Xuyên không về ăn dưa trực tiếp cảnh tình cảm của cha mẹ 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yến Biệt Thiên kiểm soát toàn bộ Sài Tang Thành , nhưng không thể tìm ra thông tin chi tiết về quán rượu Đông Quy đột nhiên xuất hiện cách đây một tháng . Gần đây , một nhóm thiếu niên đột nhiên tràn vào quán rượu này , theo báo cáo của gián điệp , có vẻ như võ công của bọn họ không hề thấp . Điều này không khỏi khiến hắn lo lắng nên hắn quyết định tự mình đến điều tra quán rượu này .

Tư Không Trường Phong là một tiểu nhị rất chăm chỉ , nhưng quán rượu cả ngày không có một khách hàng nào đến . Ngoài việc uống rượu ra , hắn còn ngủ ở một chiếc bàn trong góc đại sảnh , không biết tương lai của hắn sẽ như thế nào . Con gái hắn lo lắng và tức giận nhìn về phía hắn . Tư Không Thiên Lạc thấy Tư Không Trường Phong tỉnh lại không lâu thì lại ngủ , liền lo lắng giậm chân , xắn tay áo định đánh thức cha mình . Nhưng lại bị Tiêu Sắt ngăn lại .

- Thiên Lạc , chúng ta còn không biết tại sao mình lại ở đây , tốt nhất đừng hành động hấp tấp . Nếu tương lai thực sự thay đổi vì một hành động nhỏ bây giờ , có thể ngươi sẽ không còn ở đây nữa đâu

Thiên Lạc cảm thấy hắn nói có lý , liếc nhìn Tư Không Trường Phong đã ngủ say rồi nói :

- Ta biết cha và mẹ ta gặp nhau sớm như vậy . Nhưng cha lại là người cuối cùng có con với mẹ , cha thật ngu ngốc . Mẹ ta bỏ cha ở lại vì quá buồn chán , mẹ chỉ muốn nói chuyện với cha nhưng cha chỉ muốn ngủ thôi

Đường Liên an ủi Thiên Lạc nói :

- Có lẽ là bởi vì chúng ta ở đây , cho nên tam gia cảm thấy có người nói chuyện với mẹ . Nên không muốn chen vào , sao chúng ta không ra ngoài đi dạo

Vô Tâm nhìn con đường dài lạnh lẽo .

- Không phải ta đã nói vì để nuốt chửng được Cố gia . Yến Biệt Thiên đã sớm bố trí và khống chế con phố này , khiến mẹ không có việc gì làm sao ?

- Dù ta biết rằng mẹ và những người khác cuối cùng sẽ không sao , chúng ta vẫn nên đi xem chuyện gì sẽ xảy ra . Chắc chắn có sát thủ nào đó đang ẩn nấp quanh đây , nên nếu có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra với mẹ thì chúng ta sẽ khó đối phó .

Mọi người đều đồng ý , nói với Bách Lý Đông Quân và đi ra ngoài . Bách Lý Đông Quân buồn chán trò chuyện với những người bán hàng xung quanh và mỉm cười chào đón họ , nhưng cuối cùng lại nhận được sự thất vọng . Y giận dỗi quay lại và nghĩ thầm : Nếu đây là Càn Đông Thành , ta nhất định sẽ đốt cháy cửa hàng của mấy người thành tro .

Đột nhiên phía sau vang lên tiếng vó ngựa . Bách Lý Đông Quân quay lại thì thấy một chiếc xe ngựa sang trọng đang lao tới phía trước , theo sau là mấy thị vệ mặc áo giáp trên lưng ngựa chạy về phía này với tốc độ cực nhanh . Hôm qua vừa mưa to , nước còn đọng lại trên đường , vì sợ nước bùn bắn tung tóe lên người nên Bách Lý Đông Quân vội vàng lùi lại vài bước . Người đánh xe kéo dây cương lại , cỗ xe dừng lại trước mặt y . Người đánh xe liếc nhìn biển hiệu quán rượu , thấp giọng lẩm bẩm :

- Đông Quy ?

Bách Lý Đông Quân tưởng có khách tới , liền cười rạng rỡ tiến tới chào hỏi :

- Xem ra ngươi từ nơi xa trở về , đây là quán rượu Đông Quy . Vào uống một ngụm rượu rồi hẵng khởi hành tiếp .

Người đánh xe phớt lờ y , nhảy xuống xe ngựa , hạ thang xuống , mở rèm . Người trong xe với một đôi ủng đen thêu hình con hạc bạc bước ra . Bách Lý Đông Quân khẽ mỉm cười , cơn tức giận trước sự thô lỗ của người đánh xe trong nháy mắt tiêu tan , cười khúc khích nói :

- Thì ra là khách quý

Sau đó , một nam tử ăn mặc sang trọng bước xuống xe . Hắn ta trông khoảng ba mươi tuổi , cao ráo , khuôn mặt hiền lành , tuy nhiên ở giữa lông mày trái có một vết sẹo dài trông hơi dữ tợn . Bách Lý Đông Quân không khỏi khẩn trương , hơi lùi về phía sau một bước , nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười :

- Muốn vào uống chút rượu không ?

Nam tử liếc nhìn y , chợt nhận ra trong giây lát , sau đó mỉm cười nói :

- Tiểu nhị ?

Bách Lý Đông Quân lập tức mất bình tĩnh . Dù có cố gắng tiếp đón khách nồng nhiệt đến đâu , y vẫn là tiểu bá vương của Càn Đông Thành . Đối phương là kẻ thật mù quáng , sự kiên nhẫn của y đã cạn kiệt . Không làm kinh doanh chỗ này nữa cũng được . Bách Lý Đông Quân lạnh lùng nói :

- Ta là lão bản , hiện tại ngươi uống rượu không thích hợp . Ngươi trước tiên đi kiểm tra mắt đi .

- To gan !

Người đánh xe giận dữ hét lên . Tuy nhiên , Yến Biệt Thiên chỉ mỉm cười xua tay ngăn cản , thầm nghĩ rằng tiểu lão bản này khá lanh lợi và trông giống như một thiếu gia không lo gì về cơm ăn áo mặc . Yến Biệt Thiên thu hồi suy nghĩ , đi vào trong quán rượu , hắn ôn nhu khách khí nhìn Bách Lý Đông Quân , chắp tay nói :

- Ta chỉ là nhất thời mù quáng , đừng trách ta tiểu lão bản

Bách Lý Đông Quân nhếch môi , chỉ vào một cái bàn nói :

- Ngồi xuống đi 

Bách Lý Đông Quân đi tới phía sau lấy rượu , Yến Biệt Thiên nhìn cách bố trí quán rượu , ánh mắt đảo qua đảo lại , tựa như đang tìm kiếm cái gì đó . Một tên thị vệ cúi xuống thấp giọng nói vào tai hắn :

- Gia chủ , ở đây không có ai khác ngoài tiểu lão bản và khách hàng trong góc . Mật thám nói rằng những thiếu niên có võ công đó đã biến mất vào sáng nay .

Yến Biệt Thiên khẽ gật đầu . Bách Lý Đông Quân đã mang ra mười hai bình rượu đắt tiền nhất của mình . Y đặt từng ly rượu lên bàn , Yến Biệt Thiên cười nhìn y :

- Tiểu lão bản , còn dư một chén . Sao ngươi không ngồi xuống cùng ta uống một chén , xem như ta đang xin lỗi về việc vừa rồi vô lễ vậy ?

Bách Lý Đông Quân chỉ do dự một chút , sau đó ngồi xuống nói :

- Vậy ta sẽ không cự tuyệt .

Bách Lý Đông Quân nhiệt tình giới thiệu rượu của mình , hắn uống rượu Bách Lý Đông Quân đưa tới , nụ cười càng thêm chân thành , khen ngợi :

- Rượu ngon

Bách Lý Đông Quân hai mắt sáng lên .

- Xem ra vị khách quý này hiểu được rượu .

Yến Biệt Thiên chân thành nói :

- Rượu này của tiểu lão bản xếp vào một trong ba loại rượu ngon nhất ta từng uống trong đời .

Nghe xong , Bách Lý Đông Quân hỏi :

- Vậy ngươi nói hạng đầu là loại rượu gì ?

- Thiên Khải Thành , Điêu Lâu Tiểu Trúc - Thu Lộ Bạch

Bách Lý Đông Quân lúc này trở nên hưng phấn , nửa người nghiêng tới trước mặt Yến Biệt Thiên , ánh mắt sáng ngời nhìn hắn :

- Ngươi đã từng uống Thu Lộ Bạch sao ? Mùi vị như thế nào ? Nhanh nói cho ta biết

Yến Biệt Thiên mỉm cười nói :

- Rượu ngon có thể nếm một vị , nhưng Thu Lộ Bạch có thể nếm ra ba vị . Ta đã đến nhiều nơi thịnh vượng và uống rất nhiều rượu , nhưng điều ta có thể nhớ nhất là hương vị của Thu Lộ Bạch đó . Tiểu lão bản thực sự nên đến Thiên Khải Thành uống thử một chén Thu Lộ Bạch để biết mùi vị

Bách Lý Đông Quân lắc đầu , tiếc nuối nói :

- Nhà ta không cho ta đi Thiên Khải , chỉ sợ ta không có cơ hội này .

- Không phải tiểu lão bản sống ở Sài Tang Thành sao ?

Bách Lý Đông Quân không có chuẩn bị nói :

- Không , trong nhà chỉ có một cái cửa hàng trống này . Thấy ta không còn nhỏ nữa , gia đình liền phái ta đến tiếp quản để có kinh nghiệm .

- Trên đường Long Thủ có một quán rượu trống , tiểu lão bản nhất định xuất thân từ một gia đình giàu có .

Bách Lý Đông Quân uống hết rượu trong chén rồi khen :

- Rượu ngon ! Làm sao ta có thể nấu ra rượu ngon như vậy ? Ta thật sự là rất giỏi

Yến Biệt Thiên cười lớn . Tiểu lão bản này thực sự ngu ngốc hay giả vờ ngu ngốc ?

- Tiểu lão bản tên là gì ?

- Bạch Đông Quân .

- Đông Quân đeo ngọc bước đing đang , cưỡi ngựa xuống trần liễu phây phẩy . Thật là một cái tên hay .

Yến Biệt Thiên khen ngợi . Nhưng đổi chủ đề hỏi :

- Tiểu lão bản , một người đến từ nơi xa mở quán rượu ở đây có gặp khó khăn gì không ? Hôm nay may mắn được gặp ta . Nếu ngươi cần gì , ta có thể giúp

Bách Lý Đông Quân nghiêng đầu hỏi :

- Ta chỉ là thấy kỳ quái . Ta mở quán rượu làm ăn đàng hoàng , thế nhưng ngày thứ nhất đã có người tới cửa gây sự , bảo ta ra khỏi thành , ngươi có thấy khó chịu không ? Đây là Sài Tang Thành à ?

- Ồ ? Một mình tiểu lão bản đối phó không phải là khó sao ?

Bách Lý Đông Quân cười nói :

- Ai nói ta chỉ có một mình .

Nói xong y chỉ vào trong góc chỗ Tư Không Trường Phong . Tư Không Trường Phong tựa hồ cảm giác được cái gì , loạng choạng đứng lên , cầm thương đập xuống đất , khiến quán rượu xôn xao . Hắn hét lên :

- Ai tới gây rắc rối !

Bách Lý Đông Quân nhảy tới đánh vào đầu hắn .

- Đồ phá của , ngươi dọa khách quý bỏ chạy bây giờ . Xem ta xử lý ngươi thế nào

Yến Biệt Thiên ra hiệu cho những người thị vệ bằng ánh mắt , và một trong những thị vệ đã bay tới và trao đổi vài đòn với Tư Không Trường Phong . Bách Lý Đông Quân khó hiểu nhìn Yến Biệt Thiên . Yến Biệt Thiên cười giải thích :

- Vị tiểu đệ này tuổi còn trẻ ,võ nghệ cũng không tệ , đối phó với người bình thường gây chuyện là dư thừa . Tiểu lão bản không cần lo lắng , nhưng tốt nhất là bớt đi ra ngoài một chút .

Sau đó , hắn để lại tờ tiền rồi đứng dậy rời đi . Nhìn thấy người đi rồi , Tư Không Trường Phong lại mơ mơ màng màng ngủ tiếp . Bách Lý Đông Quân nhặt tờ tiền lên , nhìn về phía xe ngựa rời đi , cảm thấy có chút không đúng .




Tiêu Sắt và những người khác đi dạo quanh phố Long Thủ rồi đến Cố gia . Họ phát hiện ra rằng không chỉ phố Long Thủ đầy rẫy những kẻ giết người mà ngay cả Cố gia cũng đang gặp nguy hiểm bị mắc kẹt trong hang rồng và miệng cọp . Người mẹ nhỏ bé ngốc nghếch của bọn họ vẫn đang cố gắng thu hút công việc kinh doanh , mà không nhận thấy vấn đề nguy hiểm này . Đó là lý do tại sao người ngu ngốc có được những lợi ích của việc ngu ngốc

- Ám khí và chất độc đã được bố trí nên chắc chắn sẽ không có gì nguy hiểm .

Tiêu Sắt gật đầu :

- Được , chúng ta trở về thôi .

Cả lũ vừa vào cửa liền nhìn thấy Bách Lý Đông Quân đang chỉ huy Tư Không Trường Phong đem rượu đi . Đường Liên vội vàng chạy tới giúp đỡ .

- Ừm...Đông Quân , ngươi đang làm gì vậy ?

Đường Liên vẫn chưa quen gọi Bách Lý Đông Quân bằng tên , cho nên hắn cũng không dễ dàng gì nói ra được .

- Nghe nói Cố gia và Yến gia sắp tổ chức tiệc cưới , ta sẽ mang chút rượu ngon đi quảng bá .

Bách Lý Đông Quân nói . Bằng cách nào đó , y cảm thấy mình có một cảm giác trách nhiệm không thể giải thích được đối với những người này . Bách Lý Đông Quân tự nhiên cảm thấy mình nên chu cấp cho họ ăn uống . Y không thể chỉ ngồi chờ chết và tiếp tục ngồi ăn uống vô ích được . Bản thân y phải chủ động . Tư Không Trường Phong chất rượu lên xe , hướng tới phía Bách Lý Đông Quân lớn tiếng nói :

- Xong rồi , tiểu lão bản bây giờ chúng ta xuất phát nhé ?

- Được rồi !

Bách Lý Đông Quân đáp lại , cười nói với Đường Liên :

- Các ngươi ở nhà đợi , đợi ta bán rượu về sẽ mua gà nướng cho các ngươi

Đường Liên nhìn thấy trên mặt mẹ còn nhỏ tuổi hơn mình đang nở nụ cười yêu thương , trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng thế nào , ngơ ngác nói :

- Được

Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong vừa rời đi , bọn trẻ liền cười như điên . Cảnh tượng vừa rồi là gì ? Mẹ ra ngoài kiếm tiền , còn con thì ở nhà sao ? Dù nghĩ thế nào thì cũng thấy nó thật buồn cười và mọi người đều bật cười .

- Ta nghĩ nếu là mẹ , mẹ sẽ nói là " các con đợi ở nhà còn mẹ ra ngoài chơi trước "

Tiêu Vũ cười đến mức suýt chảy cả nước mắt . Tiêu Sắt cũng cười , nhưng không khoa trương như vậy , hắn nhắc nhở :

- Bên ngoài Yến gia có một dòng sóng ngầm , các ngươi xác định muốn để y như vậy đi qua sao ?

Mọi người lập tức ngừng cười , Đường Liên nói :

- Ta đi xem xem .

- Ta cũng đi .

Vô Tâm nói , Thiên Lạc cũng theo sau . Tiêu Vũ và Tiêu Lăng Trần cũng đi , Lôi Vô Kiệt cũng nóng lòng muốn thử một lần , nhưng lại bị Tiêu Sắt kéo lại :

- Đi nhiều gây phiền toái cũng nhiều , các ngươi chỉ cần kiên nhẫn một chút .

Ba người không còn cách nào khác đành phải bỏ cuộc và chán nản chờ đợi trong quán rượu .







***






Bên kia , Tư Không Trường Phong dẫn Bách Lý Đông Quân đi tới cửa sau Cố gia . Đang muốn đi vào trong , đột nhiên bầu trời bị mây đen bao phủ bỗng nhiên tối sầm , rồi từng hạt mưa rơi xuống . Tư Không Trường Phong vội vàng xé một mảnh ống tay áo , khoác lên đầu Bách Lý Đông Quân , che mưa cho y . Hai người im lặng kinh ngạc nhìn một nam tử mặc đồ đen cầm ô bước ra khỏi màn mưa và biến mất trong không khí trước cửa Cố gia

- Hắn...Hắn làm sao vào được ?!

Bách Lý Đông Quân kinh ngạc chỉ vào chỗ Tô Mộ Vũ vừa biến mất hỏi Tư Không Trường Phong . Tư Không Trường Phong ngơ ngác nói :

- Ta không biết...

Khi đám người Đường Liên tới nơi , họ nhìn thấy Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong đang thân thiết với nhau ở góc tường . Tư Không Trường Phong đang giơ ống tay áo bị xé rách một nửa để che mưa cho Bách Lý Đông Quân . Tư Không Thiên Lạc bật cười :

- Cha ta nhìn như đầu gỗ nhưng cũng có chút ân cần .

Vô Tâm nói A Di Đà Phật rồi nhắm mắt lại :

- Đừng nhìn cảnh không phù hợp , đừng nhìn cảnh không phù hợp .

Đường Liên nhìn hai nữ tử nhợt nhạt trên mái nhà với ánh mắt cảnh giác . Không lâu sau , kiếm quang phía trên Cố phủ sáng chói lóa . Một lúc sau , kiếm quang biến mất , mây đen dần dần tan đi . Người cầm ô đã biến mất trong không khí đột nhiên xuất hiện trở lại và biến mất trong làn mưa ngày càng nhẹ hơn .

- Đây là...cuộc chiến đã kết thúc ?

Bách Lý Đông Quân lẩm bẩm . Khi mưa tạnh , Tư Không Trường Phong cởi tay áo , hỏi Bách Lý Đông Quân :

- Ngươi còn đưa rượu vào sao ?

Bách Lý Đông Quân đánh hắn một cái .

- Ngươi không thấy mình là kẻ ngốc nghếch sao ? Cố gia có thể gặp nạn , tiệc cưới có thể không tổ chức , chẳng phải là lãng phí rượu sao ? Chúng ta về nhà đi

Bách Lý Đông Quân trước tiên quay người lại , liền nhìn thấy phía sau lưng xuất hiện hai nữ tử nhợt nhạt , âm trầm . Hai người họ kêu lên :

- Có quỷ !!!

Khi quay người bỏ chạy , hai người lại phát hiện nam tử cầm ô đang ở trước mặt mình , ngoài ra còn có một thiếu niên với khuôn mặt trắng trẻo và bộ ria mép đặc biệt đang dùng ngón tay xoay một con dao găm tinh xảo . Đường Liên nóng lòng muốn bay ra ngoài , lại bị Vô Tâm giữ vai lại, nói :

- Chờ một chút

Đường Liên không biết nên chờ đợi điều gì , nhưng khi hắn nhìn sang bên kia . Hắn thấy Tô Mộ Vũ đã đi qua Bách Lý Đông Quân , tựa hồ cũng không có ý định làm hại bọn họ

- Thủ lĩnh , họ đã ở đây rất lâu rồi

Tô Mộ Vũ không nói gì và tiếp tục đi về phía trước . Hai nữ tử tiếc nuối đi theo hắn , đáng tiếc khuôn mặt đẹp như vậy không thể lột ra được .

- Đại nhân , đa tạ ngươi đã cứu mạng . Ta tên Bách Lý Đông Quân , ngươi tên là gì ?

Bách Lý Đông Quân lại ngăn cản hắn . Tô Mộ Vũ dừng lại một chút , chậm rãi xoay người , nhẹ nhàng giơ ô lên , mặt không biểu cảm nhìn Bách Lý Đông Quân . Nhưng giọng nói lại ôn nhu đến lạ thường

- Ta không có tên , ngươi nên về nhà sớm đi , đừng đến đây nữa .

Nói xong , Tô Mộ Vũ xoay người rời đi . Bách Lý Đông Quân lẩm bẩm :

- Tại sao người lại không có tên ? Ngay cả sát thủ cũng sẽ có mật danh chứ

Y hướng về phía Tô Mộ Vũ hét lớn :

- Lần sau gặp mặt , có thể cho ta biết tên của ngươi có được không ?

Tô Mộ Vũ không trả lời và nhanh chóng biến mất . Tô Xương Hà nói đùa :

- Thật sự có người muốn gặp lại sát thủ của Ám Hà sao ? Tiểu tử đó thật thú vị

Tô Mộ Vũ vẫn là vẻ mặt lạnh lùng , không nói gì . Tô Xương Hà nói thêm :

- Xem ra ngươi đối với y rất mềm lòng . Đáng tiếc , khuôn mặt xinh đẹp như vậy , bóc ra làm trống thì thật tuyệt vời !

Tô Mộ Vũ bình tĩnh nói :

- Y không biết võ công , không cần để ý đến

Sau khi xem hết toàn bộ quá trình , Tư Không Thiên Lạc , Đường Liên và Vô Tâm đều có những cảm xúc vô cùng phức tạp . Cả bọn nghĩ thầm : Mẹ ơi , khi còn trẻ mẹ rất đào hoa , có thể đối mặt với người Ám Hà mà bình tĩnh như vậy...Có chết dưới hoa mẫu đơn cũng có thể đào hoa như thế này sao ?






***






Do sự xuất hiện bất ngờ của một số thiếu niên có võ công cao ở phố Long Thủ , Yến Biệt Thiên quyết định đối phó ngay với những nguy hiểm tiềm ẩn này để tránh đêm dài lắm mộng .

Ngay khi Bách Lý Đông Quân và những người khác quay trở lại , sát thủ đã phát động một cuộc tấn công.. Tư Không Trường Phong đang muốn vung thương phòng thủ địch nhân , lại thấy hai tay mình trống rỗng . Thương đã bị Tư Không Thiên Lạc lấy mất

- Mượn thương một lúc !

Nói xong , Tư Không Thiên Lạc vung thương một vòng lớn , lại đột nhiên thay đổi quỹ đạo , đâm trực tiếp đẩy đồ tể bay ra ngoài . Đường Liên đã tung cả đống phi tiêu về hướng Châm bà bà . Ám khí bay khắp nơi và làm vỡ nhiều bình rượu . Bách Lý Đông Quân đau khổ kêu lên :

- Rượu của ta ! Ta tức giận , ta thật sự rất tức giận !

Nghe được tiếng gầm gừ của Bách Lý Đông Quân , đám Tư Không Thiên Lạc cảm thấy bất lực . Chẳng phải lúc còn nhỏ mẹ đã rất đáng yêu sao ? Đang lúc bọn họ cho rằng đây chính là cái mà mẹ gọi là tức giận thì lại nghe thấy Bách Lý Đông Quân hét lên :

- Tiểu Bạch !!!

Đột nhiên , toàn bộ quán rượu rung chuyển dữ dội , ở phía dưới phát ra tiếng rít lên , như có thứ gì đó đang bò lên . Khi Tư Không Thiên Lạc ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một con rắn khổng lồ có sừng mờ , trắng như ngọc từ trên xà nhà lao xuống , tóm lấy đồ tể và cắn hắn . Tư Không Thiên Lạc nhảy ra xa một bước , để Tiểu Bạch phát huy hết khả năng của mình .

- Tiểu Bạch thật ngoan , lát nữa ta sẽ bắt chuột cho ngươi .

Tư Không Thiên Lạc nhẹ nhàng vuốt ve Tiểu Bạch , sau đó bay lên lầu , kéo Bách Lý Đông Quân đi theo , nói :

- Đông Quân , ngươi rời khỏi đây trước đi . Bây giờ nguy hiểm lắm

- Muốn rời đi ? Ta e rằng sẽ không dễ dàng như vậy

Mấy người kia mỉm cười bước tới và chặn đường rút lui của họ . Nơi này không gian chật hẹp , Thiên Lạc không dùng thương được , liền kêu lớn :

- Lôi Vô Kiệt !

- Ta tới rồi

Thiên Lạc kinh ngạc nhìn một tên thị vệ mặc y phục màu xanh nhảy tới trước mặt bọn họ , vừa định hỏi chuyện gì xảy ra thì nhìn thấy tên thị vệ này đột nhiên cởi y phục . Lộ ra bộ y phục màu đỏ bên trong , hắn xé toạc mặt nạ da người trên khuôn mặt của mình ra . Khuôn mặt này...Tư Không Thiên Lạc không khỏi nhìn xuống lầu , tìm kiếm bóng dáng Lôi Vô Kiệt .

- Cô nương , hình như vừa rồi cô không gọi ta . Ở đây ngoài ta ra còn có ai khác họ Lôi sao ? Tên của hắn là gì ? Hắn cũng là người của Lôi Gia Bảo à ?

Tư Không Thiên Lạc cuối cùng cũng học được ý nghĩa của câu nói " Chước Mặc nhiều lời " . Nhưng bởi vì Lôi Mộng Sát là trưởng bối nên cô không thể nói được gì . Nhưng Bách Lý Đông Quân thấy rất khó chịu

- Sao ngươi nói nhiều như vậy ?

Lôi Mộng Sát nhướng mày nói :

- Ta đã vạch trần thân phận để cứu ngươi , nhưng ngươi cho rằng ta nói quá nhiều . Ngươi chưa từng nghe câu " Chước Mặc nhiều lời " sao ? Lão Thất cũng vậy . Tại sao hắn còn cần sắp xếp mật thám bí mật ? Mật thám gì mà ngay cả võ công cũng không biết

Bách Lý Đông Quân thật sự muốn giết Lôi Mộng Sát ngay lập tức . Nhưng lại bị Tư Không Trường Phong và Tư Không Thiên Lạc một người bên trái , một người bên phải ôm chặt lại

- Đừng quan tâm hắn , chúng ta trước tiên đến một chỗ an toàn đi .

Tư Không Thiên Lạc dỗ dành . Với sự giúp đỡ của Tiêu Sắt và những người khác , Lôi Mộng Sát và Lạc Hiên nhanh chóng xử lý những sát thủ trên phố Long Thủ . Và mọi người tập trung tại ngôi đền đổ nát bên ngoài Sài Tang Thành .

Trong lúc Lôi Mộng Sát và Lôi Vô Kiệt đang nhìn nhau , Lạc Hiên lấy đâu ra một bộ bàn ghế , đặt bộ ấm trà lên trên . Bách Lý Đông Quân kinh ngạc nhìn hắn :

- Mấy cái này lấy từ đâu ra vậy ?

Lôi Mộng Sát vẫn nhìn chằm chằm Lôi Vô Kiệt , nhưng cũng không quên ngắt lời Bách Lý Đông Quân , giải thích :

- Thanh Ca công tử Lạc Hiên , hắn có thể lấy ra cái gì ngươi cũng không cần phải kinh ngạc . Ngươi tên là gì ? Tại sao ngươi lại ăn mặc giống ta ? Đó là bởi vì ngươi ngưỡng mộ ta ? Muahahaha

Lôi Vô Kiệt quay đầu lại , không muốn thừa nhận đây là cha của mình . Những người còn lại đều nhịn cười và bất lực .

- Ta tên là Lôi Vô Kiệt .

Lôi Vô Kiệt bất đắc dĩ nói

- Tên hay , không tệ . Lôi Môn có người kế vị rồi

Lôi Mộng Sát cười nói , sau đó quay đầu nhìn về phía Bách Lý Đông Quân .

- Nhân tiện , lão Thất có nói cho ngươi biết nhiệm vụ tiếp theo là gì không ?

- Lão Thất là ai ?

Bách Lý Đông Quân chớp mắt hỏi . Lôi Mộng Sát sửng sốt một lát , mới hỏi lại :

- Ngươi không phải mật thám bí mật được lão Thất cài vào Sài Tang Thành sao ?

- Không , ta chẳng biết lão Thất , lão Tam gì cả . Ta chỉ là trộm một mảnh đất trong nhà mở quán rượu , ai biết nhiệm vụ của ngươi là gì . Ngươi còn dám đập nát quán rượu của ta , ngươi nhất định phải bồi thường

Lôi Mộng Sát khó tin nhìn Bách Lý Đông Quân .

- Có phải ta đã vạch trần thân phận và cứu một người không liên quan một cách vô ích không ?

- Ta đâu có cầu xin ngươi cứu ta .

Bách Lý Đông Quân trợn mắt . Lạc Hiên nãy giờ vẫn im lặng liếc nhìn Bạch Lưu Ly đang ở bên ngoài , cười nói :

- Nếu ta đoán không lầm , ngươi hẳn là cháu trai của Ôn gia gia chủ Ôn Lâm . Tiểu thiếu gia của Trấn Tây Hầu Phủ , Bách Lý Đông Quân

Bách Lý Đông Quân thì không phải ai cũng biết , nhưng trên thế gian tất cả mọi người đều biết Bạch Lưu Ly . Vì thế cũng không có gì ngạc nhiên khi Lạc Hiên có thể đoán được thân phận của y là Bách Lý Đông Quân . Y cũng không giấu diếm nói :

- Ừm , là ta

Lôi Mộng Sát sau khi kịp phản ứng , liền trực tiếp đập đầu vào cột trụ .

- Trời ơi ! Ta....chuyện này...

Lôi Mộng Sát đi tới đi lui mấy lần , đi tới trước mặt Lạc Hiên

- Ngày mai ai sẽ cướp dâu ?

Bách Lý Đông Quân cười ranh mãnh :

- Nếu ngươi cầu xin ta , ta sẽ có lòng giúp ngươi

Lôi Mộng Sát trừng mắt nhìn y :

- Im miệng ! Ta không muốn chết nhanh như vậy .

Nói xong , Lôi Mộng Sát chuyển sự chú ý về phía bọn người Tiêu Sắt . Bách Lý Đông Quân lập tức hóa thành một con gà mái nhỏ , đứng trước mặt mấy người như đang bảo vệ đàn con của mình , chặn tầm mắt của Lôi Mộng Sát lại

- Đừng hòng lừa bọn họ , chính là ta nhầm lẫn nên rơi vào bẫy của ngươi . Ngươi đến đây vì tình huynh đệ nên ta sẽ giúp ngươi cướp dâu

Đám nhóc Đường Liên có chút cảm khái nhìn Bách Lý Đông Quân . Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa , mẹ vẫn sẽ luôn bảo vệ con của mình trong tiềm thức .







***






Cuối cùng , Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong đến Cố phủ để cướp dâu . Lôi Mộng Sát và Lạc Hiên ở bên ngoài ngăn chặn sát thủ đang tiến về phía họ . Khi kế hoạch bị hủy , Yến Biệt Thiên nóng lòng muốn giết Bách Lý Đông Quân . Thiên Ngoại Thiên và những người đang trốn trong bóng tối nghe thấy pháo hiệu và bước ra .

Vô Tâm nhìn pháo hiệu bùng nổ trên bầu trời , hắn thầm nghĩ có gì đó không ổn và nhanh chóng chạy đến Cố gia . Tử Y Hầu , Bạch Phát Tiên và một ông già nham hiểm mặc áo choàng mà hắn không nhận ra đang tấn công mẹ hắn .

Vô Tâm vội vàng chặn chúng lại và sử dụng nội lực của mình để đánh bại bọn người và buộc chúng dừng lại . Tử Y Hầu và Bạch Phát Tiên nhìn nhau , nhìn thấy trong mắt nhau một tín hiệu : Lại có một võ mạch trời sinh ! Mau bắt hắn lại

Hai người đồng thời tấn công Vô Tâm . Vô Tâm vội vàng tránh né , Tử Y Hầu và Bạch Phát Tiên hiện tại không phải là đối thủ của hắn , nhưng họ lại vô cùng tàn nhẫn với hắn

Đúng lúc này , Ôn Hồ Tửu đến và đầu độc chết trưởng lão . Tử Y Hầu và Bạch Phát Tiên biết mình bị áp đảo và nhanh chóng rút lui . Bách Lý Đông Quân kích động nói :

- Cữu cữu !

Ôn Hồ Tửu cười nhẹ , vẫy tay với y :

- Tiểu Đông Quân , con chơi đủ vui chưa ? Chơi đủ rồi thì theo cữu cữu về nhà .

Bách Lý Đông Quân chỉ vào Yến Biệt Thiên bên dưới , giả bộ nặn ra mấy giọt nước mắt . Tủi thân nói :

- Bọn họ ức hiếp con , còn làm bị thương Tiểu Bạch .

Ôn Hồ Tửu ánh mắt nghiêm nghị , ném ra một nắm độc , khiến mọi người kinh hãi lùi lại . Ôn Hồ Tửu cười khinh thường , nhưng hắn chỉ là muốn hù dọa bọn họ mà thôi . Sau đó , Ôn Hồ Tửu chấp tay về phía Cố Kiếm Môn , nói :

- Lăng Vân công tử , chuyện còn lại chúng ta sẽ không nhúng tay vào . Cháu trai nhỏ của ta đang sợ hãi , ta phải an ủi nó .

Cố Kiếm Môn chắp tay nói :

- Đa tạ Ôn tiên sinh . Việc còn lại ta sẽ lo liệu , không làm phiền Ôn tiên sinh .

Ôn Hồ Tửu tóm lấy Bách Lý Đông Quân , đang muốn rời đi thì Bách Lý Đông Quân vội vàng hướng về phía Tư Không Trường Phong quát :

- Tư Không Trường Phong ! Vô Tâm !

Ôn Hồ Tửu quay đầu cười nói :

- Hai tiểu bằng hữu , có muốn đi cùng chúng ta hay không ?

Vô Tâm và Tư Không Trường Phong vội vàng đuổi theo . Tư Không Trường Phong vừa rồi bị thương , bệnh cũ lại tái phát . Ôn Hồ Tửu dùng độc giúp hắn tạm thời giữ mạng , đồng thời yêu cầu hắn đến tìm Dược Vương Tân Bách Thảo cầu cứu . Thiên Lạc lo lắng cha mình đi đường một mình sẽ gặp nguy hiểm nên quyết định đi cùng cha , và hẹn đám người Tiêu Sắt ở Thiên Khải .

Sau khi rời khỏi Sài Tang Thành , Bách Lý Đông Quân chưa muốn về nhà ngay nên đã cầu xin Ôn Hồ Tửu đưa mình đi tham gia Đại Hội Kiếm Lâm . Ôn Hồ Tửu không chịu nổi vẻ mặt nũng nịu của cháu trai nên đồng ý . Cả nhóm người vội vã tiến đến Doanh Kiếm Sơn Trang

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro