Tứ Hải đều là huynh đệ của ta 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Vũ người con trai thứ bảy của Minh Đức Đế , không phải là đứa con tài giỏi nhất của ông , nhưng chắc chắn là đứa con trai ông yêu quý nhất . Không phải vì hắn , chỉ là bởi vì mẹ hắn là phi tử được Minh Đức Đế sủng ái nhất . Mọi người đều biết Trần Phi là phi tần được Minh Đức Đế sủng ái , nhưng không ai biết lai lịch thực sự của nàng . Có tin đồn rằng khi Minh Đức Đế vẫn còn là Cảnh Ngọc Vương , thì thủ lĩnh của Ảnh Tông đã gả con gái của mình cho Cảnh Ngọc Vương để có thêm quyền lực . Không ngờ người đẹp lại xui xẻo , gả vào Cảnh Ngọc Vương Phủ không lâu thì Tương Tiêu Ngọc qua đời . Mặc dù Minh Đức Đế vẫn tin tưởng Dịch Gia sau khi lên ngôi , nhưng ông cũng tin tưởng tứ thủ hộ Thiên Khải Thành . Điều này khiến Ảnh Tông cảm thấy bất an , vì vậy Ảnh Tông đã tìm kiếm những nữ nhân xinh đẹp trên thế gian , nhận họ làm con gái nuôi và sau đó " tiến cử " họ cho Minh Đức Đế

Dịch Gia đã tiến cử rất nhiều mỹ nhân nhưng nữ nhân tên Dịch Nhu này mới được chọn lựa . Bởi vì nàng quá xinh đẹp , dùng từ khen ngợi vẻ đẹp này đối với nàng cũng không quá lời . Ngay cả Minh Đức Đế , người vô cùng yêu thương Hoàng Hậu của mình , cũng không thể từ chối một người đẹp như vậy nên đã giữ nàng lại . Từ đó trở đi , nàng được ngàn vạn ân sủng . Dịch Nhu xinh đẹp và giản dị , nhưng trong hoàng cung ăn thịt người không nhả xương này , nàng ấy giống như một con thỏ trong hang sói .

Nàng không biết cách tiếp cận với các phi tần khác , thậm chí còn ngại ra ngoài . Minh Đức Đế rất thương nàng và miễn cho nàng việc phải đến thỉnh an Hoàng Hậu mỗi ngày . Hoàng Hậu không hài lòng vì một người nữ nhân xuất thân hèn mọn lại được sủng ái như vậy , nên đã đến Trùng Hoa Cung để làm nhục Dịch Nhu .

Ngày hôm sau , Minh Đức Đế phong Dịch Nhu làm phi tần và phong cho nàng ấy tước hiệu là Trần . Từ " Trần " chủ yếu được dùng để khen ngợi và ca ngợi Hoàng Đế . Dùng từ này làm phong hiệu đã thể hiện tình yêu của Hoàng Đế dành cho nàng .

Sự ưu ái của Minh Đức Đế dành cho Dịch Nhu đã gây sốc cho các phi tần và các quan lại trong triều . Các cận thần đã tâu lên tấu chương khuyên nhủ ông . Ngay cả Hồ Hoàng Hậu cũng khuyên ông không nên sủng ái Dịch Nhu như vậy , nhưng Minh Đức Đế đã phớt lờ và thậm chí còn xây dựng lại Trùng Hoa Cung cho Dịch Nhu .

Sau khi trùng tu xong , Trùng Hoa Cung rực rỡ với ánh ngọc trai và các bảo vật khác . Minh Đức Đế nhìn xong nắm lấy tay Dịch Nhu , hài lòng nói :

- Cung điện như thế này thật xứng đáng với nàng

Để bảo vệ Dịch Nhu , người không hiểu được sự nguy hiểm của những người trong hoàng cung sâu thẳm . Minh Đức Đế thậm chí còn chuyển giao đệ tử đáng tự hào nhất của Ảnh Tông là Lạc Thanh Dương trở thành hộ vệ thân cận , để canh giữ Trùng Hoa Cung . Không ai ngoại trừ Minh Đức Đế được phép tiếp cận Trùng Hoa Cung cả


Một năm sau khi Dịch Nhu vào cung , nàng sinh ra Tiêu Vũ người con trai thứ bảy của Hoàng Đế . Minh Đức Đế vui mừng khôn xiết và tuyên bố sự ra đời của đứa trẻ này với thế gian và ban lệnh đại xá cho toàn thiên hạ . Dịch Nhu thân thể yếu ớt , sinh ra đứa bé này tựa hồ đã hao tổn sức lực của nàng . Từ đó trở đi nàng không thể chịu đựng được bệnh tật , cũng không thể rời khỏi Trùng Hoa Cung . Nhưng nàng vẫn không đánh mất Thánh Ân của mình . Minh Đức Đế vẫn rất yêu thích nàng , bởi vì quan tâm nàng cho nên đem thất hoàng tử về bên cạnh mình , tự tay nuôi nấng .

Phải phải biết rằng Tiêu Sở Hà , lục hoàng tử do Hoàng Hậu sinh ra vào thời điểm đó , đã được gửi đến Lang Gia Vương Phủ để nuôi dưỡng . Điều hắn học được từ Lang Gia Vương là võ công xuất sắc , nhưng điều hắn học được từ Minh Đức Đế là tình yêu sâu sắc . Không ai nghi ngờ Tiêu Vũ là người con trai được cưng chiều nhất của Minh Đức Đế , nhưng cũng không ai vì điều này mà có ý nghĩ không đúng đắn cả . Bởi vì địa vị của Dịch Nhu thực sự quá khiêm tốn . Cho dù Dịch Gia có ý đồ gì thì cuối cùng họ cũng quá yếu đuối . Đặc biệt là Dịch Tông Chủ cũ đã qua đời nhiều năm trước , Dịch Tông Chủ hiện tại cũng không có hứng thú với việc ai ngồi vào chiếc ghế đó . Bằng cách này , Thiên Khải Thành đã không còn rắc rối gì với Dịch Nhu . Những người ở vị trí quyền lực cuối cùng cũng có thể cảm thấy thoải mái .


Trong mắt Tiêu Vũ , cha và mẹ hắn yêu nhau như một cặp thần tiên vậy .

Khi lớn lên , câu nói hắn nghe nhiều nhất và nhớ nhất là " Gửi đến Trùng Hoa Cung " . Bất kể là bảo vật quý hiếm hay món ngon gì , cha hắn đều sẽ nhẹ nhàng nói lời này và gửi đến Trùng Hoa Cung . Tiêu Vũ đã cảm động trước tình yêu thuần khiết như vậy của hai người . Cha không khinh thường xuất thân của mẹ hắn , cũng không khinh thường nàng yếu đuối bệnh tật , cha yêu thương mẹ và mẹ cũng hết lòng tin cậy và nương tựa vào cha .

Bây giờ , đột nhiên có người nói cho hắn biết . Trước đây rất lâu , mẹ của hắn vốn là mẹ của người khác , nàng đã bị cưỡng ép đưa về nhà cha hắn để sinh ra hắn . Thế giới của Tiêu Vũ sụp đổ hoàn toàn , hắn không còn thời gian để suy nghĩ tại sao Tiêu Lăng Trần lại là huynh đệ cùng mẹ khác cha của mình . Tại sao hắn lại có nhiều huynh đệ đến như vậy .







***






Tiêu Vũ lao tới lối vào Trùng Hoa Cung , không ngờ lại bị Lạc Thanh Dương chặn lại .

- Điện hạ , đã muộn rồi . Bệ hạ đã nghỉ ngơi

Tiêu Vũ tức giận nhìn Lạc Thanh Dương , người nam nhân trung niên hắn đã gọi là thúc thúc nhiều năm . Tiêu Vũ nghiến răng nghiến lợi nói :

- Thúc , ta đã biết hết rồi . Thúc còn muốn ngăn cản ta à ?

Lạc Thanh Dương sửng sốt , nhẹ giọng nói :

- Vũ Nhi....

Tiêu Vũ đã vượt qua hắn và xông vào bất chấp . Những viên ngọc phát sáng chiếu sáng Trùng Hoa Cung sáng như ban ngày . Tiêu Vũ chỉ cảm thấy mỉa mai khi nhìn những viên ngọc phát sáng chói lóa trên mái vòm dày đặc như biển sao . Có lần hắn hỏi người hầu tại sao phòng ngủ của mẹ luôn sáng như ban ngày . Người hầu kể cho hắn nghe rằng vì mẹ hắn sợ bóng tối , cha rất yêu quý mẹ nên đã thưởng cho mẹ tất cả những viên ngọc phát sáng từ biển Đông Hải , để che chắn đêm tối khỏi Trùng Hoa Cung .

Bây giờ nhìn bóng dáng cô đơn của cha , hắn nhận ra rằng không phải mẹ sợ bóng tối mà là cha hắn sợ không thể nhìn rõ khuôn mặt của mẹ . Tiêu Vũ nhắm mắt lại , không muốn để nước mắt rơi xuống .

- Tiêu Nhược Cẩn , ta cho ngươi biết là ta vẫn còn sống . Vì sao ngươi lại luôn luôn lẩm bẩm với bức tranh vậy ?

Giọng nói của Bách Lý Đông Quân từ phía sau truyền đến , Tiêu Vũ vội vàng dụi dụi mắt , quay đầu lại :

- Đêm nay , người không phải Ôn Mặc sao ?

- Đã quá nửa đêm rồi , hơn nữa nếu ta không tới con sẽ không có ý nghĩ lung tung sao ?

Bách Lý Đông Quân mỉm cười , sờ sờ đầu Tiêu Vũ , dỗ dành nói :

- Được rồi , ta cải trang gặp con . Con đừng suy nghĩ nhiều , con cũng là đứa con yêu quý của ta , nếu không con đã không có mặt trên thế gian này

Tiêu Nhược Cẩn cất bức tranh đi rồi mới đi tới , cười nói với Bách Lý Đông Quân :

- Ta chỉ cảm thấy bức tranh vừa rồi vẽ còn vội vàng , chưa đủ chi tiết . Nên muốn sửa đổi một chút , ngươi đã dỗ dành Lăng Trần chưa ?

Thấy mình bị phớt lờ , Tiêu Vũ có chút bất mãn bĩu môi :

- Cha !

Tiêu Nhược Cẩn sau đó nhìn hắn , cười nói :

- Mẹ con nói đúng . Nếu giữa chúng ta không có tình yêu thì sẽ không có con .

Nghe cha nói như vậy , Tiêu Vũ mới thở phào nhẹ nhõm , tò mò hỏi :

- Vậy...cha làm sao có được mẹ vậy ?

Tiêu Nhược Cẩn dịu dàng nhìn Bách Lý Đông Quân

- Đây là một câu chuyện dài .

Thật đúng khi nói rằng Tiêu Nhược Cẩn đã yêu Bách Lý Đông Quân ngay từ cái nhìn đầu tiên .



Năm đó , cách xa ngàn dặm trong Kiếm Lâm nổi tiếng . Bách Lý Đông Quân sử dụng Kiếm Ca Tây Sở đã thất lạc từ lâu của Tây Sở để đoạt được kiếm cấp Tiên Cung . Khi tin tức này truyền đến Thiên Khải , Thái An Đế vô cùng bàng hoàng và cảm thấy bất an vì quá khứ . Nên ông đã cử cửu hoàng tử Tiêu Nhược Phong đến Càn Đông Thành để kiểm tra Trấn Tây Hầu Phủ và giải quyết sự việc kia .

Khi đó , kỳ thi tuyển sinh ba năm một lần của học đường đang đến gần . Lý tiên sinh của học đường chuẩn bị nhận đệ tử cuối cùng . Là đệ tử của Lý tiên sinh , Tiêu Nhược Phong cũng gánh trên vai sứ mệnh chiêu mộ nhân tài cho học đường .

Hắn đến Càn Đông Thành để làm hai việc . Sau một vài lần xoay chuyển , cuối cùng hắn đã đưa đi cháu trai quý giá của Trấn Tây Hầu là Bách Lý Đông Quân trở lại Thiên Khải với tư cách là ứng cử viên do mình tiến cử .

Vào thời điểm đó , Bách Lý Đông Quân thực sự là một tiểu bá vương . Y đã quen với việc " thống trị " Càn Đông Thành , nên khi đến Thiên Khải Thành y không hề tôn trọng hoàng thành này một chút nào . Bách Lý Đông Quân cưỡi ngựa ở khu vực trung tâm hoàng thành và tình cờ chạm trán với xe ngựa của Tiêu Nhược Cẩn , lúc đó vẫn còn là Cảnh Ngọc Vương . Gió mạnh thổi tung tấm màn trên xe ngựa , Tiêu Nhược Cẩn tự hỏi trong đầu là thiếu niên kiêu ngạo nào đang muốn dang rộng đôi cánh ở đây , với ánh mắt thản nhiên đó , thiếu niên mặc bạch y cùng con ngựa hung hãn phi qua đã khắc sâu vào tâm trí , trái tim hắn .

Tiêu Nhược Phong hứa với Trấn Tây Hầu là Bách Lý Đông Quân tới Thiên Khải sẽ không tham dự vào việc triều chính , vì vậy liền trực tiếp đưa y vào trường học , ngay cả Hoàng Đế cũng không có làm gì được , huống chi là Cảnh Ngọc Vương .


Vì vậy , trước khi thành hôn với Dịch Văn Quân , Tiêu Nhược Cẩn vẫn chưa chính thức gặp Bách Lý Đông Quân . Bách Lý Đông Quân chỉ biết Tiêu Nhược Cẩn là ca ca của tiểu sư huynh của mình , chỉ vậy thôi .

Lần duy nhất họ thực sự gặp nhau là ở lễ thành hôn . Chuyện này phải bắt đầu từ mối quan hệ giữa Dịch Gia , Diệp Gia và Trấn Tây Hầu Phủ . Dịch Gia là người đứng đầu Ảnh Tông và đã bảo vệ Tiêu Thị Hoàng Tộc trong nhiều thế hệ . Ban đầu , cuộc đấu tranh giữa triều đình không liên quan gì đến họ . Nhưng thủ lĩnh của Dịch Gia thế hệ đó đã cùng với Dịch Gia , Diệp Gia và Trấn Tây Hầu Phủ chọn Thái An Đế . Ba nhà vốn là theo công lao để chọn lựa nhưng kết cục lại không mấy lý tưởng . Diệp Vũ Trụ Quốc đại tướng quân bị buộc tội mưu phản và bị xử tử cả nhà . Trấn Tây Hầu cũng chuyển đến Càn Đông Thành chỉ canh gác một phương và không còn tham gia vào việc triều đình nữa . Dịch Gia lo lắng cho tương lai của Ảnh Tông nên đã thử hợp tác với Cảnh Ngọc Vương . Cảnh Ngọc Vương lập tức nhận lời . Với sự tự tin trong tâm trí , Dịch Gia trở nên táo bạo hơn và quyết định liên hôn với Cảnh Ngọc Vương . Cuối cùng , Thái An Đế đã gả Dịch Văn Quân cho Tiêu Nhược Cẩn , nhưng bản thân Dịch Văn Quân lại không hài lòng với mối hôn sự này . Điều cô muốn là tự do rồi đi du ngoạn giang hồ , ít nhất có thể đứng trên giang hồ bằng thanh kiếm của chính mình , thay vì bị nhốt trong một góc vuông của vương phủ .


Việc Cảnh Ngọc Vương nạp thê thiếp không liên quan gì đến Bách Lý Đông Quân , nhưng người Cảnh Ngọc Vương muốn lấy chính là bạn thuở nhỏ của y , mà bạn của y lại không muốn cho nên liền có liên quan đến y . Bách Lý Đông Quân quyết định giúp Dịch Văn Quân thoát khỏi hôn sự nên đã nghĩ ra cách hoán đổi thân phận . Thật trùng hợp khi Dịch Văn Quân cao hơn nữ tử bình thường , trong khi Bách Lý Đông Quân lúc đó còn nhỏ và chưa trưởng thành . Nên vóc dáng không rõ ràng , có vẻ như hai người họ có chiều cao tương đương nhau .

Một ngày trước hôn sự , Bách Lý Đông Quân lặng lẽ lẻn vào vương phủ thay thế Dịch Văn Quân . Với sự giúp đỡ của Lạc Thanh Dương , Dịch Văn Quân đã gặp thành công Diệp Đỉnh Chi đang đợi bên ngoài thành và Diệp Đỉnh Chi đã hộ tống cô đi

Theo kế hoạch , sau khi buổi lễ hoàn thành , Bách Lý Đông Quân sẽ tìm cơ hội trốn thoát . Hôn sự lúc đó cũng đã hoàn thành , vì thể diện của hai bên , cả Cảnh Ngọc Vương lẫn Dịch Gia đều không thể công khai giao dịch . Chỉ cần Cảnh Ngọc Vương không ép buộc Dịch Văn Quân , dù sao hắn cũng sẽ không phái người đi bắt cô ấy . Hắn cùng Ảnh Tông đã đạt được lợi ích liên minh , cho nên hắn không cần phải làm gì cả . Điều khó giải quyết hơn chính là thủ lĩnh của Ảnh Tông , người muốn nhiều hơn thế . Tuy nhiên , lúc đó Diệp Đỉnh Chi đã giấu Dịch Văn Quân đi rồi , nên việc Ảnh Tông tìm ra cô chắc chắn không dễ dàng như vậy . Kế hoạch không hề có sơ hở , nhưng bằng cách nào đó tin tức vẫn lọt ra ngoài .

Trong lúc bái đường , thị vệ của Thanh Vương cố tình sử dụng nội lực khiến cơn gió mạnh hất tung khăn trùm đầu của Bách Lý Đông Quân . Trong cơn tuyệt vọng , Bách Lý Đông Quân lao thẳng vào vòng tay của Tiêu Nhược Cẩn . Trong hoàn cảnh lúc đó , Tiêu Nhược Cẩn yếu đuối chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn sự khiêu khích của Thanh Vương , bình tĩnh nói vài câu rồi rời đi để bảo vệ thê tử .

Bách Lý Đông Quân đã được tiếp xúc với Tiêu Nhược Cẩn từ trước . Bách Lý Đông Quân nghĩ ra rất nhiều lời lẽ để thuyết phục Tiêu Nhược Cẩn đừng có mê Dịch Văn Quân nữa , nhưng không biết nên dùng lời nào bởi vì Tiêu Nhược Cẩn biết rất rõ Dịch Văn Quân không muốn cưới hắn . Cũng không phải hắn nhất định phải cưới nàng...nhưng người đứng trước mặt hắn còn khiến hắn ngạc nhiên hơn . Hắn cũng biết rất rõ người này không thuộc về mình . Người cha có ý định gả Bách Lý Đông Quân cho chính là Tiêu Nhược Phong . Hắn cũng có thể thấy rằng Nhược Phong rất thích tiểu sư đệ này .


Ban đầu , họ ngồi đối diện nhau trong hòa bình cho đến bình minh , sau đó họ có thể đi theo con đường riêng của mình . Nhưng Dịch Gia muốn ràng buộc tương lai của Ảnh Tông và Tiêu Nhược Cẩn lại với nhau . Nên thậm chí còn thêm xuân được vào hương đốt . Chẳng bao lâu , mặt Tiêu Nhược Cẩn đỏ bừng , trán toát mồ hôi , đôi mắt dần mất tập trung , trên mặt lộ ra vẻ đau đớn . Ngược lại , Bách Lý Đông Quân là người bách độc bất xâm . Trước đây , y đã tu luyện bằng rượu thuốc của Nho Tiên và được mẹ tẩm thuốc độc từ khi còn nhỏ nên không có bị ảnh hưởng

- Tiêu Nhược Cẩn , ngươi bị sao vậy ?

- Không có gì...

Tiêu Nhược Cẩn nghiến răng nghiến lợi nói :

- Đông Quân , mở cửa sổ ra đi .

Lúc này Bách Lý Đông Quân mới ý thức được hương có vấn đề , vội vàng đổ trà vào hương rồi mở cửa sổ ra . Nhưng xuân dược Tiêu Nhược Cẩn ngày đó trúng phải không đơn giản như vậy . Nếu một người thành thạo võ công thì có thể ép nó ra bằng nội lực , nhưng Tiêu Nhược Cẩn võ công lại kém . Được cái hắn thật sự rất giỏi nhẫn nhịn , người hắn mong mỏi đang ở ngay trước mặt hắn , nhưng hắn lại choáng váng lấy mảnh vỡ của chén rượu cứa vào cánh tay mình , cố gắng dùng máu để làm suy yếu thuốc mà không hề có ý nghĩ xấu xa gì cho đến khi ngất đi .

- Khi đó ta cảm thấy cha con chính là một chính nhân quân tử , không phải là một kẻ tham lam quyền lực .

Bách Lý Đông Quân nói với Tiêu Vũ . Tiêu Nhược Cẩn cười sửa lại :

- Đông Quân , ta không phải quân tử . Ta chỉ nguyện ý vì ngươi mà làm quân tử .

Tiêu Vũ cảm thấy toàn thân nổi da gà , sợ hai người tiếp tục tình tứ , vội vàng ngắt lời :

- Sau đó thì sao ? Mẹ , mẹ yêu cha con từ khi nào vậy ?

- Ừm...

Bách Lý Đông Quân suy nghĩ một chút , nói :

- Đại khái là bởi vì hắn biết ta cô độc nên tới an ủi ta

Nói xong , Bách Lý Đông Quân lại lẩm bẩm nói :

- Thật ra , ta chưa bao giờ thiếu bằng hữu...nhưng lúc đó không có một ai có thể ở bên cạnh ta được

Giọng nói của y rất nhẹ , nhưng Tiêu Nhược Cẩn vẫn có thể nghe thấy . Hắn nắm lấy tay Bách Lý Đông Quân , nhẹ nhàng nói :

- Chỉ là lần đó , ngươi rất cô độc , bất lực . Nên ta đã nắm lấy cơ hội đó




Thanh Vương gài bẫy Trấn Tây Hầu vào tội phản loạn . Thái An Đế phái Tiêu Nhược Phong và Kim Vũ Vệ đưa Trấn Tây Hầu đến Thiên Khải Thành để xét xử . Bách Lý Đông Quân lo lắng cho sự an toàn của gia gia nên đã cải trang và đi theo để bảo vệ gia gia sau nhiều vụ ám sát trên đường . Cuối cùng gia gia cũng đến được Thiên Khải Thành an toàn . Khi Tiêu Nhược Phong nhìn thấy bộ dáng thật sự của Bách Lý Đông Quân , hắn liền thở dài nói với y :

- Đông Quân , lẽ ra đệ không nên tới đây vào thời điểm này

Tất cả mọi người ngoại trừ bản thân Bách Lý Đông Quân đều biết rằng , Thái An Đế muốn hãm hại Bách Lý Đông Quân hơn là lấy mạng một Trấn Tây Hầu đang suy yếu vì những cáo buộc vô căn cứ . Tiêu Nhược Cẩn cũng nói như vậy với Bách Lý Đông Quân , lẽ ra y không nên tới . Bách Lý Đông Quân chỉ trả lời :

- Vậy ngươi nên tới gặp ta sao ?

Bách Lý Đông Quân là một thiếu niên trẻ không biết gì về thế giới bên ngoài nhưng y không phải là một kẻ ngốc . Làm sao y có thể không cảm nhận được ý định giết người của Minh Đức Đế đối với mình ?

Bách Lý Đông Quân cười mỉm , bước vào con đường nơi có rất nhiều người phục kích đã được bố trí sẵn cho y . Lần này y không có bóng tối bảo vệ , không có sư phụ , không có các sư huynh như Tiêu Nhược Phong , Lôi Mộng Sát , Liễu Nguyệt , Mặc Hiểu Hắc và Lạc Hiên chống lưng . Cũng không có những người huynh đệ tốt như Tư Không Trường Phong hay Diệp Đỉnh Chi để nương tựa . Sống chết chỉ có bản thân y , một tay cầm kiếm , Bách Lý Đông Quân chỉ còn một mình . Y đã sử dụng kiếm pháp cha dạy mình ngay lập tức , rồi sử dụng Kiếm Ca Tây Sở của Cổ Trần sư phụ , Thu Thủy Quyết , Thuật song thủ đao kiếm của Lý Trường Sinh...Bách Lý Đông Quân đã sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình . Y không tính đến việc dừng lại nên đã ra tay liều lĩnh và làm bị thương hai đại giám .

Khi y quay đầu lại , y nhìn thấy Tiêu Nhược Cẩn đang lo lắng đi về phía mình dưới ánh trăng . Bách Lý Đông Quân đang cầm một thanh kiếm và có một ít máu trên mặt .

- Ngươi có biết...ngươi có thể sẽ chết không ?

Bách Lý Đông Quân không còn chút sức lực nào , liền dựa vào trên vai Tiêu Nhược Cẩn nhẹ giọng nói :

- Ta biết .

- Nhưng ta tin ngươi , hay nói cách khác . Đông Quân , ta không muốn ngươi chết , ta không thể cứ trơ mắt nhìn ngươi ngã xuống ở đây được .

Sấm sét nổ tung trên bầu trời , gió nổi lên , từng đám mây đen đè xuống , như muốn đè bẹp Thiên Khải Thành . Bách Lý Đông Quân nhìn trời , lẩm bẩm :

- Ngươi không phải chỉ là muốn bảo vệ mình tốt hơn sao ?

Tiêu Nhược Cẩn không nói gì . Bách Lý Đông Quân lấy lại chút sức lực , đẩy Tiêu Nhược Cẩn ra , đứng vững vàng liếc nhìn Tiêu Nhược Cẩn nói :

- Ta đi đây , sau này gặp lại ở Thiên Khải liệu ngươi có khác đi không ?

Tiêu Nhược Cẩn lơ đãng lẩm bẩm :

- Chúng ta còn có thể gặp lại sao ?

Nhưng rất nhanh hắn đã tỉnh táo lại , kiên quyết nói :

- Đúng vậy , ta nhất định sẽ khác !

Bách Lý Đông Quân quay lưng lại với Tiêu Nhược Cẩn và đi về phía cổng thành . Y không thích toà thành này , nhưng vì con người ở đây nên có lẽ y sẽ quay lại vào một ngày nào đó .





***





Tiêu Vũ nghe hồi lâu , chỉ có thể nghe ra mẹ hắn không ghét cha hắn . Nhưng hắn vẫn không thấy được hy vọng hắn sinh ra là vì tình yêu , nên không khỏi có chút lo lắng . Tiêu Nhược Cẩn mỉm cười nhìn Tiêu Vũ nói :

- Sau đó , ta ba năm không gặp mẹ con , nhưng nghe nói y năm nào cũng xếp hạng nhất trong bảng Lương Ngọc do Bạch Hiểu Đường đưa ra . Cho nên y nhất định có một cuộc sống rất vui vẻ . Lúc y quay lại Thiên Khải , đó là vì ta bị đầu độc . Và Dược vương không kịp chuẩn bị thuốc giải , nên hắn chỉ có thể yêu cầu mẹ con quay lại và cứu mạng ta . Tất cả đều là chất độc nên y đã chuyển hết chất độc trong cơ thể ta vào người mình rồi từ từ hoá giải . Vì lý do này mà mẹ con sức khỏe đặc biệt kém , nhưng vì có con nên phải dùng nội lực của mình để bảo vệ con . Y đã tổn thương sinh lực và nghỉ ngơi rất lâu . Trong thời gian đó , y thực sự rất yếu , không thể đi cùng con ra thế giới bên ngoài . Thật ra con là một tai nạn giữa bọn ta

Tiêu Vũ , người luôn tưởng tượng mình sẽ được sinh ra như thế nào trong sự mong đợi của cha và mẹ , đã choáng váng trước câu nói " Con là một tai nạn ". Hắn tức giận bỏ đi và quyết định không để ý đến cha mẹ nhàm chán này nữa .





***





Sau khi kể lại chuyện tình giữa cha và mẹ , Tiêu Vũ nhìn Vô Tâm , ủ rũ nói :

- Vô Tâm ca , nếu cha ta không cướp mất mẹ huynh thì tại sao cha huynh lại nhập ma và tại sao ông ấy lại mở ra cuộc đông chinh ?

- Cái này...

Vô Tâm vẻ mặt xấu hổ

- Lúc đó ta mới ba tuổi , ta không nhớ rõ . Chỉ nhớ cha ta kể chuyện tình giữa ông ấy và a nương .

Lôi Vô Kiệt kinh ngạc :

- Lúc đó ngươi còn nhỏ như vậy , làm sao còn nhớ được chuyện này ?

Vô Tâm mặt không biểu tình nói :

- Nếu câu chuyện cha ngươi kể cho ngươi nghe mỗi tối trước khi đi ngủ là chuyện tình lãng mạn giữa ông ấy và mẹ ngươi , ngươi cũng sẽ nhớ kỹ thôi

Lôi Vô Kiệt gãi đầu .

- Cha ta không kể chuyện trước khi đi ngủ cho ta , bởi vì khi kể chuyện cha ta không ngừng nói . Mẹ ta cho rằng cha quá ồn ào nên sẽ dùng vũ lực bắt cha câm miệng .

- Được rồi , tiểu hỗn đản đừng ngắt lời . Vô Tâm , ngươi tiếp tục đi

Vô Tâm gật đầu , theo trí nhớ của mình tiếp tục nói . Có lẽ vì câu chuyện này là ký ức duy nhất hắn có với cha mẹ mình trong mười hai năm qua , nên hắn luôn nghĩ đi nghĩ lại và nhớ rất rõ ràng .





***





Tên ban đầu của Diệp Đỉnh Chi không phải là Diệp Đỉnh Chi , mà là Diệp Vân . Hắn là con trai của Trụ Quốc đại tướng quân Diệp Vũ . Hắn lớn lên cùng với Bách Lý Đông Quân và Dịch Văn Quân . Ba người họ luôn đi chơi cùng nhau và hoạt động yêu thích của họ là đến Hạo Nguyệt Hiên pđể nghe kể câu chuyện về Bạch Vũ Kiếm Tiên . Ba người họ đều xuất thân từ những gia đình nhà võ . Dịch Văn Quân muốn chiến đấu trong võ lâm , còn Diệp Vân thì khao khát trở thành một vị tướng quân giống như cha mình . Tuy nhiên , cháu trai của Sát Thần Bách Lý Lạc Trần lại không thích võ thuật , y chỉ thích ủ rượu thôi .

Những ngày ở Thiên Khải Thành là một trong những khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời Diệp Đỉnh Chi . Khi đó , việc hắn phải làm hàng ngày là trèo tường vào Trấn Tây Hầu Phủ , hoặc đứng dưới tường chờ tiểu trúc mã luôn nồng nặc mùi rượu nhảy vào vòng tay mình , rồi họ sẽ đi tìm Dịch Văn Quân để nghe kể chuyện như thường ngày . Nhưng thời gian tốt đẹp không kéo dài được lâu , Diệp Gia bị diệt tộc vì tội mưu phản . Hân được những người hầu trung thành của cha mình giải cứu . Từ đó trở đi , trên thế gian không còn Diệp Vân nữa , chỉ có một Diệp Tiểu Phàm .

Diệp Tiểu Phàm từng du ngoạn khắp thế gian , đi về phía bắc đến Bắc Man , phía nam đến Nam Quyết , phía tây đến Tây Vực , phía đông đến Lệ Hải . Nhưng hắn chưa bao giờ kể cho Diệp An Thế về những trải nghiệm này , có lẽ hắn chỉ muốn kể cho thê tử của mình nghe mà thôi .

Vì vậy , Vô Tâm không biết nhiều về thời điểm này của Diệp Tiểu Phàm nên trực tiếp nhảy vào thời điểm của Diệp Đỉnh Chi .

Sau một thời gian dài sống trong một ngôi làng nhỏ hoang vắng và cằn cỗi ở phía bắc của Bắc Ly , Diệp Tiểu Phàm nhận được một lá thư từ Thiên Khải nên đổi tên thành Diệp Đỉnh Chi , và đến Thiên Khải để tham gia kỳ thi tuyển sinh của học đường . Ở đó , hắn gặp lại tiểu trúc mã thời thơ ấu của mình , nhưng hai người lại không hề nhận ra nhau nữa . Không nên nhận lại nhau . Diệp Đỉnh Chi cười nhạo sự thất bại của mình vì tiểu trúc mã không nhận ra mình , nhưng lại mừng vì đối phương không còn nhớ đến mình . Bằng cách này , không có gì của hắn sẽ làm liên lụy đến y . Hắn đến Thiên Khải không phải để làm đệ tử mà là để giết một người .

Tuy rằng Bách Lý Đông Quân không còn nhớ tới hắn , nhưng Diệp Đỉnh Chi biết mình nên tránh xa y , để không liên lụy đến y . Nhưng trong lòng hắn lại không làm được và vẫn vô thức đến gần Bách Lý Đông Quân , hy vọng có thể tìm lại được tiểu trúc mã này .

Diệp Đỉnh Chi lặng lẽ trở về ngôi nhà cũ của Diệp Gia , nó đã bị bỏ hoang và cỏ dại mọc um tùm , không còn dấu vết của quá khứ . Trong khoảng sân vắng vẻ đó , ánh trăng lạnh lẽo in bóng lên một bóng dáng quen thuộc . Bách Lý Đông Quân quỳ trước lò than , đốt giấy tiền vàng mã . Nghe y gọi một tiếng " Vân Ca " gần như làm tan nát trái tim của Diệp Đỉnh Chi đang ẩn náu trong bóng tối . Hóa ra y vẫn còn nhớ hắn và lời hứa giữa họ . Nhưng hắn không còn là Diệp Vân nữa . Diệp Đỉnh Chi trốn trong bóng tối , chỉ dám lén lút nhìn Bách Lý Đông Quân .

Sau khi bài kiểm tra đầu tiên ở học đường kết thúc , hắn đã lọt vào tầm mắt của Thanh Vương như mong muốn , và Thanh Vương đã gặp được hắn . Khi đó hắn rất thân cận với Thanh Vương nhưng không chắc chắn về một đòn chí mạng nên không ra tay . Thanh Vương yêu cầu hắn giết Bách Lý Đông Quân , đây là khảo nghiệm lòng trung thành của hắn hay là thực sự có ý định giết Đông Quân ? Diệp Đỉnh Chi không dám dễ dàng đưa ra kết luận . Nhưng nếu là hắn được cử sau thì ngoài hắn ra chắc chắn còn có những sát thủ khác đang ẩn nấp trong bóng tối chờ đợi cơ hội . Đông Quân bị bao vây bởi những nguy hiểm trong Thiên Khải , và kỳ thi lớn này thậm chí còn nguy hiểm hơn . Hắn phải bảo vệ Đông Quân , nhưng hắn vẫn còn quá yếu . May mắn thay , hai người xa lạ đó đã từ bỏ Đông Quân sau khi nhìn thấy hắn . Ít nhất Đông Quân vẫn sẽ an toàn .

Hắn cùng Vương Nhất Hành vô tình rơi vào Cảnh Ngọc Vương Phủ , tình cờ được Dịch Văn Quân giải cứu . Sau khi tỉnh lại , hắn lập tức muốn đi tìm Đông Quân , nhưng Dịch Văn Quân đã giữ hắn ở đây với lý do trả ơn lòng tốt của mình . Sau vài ngày trì hoãn , danh tính của hắn đã bị bại lộ nên không thể rời khỏi nơi này một cách dễ dàng được nữa . Lúc này Dịch Văn Quân cũng biết thân phận của hắn , hai người nhận ra nhau . Dịch Văn Quân cuối cùng cũng thú nhận rằng ban đầu cô muốn lợi dụng hắn để đưa cô rời khỏi đây , vì cô không sẵn lòng thành hôn với Cảnh Ngọc Vương . Diệp Đỉnh Chi nhất thời không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn , liền gửi một lá thư cho Bách Lý Đông Quân .

Đêm đó , Bách Lý Đông Quân lặng lẽ đến Cảnh Ngọc Vương Phủ , ba người bàn bạc kế hoạch trốn hôn . Diệp Đỉnh Chi cần phải rời khỏi Thiên Khải trước tiên , thứ nhất là để tránh sự chú ý , thứ hai là tìm một nơi ẩn náu an toàn cho Dịch Văn Quân , và đến cứu Dịch Văn Quân ở ngoại thành vào ngày tổ chức hôn sự . Mặc dù có một số vấn đề trên đường đi nhưng hôn sự đã được giải quyết thành công . Diệp Đỉnh Chi đưa Dịch Văn Quân về nơi ẩn náu ở Nam Quyết , để tránh ánh mắt thị phi và để luyện tập . Hắn biết nếu không đủ mạnh mẽ , hắn sẽ không thể bảo vệ được những người hắn yêu thương . Hôm nay Dịch Văn Quân có nói Bách Lý Đông Quân giúp cô thoát khỏi Thiên Khải . Tương lai ai có thể dẫn Đông Quân thoát khỏi Thiên Khải đây ?

Thái An Đế luôn muốn gả Bách Lý Đông Quân cho Tiêu Nhược Phong . Diệp Đỉnh Chi muốn rèn luyện bản thân trở nên mạnh mẽ hơn để có thể cướp người mình yêu trở về .

Ngay khi họ đang trốn tránh thế giới bên ngoài , lại có chuyện xảy ra ở Thiên Khải . Lý tiên sinh đột nhiên quyết định rời khỏi Thiên Khải và đi du ngoạn giang hồ , và hắn chỉ dắt một mình Bách Lý Đông Quân đi theo . Diệp Đỉnh Chi muốn tìm y , nhưng lại bị cái gì đó trì hoãn .






***






Nghe vậy , Tiêu Vũ cau mày nói :

- Sao nghe như huynh còn lâu lắm mới ra đời nhỉ ?

Vô Tâm cười nói :

- Đúng vậy , người trẻ tuổi nhất định phải kiên nhẫn . Những chuyện này xảy ra lúc cha ta mới mười tám tuổi , mẹ chúng ta cũng mới mười sáu tuổi , còn tận bốn năm nữa mẹ mới sinh ra ta .

- Ồ

Tiêu Vũ gật đầu .

- Sau đó thì sao ? Cha của huynh có lẽ không biết mẹ ta đã làm gì trong bốn năm này . Vậy cha của huynh đã làm gì vậy ?

- Cha ta luyện võ công , ta thực sự không biết mẹ đã làm gì trong thời gian này

- Ừm...

Đường Liên do dự một chút , nói :

- Có thể ta biết một ít .

Mọi người kinh ngạc nhìn Đường Liên . Đường Liên mặt có chút đỏ lên , giống như vừa rồi lén lút uống mấy ngụm rượu 

- Sư phụ , không...mẹ...có lẽ y đã gặp cha ta và sinh ra ta .

Tư Không Thiên Lạc kinh ngạc nhìn Đường Liên :

- Đại sư huynh , huynh không phải người Đường Môn sao ?

Đường Liên thở dài nói :

- Ta từ nhỏ lớn lên ở Đường Môn , vốn dĩ cho rằng mình không cha không mẹ , cũng không hiểu tại sao Liên Nguyệt sư phụ lại phái ta đến Tuyết Nguyệt Thành làm đồ đệ . Trước đó ta không hiểu nhưng hiện tại ta đã hiểu , những lời ta nghe được lúc ở Đường Môn đều là sự thật .

- Những lời gì vậy ?

Tiêu Sắt tò mò hỏi

- Bọn họ nói sư phụ của ta có hành vi vô đạo đức , bị người của mẹ ta dẫn theo ta đến Đường Môn cáo trạng , còn tống tiền Đường Môn một số tiền rất lớn .

Đường Liên có chút xấu hổ khi nhắc đến chuyện này . Hắn cũng cảm thấy ngượng ngùng . Tiêu Sắt cau mày nói :

- Ta nghĩ , với tư cách là mẹ của ngươi , y sẽ không đến tống tiền cha ngươi đâu

- Chuyện này ta cũng không biết , dù sao chuyện này ở Đường Môn đều là cấm kỵ , không ai được phép nhắc tới . Nghe nói sư phụ của ta cũng vì chuyện này mà suýt nữa bị trục xuất khỏi Đường Môn

Đường Liên quen gọi Đường Liên Nguyệt là sư phụ , nhưng hắn không quen gọi Đường Liên Nguyệt là cha

- Sư phụ của ngươi gây rắc rối , cuối cùng cũng không xử lý được . Tại sao hắn không bị Trấn Tây Hầu Phủ và Ôn Gia chém thành từng mảnh vậy ?

Tiêu Sắt nói .

- Không thể nói là bắt đầu gây rắc rối rồi không xử lý . Ta nghe các trưởng lão nói rằng sư phụ của ta cũng rất đáng thương , ông ấy không hề biết rằng mẹ ta đã sinh ra ta . Sau này , là một thư sinh tóc trắng đã đến và nói ra tất cả . Chính là Lý Trường Sinh , sau này là Nam Cung Xuân Thủy . Thư sinh đạp nát cửa Đường Môn , nói muốn đòi lại công bằng cho đệ tử , hắn doạ nạt các trưởng lão không biết bao nhiêu lần . Cuối cùng các trưởng lão đã đồng ý với những điều kiện gì đấy hắn đưa ra . Nên ta được nuôi dưỡng ở Đường Môn , nhưng khi ta bảy tuổi , ta lại bị đưa đến Tuyết Nguyệt Thành .

Tiêu Vũ cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung :

- Tốt lắm , ta còn có một người ca ca nữa . Thời gian huynh nói có chính xác như vậy không ?

- Đếm thời gian , ta ra đời không lâu sau . Tuyết Nguyệt Thành đã nhận đại ca làm đệ tử , sau khi sinh đại ca mẹ liền đi tìm cha của nhị ca ?

- Không , không

Tiêu Lăng Trần nói .

- Chắc là cha ta . Cha mẹ ta đều là do hoàng gia gia hứa hôn

Vô Tâm trả lời :

- Đúng vậy , cha ta nghe được chuyện này liền phát điên lên . Dì Văn Quân đã cố gắng trấn an , cha ta thậm chí còn không nghe được từ " thành hôn " . Như thể một giây sau mẹ ta sẽ tổ chức hôn sự , đặc biệt là với đối thủ là Lang Gia Vương . Cha ta không sợ võ công không đủ mạnh , chỉ sợ mẹ ta gả cho Tiêu Nhược Phong nên lập tức xông tới Thiên Khải , vừa lo vừa sợ , âm thầm quyết tâm giết cha đệ . Cho dù phải dùng thủ đoạn gì nữa , cũng phải quyết tâm đưa mẹ đi . Cha cũng sẽ không nghĩ tới mẹ ta sẽ sinh cho Đường Liên Nguyệt một đứa con trai

Vô Tâm liếc nhìn Đường Liên , Đường Liên nhún nhún vai :

- Đừng nhìn ta , ta thật sự không biết mẹ ta cùng sư phụ có quan hệ yêu ghét như thế nào

Vô Tâm nói tiếp :

- Cha vội chạy đến Thiên Khải , tưởng mẹ ta cũng giống như dì Văn Quân . Đã bị Lang Gia Vương đưa vào Lang Gia Vương Phủ và khống chế từ trước . Nên không thèm quan tâm gì cả xông thẳng vào và gây sự với Lang Gia Vương . Cha ta đánh nhau và gần như phát điên . May mắn thay , mẹ ta đã đến kịp thời và đưa cha ta đi . Lang Gia Vương cũng không cố ý cử ai đuổi theo họ . Sau đó , mẹ ta và cha ta sống cùng nhau dưới chùa Hàn Thủy và sinh ra ta . Lúc đó ta thực sự hạnh phúc biết bao , thật vui vẻ sống qua từng ngày . Ngày nào cha ta cũng chẻ củi , đun nước , nấu ăn và giặt giũ . Trong khi mẹ lại đưa ta đi chơi , nhưng bão táp cũng ập đến và gia đình ta...tiếc quá...

Vô Tâm lắc đầu , không tiếp tục nữa . Mọi người cũng biết sau là chuyện Minh Đức Đế sắp bị đầu độc , Bách Lý Đông Quân vội vàng quay lại cứu người . Nhưng bọn người Ma Giáo đã lợi dụng điều này dẫn dụ Diệp Đỉnh Chi nhập ma , rồi Ma Giáo tiến quân về phía đông

Mọi người đều im lặng , Lôi Vô Kiệt bỗng nhiên nói :

- Nói trắng ra , đông chinh của Ma Giáo vốn bắt đầu bằng một sự hiểu lầm , nhưng lại dẫn đến sự hủy diệt của vạn vật và bi kịch của bách tính . Tại sao Tửu Tiên lúc rời đi không để lại một lá thư hay tín vật gì đó

Tiêu Sắt nói :

- Ngươi cho rằng y không có để lại sao ? Chỉ sợ những người kia đã nhìn chằm chằm vào bọn họ rất lâu , cho dù Bách Lý thúc có để lại bức thư , cũng sẽ bị người khác sửa đổi . Diệp thúc tu luyện võ công dễ dàng kích động tâm ma . Khó khăn lắm mới được ổn định , làm sao có thể không hận hạnh phúc của mình bị hủy hoại , làm sao có thể duy trì lý trí , không rơi vào ma đạo ? Bước vào con đường ma đạo nhưng lại không phải là kẻ giết người bừa bãi . Điều duy nhất Diệp thúc muốn làm là phá hủy Thiên Khải Thành và cướp lại thê tử của mình . Nhân quả tuần hoàn đó là cách mọi thứ đã xảy ra trên đời . Diệp thúc đã lợi dụng những người Bắc Man , nhưng những người đó cũng lợi dụng lại hắn . Trấn Tây Hầu Phủ đang thay đổi từ cũ thành mới , những người sống sót của Tây Sở cũng nhân cơ hội này để gây rối . Thiên Khải Thành vừa trải qua sự hỗn loạn của Bát Vương và chưa bắt đầu ổn định trở lại được . Bắc Ly quả thực đang gặp khó khăn từ trong ra ngoài . Nếu Bách Lý thúc không ra tay , Diệp thúc sẽ không đồng ý với thời hạn mười hai năm để Thiên Ngoại Thiên rút khỏi Bắc Ly và ngừng xâm lược , bất kể hoàng thúc có tháo vát đến đâu....dũng cảm và thiện chiến đến đâu cũng không thể cứu vãn được cơn nguy kịch của Bắc Ly . Vì vậy , Diệp thúc vẫn có lẽ phải của thiên hạ trong lòng , những chuyện xảy ra lúc đó chỉ có thể đổ lỗi cho những kẻ có ác ý .

Lời nói của Tiêu Sắt chỉ là để an ủi Vô Tâm , nhưng Vô Tâm lại nhìn hắn với vẻ cảm kích . Vốn dĩ hắn cho rằng mọi việc cha làm để đưa mẹ về nhà chỉ là vì họ , cho dù ông có giết Hoàng Đế Bắc Ly . Bây giờ chúng ta biết Hoàng Đế Bắc Ly cũng không cưỡng ép cưới mẹ hắn , và mẹ hắn đã rời đi chỉ để cứu người khác . Mọi việc cha hắn làm về cơ bản đều là vì không có công lý . Những người chết vô ích vì đông chinh  của Ma Giáo đều là đổ lỗi tại cha hắn .

Hắn nhắm mắt niệm chú vãn sinh , trong lòng không còn chút tức giận nào nữa . Trong mười hai năm ở chùa Hàn Thủy , hắn không học bất kỳ kinh pháp nào khác . Hắn chỉ học được câu chú vãn sinh siêu việt này , với hy vọng rửa sạch một số tội lỗi của cha mình .




***



Bộ này thấy Cẩn Nồi không có sống lỗi đọc tự nhiên cảm thấy không quen 🥰

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro