Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi có thói quen gõ vào bàn khi suy nghĩ. Thứ thanh âm lộp cộp ấy khiến tôi thấy an toàn. Nhưng khi lên mười, tôi không còn thích nữa. Ba nói tôi làm vậy tạo ra cảm giác phiền hà. Từ đó, tôi không bao giờ muốn gõ lên bàn.

Nhưng lần này, khi lần thứ hai đối diện em về vụ án. Tôi lại liên tục gõ.

Giữa những khoảng lặng. Điều đó làm tôi an tâm. Hơn bao giờ, tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm trong khi chúng tôi đang nói về một cái chết

" Muốn hoàn hảo, chắc hẳn phải chôn cái xác sâu hơn. Chứng tỏ thể lực người kia còn phải tốt. Hơn cả, đó hẳn là một người cẩn trọng..."

" Nạn nhân là một nam sinh của trường... Em nghe thông báo vậy. Khu vực làm vườn đã bị phong tỏa rồi."

Amber vô cảm nói trong khi lật cuốn sách phủ đầy bụi. Những trang sách ố vàng, thể hiện nó đã rất cũ rồi.

" Anh quen cậu ta. Năm xưa là bạn cùng lớp. Cậu ta khá hống hách. Với mọi người thì không hòa nhã lắm."

" Kiểu người dễ bị ghét nhất. Xem ra phạm vi nghi phạm rất lớn."

" Anh thừa nhận, anh cũng là một nghi phạm. Năm kia, cậu ta có bắt nạt một nữ sinh của lớp. Cũng không phải lần đầu... hình như anh có đấm cậu ta."

" Nghe nhẹ nhàng thật đấy."

Tôi không biết điều em mong cầu gì ở tôi. Rõ ràng, tôi mắt ấy đã thấu hiểu tất cả. Liệu người có khả năng thấu hiểu có giống em không nhỉ ?

" Nghe như báo thù của mấy bộ phim cũ ấy. Kịch tính ghê"

" Nữ sinh kia... Anh không nhớ rõ lắm. Có lẽ do khác lớp, tên Angela thì phải. Năm ngoái mất rồi."

" Lý do ? Anh biết chứ ?"

" Anh phải công nhận, khoản lấp liếm truyền thông này, gia tộc Helianthus là thiên tài đấy"

Amber không bình phẩm thêm, em cúi xuống, mắt em có chút không thành thật, liếc nhìn tôi.

" Cậu có vẻ quan tâm đến chủ đề này nhỉ? Gia tộc lớn nào chẳng có tin đồn xấu. Ảnh hưởng lớn thì dùng uy để bịp miệng truyền thông. Không thì dùng bài viết dẫn dắt dư luận. Có rất nhiều mà. Cậu có vẻ bất ngờ?"

" Tôi không có ý gì cả, chỉ thấy hèn thôi..."

Miệng lưỡi sắt xéo làm người ta cứng họng chính là điểm mạnh mà Amber luôn tỏ ra. Chỉ là đôi khi làm vậy khiến em tỏ ra chút gì đó khiến người ta thấy cảm giác khó chịu...

" Haha... sắp tới bị phanh phui, anh sẽ lên bài với tiêu đề trên nhé."

" Biết bao giờ mới lên bài được đây ?"

" Angela thực ra vẫn có một người bạn trai trong trường. Cậu ta tên là Davin, vừa ra trường. Kì nghỉ tới, em đến gặp anh ta không ?"

" Anh ta gần trường à ? Đang làm công việc gì ?"

" Anh ta là sinh viên chuyên ngành Kinh tế - Ngoại giao. Anh cũng không có nhiều thông tin. Nhưng sau lần giúp Angela, có thể gọi là bạn"

" Tôi không quen biết. Đi cùng hơi kì. Anh cứ gọi ai đó đi cùng đi"

" Không phải ta cần xác nhận gia cảnh và sức khỏe sao? Cậu trông yếu như vậy, khiến người ta thấy dễ tin tưởng hơn đấy."

Amber nhẹ nhàng cúi đầu suy ngẫm. Cuối cùng vẫn là đồng ý.

Thực ra là tôi muốn biết em ra sao nên mới yêu cầu. Cũng không khiến cả hai khó chịu. Tiện hơn cho vụ án. Nếu cần, còn có thể đến nhà Maximilian.

" Đưa anh địa chỉ đi. Ừm... cho anh liên lạc được chứ?"

Amber không lưỡng lự quá lâu, viết ra một địa chỉ và liên lạc của em. Đẩy tờ giấy với hàng chữ ngay ngắn còn vương mùi mực về phía tôi. Sau đó, tôi cũng không nán lại, nhanh chóng cất bước.

Cũng không ngờ, em lại dễ dàng như thế. Amber cũng có vẻ không mấy coi trọng.

Kì nghỉ trở về nhà rất nhanh. Học viện xa nhà chính, vì thế, có là kì nghỉ, tôi cũng không về nhà nhiều. Thường thuê tạm khách sạn hoặc trực tiếp ở lại trường. Đây là lần hiếm hoi, tôi không đi đến thư viện khi kì nghỉ.

Tôi đến địa chỉ kia. Không mấy xa hoa, cũng chẳng lộng lẫy. Nằm trong con phố nhỏ. Ngậm hương hoa... hoa nhỏ giọt vào mũi, vào mắt, vào tai. Rơi cả vào nắng ấm.

" Cạch..."

" Amber, đây là người cháu nói sao ?"

Một người phụ nữ trung niên mở cửa, bà quay đầu về phía sau, nhìn người con trai bé nhỏ đang cắm cúi viết. Nhìn thôi cũng biết, là giải phẫu sinh học.

" Vâng, cô đợi cháu chút."

Amber bắt đầu nhanh chóng hoàn thiện. Nhưng lại có vẻ thấy không hoàn mĩ nên quyết định rời nó đi.

" Cháu sẽ sớm về. Cô giúp cháu bảo quản bản này chút."

" Nhớ về sớm nhé, Xiyi. Cô sẽ đặc biệt làm bánh hoa quế. Cần cô sẽ gói cho nhé ?"

" Không cần đâu ạ... Cháu sẽ đi gặp bạn chứ không phải anh ấy."

Người em gọi là cô mỉm cười. Nhẹ nhàng nhận bản vẽ. Tạm biệt nhanh chóng.

" Cậu tên Xiyi ?"

" Phải, anh biết đấy. Tôi không phải người Mỹ."

Tôi hơi lơ đãng khi nhìn em trong màu nắng cắm cúi nhai cuốn sách toán kia. Đúng chuẩn kiểu mà tôi luôn thấy ở người thiên tài nỗ lực.

" Anh ấy... tôi có thể hỏi là ai không ?"

Amber liếc nhìn tôi

" Anh hết cái để hỏi à ? Bớt lo chút cũng tốt đấy."

" Haha... có vẻ quan trọng với cậu đấy."

Bước lên xe taxi, em vẫn cắm cúi với cuốn sách mà tôi đã thuộc từ hồi lên 14 kia. Thấy đời cũng tròn lắm.

Ai ngờ, lần đó, chỉ liếc qua cánh cửa liền không thể quên đây...?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro