còn cái gì chưa làm đâu, em nói như vậy người ta mới hiểu lầm." Chu nhìn thấy nàng cười xấu xa. ai, trước kia tại sao nàng cảm thấy chàng trai này khó nắm bắt. Kỳ thật anh ta thích làm mấy chuyện xấu với nàng, đùa giỡn với nàng, chơi đùa với nàng, nhìn mặt nàng đỏ lên thẹn thùng, nói không ra lời, đúng là một loại hưởng thụ. Thật là xấu xa a ——

*là còn cái gì chưa làm? Xao tui dịch mà thấy mấy người còn thiếu làm nhiều thứ lắm à nha ...

"Không thèm nghe anh nói nữa, em thua." Nàng nhấc tay đầu hàng.

"Ha hả," Chu cười, "Dù sao đã muốn bị hiểu lầm, chúng ta không làm hết đi?"

"Chu!" Tay nàng đẩy Chu ra nhưng lại bị ôm vào, "Lên xe đi, kêu Tiểu Lí quay lại biệt thự, cùng nhau xem đĩa." (à ở đây nó viết là 碟, mình thấy nó chả liên quan, đĩa gì mà hai người cùng coi ._. )

"Không cần đâu, tốt nhất là nên về nhà, ba mẹ em sẽ lo lắng." Miệng nói như vậy, nhưng người nàng đã bị Chu đẩy lên xe. Ngồi vào trong xe, Tiểu Lí nhẹ nhàng thở ra, nhấn ga tăng tốc. Đầu xe hướng chạy thẳng, nhanh như đang cất cánh.

Nắm tay nắm phía trên thành xe, Mạn Mạn trợn mắt há hốc mồm, Tiểu Lí làm sao vậy? Đột nhiên lại chạy nhanh quá, thật đáng sợ. Nhưng ánh mắt của Chu nhìn qua vài chiếc xe đang đi theo phía sau, ngay cả cửa kính toàn bộ màu đen, giống như đang chìm trong bóng đêm.

"Chu ——" thấp giọng kêu, Mạn Mạn nắm lấy tay Chu, nhất thời khủng hoảng.

Chu khẽ nhíu mày, đột nhiên mở miệng nói, "Tiểu Lí, dừng xe."

"Chu đổng, vừa rồi bọn họ cứ đi theo phía sau, tôi sợ ——"

"Có gì phải sợ? Với lại cậu cũng chạy nhanh như vậy, còn ai vào đây?"

Tiểu Lí không nói, thuận theo lời Chu, đem xe dừng lại ở ven đường. Chu mở cửa xuống xe, trong lòng bàn tay căng thẳng, quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạn Mạn đang bất an.

Tay Chu véo hai má Mạn Mạn, khẽ cười, "Làm sao vậy?"

"Em với anh cùng đi."

"Không cần đâu, anh đi đảm nhiệm chức vụ mà anh phải đảm nhiệm thôi."

Nhẹ nhàng rút tay về, quay đầu xuống xe, nhẹ nhàng khép cửa lại. Tiểu Lí lập tức xuống xe, muốn theo sau nhưng lại bị Chu ngăn cản, chỉ có thể đứng ngoài xe nhìn từ xa. Trong lòng bàn tay trở nên vắng vẻ, Mạn Mạn ghé vào trước cửa sổ, cố gắng nhìn chằm chằm Chu. Mấy nam nhân theo xe mình nãy giờ cũng xuống xe, thấy Chu đến đều cung kính. Đứng ở đó cùng Chu nói chuyện với nhau, ánh mắt cố ý hay vô tình nhìn về phía nàng, lộ vẻ tìm tòi nghiên cứu.

Thời gian nói mấy câu ngắn ngủn đó lại giống như trải qua thật lâu, Chu rốt cục xoay người đi về hướng của nàng, cửa xe vang nhỏ, Chu ngồi vào trong xe, nói với nàng, "Mạn Mạn, tối hôm nay anh phải quay về Bắc Kinh."

"A?" trước đây hoàn toàn chưa nghe Chu đề cập qua, đột ngột như vậy, Mạn Mạn nhất thời ngẩn cả người.

Thời gian cất cánh là lúc nửa đêm, Tiểu Lí đề nghị, "Mạn Mạn tiểu thư, trước tiên tôi sẽ đưa cô về nhà, thời gian cũng còn nhiều."

Nhìn sang bóng đêm nặng nề bên ngoài cửa sổ, trong lòng nàng biết tốt nhất nên nghe lời. Ba mẹ nàng ở nhà nhất định bây giờ đang sốt ruột chờ, nhưng nhìn thấy Chu bên cạnh, vị trí ngồi của anh ấy không có bật đèn, không biết tại sao nàng cảm thấy chàng như đang chìm trong bóng tối, xa xôi mà cô độc. Tại sao lại phải quay về Bắc Kinh? Từ khi biết chuyện của Chu, nói không sợ hãi là lừa đảo. nàng không phải đứa ngốc, biết sau lưng vinh hoa phú quý che dấu rất nhiều chuyện kinh đào hãi lãng, sóng gió gian nguy. Ngày đó Chu nói, cùng anh ở một chỗ, sẽ rất vất vả, Chu còn nói, hiện tại nói không muốn, còn kịp. Kỳ thật là không kịp mất rồi, nàng đối với việc mình thích một cái gì đó luôn khư khư cố chấp, không còn kịp nữa rồi, nàng đã muốn giao trái tim mình cho Chu rồi, làm sao còn có thể thu về được đây?

"Không cần đâu," nàng đột nhiên mỉm cười, nắm lấy bàn tay của Chu, "Em tiễn anh, muốn nhìn thấy anh lên phi cơ a."

Đến sân bay còn sớm, Tiểu Lí lấy cớ tránh ra, không biết vì sao trước khi đi, còn nhìn nàng cười. Trong xe chỉ còn lại hai bọn họ, từ khi nghe nàng nói xong câu kia, Chu vẫn không nói gì, lúc này đột nhiên cúi người tại đây, ở bên tai nàng nói nhỏ, "Mạn Mạn."

"Ân?"

Chu nói như không nói, tay vòng qua người nàng, cằm gác trên đỉnh đầu nàng. Tư thế này, vô cùng thân thiết, nếu có người đi ngang qua nhất định sẽ nhìn họ như một đôi uyên ương đang gặp cảnh ngăn cách.

Trầm mặc thật lâu sau, nghe được tiếng Chu thấp giọng hỏi một câu, "Em không sợ sao?"

Trong lòng nàng đột nhiên đau nhói, tại sao lại hỏi như vậy? Nàng không sợ, bởi vì khi nghe được tiếng lòng của Chu, không sợ cô đơn, không sợ một mình. Không việc gì đâu, hiện tại có nàng, nàng đang được ôm ở đây, làm sao lại có thể sợ hãi được chứ. Dựa vào lòng ngực Chu, Mạn Mạn mở lớn mắt, ngẩng đầu, mỉm cười, "Em không sợ, em là Mạn Mạn siêu cấp vô địch vũ trụ, còn phải sợ cái gì nữa chứ."

":{"suec

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro