Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phuwin dần tỉnh lại sau cơn mê man, đôi mắt từ từ mở ra dưới ánh nắng chiều mờ ảo chiếu vào căn phòng rộng lớn. Cậu nhìn xung quanh, từng ký ức dần trở về, khiến cậu ngồi bật dậy. Nhưng ngay lập tức, một cơn đau đầu dữ dội ập đến, Phuwin đưa tay lên xoa nhẹ thái dương, cố gắng làm dịu cơn đau.

Dù cơ thể vẫn còn yếu, cậu quyết định rời khỏi giường. Những bước chân nhẹ nhàng đưa cậu ra khỏi phòng, lo lắng vì đã nghỉ ngơi quá lâu và sợ sẽ bị la mắng. Khi vừa bước xuống nhà, một người hầu tiến lại gần, ánh mắt đầy lo lắng.

"Phuwin, sao em không nghỉ ngơi tiếp đi, xuống đây làm gì?"

Người hầu hỏi, giọng nói chứa đầy sự quan tâm.

Phuwin nhìn người hầu trước mặt, khẽ xua tay, nở một nụ cười nhẹ nhưng mệt mỏi.

"Em... không sao đâu chị," Phuwin đáp, cố gắng giữ giọng nói bình thường.

"Nhưng...,"

người hầu định nói thêm nhưng bị cắt ngang.

"Em... còn phải hoàn thành công việc của em nữa,"

Phuwin khẳng định, dù trong lòng biết sức khỏe mình chưa hồi phục hoàn toàn.

Phuwin nhìn lên chiếc đồng hồ treo trên tường, nhận ra rằng trời đã về chiều. Không muốn lãng phí thêm thời gian, cậu nhanh chóng đi về phía phòng bếp, chuẩn bị bữa chiều cho Pond như mọi ngày, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ của mình bất chấp tình trạng sức khỏe yếu ớt.

Sau khi chuẩn bị xong bữa tối cho Pond, Phuwin cảm thấy mệt mỏi rã rời. Cậu lê từng bước nặng nề lên phòng, rồi nằm xuống giường, mắt nhắm nghiền, hơi thở dần trở nên hổn hển. Chìm sâu vào giấc ngủ, đôi môi khẽ mấp máy gọi "ba ơi," nước mắt bất giác trào xuống đôi gò má, mang theo những ký ức đau buồn từ thuở nhỏ.

Đêm đã khuya, không gian tĩnh lặng chỉ còn ánh trăng lấp lánh bên ngoài cửa sổ. Phuwin đang say giấc thì bỗng cánh cửa phòng mở ra, một bóng hình cao lớn bước vào, là Pond. Hắn vừa trở về nhà và lập tức đến phòng Phuwin để xem cậu đã tỉnh chưa. Ánh mắt Pond dừng lại trên thân hình nhỏ bé của Phuwin, cảm xúc kỳ lạ dâng trào trong lòng.

Hắn nhẹ nhàng bước đến gần, ngồi xuống cạnh giường, đôi mắt không rời khỏi gương mặt thanh tú của cậu. Pond chậm rãi đưa tay vuốt ve gương mặt mềm mại, thì thầm trong vô thức,

"Xinh đẹp..."

Sự tiếp xúc bất ngờ khiến Phuwin giật mình tỉnh giấc. Cậu mở mắt, hoảng hốt khi nhận ra Pond đang nhìn mình chằm chằm. Phuwin bật dậy, định la lên nhưng chỉ kịp thốt ra "Nhị Thiếu Gi-..." trước khi Pond nhanh chóng bịt miệng cậu lại. Ánh mắt hắn trở nên nghiêm nghị khi cậu cố gắng trấn tĩnh.

"Nhỏ tiếng thôi,"

Pond khẽ nói, buông tay ra khỏi miệng cậu.

Phuwin nhìn hắn, trong lòng ngập tràn hoang mang.

"Nhị Thiếu sao người lại ở đây?"

"Tôi đến thăm cậu... Không được sao?"

Pond đáp, giọng điệu như chẳng có gì quan trọng, nhưng ánh mắt lại dường như chứa đựng điều gì đó sâu xa hơn.

"Thăm...,"

Phuwin lẩm bẩm, vẫn chưa hiểu rõ ý hắn.

"Do tôi... nên cậu mới bị như vậy,"

Pond nói, sự hối hận thoáng hiện lên trong đôi mắt hắn.

Phuwin lắc đầu, định nói điều gì đó nhưng chỉ thốt ra được,

"Nhị Thiếu Gia..."

"Uống thuốc chưa?"

Pond hỏi, giọng hắn đột ngột trở nên nghiêm nghị.

Phuwin khẽ lắc đầu, đôi mắt cậu lộ rõ sự phản kháng.

"Không thích uống."

Pond thở dài, hắn lấy từ trong tủ ra một bịch thuốc, cẩn thận lấy từng viên đưa cho Phuwin, nhưng cậu vẫn không chịu cầm lấy.

"Tôi... không thích uống thuốc đâu,"

Phuwin cố gắng từ chối, đôi mắt đầy vẻ sợ hãi.

"Phuwin... cậu phải uống. Uống cho mau khỏi,"

Pond nhấn mạnh, cố gắng thuyết phục cậu.

"Không đâu Nhị Thiếu... Tôi không thích thuốc,"

Phuwin kiên quyết, ánh mắt lộ rõ sự sợ hãi.

Pond tức giận, đôi mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào Phuwin.

"Cậu phải uống, Phuwin Tang... Tôi không thích đồ chơi của tôi bị bệnh."

Câu nói của Pond như một nhát dao cắt ngang suy nghĩ của Phuwin. Cậu quên mất rằng hiện tại mình chỉ là món đồ chơi trong tay hắn, một thứ mà hắn yêu thích nhất.

"Tôi..."

Phuwin lặng lẽ nhận lấy thuốc từ tay hắn, nhẹ nhàng bỏ vào miệng, cảm giác cay đắng lan tỏa.

Pond nhìn cậu, ánh mắt dịu lại đôi chút.

"Tốt lắm... Đồ chơi là phải biết nghe lời."

Hắn đứng dậy, rời khỏi giường.

"Được rồi... Mau nghỉ ngơi đi... Cậu còn có nhiều việc để làm lắm đó... Đồ chơi à."

Hắn cười khẩy, bước ra khỏi phòng, để lại Phuwin ngồi đó trong sự trống rỗng.

Phuwin nhìn theo bóng lưng hắn, tiếng thì thầm yếu ớt trong lòng vang lên,

"Đồ chơi..."

Phuwin nằm lại trên giường, cảm giác lạnh lẽo bao trùm toàn thân. Cậu cảm thấy mình như một con búp bê bị bỏ rơi, chỉ tồn tại để làm hài lòng Pond, mà không hề có tự do hay quyền tự quyết định cuộc đời mình. Nước mắt lặng lẽ rơi, thấm vào chiếc gối trắng, trong lòng cậu dâng lên nỗi đau khôn tả, nhưng lại không biết phải làm gì để thoát khỏi tình cảnh này.

Phía bên kia căn phòng , Pond ngồi thả mình trên chiếc ghế sofa trong căn phòng tối mờ, ánh trăng nhạt nhòa len lỏi qua những khe cửa sổ. Hắn khẽ lắc ly rượu trong tay, đôi mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào chất lỏng đỏ tươi sóng sánh. Mỗi lần đưa ly lên miệng, hắn lại nhấm nháp từng giọt rượu, tựa như đang thưởng thức một cảm giác vừa ngọt ngào vừa cay đắng, giống như cách hắn nhìn nhận về mối quan hệ với Phuwin.

Trong một khoảnh khắc, Pond cảm thấy trái tim mình lạc nhịp. Hắn không thể phủ nhận rằng có một cảm xúc kỳ lạ đang nhen nhóm trong lòng mỗi khi nhìn thấy Phuwin, đặc biệt là khi cậu chống cự và bộc lộ sự yếu đuối của mình. Nhưng cái tôi cao ngạo, sự chiếm hữu và bản tính tàn nhẫn lại khiến hắn không thể mềm lòng.

Hắn ngồi đó, tiếp tục nhấp những giọt rượu cuối cùng, cố gắng dập tắt những suy nghĩ mâu thuẫn đang dần dâng lên. Pond không muốn thừa nhận rằng cậu bé yếu đuối ấy có thể khiến hắn dao động. Hắn đặt ly rượu xuống, bàn tay siết chặt lấy chiếc ly, mắt nhắm nghiền, cố gắng điều chỉnh lại hơi thở.

"Phuwin...,"

Tên cậu lặng lẽ thốt ra từ môi hắn, như một lời thú nhận không lời.Đêm ấy, không ai biết rằng Pond đã tự dằn vặt mình như thế nào. Hắn biết rằng, mỗi hành động tàn nhẫn mà hắn dành cho Phuwin chỉ khiến khoảng cách giữa họ ngày càng xa. Nhưng hắn không thể dừng lại. Hắn không thể ngừng chiếm hữu cậu, như một con mãnh thú không thể buông tha con mồi của mình.Còn về Phuwin, cậu nằm trên giường, cố gắng ép mình vào giấc ngủ, nhưng trong lòng lại chẳng thể nào yên. Cậu vẫn còn cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay Pond khi hắn vuốt ve gương mặt mình, cảm giác đau đớn khi bị ép uống thuốc, và cả ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy cảm xúc của hắn.

"Nhị Thiếu Gia...,"

Phuwin thầm gọi, nhưng lần này, không có ai đáp lại.Không gian trong phòng dần trở nên ngột ngạt, trái tim cậu đập mạnh như muốn vỡ tung. Phuwin khép đôi mắt mệt mỏi lại, mong muốn mình có thể thoát khỏi thực tại đau đớn này, ngay cả trong những giấc mơ.

Đêm dài lê thê, và có lẽ, cả hai con người ấy đều đang lạc lối trong những xúc cảm không thể gọi tên. Một người tự làm tổn thương mình bằng sự tàn nhẫn, còn người kia thì chìm sâu trong nỗi đau của sự bất lực.

Bên ngoài, ánh trăng vẫn lặng lẽ soi rọi, như chứng kiến tất cả những gì đang diễn ra bên trong căn nhà lạnh lẽo ấy. Đêm nay sẽ là một đêm dài với Pond và Phuwin, và cũng là khởi đầu cho những bi kịch chưa được viết lên.
_____________
End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro