Đệ Thập Thất Chương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[37]17.1

Trở lại văn phòng, cảm thấy không khí thật quái dị. Trong mắt mỗi người đều không giống bình thường. Đến tột cùng là ai? Ai động tay động chân đến máy tính của nàng? Đương nhiên, cho đến bây giờ nàng vẫn là người bị tình nghi lớn nhất, nàng ở trong này cẩn thận đoán, người khác ở ngoài đã sớm xem nàng là người phạm tội rồi.

Quả nhiên, Kiều An không chào hỏi nàng, không hề Sweetheart bảo bối gì cả, mà chỉ quy củ gọi một tiếng, "Mạn Mạn."

Lục Lục là người trước giờ không có biểu tình gì, Tiểu Dong cũng bận rộn như cũ, làm nhiều việc cùng một lúc, tìm tư liệu, nhìn qua không có gì khác thường. Nhưng vừa đến giờ cơm trưa, nàng ngẩng đầu, tính đón hai nàng cùng đi ăn cơm thì(tức là thường thì Mạn Mạn đi ăn cùng tiểu dong và Lục Lục) Tiểu Dong cũng không biết xấu hổ trả lời, "Mạn Mạn, hôm nay tôi đem theo cơm trưa, hâm lò vi ba một chút là được, nên không xuống nhà ăn để ăn trưa."

Lục Lục ngay cả nói cũng không nói, nhấc tay khỏi bản vẽ, ý bảo rằng nàng ấy còn đang vội vàng với bản vẽ này.

Nhưng Hoa Minh bên cạnh đứng lên, "Mạn Mạn, tôi cũng đói bụng, nếu được thì chúng ta cùng xuống nhà ăn đi?"

"Ừ." Nhỏ giọng trả lời, Mạn Mạn có vẻ uể oải. Nói thật, nàng rất nhớ thời gian trước ở bộ phận thiết kế, lúc nào cũng hòa thuận vui vẻ.

Ngồi trong nhà ăn, hai người trầm mặc đối diện với nhau mà ngồi ăn, Hoa Minh rốt cục mở miệng, "Ngày hôm qua ——"

"Hoa Minh, cậu tin tưởng tôi sao?" Nhiều lời vô ích, Mạn Mạn trực tiếp vào thẳng vấn đề.

"Ách ——" Mạn Mạn này thật là thẳng thắng.

"Lawrence hỏi tôi nửa ngày, tôi chỉ nói có một câu là không phải tôi làm. Bất luận ai hỏi, tôi đều sẽ trả lời giống như vậy." Tiếp tục ăn cơm, ăn no mới có khí lực để ứng phó hết tất cả chuyện này.

Hoa Minh cười cười, không cần phải nhiều lời nữa. Nói xong, Mạn Mạn lại cúi đầu, trong lòng nàng lăn tăn, Hoa Minh luôn luôn trầm mặc ít lời, bình thường ở bộ phận thiết kế cũng chỉ nói với nàng vài câu. Nhưng nam nữ khác biệt, lại là đồng sự, cũng coi là bằng hữu đáng tin tưởng để thổ lộ tình cảm của mình, anh ta lúc này có thể đứng ra bên cạnh nàng, thật sự là cảm động.

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên có một người sau lưng gọi nàng, "Mạn Mạn tiểu thư, thật khó để tìm được cô."

Kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của cô thư ký nàng đã gặp trước văn phòng của Lawrence ngày hôm qua, vẻ mặt nàng tràn đầy lo lắng.

"Có chuyện gì sao?"

"Tổng giám đốc của chúng tôi đang vội vả tìm cô, cô không ở trong phòng, di động gọi cũng không trả lời, người ở bộ phận thiết kế nói với tôi cô đang xuống ăn cơm. Mau, Lawrence tiên sinh ở tầng 46 đợi cô."

"Lại tìm tôi ư?" Mạn Mạn hoắc mắt đứng lên, cái con người kì quái này, nàng còn ấn tượng sâu sắc, ngày hôm qua không phải Chu đã giải quyết tất cả rồi sao? Tại sao còn không để cho nàng hoàn toàn yên ổn?

Hạ đũa xuống, "Hoa Minh, cậu từ từ mà ăn, chờ tôi trở lại." Mạn Mạn xoay người bước đi, cô thư ký đáng thương chạy theo.

Chiếc đũa trong tay Hoa Minh đang cầm còn đang dừng lại ở giữa tầm không. Khó có thể kìm được việc phải trợn mắt há hốc mồm với thái độ của Mạn Mạn, nhìn qua như nàng đang chuẩn bị sắn tay áo lên tính sổ với Lawrence kia.

"Mạn Mạn tiểu thư, này —— Lawrence tiên sinh hôm nay buổi sáng mới vừa cùng Trữ tổng cãi nhau một trận, hiện tại tâm tình không tốt, cô phải cẩn thận ——"

"Thật vậy sao?" Mạn Mạn không dừng bước đi. Cẩn thận ư, hừ, nên cẩn thận là chính hắn chứ không phải là mình.

Đẩy phiến cửa gỗ ám mầu ra, Lawrence vẫn mặc tây trang đen thủ công như cũ, đứng ở cửa sổ, đưa lưng về phía cửa chính trầm tư. Nam nhân này, nhất định là cái loại đàn ông mở tủ quần áo ra mười bộ âu phục giống nhau mười bộ, mỗi ngày nhắm mắt lấy một bộ ra mặc đây. Quần áo phản ánh tính cách của con người: nặng nề, không thú vị, cố chấp.

Trong lòng nói lảm nhảm, ngoài miệng tiếp đón, "Lí tổng giám đốc, tôi đã đến rồi."

"Cố Mạn Mạn, cô nói cho tôi biết ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì?" Ông ta xoay người lại, trên mặt nhìn Mạn Mạn một cách sợ hãi.

"Ngày hôm qua sao?"

"Hạng mục 30597, tôi ở bộ phận thị trường chuẩn bị cũng nửa năm rồi, ngày hôm qua lại nghe một cú điện thoại quái lạ nói là hủy hạng mục này đi. Bây giờ cô có thể giải thích cho tôi nghe rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra không?"

"Tại sao mỗi lần đến chỗ của anh, tôi đều phải giải thích hết vậy? Giải thích cái gì a! Đây là quyết định của Chu, làm sao mà tôi biết được nội tình chứ?"

"Ngày hôm qua chỉ có một mình cô và Chu đi ra ngoài, ngay cả lái xe cũng không có đem theo, cô không biết thì ai biết?!"

"Chờ một chút!" Mạn Mạn đột nhiên trừng mắt, "Tại sao anh biết ngày hôm qua tôi và Chu cùng nhau đi ra ngoài?"

Lawrence há hốc mồm muốn nói, ở cửa đột nhiên có người mỉm cười ra tiếng, "Mạn Mạn, thì ra em ở đây."

Chu? Kinh hỉ quay đầu lại, quả nhiên là anh ấy, "Chu, sao anh lại ở đây? Em không sao, không cần lo lắng."

"Đừng hiểu lầm, anh đến cứu Lawrence, sợ anh ta làm cho em trở thành tiểu lão hổ một ngụm nuốt mất, hại anh tổn thất một giám đốc."

Trong phòng không khí khẩn trương, Mạn Mạn cắn răng trừng mắt, tính làm cái gì? Nương nương, anh nói như vậy thật quá đáng!

[38]17.2

Chu ngoắc gọi Mạn Mạn lại bên cạnh, "Nhâm Tầm đang ở công trình Tường Vi, em mau ra đến đấy đi."

"Được thôi." Cố không nhìn vào ánh mắt phức tạp của Lawrence, Mạn Mạn quay lưng đi ra ngoài.

Trong văn phòng, Chu đi đến gần Lawrence, vỗ vỗ bả vai cứng ngắc của ông ấy, "Sao? Trữ Nhiễm vừa mới nói với tôi là anh vì dự án 30597 mà cãi nhau, hiện tại anh ấy đang rất giận dữ."

"Tôi cũng đang rất tức giận đây, Chu, hạng mục này đã làm nửa năm rồi, tôi đang chờ kết quả vào cuối tuần này. Việc phương án bị lộ ra ngoài thực phiền toái, Thịnh Kiền đã muốn công khai tỏ vẻ rời khỏi đấu thầu, vì sao chúng ta lại muốn ——"

"Lần đấu thầu này cho dù có thành cũng là họa chứ không phải là phúc, tin tôi đi."

"Cậu nói cái gì vậy? Đây là việc bất động sản, hiện tại không xét ở việc chỉ thị cung cấp đất đai, chúng ta còn nhìn thấy mảnh đất kia là hoàng kim bảo địa, đến tột cùng thì chuyện gì đã xảy ra? Còn nữa, Cố Mạn Mạn kia, ta thấy quỷ dị như thế nào ấy, Chu, cậu không cần vì mỹ nhân mà lầm giang sơn ——"

"Ha hả ——" Lời nói của Lawrence làm cho Chu cười lên, "Lawrence, tiếng trung của anh thật sự tiến bộ rồi a, vẻ ngoài của cố Mạn Mạn và Đát Kỉ cũng không sai lệch bao nhiêu."

"Lầm giang sơn, không nhất định phải là hồ ly, thỏ ngọc tinh cũng có thể a. Bề ngoài đơn thuần, lại có thể hiểu biết tất cả."

"Thỏ ngọc tinh a ——" Chu cười trầm ngâm, sau đó phe phẩy đầu Lawrence, vỗ vỗ "Đừng nghĩ nhiều... Thế còn khu đất Bác Viên kia thì sao? Anh đã hối thúc mọi người làm xong rồi sao?"

"Vội xong rồi thì sao? Ai biết được đến cuối cùng cậu có một cú điện thoại gọi về bảo từ bỏ?" Nhìn Chu thờ ơ, Lawrence tức giận.

"Sẽ không, khu đất đó vì tình thế bắt buộc, anh yên tâm đi."

Trở lại tầng cao nhất, Chu đứng ở phía trước cửa sổ, trầm mặc hồi lâu. Tiếu có nói (lại cái thanh niên bí ẩn), thích nhất là ở tầng cao nhìn xuống, đem trần thế ồn ào náo động tất cả dẫm nát dưới chân, cảm giác không gì bằng. Phải không? quay lưng lại, nhìn thấy ảnh chụp xa xa của mẹ, ...có phải không?

Lúc Tiếu nói, nhất định phải có một người làm bạn cùng nhìn xuống dưới. Nhìn Chu như vậy, vĩnh viễn một mình ở trong này, ở chỗ cao lạnh không kể, còn có cảm giác nào sánh nổi nữa? Bên người sóng ngầm mãnh liệt, mỗi một khuôn mặt tươi cười sau lưng đều tràn ngập một bờ vực không có đáy. Nhưng Mạn Mạn đột nhiên xuất hiện, giống như một tia sáng, làm Chu kìm lòng không được, muốn đem nàng bắt giữ.

Trên ảnh chụp của mẹ, khuôn mặt nhu hòa. Lúc mười tuổi, bà cầm lấy tay Chu, lắc tới lắc lui, "Thực xin lỗi, thực xinh lỗi, lại đem con sinh ra trong gia đình như thế này." Chu trả lời không có việc gì, con sẽ tự chăm sóc tốt cho mình.

Đến tận lúc này, khung ảnh đầy bụi. Người đẹp yếu ớt này, cũng chỉ là một nắm bụi mà thôi, phụ thân đứng ở bên cạnh người, lúc cùng ông ấy nói chuyện ngay cả đầu cũng không cúi xuống, "Chu, con phải nhớ kỹ, nếu đi sai một bước, là tan xương nát thịt." Ngữ khí lạnh lùng, không ngẩng đầu nhìn, phụ thân xa cách mình, vĩnh viễn là thiên sơn vạn thủy. Nhưng lúc chàng mười tuổi, vẫn trả lời giống như vậy, mẹ yên tâm, con sẽ tự chăm sóc tốt cho mình.

Đúng vậy, có thể tự chăm sóc tốt cho bản thận mình, đã muốn là phải hao hết tâm tình của mình. Những năm gần đây Chu cũng nghĩ đến việc làm bạn với nữ nhân, nếu muốn là vĩnh viễn cũng không thể thiếu được, nhưng không phải là làm bạn như vậy. Thân thể ấm áp thì đáy lòng vĩnh viễn không được rỗng tuếch, Chu cần là một người, một người chỉ cần nghĩ đến là trong lòng cảm thấy no đủ, khóe miệng có thể mỉm cười.

Mạn Mạn, em có thể chứ?

Nếu có thể, anh tình nguyên đem em làm Đát Kỉ mà bao bọc lấy, như vậy, anh sẽ không sợ hãi người khác xúc phạm lấy em, yêu tinh cũng có khả năng bị tổn thương, em có thể tự bảo vệ cho chính mình không. Ở bên cạnh anh, điều này càng quan trọng, cho dù là một thỏ ngọc tinh, cũng tốt a.

Đến trước ảnh chụp mẫu thân, Chu dừng bước chân, không có việc gì, cho dù nàng hiện tại không phải, cũng muốn cho nàng là phải!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro