15. Lôi Vô Kiệt hóa nhỏ xíu 2 [Sắt Kiệt]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã thành hố riêng
_________

Bỏ qua sự lộn xộn của buổi sáng, hiện tại mọi người đều đã yên vị trên ghế. Trên bàn là những bát mì nóng hổi còn nghi ngút khói, thơm lừng. Nhưng bất quá dù nó ngon cỡ nào cũng chẳng có ai quan tâm, vì ánh mắt của mọi người đều đang đổ dồn về thứ nhỏ xinh ngự trị ở trên bàn kia.

Lôi Vô Kiệt ngồi cạnh Tiêu Sắt, được hắn cẩn thận thổi nguội sợi mì để qua bát nhỏ để y có thể tự mình ăn. Nhưng hắn quên mất sợi mì đối với cơ thể nhỏ bé ấy rất lớn, cái miệng bé xíu của y cắn không nổi, mà con người nào đó cũng quên không đem sợi mì ngắt ngắn ra, khiến y bị cuộn mì do sợi mì cuốn lại đè nằm luôn ra bàn, không nhúc nhích nổi.

Diệp Nhược Y thấy vậy nhanh tay hất ra cuộn mì, cẩn trọng nâng y trong tay, lấy ra khăn tay bên người giúp y phủi phủi, sau đó trừng Tiêu Sắt

"Huynh để ý tí đi. Vô Kiệt hiện tại rất nhỏ, đệ ấy bây giờ rất dễ gặp nguy hiểm đó có biết không?"

"Ta biết, chỉ là ta chưa thích ứng kịp thôi."

"Chưa thích ứng được thì để ta chăm" Né bàn tay của hắn, Nhược Y đem Lôi Vô Kiệt bảo hộ trong tay, không cho Tiêu Sắt động vào.

"Không được, ta sẽ cẩn thận. Muội trả tiểu Kiệt đây cho ta" Ẵm lại được nhóc con về tay, Tiêu Sắt lúc này thận trọng ngắt sợi mì vừa nhỏ vừa mỏng, chăm chú nhìn Lôi Vô Kiệt ăn miếng đầu tiên, thấy y thuận lợi ăn mì thì cũng vui lây, quên mất bản thân cũng cần ăn, chỉ ngồi đó ngắm y chứ không động đũa.

Một bộ dáng ăn đến lấm lem mặt mũi, quên trời quên đất liền như năng lượng nhỏ giúp mọi người no mà không cần ăn. Mặc cho mì đã nở ra hết thì họ cũng không thèm quản cái bụng đang réo của mình.

Không khí vui vẻ là thế, xong họ không biết ác mộng của họ bây giờ mới bắt đầu. Vì Lôi Vô Kiệt bị như vậy, nên cả đám bảo nhau phải đặc biệt chú ý đến y, tránh trường hợp lơ là lỡ làm đau y. Nhưng vị tiểu hồng y kia tính tình năng động, làm gì có chuyện chịu ngồi im một chỗ bao giờ. Cái thân thể nhỏ bé mặc kệ thế giới hiện tại đối y có bao nhiêu nguy hiểm, vẫn tung tăng chạy khắp chốn, khiến sơn trang lập tức tràn ngập tiếng hét thất thanh.

Khi đám người vừa mới rời mắt khỏi y một chút đã không thấy Lôi Vô Kiệt đâu, cả bốn người liền nháo nhào đi tìm, mỗi người mỗi ngã, lật từng món đồ để kiếm. Tiêu Sắt như có tâm linh tương thông, không nói không rằng phi thẳng đến phòng bếp, tìm kiếm một hồi thì cũng nhìn thấy tiểu tử kia, nhưng không để hắn kịp vui mừng thì đã phải sợ hãi hét "Lôi Vô Kiệt, đệ đi gần lò làm gì? Mau xa nó ra"

Lôi Vô Kiệt đứng sát mép bếp, bị tiếng hắn hét làm hoảng hồn tí thì rơi xuống chảo dầu đang sôi, may sao có thể đứng vững. Một màn này làm Tiêu Sắt thót tim, thở cũng không dám thở, thấy y không sao mới thở hắt ra một hơi.

Lo sợ sẽ bị hắn rầy, Lôi Vô Kiệt với lợi thế nhỏ bé của mình, thoắt cái biến mất khiến Tiêu Sắt muốn phát điên, lại lục đục chạy đi tìm.

Lôi Vô Kiệt vừa thoát khỏi Tiêu Sắt, vui vui vẻ vẻ chạy lon ton trên xà ngang gần mái nhà. Thiên Lạc đi ngang nhìn thấy thì lắc đầu ngao ngán, cũng chẳng biết trò đó vui thế nào mà y lại cười tít cả mắt thế kia.

Vận khinh công bay đến dùng mũi thương nâng Lôi Vô Kiệt lên, Thiên Lạc nhìn y kiểu thách thức "Đệ chạy nữa ta xem. Ta chẳng hiểu đệ chạy lên đây làm gì? Không biết nguy hiểm lắm sao?"

Lôi Vô Kiệt ở trên cây thương của Thiên Lạc, đột nhiên sợ sệt chạy mất. Cô ở lại cũng ngẩn người, sư đệ này trước giờ đều không thấy biểu hiện sợ hãi được mấy lần, mà lần này đối cô như là kẻ xấu tới ăn hiếp y vậy. Thu lại thương để qua một bên, Thiên Lạc quyết tâm tìm ra y để hỏi cho ra lẽ.

Loay hoay một hồi cũng không thấy đâu thì đột nhiên nghe được động tĩnh ở phía ngoài. Đến khi Thiên Lạc ra đến nơi đã bị Nhược Y dọa sợ.

Mà Lôi Vô Kiệt đối diện bị nàng mắng, hết hồn trượt chân, rơi tự do từ trên xuống, thế quái nào lại rơi vô vại nước, mà đối với y hiện giờ một vại nước nhỏ cũng chẳng khác cái hồ lớn là bao. Lại nói y vốn cũng không biết bơi khiến tình cảnh hiện tại rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Đường Liên thấy y sợ hãi quẫy đạp trong nước, lập tức đem y vớt ra khỏi vại, cẩn thận xem xét, thấy không sao thì quay qua nói với hai người kia để họ đỡ lo.

Nhóc con nào đó vì rơi vào nước liền run lên vì lạnh, được Nhược Y lấy ra khăn tay bọc y lại giữ ấm rồi cùng mọi người tiến vào trong.

Khi chắc chắn tiểu tử nào đó đã khô ráo, cũng không gặp vấn đề gì khác, đám người tụ tập lại một chỗ ngồi nói chuyện về tính tình khác lạ của y hôm nay.

"Có vẻ như khi đệ ấy nhỏ lại thì tính cách cũng trở nên nhút nhát hơn" Đại sư huynh điềm đạm mở lời, ba người nghe vậy cũng gật gù theo

"Đệ ấy vừa thấy ta liền chạy" Tiêu Sắt ảo não tiếp lời

"Đối ta cũng thế" Thiên Lạc nhớ lại cũng nói theo

"Ta cũng thế.." Diệp Nhược Y ỉu xìu trả lời, lập tức khiến họ chú ý. Thiên Lạc lo lắng liền nhanh chóng hỏi thăm "Tỷ sao thế?"

"Có phải lúc nãy ta hung dữ quá không?" Nàng nhớ lúc nãy vì quá lo cho y nên lớn tiếng với y. Lại chẳng thể ngờ khiến y sợ đến độ té xuống nước. Diệp Nhược Y nâng tay lên che mặt, càng nghĩ càng cảm thấy mình có lỗi, ngồi im lặng không lên tiếng.

Thiên Lạc xót nàng nắm lấy bàn tay xinh đẹp kia hạ xuống, dịu dàng nói "Là do tình trạng này của đệ ấy khiến tính cách có biến đổi, không phải tại tỷ, đệ ấy cũng sợ ta mà"

"Đúng thế, muội đừng tự trách mình" Đường Liên an ủi nàng rồi nhìn sang Tiêu Sắt

Hơn nữa ở đây còn có người áy náy hơn cả muội

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro