Chap 3: Huyết đồng (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kuroko không biết mình chạy đến bệnh viện như thế nào nữa.

[Akashi lại xảy ra chuyện!] Một câu này cũng đủ để cho cậu mất hết hồn vía. Bất quá nhờ có sự ổn định cùng tỉnh táo từ trong xương mới giúp cậu đứng vững khi vào đến bệnh viện, chứ không phải là bởi vì bị đụng xe hay là bị xe đụng bị đưa vào. 

Thật xa là có thể nhìn thấy một màu vàng chói mắt đứng ở cửa bệnh viện chờ cậu, Kuroko đạp thắng xe, ngay cả cửa xe còn không chú ý khóa lại, vội vội vàng vàng chạy về phía Kise. Trên mặt Kise còn hiện rõ quầng thâm, trên đầu còn có mấy ngọn tóc vểnh lên. Đồng phục trên người vẫn còn chưa thay. Tầm mắt của Kuroko chuyển đến bả vai Kise, một người trên mặt luôn mang theo nụ cười trẻ con không đứng đắn như Kise, hiện nay kí hiệu trên bả vai đã là bốn sọc kẻ. 

Kise sau khi tốt nghiệp trung học, khí chất ngày càng thành thục cộng thêm chiều cao nổi bật, chính là độ tuổi thành công nhất của nghề người mẫu, một năm thu nhiều đến nỗi khiến người khác phải đỏ mắt, nhưng hắn lại đột nhiên từ bỏ cơ hội tiến quân vào ngành giải trí, ghi danh vào làm phi công. Rời bỏ ngành giải trí đã nhiều năm, nhưng những fan hâm mộ vẫn chưa quên Kise, mỗi lần chuẩn bị cất cánh, Kise đứng lên phát biểu sau khi thành cơ trưởng, trong đám hành khách sẽ luôn có mấy fangirl la hét ầm ĩ. 

Kise Ryota, ngoại trừ vấn đề với Kuroko, thì luôn là người thành công trong cuộc sống. 

Không thể không nói, chuyện của Kuroko và Akashi lúc ấy đã để lại cho hắn tác động rất lớn. 

"Kuroko-cchi, tớ vừa kết thúc một chuyến bay quốc tế rất dài, còn chưa kịp nghỉ ngơi, bệnh viện đã điện thoại đến. Nhưng mà, tớ vẫn nhớ mua quà cho Kuroko-cchi nha, là dầu ô liu thượng hạng của Ý đó nha QAQ" Kise vừa thấy Kuroko liền chuẩn bị nhào đến, lại bị Midorima từ phía sau túm cổ kéo về. 

"Midorima-cchi, cậu không thể như vậy TUT "

"Kise cậu mau để ý đến cảm xúc bây giờ của Kuroko một chút đi, cậu muốn cho cậu ấy bực bội đến chết sao?" Midorima lúc đó tiện tay tìm một nhà vệ sinh ném Kise vào trong. Lơ đi tiếng gào khóc của Kise, "Không có nhét cậu vào bồn cầu mà ấn nút xả, tôi đã gọi là rất nể tình bạn học rồi đấy!"

Khi dễ Kise xong, Midorima vỗ vỗ vai Kuroko, "Không cần lo lắng, Akashi ở phòng bệnh trên tầng sáu, tôi dẫn cậu lên nhìn hắn. Đã không sao rồi." 

Lúc Kuroko hoảng hốt đi theo Midorima vào trong thang máy, mới nhớ ra hỏi, "Akashi là bị như thế nào?" 

"Theo như hắn nói là lúc lái xe thì ngủ quên. Mặc dù tôi đối với những lời này không thể nào tin được, nhưng mà tôi phát hiện ở trong máu của hắn còn một ít □□ tàn dư (1)." Midorima từ trên bàn làm việc của Takao lấy được bệnh án của Akashi, lật xem một chút. "Cũng may hắn trước khi mất đi ý thức nhảy ra khỏi xe, nếu không..." 

"Akashi lúc ấy ở nơi nào?"

"Ở đường quốc lộ Panshan (2), hay nói cách khác, xe của hắn bây giờ đang ở trong biển." 

"Ọe..." Kuroko sắc mặt trắng nhợt, một cỗ buồn nôn xông lên, đồ ăn buổi tối thiếu chút nữa từ trong cổ họng trào ra. "Vậy toàn bộ vật chứng đều mất?" 

"Cậu không sao chứ?" Midorima quan sát Kuroko một chút, "Cậu có phải cảm thấy vô cùngkhó chịu, cổ họng như bị bỏng, và có triệu chứng choáng váng đầu?" 

Kuroko gật đầu một cái, đỡ lấy cánh tay sờ lên trán cậu của Midorima, "Tôi không có bị cảm." 

Nhưng mà Midorima rất khác thường kéo lại cánh tay đang tránh né của Kuroko, "Cậu phải cùng tôi đi xét nghiệm!"

"Không được, Midorima-kun, tớ rất khỏe, chỉ thì hơi mệt chút mà thôi!"

"Kuroko cậu có nghĩ đến hay không, nếu như cậu nói cậu cảm thấy không thoải mái với Akashi sớm một chút, để hắn đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra, chuyện này sẽ không xảy ra?" Midorima trợn mắt nhìn Kuroko, kéo mạnh tay cậu, "Kuroko cậu cũng chưa hề nghĩ đến, ngay từ đầu cậu mới là mục tiêu tấn công chứ?" 

Bị người khác nói thẳng vào tâm lí như vậy, cả người Kuroko căng cứng, "Midorima -kun.... Xin buông tay!"

Ngay tại lúc hai người trong thang máy giằng co, thang máy đã đến nơi, cửa vừa mở ra, Kuroko bất ngờ cùng Akashi đang đứng bên ngoài thang máy đối mặt. 

"Akashi-kun... Không sao chứ?" Nhìn băng gạc quấn trên mặt Akashi, cùng cánh tay trái còn treo trên ngực, Kuroko cảm thấy trái tim treo lơ lửng của mình cuối cùng đã trở về chỗ cũ. Mà Akashi thấy Kuroko trong thang máy cũng sững sờ.

"Tôi không phải nói không cho phép thông báo cho hắn tới sao?" Ánh mắt sắc bén của Akashi quét lên Midorima, Midorima nhún nhún vai tỏ vẻ vô tội. Xem ra Kise không có ở đây, tên đầu sỏ đã may mắn thoát được một kiếp. 

"Trở về đi thôi. Tôi không có chuyện gì." Akashi nhìn lướt qua Midorima, rất tự nhiên để Kuroko đỡ vai hắn, đi vào thang máy. 

(Không có chuyện gì). Là lời an ủi tốt nhất của Akashi với Kuroko. 

Chỉ có bản thân Akashi mới biết, khi sự cố xảy ra, hắn quyết tâm cho dù liều mạng cũng phải trở về bảo vệ Kuroko, giãy giụa đâm kéo vào tay mình mới có thể lấy lại ý thức cùng khí lực mở cửa xe. 

May mà Kuroko không có ở cùng với mình. Đây là khi Akashi chật vật nằm vắt trên hàng rào, cảm thấy may mắn duy nhất. 

Nhưng khi nhìn thấy Kuroko mặt đầy lo lắng xuất hiện trước mặt mình, hắn vẫn là không nhịn được lửa giận trong lòng. Vô hình hỏa khí. Người này không có một chút ý thức an toàn hay sao?

Rốt cuộc là ai, như thế nào có thể đem □□ thông qua cái gì đặt ở trên xe mình? Đây là vấn đề đầu tiên Akashi muốn giải quyết.

"Xe đã kéo lên được chưa?" Akashi quay đầu nhìn Midorima. 

"Đang trên đường kéo đến phòng thí nghiệm rồi." Midorima đẩy kính, "Cậu cứ yên tâm đi, ngay khi có một chút manh mối, tôi sẽ đưa ngay cho cậu." 

Lấy được câu trả lời hài lòng, Akashi vỗ vai Kuroko. 

"Akashi-kun..." Kuroko còn đang há mồm chuẩn bị nói cái gì, lại bị tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt, điện thoại của cả hai cùng vang lên một lúc. 

Kuroko đành phải im lặng, nhận điện thoại. 

Cúp điện thoại, hai người đồng thời nhìn nhau một cái, từ trong ánh mắt của đối phương, cơ bản đã biết, nội dung điện thoại là giống nhau, "Hung thủ lại xuất hiện!"

Ngay tại khi xuống taxi chạy đến hiện trường, Kuroko đột nhiên lên tiếng.

"Akashi-kun, mặc dù cảm thấy cậu sẽ không muốn trả lời, nhưng tớ vẫn muốn trịnh trọng hỏi cậu một vấn đề." 

Đang mở điện thoại di động Akashi gập lại, cười một tiếng, "Tetsuya vẫn nghiêm túc như vậy a, nói đi." 

"Tại sao bệnh viện không có thông báo cho tớ?" Kuroko cắn răng, không biết vì sao, cậu muốn biết tại sao. Theo lý mà nói, Akashi bị trúng □□, như vậy bị đưa đi bệnh viện tất nhiên là hôn mê, bệnh viện sẽ dựa vào điện thoại của bệnh nhân mà thông báo cho người nhà hoặc bạn. Căn cứ thứ tự tên, tên mình phải ở trước tên của Kise, ngay cả Kise còn được thông báo, vậy mà mình lại không ở trong phạm vi này. 

Akashi bật cười một tiếng, "Nếu như cậu có thể bắt được kẻ này, tôi liền nói cho cậu tại sao."

Kuroko mím môi một cái, quay đầu lại, ánh mắt nhưng bộc phát sự kiên định.

'Vẫn là giống như trước đây, hơi khích một tí là sẽ càng cố gắng như một đứa trẻ a.' Nhìn phản ứng của Kuroko, trong lòng Akashi không khỏi vui vẻ. 

Hiện trường so với một loạt hiện trường vụ án trước đây càng thêm quỷ dị phức tạp, đôi mắt của thiếu nữ vẫn không thấy. Hốc mắt trống rỗng tố cáo hung thủ ở hiện trường, mà cách đó một thùng rác, chính là một trong những đường phố thương mại sầm uất nhất của Tokyo, Scene. Cảnh sát ở hiện trường không đành lòng nhìn liền lấy một tấm vải phủ lên mặt thiếu nữ, để cầu lấy được một chút trong lòng an ủi.

Akashi cùng cảnh sát ở hiện trường chào hỏi, sau đó đưa cho Kuroko một đôi găng tay cao su. "Mở mí mắt cô ấy ra, nhìn một chút."

Kuroko không nói gì, ngồi xổm xuống cẩn thận kiểm tra. Mùi máu tanh nồng nặc cho dù đã ngửi qua bao nhiêu lần, cũng để cho người ta cảm thấy chán ghét, Kuroko nôn khan một cái, vừa nghĩ tới không muốn bị Akashi-kun coi thường, cậu hít thở sâu điều chỉnh tâm tình, tiếp tục nghiên cứu.

"Akashi tham trưởng, chào ngài." Một nhân viên khám nghiệm tử thi ở hiện trường nhìn thấy Akashi lập tức cầm sổ khám nghiệm đi tới. Sau khi đàng hoàng chào hỏi, nhân viên khám nghiệm tử thi bắt đầu báo cáo tình huống ở hiện trường: "Nạn nhân tên là Kimura Keiko, 16 tuổi, là học sinh trung học gần đây, cha mẹ nói tối nay cô ấy vẫn chưa về nhà..."

"Tôi không phải công an đăng kí hộ khẩu, phiền cậu trực tiếp nói cho tôi một số chuyện tôi chưa biết đi." Akashi cũng không quay đầu lại hỏi, trong giọng nói lộ ra ít lạnh lẽo để cho đối phương không khỏi rùng mình một cái, không trách mới vừa rồi tiền bối nói không nên đi trêu chọc hắn, người này thật sự là quá đáng sợ.

"Ách... Cơ bản phán đoán thì nguyên nhân tử vong là cổ họng bị cắt đứt dẫn đến nghẹt thở, nguyên nhân tử vong thật sự thì còn cần kiểm tra chính xác mới đưa ra kết luận được." Nhân viên khám nghiệm tử thi báo cáo xong chào một cái, "Còn cần rất nhiều việc." 

"Còn cần rất nhiều việc?" Akashi nhướng mày.

"Vâng!"

"Cậu sẽ phải chịu trách nhiệm cho tiếng "Vâng" này đấy!" Akashi từ trong tay hắn rút tờ báo cáo ra cắt thành từng mảnh vụn, "Tetsuya, nói cho tôi biết kết luận của cậu." 

"Vết thương ở cổ họng được cắt rất gọn gàng, lưỡi đao sắc bén, thủ pháp thuần thục. Xung quanh con ngươi bị cắt bỏ rất sạch sẽ, người này có kiến thức giải phẫu, hơn nữa mặc dù cho đây là ngõ hẻm, nhưng cách thành phố nhộn nhịp rất gần, cho nên có thể cho rằng hung thủ cầm công cụ chuyên nghiệp, động tác thành thạo. Trên tay nạn nhân có rất nhiều vết thương chống cự, cho thấy đã từng gắng sức giãy dụa, cho thấy hung thủ rất dễ dàng khống chế nạn nhân." Kuroko tháo găng tay ra, thật nhanh nói ra một chuỗi các phân tích, khiến nhân viên khám nghiệm tử thi kia phải sửng sốt một hồi. 

"Vậy cậu thử nói xem là công cụ chuyên nghiệp gì. Công cụ chuyên nghiệp thì phạm vi rất lớn đấy!" Nhân viên khám nghiệm tử thi cảm thấy có nguy cơ mất việc nghiêm trọng, theo bản năng muốn phản bác lại Kuroko. 

Kuroko quay đầu nhìn thi thể suy nghĩ hồi lâu, có chút mờ mịt nháy mắt một cái.

"Cái thìa." Akashi nhìn thấy Kuroko có chút bối rối, phỏng đoán cậu cũng đang ôm hoài nghi với loại dụng cụ này. Nhưng công cụ để đào ra vật hình tròn tốt nhất, chỉ có thể là cái thìa mà thôi.

Nhìn thấy học trò nhà mình ở trước mặt người khác để mất thể diện quá lớn, một lão tiền bối ở tổ giám định không biết từ đâu chạy ra kéo tên tiểu tử còn muốn há mồm phản bác kia lại, "Xin lỗi, Akashi tham trưởng, tiểu bối này để cho ngài phải phiền não rồi." 

Đến khi đối phương nói liên tục mấy lời xin lỗi, Akashi cuối cùng phất phất tay coi như là cho đi.

Ngay tại khi Akashi cúi người xuống chuẩn bị nhìn kĩ lại lần nữa, bóng người nấp trong ngõ hẻm bởi vì biên độ biến đổi mà từ bên mặt nhảy vào tầm mắt của Akashi. 

Ánh mắt của Akashi từ hồi trung học đã được mọi người gọi là "con mắt đế vương" là có nguyên nhân. So với "Mắt ưng" có thể nhìn ở phạm vi rộng cùng khả năng chuyển đổi thị giác, Akashi lại có khả năng nhìn thấu tương lai một cách dễ dàng. 

Cho dù không quen thuộc địa hình xung quanh, Akashi cũng có thể phán đoán chuẩn xác đường chạy của kẻ khả nghi kia, hơn nữa còn có thể tính toán cách nhanh nhất để chặn đối phương lại. 

Theo ánh mắt của Akashi, Kuroko cũng đã phát hiện ra sự tồn tại của đối phương. Hai người nhìn nhau một cái, không nói cũng hiểu lòng nhau chuẩn bị động tác. Nhưng có lẽ ánh mắt của Akashi cũng đã bị đối phương chú ý đến, gã đàn ông đeo kính râm cùng khẩu trang nhanh chóng chạy vào một cái hẻm khác.

"Đuổi theo!"

Cho dù là trên người bị thương, duy trì cánh tay thăng bằng trong lúc chạy là một trở ngại, nhưng tố chất thân thể ưu việt đã để cho Akashi nhanh chóng đến gần đối phương, kéo lấy cổ áo gã, đồng thời lấy chân quét về phía đối phương. 

Nhưng đối phương cũng không có để cho Akashi làm chủ, xoay người lại đụng một cái, đụng trúng vào vết thương của Akashi, trên cánh tay truyền đến đau nhức khiến Akashi phải hoa mắt. 

"Cẩn thận!" Âm thanh của Kuroko ở phía sau truyền đến, Akashi cả kinh, một đồ vật sáng loáng hướng về mắt hắn đâm xuống.

Kuroko nhưng vào lúc này chợt từ phía sau xông lên, đụng đầu vào hông đàn ông. Thứ đồ sắc bén kia rạch trên tay một đường lớn. Còn chưa rơi xuống đất lại bị gã đàn ông nắm lưng ném ra ngoài, Kuroko cả người va vào vách tường, lực va lớn khiến mắt cậu biến thành một màu đen, nhưng khi vừa tiếp xúc với mặt đất, Kuroko cơ hồ là dựa theo bản năng quỳ một chân trên đất, từ bên hông rút súng ra ngắm, bắn! 

Đối phương cũng không ngờ rằng sẽ có người đột nhiên lao ra, gã mới vừa rồi thậm chí cũng không có chú ý tới có một thanh niên như vậy ở hiện trường. Thấy Kuroko móc súng, gã nhanh chóng xoay người biến mất trong ngõ tối. Kuroko theo hướng gã rời đi bắn hai phát, nhưng cũng chỉ truyền đến tiếng đạn va vào vách tường mà thôi.

"Chớ nổ súng, đạn sẽ bắn trở lại." Akashi cầm tay Kuroko, áp súng của cậu xuống. Cảm giác được cánh tay lạnh như băng của Kuroko run rẩy lợi hại. 

Rất nhanh, chiếc xe cảnh sát thứ nhất theo tiếng súng đã dừng lại ở đầu hẻm, vừa rồi tốc độ của Kuroko và Akashi quả thật quá nhanh, khiến đám cảnh sát theo sau chạy được nửa đường phải bỏ cuộc.

Bất quá tiếng súng vừa vang lên, chỉ huy đang suy nghĩ có nên lục soát cái ngõ này không rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm. Coi như là Akashi quá xốc nổi, không nghĩ đến một người chững chạc như Kuroko lại theo hắn làm ẩu.

"Cậu đang làm cái gì? Vào lúc đó kêu cẩn thận rất nguy hiểm!" Akashi còn ngồi dưới đất liền nắm lấy tay phải của Kuroko, một vết cách rộng 1cm dài xấp xỉ 3cm còn lưu lại trên tay cậu. 

"Thật xin lỗi, tớ là thấy trên tường giống như có vật gì đó, còn tưởng là đồng bọn của gã." Kuroko hít sâu một hơi, tận lực tỉnh táo giải thích.

Akashi nhìn vách tường xung quanh một cái, loáng thoáng quả thật có thể thấy phía trên thật giống như vẽ cái gì. "Vị cảnh sát này, phiền cậu chiếu đèn lên đó." 

Theo ánh đèn mờ mờ chiếu ra, tất cả những người ở đây đều ngây dại, trong hẻm nhỏ chất đầy các vật tạp nham, lại bị người nào đó vẽ đầy những con mắt màu đỏ lên tường. Bởi vì từ đôi mắt đỏ hình thái khác nhau bị vẽ ở trên tường, mà màu vẽ lại vì không khô mà uốn éo chảy dọc xuống khiến người ta liên tưởng đến họ đang khóc trong tuyệt vọng. Nhưng mà, thứ thật sự khiến người khác phải cảm thấy sợ hãi, chính là...

Những con mắt màu đỏ kia thật giống như có sinh mạng vậy, đang gắt gao nhìn chằm chằm vào từng người bên trong ngõ hẻm này.




----to be continued---

Chú thích của editor:

(1): □□ Nguyên văn trong bản gốc là hai cái ô vuông này, ta thật sự cũng không biết nó là cái gì, nên thôi, cứ coi như đấy là một loại thuốc mê gì đó đi (T_T)

(2) Panshan: Cái này là một địa danh thuộc Trung Quốc, ta cũng không hiểu được là bà tác giả nhầm hay là gì nữa (T_T)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro