[Diệp Bách] Ban ngày gọi Đông Quân, ban đêm Đông Quân gọi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tóm Tắt: Hai người trở về Trấn Tây Hầu phủ. Ban ngày, Bách Lý Đông Quân dựa vào sự giúp đỡ của tổ phụ và phụ mẫu điên cuồng trêu chọc Diệp Đỉnh Chi, nhưng lại nhất định không chịu hôn. Cho đến buổi tối, Diệp Đỉnh Chi liền trèo cửa sổ đi vào.

                                            1.

Cả hai đã xác định tình cảm được một thời gian rồi, nhưng lại chưa bao giờ trở về thành Càn Đông.

Dạo gần đây không có việc gì làm, tình cờ lại đi ngang qua thành Càn Đông nên Bách Lý Đông Quân cùng Diệp Đỉnh Chi thảo luận có nên hay không trở lại thành Càn Đông gặp người thân của y, dù sao thời gian hai người ở bên nhau không hề ngắn, cũng đến lúc nên gặp mặt gia trưởng rồi.

Diệp Đỉnh Chi do dự hồi lâu, nhưng cuối cùng cũng đã đồng ý.

Thật ra trước đây Trấn Tây Hầu phủ đã giúp cả hai rất nhiều, vả lại đối xử với hắn cũng rất tốt.

Nhưng bây giờ hắn lại bắt cóc Meo Meo duy nhất của Trấn Tây Hầu gia đi rồi. Diệp Đỉnh Chi không phải là sợ lão Hầu Gia sẽ nổi giận lôi đình cho hắn vài cái bạt tay hay vài cây gậy, hắn chỉ lo lắng sẽ không cho Bách Lý Đông Quân qua lại với mình nữa.

                                              2.

Bách Lý Đông Quân phát hiện, kể từ ngày y bảo với Diệp Định Chi là sẽ trở lại thành Càn Đông, mỗi ngày Diệp Đỉnh Chi bắt đầu chải chuốt và ăn mặc kỹ càng. Trên đường đi về có thứ gì thì căn bản hắn đều mua hết tất cả, cả cổ xe ngựa tất cả chất đầy những thứ hắn đem về, rất rực rỡ muôn màu.

Đây quả là một phát hiện lớn! Không nghĩ đến người luôn bình tĩnh, ung dung dù có bất cứ chuyện gì xảy ra như Vân ca, lại có một ngày không thể ngồi yên, thậm chí ngày nào cũng là một mặt đầy lo lắng, căng thẳng như hôm nqy.

Tình trạng này tiếp tục kéo dài cho đến khi tới Trấn Tây Hầu phủ. Diệp Đỉnh Chi giống như đang học thuộc lòng, nói với lão Hầu gia sau này sẽ đối xử với Bách Lý Đông Quân thật tốt, bắt đầu thao thao bất tuyệt.

"Con sẽ đối xử với Đông Quân thật tốt, sau này con có thể làm được rất nhiều thứ, nhất định sẽ..."

Diệp Đỉnh Chi mới nói được một nữa, liền cảm thấy có thứ gì đó lạnh lẽo đang chậm rãi bò lên bắp chân mình, Diệp Đỉnh Chi ngẩng đầu nhìn Bách Lý Đông Quân đang đối mặt với mình, người này đang nhìn vào hắn một cách khiêu khích.

                                            3.

Lão Hầu gia nhấp một ngụm rượu, "Sao không nói nữa?"

Diệp Đỉnh Chi nhíu mày, ra hiệu y đừng tiếp tục làm loạn nữa, nhưng cái người này hình như lại tỏ vẻ như là không nghe thấy lời nhắc nhở của mình mà vẫn đang tiếp tục, Diệp Đỉnh Chi chỉ có thể cắn răng tiếp tục nói.

"Con nhất định sẽ..." Nhưng lúc nói chuyện lại cực kỳ khó khăn.

Dưới gầm bàn, chân y lại cứ tiếp tục mày mò bò lên, Diệp Đỉnh Chi lùi về sau một bước, bàn chân của Bách Lý Đông Quân tựa hồ đã tự động định vị được vị trí mà tiếp tục đuổi theo, bắt đầu càng quá mức tiếp tục trèo lên trên.

Diệp Đỉnh Chi không ngờ Bách Lý Đông Quân lại to gan như vậy, nhưng không biết tại sao người ngồi sau dường như một chút cũng không để ý đến. Trên mặt vẫn mang theo nụ cười, thậm chí có vẻ như một chút cũng không cảm thấy có gì đó không đúng.

Diệp Đỉnh Chi nghiến nghiến răng, tối nay nhất định phải trừng phạt tiểu tử này thật tốt, lại không xem xét tình huống mà chuyện gì cũng đều dám làm.

                                              4.

Nhưng sau khi Bách Lý Đông Quân làm như vậy, hắn lại không khẩn trương như thế nữa.

Nhanh nhẹn nói xong, Diệp Đỉnh Chi ngay lập tức đứng dậy, ngại ngùng nhìn về người nhà Trấn Tây Hầu, "Mong mọi người tin tưởng mà giao tiểu Bách Lý cho con."

Mọi người không ai nói gì nhưng cũng không có phản đối.

                                               5.

Cho đến buổi tối, Ôn Lạc Ngọc tự mình sắp xếp phòng cho cả hai theo đường chéo.

Ban đêm, Bách Lý Đông Quân dựa vào cửa sổ uống rượu, nhìn thấy ánh nến ở phòng phụ mẫu đã bị dập tắt. Bách Lý Đông Quân trong nháy mắt nhận thấy mối nguy cơ đang gần kề, hôm nay chơi ngu rồi. Đang muốn đóng cửa sổ lại bỗng nhiên có một đôi bàn tay to lớn trực tiếp tóm được tay của Bách Lý Đông Quân.

"Tiểu Bách Lý, sợ cái gì?" Diệp Đỉnh Chi trực tiếp trèo qua cửa sổ đi vào, giúp Bách Lý Đông Quân đóng luôn cửa sổ "Không phải muốn đóng cửa sao, ca ca giúp đệ đóng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro