C13: Ông nội em đang đi du lịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tháng sau

Một ngày đầu mùa mưa tầm tã, bầu trời phủ màu xám xịt hiu quạnh, khiến buổi sáng sớm u ám như lúc chạng vạng. Ông nội và ba mẹ đã sang Mỹ , cô thì ở nhà với Hoắc Ma Vương, ông trời như  cảm thông cho số phận cô nên cứ mưa suốt.

Sau ngày đính hôn cô danh chánh ngôn thuận tiếp nhận công ty của Ba mẹ, cộng luôn cổ phần của ông nội , làm Tổng  Giám đốc Hoắc Thị Tập đoàn.

Hoắc Thu Ngân cầm một chiếc ô trong suốt đi tới tòa nhà toàn bằng kính ở phía đối diện. Gió thổi hạt mưa bay chéo qua chiếc ô, rơi xuống mặt cô. Hạt mưa lạnh buốt, giống trái tim cô gái .Đi đến trước cánh cửa kính, cô  gấp chiếc ô lại, đồng thời thu cả nỗi muộn phiền bị khuấy động bởi thời tiết, đi vào nơi bán đấu giá bật điều hòa ấm áp.

Buổi bán đấu giá đã bắt đầu, hội trường gần như không còn chỗ trống. Hắc Thu Ngân  chọn vị trí sát cửa sổ ở hàng ghế gần cuối cùng. Cô còn chưa kịp ngồi ấm chỗ, Nhiếp Thiên Vũ  từ hàng ghế trên đi xuống, mặt dày đuổi thẳng cổ anh chàng ngồi  bên cạnh cô  rồi ngồi thế vào chỗ đó.

_ Anh nghĩ em sẽ không đến đây.

Anh ta nheo đôi mắt "hoa đào" , ghé sát vào tai cô:

_ Miếng đất này dùng làm địa điểm du lịch sẽ rất đẹp, thu hút nhiều du khách . Nếu Nhiếp thị nhà anh  và  Hoắc thị không chiếm trọn, em cũng muốn biết kẻ họp tác với chúng ta là ai?

Hoắc Thu Ngân  nhích người, nới rộng khoảng cách với anh ta. Vừa nói, cô  vừa đưa mắt đảo một lượt qua những gương mặt của đám người giàu có ngồi trong hội trường.
Biểu hiện của mỗi người đều không giống nhau. Một số không che giấu sự thèm khát, nhìn chăm chăm nhất cử nhất động của nhân viên đấu giá như giám đốc  Nhiếp , một nhân vật phất lên nhờ kinh doanh địa điểm du lịch . Cũng có người chỉ thuần túy đến xem trò vui như Nhiếp Thiên Vũ  ngồi bên cạnh cô

Giá tiền ngày một tăng cao, khi giám đôc Nhiếp Thị  đưa ra con số hai trăm ba mươi tỷ , hội trường đang ồn áo náo nhiệt bỗng nhiên im ắng hẳn.Một số người do không đủ tài lực nên đành bỏ cuộc. Một số khác lại lo lắng đĩa thức ăn ngon lành đã bị Nhiếp thị   xơi gần hết, chỉ còn lại vài khúc xương không xứng với số tiền bỏ ra nên cũng quyết định rút lui.Khi cuộc đấu giá đạt đến con số hai trăm bốn mươi tỷ , mọi người bắt đầu quay sang nhìn nhau. Giám đốc Nhiếp thị  đầy vẻ đắc ý, một đối thủ cạnh tranh trẻ tuổi trán đẫm mồ hôi, động tác tác giơ thẻ bài ngày càng do dự.

Tất cả đã ngã ngũ, cô chống tay vào thành ghế đứng dậy, không buồn xem tiếp kết quả

_ Em không xem nữa à? Chưa đến lúc cao trào mà.

_ Còn gì nữa mà xem Nhiếp Thị và Hoắc Thị lần này hợp tác ai có thể chống lại.

Nhiếp Thiên Vũ  quay sang nhìn tôi, nụ cười ôn hòa như ngọc của anh ta lúc này trông thật đáng ghét.

_ Anh cứ từ từ thưởng thức đi, em gọi điện thoại cho ông nội xem, hai hôm nay không liên lạc được .

_ Thu Ngân... anh định không nói cho em biết, nhưng không nói sẽ bất công với em. Em nói ông nội em đi nong tim bên Mỹ , nhưng anh đã điều tra, cả nhà ông ấy đang đi tour du lịch châu Âu thì đúng hơn.

_ Anh đừng đặt điều . Tôi không tin , ông nội sẽ không đem bệnh tình của mình mà lừa tôi.

Nhiếp Thiên Vũ nhún vai:

_ Tùy em, ít bữa nữa anh mang bằng chứng sang cho em xem , hoặc giả chúng ta đi xem ông nội em bệnh tình thế nào , cùng nhau đi  du lịch , Thế nào ?

_ Em chờ anh đấy? Không có thì chết với em.

_ Chính mắt anh nhìn thấy ông nội và ba mẹ em đấy. Thu Ngân ... anh không bao giờ lừa em.

Mặc chiếc váy đỏ công sở   bó sát , thân hình Hoắc Thu Ngân đúng chuẩn người mẫu lại thêm đôi giày thủy tinh cao gót  mua ở Italia khiến cô rất thu hút nhiều ánh nhìn của cánh đàn ông , cô  đi về phía cửa chính. Đột nhiên, tầm nhìn của cô tối lại trong giây lát, hình như có ai đó chắn trước mặt cô . Hoắc Thu Ngân  vội ngẩng đầu, nhưng không kịp nhìn rõ gương mặt của người đó. Một hình bóng vừa quen thuộc vừa xa lạ lướt qua người cô , để lại không khí băng giá ... theo sau anh lại là Dạ Thanh Thanh.

Không một lời chào khỏi khách sáo, thậm chí chẳng thèm dừng ánh mắt ở chỗ cô Hoắc Tâm  cứ thế đi qua người cô.  Bóng lưng của anh vẫn xa vời như ngày nào. Dù anh ở ngay trước mắt cô , cũng chỉ giống ảo ảnh trong sa mạc hoang vắng. Hoắc Thu Ngân  gượng cười.

Một tháng nay chết ở đâu, bây giờ hiện hồn về như ai ăn hết của hắn vậy ?  Ừ ,  Cũng đúng . Cô đã lấy hết toàn bộ tài sản của người ta rồi còn gì? Tập đoàn Hoắc Thị, nhà cửa, vân vân và mây mây...

Nghĩ đến đây cô nhún vai , le lưỡi . Hắn ghim cô có gì lạ .

Vào lúc này Hoắc Thu Ngân còn chờ mong Hoắc Tâm  nói với cô  điều gì? Lẽ nào bọn họ cùng ngồi xuống phân chia lại tài sản , kể chuyện gia đình, thể hiện tình anh em thân thiết?

Hoắc Tâm  đi thẳng đến chiếc ghế cô  vừa rời đi. Anh ngồi xuống, tựa người vào thành ghế phía sau, bộ dạng thảnh thơi nhàn nhã. Dạ Thanh Thanh " trà xanh" cũng ngồi bên cạnh.

_ Anh công tác ở Mỹ  về sớm thế à ? Hai người công khai rồi à? Thế anh trả Hoắc Thu Ngân lại cho tôi đi, đẹp cả đôi đường.

_ Chúng tôi quang minh chính đại , thì  công khai cái gì ?

Nhiếp Thiên Vũ nhướng mày. Tuy anh ta nói chuyện với Hoắc Tâm  nhưng ánh mắt lại hướng về chỗ Hoắc Thu Ngân :

_ Anh cũng đến đây xem  góp vui ? Hay định chen một chân vào ?

_ Tôi không có sở thích như Nhiếp  thiếu...

Hoắc Tâm  nhếch mép, tảng băng trong đáy mắt anh tan đi ít nhiều:

_ Tôi không tranh thì thôi, nếu tranh, tôi không chỉ chen một chân vào đâu!!!

Nhiếp Thiên Vũ  nghe ra hàm ý trong câu nói của anh, anh ta cười khan hai tiếng, không tiếp tục mở miệng.Hoắc Thu Ngân  đứng bất động, từ đầu đến cuối không rời khỏi chiếc điện thoại , có vẻ lo lắng . Do không khí lạnh, cửa kính mờ mờ hơi nước, cô  không thể nhìn thấy gương mặt điển trai lạnh lùng của anh, cũng không nhìn thấy ánh mắt sắc sảo của anh. Nhưng cô  có thể cảm nhận thấy, sự cô độc, kiêu ngạo và mạnh mẽ tỏa ra từ người anh theo năm tháng càng đậm đặc hơn.

Một tháng đi Mỹ công tác hay đi với nhân tình cô cũng không quan tâm tới , anh đã trở về cô chỉ muốn hỏi thăm anh có sang Mỹ thăm ông nội không ?

Bắt gặp Hoắc Tâm , người đàn ông trẻ tuổi vừa rồi còn chần chừ không biết có nên giơ thẻ bài liền thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy đi đến giao thẻ bài vào tay anh.

Hoắc Tâm  chỉnh lại tư thế, nhẹ nhàng giơ thẻ bài trong tay.Nhân viên bán đấu giá lập tức nói lớn tiếng:

_ Hai trăm năm mươi tỷ ! Số năm mươi chín đưa ra giá hai trăm năm mươi tỷ , còn ai...

_ Không phải.

Hoắc Tâm  từ tốn mở miệng, thanh âm của anh lạnh lẽo như hàn ngọc dưới lòng đất:

_ Tôi ra giá ba trăm tỷ .

Cả hội trường im bặt trong giây lát. Giám đốc Nhiếp thị  kinh ngạc đứng dậy, nhìn anh bằng ánh mắt không thể tin nổi. Hoắc Tâm  nhìn lại ông ta, khóe miệng anh nhếch lên thành nụ cười lạnh lùng. Giám đốc Nhiếp Thị  trầm tư vài giây, cuối cùng buông thẻ bài trong tay:

_ Nếu Hoắc  tổng  yêu thích. Vậy thì lần này chúng ta hợp tác vui vẻ.

_ Cám ơn ý tốt của Giám đốc Nhiếp  tôi sẽ ghi nhớ trong lòng.

Cả hội trường không nhúc nhích, cho đến khi tiếng búa báo hiệu cuộc đấu giá ngã ngũ vang lên.

Cô  nắm chặt điện thoại , cũng không thể che giấu thân hình run lẩy bẩy. Tôi quay người đi ra cửa, một giọt nước mưa chảy trên cửa kính, lặng lẽ rơi xuống đất, tạo thành một vệt dài như giọt nước mắt.

Ông trời ơi ! Con làm gì nên tội, người đầu tư lần này lại là Hoắc Ma Vương.

Bác Thịnh quản gia nhà lớn,   thấy Hoắc Thu Ngân ra ngoài liền mở cửa xe giúp cô , nhưng cô  ngập ngừng không lên xe. Hoắc Thu Ngân  quay lại quan sát cánh cửa tự động của tòa nhà. Giám đốc Nhiếp thị  đang đi ra ngoài, theo sau ông ta là  Nhiếp Thiên Vũ.

_ Ba, sao vừa rồi ba không nâng giá cao hơn. Hơn  ba trăm tỷ không phải Nhiếp thị ta không có.

_ Con hiểu gì chứ?

Giám đốc Nhiếp  kéo cổ áo măng tô.

_ Hoắc Tâm  đã tới đây, chắc chắn cậu ta sẽ không để miếng đất này  rơi vào tay người khác. Ba tranh với cậu ta, đồng nghĩa với việc nâng cao giá mua của cậu ta. Cho dù có được , cũng sẽ bị lấy ại bằng cách khác . Hắn thủ đoạn thương trường có thừa .Đến lúc đó, không những ba không ăn được miếng thịt còn đắc tội với cậu ta. Chi bằng lần này nhường lại cho cậu ta, tương lai hợp tác còn không ít cơ hội kiếm tiền...

_ Con không tin hắn một tay che trời.

_ Nói tóm lại là nhân vật không thể đắc tội. Con hãy nhớ mặt  Hoắc Tâm , sau này hợp tác lâu dài, gặp nhau nhớ khách sáo với cậu ta một chút..

Tình cờ nhìn thấy Hoắc Thu Ngân , Giám đốc Nhiếp  lập tức ngậm miệng, ông ta gật đầu, mỉm cười lịch sự với cô:

_ Hoắc tiểu thư,  cô đang đợi Hoắc Tổng à, nghe nói Thiên Vũ cùng Hoắc tiểu thư là bạn học , sau này hợp tác cùng nhau giống như châu về hợp phố.

_ Ba à, con chỉ muốn hợp tác cùng Hoắc Thu Ngân , còn Hoắc Tâm thì miễn.

Mãi cũng không thấy Hoắc Thu Ngân  lên xe, Bác  Thịnh  liền cầm ô chạy ra đón cô . Chiếc ô đen ngăn mưa phùn  trắng xóa ở trên đầu:

_ Tiểu thư, tôi vừa nhìn thấy...

_ Bác Thịnh ... chúng ta về thôi.

Cô  và  Hoắc Tâm lướt qua nhau , hai người  chỉ cách nhau ba bước chân . Nhưng mưa phùn  trắng xóa rơi xuống giữa chúng tôi, làm chúng tôi phảng phất  như cách xa ngàn trùng.

Ánh mắt giao nhau chỉ một giây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sắc