Xuyên không về ăn dưa trực tiếp cảnh tình cảm của cha mẹ 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ôn Hồ Tửu kinh hãi , biết được Bách Lý Đông Quân lại biết đến Đại Hội Kiếm Lâm , liền hỏi y :

- Làm sao con biết đại hội thử kiếm , ba năm tổ chức một lần ở Danh Kiếm Sơn Trang ?

Bách Lý Đông Quân nhìn đám người Vô Tâm , nói :

- Con nghe được bọn họ nói .

Tiêu Sắt nhướng mày nhìn Vô Tâm , người đang cảm thấy áy náy . Để mẹ có thể gặp cha càng sớm càng tốt , hắn đã bí mật thì thầm vào tai mẹ nhiều lần về Đại Hội Kiếm Lâm . Nhưng mẹ hắn vẫn thiếu hứng thú . Hắn cho rằng cơ hội chưa đến nên tạm thời đành bỏ cuộc . Ai ngờ cuối cùng mẹ lại đi Đại Hội Kiếm Lâm để cố tình về nhà muộn cơ chứ .

Ôn Hồ Tửu dịu dàng nhìn Vô Tâm , sửng sốt một lát , trong lòng kinh ngạc : Sao lông mày của tiểu hòa thượng này lại giống Đông Quân như vậy ?! Sau đó trong lòng hắn dâng lên một cỗ tức giận , vì vậy chính là Bách Lý Thành Phong cùng bản chất lăng nhăng của hắn có thể sinh cho Đông Quân một người đệ đệ ?

Nhưng chuyện của người lớn không liên quan gì đến trẻ con , Ôn Hồ Tửu kìm nén tức giận , cười ôn hòa nói :

- Tiểu hòa thượng , ngươi tuổi còn nhỏ đã biết nhiều điều , không biết ngươi theo học sư phụ nào ?

Vô Tâm suy nghĩ một chút , sau đó mỉm cười nói :

- Chỉ là một ngôi chùa nhỏ thôi

Ôn Hồ Tửu chạm vào một cái móng tay mềm mại , âm thầm cong lên khóe miệng , nghĩ đứa nhỏ này khá phòng thủ nên cũng không hỏi thêm gì nữa . Sau đó hắn nhìn những người khác . Mọi người đều hiểu và lần lượt giới thiệu về mình , Đường Liên khẽ gật đầu , đối với Ôn Hồ Tửu nói :

- Ta tên Đường Liên

Ôn Hồ Tửu lập tức cảnh giác , lùi lại nửa bước :

- Ngươi cùng Đường Môn có quan hệ gì ?

- Ờm....

Đường Liên nghĩ đến " Gia châm " Bách Lý Đông Quân từng nói với hắn , mơ hồ nói :

- Hiện tại không còn quan hệ nữa

Ôn Hồ Tửu cũng cảm thấy mình quá kinh ngạc , cho dù Đường Liên thật sự là người Đường Môn , hắn cũng chỉ là một đứa trẻ , cho nên vẫn là sợ hãi chính mình . Ôn Hồ Tửu gật đầu

Lôi Vô Kiệt sôi nổi nói :

- Ôn thúc , ta tên Lôi Vô Kiệt .

Ôn Hồ Tửu mở to mắt .

- Người của Lôi Môn ?

Lôi Vô Kiệt gãi đầu , không biết giải thích thế nào . Theo dòng thời gian ban đầu , hắn thậm chí còn chưa tồn tại , nhưng dấu ấn Lôi Môn trên người hắn quá rõ ràng . Đúng lúc hắn không biết phải xử lý như thế nào thì Tiêu Sắt đã thay hắn trả lời :

- Hắn có ngưỡng mộ Chước Mặc công tử đã lâu , cho nên việc ăn mặc như thế này thực ra không liên quan gì đến Lôi Môn cả . Họ chỉ là họ hàng xa mà thôi .

Ôn Hồ Tửu gật đầu , hỏi Tiêu Sắt :

- Còn ngươi ?

Tiêu Sắt cười nói :

- Ta họ Tiêu...

Vừa nói xong chữ “ Tiêu ”, hắn thấy sắc mặt Ôn Hồ Tửu thay đổi , vội vàng giải thích :

- Nhưng không liên quan gì đến Tiêu Thị Hoàng Tộc hết !

Sau đó , hắn dùng một tay nắm lấy Tiêu Vũ , một tay giữ Tiêu Lăng Trần .

- Hai người này là đệ đệ của ta

Tiêu Vũ và Tiêu Lăng Trần đều ngoan ngoãn nói :

- Xin chào , Ôn thúc .

Nhưng bọn họ trong lòng nói : Thúc thúc , chúng ta không phải cố ý lợi dụng người

- Ồ

Ôn Hồ Tửu như có điều suy nghĩ gật đầu , không khỏi nhíu mày . Chẳng lẽ là hắn tưởng tượng sao ? Hai đứa nhỏ họ Tiêu rất giống Đông Quân , đặc biệt là Tiêu Vũ này . Hắn lại hỏi :

- Các ngươi cũng tới Danh Kiếm Sơn Trang tham gia đấu kiếm sao ?

Tiêu Sắt thay mặt mọi người mỉm cười trả lời :

- Khi ta mới bước vào giang hồ , gặp phải sự kiện trọng đại như này tự nhiên sẽ bị mê hoặc . Muốn nhìn thấy giang hồ chân chính như thế nào mà thôi

Ôn Hồ Tửu nghe xong cười lớn nói :

- Quên đi , ta dẫn các ngươi đi nhìn giang hồ chân chính . Các ngươi có biết Danh Kiếm Sơn Trang này ở đâu hay không ?

Mọi người ngoan ngoãn lắc đầu , nghĩ thầm : Biết thì nên nói không biết , để thỏa mãn tính kiêu ngạo của thúc thúc mình thì hơn . Chỉ có Bách Lý Đông Quân là thật sự không biết , y chớp mắt khát vọng tri thức hỏi :

- Nơi đó là nơi nào ?

Ôn Hồ Tửu liếc nhìn cháu trai , nhẹ nhàng mỉm cười nói :

- Danh Kiếm Sơn Trang là phường chế tạo kiếm đệ nhị thiên hạ . Nơi đây có hơn hai nghìn ba trăm thanh kiếm và vô số thanh kiếm nổi danh

Vốn tưởng rằng đám thiếu niên này sẽ kinh ngạc , không ngờ Bách Lý Đông Quân lại hỏi :

- Vậy đệ nhất thiên hạ là ai ?

Ôn Hồ Tửu sửng sốt một lát , nói :

- Kiếm Tâm Mộ . Nói đến Danh Kiếm Sơn Trang cũng có chút xui xẻo , nhiều năm như vậy không chế tạo được ra một thanh kiếm cấp Tiên Cung nào . Mộ chủ Kiếm Tâm Mộ - Lý Tố Vương lúc đó khi còn trẻ . Ngài đã rèn ra bốn thanh kiếm cao cấp và nổi danh trong thiên hạ , và khi đến tuổi trung niên ngài đã lập nên những thành tựu vĩ đại có thể chuyển đổi hàng ngàn ngọn núi

Lôi Vô Kiệt vui mừng khôn xiết khi nghe Ôn Hồ Tửu khen ngợi gia gia của mình . Tiêu Sắt dùng ánh mắt an ủi hắn , cầu xin hắn bình tĩnh lại . Người được khen là gia gia chứ không phải hắn , thực sự không cần phải phấn khích như vậy .

- Vậy vì sao chúng ta không đến Kiếm Tâm Mộ . Trong Kiếm Tâm Mộ nhất định có nhiều kiếm tốt hơn

Bách Lý Đông Quân nói , Ôn Hồ Tửu mỉm cười

- Sao vậy , con còn không thích đệ nhị thiên hạ sao ? Chúng ta phải đi sáu trăm dặm tới Kiếm Tâm Mộ , sau đó lại về Càn Đông Thành . Sau đó chúng ta có thể ăn cơm tối giao thừa , mẹ con chắc sẽ đầu độc chết ta mất . Tiểu tổ tông của ta , xin hãy để cữu cữu con vui vẻ thêm vài ngày nữa . Nếu một ngày nào đó con có thể trở thành Kiếm Tiên thì hãy đến Kiếm Tâm Mộ lấy một thanh kiếm tốt

Bách Lý Đông Quân xua tay nói :

- Con ngay cả luyện kiếm cũng không biết , có một thanh kiếm tốt thì có thể làm được gì ?

Thấy lời nói của mình không kích thích Bách Lý Đông Quân muốn luyện kiếm , Ôn Hồ Tửu tức giận nói :

- Nếu con không luyện kiếm, vậy tại sao lại đi đến Đại Hội Kiếm Lâm ? Ta nghĩ bây giờ vẫn là về nhà tốt hơn !

Bách Lý Đông Quân lo lắng , vội vàng nói :

- Không , cữu cữu ! Có lẽ khi có một thanh kiếm tốt , con sẽ muốn luyện kiếm .

Đường Liên mấy người nhìn thấy Bách Lý Đông Quân nói dối không chớp mắt vì muốn chơi thêm mấy ngày nữa không khỏi cười khúc khích , liếc nhìn nhau : Luyện kiếm hay không cũng không thành vấn đề , điều quan trọng là mẹ sẽ gặp được người định mệnh trong cuộc thử kiếm .

Ôn Hồ Tửu không tin lời nói của cháu trai mình , tiểu tử này dù sao cũng không khống chế được , liền nhìn Tiêu Sắt nói :

- Xem ra ngươi là kiếm khách , ngươi cũng muốn có một thanh kiếm sao ?

Tiêu Sắt cười nói :

- Có thể có một thanh kiếm tốt cũng tốt

Hắn rất muốn thử một lần , nhưng nếu tương lai vì hắn mà thay đổi thì sao ? Ôn Hồ Tửu khen ngợi :

- Nếu tuổi còn nhỏ mà đã có tính cách như vậy , sau này nhất định sẽ vang danh thiên hạ

Bách Lý Đông Quân tò mò hỏi :

- Cữu cữu , thanh kiếm ở đây có thể tùy ý lấy được sao ? Có cần bỏ tiền ra mua không ?

Ôn Hồ Tửu trả lời :

- Đương nhiên phải cần tiền , và cần rất nhiều tiền . Nhưng không phải ai cũng có tư cách tiêu số tiền này . Danh Kiếm Sơn Trang chia kiếm bọn họ đúc thành bốn cấp : Cấp một Cao Sơn , nghĩa là sự cao quý của núi cao , là nơi kiếm thông thường không thể chạm tới . Cấp hai Thương Hải , nghĩa là trăm sông đổ về biển , không có bến bờ . Loại kiếm đổi bằng một trăm thanh Cao Sơn mới có được . Cấp ba là Vân Thiên nghĩa là ở trên chín tầng trời , kiêu ngạo nhìn vạn vật . Cấp bốn là Tiên Cung , Tiên Cung ẩn giấu trên chín tầng mây . Đó mới thực sự là thanh kiếm tuyệt trần . Nhưng Danh Kiếm Sơn Trang đã nhiều năm không tạo ra một thanh kiếm cấp Tiên Cung rồi , nhưng có thể năm nay sẽ khác . Cữu cữu con  đoạt được một thanh Thương Hải cũng không có vấn đề gì 

- Vân Thiên thì thế nào ?

Bách Lý Đông Quân hỏi , Ôn Hồ Tửu cau mày nói :

- Vậy thì phải dùng độc

- Con muốn kiếm Tiên Cung thì thế nào ?

Bách Lý Đông Quân lại hỏi . Ôn Hồ Tửu im lặng một lát , trầm giọng nói :

- Nếu quả thật con muốn Tiên Cung , không phải là không thể chiếm được . Nhưng đến lúc đó ta và con sẽ bị kiếm khách khắp giang hồ truy lùng đến tận trời cuối đất

Vô Tâm nhìn Ôn Hồ Tửu , trong lòng thầm nói : Đại thúc , người thật là lẩm cẩm . Thật sự vì mẹ mà muốn đầu độc đối thủ để đoạt lấy kiếm Tiên Cung . Nhưng người đừng lo , mẹ sẽ tự mình lấy được , cha con sẽ bảo vệ mẹ .






***






Khi đến Danh Kiếm Sơn Trang , mọi người kinh hãi rút lui khi nhìn thấy ba chữ lớn " độc chết ngươi " đằng sau Ôn Hồ Tửu . Người phục vụ dẫn họ vào trong tổng cộng có sáu bàn lớn . Nhưng năm bàn đầu tiên đều chật kín người , may mắn bàn thứ sáu vẫn còn trống . Ôn Hồ Tửu cũng không thèm liếc nhìn , vì trên đó có bảng tên ghi : Ôn gia , Ôn Hồ Tửu

Bách Lý Đông Quân cười nói :

- Cữu cữu , người để lại ấn tượng gì cho người khác sao ?

Ôn Hồ Tửu hất tóc kiêu ngạo nói :

- Chỉ có kẻ ngu ngốc mới sợ ta . Dùng độc thì có gì sai ? Dùng khéo thì có thể cứu người . Ta được xưng là Độc Bồ Tát trong thiên hạ .

Người phục vụ có chút chán nản nhìn thanh kiếm bên cạnh 

- Ta đáng sợ lắm sao ?

Người phục vụ cung kính nói :

- Ôn tiên sinh không đáng sợ , nhưng chất độc của Ôn tiên sinh rất đáng sợ .

Người ở bàn bên cạnh lặng lẽ di chuyển sang một bên , Bách Lý Đông Quân mỉm cười ngồi xuống , mời bọn người Đường Liên ngồi xuống cùng .

- Mọi người ngồi đi , ta quen rồi .

Ôn Hồ Tửu ngồi xuống không nói thêm gì nữa . Người phục vụ nhanh chóng mang rượu và thức ăn đến . Đám người Đường Liên tò mò nhìn những bộ dáng của các tiền bối nổi danh đến tham dự Đại Hội Kiếm Lâm khi còn trẻ , mấy người không khỏi hưng phấn , bắt đầu xì xào . Bách Lý Đông Quân hoàn toàn bị kiếm tửu hấp dẫn , uống hết ly này đến ly khác . Ôn Hồ Tửu cười nhìn y , nhắc nhở y không nên tham lam , cẩn thận say rượu . Nhưng Bách Lý Đông Quân lại không quan tâm , y đang cầm vò rượu , suýt chút nữa rơi xuống đất . Khi Vô Tâm quay lại , hắn thấy má mẹ mình đã đỏ bừng , đôi mắt y mờ đi vì say , trong lòng không khỏi có chút lo lắng . Nếu mẹ cứ tiếp tục say như thế này , chẳng phải mẹ sẽ bỏ lỡ cuộc gặp gỡ với cha sao ?

Đột nhiên , mấy nữ tử mặc đồ trắng từ trên đài cao bay xuống , tiếng đàn hạc thanh tao , y phục bay phấp phới . Sau khi giai điệu kết thúc , một kiếm thị hét lên :

- Kiếm Cao Sơn đã lộ diện , xin mọi người hãy tự mình đến tranh tài giành lấy

Tuy nhiên , mọi người nhìn kiếm thì không ai dám cử động , và cuối cùng tất cả đều hướng mắt về phía những người mặc y phục màu vàng kim ở bàn trên . Đôi mắt to của Tiêu Vũ tràn đầy nghi hoặc :

- Tại sao bọn họ không lấy kiếm mà nhìn chằm chằm vào bàn ?

Ôn Hồ Tửu giải thích :

- Đó là Vô Song Thành . Lần trước ở đại hội Vô Song thành đều lấy đi kiếm thì sẽ không ai dám so tài .

Sau đó , Ôn Hồ Tửu nhìn một thiếu niên , không khỏi mỉm cười .

- Người này sinh ra đã có kiếm phôi , không có gì phải ngạc nhiên

Bách Lý Đông Quân ngơ ngác nói :

- Sinh ra đã có kiếm phôi...Vì cái gì nghe giống như chửi rủa vậy ?

Ôn Hồ Tửu cười nói :

- Tốt nhất con nên uống rượu đi , đừng để bọn họ nghe thấy .

Tiêu Vũ nhìn Vô Song Thành , lẩm bẩm nói :

- Thật bá đạo , vừa lúc thiếu kiếm . Vậy để ta thử xem

Sau đó liền bay lên đài , Tiêu Sắt cũng không có thời gian để ngăn chặn hắn lại . Mọi người nhìn thiếu niên tuấn mỹ đứng trên đài , lại nhìn các trưởng lão Vô Song Thành vừa đứng trên lầu . Đang định nói thì bị cắt ngang , sắc mặt bọn họ do dự một lúc rồi vô cùng xấu xí nhìn thiếu niên nhảy lên đài . Trưởng lão Vô Song Thành sắc mặt tái mét , trừng mắt nhìn Ôn Hồ Tửu . Ôn Hồ Tửu cười ha ha , uống một ngụm nói :

- Chúc may mắn , như thế này mới giống thiếu niên

Tiêu Sắt bất lực lắc đầu , tự hỏi hành động của Tiêu Vũ có ảnh hưởng gì đến tương lai hay không . Tuy nhiên , họ thiếu vũ khí thật . Rốt cuộc thì ai lại mang vũ khí đến tiệc cưới cơ chứ ? Nhưng Tiêu Sắt vẫn không thèm nhìn kiếm Cao Sơn .

Tiêu Vũ mặc dù không có tài năng như Bách Lý Đông Quân nhưng việc có được kiếm Cao Sơn cũng không có vấn đề gì . Vì vậy , rất ít người không mấy quan tâm đến tình hình chiến đấu trên đài . Ôn Hồ Tửu nhìn rất hứng thú . Vô Tâm ở trong đám người không ngừng tìm kiếm Diệp Đỉnh Chi , tìm hồi lâu cũng không thấy , không khỏi cau mày .

Kết thúc trận đấu , Tiêu Vũ quả thực đã giành được một thanh kiếm Cao Sơn . Hắn vui vẻ chạy ra võ đài và khoe thanh kiếm của mình với Bách Lý Đông Quân

- Đông Quân , hãy nhìn thanh kiếm ta giành được nè ! [ Mẹ ơi , hãy nhìn thanh kiếm con giành được nè ! ]

Bách Lý Đông Quân mỉm cười , đưa tay sờ sờ đầu Tiêu Vũ , Ôn Hồ Tửu nhìn hai người , Tiêu Vũ vui vẻ xoa xoa lòng bàn tay Bách Lý Đông Quân . Ôn Hồ Tửu cau mày , tình huống này sao lại quái dị như vậy . Hắn thực sự đã nhìn thấy sự yêu thương trên khuôn mặt của Đông Quân . Ôn Hồ Tửu lắc đầu , thầm nghĩ chắc chắn mình đã uống quá nhiều kiếm tửu , đầu óc không tỉnh táo .

Tiêu Sắt vẫn không có hứng thú với kiếm Thương Hải tiếp theo . Vũ khí chính của Đường Liên và Tiêu Lăng Trần không phải là kiếm nên họ cũng không có hứng thú .

Bách Lý Đông Quân còn đang uống rượu . Vô Tâm vẫn không tìm được Diệp Đỉnh Chi , nhìn thấy Bách Lý Đông Quân say khướt sắp ngất đi .Vô Tâm cầm lấy ly rượu của y , nhẹ giọng nói :

- Uống ít đi , chẳng phải còn phải đoạt kiếm sao ?

- Kiếm ? Kiếm gì ?

Bách Lý Đông Quân đã uống rượu say rồi . Vô Tâm bất lực ôm trán giấu ly rượu đi , không cho Bách Lý Đông Quân uống nữa .

Cuối cùng đã tới kiếm Vân Thiên . Theo Vô Tâm được biết , thanh kiếm cấp Tiên Cung duy nhất tên Bất Nhiễm Trần . Trong cuộc thi đấu kiếm này là do Bách Lý Đông Quân lấy được , đồng thời thanh kiếm đó cũng là cơ hội để cha mẹ Vô Tâm gặp mặt và làm quen . Tiêu Sắt không có ý định gây rắc rối nên bay lên đài và trực tiếp đoạt Vân Thiên . Hắn vừa xuống đã nghe thấy Đường Liên thì thầm :

- Ngươi quên chúng ta phải trả giá cho thanh kiếm này sao ? Hiện tại ngươi không phải là Vĩnh An Vương , chúng ta cũng không có tiền . Làm thế nào chúng ta có thể trả tiền cho thanh kiếm này ?

Tiêu Sắt liếc nhìn Bách Lý Đông Quân vốn đã say đang nằm trong lòng Vô Tâm , trầm mặc một lát .

- Hay là...trước tiên y mượn một ít tiền đi ? Thứ không thể thiếu nhất trong Trấn Tây Hầu Phủ có lẽ chính là tiền .

Đường Liên im lặng . Có vẻ như không còn cách nào khác thật . Kiếm cấp ba đã được thả ra , đám người phía kia cũng không có ý định đoạt lấy

- Họ không hề xuống tranh kiếm ? Vậy còn có một thanh kiếm nữa phải không ?

- Là một thanh kiếm cấp Tiên Cung mà Danh Kiếm Sơn Trang mới chế tạo ra ?

- Ồ , vậy đây là vật hiếm thấy . Nếu không lấy được thì tận mắt nhìn thấy cũng tốt .

Các kiếm sĩ trên khán đài đều rất phấn khích . Mọi người trong Vô Song Thành tựa hồ đều rất bình tĩnh , giống như đã biết tin tức này từ lâu . Điều này không có gì đáng ngạc nhiên , trước đây các thợ rèn kiếm đã mời người quen của họ đến tham dự hội nghị , tiết lộ một số thông tin là điều hợp lý . Vô Song Thành lần này đến đây vì thanh kiếm cấp Tiên Cung này .

Dưới sự chú ý của mọi người , chủ nhân của Danh Kiếm Sơn Trang bước ra võ đài , lớn tiếng tuyên bố :

- Hôm nay còn có một chuyện nữa , mời các kiếm hiệp chứng kiến . Từ hôm nay trở đi , ta sẽ lui về Chư Kiến Các , chức vị trang chủ sẽ được truyền lại cho con trai ta , Ngụy Trường Phong .

Lúc này , kiếm thị đang đứng bên bàn rượu mỉm cười , nhảy lên đứng trên võ đài . Khi mọi người đặt câu hỏi làm thế nào thiếu niên này có thể đảm nhận một vị trí quan trọng như vậy , Ngụy Trường Phong lên tiếng :

- Tiếp theo là kiếm cấp Tiên Cung , bay đến từ bầu trời . Xin tiên nhân ban kiếm !

Thật sự có một thanh kiếm từ trên trời bay tới , hoa sen nở rộ ở bất cứ nơi nào nó đi qua và mọi người đều phải kinh ngạc . Ngay cả Bách Lý Đông Quân vốn đã say cũng mở mắt ra hít hít :

- Thơm quá !

Hương sen thực ra rất nhẹ , mờ ảo như sương nước , giống như không có thật . Nhưng Bách Lý Đông Quân lại ngửi được . Vô Tâm kéo tay áo Bách Lý Đông Quân , nhẹ giọng nói :

- Kiếm cấp Tiên Cung , ngươi không muốn sao ?

Bách Lý Đông Quân chật vật mở mắt ra , nhìn trường kiếm lơ lửng trên võ đài trước mặt Ngụy Trường Phong . Trên chuôi kiếm có một bông hoa sen cực kỳ đẹp mắt , nhưng thân kiếm lại có màu trắng , rất đơn giản nhưng lại được phủ một lớp sương nước tưởng chừng như có như không , lại thêm chút mềm mại....Và nó thực sự mang ý nghĩa thanh tao của một thanh kiếm cấp Tiên Cung

- Thanh kiếm này do ta tạo ra , nó tên là Bất Nhiễm Trần . Nó được làm từ sắt của Ngũ Sơn và vàng của Lục Hợp . Sau khi đúc , ta đã cho nó tắm trong linh khí của núi tiên trong ao sen suốt ba năm trước khi lấy ra . Có được thanh kiếm này , giết người sẽ không dính máu , cũng không bị dính bụi . Ta chỉ lấy một miếng bạc , nhưng ta mong thanh kiếm này sẽ được một vị tuyệt thế công tử sử dụng để tung hoành giang hồ . Ghi danh vào trong Kiếm Phổ

Ngụy Trường Phong chân thành nói . Bách Lý Đông Quân cười nhẹ :

- Thanh kiếm này rất tốt , ta muốn !

Trong phút chốc , ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Bách Lý Đông Quân . Ôn Hồ Tửu tức giận nói :

- Đồ ngốc , con là cố ý làm khó cữu cữu con !

Hoặc là cháu trai không hiểu , hoặc là phải dùng độc đoạt kiếm . Bách Lý Đông Quân tựa hồ đã mất bình tĩnh , mím môi hét lớn :

- Không , ta muốn cái này .

Ngụy Trường Phong cười nói :

- Ngươi thích kiếm này , không bằng tự mình lấy đi .

Bách Lý Đông Quân lẩm bẩm , lảo đảo đứng dậy nhưng trước mặt y lại có một người bay xuống võ đài . Một thiếu niên mặc đồ đỏ , đội mũ tre và cầm một thanh kiếm sắt màu đen .

Đôi mắt của Vô Tâm sáng lên , hắn phấn khích nhìn chằm chằm vào Diệp Đỉnh Chi trên võ đài một lúc . Sau đó quay lại đỡ cánh tay của Bách Lý Đông Quân , dùng một chút sức lực cố ý đẩy Bách Lý Đông Quân lên võ đài .

Bách Lý Đông Quân loạng choạng hai bước mới đứng yên tại chỗ được , trong khán đài vang lên một trận cười vang . Không ai nghĩ rằng vị thiếu gia say đến mức đứng không vững này lại có thể thắng được một kiếm khách giang hồ . Diệp Đỉnh Chi không khỏi bật cười . Bách Lý Đông Quân tức giận liếc nhìn đám người đang cười đùa trên khán đài :

- Các ngươi cười cái gì !

Diệp Đỉnh Chi cầm kiếm , bình tĩnh nhìn y :

- Thiếu gia , ngươi tới lấy kiếm . Vậy kiếm của ngươi đâu ?

Bách Lý Đông Quân nhìn bàn tay trống rỗng của mình , xoay người tìm kiếm , nghi hoặc nói:

- Kiếm...kiếm của ta...

Lúc Tiêu Vũ đang định đưa kiếm của mình cho y thì trong đám người vang lên một giọng nói :

- Thiếu gia , cầm lấy kiếm này của ta đi

Bách Lý Đông Quân giơ tay và bắt lấy thanh kiếm Hoả Thần do Vương Nhất Hành ném lên . Bách Lý Đông Quân vui vẻ nói :

- Đa tạ !

Sau đó y nhìn Diệp Đỉnh Chi nói :

- Ta có một thanh kiếm .

Diệp Đỉnh Chi cảm thấy thiếu niên trước mặt giống như một người bạn cũ , lộ ra chút dịu dàng , nói như đang dỗ dành một đứa trẻ :

- Được rồi , ngươi có kiếm . Nhưng thiếu gia , ngươi có biết sử dụng kiếm không ?

- Kiếm pháp...

Bách Lý Đông Quân gõ gõ đầu , tựa hồ đang suy tư .

- Ta tựa hồ không biết kiếm pháp...

Mọi người trong khán đài đều mất kiên nhẫn . Diệp Đỉnh Chi không nhịn được trêu chọc Bách Lý Đông Quân , hắn ho nhẹ một tiếng , nghiêm túc nói :

- Thiếu gia , ta tên là Diệp Đỉnh Chi . Xin hỏi thiếu gia tên là gì ?

Bách Lý Đông Quân rời mắt khỏi thanh kiếm , nghi hoặc nhìn Diệp Đỉnh Chi , trong lòng thầm nghĩ : Sao người này nhìn quen quen thế nhỉ ?

Suy nghĩ một lát , y đã phục hồi tinh thần lại , nghiêm túc nói :

- Ta tên là Bách Lý Đông Quân .

Đám người bên dưới xôn xao thảo luận về thân phận của Bách Lý Đông Quân . Diệp Đỉnh Chi cũng giật mình . Nhưng Bách Lý Đông Quân chợt nhớ tới trong mộng , tựa hồ nhìn thấy một bộ kiếm phổ , liền hưng phấn nói :

- Ta biết sử dụng kiếm pháp ! Ta biết sử dụng kiếm pháp....

Vừa nói , y vừa bắt đầu múa kiếm . Dưới võ đài , Vô Tâm có chút hưng phấn nhìn hai người trên võ đài . Cuối cùng cha và mẹ cũng gặp nhau và dường như cha đã nhận ra mẹ ngay lập tức . Chắc hẳn cha đã nhớ lại khoảng thời gian hạnh phúc khi còn nhỏ sống cùng với tiểu trúc mã .




Bách Lý Đông Quân múa Tây Sở Kiếm Ca , khiến tất cả mọi người đều chấn động . Ôn Hồ Tửu cũng mở to mắt . Diệp Đỉnh Chi trợn to hai mắt nhìn Bách Lý Đông Quân , trong mắt tràn đầy ngưỡng mộ , cũng không có ý định sử dụng kiếm . Ngụy Trường Phong cũng rất hài lòng nhìn Bách Lý Đông Quân , rất vui mừng vì thanh kiếm của mình đã tìm được chủ nhân thích hợp .

- Thanh kiếm này thuộc về thiếu gia .

Diệp Đỉnh Chi lùi lại một bước . Bách Lý Đông Quân nghiêng đầu

- Ngươi không muốn nữa sao ?

Diệp Đỉnh Chỉ mỉm cười lắc đầu . Ngụy Trường Phong bước tới , đưa kiếm cho Bách Lý Đông Quân :

- Tây Sở Kiếm Ca rất xứng đáng với thanh kiếm này của ta

Bách Lý Đông Quân bắt được Bất Nhiễm Trần , nhưng lại bị kiếm trực tiếp kéo xuống đất . Ôn Hồ Tửu nhanh chóng bay tới trước mặt y , nắm lấy thắt lưng của y , dẫn y đi luôn . Nếu không đi nhanh họ sẽ bị kiếm khách khắp thiên hạ bao vây . Ôn Hồ Tửu để lại lời nhắn , mời Danh Kiếm Sơn Trang đến Trấn Tây Hầu Phủ lấy tiền . Sau đó cùng Bách Lý Đông Quân bỏ trốn . Các kiếm khách phản ứng lại và muốn truy đuổi họ , nhưng Diệp Đỉnh Chi đã giơ kiếm lên và đứng trước mặt họ . Vô Tâm cũng đi tới bên cạnh hắn , đứng cạnh cha mình

- Ngươi muốn ngăn cản bọn ta ?

Diệp Đỉnh Chi cười nhạo nói :

- Ngươi tiến lên một bước , ta còn có thể giết ngươi .

Tất cả mọi người nhìn sang Vô Tâm , không hiểu vị tiểu hòa thượng này đang dính vào chuyện gì . Vô Tâm bình tĩnh nói :

- A Di Đà Phật , hòa thượng quy định không được giết chóc . Nhưng nếu vì bằng hữu mà thỉnh thoảng vi phạm giới luật cũng không sao , ta tin tưởng Bồ Tát sẽ không trách cứ ta .

Diệp Đỉnh Chi nghe xong không khỏi bật cười . Tiểu hòa thượng này khá hợp tính hắn .

Đường Liên và những người khác biết rằng Vô Tâm muốn đi theo cha mình và có thể sẽ không đi cùng đường với họ , nên đã đuổi theo Ôn Hồ Tửu và Bách Lý Đông Quân . Thấy vậy , Diệp Đỉnh Chi hỏi :

- Bằng hữu của ngươi đã đi rồi , ngươi vì cái gì không đi đi ?

Vô Tâm cười nói :

- Hẹn gặp lại

Bách Lý Đông Quân đã hoàn toàn say . Sau khi được Ôn Hồ Tửu cứu ra , y được đưa lên xe ngựa , cùng với thanh trường kiếm ngày đêm lái xe ngựa đến Càn Đông Thành vì sợ bị kiếm khách đuổi kịp . Y không muốn mang tiếng " tốt " như đầu độc cả một toà thành giống như ai đó đâu






***






Trước khi vào Càn Đông Thành , phó tướng của Bách Lý Thành Phong đã đợi ở bên ngoài . Bách Lý Đông Quân vừa gặp đã bị trói lại , Đường Liên và Tiêu Sắt có chút bối rối về tình huống này . Cái này...khi Tiêu Vũ nhìn thấy ai đó đang cố trói mẹ mình lại , hắn lập tức lo lắng và rút kiếm ra . Bách Lý Đông Quân vội vàng ngăn cản .

- Tiêu Vũ , dừng lại ! Yên tâm , Bách Lý Thành Phong không dám làm gì ta đâu

Mẹ hắn bảo hắn dừng lại , nên hắn không còn cách nào khác là phải dừng lại . Tiêu Vũ cất kiếm , hung hăng trừng mắt nhìn Trần Thịnh , lui về phía sau Bách Lý Đông Quân . Trần Thịnh cười nói :

- Không ngờ trong chuyến đi này thiếu gia lại có thêm mấy tiểu đệ đệ , Hầu Gia và Thế Tử biết được chắc chắn sẽ rất vui mừng .

Tiêu Sắt không nói nên lời :

- Tiểu đệ...ta cũng có trong đó sao ?

Cứ như vậy , cả nhóm trở về Trấn Tây Hầu Phủ . Bách Lý Đông Quân bị giam trong nhà củi , nhưng những bằng hữu mà y mang về lại được Bách Lý Thành Phong coi như khách quý . Nhìn thấy Bách Lý Thành Phong , Ôn Hồ Tửu bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó . Lặng lẽ kéo hắn sang một bên , hạ giọng hỏi :

- Ta hỏi ngươi , ngươi chưa từng làm gì có lỗi với muội muội của ta chứ ?

Bách Lý Thành Phong mở to hai mắt .

- Thiên địa làm chứng , ta từ khi lấy Lạc Ngọc đều là chung thủy , chưa bao giờ có suy nghĩ thứ hai . Nếu không , Lạc Ngọc sẽ không để cho ta sống yên thân .

Ôn Hồ Tửu khịt mũi nói :

- Ta cũng không dám so đo với ngươi . Nhưng ngươi không cảm thấy thiếu niên kia rất giống Đông Quân sao ?

Bách Lý Thành Phong nhìn Tiêu Vũ theo ánh mắt của Ôn Hồ Tửu , trong lòng thầm kinh ngạc , quả thực sao đứa trẻ này lại giống Đông Quân đến như vậy . Sau đó hắn nhanh chóng nói :

- Nhưng chuyện này thật sự không liên quan gì đến ta ! Biết đâu cha ta lại để lại cho ta một người huynh đệ ở một nơi mà ta không biết

Càng nói càng thấy vô lý , tất cả đều là về lão Hầu Gia . Ôn Hồ Tửu khịt mũi , không nhắc tới chuyện này nữa .

Ôn Lạc Ngọc rất thích trẻ con , đáng tiếc lúc sinh ra Bách Lý Đông Quân , nàng bị ám sát , thân thể bị thương . Hiện tại nhìn thấy Đông Quân dẫn về nhiều hài tử như vậy , nàng rất vui mừng . Ngay cả đứa con trai yêu quý của nàng , nàng cũng quên hết chuyện đó và để phu quân bỏ nó trong phòng chứa củi tối tăm .




Trong tương lai , Bách Lý Đông Quân sẽ gả cho Tiêu Nhược Phong làm Vương Phi . Vì vậy Ôn Lạc Ngọc có thể coi là nhạc mẫu của Tiêu Nhược Phong . Tiêu Lăng Trần từ nhỏ đã sống ở Trấn Tây Hầu Phủ , cùng Ôn Lạc Ngọc có quan hệ sâu sắc . Bây giờ gặp lại tổ mẫu , Tiêu Lăng Trần không khỏi ươn ướt mắt , nhào vào trong ngực Ôn Lạc Ngọc , ôm lấy eo nàng , rơi nước mắt . Ôn Lạc Ngọc sửng sốt , nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Tiêu Lăng Trần , nhẹ giọng nói :

- Ngoan , đừng khóc nữa .

Tiêu Lăng Trần không thể ngừng khóc . Điều tiếc nuối lớn nhất của hắn là tổ mẫu đột nhiên lâm bệnh nặng , hắn vội vã chạy tới nhưng vẫn không thể gặp bà lần cuối .

- Ta biết rồi...

Ôn Lạc Ngọc nhẹ nhàng cười .

Bách Lý Đông Quân cắn cọng rơm , nhìn ánh sáng từ cửa sổ nhỏ dần dần mờ đi , lặng lẽ đếm ngày gia gia trở về . Đột nhiên , cánh cửa mở ra . Bách Lý Đông Quân đứng lên như cá chép , đắc ý đi ra ngoài . Người ủng hộ y đã trở về và y có thể đi hiên ngang trở lại .

Tuy nhiên , khi Bách Lý Đông Quân đi tới hoa đường , y nhìn thấy gia gia mình đang ôm những đứa trẻ khác trong tay . Bách Lý Đông Quân tức giận hừ một tiếng , quay đầu lại . Bách Lý Lạc Thần trìu mến cười , lắc đầu , hướng Bách Lý Đông Quân đưa tay ra :

- Con vẫn như một đứa trẻ

Bách Lý Đông Quân do dự một chút , sau đó đi tới , tựa vào trong ngực Bách Lý Lạc Thần

- Ở trước mặt gia gia , con chỉ là một đứa trẻ

- Đúng đúng , Đông Quân của chúng ta vĩnh viễn là bảo bối của gia tộc

Bách Lý Lạc Thần xoa đầu Bách Lý Đông Quân , trìu mến nói . Sau đó hắn tức giận trừng mắt nhìn Bách Lý Thành Phong đang quỳ phía dưới bị trói bằng dây thừng :

- Con đúng là to gan , sao dám động vào bảo bối nhỏ của ta !

Bách Lý Thành Phong dù sao cũng không thể bày tỏ sự bi thương của mình , hắn chính là người có địa vị thấp nhất trong nhà . Hắn liền nhìn thê tử của mình với ánh mắt bất bình . Ôn Lạc Ngọc ôn nhu mỉm cười , đối với Bách Lý Lạc Thần nói :

- Cha , đừng quá chiều chuộng Đông Quân

Bách Lý Thành Phong lại nói :

- Đúng vậy cha ! Nuông chiều con cái cũng giống như giết chết con cái...

Bách Lý Lạc Thần lạnh lùng ngắt lời hắn .

- Không phải khi con còn nhỏ ta cũng rất nuông chiều con sao ? Hơn nữa , Đông Quân của chúng ta so với con cư xử tốt hơn nhiều .

- Đúng vậy !

Bách Lý Đông Quân kiêu ngạo nâng cằm nhìn về phía Bách Lý Thành Phong .

Mẹ lúc nhỏ thật ấu trĩ , Đường Liên che miệng cười một mình . Bách Lý Lạc Thần xoa xoa mặt Bách Lý Đông Quân , trìu mến hỏi y về chuyến đi vừa qua . Sau đó kêu muốn chợp mắt một lát , để y cùng bằng hữu chơi đùa .

Sau khi bọn trẻ rời đi , vẻ mặt của Bách Lý Lạc Thần đột nhiên trở nên nghiêm túc . Hắn bố trí người xung quanh Bách Lý Đông Quân , cũng không lo lắng Bách Lý Đông Quân xa nhà lâu như vậy gặp chuyện gì . Nhưng những gì Lý Hỏa nói với hắn khiến trong lòng hắn sợ hãi , nên ngày đêm vội vã trở về Càn Đông Thành . Đông Quân thực sự biết kiếm pháp đã thất lạc từ lâu của Tây Sở . Hắn sợ rằng sẽ sớm có người từ Thiên Khải đến , và bọn họ phải thảo luận về một biện pháp đối phó . Bách Lý Thành Phong quỳ xuống trước mặt Bách Lý Lạc Thần , nói :

- Cha , chúng ta không thể để Đông Quân đi Thiên Khải . Tệ nhất , con sẽ dẫn quân và ngựa của Phá Phong đến Thiên Khải....

Lời còn chưa dứt , Bách Lý Lạc Thần đã nói :

- Nếu con còn hét lớn nữa , tối nay sẽ có người cầm kiếm tới lấy đầu chúng ta dâng lên cho Thiên Khải

- Nhưng...cha , người thật sự muốn bọn họ mang Đông Quân đi sao ? Đông Quân một khi bước vào Thiên Khải , nó sẽ trở thành con tin

Bách Lý Thành Phong lo lắng nói . Bách Lý Lạc Thần trầm ngâm một lát rồi nói :

- Trước khi ta trở về , Hoàng Đế đã triệu ta một mình vào cung . Hắn nói với ta rằng muốn sắp xếp một cuộc hôn sự cho cháu trai ta . Nhưng ta không đồng ý cũng không từ chối . Ta chỉ nói rằng Đông Quân từ nhỏ đã có hôn ước với đứa trẻ nhà họ Diệp , nhưng đứa trẻ đó...Ta e rằng số phận của Đông Quân quá khó khăn . Chúng ta thật sự không có lý do gì để từ chối hôn sự

Bách Lý Thành Phong cúi đầu , trầm mặc . Bách Lý Lạc Thần nói :

- Đông Quân là con trai của con , cũng là cháu trai của ta . Ta sẽ bảo vệ nó .

- Hoàng Đế lựa chọn hoàng tử nào ?

Bách Lý Thành Phong trầm mặc một lát sau đó hỏi .

- Cửu hoàng tử , Tiêu Nhược Phong .

Bách Lý Lạc Thần nói




Khi Bách Lý Đông Quân nghe tin Ôn Hồ Tửu nói về Kiếm Ca Tây Sở xuất hiện ở Kiếm Lâm gây ra náo loạn , y cũng cảm thấy có chuyện không ổn nên đã bí mật đi tìm sư phụ . Đường Liên và những người khác ở lại trong sân của y , thảo luận xem đã đến lúc Tiêu Nhược Phong đến hay chưa . Tiêu Lăng Trần có chút lo lắng

- Xem ra tằng tổ phụ , tổ phụ và tổ mẫu của ta đều không muốn mẹ ta đi Thiên Khải

Tiêu Vũ nói :

- Yên tâm , dù sao mẹ cuối cùng nhất định sẽ đi . Bằng không , chúng ta đã không còn ở đây nữa

- Không được , ta nhất định phải tìm biện pháp giúp đỡ cha ta . Không thể để cho mẹ ta trốn thoát

Tiêu Lăng Trần nắm chặt nắm tay nói . Tiêu Sắt vốn muốn khuyên can , nhưng khi thấy giải pháp mà Tiêu Lăng Trần nghĩ ra chính là ngồi xổm ở cổng Trấn Tây Hầu Phủ , hắn cũng lười lo lắng .

Cuối cùng , Tiêu Nhược Phong cũng tới Trấn Tây Hầu Phủ . Tiêu Lăng Trần lập tức báo cho Tiêu Vũ tin tức này . Sau đó Tiêu Vũ kéo Bách Lý Đông Quân ra ngoài luyện kiếm .

- Tiêu Vũ , ngươi làm cái gì vậy ? Ta muốn ngủ !

Bách Lý Đông Quân tức giận nói . Sau khi luyện tập kỹ thuật rút kiếm do cha dạy vài ngày , con bù nhìn không hề cử động nên Bách Lý Đông Quân đã bỏ cuộc . Nếu y không thể ra ngoài chơi thì cũng không nên ra ngoài . Sư phụ đã dặn y không được ra ngoài chơi trong tháng này . Không ngờ Tiêu Vũ lại không để y đi thật .

Tiêu Vũ kéo Bách Lý Đông Quân đi vào trong sân . Tiêu Sắt giao kiếm cho Bách Lý Đông Quân . Bách Lý Đông Quân miễn cưỡng cầm kiếm , tùy ý chém vài nhát nhưng bù nhìn lại không có chút thay đổi nào . Y nản lòng và nói :

- Nhìn đi , vô dụng cả thôi

Đường Liên nói :

- Nhưng ngươi ở Danh Kiếm Sơn Trang sử dụng kiếm pháp cực kỳ lợi hại . Nghĩ kỹ xem , hôm nay và ngày đó có gì khác nhau ?

Bách Lý Đông Quân suy nghĩ một chút rồi nói :

- Hôm đó say quá nên ta không có nhớ gì cả .

- Có lẽ sau khi say lại ngươi sẽ nhớ ra .

Tiêu Lăng Trần bưng hai bình rượu tới . Bách Lý Đông Quân cau mày nhìn hắn

- Làm sao ngươi biết rượu của ta giấu ở đâu ?

Tiêu Lăng Trần đổ mồ hôi đầm đìa . Hắn biết là do hồi nhỏ hắn đã chạy quanh sân này rất nhiều lần . Hắn lập tức nhìn Tiêu Sắt cầu cứu . Tiêu Sắt đúng lúc chuyển đề tài , nói :

- Trước tiên thử xem phỏng đoán này có hợp lý hay không , ngươi có thể luyện kiếm càng sớm càng tốt trước khi có thể ra ngoài chơi với chúng ta . Ngươi không nên thực hiện nghĩa vụ của mình với tư cách là chủ nhà sao ?

Bách Lý Đông Quân nghĩ nghĩ cũng đúng , liền uống hai bình rượu . Tiêu Lăng Trần thấy y vẫn không có phản ứng gì liền đi lấy thêm hai bình nữa cho y . Cuối cùng , Bách Lý Đông Quân uống đến hai má đỏ bừng , đầu óc choáng váng . Nhiều người nhìn y đầy mong đợi và lo lắng . Tiêu Lăng Trần nhẹ giọng nói :

- Cảm giác được gì không ?

- Muốn thử một chút không ?

Bách Lý Đông Quân nghiêng đầu bình tĩnh lại , y tựa hồ thật sự cảm giác được trong cơ thể có một dòng chân khí chảy đến tứ chi và xương cốt . Y đột nhiên rút kiếm ra , một luồng năng lượng từ kiếm xuyên qua cắt mọi thứ thành một đoạn gọn gàng , tấm cửa cũng bị kiếm chém bay . Thiếu gia đội mũ tre , mặc bộ y phục màu trắng không dính bụi đứng ở đó .

- Cuối cùng cũng tìm thấy ngươi rồi , Bách Lý Đông Quân .

- Thanh kiếm này thật lợi hại .

Dưới lớp gạc trắng , khóe miệng Tiêu Nhược Phong cong lên . Bách Lý Đông Quân sửng sốt nhìn hắn , lại không nhìn rõ mặt hắn . Y không khỏi có chút khó chịu , lảo đảo tiến tới hướng Tiêu Nhược Phong , muốn kéo thứ chướng mắt mũ trùm kia ra , nhưng lại bị vấp ngã . Ngã nhào vào trong vòng tay Tiêu Nhược Phong , y lại say đến bất tỉnh . Tiêu Nhược Phong cứng ngắc ôm lấy Bách Lý Đông Quân , dưới mũ trùm có thể thấy rõ khuôn mặt đỏ bừng . Tiêu Lăng Trần và Tiêu Vũ im lặng che mắt lại , nhưng lại để ra một khoảng trống rộng bằng ngón tay để lén nhìn trộm .

Bách Lý Thành Phong vẻ mặt không vui , vội vàng ôm lấy Bách Lý Đông Quân , bế y trở về phòng . Tiêu Nhược Phong xoay người muốn rời đi , nhưng khi nhìn thấy Tiêu Sắt , hắn không khỏi sững sờ , cau mày . Người bên cạnh ăn mặc giống hắn giới thiệu :

- Lão Thất , thật là duyên phận . Ba thiếu niên đó cũng là họ Tiêu . Có lẽ họ là họ hàng xa của ngươi

Tiêu Nhược Phong nhìn ba người bọn họ . Tiêu Sắt mỉm cười gật đầu :

- Ta là Tiêu Sắt , hai người đó là đệ đệ của ta . Một người là Tiêu Vũ , một người là Tiêu Lăng Trần

Tiêu Nhược Phong gật đầu , cảm thấy thiếu niên này có khuôn mặt hiền lành . Nhưng hắn còn có việc phải làm nên không ở lại lâu hơn .

Bách Lý Đông Quân gặp ác mộng , tỉnh lại , đang định đi tìm sư phụ , lại bị Lôi Mộng Sát ngăn cản

- Ta mặc kệ , ta đi cứu sư phụ !

Bách Lý Đông Quân tràn đầy nước mắt nhìn hắn . Lôi Mộng Sát nhịn không được nữa , hắn còn chưa kịp nói cái gì . Đường Liên liền tấn công hắn , quay đầu hướng Bách Lý Đông Quân nói :

- Mau rời đi !

Lôi Mộng Sát muốn truy đuổi y , nhưng Tiêu Vũ cùng Tiêu Lăng Trần cũng dừng lại trước mặt hắn để ngăn cản .

- Đa tạ .

Nói xong , Bách Lý Đông Quân lợi dụng Tam Phi Yến , lao tới Cổ Trần viện . Bách Lý Đông Quân rốt cuộc cũng không cứu được Cổ Trần . Khi linh hồn của sư phụ tan biến , ảo cảnh không còn có thể được duy trì . Bách Lý Đông Quân quỳ dưới gốc cây Phượng Hoàng mục nát , nước mắt lặng lẽ rơi như hạt vỡ . Tiêu Nhược Phong đứng ở phía sau y , muốn tiến lên một bước , nhưng lại không biết làm sao an ủi Bách Lý Đông Quân .

- Sư phụ————

Bách Lý Đông Quân ngửa mặt lên trời , đau đớn kêu một tiếng trước khi ngất đi . Tiêu Nhược Phong vội vàng tiến lên đỡ y , lo lắng gọi :

- Bách Lý Đông Quân !

Mặc dù sư phụ yêu quý của y trước khi chết đã trấn an y rằng việc này không liên quan gì đến y . Nhưng Bách Lý Đông Quân vẫn tự trách mình , trở nên lầm lì . Đường Liên và những người khác đều lo lắng cho y , nhưng bọn họ vẫn còn quá nhỏ để hiểu được cảm giác chia ly .

Tiêu Nhược Phong biết Bách Lý Đông Quân có thể sẽ không muốn gặp mình trong một thời gian , nên đã khôn ngoan không xuất hiện tại Trấn Tây Hầu Phủ cho đến ngày bọn họ phải lên đường đi Thiên Khải . Tuy nhiên , Bách Lý Đông Quân phớt lờ hắn hoặc nói một lời với hắn rồi trực tiếp bước lên con ngựa của mình và lao về phía trước . Tiêu Lăng Trần rất lo lắng :

- Không phải nói mẹ sẽ không trách cha sao ?

Đường Liên vỗ vỗ bả vai hắn nói :

- Sư phụ đã chết , mẹ tâm tình khó chịu . Chúng ta phải để mẹ trút giận . Yên tâm , chúng ta đi thôi .

Tiêu Lăng Trần gật đầu , đi theo Đường Liên vào trong xe ngựa . Tiêu Sắt nhìn hai chiếc xe ngựa phía trước và phía sau , rồi lên xe của Tiêu Nhược Phong . Tiêu Nhược Phong có chút kinh ngạc , nhưng không lên tiếng . Tiêu Sắt cười nói :

- Không biết Tắc Hạ học đường tiêu chuẩn tuyển chọn là cái gì ? Ngươi cảm thấy huynh đệ của ta làm sao có thể vào được học đường ?

Tiêu Nhược Phong liếc nhìn Tiêu Sắt , cười nói :

- Càn Đông Thành có ngọa hổ tàng long , nhưng ta chỉ có thể mang một người vào học đường

Nếu hắn mang nhiều như vậy nhân tài từ Càn Đông Thành trở về , cha hắn sẽ càng sợ Trấn Tây Hầu Phủ hơn , như thế sẽ gây thêm phiền toái không cần thiết .

- Chúng ta không phải người của Càn Đông Thành . Không biết tiểu tiên sinh có từng nghe nói đến một thành trì tên Tuyết Nguyệt không ?

- Tuyết Nguyệt Thành...

Tiêu Nhược Phong lẩm bẩm .

- Ta chưa từng nghe nói tới

- Nếu bọn ta đến từ Tuyết Nguyệt Thành , bọn ta có thể tham gia kỳ thi ở học đường được không ?

Không đợi Tiêu Nhược Phong mở miệng , Lôi Mộng Sát đã nói :

- Đương nhiên không có việc gì . Lão Thất và ta , cộng với chỉ tiêu thi vào của Liễu Nguyệt , Lạc Hiên và Mặc Hiểu Hắc là quá đủ

- Đa tạ

Tiêu Sắt mỉm cười gật đầu . Lôi Mộng Sát cười đắc ý , xua tay nói :

- Học đường là nơi hấp thu và bồi dưỡng nhân tài , hoan nghênh các ngươi .






***






Nhóm người đến Thiên Khải và được Tiêu Nhược Phong đưa vào học đường . Tiêu Lăng Trần và Tiêu Vũ lang thang khắp học đường theo ký ức của họ . Tiêu Sắt và Đường Liên có chút lo lắng không biết Bách Lý Đông Quân làm sao có thể vượt qua kỳ thi . Các tiền bối không đề cập cụ thể đến phần này . Y có say rượu trước kỳ thi không ? Đây cũng chính là điều mà Lôi Mộng Sát lo lắng , hắn đặc biệt tới đây để truyền dạy nội lực cho Bách Lý Đông Quân , nhưng lại chẳng có tác dụng gì . Hắn lo lắng đến mức gãi đầu , không còn cách nào khác là phải đến chỗ giám khảo lần này là Liễu Nguyệt để xin trước đề . Nhưng Liễu Nguyệt rất nghiêm khắc và không chịu trả lời dù hắn có hỏi gì đi chăng nữa

Đêm đã khuya và mọi người đã ngủ rồi . Trên mái nhà đột nhiên xuất hiện một người , Đường Liên cảm giác được điều gì đó , hắn mở mắt ra . Nhanh chóng đi đến trong sân , nhìn thấy một nam tử trung niên tóc trắng đang nằm trên mái nhà , uống rượu hướng về phía mặt trăng . Hắn liếc nhìn Đường Liên , nhấp một ngụm rượu , mỉm cười lắc đầu :

- Thú vị .

Đường Liên ngẩng đầu nhìn nam tử này , cảm thấy cảm giác này rất quen thuộc . Đột nhiên , nam tử đó xuất hiện trước mặt hắn , Đường Liên giật mình . Lý Trường Sinh nhẹ nhàng vuốt ve lông mày Đường Liên , cười nói :

- Xem ra hắn làm rất tốt , được rồi .

Lý Trường Sinh nói xong liền biến mất .



Ngày hôm sau , mọi người cùng Bách Lý Đông Quân đi luyện võ trong sân thì một nam tử mặc áo đỏ xen lẫn vàng , đeo mặt nạ quỷ đột nhiên xuất hiện . Ngay khi Tiêu Sắt lẩm bẩm :

- Sư phụ...

Thì cả lũ đã bị thuốc mê mà Cơ Nhược Phong ném ra làm cho bất tỉnh . Bách Lý Đông Quân vội vàng kiểm tra tình hình của bọn họ , cảnh giác nhìn Cơ Nhược Phong .

- Ngươi là ai , ngươi đã làm gì bọn họ ?

Cơ Nhược Phong khẽ mỉm cười nói :

- Ta đã được người tin tưởng nhờ dạy cho ngươi nội công , nửa đêm nay ta sẽ lại đến

- Tối nay ta không rảnh !

Còn chưa nói xong Cơ Nhược Phong đã biến mất . Bách Lý Đông Quân mặc kệ hắn , tiếp tục làm theo kế hoạch của mình .



Vô Tâm đã theo Diệp Đỉnh Chi kể từ Đại Hội Kiếm Lâm . Mặc dù Diệp Đỉnh Chi không hiểu tại sao tiểu hòa thượng này lại đi theo mình , nhưng hắn cũng không hiểu sao lại cảm thấy gần gũi với tiểu hòa thượng và không đuổi hắn đi . Nhưng bây giờ hắn phải về nhà cũ , có lẽ không tiện lắm , liền quay sang Vô Tâm đang định nói gì đó , lại nghe Vô Tâm nói :

- Ta có thể niệm chú đại bi , có thể giúp đỡ an ủi linh hồn người chết để họ siêu sinh

Diệp Đỉnh Chi hai mắt tối sầm , trong lòng hiện lên một tia nghi hoặc , vì sao tiểu hòa thượng này lại biết nhiều như vậy . Nhưng không biết tại sao hắn lại tin tưởng tiểu hòa thượng này , liền gật đầu ra hiệu cho tiểu hòa thượng đi theo mình . Hai người vừa bước vào sân liền chú ý tới có người đang núp trong bóng tối , nhìn thấy Bách Lý Đông Quân đang quỳ dưới ánh trăng trong bụi cỏ , lẩm bẩm lời nói và ném tờ giấy màu vàng vào lò than .

Sắc mặt Diệp Đỉnh Chi dịu lại , có chút buồn bã . Vô Tâm im lặng nhìn , đọc thầm câu chú trong lòng cho tổ phụ và tổ mẫu mà hắn chưa từng gặp mặt . Nghe Bách Lý Đông Quân lảm nhảm , Diệp Đỉnh Chi nhẹ giọng lẩm bẩm :

- Tiểu ngu ngốc...Ngươi không nên nhớ tới ta

Đột nhiên , có người lại xuất hiện . Nam tử đeo một chiếc mặt nạ ma quỷ đáng sợ . Diệp Đỉnh Chi cầm kiếm

- Ngươi quả nhiên ở chỗ này .

Cơ Nhược Phong đáp xuống nóc nhà , đối với Bách Lý Đông Quân nói . Bách Lý Đông Quân không ngẩng đầu lên đáp :

- Ta đã bảo ngươi là ta không rảnh mà

Cơ Nhược Phong nói :

- Ta cũng được người khác tin tưởng , sắp đến kỳ thi ở học đường rồi . Cho dù ngươi cực kỳ tài năng , cũng chỉ còn có thời gian mấy ngày . Hãy đi cùng ta nếu ngươi không muốn ta gây rắc rối ở đây

Cơ Nhược Phong xác định nắm lấy nhược điểm của Bách Lý Đông Quân . Bách Lý Đông Quân đành phải ném tờ giấy màu vàng vào lò than rồi cùng Cơ Nhược Phong rời đi . Sau khi họ rời đi , Diệp Đỉnh Chi bước ra và quỳ trước lò than một lúc lâu . Vô Tâm cũng quỳ xuống phía sau hắn .

- Tiểu hòa thượng , tại sao lại quỳ ?

Diệp Đỉnh Chi cười khổ nói .Vô Tâm cười nói :

- Ta quỳ xuống vì một người .

Hắn tên là Diệp An Thế . Vô Tâm trong lòng nói .

Diệp Đỉnh Chi không nói gì , không biết vì sao , đột nhiên muốn nói chuyện với Vô Tâm :

- Thật ra trước đây ta cùng y có hôn ước , nhưng hiện tại lẽ ra ta nên là một người chết . Nhưng...ta làm sao có thể bằng lòng làm được

Diệp Đỉnh Chi nói một cú đấm liền rơi xuống đất . Vô Tâm đi đến bên cạnh , nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn , lại không biết nên an ủi thế nào . Hắn có muốn cha từ bỏ việc trả thù không ? Nhưng mối huyết hải thâm thù không thể dễ dàng buông bỏ như vậy được . Nhưng hắn thực sự không muốn cha mình luyện Ma Kiếm Tiên lần nữa , gieo hạt giống tâm ma và nhập ma . Vô Tâm nhẹ giọng nói :

- Ta biết rồi , sao không...mang y đi

Diệp Đỉnh Chi nhẹ nhàng lắc đầu

- Y còn có gia đình , ta không thể ích kỷ như vậy . Diệp Vân đã chết rồi , chỉ còn Diệp Đỉnh Chi sống sót thôi . Diệp Vân cũng đã đính hôn với y , ta không thể liên lụy đến y

Diệp Đỉnh Chi đứng dậy , ánh mắt trong trẻo bước ra ngoài , dường như đã hạ quyết tâm .







***







Bách Lý Đông Quân đã chăm chỉ luyện võ mấy ngày , nhưng Lôi Mộng Sát lại mang đến tin tức , kỳ thi lần này sẽ không có khảo thí văn hay võ . Bách Lý Đông Quân tức giận nói :

- Ta luyện tập lâu như vậy , lúc thi lại kêu ngoại trừ văn võ . Ngươi có thể nói gì với ta !

Y tức giận vung một chưởng , khuấy động nước trong lu . Đổ thẳng xuống khắp người Lôi Mộng Sát

Mấy người Đường Liên nhìn Lôi Mộng Sát với ánh mắt kinh ngạc và xấu hổ . Xin lỗi Lôi thúc , mẹ ta hơi cố chấp , thúc đừng tranh cãi với y

Lôi Mộng Sát không hề tức giận , lau nước trên mặt , lẩm bẩm :

- Ta cũng có dễ dàng như vậy sao ? Tìm vợ cho lão Thất đã khó rồi , ai ngờ Liễu Nguyệt lại cho tiểu tử đó đi cửa sau như vậy ??




Vào ngày thi , tất cả thí sinh đã tập trung tại Thiên Kim Đài từ sáng sớm . Bách Lý Đông Quân vốn tưởng rằng mấy ngày nay tu luyện nội công sẽ thể hiện một lần , nhưng y lại xui xẻo , lúc bay xuống suýt ngã nhào xuống đất . May mắn thay , y đã được Diệp Đỉnh Chí đỡ lấy . Diệp Đỉnh Chi nói đùa :

- Không phải tết , cũng không phải lễ hội . Nên đồ ngươi mang theo hơi nặng hả ?

Bách Lý Đông Quân ngẩng đầu , ánh mắt sáng ngời nhìn Diệp Đỉnh Chi :

- Ngươi tên là...tên là...

Diệp Đỉnh Chi cười nói :

- Diệp Đỉnh Chi

- Đúng rồi ! Ngày đó ta muốn làm quen với ngươi , đáng tiếc ta uống hơi nhiều .

Bách Lý Đông Quân gãi đầu . Diệp Đỉnh Chi ôn nhu nói :

- Hiện tại làm quen cũng không muộn .

Bách Lý Đông Quân mỉm cười gật đầu , hai người cùng nhau đi vào . Vô Tâm lắc đầu , lý trí rốt cuộc không khống chế được trái tim của cha .



***



Trích lời bà au bên bển : Trên thực tế , đàn con có thể coi là hiện thân của những người bảo vệ tình yêu của cha mẹ . Cho rằng mọi việc đều do ai đó điều khiển , thì đàn con giờ đây là người điều khiển và chính chúng là người thúc đẩy sự ra đời của chính mình .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro