Xuyên không về trực tiếp ăn dưa cảnh tình cảm của cha mẹ 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Theo lộ trình mà Tiêu Nhược Cẩn đã nói , Tiêu Nhược Phong quả thực đang đợi y ở đó . Cây sung rụng hết lá , vươn cành trơ trụi một cách khủng khiếp dưới ánh trăng lạnh lẽo . Một thiếu niên mặc áo gấm đứng chắp tay sau lưng , nhìn lên vầng trăng thiếu một góc , cả người mờ mịt , bộc lộ cảm giác có chút u sầu , hình như là do sắp phải chia ly . Bách Lý Đông Quân dừng lại cách Tiêu Nhược Phong ba bước , lặng lẽ nhìn hắn một hồi , khóe miệng y mỉm cười , nhẹ nhàng nhón chân đi về phía hắn

- Tiểu sư huynh !

Bách Lý Đông Quân vỗ vỗ vai trái của Tiêu Nhược Phong , y lại từ bên phải đi vòng qua . Nhìn vào đôi mắt xảo quyệt và thông minh đó , Tiêu Nhược Phong không khỏi cong khóe miệng , lộ ra một nụ cười cưng chiều và bất lực . Hắn đợi ở đây đã lâu , muốn dạy dỗ cho tiểu sư đệ không biết trời cao đất dày này một bài học . Nhưng khi gặp lại y lần nữa , tất cả những gì còn lại là sự miễn cưỡng khi phải nói lời tạm biệt lần nữa

- Đông Quân

Tiêu Nhược Phong nhìn Bách Lý Đông Quân và thở dài một cách khó hiểu . Những lời đó rốt cuộc không được nói ra

- Xe ngựa đã sẵn sàng . Với lệnh của ta , đệ có thể rời khỏi thành . Tư Không Trường Phong muốn quay lại Dược Vương Cốc nên ta muốn hắn đi cùng đệ một đoạn đường

Bách Lý Đông Quân gật đầu , nghiêm túc nhìn Tiêu Nhược Phong , chờ đợi hắn nói tiếp , nhưng Tiêu Nhược Phong lại không nói thêm gì nữa . Y chớp mắt :

- Cái gì ?

Tiêu Nhược Phong vẻ mặt khó hiểu . Bách Lý Đông Quân cười nói :

- Ta còn tưởng rằng huynh sẽ nói ta to gan dám giúp tẩu tẩu của huynh trốn hôn , rồi còn cải trang thành cô ấy

Tiêu Nhược Phong cười nhẹ , dịu dàng nhìn Bách Lý Đông Quân

- Đệ cũng biết hành động của mình to gan nhưng không thể gọi là ngu dốt . Chuyện đã qua rồi , không cần nhắc lại nữa

- Thật xin lỗi ! Tiểu sư huynh , ta đã gây phiền phức cho huynh

Bách Lý Đông Quân nhẹ giọng nói . Y biết chuyện này nhất định không dễ dàng như Tiêu Nhược Cẩn nói . Thanh Vương sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội chiếm lấy đòn bẩy của mình , và hắn nhất định sẽ tận dụng được chuyện này . Hậu quả tiểu sư huynh phải gánh chịu chắc chắn sẽ không dễ dàng như vậy

- Phiền phức vẫn luôn có , chỉ là thêm một cái nữa thôi

Tiêu Nhược Phong cười đổi chủ đề

- Lần này rời đi Thiên Khải , đệ sẽ đi đâu ?

- Sư phụ đến Tuyết Nguyệt Thành thăm bằng hữu , nói đưa ta đi cùng không tiện , bảo ta đi chơi trước . Sau đó người sẽ đến tìm ta . Huynh có biết bằng hữu của sư phụ ở Tuyết Nguyệt Thành là ai không ? Tại sao sư phụ không thể đưa ta đi cùng ?

Tiêu Nhược Phong cười nói :

- Sư phụ có bằng hữu khắp trên thiên hạ , làm sao ta có thể biết được ? Ta thậm chí còn chưa từng nghe nói đến Tuyết Nguyệt Thành

- Thật ra ta cũng chưa từng nghe qua , nhưng sư phụ nói Tuyết Nguyệt Thành là thành trì lớn nhất ở phía Tây , những người bình thường không thể tiếp cận được . Lời sư phụ nói thật buồn cười , cái gì mà...Gió ở Thượng Quan , hoa ở Hạ Quan , tuyết ở núi Thương Sơn và trăng ở hồ Nhĩ Hải . Nếu có cơ hội , ta sẽ đi vẽ tranh cho huynh xem .

- Đây là lần đầu tiên ta biết tiểu sư đệ của ta giỏi về hội họa . Được rồi , chúng ta đừng nói nữa , chúng ta sẽ gặp lại nhau tiếp thôi . Sư đệ , bảo trọng !

Bách Lý Đông Quân hướng chỗ xe ngựa đi tới hai bước , sau đó đột nhiên quay người nhìn Tiêu Nhược Phong trước mặt , nghiêm túc nhìn hắn :

- Tiểu sư huynh , huynh muốn làm gì ta cũng có thể giúp huynh

Tiêu Nhược Phong sửng sốt một chút, sau đó chậm rãi nở nụ cười

- Nếu như đệ có tâm như vậy , ta đã rất vui vẻ rồi . Được rồi , đi đi . Có việc gì nhớ viết thư về nhé !

Dưới sự thúc giục của Tiêu Nhược Phong , Bách Lý Đông Quân lên xe ngựa . Tư Không Trường Phong giơ roi lên , xe ngựa phóng đi .

Người của Thanh Vương đã mai phục gần Cảnh Ngọc Vương Phủ , chuẩn bị bắt giữ để lợi dụng Bách Lý Đông Quân kéo Trấn Tây Hầu Phủ vào rắc rối .

Xe ngựa chuyển động , vừa lúc bọn họ chuẩn bị đuổi theo thì có ba thiếu niên trẻ tuổi từ trên trời rơi xuống trước mặt họ .

- Đừng nhìn , ta sẽ không để cho các ngươi đuổi kịp

Tiêu Lăng Trần làm ra tư thế chiến đấu , tưởng rằng hắn sẽ rất ngầu nhưng kỳ thực lại là rất ngu ngốc . Tiêu Sắt căn bản không nhìn nổi nữa , yên lặng quay đầu sang một bên . Tiêu Vũ đến gần Tiêu Sắt , thấp giọng hỏi :

- Lục ca , đệ ấy đang làm gì vậy ?

Tiêu Sắt nhẹ giọng nói :

- Việc ngu ngốc nhất chính là tự cho mình là ngầu . Đừng bắt chước nó

- Được ạ

Tiêu Vũ ngoan ngoãn gật đầu . Thủ lĩnh của những người mặc đồ đen cau mày và làm động tác tấn công . Những người mặc đồ đen lập tức lao về phía ba người họ . Tiêu Lăng Trần bắt đầu thi triển Liệt Quốc kiếm pháp , nhưng lại bị Tiêu Sắt dùng côn đánh ngã

- Đồ ngốc !

Tiêu Sắt tức giận mắng , Tiêu Lăng Trần sau đó mới hiểu ra , trong lòng có chút áy náy . Tất cả là do gần đây cha hắn hay bảo hắn luyện tập Liệt Quốc kiếm pháp , điều này đã tạo thành thói quen cho hắn . Tiêu Lăng Trần lùi lại hai bước và sử dụng kiếm pháp ngay lập tức để hạ gục ba nam tử mặc đồ đen

- Ta vẫn quen dùng thương

Tiêu Lăng Trần thoải mái chiến đấu , nhưng vẫn không khỏi lẩm bẩm

- Nếu không muốn bị phát hiện rồi bị bắt tra tấn thêm lần nữa thì hãy im lặng

Tiêu Sắt lạnh lùng nói .

Lúc đầu , thủ lĩnh của những người mặc đồ đen nghĩ rằng họ chỉ là ba thiếu niên . Sau trận chiến thực sự , hắn ta nhận ra những thiếu niên này đáng sợ đến mức nào , để đối phó với bọn họ chúng đã tạo thành một đội hình kiếm . Tiêu Lăng Trần và Tiêu Vũ cảm thấy áp lực tăng mạnh . Tiêu Vũ nhìn Tiêu Sắt

- Lục ca ! Đừng che giấu thực lực ở Tiêu Dao Thiên Cảnh nữa

Thủ lĩnh của đám người mặc đồ đen kinh hãi : Cái gì ? Thiếu niên này ngay từ đầu đã ở Tiêu Dao Thiên Cảnh ? Điều gì đang xảy ra trong năm nay vậy ? Tại sao có nhiều thiếu niên mạnh đến vậy đến Thiên Khải Thành !

Tiêu Sắt bất đắc dĩ thở dài rồi nói với Tiêu Vũ :

- Ta còn tưởng rằng dạo này đệ sẽ có chút tiến bộ , nhưng xem ra ta đã quá nuông chiều đệ rồi

Sau đó , hắn lại nhìn Tiêu Lăng Trần

- Còn đệ...

Tiêu Lăng Trần không đợi hắn nói xong liền nói :

- Ta mỗi ngày đều luyện tập chăm chỉ , chính là do dùng kiếm nên ta mới bị hạn chế

Tiêu Sắt bất lực lắc đầu , trong tay Vô Cực Côn đột nhiên biến ra , vung về phía kiếm trận , một đòn phá vỡ kiếm trận của đối phương . Thủ lĩnh của đám người áo đen phun ra một ngụm máu , trợn mắt kinh hãi nhìn Tiêu Sắt . Tiêu Sắt mỉm cười , chậm rãi đi về phía bọn họ :

- Ta không muốn làm tổn thương ai , nhưng nếu các ngươi muốn làm tổn thương người mà ta quan tâm . Thì ta chỉ có thể nói một lời xin lỗi

Thủ lĩnh của đám người áo đen kinh hãi hét lên :

- Các ngươi là ai ?

- Bọn ta là ai ?

Tiêu Sắt khẽ mỉm cười , sau đó ánh mắt trở nên lạnh lùng nghiêm nghị

- Ngươi không xứng để biết

Vừa dứt lời , thủ lĩnh của đám người áo đen đã nổi gân xanh , phun ra một ngụm máu rồi nằm xuống đất , không còn sống

- Lục ca , nơi này còn có một người nữa

Tiêu Vũ kích động nói , chỉ vào một người mặc đồ đen run rẩy trong góc đang chờ cơ hội chạy trốn . Tiêu Sắt liếc nhìn nơi đó , lười biếng nói :

- Chỉ cần phái một con chó về báo tin cho chủ nhân của nó là được

Nam tử lăn lê bò toài trốn đi . Ba người họ đã chiến thắng trở về .







Phía trên mái hiên , Cơ Nhược Phong lặng lẽ nhìn bóng lưng ba người càng ngày càng xa . Tiêu Sắt - đệ tử của hắn , với tài năng tuyệt vời như vậy...tại sao nó không mang họ Cơ ?

- Sư phụ , người đừng nghĩ nữa , dựa vào việc người đã làm ngày hôm đó với Bách Lý thúc ở bên sông Dịch Thủy . E rằng cả đời này người sẽ là cẩu độc thân

Tiêu Sắt không biết xuất hiện từ khi nào , Cơ Nhược Phong kinh ngạc nhìn hắn

- Tiểu tử ngươi , không phải ngươi vừa mới đi rồi sao ?

Tiêu Sắt cười nói :

- Sư phụ rất ý thức được mọi việc , nhưng ta vẫn so với sư phụ kém hơn một chút . Sư phụ vừa rồi không chú ý đến sự tiếp cận của ta , người hoàn toàn quá quen thuộc với khí tức của ta , cho nên không cảnh giác

Cơ Nhược Phong liếc nhìn Tiêu Sắt và thầm nghĩ : Tiểu tử này khá giỏi nói chuyện . Mặc dù người họ Tiêu có chút khó chịu , nhưng việc hắn nhận tiểu tử này làm đệ tử cũng không phải là hoàn toàn vô lý .

- Sư phụ , đoán xem Bách Lý thúc sẽ đi đâu trước ?

Nói đến đây , Cơ Nhược Phong bất giác nhếch môi

- Cuộc sống của y quá thuận lợi , lại được bảo vệ quá tốt . Đây là ưu điểm của y , cũng sẽ trở thành nhược điểm lớn nhất của y . Ta đã nói rồi , y không cần vô song về nội lực hay kiếm pháp , điều cần thiết là giải phóng năng lượng của mình từng chút một trong trận chiến sinh tử . Ta đoán trong thời gian ngắn Lý tiên sinh sẽ bỏ qua và để y tự mình vung kiếm . Rồi tiến đến nơi kiếm kỹ che giấu của Thanh Thành Sơn

Tiêu Sắt hơi giật mình , vốn dĩ hắn muốn cố ý nói với Cơ Nhược Phong , kể cho hắn nghe chuyện gì đã xảy ra với Bách Lý Đông Quân ở Đường Môn , nhằm kích thích hắn . Ai có thể ngờ tới Cơ Nhược Phong lại trả lời hắn nghiêm túc như vậy . Không ! Y đang mang thai , đến thách đấu ở Thanh Thành Sơn có ổn không ? Nhưng sư phụ là người biết hết mọi chuyện trong thiên hạ và sẽ không đưa ra những phỏng đoán vô căn cứ nào

- Sao sư phụ lại thấy vậy , thưa sư phụ ?

- Trước đây y là được ba người cùng nhóm bảo vệ trong kỳ thi của học đường . Bây giờ y đã học thành tài , y đương nhiên muốn chứng tỏ bản thân . Diệp Đỉnh Chi và tiểu hòa thượng Vô Tâm đã đưa Dịch Văn Quân đi ẩn náu , để tránh sự truy lùng bí mật của Ảnh Tông . Chắc chắn y sẽ không dẫn sói đến cửa nhà , nơi duy nhất y có thể đến là Thanh Thành Sơn

Sau đó , Cơ Nhược Phong liếc nhìn hắn và nói :

- Chuyện này ngươi cũng không biết , ta vì sao lại thu ngươi làm đồ đệ ?

Tiêu Sắt nhếch lên khóe miệng nói :

- Sư phụ , câu hỏi này có chút ân oán cá nhân










***










- Núi non tĩnh lặng , không biết trên đời có bao nhiêu mùa xuân và mùa thu . Gió thông tre hòa cùng mặt trời và mặt trăng , mây trôi bồng bềnh thoải mái . Suối trong vắt chảy vào khe đá , tiếng chim hót suối núi gió thu . Ở đây không cần phải hỏi ý nghĩa sâu xa . Tâm an định và nhàn nhã mới là tốt nhất

Khi nhóm người đi xuyên qua suối núi , bên tai nghe tiếng sóng tùng và nhìn mây trắng dài trên bầu trời . Bách Lý Đông Quân không khỏi bắt chước Nam Cung Xuân Thủy và đọc một bài thơ . Đường Liên và Tư Không Thiên Lạc ở phía sau cười khúc khích , nhưng Tư Không Trường Phong lại nói thẳng :

- Không ngờ ngươi nói ngươi không thích học võ chỉ thích nấu rượu . Hóa ra trong bụng còn có chút mực

Những lời này rất có lý . Bách Lý Đông Quân cười tinh quái nói :

- Ngươi khen tài văn chương của ta , là khen hay là chê ?

Nói xong , Bách Lý Đông Quân chạy về phía trước , Tư Không Trường Phong theo sát . Đường Liên có chút lo lắng nhìn hai người đang đuổi nhau đánh nhau , im lặng thở dài . Tư Không Thiên Lạc vỗ vỗ vai hắn , an ủi nói :

- Đừng lo lắng , mẹ sức khỏe rất tốt . Cha ta dưới sự giám sát của ta đã tiến bộ rất nhiều trong việc học y thuật kể từ lần trước trở về từ Dược Vương cốc , đồng thời thừa kế một nửa tài năng của Dược Vương

- Tại sao vẫn là một nửa ?

Đường Liên cảm thấy ngơ ngác . Tư Không Thiên Lạc bất đắc dĩ nhún nhún vai

- Không nhịn được , có lẽ là cha ta không có hứng thú

- Mà này Thiên Lạc , muội đã nói với tam gia chưa ?

- Đừng nhắc tới nữa , ta suýt nữa đã nói rõ ràng với cha . Nhưng cha vẫn không hiểu , cha xứng đáng là người cuối cùng được thành hôn với mẹ

Tư Không Thiên Lạc nói xong liền ý thức được không đúng rồi nói thêm

- Đại ca , ta không có ý nói gì về Đường thúc . Nhưng...chuyện gì đã xảy ra với huynh ở Cẩm Thành vậy ?

Đường Liên thật sâu thở dài

- Cũng vậy thôi , ta không muốn quan tâm nữa .

Đang nói chuyện thì bọn họ đã tới trước cửa núi . Bách Lý Đông Quân đối với đứa nhóc canh cửa núi nói :

- Tiểu tử , đi , đi , ta cho ngươi một ít kẹo , ngươi giúp ta gọi người ra ngoài , có được không ?

Đứa nhóc nhìn viên kẹo trong tay Bách Lý Đông Quân , nói :

- Ngươi tìm ai ?

- Vương Nhất Hành , đệ tử của Lữ Tố Chân . Ngươi nói cho hắn biết , Bách Lý Đông Quân tới thách đấu Thanh Thành Sơn

Đứa nhóc chớp chớp mắt :

- Ngươi là Bách Lý Đông Quân ?

- Ngươi biết ta ?

Bách Lý Đông Quân kinh ngạc hỏi . Đứa nhóc không nói gì , quay người chạy vào cổng núi . Bách Lý Đông Quân gãi đầu

- Ta đã nổi tiếng như vậy rồi sao ?

Tư Không Trường Phong cười nói :

- Chỉ sợ tiếng xấu của ngươi đã truyền đến tận nơi thuần khiết này

Tư Không Thiên Lạc im lặng trừng mắt với cha mình một cái , ánh mắt cảnh cáo hắn phải cẩn thận khi nói chuyện . Tư Không Trường Phong phiền lòng nhìn Tư Không Thiên Lạc một cái , nhận lời cảnh cáo .








Vương Nhất Hành đang hướng dẫn sư đệ của mình luyện tập võ công , thì nhìn thấy một đứa trẻ chạy vào và hét lên :

- Bách Lý Đông Quân đến Thanh Thành Sơn để thách đấu

Quả nhiên , ngay sau đó , tất cả huynh đệ đều tụ tập lại và đặt câu hỏi

- Đây chính là vị thiếu gia yêu thích nấu rượu của Trấn Tây Hầu Phủ sao ?

- Rượu y nấu có ngon đến vậy không ?

- Y thật sự biết Tây Sở Kiếm Ca ?

- Đệ tử thân cận của Lý Trường Sinh tới thách đấu . Ta rất muốn gặp y , ta sẽ tiếp nhận lời thách đấu

- Tốt nhất là để ta đi , Đào sư huynh kiếm pháp của huynh không tốt .

Họ tiếp tục nói chuyện với nhau , nhưng họ thực sự phớt lờ Vương Nhất Hành . Vương Nhất Hành nghe thấy họ ồn ào , hắn đã sử dụng nội lực buộc họ phải im lặng

- Mọi người yên lặng , ta nên đi thôi . Y tới tìm ta

Nói xong , hắn cầm kiếm đi xuống núi

- Vương đạo trưởng !

Bách Lý Đông Quân mỉm cười nhìn Vương Nhất Hành

- Đã lâu không gặp . Ở đây yên tĩnh như vậy , là nơi tu luyện thì rất tốt

Vương Nhất Hành cười nói :

- Nếu như ngươi thích , ta sẽ thu dọn một chỗ cho ngươi sống ở đây . Sư phụ nhất định sẽ rất vui vẻ

- Như vậy vẫn không được , ta đang vội muốn nổi danh thiên hạ . Nên ta sợ mình sẽ không thể ngồi thiền và tu luyện được . Trong tương lai , có lẽ khi ta trở nên nổi danh khắp thiên hạ và trở thành Tửu Tiên thực sự , ta sẽ muốn sống ẩn dật ở đây

Bách Lý Đông Quân vui vẻ nói . Y mỉm cười và nói với Vương Nhất Hành

- Ta đến đây để thách đấu . Xin hãy chiến đấu nhanh chóng

Vương Nhất Hành không khỏi bật cười khi nhìn thấy Bách Lý Đông Quân một tay cầm đao , một tay cầm kiếm , nghiêm túc chỉnh thế thủ

- Ngươi nghiêm túc sao ? Vậy ta sẽ không khách khí

- Được

Bách Lý Đông Quân nói .

Thời gian chia tay đã lâu , bây giờ bọn họ nên đối xử với nhau bằng sự ngưỡng mộ . Bách Lý Đông Quân đã không còn là Bách Lý Đông Quân ngày đó nữa . Vương Nhất Hành không hề đánh giá thấp đối thủ mà vẫn phải cúi đầu trước thuật song thủ đao kiếm của Bách Lý Đông Quân .

Đó cũng là thời điểm và địa điểm thích hợp , khi trận đấu sắp kết thúc , trời bắt đầu đổ mưa nhẹ . Thu Thủy Quyết của Bách Lý Đông Quân trở nên mạnh mẽ hơn khi y kết hợp mưa và kiếm ý thành một , và tấn công Vương Nhất Hành . Rồi phá vỡ bóng kiếm của hắn

- Ta thắng rồi , Vương sư huynh !

Bách Lý Đông Quân ôm quyền cười nói . Vương Nhất Hành mỉm cười

- Khách quý đến thăm , chúng ta vào núi nghỉ ngơi một đêm đi

Bách Lý Đông Quân nhìn mây đen ngày càng dày đặc , gật đầu . Một nhóm người đi theo Vương Nhất Hành vào cổng núi sau


- Sư thúc , mưa chưa đủ lớn đâu , để nó lớn hơn đi !

Đứa nhóc gác cổng vừa rồi hưng phấn chỉ đạo . Triệu Ngọc Chân nhắm mắt lại , bỗng nhiên trên trời sấm sét nổi lên , mưa nhẹ biến thành mưa lớn .








Góc nhỏ kịch trường







Vương Nhất Hành : Được rồi ! Được rồi ! Đệ thực sự là sư đệ tốt của ta .

Triệu Ngọc Chân : Sư huynh , huynh không vui sao ?

Các huynh đệ khác : Bây giờ ăn dưa được rồi





Cả tuần nay chỗ mình gặp lũ lụt các thứ nên mình ngừng cập nhật chương mới . Lẽ ra phải đợi thêm một tuần nữa , hoặc lâu hơn là hết tháng này mình mới muốn trans tiếp . Nhưng mà hiện tại chỗ mình tạm thời ở cũng ổn , nên mình ráng trans cho mn đọc , chứ sợ để lâu quá không ổn 💔

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro