Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phuwin chậm rãi mở mắt, ánh nắng Mặt Trời dịu dàng nhưng cũng đủ chói để khiến cậu phải đưa tay che đi. Căn phòng rộng lớn bao trùm trong một bầu không khí tĩnh lặng, chỉ có tiếng thở đều đặn của cậu hòa quyện cùng ánh sáng nhẹ nhàng từ bên ngoài chiếu vào. Cậu nhắm mắt lại, cố gắng giữ lấy cảm giác an yên này, nhưng ký ức về đêm qua ập đến như cơn sóng dữ.

Phuwin giật mình bật dậy, nhưng ngay lập tức một cơn đau nhói chạy dọc khắp người, tập trung nơi hông. Tiếng rên khẽ bật ra từ đôi môi mím chặt, như phản ứng tự nhiên của cơ thể đang chịu đựng cơn đau âm ỉ. Những hình ảnh mờ ảo về đêm qua hiện rõ trong tâm trí, khiến mặt cậu đỏ bừng vì xấu hổ.

Cố gắng lấy lại bình tĩnh, Phuwin nhẹ nhàng rời khỏi giường, đôi chân trần lướt nhẹ trên sàn gỗ lạnh lẽo. Cậu nhìn quanh căn phòng rộng lớn, cảm giác lạc lõng và xa lạ bao trùm lấy cậu. Mọi thứ ở đây đều toát lên vẻ sang trọng nhưng lại thiếu đi sự ấm cúng, khiến Phuwin càng thêm chới với.

Cậu nhanh chóng mặc quần áo vào, rồi rời khỏi căn phòng như chạy trốn khỏi những cảm xúc phức tạp đang cuộn trào trong lòng. Những bước chân của cậu vang lên khắp hành lang vắng lặng, như muốn thoát khỏi cái không khí ngột ngạt trong căn nhà này.

Phuwin vội vã bước xuống cầu thang, lòng cậu như đập thình thịch trong lồng ngực, như thể cậu đang cố gắng chạy khỏi những ký ức vừa mới được khơi lại. Nhưng liệu cậu có thể thoát khỏi những cảm xúc sâu kín đang dần bủa vây lấy mình?

Phuwin vừa bước xuống dưới nhà, đôi chân nặng nề và bước đi chậm chạp vì cơn đau vẫn còn âm ỉ. Khi cậu bước vào gian phòng chính, ánh mắt cậu chạm ngay vào hình dáng của quản lý Yoon. Trái tim Phuwin như bị thắt lại, sự hoang mang và lo sợ dâng tràn trong lòng. Quản lý Yoon đứng đó, đôi mắt lạnh lùng quét qua Phuwin mà không nói một lời. Ánh nhìn ấy khiến cậu càng thêm lúng túng, không biết phải đối diện ra sao.

Không nói thêm gì, quản lý Yoon chỉ lặng lẽ quay lưng bỏ đi ra ngoài, để lại Phuwin một mình với hàng ngàn câu hỏi không lời giải đáp. Cậu đảo mắt nhìn quanh, mọi thứ vẫn như cũ, nhưng không gian dường như ngột ngạt hơn. Cậu cố gắng tập trung vào công việc, nhưng mỗi bước đi, mỗi cử động đều nhắc nhở cậu về cơn đau đang âm ỉ trong người.

Phuwin cố gắng hoàn thành các công việc trong sự đau đớn, cậu bước từng bước nhẹ nhàng, chậm rãi để tránh cơn đau ập đến. Đôi khi cậu phải dừng lại, hít một hơi thật sâu trước khi tiếp tục, như thể cơn đau không chỉ đến từ thể xác mà còn từ tận sâu trong tâm hồn.

Khi công việc cuối cùng đã hoàn thành, Phuwin mệt mỏi trở về phòng của mình. Cậu bước vào phòng tắm, mong muốn tìm được chút bình yên dưới làn nước mát lạnh. Tiếng nước chảy rì rào vang lên trong không gian tĩnh lặng, mang lại cảm giác thư thái nhất thời. Phuwin nhắm mắt, để dòng nước trút xuống người, như muốn cuốn trôi đi tất cả những lo lắng, sợ hãi, và cả ký ức đêm qua.

Nhưng mọi thứ không đơn giản như thế. Những hình ảnh đêm qua lại ùa về, như từng cơn sóng dữ dội không thể kiểm soát. Phuwin ôm đầu, ngồi bệt xuống sàn nhà tắm lạnh lẽo, những giọt nước từ vòi sen xả xuống người cậu như những giọt nước mắt vô hình. Cậu không thể xóa bỏ được ký ức về bản hợp đồng kia, ký ức về việc cậu đã tự nguyện bán thân mình cho hắn.

Cậu nhớ lại từng câu chữ trong bản hợp đồng, từng lời nói và hành động của hắn. Nỗi xấu hổ và tự trách tràn ngập trong lòng, như thể cậu đã đánh mất một phần con người mình. Phuwin ngồi đó, để nước chảy mãi, như thể cậu hy vọng rằng làn nước sẽ cuốn trôi đi tất cả những đau đớn, những ký ức và sự trói buộc mà cậu đang phải gánh chịu. Nhưng thực tế, cậu biết rõ rằng không có gì có thể xóa nhòa được đêm qua, không có gì có thể làm cậu quên đi việc mình đã phải bán cả thân xác và tâm hồn cho người mà cậu căm ghét.
....
Pond trở về nhà khi bóng chiều đã dần buông. Ánh sáng nhạt nhòa của buổi hoàng hôn len lỏi qua những khung cửa sổ, tạo nên một không gian yên tĩnh nhưng cũng lạnh lẽo. Khi hắn bước vào, tất cả mọi người trong nhà đều cúi đầu trước sự hiện diện của hắn. Pond chỉ lướt qua họ, ánh mắt sắc lạnh đảo quanh căn nhà, tìm kiếm hình bóng quen thuộc mà hắn không thấy đâu.

Sự khó chịu bắt đầu len lỏi trong lòng, hắn nhanh chóng bỏ đi lên phòng mình. Cánh cửa phòng mở toang, nhưng bên trong trống vắng. Không thấy Phuwin, Pond nheo mắt lại, mày hắn nhíu lại tỏ rõ sự không hài lòng. Hắn đoán rằng Phuwin đã trở về phòng riêng, và trong lòng cảm giác trống trải kỳ lạ bắt đầu xâm chiếm.

Pond bước tới chiếc ghế bành trong phòng mình và ngồi xuống, đôi tay thon dài nhanh chóng cởi bỏ chiếc áo khoác nặng nề. Hắn với lấy chai rượu trên bàn, rót một ly và đưa lên môi. Vị cay nồng của rượu làm dịu bớt phần nào sự căng thẳng trong hắn, nhưng một cảm giác bất an vẫn lởn vởn trong tâm trí.

Hắn không hiểu tại sao, nhưng trái tim cứ đập loạn lên, báo hiệu điều gì đó không ổn. Đứng bật dậy một cách đột ngột, Pond không thể ngồi yên được nữa. Hắn nhanh chóng đi qua phòng của Phuwin, lòng dấy lên nỗi lo lắng không thể giải thích.

Khi cánh cửa phòng bị hắn đá văng ra, căn phòng trống rỗng hiện ra trước mắt, làm sự tức giận trong hắn bùng lên. Ánh mắt hắn trở nên căm phẫn khi nhìn quanh căn phòng vắng tanh, không hề thấy bóng dáng của Phuwin. Trong khoảnh khắc đó, hắn đã chuẩn bị bước ra ngoài để tìm cậu thì bỗng dưng, tiếng nước chảy rì rào từ trong phòng tắm vang lên làm hắn khựng lại.

Pond nhẹ nhàng bước đến gần cánh cửa phòng tắm, tim hắn đập mạnh. Hắn gọi tên cậu, nhưng đáp lại chỉ là tiếng nước chảy không dứt. Một cảm giác lo lắng tột độ trào lên, đặc biệt khi hắn cảm thấy có thứ gì đó ướt át dưới chân mình. Hắn cúi xuống nhìn, phát hiện ra nước đang chảy ra từ bên trong phòng tắm.

Không thể chần chừ thêm nữa, hắn đạp mạnh cánh cửa phòng tắm, cánh cửa bật tung ra, và cảnh tượng trước mắt khiến hắn đứng hình. Phuwin nằm bất động trên sàn nhà tắm, cơ thể không mảnh vải che thân, làn da tái nhợt và lạnh lẽo.

Trong khoảnh khắc đó, thời gian như ngừng lại. Pond sững sờ, không thể tin vào mắt mình. Hắn lao vào trong, nâng cơ thể yếu ớt của Phuwin lên, cố gắng lay cậu tỉnh dậy. Nhưng cơ thể cậu lạnh buốt, không còn sự sống.

"Phuwin!"

Pond hét lên trong sự hoảng loạn, đôi mắt hắn lấp lánh những tia lo lắng xen lẫn với nỗi sợ hãi mà hắn chưa từng biết đến. Hắn ôm chặt lấy cậu, tim hắn như muốn ngừng đập khi cảm nhận được sự mong manh của người con trai trong vòng tay mình. Pond cảm nhận được sự sống đang rời xa cậu từng giây, và điều này khiến hắn tuyệt vọng hơn bao giờ hết.

Sau khi đưa Phuwin rời khỏi phòng tắm, Pond ngay lập tức gọi bác sĩ riêng của mình đến để kiểm tra tình trạng của cậu. Dunk Natachai, một bác sĩ nổi tiếng và tài giỏi trong giới y học, người được Joong thuê về để chăm sóc sức khỏe cho Pond, nhanh chóng có mặt. Sự căng thẳng trong không khí như càng đè nặng hơn khi Dunk cẩn thận khám cho Phuwin, kiểm tra từng dấu hiệu sinh tồn của cậu.

Khi khám xong, Dunk nhìn Pond với vẻ nghiêm trọng,

"Cơ thể của cậu ấy rất yếu,  có thể là do cậu ấy bị bệnh từ nhỏ, sức khỏe không tốt. Nếu không được chăm sóc cẩn thận, tình trạng của cậu ấy có thể gặp nguy hiểm."

Những lời của Dunk như một lưỡi dao sắc nhọn đâm vào lòng Pond. Hắn cảm thấy giận dữ trào lên, bàn tay to lớn của hắn nắm chặt tờ giấy khám sức khỏe của Phuwin đến mức nó nhăn nhúm. Hắn không thể tin được rằng cậu lại yếu đuối như vậy, và càng không thể chấp nhận rằng cậu có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.

Pond lấy điện thoại ra, ngón tay run rẩy khi bấm số của Joong. Khi cuộc gọi được kết nối, hắn không kìm nén được sự tức giận trong giọng nói của mình.

"Tại sao anh không nói là Phuwin Tang cậu ta bị bệnh?" Pond hỏi, giọng đầy sự oán trách.

Joong, ở đầu dây bên kia, có vẻ bối rối,

"Hả? Ai bệnh?"

"Phuwin, người hầu của em... Tại sao lúc bắt cậu ta về anh không kiểm tra sức khỏe của cậu ta?" Pond gần như gầm lên.

Joong dừng lại một lúc như đang suy nghĩ, rồi hỏi lại,

"Phuwin rốt cuộc bị gì mà em nói vậy?"

"Bác sĩ nói sức khỏe của cậu ta yếu từ nhỏ," Pond đáp, cố giữ bình tĩnh nhưng giọng nói vẫn chất chứa sự lo lắng.

Joong cười khẽ, "Vậy thì em chăm sóc cậu ta đi."

Pond bàng hoàng, "Hả... Không phải là cậu ta chăm sóc em...?"

Nhưng trước khi hắn có thể nói hết câu, Joong đã dứt khoát tắt máy, để lại Pond với cảm giác trống rỗng và bất lực. Hắn quay vào trong phòng, ánh mắt lướt qua hình bóng yếu ớt của Phuwin nằm trên giường. Sự lo lắng và tức giận hòa quyện vào nhau trong lòng hắn, khiến hắn không thể rời mắt khỏi cậu.

Hắn ngồi xuống cạnh giường, ánh mắt sâu thẳm nhìn Phuwin.

“Sức khỏe của cậu ta... lại yếu đến vậy sao?”

Pond thì thầm, giọng nói chứa đựng sự bất an mà hắn chưa từng cảm nhận trước đây.

Lần đầu tiên, hắn cảm thấy có một thứ gì đó trong lòng mình thay đổi. Không còn là sự chiếm hữu hay thống trị, mà là một cảm giác khác lạ, mơ hồ nhưng mãnh liệt – một sự lo lắng thực sự cho cậu, một người mà hắn từng coi chỉ là công cụ để phục vụ cho những nhu cầu ích kỷ của mình.
____________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro