Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[51] 23.1

Nồi canh trong Mĩ Di đã bị tay bà cọ sát đến mức phát ra những tiếng loong coong, cố gắng dùi đầu mà hết sức khuấy, nhưng việc đại sự trước mắt khiến bà không khỏi không tỏ ra bận rộn, còn thiếu mỗi việc viết trên lưng dòng chữ , "Đừng đến làm phiền ta. Ta không biết gì cả." Đáng tiếc suy nghĩ không như hiện tại, giọng nói của thiếu gia một lần nữa lại vang lên, "Mĩ Di(*), người có thể ra đây một lần nữa được không?"

Trong lòng thở dài, nhưng vẫn thuận theo lời của Chu, buông nồi đứng dậy đi trở về phòng khách. Nhìn thấy thiếu gia đứng trước sô pha, mi tâm rối rắm, trầm mặc không nói. Thấy bà đi đến gần, hắn buông điện thoại trong tay ra, mở miệng liền hỏi, "Mĩ Di, vừa rồi ta nói đến cố xa chi ——"

"Thiếu gia, thực sự tôi không biết Cố Xa Chi là ai cả." Tuy rằng không rõ thiếu gia đang muốn hỏi việc gì, nhưng tâm lý của bà không tự giác mà sợ hãi, lại không biết có gì có thể ngăn cản việc thiếu gia hỏi, dì mĩ chỉ còn thiếu mỗi việc mở miệng cầu xin tha thứ nữa thôi.

"Người này, trước kia không tên là Cố Xa Chi, hơn hai mươi năm trước đã đổi tên, tên trước của ông ta là ——"

"Thiếu gia!" đột nhiên khẽ gọi, "Người kia trước kia tên là gì, có quan hệ với chúng ta cũng chẳng to tát gì đâu."

"Có quan hệ, chuyện xảy ra năm đó ta nhất định phải biết." Hoàn toàn không để ý đến lời cầu xin hàm xúc trong lời nói của bà, Chu trảm đinh tiệt thiết(1) tiếp tục nói, "Tên trước kia của ông ấy là Cố Tân Trung, còn có một muội muội là bạn học chung trường của mẹ ta, Mĩ Di, việc này người đừng nói với ta là người không biết."

Kỳ thật bà đã đoán được là ai, nhưng đột nhiên nghe được cái tên kia toát ra từ miệng thiếu gia vẫn làm cho Mĩ Di kinh hồn tán đảm, hơn hai mươi năm, hơn hai mươi năm nay bà chưa từng nghe qua tin tức của người này, không thể nào tin được việc thiếu gia lại nhắc đến hắn. Năm đó gió thảm mưa sầu như tất cả đổ về một lần, bà đứng tại chỗ, tay chân luống cuống, đôi môi run rẩy, không nói ra lời.

Nhìn kĩ biểu tình của bà, ánh mắt của Chu chậm rãi ảm đạm xuống, "Mĩ Di hẳn là biết đến việc này, lại đây ngồi xuống từ từ mà nói, ta rất muốn nghe."

"Thiếu gia ——" giãy dụa ra tiếng, "Chuyện này đã qua rất nhiều năm rồi, hiện tại tôi không thể nhớ rõ nữa."

"Mĩ Di!" thanh âm của Chu đột nhiên cao lên, "Việc này đối với ta rất quan trong, ta phải biết hết tất cả, nhất định phải biết hết!"

Thốt nhiên ngẩng đầu, thiếu gia gần ngay trước mắt bà ánh mắt thâm trầm, trong mắt đều là bướng bỉnh quyết tuyệt(2), biểu tình này rất quen thuộc, rất giống với biểu tình năm đó của tiểu thư, không sai biệt một chút nào! trong nháy mắt trong lòng bà kinh hoàng vô hạn, giống như tất cả mọi việc đều trở lại, mắt thấy người thương yêu phía trước thê lương vô hạng, bà lại hoàn toàn bất lực, không thể nào ngăn cản được.

— Dòng gây ức chế nhất truyện —

Từ phòng khách về phòng của mình, Mạn Mạn cảm thấy hoàn toàn bất lực, cúi người ghé lên giường, việc duy nhất nàng có thể làm ngay bây giờ là chui đầu vào trong khủy tay mình, trầm mặc hồi lâu.

Ba ba nàng đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy nàng thấp giọng thở dài nên ông im lặng lui ra, mẹ nàng gọi nàng ăn cơm cũng không thấy nàng đáp lại, bà cũng không kiên trì gọi nàng nữa, chỉ thay nàng đóng cửa phòng lại. Mặt trời cũng dần hạ xuống, phía chân trời cũng hiện lên một mảnh màu đỏ, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng tan tầm, tiếng nói đón người thân về nhà, tiếng chuông xe đạp, tiếng cười đùa của trẻ nhỏ, tất cả đều rất quen thuộc nhưng bây giờ nàng lại cảm thấy vô tận xa xôi, giống như cách thiên sơn vạn thủy.

Cửa có tiếng vang nhỏ lên, tiếng của mẹ nàng lại truyền đến, "Mạn Mạn, đi ra ngoài có được không?"

Mệt mỏi nói không ra lời, Mạn Mạn giãy dụa, "Mẹ à, con không muốn ăn cơm."

"Có người đến tìm con, tên là Nhâm Tầm, con có biết không?"

Nhâm lão sư? Làm sao lại tìm đến nhà mình chứ? Ngẩng đầu, Mạn Mạn nhất thời kinh ngạc.

[52] 23.2

Đi ra cửa phòng nhìn thấy Nhâm Tầm ngồi trong phòng khách đang cùng ba ba nàng nói chuyện phiếm. Thấy nàng đi đến, chàng quay mặt "Mạn Mạn, có thời gian không, tôi và cô tâm sự vài chuyện ở văn phòng."

"Phòng làm việc?" Kinh ngạc mở miệng, Mạn Mạn vẻ mặt mê mang.

"Nhâm tiên sinh nói cậu ấy ở thượng hải có một văn phòng thiết kế, hy vọng con có thể tham gia. Mạn Mạn, các con ở đó tán gẫu đi." Cố ba ba đứng lên rời đi.

Trong phòng khách đột nhiên chỉ còn lại hai người bọn họ, nhìn thấy biểu tình của Mạn Mạn, Nhâm Tầm hơi nhíu mày, nhưng thanh âm vẫn nhu hòa trầm thấp, "Làm sao vậy?"

"Nhâm lão sư ——"

Trong lòng bất an nhưng trên mặt cũng không tự chủ lộ ra nụ cười trấn an, "Mạn Mạn, tôi đến mờ cô tham gia công tác tại văn phòng của tôi, được không?"

Đột nhiên nhớ tới lời dặn dò lúc sáng của Chu, "Mạn Mạn, anh biết em thích thiết kế của Nhâm Tầm, ở thượng hải cậu ấy có một văn phòng tư nhân, anh nghĩ em nên theo cậu ấy làm việc một thời gian có được không?" Được không, chỉ cần có thể cùng anh ở một chỗ đương nhiên cái gì cũng tốt, nhưng bây giờ —— những gì mẹ nàng nói với nàng lúc sáng nàng vẫn chưa kịp tiêu hóa xong, bây giờ nhớ lại lúc sáng sớm, trong lòng Mạn Mạn dâng lên một mảng bối rối.

"Không liên quan, bây giờ không cần phải trả lời liền đâu, con ăn cơm không? Hay chúng ta đi ra ngoài ăn cơm đi, vừa ăn vừa nói chuyện được không?" Nhìn thấy phản ứng giãy dụa của nàng, Nhâm Tầm mở miệng ra vẻ săn sóc.

Mẹ Mạn Mạn đang cầm nước trà đi đến, nghe nói như thế, đi lại vịnh vai con gái, "Mạn Mạn, đây không phải là thiết kế sư con vẫn sùng bái sao? Cơ hội tốt như vậy không thể bỏ lỡ đâu, con đi đi, coi như là ý trời, giải sầu cũng tốt."

A? Nàng bây giờ chẳng có tâm tình để ra ngoài nói chuyện phiếm, quay đầu nhìn thấy mẹ mình, Mạn Mạn há hốc mồm muốn nói. Nhưng thanh âm Nhâm Tầm đột nhiên sáp đến, "Cám ơn bác, con sẽ mang Mạn Mạn về nhà an toàn."

Mạn Mạn vừa kinh ngạc nghe mẹ mình nói, lại kinh ngạc nghe lời Nhâm Tầm, quay qua quay lại. Sau đó nàng xoay ra cửa.

"Nhâm lão sư ——" nhỏ giọng kêu lên.

"Mạn Mạn, đừng gấp, xuống lầu tôi sẽ tiếp tục nói với cô."

Đi ra hàng hiên, nhìn thấy một chiếc xe xa lạ màu đen, cửa xe toàn bộ màu đen, hoàn toàn không nhìn thấy rõ bên trong.

Nhâm Tầm tiến lên, mở cửa sau ra, mời Mạn Mạn ," Lên xe đi".

Người phía trên ghế lái là Tiểu Lí, nhìn thấy Mạn Mạn liền quay đầu chào hỏi, "Mạn Mạn tiểu thư, người đến rồi."

"Ta không thể ——" lập tức hiểu được, tay Mạn Mạn toan mở cửa xe.

Nhưng Nhâm Tầm đã ngồi vào trong xe, thấy động tác của nàng, hiểu rõ, nên hắn mở miệng trấn an nàng, "Không có việc gì đâu Mạn Mạn, Chu muốn gặp cô."

"Bây giờ tôi không thể gặp anh ấy." Tâm tư rối loạn, nàng hốt hoảng mở miệng.

Nhưng bây giờ xe đã khởi động máy, Nhâm Tầm nhìn nàng, nhẹ nhàng lắc đầu, "Cậu ấy có chuyện muốn nói với cô, Mạn Mạn, nghe lời được không?" Đột nhiên nghẹn ngào, nói không ra lời, cảnh trí ngoài cửa sổ trôi qua một cách quen thuộc, cuối cùng đi đến con đường nhỏ im lặng kia, biệt thự của Chu xa xa xuất hiện.

Xe cuối cùng cũng dừng lại, cổng lớn biệt thự mở ra, Chu đứng trước mặt, phía sau cây cỏ xanh tươi như người, nhìn thấy nàng xuống xe, hướng nàng giang hai cánh tay thấp giọng gọi, "Mạn Mạn, lại đây."

Chợt đỏ hai mắt, ngày hôm nay thật nhiều việc không thoải mái trôi qua thật dài như không có đích đến, bây giờ lại nhìn thấy chu giang hai tay ra, nàng chỉ muốn nhào vào trong lòng ngực chàng, tìm kiếm một chút an ủi. Nhưng lời của mẹ nàng nói vẫn còn quanh quẩn quanh tai, dưới chân như có keo dính nàng lại, kiểu nào cũng không thể tiến một bước chân.

"Mạn Mạn!" thấy nàng bất động, Chu lại gọi một tiếng, cất bước tiến lên, ôm nàng vào trong lòng ngực mình.

Trong đầu suy nghĩ không thôi, bây giờ lại ngã vào trong lòng ngực Chu, cái ôm ấp ấm áp này rõ ràng rất giống như lúc sáng, vẫn triền miên thân ái, nhưng lại như xa cách ngàn vạn năm, giống như vừa tìm lại được bảo bối trân quý, nhất thời im lặng, hai người đồng thời gắt gao dùng hết khí lực mà ôm nhau.

Tâm tư mê loạn, cuối cùng Mạn Mạn trong lồng ngực Chu cũng giãy dụa ngẩng đầu lên, hai mắt ửng đỏ, thần thái nơi đáy mắt bay lên không còn sót lại chút gì, ẩn giấu rất nhiều sự thống khổ, "Chu, ba mẹ em vừa nói, nói ——"

"Đừng nói nữa, anh biết hết rồi."

"Là em không thể trở lại ——"

"Là ai nói?" mi dài của chu bỗng nhướng nhẹ lên, phượng trong mắt đều là quyết liệt, thanh âm mặt dù thấp, nhưng trảm đinh tiệt thiết(3),"Không cần phải lo lắng, mọi chuyện đã có anh ở đây rồi."

Mọi chuyện đã có anh ở a —— Mạn Mạn vẫn ngửa đầu như củ, chỉ nhìn thấy ánh trời chiều phía sau chu chậm rãi chìm, bóng đêm buông xuống, tâm nàng đau đớn bối rối như vậy đột nhiên lại vùi đầu vào trong lòng ngực Chu, cảm thấy thỏa đáng yên ổn, ấm áp vô hạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro