Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là một ngày trọng đại. Khách sạn MC, một trong những khách sạn cao cấp nhất trong thành phố, đang chuẩn bị đón tiếp hàng loạt doanh nhân và các ông trùm lớn trong ngành công nghiệp và thế giới ngầm. Sự kiện được tổ chức bởi các cổ đông lớn, một buổi tiệc xa hoa để kết nối, thảo luận và thể hiện quyền lực của những người đứng đầu. Pond Naravit, mặc dù thường tránh xuất hiện tại các sự kiện như thế này, nhưng hôm nay hắn không thể từ chối. Đây là một sự kiện quan trọng, và sự có mặt của hắn được coi là bắt buộc.

Tại khách sạn MC, không khí sôi động và náo nhiệt. Các vị khách quý đã bắt đầu đến, mỗi người đều khoác lên mình những bộ trang phục đắt tiền, ánh sáng từ những chiếc đèn chùm pha lê phản chiếu lên những ly rượu vang đỏ trong tay họ. Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên trong không gian, hòa cùng tiếng cười nói và những cuộc trò chuyện về công việc, về những thương vụ triệu đô và những chiến lược kinh doanh trong tương lai.

Pond xuất hiện trong bộ vest đen được may đo hoàn hảo, toát lên sự lịch lãm nhưng không kém phần nguy hiểm. Hắn bước vào sảnh tiệc với phong thái bình thản, nhưng ánh mắt vẫn không bỏ sót bất cứ chi tiết nào xung quanh. Đi theo hắn là quản lý Yoon, người luôn sát cánh bên hắn trong những sự kiện quan trọng. Những ánh mắt ngưỡng mộ và tò mò đều đổ dồn về phía hắn, nhưng Pond vẫn giữ thái độ lạnh lùng, không tỏ ra quan tâm đến sự chú ý của mọi người.

Khi bước vào sảnh tiệc, hắn ngay lập tức nhận ra Joong Achen đang đứng ở một góc xa. Joong cũng nhìn thấy hắn, ánh mắt hai người giao nhau trong giây lát, nhưng không ai tiến lại gần hay chào hỏi. Mối quan hệ giữa hai anh em luôn là một bí ẩn với nhiều người, và cả hai đều rất kín đáo về đời tư của mình.

Trong khi Pond đang quan sát xung quanh, một vài người tiến đến chào hỏi hắn. Họ là những doanh nhân giàu có, những người đã từng hợp tác với Tập đoàn Jones trong nhiều dự án lớn. Pond trả lời từng câu hỏi của họ một cách ngắn gọn nhưng lịch sự, không để lộ quá nhiều cảm xúc. Hắn luôn giữ mình ở một khoảng cách an toàn, không quá gần gũi nhưng cũng không lạnh lùng đến mức khiến người khác e dè.

Tuy nhiên, trong lòng Pond không ngừng suy nghĩ về Phuwin. Buổi tối hôm trước, sự gần gũi với cậu đã khuấy động một cảm xúc khó tả trong hắn, điều mà hắn không thể dễ dàng bỏ qua. Dù bây giờ đang đứng giữa một đám đông quyền lực và đầy tham vọng, hình ảnh của Phuwin trong bộ đồ ngủ vẫn cứ lẩn quẩn trong tâm trí hắn.

Khi buổi tiệc tiếp tục diễn ra, Pond nhận thấy một vài người đang hướng ánh mắt về phía hắn, đặc biệt là một nhóm nhỏ gồm các cổ đông lớn của Tập đoàn Jones. Hắn nhận ra trong nhóm đó có ông Li, người mà Joong luôn cảm thấy khó chịu. Ông ta đang nhìn Pond với một nụ cười nửa miệng, ánh mắt ẩn chứa một điều gì đó khó đoán.

Pond cảm thấy sự hiện diện của ông Li là một dấu hiệu không tốt. Ông ta nổi tiếng với những âm mưu chính trị trong công ty và luôn tỏ ra hứng thú đặc biệt với việc thâu tóm quyền lực. Hắn quyết định tiến lại gần nhóm cổ đông đó, ánh mắt lạnh lùng và quyết đoán.

"Chào Chủ Tịch  Li,"

 Pond lên tiếng, giọng nói trầm tĩnh nhưng đầy uy lực.

"Ồ, Nhị Thiếu Gia Pond Naravit, cuối cùng cậu cũng xuất hiện,"

 ông Li đáp, giọng điệu mỉa mai nhưng không kém phần sắc bén. 

"Tôi rất ngạc nhiên khi thấy cậu ở đây, tôi cứ nghĩ cậu không quan tâm đến những sự kiện như thế này."

Pond không trả lời ngay, chỉ nhấp một ngụm rượu vang rồi nhẹ nhàng đặt ly xuống bàn.

 "Những gì tôi quan tâm hay không, ông Li, không phải là điều ông cần bận tâm. Tôi ở đây để thực hiện nghĩa vụ của mình với Tập đoàn Jones, và không gì có thể thay đổi điều đó."

Ông Li nhếch mép cười, ánh mắt ông ta chứa đựng một sự thách thức. 

"Dĩ nhiên, cậu luôn là người có trách nhiệm. Nhưng trách nhiệm của cậu là gì? Là người thừa kế của Tập đoàn, hay chỉ là một bóng ma đứng sau anh trai mình?"

Pond cảm thấy máu nóng dồn lên não, nhưng hắn vẫn giữ được vẻ bình tĩnh bên ngoài. Hắn biết rằng ông Li đang cố khiêu khích mình, và hắn sẽ không để lão già đó đạt được mục đích.

"Ông Li,"

Pond nhấn mạnh từng chữ,

"Tôi là người thừa kế của Tập đoàn Jones, và ông sẽ sớm nhận ra điều đó. Còn về những chuyện khác, tốt nhất ông nên cẩn thận lời nói của mình, nếu không muốn rơi vào tình thế khó khăn."

Lời cảnh báo lạnh lùng của Pond khiến ông Li thoáng khựng lại, nhưng ông ta vẫn giữ được nụ cười trên môi.

 "Được tôi không nói nữa ,"

 Ông ta nói trước khi rời đi, để lại Pond đứng đó với sự căng thẳng và quyết tâm trong ánh mắt. 

Buổi tiệc tiếp tục với không khí xa hoa và những cuộc thảo luận chiến lược. Nhưng trong tâm trí Pond, một cuộc chiến ngầm đang diễn ra, và hắn biết rằng mình cần phải sẵn sàng cho bất kỳ điều gì sắp tới.

Joong Achen đứng lặng lẽ tại một góc khuất trong sảnh tiệc, ánh mắt sắc lạnh và đầy tính toán dõi theo từng động thái của những người xung quanh. Hắn đã để ý thấy Pond Naravit từ lúc em trai mình bước vào buổi tiệc. Pond hiếm khi xuất hiện tại những sự kiện như thế này, nhưng mỗi lần hắn làm vậy, Joong biết điều đó thường mang theo những biến cố khó lường.

Khi Joong thấy Pond trò chuyện với ông Li, một sự lo lắng mơ hồ len lỏi trong tâm trí hắn. Ông Li là một kẻ xảo quyệt, luôn tìm cách phá hoại và tranh đoạt quyền lực. Joong không thích việc em trai mình tiếp xúc với những kẻ như vậy, dù Pond có thể tự bảo vệ mình. Ánh mắt Joong vô cảm, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào, nhưng trong lòng hắn đã chuẩn bị sẵn cho những rắc rối có thể nảy sinh.

Đang suy nghĩ miên man, Joong nhận thấy một người phụ nữ ăn mặc sang trọng đang tiến lại gần hắn. Đó là Chủ tịch Triệu, một trong những nữ doanh nhân quyền lực nhất Trung Quốc, hiện đang mở rộng tầm ảnh hưởng của mình sang thị trường Thái Lan. Bà là chủ tịch của Tập đoàn Hải Vân, một công ty nổi tiếng trong lĩnh vực bất động sản và tài chính, và cũng là một đối tác chiến lược của Tập đoàn Jones.

Joong quay lại nhìn bà, ánh mắt lạnh lùng nhưng lịch sự. Hắn nhẹ cúi đầu chào hỏi, thể hiện sự tôn trọng dành cho một người phụ nữ quyền lực như bà.

"Chủ tịch Triệu," Joong lên tiếng, giọng nói trầm tĩnh,

 "Rất hân hạnh được gặp bà tại đây."

Chủ tịch Triệu mỉm cười, bước đến gần Joong với phong thái tự tin và quý phái. Bà gật đầu đáp lại lời chào của hắn.

 "Chủ tịch Achen, tôi cũng rất vui khi gặp lại cậu. Buổi tiệc hôm nay thật hoành tráng, đúng như phong cách của Tập đoàn Jones."

Joong mỉm cười nhạt, đáp lời: 

"Cảm ơn bà đã đến tham dự. Sự có mặt của bà làm tăng thêm sự long trọng cho sự kiện này."

Bà Triệu khẽ gật đầu, ánh mắt sắc bén của bà không bỏ sót bất kỳ điều gì. Bà nhìn quanh một lượt rồi quay lại nhìn Joong, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đầy ý tứ: 

"Tôi có thấy cậu em trai của cậu, Nhị Thiếu Gia Pond Naravit, đã đến dự tiệc. Thật bất ngờ khi thấy cậu ấy ở đây."

Joong nhíu mày, nhưng vẫn giữ giọng bình tĩnh: 

"Phải, Pond ít khi tham gia những sự kiện như thế này. Nhưng hôm nay là một dịp đặc biệt, có lẽ em ấy cũng muốn tham gia."

Bà Triệu cười nhẹ, ánh mắt ẩn chứa sự tò mò:

 "Cậu ấy là một người rất bí ẩn, phải không? Tôi nghe nói cậu ấy không thường xuyên xuất hiện trước công chúng. Nhưng với vai trò người thừa kế của Tập đoàn Jones, tôi nghĩ cậu ấy sẽ dần phải làm quen với những buổi tiệc như thế này."

Joong cứng người lại một chút khi nghe lời của bà Triệu. Hắn biết bà đang thăm dò, cố gắng hiểu thêm về mối quan hệ phức tạp giữa hắn và Pond. Joong cố gắng giữ giọng điệu bình thản: 

"Pond vẫn đang học hỏi, và tôi tin rằng em ấy sẽ làm tốt vai trò của mình khi đến thời điểm."

Bà Triệu mỉm cười, nhưng trong đôi mắt bà lóe lên một tia sáng đầy tính toán. 

"Tôi chắc rằng Tập đoàn Jones sẽ phát triển mạnh mẽ dưới sự lãnh đạo của các cậu. Mà này, Chủ tịch Achen, tôi nghe nói gần đây Tập đoàn của các cậu có một số dự án mới ở khu vực miền Bắc. Tôi rất quan tâm đến việc hợp tác với các cậu trong những dự án đó."

Joong khẽ gật đầu:

 "Chúng tôi luôn sẵn lòng hợp tác với những đối tác uy tín như Tập đoàn Hải Vân. Nếu bà quan tâm, chúng ta có thể sắp xếp một cuộc gặp gỡ riêng để thảo luận chi tiết hơn."

Bà Triệu cười lớn, tỏ vẻ hài lòng: 

"Tôi rất mong chờ điều đó, Chủ tịch Achen. Hãy sắp xếp sớm nhé."

Cuộc trò chuyện của họ tiếp tục với những lời xã giao và thảo luận về các dự án tương lai. Tuy nhiên, trong lòng Joong, những lời nói của bà Triệu vẫn vang vọng. Hắn hiểu rằng bà ta, giống như nhiều người khác, đang chờ đợi một sự rạn nứt giữa hắn và Pond, để có thể tận dụng tình thế cho lợi ích riêng. Và Joong biết rằng hắn cần phải cẩn trọng hơn bao giờ hết, không chỉ để bảo vệ quyền lực của mình mà còn để giữ cho mọi thứ trong tầm kiểm soát.

Pond Naravit sau khi trò chuyện xong với một nhóm cổ đông, ánh mắt lơ đãng nhìn quanh khắp sảnh tiệc. Một thoáng chốc, hắn thấy Joong Achen lặng lẽ bước vào một căn phòng phía xa. Ánh mắt sắc bén của Pond thoáng chùng xuống, nhưng trong đó lấp lánh một sự quyết tâm. Hắn chào tạm biệt những người còn lại, rồi quay sang quản lý Yoon và khẽ gật đầu, ra hiệu rằng hắn sẽ rời đi. Quản lý Yoon hiểu ý, nhẹ nhàng cúi đầu đáp lại.

Pond lặng lẽ tiến về phía căn phòng mà Joong vừa bước vào, đôi chân hắn di chuyển nhanh chóng nhưng không gây ra tiếng động. Khi đến gần cánh cửa, hắn dừng lại một thoáng, ngón tay mân mê tay nắm cửa trước khi xoay nhẹ và đẩy vào. Căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ có ánh sáng mờ ảo từ cửa sổ phản chiếu lên khuôn mặt lạnh lùng của Joong, người đang đứng bất động, lưng quay về phía Pond.

Pond bước vào, nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại, âm thanh khẽ khàng nhưng vang vọng trong không gian tĩnh mịch. Hắn tiến từng bước về phía Joong, đôi mắt không rời khỏi bóng lưng của anh trai mình.

Nghe tiếng bước chân, Joong khẽ quay đầu lại, đôi mắt lạnh lùng và cẩn trọng chạm vào ánh mắt của Pond. Sự căng thẳng giữa hai người nhanh chóng lan tỏa trong không khí, tạo nên một bầu không khí ngột ngạt.

"Pond," 

Joong lên tiếng trước, giọng nói của anh trầm thấp nhưng chứa đầy sức mạnh kiềm nén.

 "Em vào đây làm gì?"

Pond dừng lại, đứng cách Joong vài bước chân. Hắn nhìn thẳng vào mắt anh trai mình, ánh mắt sắc như dao.

 "Em thấy anh bước vào đây, và em nghĩ có lẽ anh cần một ai đó để... chia sẻ."

Joong nhíu mày, nhưng không di chuyển. "Chia sẻ?" Anh nhấn mạnh từ này, đôi môi mím chặt như thể không tin vào điều hắn vừa nghe. 

"Từ khi nào mà em nghĩ anh cần chia sẻ điều gì đó với em?"

Pond nhún vai nhẹ, nụ cười thoáng qua môi nhưng không mang chút ấm áp nào. 

"Anh nghĩ gì cũng được. Nhưng rõ ràng, chúng ta đều biết rằng mọi chuyện đang ngày càng phức tạp. Em nghĩ, tốt nhất là chúng ta nên thẳng thắn với nhau."

Joong nheo mắt, bước thêm một bước về phía Pond, khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại. 

"Em muốn thẳng thắn về điều gì? Về việc em đến đây mà không thông báo trước? Hay về những gì ông Li đã nói với em? Em có biết ông ta là ai không, Pond?"

Pond nhìn Joong, đôi mắt của hắn không chớp lấy một lần.

 "Em biết ông Li là ai, và em biết ông ta đang cố gắng làm gì. Nhưng anh, Joong, anh cũng biết rõ rằng ông ta không phải là vấn đề duy nhất chúng ta đang đối mặt."

Joong cảm thấy máu trong người như dồn lên, nỗi tức giận âm ỉ đang chực chờ bùng nổ. 

"Em định nói gì, Pond? Đừng vòng vo nữa."

Pond thở dài, đôi vai hắn nhẹ rũ xuống, nhưng ánh mắt thì vẫn đầy kiên quyết. 

"Anh biết em nói gì mà, Joong. Em luôn là người đứng sau, luôn là cái bóng của anh. Nhưng không có cái bóng nào mãi mãi chịu đứng sau cả. Sẽ đến lúc, cái bóng ấy phải bước ra ánh sáng."

Joong không thể kiềm chế thêm nữa, hắn tiến thêm một bước nữa, bây giờ chỉ còn cách Pond vài bước.

 "Em nghĩ em là cái bóng của ai? Pond, em có biết cái bóng đó là gì không? Đó là cái bóng mà anh đã dựng lên để bảo vệ em! Em không hiểu gì cả, và cũng không bao giờ hiểu được."

Pond không lùi bước, dù biết rõ rằng Joong đang đứng sát bên, đôi mắt anh như chứa đựng một cơn bão.

 "Anh có thể dựng lên bao nhiêu cái bóng tùy thích, Joong. Nhưng đừng quên, em không cần ai bảo vệ. Em đã chịu đựng đủ rồi, và em biết rõ vị trí của mình."

Joong cười nhạt, một nụ cười đầy mỉa mai và chua chát. 

"Vị trí của em? Em nghĩ em biết vị trí của mình sao? Đừng để ông Li hay bất kỳ ai khác lợi dụng em, Pond. Họ sẽ đẩy em vào chỗ chết mà không hề do dự."

Pond bước thêm một bước, đối diện hoàn toàn với Joong, giọng nói của hắn thấp nhưng đầy sự kiên quyết. 

"Em không cần ai đẩy em vào chỗ chết, Joong. Nếu cần, em sẽ tự mình đi. Nhưng điều đó không có nghĩa là em sẽ để anh, hay bất kỳ ai khác, quyết định cuộc đời em."

Hai người đàn ông đứng đối diện nhau, sự căng thẳng trong không gian như có thể cắt được bằng dao. Không ai nói thêm lời nào, nhưng những gì chưa được nói ra còn đáng sợ hơn những lời đã thốt ra. Trong khoảnh khắc ấy, cả hai đều hiểu rằng, mối quan hệ của họ đã đến một bước ngoặt không thể quay lại.

Pond nhìn Joong nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, Hắn nhớ lại chuyện của Phuwin liền lên tiếng nói

 "Quên mất... Cái cậu trai kia là sao.. Anh đưa cậu ta đến nhà em làm gì"

Joong nhìn Pond, , 

"Để chăm sóc em"

Pond khẽ nhướng mày, ánh mắt hắn trở nên sắc bén hơn khi nghe câu trả lời từ Joong. Hắn không thể hiểu nổi tại sao anh trai mình lại làm vậy, nhưng sâu trong lòng hắn, một sự bất an không thể diễn tả được bắt đầu dâng lên.

"Chăm sóc em?" 

Pond lặp lại, giọng nói của hắn đầy sự nghi ngờ và cảnh giác. 

"Anh thật sự nghĩ em cần một người lạ vào nhà để chăm sóc? Hay là anh có ý định khác?"

Joong vẫn giữ vẻ bình thản, nhưng ánh mắt anh đã trở nên sắc lạnh. 

"Pond, cậu ta ở đó để chăm sóc em.. Và nếu có cậu ta em sẽ không đơn độc một mình . Em nghĩ anh không biết em đã trải qua những gì sao? Cậu ta có thể không phải là người em muốn, nhưng là người mà em cần."

Pond nghiến chặt răng, sự tức giận trào dâng trong hắn. 

"Anh không biết gì về những gì em cần, Joong. Em không cần một kẻ nào khác ngoài chính mình. Anh nghĩ đưa cậu ta đến sẽ thay đổi được gì? Để em yếu đuối hơn? Để anh dễ kiểm soát em hơn?"

Joong không nao núng trước sự tức giận của Pond, anh bước lại gần hơn, giọng nói trở nên sắc bén như dao.

 "Em đừng hiểu lầm, Pond. Cậu ta không ở đó để kiểm soát em, mà là để giữ em khỏi việc tự hủy hoại bản thân. Nếu em cứ tiếp tục con đường này, em sẽ tự đưa mình vào chỗ chết. Anh không muốn điều đó, và em biết điều đó."

Pond đứng bật dậy, đối diện với Joong, đôi mắt hắn ánh lên sự giận dữ nhưng cũng pha lẫn sự bất lực. 

"Anh luôn nghĩ rằng anh biết điều tốt nhất cho em, nhưng sự thật là anh chỉ biết cách đẩy em xa hơn. Phuwin? Cậu ta chỉ là một trò đùa, một cách để anh giám sát em. Nhưng em sẽ không để điều đó xảy ra."

Joong nhìn thẳng vào mắt Pond, không có chút nào lùi bước.

 "Nếu em nghĩ cậu ta là một trò đùa, thì em hoàn toàn sai lầm. Cậu ta ở đó vì em, vì anh không muốn mất em. Dù em có tin hay không, anh vẫn là anh trai của em, và anh sẽ không để em rơi vào bóng tối một mình."

Pond cười nhạt, một nụ cười đầy mỉa mai và cay đắng.

 "Vậy thì chúng ta có vẻ như đang ở hai phía khác nhau của cùng một cuộc chiến. Anh có thể giữ cậu ta, nhưng đừng mong cậu ta sẽ có thể thay đổi bất cứ điều gì."

Joong không đáp lại, nhưng ánh mắt của anh chứa đầy sự quyết tâm và lo lắng. Trong khoảnh khắc ấy, cả hai đều hiểu rằng, cuộc đối đầu giữa họ không chỉ là về quyền lực hay sự kiểm soát, mà còn về sự bảo vệ, lo lắng và những nỗi sợ sâu thẳm mà họ chưa từng thừa nhận.Pond đứng dậy định rời đi thì Joong lên tiếng
 

"Cậu ta đến chăm sóc em để trả nợ"

Pond bỗng khựng lại, 

"Nợ? "

Joong nói tiếp 

"Phuwin Tangsakyuen , Cha cậu ta đang thiếu nợ anh 20 tỷ, và bây giờ cha cậu ta bỏ trốn chỉ để lại cậu ta một mình, nên anh bắt cậu ta về thế nợ, Và cậu ta đã thỏa thuận với anh.. Sẽ chăm sóc em đến khi hết nợ.. "

"Bao lâu"

"Ba năm... "

Pond nheo mắt lại, sự ngạc nhiên hiện rõ trong ánh nhìn. Hắn quay lại nhìn Joong với vẻ nghi ngờ.

"Ba năm? Anh nghĩ cậu ta có thể chịu đựng em trong ba năm sao?"

Joong lạnh lùng đáp,

 "Cậu ta không có lựa chọn nào khác. Và em cũng không nên quan tâm nhiều đến chuyện này, Pond. Cậu ta ở đó để phục vụ em, không phải để làm phiền."

Pond nhếch mép cười,

 "Chăm sóc em để trả nợ, thật là một giao dịch thú vị. Nhưng anh biết rõ, nếu cậu ta không làm em hài lòng, thì cậu ta sẽ không bao giờ trả hết nợ đâu."

Joong nhìn Pond, ánh mắt lạnh lùng, không biểu lộ cảm xúc.

 "Ba năm... Chỉ có ba năm mới có thể trả đủ 20 tỷ. Pond, 20 tỷ không phải là số tiền nhỏ để kiếm trong 3 tháng đâu. Mọi thứ đều có giá của nó."

Pond đứng yên một lúc, rồi gật đầu nhẹ, 

"Em hiểu rồi."

 Sau đó, hắn quay người rời khỏi phòng, để lại Joong đứng nhìn theo, ánh mắt đầy suy tư.

"Em đúng là không hiểu gì cả"
__________
End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro