Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh là ai?



Sống chung cùng một mái nhà, nhưng hai ngày nay, Lưu Chương và Lưu Vũ chưa hề gặp nhau đến một lần. Nguyên nhân là do Lưu Chương cố tình tránh mặt. Hắn nắm rõ thói quen sinh hoạt của Lưu Vũ như lòng bàn tay, nên việc này chẳng khó khăn gì với hắn.

Thông thường, Lưu Vũ sẽ đến chỗ tụ tập của đám Kình Ngư sau giờ học và trở về khá muộn, thậm chí là không về nhà.

Nhưng có vẻ hôm nay là ngoại lệ, cậu trở về từ 8 giờ, tối, quần áo chỉn chu, có vẻ chưa nếm qua máu người khác.

Không có trận đánh nào vào ngày hôm nay.

Do khả năng cách âm của ngôi nhà này khá tệ, nên lúc Lưu Chương đứng ngoài cửa, tiếng quát tháo thô tục của Lưu Hạo đã truyền đến tai hắn. Đa phần đều chửi rủa Lưu Vũ là tai tinh, sao còn chưa chết đi, bao nhiêu lời lẽ thậm tệ đều được ông ta thốt ra một cách lưu loát.

Lưu Chương không thích Lưu Vũ.

Hắn sẽ không đồng tình với Lưu Vũ.

Đồng thời, có chút nực cười với hành động của Lưu Hạo. Bởi vì trước thái độ thờ ơ của Lưu Vũ, cha hắn chẳng khác nào đang đấm vào bông vậy. Lưu Vũ không đau không ngứa, còn cha hắn thì bị chọc cho tức chết.

Lưu Chương cũng không thích dáng vẻ nát bét này của ông ta, từ trên xuống dưới, khắp người toả ra hơi thở bất lực và yếu đuối. Ông ta bị xã hội ngoài kia vùi dập tàn nhẫn, mà cách duy nhất để ông ta giải toả uất nghẹn, chính là trút hết lên đầu kẻ yếu thế hơn mình.

Lưu Vũ không phải kẻ yếu thế, chỉ là cậu ta lười phản ứng với người cha thất bại của mình.

Nói chẳng ngoa, ông ta tồn tại nhờ Lưu Vũ. Hoặc chính xác mà nói, ông ta tồn tại, vì muốn chứng kiến Lưu Vũ bị hủy hoại như thế nào.

"Mày còn không biết hối cải!"

"Chát."

Tiếng động thanh thuý vang lên, sau đó là một khoảng lặng nghẹt thở.

Trong miệng có vị máu tanh, Lưu Vũ ngước mắt lên nhìn người đàn ông phía trên, chẳng mấy khi nở nụ cười nửa miệng đầy châm chọc.

"Hay thật, giờ ông bắt đầu động tay động chân với tôi?"

Mặc dù Lưu Hạo miệng lưỡi độc địa, nhưng bản chất ông ta không hề xấu. Ít nhất so với hai đứa con quen cảnh bạo lực, giao du cùng đám ô hợp, ông ta vẫn có thể được xem là công dân tốt.

Vẻ mặt khinh thường của Lưu Vũ thành công chọc giận cha mình, hô hấp của ông ta bắt đầu trở nên gấp gáp, hai mắt cũng trợn ngược lên. Andrenaline tăng cao kích động mọi tế bào trong người ông ta sôi sục.

Như con quái vật được giải thoát khỏi gông xiềng luân lý.

"Mày là ai mà tao không được phép động tay động chân? Mày là con tao, là con tao thì phải nghe lời tao!"

Lưu Hạo hét lên như kẻ điên, giơ chân đạp lên người Lưu Vũ, "Khốn kiếp, ai cho mày lá gan nhìn tao bằng ánh mắt như thế!"

"Nam không ra nam, nữ không ra nữ, nói, mấy ngày nay mày ở bên ngoài lăng loàn với ai?"

Lưu Vũ được di truyền những nét đẹp nhất của mẹ, ngũ quan thanh tú quá mức. Bình thường không nói cười, sẽ mang đến cảm giác nhu nhược, mà khi cậu híp mắt, nốt ruồi lệ sẽ xô lại thật gần góc mắt. Đối tượng bị ánh mắt đó nhắm đến, khó tránh khỏi cảm giác bị dã thú nhìn chằm chằm, và lo sợ bất cứ khi nào cũng có thể nằm xuống trước móng vuốt của nó.

Hiện tại, Lưu Hạo ngoài mặt thì dữ dằn, nhưng nội tâm đã có chút không thoải mái. Ông ta càng ra sức mà đạp vào vai, vào bụng Lưu Vũ, muốn trốn tránh khỏi tầm mắt sắc bén kia.

"Nhục nhã, đáng xấu hổ, sao mày không chết đi!"

Lưu Vũ nghe vào tai hết, cũng bị đạp không nhẹ, nhưng lại không hề có ý định đánh trả, riêng ánh mắt ngày càng lạnh xuống.

"Này, cha dừng lại được rồi đó." Lưu Chương không nhìn được cảnh này nữa, liền mở cửa xông vào.

Hắn một đường tiến đến, dùng lực lớn mới kéo người cha đang phát điên của mình lùi lại.

Sau đó xách áo ông ta lên ép vào tường, hắn lớn tiếng nói, "Cha còn đánh nó thì đừng trách tôi đưa cha vào tù!"

"Mày... mày... loạn hết rồi... loạn hết rồi..." Gân xanh bên Thái dương Lưu Hạo vẫn chưa lui xuống, báo hiệu mồi lửa giận khác sắp sửa xông đến.

Trước khi Lưu Hạo tiếp tục ầm ĩ lên, Lưu Chương đã mở cửa phòng ngủ rồi đẩy ông ta vào trong, không những vậy còn cố ý khóa trái cửa. Một loạt động tác nhanh đến mức khiến Lưu Hạo không kịp phản ứng.

Lưu Chương mặc kệ tiếng chửi rủa và tiếng đập cửa dồn dập sau lưng, hắn tiến đến bên cạnh Lưu Vũ đang lau máu trên khóe miệng.

Hắn hạ người ngồi đối diện với Lưu Vũ, nét mặt toát ra vẻ nghiêm nghị, "Bỏ ngay suy nghĩ đó đi, đừng tưởng tôi không biết ý định của cậu."

Lưu Vũ chưa từng giỏi kiềm chế. Cậu ta có thể chai sạn trước những lời lẽ cất giấu gai nhọn, nhưng sẽ không bỏ qua cho kẻ chạm vào thân thể mình. Phản kháng trước bạo lực dường như đã trở thành bản năng của Lưu Vũ.

Sở dĩ Lưu Vũ gồng mình chịu đựng cơn tức giận, tất cả đều xuất phát từ kế hoạch của cậu ta.

Lưu Chương biết tỏng ý định của Lưu Vũ, bởi vì tình huống tương tự đã từng diễn ra ở kiếp trước.

Kiếp trước, Lưu Vũ chịu một trận đòn bầm dập, sau đó mang một thân đầy thương tích đi tố cáo cha mình bạo lực gia đình.

Vẻ ngoài yếu ớt và diễn xuất điêu luyện của cậu ta dễ dàng khơi gợi được sự đồng cảm. Cha hắn nhận án quản chế, không được tiếp xúc gần với Lưu Vũ trong vòng 1 năm.

Trong vòng 1 năm này, Lưu Vũ như hổ mọc thêm cánh, liên tục mở rộng quy mô của Kình Ngư.

Đến khi án quản chế kết thúc, Lưu Vũ đã dọn đi nơi khác, cũng bỏ học, gần như cắt đứt mọi quan hệ với bọn họ.

Về phần Lưu Chương, cũng vì lần đó mà xảy ra mâu thuẫn với Lưu Vũ. Mặc dù vẫn hoạt động trong Kình Ngư, nhưng rõ ràng chỉ còn trên danh nghĩa, Lưu Vũ bên kia cũng mở một mắt nhắm một mắt, mặc hắn thích làm sao thì tùy. Hơn nữa, thời gian đó Lưu Chương còn có Cao Khanh Trần bên cạnh, thật sự không rảnh hơi đâu mà quan tâm đến băng nhóm.

Mãi đến khi vụ việc kia xảy ra, hắn mới gọi điện cho Lưu Vũ, cũng là cuộc gọi cuối cùng.

Nội dung rất đơn giản.

"Giúp anh bảo vệ Tiểu Cửu."

Tiếng cười khẽ của Lưu Vũ cắt đứt dòng hồi tưởng Lưu Chương, khiến hắn không thể không nhìn thẳng người em trai mà mình đã từng rất cưng chiều.

Lúc này đây, vẻ mặt của Lưu Vũ có hơi vặn vẹo, nửa như đang cười, nửa lại như kìm nén lửa giận, đáy mắt tối tăm không thấy một tia sáng.

Cậu thốt ra một câu nói nhỏ nhẹ nhưng lại khiến Lưu Chương lạnh toát sống lưng.

"Anh là ai?"

Không khí bỗng chốc bị cô đặc lại.

Tiếng gió lùa vào trong hốc cửa nhỏ hẹp, tiếng chiếc đèn thả chao đung đưa kẽo kẹt, tiếng đập cửa, quát tháo sau lưng, tất cả đều như bị hút vào ánh mắt của Lưu Vũ, và chết lặng ngay tức thì.

Dưới ánh sáng mờ tối trong phòng, biểu tình của Lưu Vũ cực kỳ đáng sợ, tưởng như giây sau có thể bóp chết người đối diện nếu hắn ta không thể đưa ra một câu trả lời thuyết phục.

Lưu Chương khẽ nuốt nước bọt, nhìn thẳng Lưu Vũ, dõng dạc mà trả lời.

"Tôi là Lưu Chương."

Lưu Vũ hơi nheo mày dò xét, nửa tin nửa ngờ, sau lại kết luận.

"Anh không phải AK Lưu Chương mà tôi biết."

Mặc dù Lưu Chương đã cố gắng tỏ ra bình thường và che giấu việc mình sống lại. Nhưng có một số phản ứng đã ăn sâu vào trong tiềm thức, khiến hắn không có khả năng khống chế được. Ví dụ như cách hắn giữ gìn Tiểu Cửu, lại ví dụ như ánh mắt chán ghét hắn dành cho Lưu Vũ, đều không thể giấu giếm.

Mà trong khi đó, Lưu Vũ là một kẻ rất tinh ý.

"Tôi tưởng rằng anh thay đổi là vì anh ta." Lưu Vũ khẽ chớp mắt, đứng dậy châm một điếu thuốc, "Nhưng thay đổi đến mức như biến thành một người khác, thì nên cân nhắc nhiều chút."

Từng vòng khói lượn quanh Lưu Vũ, làm lu mờ biểu cảm của cậu ta, đồng thời khiến giọng nói của cậu ta trở nên ảm đạm, "Nhưng tôi nhận ra bản chất của anh vẫn vậy, yêu ghét rõ ràng."

"Tôi..." Trong phút chốc, Lưu Chương cảm thấy dường như Lưu Vũ đã nhìn thấu tất cả, định nói gì đó, lại cảm thấy khó mở miệng.

Lưu Vũ thở dài, "Tôi không quan tâm điều gì khiến anh thay đổi, cơ mà thái độ của anh đối với tôi, khiến tôi rất buồn phiền." Đoạn, cậu ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Lưu Chương, "Nghe Viễn ca nói, anh muốn rời Kình Ngư?"

Lưu Chương một bên thầm mắng cái tên Bá Viễn này đúng là chẳng giữ được bí mật gì, một bên lại bình tĩnh thừa nhận, "Đúng vậy."

Khóe miệng Lưu Vũ hơi cong lên, "Tôi cho anh cơ hội."

Cậu tiến đến gần chỉnh lại cổ áo nhăn nhúm của Lưu Chương, thì thầm, "Chủ nhật tuần này có hoạt động, anh tham gia đi."

Lưu Chương thừa biết Lưu Vũ chẳng thể dễ dàng buông tha hắn.

Mà hắn cũng đã lờ mờ dự đoán được kết cục của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro