c11 : Lễ đính hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


_ Chúng ta đi hóng mát đi. Em muốn đi dạo thành phố này vài vòng.

Hoắc Thu Ngân  đột nhiên lên tiếng khiến hắn giật mình.

_ Hôm này em làm anh bất ngờ đó, chủ động muốn hóng mát cùng anh … không lẽ … em động lòng với anh  rồi sao ?

Trên trán Hoắc Thu Ngân có đám quạ đen bay qua , nếu không phải hắn vừa mới lãnh đạn giùm cô, cô đập cho hắn một trận.

_ Không đi thì thôi. Em về nhà đây.

Cô tính tiền xong, đứng dậy bỏ đi nhưng bị hắn kéo lại.Không trêu em nữa, muốn đi đâu anh cũng chìu em hết.

Hắn nheo mắt nhìn cô, hôm nay cô lại chủ động như thế thì hắn cũng phải chìu ý một chút, không châm chọc cô nữa.

Chiếc xe thể thao màu trắng chạy thong thả trong đêm khuya tĩnh lặng, trong xe vẫn im lặng như tờ, một người chăm chú lái xe còn một người nhìn ra cửa sổ trầm ngâm .Không lâu sau, chiếc xe dừng lại bên quãng trường lớn gần công viên giải trí , hai người đi xuống bậc thang của quãng trường, cùng ngồi xuống, ngắm nhìn những cặp tình nhân ôm nhau thân mật đi lại, đông vui tấp nập. Khiến người xem cũng cảm thấy yêu đời hơn.

_ Hoắc Thu Ngân  em có chuyện buồn sao ?

Cô bị hỏi đột ngột nhưng vẫn bình thản gật đầu.

_  Nếu người anh yêu thương nhất muốn anh  làm một việc mà anh  ghét nhất, thì phải làm sao?

Khi thấy bóng dáng của Hoắc Tâm  bước lên xe đắc tiền, lại từ nhà hàng sang trọng đi ra cùng cô gái khác , cô nghĩ những ngày tháng sau này của bọn họ thật phiền não. Hoắc Tâm đã gắn bó với người yêu lâu năm, còn cô tâm lý từ nhỏ đã chống đối  anh, làm gì có tình yêu mà kết hôn?

_ Nếu là ai bắt ép em làm chuyện em không thích  …Thu Ngân , chỉ cần em nói, anh sẽ giúp em. Có phải  gã anh trai kia của em không?

Hắn khẳng định.

Hoắc Thu Ngân  thở dài , thấy cô im lặng, hắn nắm tay cô, xoay mặt cô về phía hắn.

_ Thu Ngân ,  anh yêu em. Em hãy cho chúng ta một cơ hội đi. Nhất định anh và em sẽ hạnh phúc . Anh sẽ khiến ông nội em sẽ thay đổi ý định. Nếu không,  anh sẽ quỳ xuống cầu xin ông ấy đồng ý cho anh cưới em.

Nhiếp Thiên Vũ , nhìn sâu vào đôi mắt cô:

_ Nếu khoảng cách của chúng ta một ngàn bước ,  chỉ cần em tiến   về phía anh một bước, 999 bước còn lại  hãy để anh.

_ Sến quá đi.

Hoắc Thu Ngân nổi da gà ,nhìn hắn không chớp mắt, hai má cũng ửng hồng, tay muốn nắm chặt nhưng giờ đã bị hắn nắm lấy, muốn xoay mặt đi nhưng cằm bị hắn giữ lại. Trốn không thoát rồi.

_ Em...

Mới nói một chữ đã bị đôi môi của hắn phủ lấy, Hoắc Thu Ngân  trừng mắt nhìn, cô không nghĩ tên này lại lớn gan như thế ? chắc tại hôm nay thấy cô đối xử tốt với hắn nên hắn mới lên mặt

Nhiếp Thiên Vũ thối tha.

Không muốn bị động, Hoắc Thu Ngân  lấy tay để lên ngực hắn đẩy ra nhưng vô dụng, eo thì bị hắn ôm, gáy bị hắn giữ chặt, sức lực đàn ông  với phụ nữ xa  nhau một trời một vực … Hoắc Thu Ngân  vô lực nhắm mắt lại, cố nhịn đợi hắn hôn xong nhất định sẽ cho một cái tát.

Đột nhiên cô rùng mình một cái, cảm giá đầu lưỡi nóng bỏng của hắn như que kem dưa hấu mát lạnh,  tách môi cô ra, đi thẳng vào khoang miệng quấn lấy cái lưỡi đang run rẩy của cô, khiến cô mở to mắt nhìn hắn.

Nhiếp Thiên Vũ không biết hôn xong sẽ phải lãnh hậu quả gì ? Hắn chỉ biết thân hình người con gái trước mặt khiến hắn ngây ngất , đôi môi cô có thứ mật ngọt nên  hắn không thể dừng lại.Nụ hôn kéo dài làm Hoắc Thu Ngân bắt đầu có triệu chứng thiếu oxi, cô thật chịu không nỗi, tay đánh mạnh vào khuôn ngực rắn chắc của hắn nhưng hắn vẫn không động đậy.

_ Thiên...

Nói một chữ thì cái lưỡi lại bị hắn quấn lấy, tức giận cắn mạnh xuống.

HỰ

Nhiếp Thiên Vũ vội buông cô ra, bên môi cũng đã ứa máu mà môi cô cũng vì hắn hôn thô bạo mà sưng hết cả lên. Mặt ửng hồng vô cùng đáng yêu.

_  Em ghét anh đến thế sao ?  Hắn chua xót nói.

_ Không phải.

Cô khó khăn nói.

_ Vậy là yêu ?

Nếu không ghét tức là yêu rồi,  cái gì cũng có hai mặt.

_ Anh ...

Cô tức tối đánh mạnh vào ngực hắn, ý nghĩ cái tát khi nãy đã bị quên đi mất bởi cái hôn đó khiến tim cô vẫn còn đập loạn xạ. Có phải là rung động của tình yêu không?

_ Nhiếp Thiên Vũ , thật sự  là anh  thích em từ hồi còn trung học  sao ?

_ Phải. Anh biểu hiện quá rõ ràng có em là ngốc nghếch không nhận ra.

Nhiếp Thiên Vũ là mẫu người đàn ông anh tuấn,  dịu dàng, lại bị cô bắt nạt từ nhỏ, nếu đối tượng kết hôn đổi lại là anh , thì thật hoàn hảo, rất tiếc lại là  ...Hoắc Ma Vương.
Chợt nhớ đến bóng dáng ông nội  lúc đăm chiêu , nhìn xa xăm  … Trong lòng cười khổ, sau tự nhiên mình lại ích kỉ như thế ?

Vừa nghĩ đến cô lại bật dậy không đợi hắn trả lời, vội vã mở cửa xe  bỏ chạy .

Vẫn không thể được, cô không được ích kỷ  như thế … cô vẫn phải nghe lời ông nội , thời gian của  ông có lẽ không còn nhiều nữa , cô muốn làm ông vui.

Nhiếp Thiên Vũ thấy cô bỏ chạy không hiểu lý do bật dậy chạy theo kéo cô lại, ôm vào lòng.

_ Thu Ngân ,  lúc trước đối với em là thích nhưng bây giờ là yêu, vì thế chấp nhận ở bên cạnh anh có được không ?

Bị ôm chặt không thở nổi nhưng nghe xong lời tỏ tình đó thì tim cô lại đập loạn.

"Hắn đã yêu cô rồi sao ?"

_ Anh sẽ đợi em, đợi em chấp nhận tình cảm của anh, bao lâu cũng được.

Giọng hắn thật ôn nhu, hắn thật sự bị cô mê hoặc, cũng không biết vì sao lại bị cô hớp hồn như thế ?Người con gái này đúng là có loại sức quyến rũ không giải thích được, cùng với đôi mắt trong veo tựa như hồ nước mùa thu chứa đựng vẻ tinh khiết khiến hắn khi nhìn vào thì tim sẽ đập mạnh mà mắt lại không thể dời đi, giống như bị mê hoặc cũng có thể hắn thật đã bị cô bỏ bùa rồi cũng nên.

Ánh đèn chiếc Lamboghini chớp lóe "hú " lên rồi lướt nhanh vào trong sân . Bên trong gương mặt người đàn ông âm u còn hơn cả đám xây đen.

Hôm nay Hoắc Ma Vương cuối cùng chịu về nhà sao ?

Vừa vào trong sánh, một luồng khí lạnh lẽo lan khắp phòng, cô rùng mình một cái đi nhanh lên lầu, chắc tại trời lạnh nhưng sao giờ này mọi người ngủ sớm thế, xem sơ đồng hồ mới biết gần 10 giờ rồi.

_  Đứng lại.

Âm thanh phát ra từ chỗ ghế sofa, giờ cô mới phát hiện Hoắc Tâm  đang ngồi ở đó, vì không có đèn nên cô không thấy vẻ mặt tối sầm của hắn.

_  Em thấy hơi mệt, em  ngủ trước. Mai anh có rảnh thì sang thăm nội đấy !!!

Vừa đi vài bước thì bị ai đó kéo mạnh, cả người ngã vào lòng hắn, ngước mắt nhìn thì chạm vào đôi mắt đang bừng bừng lửa giận của Hoắc Ma Vương .

"Hắn phát điên sao ? Cô có làm gì đắc tội với hắn ? Chấm hỏi ...?  "

Tay hắn siết chặt eo cô, tay kia sờ lên mặt cô.

_ Đúng là tiểu yêu tinh , bất cứ nơi nào cũng có thể câu dẫn đàn ông.

Hoắc Thu Ngân  cứng người, sao đó hiểu được chuyện gì, cô cười lạnh.

_ Anh này..., Đừng xúc phạm em quá đáng , nếu em là yêu tinh ... em... cắn ...anh đấy..?

_ Em rất thích đối chọi với tôi phải không ? Em nghĩ làm như thế sẽ có hậu quả gì ?

Mùi rượu cùng mùi thuốc lá phà lên khuôn mặt trắng nõn, Hoắc Thu Ngân càng nhăn mày .

Hắn đã uống bao nhiêu rượu rồi.

_  Anh  trai này, ông nội bệnh như thế anh không về thăm ông, còn đi vui vẻ bên ngoài,  còn trách em? Anh bảo em tránh xa Nhiếp Thiên vũ , chứ có bảo hắn tránh xa em đâu?

_ Tìm chết ? …

Hoắc Thu Ngân  trừng mắt, tay đặt lên ngực hắn giữ khoảng cách.

_ Anh là anh trai tôi đấy ... ?

Chưa nói hết câu đã bị hắn đặt xuống sofa, cô hoảng sợ đảy hắn ra nhưng tay bị chế trụ.

_ Anh  … Á.

Một luồng nóng hỏi mạnh mẽ xâm nhập vào khoang miệng , cô cắn chặt răng, không biết khi nào hắn đã xé mất áo   của cô, một giọt nước mắt không tự chủ rơi xuống, thật sự rất đau.

Mệt sao ? Cô chán ghét anh hành động như thế ?

_ Tôi và hắn hôn cô, ai làm cô thõa mãn hơn.

Lời nhục mạ liên tiếp phun ra từ miệng hắn.Sự chịu đựng đã đến giới hạn, cô hét lớn, tay bị chế trụ trên đỉnh đầu không cựa quậy được, cô chỉ có thể dùng sức hét lên nhưng môi lại bị hắn chặn lại, không phải hôn mà là cắn, mùi máu tanh cũng chảy trên khóe miệng rất đau

_ Ưm … cầm … thú … thối … tha … Á …

Hắn  xoa nắn nơi áo  ngực  càng lúc càng mãnh liệt, khiến Hoắc Thu Ngân  không thể la hét được nữa mà chỉ kêu đau nhưng chỉ ít phút sau, tiếng " chậc chậc "  lại vang lên bởi động tác xoa nắn  hắn bắt đầu chậm lại, hắn hôn cô rất cuồng nhiệt.

Hắn thật sự phát điên, khi thấy cô bị Nhiếp Thiên Vũ  ôm hôn , hắn cư nhiên muốn xông đến đập cho tên kia một trận, nhưng để giữ thể hiện cho cô mà hắn đã bỏ ngay ý định điên khùng đó.

Hắn đã thấy cô từ lúc ở nhà hàng .Cứ nghĩ   cùng Dạ Thanh Thanh rời đi  ,     sẽ quên hết những chuyện ông nội  làm hắn đau đầu nhưng lại càng khiến hắn phiền lòng hơn thế là tự lái xe đi tìm cô.

Thấy cô cười nói vui vẻ với Nhiếp Thiên Vũ  ở công viên , mà nụ cười đó chưa bao giờ có với hắn, hắn lại đâm ra tức giận. Hoắc Tâm biết rõ vì sao ? bởi vì cô là  của  riêng hắn, tất cả của cô chỉ dành cho hắn, hắn không muốn ai đụng vào bảo bối của mình, trừ khi hắn chết  cũng tự mình hủy diệt chứ không muốn bố thí cho ai khác, kể cả ai  cũng thế. Từ lúc nào mà hắn trở nên bệnh hoạn như thế?

Nghĩ như vậy, hắn há mồm ngoạm lấy hai nụ ô mai mạnh hơn, hắn phải cho cô bài học, cho cô biết nếu là món đồ chơi thì phải biết nghe lời, chọc giận hắn sẽ không có kết quả tốt.

Hoắc Thu Ngân  nước mắt rơi lả chả trên khuôn mặt tái nhợt, trước ngực từng trận từng trận , rất đau nhưng sao miệng cô lại kêu ra những tiếng đáng khinh như thế, cắn chặt môi, trừng mắt nhìn tên cầm thú phía trên.

_ Chúng ta lớn lên từ nhỏ, tôi xem anh như anh trai mình. Tại sao lại đối xử tôi như thế?

_ Tránh xa Nhiếp Thiên Vũ  ra,  chúng ta sắp đính hôn với nhau , mặc dù không yêu nhưng đó là chủ ý của ông nội, con dâu của Hoắc gia tôi không thể lang chạ với đàn ông khác bên ngoài , cô nghe rõ chưa? Nếu không nghe lời … đừng trách lần sau tôi không nương tay.

_ Anh đã đồng ý với ông nội ? Anh đã bên Thanh Thanh nhiều năm như vậy, tại sao không xin ông cưới chị ấy ?

_ Hơn ai hết tôi rất muốn cưới Thanh Thanh , chứ không phải cô . Đó là ý  ông nội muốn cô là cháu dâu ông . Ông ấy bệnh tim , có gì cô ghánh nổi không? Nên cô an phận làm dâu con Hoắc Gia đi.

Quăng xong một câu, hắn đi lên lầu, hướng về phòng làm việc.

Hoắc Thu Ngân  nằm đó bất động, thân thể  đau nhức, cả người không chút sức lực. Không yêu nhau thì đính hôn làm gì ? Cô  không yêu hắn, mà hắn sớm tối cùng Dạ Thanh Thanh bên nhau.

__________

Một tháng sau lễ đính hôn giữa cô và Hoắc Tâm  cũng diễn ra, cô chấp nhận vì để ông nội yên lòng mà đi Mỹ nong tim. Hôm nay đính hôn, ngày mai  ông nội và ba mẹ đi sang nước ngoài rồi.

Không thể không công nhận, lễ đính hôn này tương đối "có tiếng ", lẫn "có miếng ". Theo lời quan khách, lễ đính hôn của cô còn hơn hẳn đám cưới xa hoa nào đó . Trên thực tế, ba mẹ  cô đã khá giả , thêm ông nội hậu thuẫn nên lễ đính hôn này hoành tráng, cũng không có gì lạ .. Chỉ có điều, tính ông nội không  thích khoe khoang.

Sau  khi kết thúc màn tuyên lễ  ,  ba  mẹ tôi và những người anh em thân thiết của ông bắt đầu nâng ly trò chuyện rôm rả.

Cô đang nhớ tới lời chúc phúc của họ hàng: "trăm năm hạnh phúc, bách niên giai ngẫu ", đột nhiên cô thấy một bóng dáng đơn bạc  và kiêu ngạo đi xuyên qua đám người, vào khu rừng trúc  phía trước mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sắc