Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện được đăng sớm nhất ở blog của tớ nhé, click liên kết ngoài

http://wordstsunami247.wordpress.com

[49] 22.1

Trong biệt thự một mảnh im lặng. Ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu rọi, trong không khí như có hương hoa thoang thoảng, hơn mười năm nay cảnh trí vẫn như vậy không khác gì. Trong phòng bếp có mùi canh ngân nhĩ, táo đỏ bay đến phòng khách.

"Dì Mĩ, người ở đâu?" Chu mở cửa liền nhẹ nhàng nâng lên thanh âm.

Buông bác canh hạt sen, Dì Mĩ kinh ngạc đi ra đón, "Thiếu gia, tại sao trở về sớm như vậy?"

"Có một số việc muốn hỏi ngươi một chút. Dì Mĩ, người ra ngoài đây ngồi xuống đi." Thiếu gia cùng bà nói chuyện, luôn khách khí, bất quá bà làm ở trong nhà này cũng hơn vài thập niên, quy củ luôn đặt ở trong lòng, ngồi xuống ở một góc sô pha.

"Dì Mĩ, mẹ của ta ——" muốn nói lại thôi, thiếu gia trước mặt hơi hơi cau mày giống như trong lòng đầy ắp tâm sự.

"Tiểu thư?" Trong lòng bất an. Thiếu gia nhắc đến mẫu thân của mình rất nhỏ tiếng. Tiểu thư (mẹ của chu) là bà một tay nuôi lớn, lại mất sớm càng đem tâm tư của mình đặt nặng lên trên người thiếu gia, bây giờ lại nghe đến việc thiếu gia nhắc đến mẫu thân của mình, nhìn thấy thần sắc của hắn không đúng, lòng bà không khỏi lo lắng.

"Dì Mĩ có nghe nói qua một người, họ Cố, trước kia có quen biết với mẹ tôi ——"

"Cố?" Nghe được từ miệng thiếu gia, đột nhiên bà cả kinh, khóe miệng Dì Mĩ không khỏi khẽ run lên.

Ánh mắt của Chu nhìn chằm chằm bà, thấy phản ứng như vậy, nhíu mày càng sâu, "Dì Mĩ thực sự biết nguyên nhân sao?"

"Thiếu gia, trước khi tiểu thư xuất giá cũng không có nhiều bằng hữu, bất quá lúc còn đi học có quen một người, là Cố tiểu thư, thường xuyên đến đây chơi, thiếu gia có phải đang nói tới nàng không?"

"Cố tiểu thư? không phải, hôm nay ta nhìn thấy là một vị tiên sinh, tuổi tác không sai lệch so với phụ thân ta cho lắm, hẳn là học chung với mẹ tôi."

"Có phải là ca ca của Cố tiểu thư kia không, thiếu gia biết ông ấy tên gì không?"

Cẩn thận nhớ lại, Chu trả lời, "tên là Cố Xa Chi."

"Xa Chi?" gánh nặng trong lòng Dì Mĩ liền được trút bỏ, "Ca ca của Cố tiểu thư không phải Xa Chi a."

"Cái gì?" không nghĩ đến việc Dì Mĩ trả lời như vậy, Chu kinh ngạc, "Vậy tên ông ấy là gì?"

"Thiếu gia, đó là chuyện tình của tiểu thư trước khi xuất giá, đã nhiều năm trôi qua rồi, miệt mài theo đuổi chuyện xưa cũ có ý gì chứ?" Dì Mĩ đứng dậy, "Nếu thiếu gia gặp không phải cùng một người, Dì Mĩ không biết được chuyện gì cả, hạt sen còn chưa nấu xong, tôi trở về phòng bếp đây." Nói xong vội vàng xoay người tránh ra, bước chân dồn dập như đang hốt hoảng lảng tránh đi.

Không hề truy vấn(1), Chu ngồi trên sô pha, nhíu mày trầm tư, không phải cố Xa Chi, sao lại thế chứ? Nhưng nhìn thấy Dì Mĩ thất kinh như vậy, thật muốn biết chuyện năm xưa, cũng không thể đơn giản là ca ca của bạn học. không phải Cố Xa Chi, ba ba của Mạn Mạn kia, cùng mẹ của mình đến tột cùng là quen biết nhau như thế nào? (*thông minh quá mà sao chuyện này không biết, người ta yêu nhau trắc trở ấy -,-)

— Đây là cái dòng làm cho người đọc bực mình –- Tại nhà Mạn Mạn

"Xa Chi? Mạn Mạn! làm sao vậy?" Quay đầu nhìn qua đồng hồ treo tường, "Hiện tại con không phải đang đi làm trong công ty sao? Tại sao lại về nhà?"

"Mẹ ơi ——" Dọc đường về nhà ủy khuất vô hạn, bây giờ nhìn thấy mẹ của mình, Mạn Mạn kìm lòng không đầu, tiến đến giữ lấy tay mẹ mình, thanh âm nghẹn ngào.

"Đừng khóc Mạn Mạn, " ôm con gái đau lòng , mẹ Mạn Mạn trừng mắt chồng mình, "Xa Chi, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"

Cố Xa Chi sắc mặt tái nhợt, một mạch đi về nhà nên lúc này có chút hổn hển, nhìn thấy vợ mình và con gái, vừa rồi tâm tình hoảng loạn bây giờ có chút thanh tỉnh, cúi đầu mở miệng, "Niệm Như, là tôi đem Mạn Mạn về nhà."

"Ông nói cái gì a?" mẹ Mạn Mạn không hiểu sao, "Mạn Mạn còn đang đi làm, tại sao lại mang Mạn Mạn về nhà chứ?" đột nhiên sáng sớm có chuyện, bà không tự chủ được khẽ nói, "Không thể nào con gái vừa mới đi làm lại đến công ty đón về được? Cố Xa Chi, ông bị điên à!"

"Niệm Như, bà có biết Chu kia là ai không?"

Một câu nói ra, mẹ Mạn Mạn đột nhiên an tĩnh lại, nắm tay của con gái mình việc này cho thấy bà không đủ khí lực để nói tiếp. Đứa con của Tiểu Nghi cùng một chỗ với Mạn Mạn,... đứa con của Tiểu Nghi. Tại sao lại có thể như vậy chứ? Thật sự là sợ hãi, còn biết trời đất sắp đặt như thế nào chứ? Thế giới này rộng lớn như vậy, cách biệt nhiều năm như vậy, chuyện cũ phủ đầy bụi kia đã sớm khóa vào hòm, nhét vào chỗ tối, nếu không nhắc đến thì thôi chứ tại sao đột nhiên lúc đó cái hòm đóng chặt kia lại mở ra, lộ ra dưới ánh sáng mặt trời làm đảo loạn tất cả mọi việc đang yên ổn.

[50] 22.2

"Mạn Mạn, con về phòng đi." Cố ba ba mở miệng.

"Ba, mẹ, đến tột cùng đã có chuyện gì xảy ra vậy?" Đến bây giờ, cuộc đối thoại của cha mẹ, biểu tình của cha mẹ, Mạn Mạn đã bắt đầu ý thức được chuyện này hoàn toàn không bình thường, nhưng cho dù là chuyện lớn đi nữa, nàng tốt xấu gì cũng là một trong đương sự của chuyện, ít nhất cũng cho nàng biết nguyên nhân chứ.

"Mạn Mạn ngồi xuống đi con, mẹ sẽ nói." Mẹ nàng đột nhiên mở miệng, "Xa Chi, ông đi ra ngoài một chút."

"Niệm Như!" Còn muốn nói cái gì chứ? Nhìn thấy biểu tình của vợ mình, cố Xa Chi đột nhiên nghẹn lời, quay đầu liền mở cửa đi ra ngoài.

Không khí trong phòng khách an tĩnh lại, Mạn Mạn cắn môi, bất an không yên nhìn mẹ mình. Ba ba và mẹ hơn mười năm qua ở trước mặt nàng cho tới bây giờ đều là ôn nhu dễ thân, chưa từng giống như thời khắc này, làm cho nàng cảm thấy thật xa xôi, đột nhiên hối hận, đột nhiên nàng không muốn mẹ nàng mở miệng, nếu cái gì cũng không biết có thể đem đến cuộc sống hạnh phúc an ổn, nàng tình nguyện lựa chọn làm một con ngốc không biết gì.

Ngồi trước mặt con gái, Niệm Như giữ chặt tay nàng, nhất thời không mở miệng được. Cách xa nhau hơn mười năm, chuyện cũ như yên lặng, đột nhiên bây giờ hết thảy tái hiện, trong lòng bà bây giờ như phiên giảo hải – sông cuộn biển gầm, nhưng bây giờ thà là đau ngắn còn hơn là đau dài (*nguyên văn: Dài đau không bằng đoản đau) con gái yêu dấu trước mặt bà dù gì đi nữa cũng phải biết rõ ràng. Tìm từ một lúc lâu, bà rốt cục mở miệng, "Mạn Mạn, con có biết ba ba của Chu là ai không?"

Tại sao mỗi người đều hỏi đến vấn đề này? Mạn Mạn thở dài, "Con biết, anh ấy đã nói cho con biết. là bởi vì chuyện này ba con mới mang con về nhà phải không? Ba ba nói không dám trèo cao chính là việc con và anh ấy yêu nhau, nhưng việc này thì liên quan gì với ba chứ. Đúng rồi, ba ba có phải quen biết với mẹ của Chu hay không? Hôm nay ông vừa nhìn thấy ảnh chụp của mẹ Chu liền kích động."

Tuy rằng đã chuẩn bị tâm lí thật tốt, nhưng nghe con gái nói như vậy, Niệm Như trên mặt vẫn rất khó có thể khắc chế được biểu tình chua xót, "Phải không?"

Ý thức được mình nói sai, Mạn Mạn vẻ mặt hối hận, "Không có đâu, có thể là bởi vì Chu đột nhiên nói mẹ của anh ấy rất đã mất rất sớm, chắc việc này có liên quan đến việc ba ba giật mình mới có thể kích động đến như vậy."

"Cái gì?" Niệm Như khiếp sợ, "Tiểu Nghi đã chết?"

"Mẹ, mẹ cũng biết bà ấy sao?" Càng ngày càng phức tạp, Mạn Mạn không hiểu ra sao.

Trong trí nhớ của bà, hình ảnh kia như cũ vẫn còn như hôm qua. Cô gái mặc áo xanh miết mềm mại, bím tóc đen thật dài, cổ truyết trắng luôn không tự giác mà ngưỡng lên giống như thiên nga vậy. Niệm Như, chúng ta đi xem phim đi, hôm nay có Lòe Lòe Hồng Tinh (*tựa phim). Niệm Như, tan học đến nhà tôi đi, Dì Mĩ nấu canh hạt sen. Niệm Như, cùng đi coi Tân Hoa ca ca đi chơi bóng được không? Sau đó là tiếng cười giòn lượng của Cố Tân Hoa, Tiểu Nghi, tôi chỉ biết cậu thầm mến ca của tôi, nhưng anh ấy cứng nhắc như khúc gỗ vậy. Những ngày tháng vô tâm không cần lo lắng, lúc nào cũng vui vẻ này là thời gian đáng giá nhất trong cuộc đời của bà. Tuổi trẻ thanh xuân vô ưu vô lự. Bởi vì quá mức hoàn mỹ, cho nên hết thảy đều tiêu tan như trời sụp đất nứt. (*cảnh 2 người chia tay ấy)

Trong trí nhớ tốt đẹp không giống như con người thật của Tiểu Nghi (*tức là mẹ của Mạn Mạn nhớ tiểu nghi mà hình dung trong đầu như là tiên nữ ấy, cái lúc hình dung thì lúc nào mà chẳng mờ mờ ảo ảo), vốn dĩ không biết tại sao bọn họ lại biệt tích không rõ lí do. Tuy rằng không nghĩ đến có ngày sẽ gặp lại, nhưng nghĩ đến việc Mạn Mạn và Chu ở một chỗ, lại đứa con của bà sinh ra, giống như bà và Xa Chi, cuối cùng vẫn là cuối cùng, vẫn theo một mảnh phế tích đứng lên, quên đi quá khứ, giúp đỡ nhau mà tiếp tục con đường phía trước.

(*mờ quá)

"Mẹ?" Sau một lúc lâu không thấy mẹ trả lời, Mạn Mạn nhẹ giọng thúc giục.

Hồi tưởng bị đánh gãy, Niệm Như phục hồi tinh thần lại, "Mạn Mạn," bà đột nhiên bắt lấy tay của con gái, thanh âm nghiêm túc, "Ba ba của con, thật ra cũng không tên là Cố Xa Chi."

"A?" Mạn Mạn sửng sốt.

"Tên ban đầu của ba con là Cố Tân Trung, con còn một người bác nữa, tên là Cố Tân Hoa, bà và Tiểu Nghi cũng chính là mẹ của Chu, đều là bạn học của mẹ."

"Con có bác sao? Tại sao từ trước đến giờ con chưa thấy qua bà?"

"Trước khi con được sinh ra đã qua đời rồi."

Đã qua đời? trong vòng một ngày, lại lại cái từ như vậy hai ba lần, Mạn Mạn cảm thấy thê lương kinh hoàng, ngón tay ở trong lòng bàn tay mẹ nàng kìm lòng không đậu mà run nhè nhẹ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro