Jealously - Thừa Đình Hạo (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Một chút vị cay của ghen tuông luôn khiến mọi thứ nóng bỏng hơn...

  Chu Chính Đình từ trước đến nay luôn biết rất rõ bản thân phải làm gì. Trên sân khấu nên thể hiện những gì, phải ăn mặc như thế nào, hay đơn giản là làm sao để dẹp yên sáu đứa trời đánh kia.

  Hoặc là như bây giờ, sau khi chắc chắn được hai đứa trẻ bất trị rủ nhau đi đánh lẻ kia sẽ về trong nửa tiếng nữa, anh thong thả tắm rửa, mặc áo choàng tắm chạy đến phòng khách quấn quýt đòi Lâm Ngạn Tuấn "phối hợp diễn xuất" cùng mình.

  Lâm Ngạn Tuấn dĩ nhiên cũng không quá hứng thú với chuyện này, tuy nhiên đứng trước cặp mắt long lanh như phát sáng của Chu Chính Đình thì không thể nào từ chối nổi. Quan trọng hơn hết là tất cả mọi người đều có thói quen chiều theo sự tùy hứng của tiên tử họ Chu, vậy nên lại càng không có lí do gì để không tham gia vào vở kịch này.

  Thế nhưng thời điểm cậu ngồi trong lòng anh, cơ thể mềm mại ấm áp gần kề, bên mũi thoang thoảng mùi hương nhè nhẹ thì Lâm Ngạn Tuấn lại có chút không muốn buông tay. Một tay anh nắm lấy vòng eo thanh mảnh hữu lực kéo gần lại phía mình, tay kia vòng lên phía trước chỉ lên màn hình điện thoại, chầm chậm dịch đoạn tin nhắn weibo bằng tiếng Anh được gửi đến cho Chính Đình. Nghe tiếng cậu cười khúc khích khen bạn fan đáng yêu, Lâm Ngạn Tuấn cảm thấy mình muốn kéo dài khoảnh khắc này mãi. Anh dựa cằm lên vai cậu, hai tay thì chiếm cứ ở eo.

  Và cái viễn cảnh ôm ấp ngọt ngào chói mắt kia chính là thứ đầu tiên mà Phạm Thừa Thừa và Hoàng Minh Hạo nhìn thấy khi trở về kí túc xá.

  "Hai đứa về rồi à? Có mua gì cho anh không?"
 
  Chu Chính Đình vẫn ngồi nguyên si trong lòng Lâm Ngạn Tuấn, quay ra nhìn hai đứa trẻ, cười ngọt ngào hỏi.

  Nhìn thấy bàn tay của ai kia yên vị trên eo anh khiến lòng Phạm Thừa Thừa nổi sóng. Khẽ liếc sang phía Hoàng Minh Hạo, cả hai đều ngầm hiểu đây là sự đáp trả của Chu Chính Đình cho mình.

  "Dĩ nhiên là bọn em có mua rồi."

  Phạm Thừa Thừa cười hì hì đáp lại, tựa như một họ Phạm với ánh mắt tóe lửa như vừa rồi chưa từng tồn tại.

  "Bọn em mua áo đó, Chính Đình. Mau thử xem có vừa không?"

  Hoàng Minh Hạo cũng cười thật vô hại, thế nhưng trong bộ óc thông minh kia đang suy tính điều gì thì chỉ mình thằng bé biết mà thôi.

  Lâm Ngạn Tuấn cười thầm khi nhìn thấy dáng vẻ như muốn nổi bão của cả hai. Anh nhanh chóng vỗ vai Chính Đình để cậu đứng dậy, sau đó rất tự nhiên mà hôn lên trán cậu, hoàn thành xuất sắc vai diễn của mình.

  "Đây là phí dụng."

  Lâm Ngạn Tuấn quay người trở về phòng.

  Gần như chỉ chờ có vậy, Phạm Thừa Thừa mạnh mẽ kéo Chu Chính Đình về phòng khiến cho Hoàng Minh Hạo theo sau chỉ còn biết lắc đầu. Mỗi lần người kia lên cơn ghen thật sự rất đáng sợ nha.

  Chút đau đớn trên tay chẳng thể khiến Chu Chính Đình nhíu mày, sau khi bị người nhỏ tuổi lôi về phòng, anh vẫn có thể tươi cười tiếp tục giả ngu.

  "Áo hai đứa mua đâu? Mau đưa cho anh thử."

  Phạm Thừa Thừa nhìn anh cười cười đơn thuần mà lửa giận trong lòng càng cháy dữ dội. Dứt khoát kéo anh vào lòng mình, bàn tay to lớn nâng lên chiếc cằm thanh mảnh, cậu hơi nhướn mày, nhếch miệng trả lời.

  "Muốn thay áo thì phải cởi đồ trước chứ nhỉ?"

Không để anh tiếp tục nói thêm tiếng nào, Phạm Thừa Thừa nhanh chóng cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại trước mắt, cắn mút, mạnh mẽ chiếm đoạt như muốn thông qua nó nói cho anh biết cậu tức giận đến mức nào. Hai bàn tay cũng không rảnh rỗi, bắt đầu thiếu kiên nhẫn xả đi phần thắt lưng lỏng lẻo.

  Chu Chính Đình khẽ cười trong cổ họng, kết quả chọc người kia cắn lên bờ môi non mềm như trừng phạt.

  Hoàng Minh Hạo cũng không chậm chân mà gia nhập cuộc chơi, theo từng tấc vải được kéo xuống, từng chuỗi nụ hôn ướt át được đặt rải rác khắp nơi, lưu luyến để lại trên làn da bóng loáng những cánh hoa đỏ hồng. Cậu không dám dùng lực mạnh vì sợ rằng dấu vết sẽ để lại quá lâu, cũng sợ làm đau người cậu yêu.

  Thế nhưng khi bàn tay cậu lướt đến hai cánh mông mượt mà, nhẵn nhụi thì đầu óc của Hoàng Minh Hạo gần như nổ tung.

  Anh ấy mẹ nó không mặc gì ngoài áo choàng tắm cả!

  Thô bạo siết chặt lấy cánh mông mềm mượt, Hoàng Minh Hạo nghiêng đầu cắn mạnh lên cần cổ trắng nõn của người trong lòng khiến cho người nọ chỉ biết phát ra vài tiếng kêu ủy khuất trong cổ họng.

  "Hạo Hạo, đau..."

  Chu Chính Đình khó khăn lắm mới được Phạm Thừa Thừa buông tha, ngửa đầu về phía sau, dựa đầu vào vai Hoàng Minh Hạo, khó khăn hô hấp. Đôi môi cánh hoa sưng tấy hơi bĩu ra, hai mắt hơi đỏ, mờ mịt ngập nước, anh hoàn hảo mang một bộ dạng vừa bị người khi dễ.

  "Chính Đình, anh dám ăn mặc như thế này ngồi trong lòng người khác. Anh nói xem em và Minh Hạo nên làm gì với anh bây giờ?"

  Phạm Thừa Thừa trầm giọng thì thầm bên tai anh, giọng nói tràn ngập chiếm hữu.

  Chu Chính Đình bật cười, tiếng cười ấy đặt trong hoàn cảnh này lại quyến rũ đến kì lạ. Anh tự mình xử lí nốt chiếc áo choàng tắm, cả cơ thể anh bỗng chốc mềm nhũn dựa hẳn vào lồng ngực Hoàng Minh Hạo, đầu thì ghé sát vào tai cậu. Đôi mắt anh hơi híp lại, tựa như một chú mèo kiêu ngạo lãnh diễm mà bắn ánh nhìn thẳng tắp về phía Phạm Thừa Thừa, nháy mắt sau đó khẽ nhếch khóe môi.

  "Em nói xem?"

  Sau đó thực sự thẳng thắn mà dùng đầu gối cọ sát đũng quần người trước mặt.

  Phạm Thừa Thừa mỉm cười tà mị, đưa tay vuốt ve khóe môi của Chu Chính Đình, tay kia lôi ra từ trong túi quần một thứ khiến người lớn tuổi mở to mắt kinh ngạc.

  Gel bôi trơn...

  Hơn nữa còn là vị dâu...

  "Anh lại giận dỗi vì em với Thừa Thừa ra ngoài cả buổi tối đúng không? Quả thực để mua được thứ này không dễ dàng gì nha. Thế nào, bảo bối, anh thích không?"

  Hoàng Minh Hạo với tay nhận lấy lọ bôi trơn từ tay Phạm Thừa Thừa, kế tiếp đó thực sự thuần thục mà lấy một lượng lớn ra tay, thản nhiên ngửi.

  Chu Chính Đình im lặng.

  "Bình thường anh cũng có mùi dâu mà, vậy mà Thừa Thừa cứ khăng khăng phải mua loại có hương."

  Chu Chính Đình thực sự cạn lời.

  Hoàng Minh Hạo hơi bĩu môi, biểu cảm ấy trái ngược hoàn toàn với hành động tiếp theo của cậu. Cậu vỗ vỗ lên mông anh, miệng thì trêu đùa vành tai ửng đỏ.

  "Bảo bối, tách chân ra một chút nào."

  Thế nhưng Chu Chính Đình hoàn toàn không có cơ hội đáp lời.

  Một nụ hôn cuồng nhiệt từ Phạm Thừa Thừa bao phủ lấy anh, đầu lưỡi hồng nộn bị cậu dằn vặt đến mỏi mệt, nước bọt trong suốt dâm mỹ tràn ra khóe môi. Lúc này đột nhiên Chu Chính Đình khẽ co giật, tiếng rên rỉ kháng nghị mơ hồ lẫn lộn giữa hai làn môi.

  Hoàng Minh Hạo cười khúc khích nhìn dấu răng của in trên cánh mông đầy đặn, đặt một nụ hôn nhẹ lên vết cắn như hối lỗi, cậu lên tiếng đùa giỡn Chính Đình.

  "Chính Đình, anh tự mở rộng trước rồi sao? Thật ngoan."

  Hoàng Minh Hạo cũng không khách khí nữa mà đâm thẳng hai ngón tay vào miệng nhỏ trước mắt, hài lòng khi nhận thấy vách tường chặt khít nhưng mềm xốp cắn chặt lấy hai ngón tay của cậu. 

  Dưới sự hỗ trợ của gel bôi trơn cũng như sự "cố gắng" trong phòng tắm trước đó của Chu Chính Đình thì Hoàng Minh Hạo đã có thể nhanh chóng đâm ra rút vào hai ngón tay một cách dễ dàng. Cẩn thận đưa vào thêm ngón tay thứ ba, đưa đẩy vài lần để đảm bảo anh không khó chịu, cậu bắt đầu kiên nhẫn tìm tòi điểm ngọt ngào của người kia.

  Về phía Chu Chính Đình, sau khi hôn anh đến xụi lơ thì Phạm Thừa Thừa cũng mĩ mãn mà rời bỏ đôi môi sưng tấy của anh. Cậu trượt môi xuống tấn công cần cổ thanh mảnh tạo thành những dấu hôn đỏ ửng, dấu mới đè lên dấu cũ. Đặc biệt đánh dấu thật đậm lên vài nơi dễ nhìn, Phạm Thừa Thừa lúc này mới vui vẻ di chuyển xuống lồng ngực trắng nõn. In xuống vài nụ hôn nhẹ nhàng, cậu dứt khoát ngậm lấy đầu nhũ hồng hồng đã sưng cứng, thỏa mãn khi nghe thấy tiếng kêu nhỏ vụn thoát ra từ khe hở bàn tay của Chính Đình.

  Kẹp lấy viên thịt nhỏ nhắn giữa hai cánh môi, Phạm Thừa Thừa dùng lực vừa phải mà mút lấy nó, đầu lưỡi ấm nóng không ngừng lượn vòng khiêu khích, đồng thời cũng không quên dùng tay âu yếm điểm hồng còn lại, đối xử công bằng. 

  Khẽ liếc mắt liền nhìn thấy khóe mi anh đã nhòe nước, vòng eo dẻo dai cũng bắt đầu cử động hùa theo động tác của Hoàng Minh Hạo, Phạm Thừa Thừa ác ý cắn lên đầu nhũ non mềm trong miệng, thế nhưng lại ngoài ý muốn nghe được tiếng rên rỉ ngọt ngào của người kia.

  "A..."

  Nguyên nhân là khi Phạm Thừa Thừa cắn Chu Chính Đình làm anh ăn đau mà hơi khuỵu chân xuống, hóa ra lại vừa vặn đem ngón tay của Hoàng Minh Hạo đẩy đến tuyến tiền liệt của anh. Chỉ một điểm gồ nhỏ xíu thế nhưng lại khiến sống lưng anh tê dại, hai chân mềm yếu vô lực khụy xuống, kết quả lại càng làm cho ngón tay đâm mạnh vào điểm kia, đổi lấy khoái cảm càng mãnh liệt.

  Hoàng Minh Hạo làm sao có thể bỏ lỡ thời cơ, cậu nhanh chóng chà xát liên tục lên điểm ngọt ngào của người kia, kéo ra càng nhiều tiếng rên rỉ ngọt lịm.

  "Hạo, đừng, ưm... Thừa..."

  Phạm Thừa Thừa đã khuỵu gối xuống từ lúc nào, dùng bàn tay dày rộng âu yếm côn thịt hồng nhạt sạch sẽ của anh, sau đó liền ngậm nó vào miệng, hút nó vào cổ họng.

  Khuôn miệng nóng bỏng của Phạm Thừa Thừa gần như bức Chu Chính Đình đến phát điên, anh lắc đầu nức nở, dãy dụa muốn chạy trốn nhưng chỉ càng nhận lấy nhiều yêu thương hơn. Khoái cảm từ phía sau cũng như kĩ thuật điêu luyện của Phạm Thừa Thừa khiến anh muốn bắn ra. Nắm lấy mái tóc của người trước mắt, Chu Chính Đình bắt đầu đẩy hông về phía trước, báo hiệu cho cơn cao trào sắp đến. 

  Vào lúc mà Chính Đình nghĩ mình sắp bắn thì Phạm Thừa Thừa lại dừng mọi động tác, dùng tay nắm chặt lấy phần gốc côn thịt của anh, cứ thế ngăn cản anh đạt đến cao trào. 

  "Thừa... buông tay, buông, a..."

  Chu Chính Đình nức nở cầu xin, đơn giản bởi vì Hoàng Minh Hạo không hề dừng lại như Phạm Thừa Thừa, thậm chí ngón tay còn ra vào mạnh mẽ hơn nữa sau đó ghim chặt lấy điểm nhạy cảm của anh. Khoái cảm ập đến không ngừng nhưng anh lại không cách nào phóng thích.

  "Bảo bối, nói gì đó dễ nghe đi, ngoan, nói đúng liền để anh bắn."

  Hoàng Minh Hạo dụ dỗ nói thầm bên tai Chu Chính Đình.

  Chu Chính Đình bị dày vò bởi khoái cảm, lí trí đều muốn tan vỡ thành mảnh nhỏ, theo bản năng liền mở miệng.

  "Lão công, lão công, em muốn bắn... cho em bắn..."

  Phạm Thừa Thừa cùng Hoàng Minh Hạo nhìn nhau mỉm cười.

  Người yêu đã cầu xin đến mức này mà vẫn không buông tay liền không đáng mặt làm công. Phạm Thừa Thừa hài lòng buông tay, Chu Chính Đình lập tức bắn ra, tinh dịch toàn bộ bắn lên bàn tay của cậu. Cả cơ thể anh thoát lực, gần như không đứng vững.

  Phạm Thừa Thừa tùy tiện cởi khóa quần, không chút do dự sử dụng tinh dịch thay luôn gel bôi trơn. Ôm anh lên để cho hai chân anh quấn lên eo mình, cậu đặt côn thịt đã cương đến phát đau trước lỗ nhỏ đã được mở rộng đầy đủ của anh, nhẹ nhàng tiến vào.

  Côn thịt nóng bỏng hung hăng tách mở từng vách thịt mềm mại, mạnh mẽ tiến đến nơi sâu nhất khiến cho Chính Đình bất ngờ mà kêu lên. Phạm Thừa Thừa thở ra đầy thỏa mãn, ra vào vài nhịp để anh thích nghi sau đó nháy mắt với Hoàng Minh Hạo. 

  Hoàng Minh Hạo đương nhiên đã bôi trơn tốt cho bản thân, vừa nhận được tín hiệu từ Phạm Thừa Thừa liền tách hai cánh mông của Chính Đình rồi tiến vào từ từ.

  Thời điểm hoàn toàn tiếp nhận côn thịt của hai người Chính Đình không hề chịu đau, chỉ có đôi chút khó chịu, thế nhưng cảm giác khó chịu này nhanh chóng bị vùi lấp bởi những đợt đâm ra rút vào của cả hai.

  Vách tường nóng ẩm quấn chặt lấy cự vật của hai người, sau khi cả hai nhận ra anh đã hoàn toàn thích ứng liền không khách khí nữa mà thay phiên ra vào. Chu Chính Đình khẽ thút thít, cảm nhận lỗ nhỏ căng ra đến cực hạn, từng đường gân mạnh mẽ cùng quy đầu to lớn thi nhau chà đạp, sáp cho bên trong càng thêm ướt át. Tiếng rên rỉ mơ hồ cộng với tiếng nước dính nị vang lên không ngừng, kích thích hai người trẻ tuổi di chuyển càng nhanh hơn.

  "A... chạm đến, nữa, mạnh nữa..."

  Lỗ nhỏ đột nhiên siết chặt khiến Hoàng Minh Hạo cùng Phạm Thừa Thừa hít vào một hơi. Không cần Chính Đình nói thêm câu nào, điểm ngọt ngào bên trong nhanh chóng được cả hai ghi nhớ, anh tới trước em tới sau, liên tục tấn công vào tuyến tiền liệt của anh khiến cho khoái cảm ào ạt dâng lên như thủy triều, dương vật của Chính Đình cương cứng dựng thẳng, gần như có thể bắn ra bất cứ lúc nào.

  "Lão bà, thích không?"

  Phạm Thừa Thừa gằn giọng bên tai anh, hơi thở nam tính khiến Chu Chính Đình gần như hỏng mất, chỉ có thể dựa đầu vào vai cậu, vô lực gật đầu.

  "Thích, ưm... thích."

  Dường như thỏa mãn với câu trả lời của anh, Phạm Thừa Thừa không nhanh không chậm đưa tay vuốt ve côn thịt của anh, thành công đẩy Chính Đình đến cao trào. Tinh dịch trắng đục bắn lên vùng bụng hai người, lỗ nhỏ cũng vì cao trào mà càng siết chặt thêm khiến cho Hoàng Minh Hạo cùng Phạm Thừa Thừa thở dốc, hai người cũng sắp bắn rồi.

  Điểm ngọt ngào không ngừng bị va chạm giữ cho cao trào của Chính Đình không mất đi, đầu óc anh trắng xóa, hệ thần kinh gần như quá tải vì cơn cực khoái kéo dài quá lâu. Chu Chính Đình nức nở, cho đến khi anh cảm thấy bản thân gần như tan vỡ thì cuối cùng cũng cảm nhận được hai luồng nhiệt nóng bỏng bắn sâu vào bên trong mình. Chu Chính Đình không còn chút sức nào, mi mắt mệt mỏi rất nhanh khép lại.

...

  Tờ mờ sáng, Chu Chính Đình giật mình tỉnh dậy, cảm nhận cơ thể đã hoàn toàn được tẩy rửa sạch sẽ. Cổ họng khô khốc nhưng Chính Đình không muốn động đậy một chút nào, eo anh mềm nhũn rồi. Hơi ngước mặt lên, anh nhận ra mình đang nằm trong lòng Phạm Thừa Thừa, Chính Đình liền nhanh chóng đánh thức người yêu nhỏ tuổi.

  "Thừa Thừa, Thừa Thừa."

  Phạm Thừa Thừa không phải là người ngủ quá sâu, cậu rất nhanh liền tỉnh dậy.

  "Sao vậy bảo bối?"

  Phạm Thừa Thừa đưa tay vuốt lưng cho anh, giọng hơi khàn khàn hỏi.

  "Anh khát nước." 

  Chu Chính Đình có chút đáng thương nói.

  Nhận mệnh của người yêu lớn tuổi, Phạm Thừa Thừa dịu dàng bế anh ra ngoài phòng khách, rót nước cho anh, sau đó không quên ôm anh đề phòng anh đứng không vững. Chu Chính Đình ngoan ngoãn hưởng thụ chăm sóc của người kia, thế nhưng sau khi anh uống nước xong thì môi liền bị cướp mất. Dây dưa một hồi Phạm Thừa Thừa mới chịu thả người, khẽ hôn lên trán anh, cậu nhìn vào mắt anh mà lên tiếng.

  "Em cũng khát nước, làm sao bây giờ?"

  Lúc này đột nhiên có một đôi tay ôm lấy eo Chu Chính Đình từ phía sau khiến anh giật bắn mình, sau gáy anh nhanh chóng bị một đôi môi ấm áp hôn lên, thậm chí là cắn lên.

  "Em đói nữa cơ, bảo bối, làm sao đây?"

  Chu Chính Đình khẽ thở dài, cảm thấy cả ngày mai mình khó có thể đi lại bình thường.

...

  Tới sáng quả nhiên Chu Chính Đình không thể đi đứng bình thường, không ngồi trong lòng Hoàng Minh Hạo thì cũng ngồi trên đùi Phạm Thừa Thừa, cả ngày đều bắt hai thằng nhóc hầu hạ để trả thù.

  Điều buồn cười là mỗi lần một trong hai nhìn thấy Lâm Ngạn Tuấn nếu không phải hôn anh một cái thì cũng là ôm trọn lấy anh đầy chiếm hữu.

  Lâm Ngạn Tuấn cười khổ, bình dấm chua lớn quá, lại còn tới hai bình.

  Chu Chính Đình vốn cảm thấy hành động như vậy rất ấu trĩ thế nhưng cuối cùng anh quyết định không nói gì.

  Để người yêu ghen tuông một chút cảm giác rất nice.



end.

  Wattpad trả truyện cho em, thôi thì em viết luôn cho nóng.

  Ai hôm trước uy hiếp tôi thì mau mau trả nợ nhé =))))))))))))))))))

  P/s: tác giả cũng không ngờ đến để chế độ riêng tư thì đến tác giả cũng không nhận được tí thông báo nào, đã tắt máy đi ngủ lại phải mò lên để lại chế độ công khai.

  CHAPTER NÀY SẼ ĐỂ CÔNG KHAI TRONG 1 NGÀY, SAU ĐÓ ĐẶT LẠI CHẾ ĐỘ RIÊNG TƯ!

  Để xem ở chế độ riêng tư cần follow tác giả, nếu thấy vẫn không đọc được thì xóa truyện khỏi thư viện rồi lưu lại lần nữa. Xin hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro