Chap 2: Cho đến bây giờ sẽ không thua (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ trong phòng thẩm vấn đi ra, Akashi nhìn cuốn sổ bị viết vẽ chằng chịt trong tay, không khỏi nhíu mày, Aoyama cung cấp đầu mối cũng không phù hợp với tên hung thủ này ở hiện trường M.O (gây án kiểu mẫu). Nhưng mà Akashi Seijuro có một loại dự cảm, nói cho hắn biết, Aoyama tuyệt đối có liên quan đến vụ án này. 

Akashi tin tưởng trực giác của mình. 

Kuroko nhìn Akashi đi trước mình, mặt như đưa đám, trong lòng không khỏi có chút áy náy. Mình đây là đã làm hỏng sao.

Thình lình, Akashi dừng bước, giương mắt nhìn bức tường trước mặt. Trên tường của ngục giam thường sẽ có những bức vẽ của phạm nhân, hoặc là để tạo ra trò vui. Mà thứ để Akashi dừng bước lại là một bức tranh sơn dầu cao xấp xỉ đầu người. 

"Cậu cảm thấy bức họa này như thế nào?"

"Akashi-kun, tớ đối với mỹ thuật một chữ cũng không biết."

Kuroko đang thất thần không để ý thiếu chút nữa đụng vào lưng Akashi, cậu nhìn theo tầm mắt của hắn, thấy được bức tranh sơn dầu treo ở hành lang, trong khung tranh màu vàng, mảng lớn mảng nhỏ màu đỏ bao phủ cả bức tranh, nhìn kĩ thì giống nhưng những đôi mắt màu đỏ.  Bút pháp nặng nề mà thâm hậu như thế này, đại khái thuộc về một phe phái nào đó, phải không?

Vừa vặn canh ngục vừa tiếp bọn họ đi đến, vì vậy Akashi liền nhân cơ hội hỏi hắn. 

"Cái này a, bởi vì tác giả đều là tội phạm tử hình ở khu một, cho nên chúng tôi đều gọi đây là tác phảm nghệ thuật của cái chết." Canh ngục nhìn bức họa này, trên mặt tràn đầy biểu tình kỳ quái. "Nhưng mà, ánh mắt của vị cảnh sát này thật tốt, anh làm sao lại biết đây là tác phẩm của vợ Aoyama?"

Thấy Akashi cũng không tỏ ý kiến gì, canh ngục hỏi xong liền nói cục trưởng hi vọng có thể mời bọn họ ở đây dùng bữa trưa. Buổi chiều sẽ tiếp tục hỏi cung vợ Aoyama. 

Akashi hơi né người nhìn Kuroko một cái, làm cậu có chút chột dạ mà quay mặt đi. "Không cần." Akashi khoát khoát tay, vừa chỉ chỉ bức họa trước mặt này, "Bức họa này tôi có thể mang đi không? Coi như vật chứng "

Canh ngục sửng sốt một chút, trên mặt lộ ra một tia khổ sở vẻ mặt. "Cái này... Đợi một chút, anh kia!"

Không đợi canh ngục trả lời, Akashi đã chủ động tháo bức vẽ xuống. "Nhờ cậu nhắn với cục trường hộ tôi, bức vẽ này tôi sẽ coi như là vật chứng mà mang đi, còn có buổi chiều không cần sắp xếp để chúng tôi hỏi cung vợ Aoyama nữa, nói nhiều cũng vô ích thôi. Bọn tôi bây giờ cáo từ." Nói xong thuần thục cuốn tấm vải dầu lại nhét vào trong tay Kuroko. 

Kuroko sững sốt một chút, nhưng cũng không hề buông lỏng nó. 

"Cũng được, mời hai vị cảnh sát đi bên này, đi thong thả." Canh phòng nghe xong không thể làm gì khác hơn là bảo Akashi đi về phía con đường kia. Akashi gật đầu cảm ơn, cùng Kuroko rời khỏi ngục giam. 

Mới ra khỏi ngục giam, ánh mặt trời ấm áp ngày xuân lập tức chiếu lên người Kuroko, một loại cảm giác muốn hôn mê xông thẳng lên đầu cậu. từ lúc cậu ôm bức họa này, cảm thấy càng ngày càng choáng váng, không hiểu sao luôn cảm thấy bức vẽ này có mùi gì đó rất kì quái. Được ánh mặt trời ban trưa chiếu một cái, thân thể dường như không theo sự điều khiển của thần kinh mà nghiêng đi. Cậu lắc lư hai cái, có chút mất sức dựa lên bức tường bên ngoài ngục giam. 

"Có chuyện gì thế?" Đi ở phía trước Akashi đã nổ máy xe, phát hiện Kuroko vẫn chưa lên xe, ngẩng đầu lên mơi sthaays dáng vẻ mất sức của cậu. 

Kuroko vẫn đang còn đấu tranh với cảm giác muốn hôn mê, liền nghe thấy Akashi nổ máy xe. Đối diện với tầm mắt tức giận của người đàn ông kia, Kuroko cúi đầu xuống, quả nhiên mình vẫn còn quá yếu hay sao, lại bỏ mình ở đây như vậy. 

Thật là... Không cam lòng a. Kuroko chống vách tường từ từ thẳng người lên thầm nói.

Xe cảnh sát màu đen bỗng dừng trước mặt Kuroko, Akashi đoạt lấy bức vẽ trong ngực cậu ném vào hàng ghế sau, sau đó nhấc cổ áo Kuroko nhét vào cái ghế kế bên người lái. 

Akashi không tính là ôn nhu kéo đai an toàn qua người Kuroko, đai an toàn thắt chặt cảm giác buồn nôn của cậu. "Xin lỗi." Kuroko che miệng, không biết chuyện gì, người phạm tội giết người mình thấy không ít, lúc còn là chuyên viên điều tra đặc biệt cũng đã không ít lần đối mặt với hung thủ giết người, tại sao hôm nay lại tỏ ra yếu đuối như vậy. 

Akashi từ phía sau lấy ra một chai nước thấm ướt khăn tay, vắt khô sau đó ném lên mặt Kuroko, "Lau đi, đừng để cho tôi nhìn thấy khuôn mặt suy sụp của cậu lần nữa." 

"Xin lỗi."

"Chớ nói xin lỗi, người đàn ông này quả thực kỳ quái. Chúng ta đi ăn cơm đã." Akashi giúp Kuroko thắt dây an toàn, lái xe rời đi tòa kiến trúc luôn tỏa ra hơi thở ngột ngạt màu xám trên đỉnh núi kia. 

Kuroko nhìn hàng cây hai bên nhanh chóng lùi về sau, suy nghĩ nếu phía cuối con đường này không phải là tòa kiến trúc xám xịt kia, con đường này hẳn là rất đẹp, nghĩ như vậy và ngủ thiếp đi. 

"Tetsuya, tỉnh lại đi, đến rồi." Kuroko cảm thấy bên người có chút lay động, sau đó thanh âm càng ngày càng lớn, nhưng mà mình quá mệt mỏi, một chút cũng không muốn động đậy. Dùng cả sức lực toàn thân, ngay cả xê dịch một đầu ngón tay cũng không đủ.

Đột nhiên một dòng chất lỏng mát lạnh từ đỉnh đầu dội xuống, Kuroko cảm thấy giật mình một cái, tựa như thần kinh trong chốc lát liền kết nối với não bộ vậy, cậu mở mắt, đã nhìn Akashi cầm chai nước rỗng đang từ trên cao nhìn mình. 

"Akashi-kun, đây là trong xe." Kuroko nhìn áo sơ mi cùng chỗ ngồi ướt nhẹp của mình, không khỏi tức giận. 

"Không có cách khác, ai bảo tôi gọi thế nào Tetsuya cũng không tỉnh chứ?" Akashi không cảm xúc đóng nắp chai, nhưng Kuroko ở trên mặt Akashi lại thấy được nụ cười như muốn đùa dai. "Trong cốp xe có quần áo để thay. Phiền cậu đi WC đổi vậy." Nói xong liền xuống xe, đem chìa khóa ném vào trong tay nhân viên mở cửa. 

"Akashi Seijuro, nếu như anh không phải là cảnh sát, tôi tuyệt đối sẽ ở bảng truy nã màu đỏ trong tổng cục viết tên anh lên đầu tiên!" Cả một buổi trưa vô số sai lầm cùng khinh bỉ khiến tâm tình của Kuroko vô cùng tồi tệ, cậu không hiểu tại sao Akashi lại muốn trở lại, chẳng lẽ là để chê cười mình sao? Tại sao một nhân cách chống phá xã hội như vậy mà không ai làm gì cả! 

"Tetsuya, cho dù mấy năm không gặp, cậu một chút cũng không hề thay đổi a." Đang sải bước về phía nhà hàng Akashi không biết lúc nào đã quay lại, một phát bắt được cằm Kuroko, 'Tôi có thể hiểu là Tetsuya đang muốn khen tôi thông minh sao?" 

Kuroko cau mày, dùng lực thoát ra khỏi mấy ngón tay của Akashi, chuyển mặt một cái đã nhìn thấy nhân viên mở cửa xe mặt đầy im lặng nhìn cái ghế ướt nhẹp kế bên ghế người lái. Đối mặt với ánh mắt khác thường của người nhân viên, Kuroko thật muốn đập chết Akashi, đấy là nếu như cậu làm được. 

Nhìn quanh, Kuroko chỉ thấy mình ở phía trước Ginza lớn nhất của Tokyo. (Ginza: Nó được biết đến như một khu vực sầm uất của Tokyo với nhiều cửa hàng thời trang, nhà hàng và quán cà phê. Ginza, nơi tập trung đông nhất các cửa hiệu phương Tây ở Tokyo, cũng được công nhận là một trong những quận mua sắm sang trọng nhất thế giới - Theo Wikipedia)

"Còn có 5 phút nữa là đến thời gian nghỉ trưa của các công ty lớn, nếu như Tetsuya muốn chờ đến lúc có nhiều người mà mình vẫn còn ướt nhẹp đứng ở chỗ này, tôi cũng không ngại." Akashi ác ý kéo cái áo sơ mi dính sát trên người một cái, trong mắt nụ cười càng dày đặc.

Kuroko hít sâu một hơi, mới nhịn được kích động muốn đem cái áo cùng quả đấm tặng cho khuôn mặt của nam nhân kia. 

Tiến vào nhà hàng hai tầng kiểu châu Âu, Kuroko đi thay áo. Đến lúc cậu trở về, Akashi đã ngồi xuống rồi, mà quản lí nhà hàng thì ở một bên chiêu đãi hắn.

Thời điểm Kuroko đến gần, người quản lí đang cùng Akashi nói chuyện. "Không nghĩ tới Akashi tiên sinh lại về nước, chuyện lúc trước thật sự là vô cùng cảm ơn ngài. Vị này là bạn của Akashi tiên sinh sao? Mời ngồi bên này." Nói rồi kéo cái ghế đối diện Akashi ra. 

"Khi đó thật rất cám ơn ngài hết sức tương trợ." Quản lí vẫn còn ở nói cám ơn, Akashi nhìn đồng hồ đeo tay một cái, "Nói cám ơn thì không cần, tôi nhưng là bận rộn cả buổi sáng, mau chóng chiêu đãi chúng ta mới là lời cảm ơn tốt nhất." 

"Như vậy hai vị là tới hẹn hò sao?" Quản lí cười mặt đầy mập mờ, một bên cẩn thận hỏi Akashi, một bên hướng Kuroko nháy mắt một cái.

"Không..." Kuroko há mồm phí công muốn giải thích cái gì.

"Đúng vậy." Akashi giũ khăn ăn ra, mặt đầy đương nhiên nhìn thực đơn.

"Akashi!" Kuroko nổi giận, nổi đóa với Akashi quả thật là vô dụng, cậu liền chuyển hướng đến phía quản lí, "Chúng ta không phải..."

"Lần đầu tiên khó tránh khỏi tương đối xấu hổ, tôi hiểu."Quản lí mặt đầy vẻ ta cũng biết không cần giải thích.

Ông thì biết cái gì a! Kuroko ở trong lòng nổ tung.

Quản lí cười đưa menu cho Akashi. 

Kuroko trợn mắt nhìn người đàn ông đối diện, "Tại sao không cho tôi?"

Akashi sửng sốt một chút, ý vị sâu xa nhìn lướt qua thực đơn trong tay, tỏ ý quản lí đưa cho Kuroko một bản.

Kuroko mở thực đơn ra, nhìn đám chữ uốn lượn như nòng nọc, nhìn kỹ lại, không phải là tiếng anh, đoán chừng là tiếng Pháp đi. Cậu "ba" một tiếng gấp thực đơn lại, coi thường nụ cười nghiền ngẫm của Akashi, chờ hắn mở lời. 

"Cho hai phần salad và súp, như trước đây. Đúng rồi, nếu trong nhà hàng của ông có vanilla milkshake, thì mang lên cùng." Akashi đại khái nhìn lướt qua thực đơn, sau đó liền ném qua một bên. 

Mặc dù chỉ có salad và súp, nhưng salad là "salad hỗn hợp", một loạt các loại rau cộng với cua, trứng cá hồi, thịt gà, rất phong phú, súp là "súp cua thơm", cả hai hương vị đều đậm đà hương vị Itali, có một số lượng lớn các loại nấm và khoai tây, cà rốt, ngoài giá trị dinh dưỡng cao, trọng lượng cũng rất đầy đủ.

"Còn muốn thêm gì nữa không?"

"Không cần, cám ơn."

"Không sao, tôi mời khách, nhiều một chút cũng có thể." Akashi dùng đầu ngón tay gõ xuống bàn một cái, "Dù sao cũng là tổng bộ thanh toán. Dù sao hàng năm bọn họ tham như vậy một bữa ăn này có tính là gì." 

Tôi muốn nói là cho dù có là Akashi-kun cậu muốn thanh toán, cũng dư sức trả bữa cơm này! Kuroko cau mày, "Akashi-kun, cậu thay đổi rất nhiều đây."

"Phải không? Còn Tetsuya thì vẫn không thay đổi chút nào, vẫn thích vanilla milkshake." 

Vanilla milkshake bởi vì là đồ uống cho nên được mang lên hơi sớm một chút. Akashi nhấp một ngụm hồng trà, nhìn Kuroko thở phì phò giống như con sóc hai tay nâng ly, phồng má hút sữa mà nở nụ cười. 

"Ở đây còn ngon hơn Magi Burger rất nhiều a." 

Bởi vì ghế ngồi bên cửa sổ, có thể nhìn thấy sân bay Haneda đối diện với Ginza, nhưng chỉ có một sự mờ ảo phía sau của trung tâm thành phố Yokohama.

"Nếu như vào buổi tối sẽ rất đẹp." 

"Vậy chúng ta có thể chịu đựng một buổi trưa ở ngục giam đó, sau đó buổi tối đến cũng được a." Kuroko cắn ống hút màu đỏ, nhỏ giọng kháng nghị.  

"Nhưng mà buổi tối phải tham dự dạ tiệc của Thị trưởng Ishida a." Akashi nhún nhún vai. "Chính là lão già hói đầu ngạo mạn ngay cả tóc giả cũng không thèm đội kia đó." 

"Akashi-kun, bây giờ là giai đoạn nhạy cảm, vì vậy hãy cẩn thận có người nghe thấy."

"Tôi là cố ý muốn nói đấy." Akashi không ưa tựa vào chỗ ngồi. Nói thật ra nếu như không phải là Kuroko vẫn còn ở nơi này, hắn một chút cũng không muốn trở về.

Điểm này Kuroko cũng biết, hơn nữa quán ăn này cấp bậc rất cao, bên trong trừ bọn họ ra thì cũng không có những khách nhân khác. Dĩ nhiên Akashi là sẽ không nói cho Kuroko, vừa rồi là mình kính nhờ ông chủ ngừng buôn bán một buổi trưa. Lòng tự ái của Kuroko rất cao. nếu để cho nhiều người nhìn thấy cậu ướt nhẹp đi vào phòng ăn, không chừng mấy ngày sau chắc sẽ không thèm nói chuyện với mình mất. 

Ishida Shinyichirou đã từng là thành viên của Hạ viện và Thượng  viện, sau đó được bầu làm thống đốc Tokyo, bây giờ đang là "người đứng đầu các đảo" bận rộn không hết việc. Cũng không biết là tên nào nịnh hót một câu "Muốn phát động toàn thể dân thành phố đi bỏ phiếu cho lão." Mặc dù chuyện này cũng không giải quyết được gì, nhưng như vậy mới biết được các phe phái có liên quan đến giới chính trị. Nhưng mà sau đó Ishida còn viết một quyển 《 Nhật Bản kiên quyết nói "Không" 》làm cho người ta khi nhìn vào đề sách đã cảm thấy xấu hổ. 

Tối hôm nay dạ tiệc liên quan đến việc "Bảo vệ chủ quyền lãnh thổ", mỗi một người đều phải đóng năm chục ngàn làm phí tham gia. Đây đối với một cảnh sát thật sự mà nói là quá cao, Kuroko nghĩ như thế nào cũng không hiểu tại sao Akashi lại muốn đi cái tiệc rượu như thế này. 

"Là muốn cùng giới chính trị giao thiệp. Tôi dù sao cũng là mang họ Akashi" Akashi trả lời cậu như vậy, nhưng mà Kuroko vẫn luôn cảm thấy Akashi có chuyện gì không muốn nói. 

Nói tóm lại, sau đêm nay, trong túi Ishida tiên sinh sẽ có khoảng sáu mươi triệu gọi là "Quỹ mua đảo". Mặc dù còn cách 1,6 tỉ yên một khoảng khá xa, nhưng cũng đủ để khiến ông ta vui vẻ một thời gian.

Nhìn ánh mắt có chút lo lắng của Kuroko, Akashi cười dùng dĩa đưa ít cải tím vào trong miệng. "Yên tâm đi. Nhưng mà buổi tối hôm nay Tetsuya phải làm thêm trong phòng làm việc rồi, bởi vì vụ án kia còn chưa có phân tích đâu." 

Sau khi ăn xong, Kuroko nhìn hướng Akashi lái xe đi thật lâu, chẳng biết tại sao một loại cảm giác không rõ tên cứ xông thẳng lên ngực cậu tạo ra từng trận khó chịu.

Loại cảm giác này còn kéo dài đến khi Kuroko ăn tối xong đến phòng dụng cụ lấy một tấm bảng thủy tinh và bút ba màu. 

Loại cảm giác này bắt đầu lên đỉnh điểm khi cậu ở trong phòng làm việc với bản đồ Tokyo. 

"Cô Mazi, có thể mang hộ tôi ít nước nóng đến được không?" Cuối cùng Kuroko cảm thấy mình nhất định là bị bệnh.

Nhìn sắc mặt không tốt của Kuroko, tiền bối của cậu là Mazi vô cùng lo lắng sờ trán cậu. Xác nhận Kuroko không có sốt, cô mới lo lắng đi lấy cho Kuroko một ít nước nóng. 

Kuroko cầm cốc nước nóng, vừa thổi vừa nhìn bản đồ, nhưng một hớp còn chưa kịp uống, Kise đã gọi điện đến. 

"Kuroko-cchi, mau đến bệnh viện tốt nhất ở Tokyo, Akashi-cchi có chuyện rồi!" 

-----To be continied----

Đôi lời Seij: 

Có ai cảm thấy khó hiểu không vậy?

Bản thân ta khi edit cái bộ truyện này cũng đã vô cùng đau đầu rồi. Giờ mới biết edit truyện trinh thám nó thật là sấp mặt a..... Nhất là mấy cái tên, rồi mấy chuyện chính trị.... Ta không rành mấy cái này lắm a (T_T)

Mong mọi người ủng hộ để ta có động lực bám trụ với cái bộ truyện hại não này (TT_TT)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro