Đệ Thập Lục Chương - Đến tận cùng, Chu, anh là ai? (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[34]16.1

Vẫn ngồi ghế trước của xe, Mạn Mạn trầm mặc. Đầu nàng vẫn còn xoay quanh những lời nói của lão Triệu và Sở Thừa, Chu ngồi vào ghế trước bên cạnh nàng, cũng không muốn dành lái xe với chàng.

Trong xe im lặng lạ thường. Nàng im lặng nhìn Chu đang yên vị bên cạnh mình, gần trong gang tấc nhưng lại như xa tận chân trời. Nương nương, đến tột cùng thì anh là ai? Cho đến bây giờ nàng mới bắt đầu thật sự lo lắng về vấn đề này. lần đầu tiên gặp mặt Chu, nàng chỉ biết anh ấy là Đại lão bản của công ty. Lần thứ hai lãnh hội xuân sắc của chàng, lại cùng anh ấy ở nơi tịch mịch, bắt đầu có suy nghĩ anh ấy là người không được ai yêu thương, là đứa trẻ bị xa lánh, từ từ mới phát hiện, Trữ tổng không phải là Đại lão bản, tất cả đều tất cung tất kính với người này. Nàng hơn phân nửa đều bị Chu lừa, nhưng đến tận bây giờ vẫn còn đang bị nương nương mê hoặc không thể xác định được phương hướng, còn lại đi so đo. Nhưng trong lòng nàng vẫn khẳng định Chu chỉ là thương nhân mà thôi, cho đến hôm nay nàng liên tiếp bị hai người nhắc nhở, giống như một đòn cảnh cáo, lúc này nàng mới phát hiện người nam nhân đối diện này nàng như biết rất nhiều, nhưng lại không rõ thứ gì cả. Vô số vấn đề được đặt ra, thật là làm cho nàng muốn rõ ràng hiểu được.

Chu, tại sao anh lại có thể điềm tĩnh đến như vậy? Việc dự án lọt ra ngoài là do quan viên chính phủ làm, ngay cả đại công ty lớn như Thịnh Kiền cũng run sợ, không dám tranh giành trong đấu thầu lần này, chẳng lẽ đây là việc hoàn toàn không đáng lo sao?

Vì sao anh chưa bao giờ xuất hiện công khai trong tất cả trường hợp, người trong công ty cho dù muốn gặp anh cũng khó như đi lên trời?

Tại sao mẹ của anh lại u buồn như vậy? Rõ ràng là tiểu thư xuất thân phú quý, tại sao lão Triệu nhắc đến bà với ngữ khí thương hại?

Tại sao nàng chưa từng nghe Chu nhắc đến phụ thân? Cha của anh đến tột cùng là ai? Tại sao ai mỗi khi nhắc đến người thân của anh đều phải nói năng cẩn thận, cẩn trọng như thế kia?

Vô số bí ẩn, đột nhiên quấn quanh người nam nhân này. Chu ở trong mắt Mạn Mạn bây giờ như đang được bao bọc long lớp sương mù, nhìn kiểu nào cũng không rõ được.

Cảm giác được nàng đang nhìn mình chăm chú, Chu đột nhiên nghiên mặt, nhìn nàng mỉm cười, "Đẹp không Mạn Mạn?"

A —— không kịp nói gì để đỡ câu nói đó. Những lời này, tùy tiện nói ra, nhất định làm cho người ta cười nhạt, nhưng nương nương trước mặt nàng đang cười rộ lên như ánh mặt trời xuyên thấu qua tầng mây, thật sự làm cho nàng không thể nào đỡ được.

"Ăn có no không?" Tốc độ xe thong thả, Chu cũng bắt đầu thoải mái nói chuyện phiếm cùng nàng.

Gật đầu, "Chu, có quay về công ty không? Chúng ta đã đi lâu như vậy, 30597 phải làm lại, thời gian rất cấp bách, nếu không trở về công ty, bọn họ muốn làm xong cũng không kịp."

"Không cần đâu, anh muốn thông báo cho Trữ Nhiễm và Lawrence, chúng ta từ bỏ 30597."

Kinh ngạc đến ngây người, vốn mọi người đang chuẩn bị, khí thế rất tốt, nhưng tình thế buộc phải dừng hạng mục lớn như vậy lại, giống như đang cầm một củ khoai lang nóng phỏng tay, ai cũng không muốn cầm vậy.

"Em đang nghĩ gì vậy? Sau ót em đều là dấu chấm hỏi kìa." Chu khẽ mỉm cười, vòng tay lái, "Em đang có nhiều việc muốn hỏi anh sao?"

(Chu đang lái xe)

Ngài thật đúng là Thần Nông, ngay cả việc mình đang nghĩ cũng biết. Mạn Mạn cắn môi, không biết phải hỏi từ đâu.

"Đó là đâu?" Chu đột nhiên mở miệng hỏi nàng.

Ngưng thần xem qua, "Hội mỹ thuật tạo hình a, tầng trên có rất nhiều nhà ăn, gọi là Kathleen's5." Chỉ ngôi nhà phía trước, ánh nắng tươi sáng, hội mỹ thuật tạo hình có một cái gác chuông nhọn phía trên, rất là xinh đẹp.

"Chúng ta đến đó nhìn xem."

"A —— lại đó sao?" Nàng suy nghĩ, sớm muộn gì mình cũng bị Đan Ni Tư đuổi ra khỏi bộ phận thiết kế.

"Hạng mục 30597 cũng không làm nữa, anh nghĩ hiện tại mỗi người ở bộ phận thiết kế nên ăn mừng đi, em còn muốn trở về làm gì? Còn nữa, em không phải có nhiều chuyện muốn hỏi anh sao? Lần trước bỏ lỡ, hôm nay cho em thêm một lần nữa để hỏi."

Đúng là hiểu hết tâm tư của nàng, Mạn Mạn gật đầu.

Đi vào trong hội mỹ thuật tạo hình , khí thế sung túc ( ý nói là địa thế tốt), dưới sàn lót đá cẩm thạch, ánh sáng hài hòa, so với bên ngoài như hai thế giới khác biệt. Đi thang máy lên lầu, trước mặt là một nhà ăn lớn dùng để giới thiệu, cái bàn gỗ lim dài, hai bên là cầu thang gỗ, tay vịn chạm trổ tinh tế, hướng đi lên trên nhà ăn phía trên, xuyên qua mặt kính thủy tinh là gian trung, với nhiều tiểu cảnh cây cỏ, tinh xảo đáng yêu. Quầy bar nằm ở một bên chừa ra một cái sân trống trải, đã có một ít thực khách ngồi ở chỗ kia, nhìn như một bức tranh đầy màu xanh tươi tốt.

Hai người ra phía ngoài sân đó ngồi xuống công viên xanh tươi này, phía bên phải là một tiểu cảnh, có những dòng suối nho nhỏ với tiếng nước róc rách chảy, cây xanh thấp thoáng, có thể nhìn thấy người ta nhàn tản đi bộ ở trong công viên.

"Mạn Mạn, em muốn hỏi gì thì hỏi đi." Ngắm cảnh đẹp trước mặt, một lúc lâu sau Chu mới nghiên mặt, mỉm cười mở miệng nói trước.

[35] 16.2

Vấn đề vô số, nhưng lẳng lặng nhìn nụ cười trước mặt mình, trong lòng tự hỏi, nếu như mình biết đáp án thì chuyện sẽ ra sao? Chuyện sẽ tiếp tục như thế nào? Có nên quay đầu bỏ đi không?

"Rất muốn biết anh là ai sao?" Thấy nàng không nói, Chu tiếp tục nói, "Mạn Mạn, anh không phải mang họ Chu."

Đoán cũng biết, cả ngày Chu này Chu nọ, nhưng tên tuổi cũng không thể chỉ có một chữ.

"Anh là con trai độc nhất trong nhà, không có huynh đệ tỷ muội, giống với em đấy."

Nga —— nhìn cái kiểu của anh cũng biết anh là con một rồi, trên người toàn thiên kim ngọc diệp.

"Mẹ của anh xuất thân cũng không tệ lắm, là con nhà tư bản, bên ngoài tư chất thông minh, ở trong đảng cộng sản quan hệ cũng không tồi, cho nên năm đó phải chịu khổ rồi."

Kể được chuyện của mẹ như vậy. Nhà tư bản có quan hệ với người của đảng cộng sản cũng cho là không tồi, bên ngoài nương nương nhất định không phải là người bình thường. Mạn Mạn đứng ở một bên trong lòng suy nghĩ lung tung, nụ cười mỉm của Chu cũng dần dần dừng, ngữ tốc cũng chậm chạp, "Còn muốn nghe nữa không?"

Gật đầu, đương nhiên rồi, căn bản là chàng chưa nói đến trọng tâm.

"Mẹ của anh đã sớm sinh ra anh, thân thể cũng không tốt lắm, lúc anh mười tuổi bà đã qua đời."

Tuy rằng đây là lần thứ hai nghe được việc này nhưng đây là lần đầu tiên nghe được việc này từ miệng Chu mà ra. Tâm can Mạn Mạn đột nhiên bủn rủn, ngẩn đầu lên, tay nắm lấy cánh tay của chàng. Chu hơi chấn động, không ngờ nàng lại đột ngột có hành động như vậy, ánh mắt đang nhìn ra phía sân cỏ đầy nắng kia đột nhiên thu hồi, chuyên chú ngắm nhìn nàng.

A ——! Thật sự khó có thể kháng cự Chu mỗi khi nhìn thấy sắc đẹp khôn cùng của chàng, Mạn Mạn chỉ thấy trong lòng bàn tay đột nhiên nóng, giống như chạm vào bàn ủi. Bản năng nghĩ muốn rút tay về, nhưng một sức mạnh khác của nàng đột nhiên toát ra, khiến nàng kiên trì giữ nguyên tư thế, gian nan mở miệng nói, "Kỳ thật cũng không có gì, có người từ lúc mở mắt chào đời còn chưa được gặp mặt cha mẹ mình —— nhân sinh tự cổ thùy vô tử(*) —— ách ——" hồ ngôn loạn ngữ, nói hưu nói vượn, hồ thiên hồ địa, nàng rốt cuộc đang nói cái gì thế này, nói cứ như mình là người biết cách an ủi người khác lắm vậy.

(*) nhân sinh tự cổ thùy vô tử ( 人生自古谁无死): đời người mà!

Nhưng hiệu quả tốt lắm, Chu một trận kinh ngạc, sau đó đột nhiên cười như xuân về hoa nở, nhìn Mạn Mạn, nàng cũng nở nụ cười. Chu cầm tay nàng, khẽ ôm nàng lại, hai má ấm áp áp vào nhau, môi bạc hà mềm mại của Chu, giống như gió nhẹ phất qua bên tai nàng, "Mạn Mạn, còn một việc, về cha của ta ——"

"Ân?" sớm đã bị mê mụi bởi tình ái của Chu, lúc này Mạn Mạn chỉ còn có thể ngây ngốc trả lời được một chữ ngắn gọn.

"Bộ dáng của ông, chắc chắn em đã rất quen thuộc."

Đáp không hơn không kém, sao lại có thể trả lời như vậy chứ? Chu đã đủ thần bí rồi, đã vậy phụ thân của chàng lại càng thần bí hơn, cách xa ngàn dặm nhưng lại có thể gần ngay trước mắt sao? Đúng là không thể tưởng tượng được, lại càng không thể nói là quen thuộc.

Nhìn thấy bộ dạng mê mang của nàng, Chu hạ mi mắt, đột nhiên thở dài, "Mạn Mạn, có đôi khi em thật là ngốc ngếch."

A a a! hắc đường cong xông ra ( là cái biểu tượng 4 cái đường cong Chu vào nhau, làm thành cái dấu tức giận giống như trong manga ấy)tại sao anh ấy lại nói những lời như vậy chứ, Mạn Mạn mở lớn mắt, hung hăng nhìn lại chàng.

"Muốn biết sao không? Tối nay về nhà cùng anh xem tin tức anh sẽ chỉ cho em xem." Đang định ngồi xuống, lại bị biểu tình của nàng chọc cười, Chu nắm hai má của nàng, cười rộ lên.

Tại nhà của Chu.

Chưa bao giờ cảm thấy được một lần xem phát sóng tin tức kinh tâm động phách như vậy, mãi cho đến khi MC mỉm cười tuyên bố chấm dứt Mạn Mạn vẫn duy trì bộ dạng kinh hãi như trước, thất thần ngồi trên sô pha.

Chu đi vào phòng bếp, quay trở lại với một ly nước đá, dán vào mặt của Mạn Mạn, nước lạnh làm Mạn Mạn kinh hãi, nhảy dựng lên, xuýt nữa hất ly nước đổ hết lên người Chu.

"Hoàn hồn đi Mạn Mạn"

Không biết phải phản ứng như thế nào, Mạn Mạn chỉ cảm thấy trong đầu một mảnh hỗn loạn, nhận ly nước đá, bản năng đưa lên miệng uống.

"Chậm một chút, coi chừng sặc nước." Chu dùng đầu ngón tay giữ cái ly nước trong tay nàng, cười, vỗ vỗ lưng Mạn Mạn.

Nàng cũng mơ hồ đoán được gia cảnh của Chu không phải nhỏ, nhưng thật sự thì chân tướng của chàng vẫn làm cho nàng khiếp sợ quá độ, nương nương, thật ra ngài không phải ở tây cung(*) mà là ở đông cung(**) sao? Muốn gì đều có được. Cha mình là kẻ dưới một người, trên vạn người sao, trách không được ngài phải ru rú trong nhà, có gặp chuyện gì đi nữa cũng chỉ khinh miêu đạm tả - nhẹ nhàng bâng quơ. Não bộ nàng chậm rãi tỉnh táo lại, ban đầu khiếp sợ quá khứ, Mạn Mạn lạnh cả xương sống, Chu như vậy đối với nàng mà nói, vĩnh viễn đều không thể thành? Cái mỉm cười của Chu trước mặt nàng đột nhiên trở nên xa xôi, cảm giác lạnh lẽo trong lòng bàn tay nàng vẫn còn đó, thong thả dọc theo từng mạch máu tản vào các hướng trong thân thể nàng.

(*)Tây cung: nơi ở dành cho phi tầng

(**)Đông cung: nơi ở của Thái tử.

Đuôi mắt Chu mang ý cười, nhìn vẻ trầm mặc của nàng, đem cái ly bỏ lên bàn trà, nhẹ nhàng nói, "Hiện tại nói không cần còn kịp."

Ngữ khí như vậy, chưa từng nghe qua. Chu đột nhiên rất muốn hỏi nàng liệu có muốn cùng đến với nhau? Chần chờ một tí, Chu liền cười, muốn lái xe chở nàng về nhà. Ngữ khí kia rõ ràng là cười, nhưng lại rất mới lạ, làm trong lòng nàng cảm thấy trống vắng, có chút lạnh lẽo. Khi đó không rõ, hiện tại mới biết được, kỳ thật là nàng không muốn buông.

Đèn phòng khách nhu hòa, biểu tình trên mặt nàng mảy may hiện hết lên mặt và đương nhiên, Chu nhìn thấy tất cả. Bây giờ nói không cần còn kịp. Kì thật nói xong, còn có chút hối hận. Mẹ của Chu là đã mất năm chàng mười tuổi. Đối với những đứa trẻ mười tuổi khác mà nói, lúc này vẫn còn đang là thời gian rực rỡ, có thể nói lúc này chẳng biết việc gì cả. Một khi đã xác định tương lai của mình, việc thành thân như để che mắt thiên hạ, nhưng việc làm vợ của một chính trị gia, đúng là không đơn giản, người thích tiêu diêu tự tại gặp tình huống này, chẳng khác gì đã sống xong một đời người.

*Mình xin tóm gọn hai đoạn trên, kì thật thì không còn cách nào để có thể chém ra được một đoạn văn hoàn chỉnh cả, mình không hiểu gì luôn, phải đọc đi đọc lại rất nhiều lần, nhưng những đoạn này đọc quá khó hiểu đi: lúc này Chu có ý hỏi Mạn Mạn muốn đến vói chàng hay là không, Mạn Mạn lại đi suy nghĩ một cái chuyện khác, đó là chuyện của mẹ Chu, mẹ Chu - Tiểu Nghi - là con gái của một nhà tư bản, yêu chuộng sự tiêu diêu tự tại, lại là mỹ nhân đất thượng hải, gả cho ba Chu từ rất sớm (là cái kiểu cưới mà không có yêu đương gì hết, cưới để che mắt thiên hạ, qua loa cho có mặt), sanh Chu ra được mười tuổi thì Tiểu Nghi qua đời. Nhưng bản chất của qua đời này là người chết, nhưng tâm nàng chết từ khi cưới chồng.

Còn nhớ rõ một lần, cùng Tiếu (một nhân vật bí ẩn nào đó) đến Pháp uống rượu vang đỏ, khi đó Tiếu vừa mới ly hôn, người này thuộc loại người mang mặt nạ, không thể biết là đang cao hứng hay đang khổ sở, đến lúc uống say, mới nghe được hắn nói ra vài câu từ đáy lòng mình.

"Chu, bây giờ em mới hiểu được, trên đời này chẳng có gì quý bằng chuyện tình cảm."

Khi đó anh ta còn trêu gẹo, "Anh à, em đã sớm hiểu được đạo lý này, cho nên tới bây giờ vẫn không uổng tiếc thời gian bên cạnh thiên tiên mỹ nhân nào."

"Đó là tại em chưa gặp được, có một số việc chỉ có trời quyết định."

"Ừm, em nghe xong cũng cảm thấy khó chịu, anh vẫn tiếp tục thái độ nhã nhặn của anh đi, có điều... so sánh thói quen, không cần đột nhiên phải đổi thành một văn nghệ tiểu sinh đâu." (bây giờ cũng không hiểu 2 người này đang làm gì, nói về việc gì, chỉ biết là đôi bạn trẻ không biết từ lúc nào chạy ra cái đường dọc theo biệt thự nhà của Chu). Ngay lúc đó Chu hoàn toàn cười nhạt, không nghĩ báo ứng tới mau như vậy. Chạng vạng đầu hạ, con đường nhỏ u tĩnh dài, nàng thủy chung đi sau lưng Chu, ngừng bước chân lại sau bóng lưng chàng, một chút một chút, thanh âm nhẹ nhàng, nếu không ngưng thần lắng nghe tiếng bước chân này thì cứ ngỡ là mình đang một mình bước đi. Nhưng trong lòng hiểu được nàng ngay ở phía sau mình, từng bước từng bước bước đều đặn không dừng lại. Chưa từng có cảm giác im lặng bình thản như vậy, cũng bởi vì bên người có một bóng dáng mảnh khảnh nhỏ nhắn, ngực đã bị mội loại ma lực xa lạ nào đó đổ đầy, lúc này mới hiểu được ý tứ của câu nói lúc nãy, có một số việc chỉ có trời quyết định.

Làm sao bây giờ? Phải trả lời như thế nào? Anh ấy nói bây giờ không cần, còn kịp. không cần sao? Rời đi được không? Anh ấy có nói, ở cùng một chỗ với mình rất vất vả. Khi đó không rõ, hiện tại đã hiểu, không đơn giản là vất vả, tấm ảnh chụp ố vàng, mẹ của Chu buồn, không cười, lúc xuất giá thành thân là như vậy sao? Còn không có yêu nhau nhưng lại phải cưới nhau? Hiện tại không cần, còn kịp, còn kịp. Yên lặng chăm chú nhìn vào mặt Chu, ngay cả một đứa ngốc đơn thuần như nàng cũng biết tương lai sẽ có nhiều nguy hiểm, ngón tay hơi run lên, biết rõ là không được, là không được buông, không được buông.

"Không được buông?" Khuôn mặt Chu đột nhiên nhìn sát vào, cười như trăm hoa đua nở, "Mạn Mạn, nói lớn lên, lặp lại lần nữa."

A ——! ! ! Nàng tại sao lại bất tri bất giác nói ra thành tiếng như vầy, nam nhân gian trá này, kiểu nào cũng tại anh ấy mà nói, quá đáng.

Tảng đá lớn trong lòng ngực nàng đột nhiên rơi xuống đất, cảm thấy vui sướng vô cùng, Chu túm lấy người xấu hổ đến tay chân không biết phải làm gì - Mạn Mạn, cười, hôn xuống môi nàng, con đường phía trước từ từ, chuyện tình này cũng còn dài hay là không cũng do nàng có thủy chung ở bên cạnh Chu hay không, nếu nàng muốn đơn độc, cũng cảm thấy mỹ mãn. (không hiểu?!)

DGS4e���6�?�

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro