[All Bách Lý] Vào quán cà phê mèo với việc đi vào thanh lâu có gì khác biệt?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giả thiết riêng: bối cảnh hiện đại, ngoại tr Bách Lý ra thì nhng người khác đều là mèo.

Đây là giai đoạn chuyển tiếp giữa mùa hè và mùa thu, những đám mây trên trời nhanh chóng trôi đi như thể đang muốn nói "tan làm đi, tôi mệt rồi".

Bách Lý Đang Quân đang muốn nhanh chóng về nhà chiều chuộng Tiêu Nhược Phong lại bỗng nhìn thấy một quán cà phê mèo có tên Thiếu Bạch này làm cậu không thể không ngừng lại bước chân, sau đó nhìn trái nhìn phải lén la lén lút mà đi vào.

Nếu như bạn đang muốn hỏi, Tiêu Nhược Phong là ai?

Thì Bách Lý Đông Quân sẽ trả lời rằng đó là con mèo do Thái Hậu nương nương nhà cậu ban thưởng cho. Sau khi bà tự mình lựa chọn cẩn thận, cuối cùng cũng đã chọn ra được một vị chủ nhân. Bình thường hắn rất Phật hệ, không thích tranh giành, chỉ có chủ động chạm vào mới có thể nhận lại được một chút sự chú ý.

Tại sao lại đặt tên theo tên người? Vì Thái Hậu nương nương nhà cậu thích, bà luôn nói Tiêu Nhược Phong có một loại cảm giác như là Bạch Nguyệt Quang. Tôi nghĩ rằng bởi vì nó có màu lông trắng như tuyết nên đã khiến bà ấy lầm tưởng nó như vậy.

Người bạn đồng hành thường ngày cũng chỉ có Lôi Mộng Sát của Lôi gia. Đó chỉ là những cuộc nói chuyện nhỏ, rốt cuộc là những lần chúng meo meo meo là đang nói cái gì!

Trong lúc Bách Lý Đông Quân đang nghĩ về mèo nhà mình thì chủ cửa hàng bước đến, để lộ ra hàm răng tiêu chuẩn có đủ tám cái nhìn Bách Lý Đông Quân nói: "Tiên sinh, tôi là Nam Cung Xuân Thuỷ là chủ của cửa hàng này, tôi dẫn ngài đi xem chúng."

Chưa đợi Bách Lý Đông Quân bước vào thì ánh mắt cậu đã bị thế giới meo meo này mê hoặc rồi. Bách Lý Đông Quân ở trong này ngốc hơn một giờ đều muốn quên luôn con mèo nhà mình.

Trước lúc cậu vẫn chưa đi vào liền có một con mèo xanh đi đến, Bách Lý Đông Quân nâng chân nó lên, bắt đầu chạm bên này sờ bên kia, đến cả đầu và mông cũng không thoát khỏi tay cậu.

Cuối cùng, Bách Lý Đông Quân ngồi trên mặt đất gãi gãi cằm nó ra vẻ hiểu biết nói: "Thì ra đây là một con mèo màu xanh! Sao nhìn khó chịu như vậy?" Chà chà mạnh thêm hai lần "Có phải ông chủ không chăm sóc tốt cho mày đúng không? Đúng không hả? Tiểu Mi Mi."

"Tách tách."

"Anh đang làm cái gì đó

"Tôi đang ghi chép lại, một thời khắc đẹp giữa mỹ thiếu niên và người đẹp Tư Không Trường Phong! Nói đến Tư Không Trường Phong này nha, Tôi chưa bao giờ thấy nó thân thiết với ai đến vậy. Haizz, nó là một con mèo hoang được một người tốt bụng gửi đến đây. Tôi mới chuyển đến đây không lâu, trước kia mở ở Thiên Khởi không phải cái tên này mà lúc đó tên là Học Đường Văn Hoá. Cũng chính vì cái tên này mà tôi bị mất tiền, rất nhiều người lầm tưởng đây là một lớp luyện thi." Nam Cung Xuân Thuỷ thương tâm nói.

"Thiên Khởi, Học Đường, a vậy là tôi đã gặp Tư Không Trường Phong, khi đó tôi vốn dĩ muốn nuôi nó, nhưng vì lúc đó đang chuyển nhà không thuận tiện nên tôi chỉ có thể để nó ở trước cửa nhà anh." Đương nhiên là Bách Lý Đông Quân sẽ không nói là cậu cho rằng đây là lớp luyện thi, nghĩ rằng trong đó sẽ có rất nhiều học sinh.

"Nếu nó và cậu đã có duyên như thế thì cậu mang nó đi đi."

"Tôi..."

Bách Lý Đông Quân đứng lên suy nghĩ nên nói cái gì liền cảm giác được dưới chân có chút ngứa. Vốn nghĩ là Tư Không Trường Phong muốn tôi đưa nó về nhà nhưng ở nhà đã có một thành viên rồi. Vốn muốn an ủi nó một chút nhưng khi cuối đầu xuống lại thấy một bé mèo lông dài khác, trông rất giống với con trước kia cậu từng nuôi.

"Không phải chứ huynh đệ, cậu được thật đấy. Có thể khiến cho hai đoá hoa cao lãnh của tiệm tôi đều quỳ dưới quần tây của cậu! Đây là Diệp Đỉnh Chi, tự mình chạy đến đây, cũng không biết chủ nhân sẽ ra sao khi lạc mất con mèo ngoan như thế!"

"Diệp Đỉnh Chi, thú vị thật nha ông chủ, sao mèo nhà anh đều là đặt theo tên người vậy!"

"Cũng không hẳn, con đang ngủ tên là A Hoa, con đang liếm bên cạnh gọi là Tiểu Phương, còn một con là Tiểu Địch nữa. Ba đứa không bao giờ tách ra khỏi nhau một bước, khiến đầu tôi đau hết cả lên!"

"Mà ngoại trừ cậu ra, tôi chưa bao giờ thấy cả hai chủ động như vậy, xem ra chúng ta có duyên phận. Cậu và bọn chúng cũng có duyên chi bằng cậu nuôi luôn cả hai đi."

Bách Lý Đông Quân không hiểu tại sao anh ta cứ luôn giới thiệu mèo cho mình, chỉ có thể kết luận lại rằng anh ta muốn kiếm tiền.

Nam Cung Xuân Thuỷ: Trời ơi oan cho tui quá, là do bọn họ ép tui làm như vậy.

"Mày sẽ không phải là Vân ca đi!"

"Meo." Một đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cậu, Bách Lý Đông Quân vô thức đắm chìm vào trong ánh mắt ấy.

"Meo meo meo meo meo meo" Tư Không Trường Phong có chút tức giận khèo khèo tay Bách Lý Đông Quân, như đáng oán trách y có tình mới liền quên đi tình cũ.

Nhìn thấy ánh mắt tủi thân của Tư Không Trường Phong, tim Bách Lý Đông Quân đều tan chảy rồi. Sau khi chơi với bọn chúng một lúc, Bách Lý Đông Quân bỗng nhìn chằm chằm vào Tiểu Hoa ở bên kia. Tiểu Hoa là một bé Ragdoll, đều nói Ragdoll là giống mèo xấu nhất nhưng con người lại rất thích chúng.

Thế nhưng vừa tiến đến hai bước liền bị Tiểu Địch cảnh cáo rồi! Tư Không Trường Phong nghe được liền không vui, lao tới đánh nhau với Tiểu Địch, còn Diệp Đỉnh Chi thì chạy vòng tròn bao quanh Bách Lý Đông Quân bên trong. Làm nũng không muốn cậu chạm vào Tiểu Hoa.

Những điều hạnh phúc bao giờ cũng rất ngắn ngủi.

"Mong chờ lần ghé thăm tiếp theo của cậu! Cậu thực sự không muốn mang chúng đi sao?" Nam Cung Xuân Thuỷ chỉ vào hai con mèo đang nhìn Bách Lý Đông Quân với vẻ mặt đáng thương.

Bách Lý Đông Quân cũng không nỡ rời xa bọn nó, nhưng cậy vẫn luôn muốn hỏi ý kiến ​​của Tiêu Nhược Phong!

Trước khi vào nhà Bách Lý Đông Quân vẫn có chút chột dạ. Vì thế nên cậu lấy giấy ướt từ trong túi ra lau tay một mình.

Sau khi vào nhà, cậu liếc nhìn Tiêu Nhược Phong đang tình cờ nằm trên tủ đợi mình về "Hi" Bách Lý Đông Quân mang theo tâm trạng chột dạ mà chào hỏi. Cậu có cảm giác như mình bị phu nhân bắt được khi vừa từ thanh lâu trở về.

Bách Lý Đông Quân như thường ngày muốn sờ đầu nó, nhưng trong phút chốc nổi lên ý đồ xấu, cậu duỗi tay bước qua luôn.

Tiểu Kịch Trường:

Nam Cung Xuân Thuỷ nhìn bọn họ: "Còn không biến trở lại? Cậu ấy đi mất dạng luôn rồi, các cậu có thể thành công không? Hai cậu nói xem, nếu như tôi chỉ có thể cho một con, cậu ấy sẽ muốn ai?"

"Meo" (Tôi)

"Tôi." Diệp Đỉnh Chi biến lại thành người nói "Tôi muốn đi gặp cậu ấy rồi, bái bai, Tư Không Trường Phong."

"Meooooo." (Phẫn nộ kéo dài giọng)


"Cũng không biết gửi Tiêu Nhược Phong đến đó, hai đứa nó có thể bồi dưỡng tình cảm được hay không?"

"Phu nhân, đây là nguyên nhân em muốn cậu ấy dùng hình dạng mèo để qua đó hả?

"Ông cam tâm tình nguyện tặng con trai mình đi sao? Tôi chỉ là muốn gây một chút khó khăn cho xú tiểu tử muốn bắt cóc Đông Quân nhà mình thôi."

"Phu nhân thật có lí lẽ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro