Chương 20 - Hình như ngươi mập lên rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 20 - Hình như ngươi mập lên 

Giang Trừng đến Ôn gia, không cần thông báo trực tiếp được dẫn vào. Y quen thuộc rảo bước về gian phòng y từng ở, từ xa có thể ngửi thấy mùi khói thuốc.

"Quỳnh Chi huynh."

"Ừm, Vãn công tử hôm nay tới muộn, thuốc đã sắp nguội rồi!"

Ôn Quỳnh Chi ngồi đó, nhàn nhã thưởng trà, như không quá để ý tới việc y đến trễ. Giang Trừng cởi ra áo choàng, đi tới ngồi ghế bên cạnh hắn.

"Hôm nay gặp chút cản trở, khiến ngươi chờ lâu!"

"Không sao, chỉ là nếu ngươi còn không uống, thuốc sẽ mất dược hiệu." hắn đặt chén trà xuống, đưa tay đẩy bát thuốc về phía y.

Giang Trừng cảm giác trong giọng nói của hắn có chút ý cười, gò má hơi nóng. Nhìn bát thuốc đen sì tỏa ra mùi dược liệu nồng nặc, đáy mắt y thoáng chút do dự, nhưng vẫn là bưng lên uống cạn.

Ôn Quỳnh Chi bóc vỏ một viên kẹo, y vừa nuốt xuống thuốc liền đút vào. Vị đắng lan tràn trong khoang miệng ngay lập tức bị át đi bởi vị ngọt của đường đỏ.

Giang Trừng còn đang ngạc nhiên, mặt tức khắc đỏ bừng.

"Ta không có..." Nói chưa hết câu, y liền bị động tác tiếp theo của đối phương làm ngốc.

Ngón tay còn dính chút đường của hắn không rời đi ngay mà miết nhẹ lên môi dưới của y. Môi bị dính ít đường đỏ, đối ánh sáng có chút thủy nhuận, Giang Trừng theo bản năng liếm môi, liền đụng trúng ngón tay người kia.

Sau đó, dưới ánh nhìn của y, hắn rất tự nhiên mà đưa ngón tay lên liếm đi lớp đường còn sót lại.

Khuôn mặt của Giang Trừng vẫn đỏ bừng, nhưng Ôn Quỳnh Chi vẫn tỏ vẻ không sao cả mà cất bát rỗng đi.

"Hửm, không đắng nữa đúng không?"

"Ừm..." Y trả lời một tiếng rất nhỏ, mắt cùi gằm xuống, bỗng một cái túi nhỏ được đặt lên đùi y.

"Cho ngươi!"


Ôn Nhược Hàn hôm nay đi kiểm tra chút sản nghiệp ngoài của gia tộc, sau khi về liền phải tới chỗ cha mình thông tri. Lạ là theo lời chủ sự hôm nay cha hắn không ở đại sảnh mà lại đang tiếp khách ngoài hoa viên.

Tự hỏi xem là người nào mà cha hắn không thể tiếp ở sảnh, Ôn Nhược Hàn dạo bước theo con đường đá tới hoa viên kia. Còn chưa tới nơi đã nghe thấy tiếng cười sang sảng vọng lại.

"Vãn công tử, đừng tưởng ngươi nhường mà lão già ta không biết, người trẻ các ngươi thật là!"

"Ôn tông chủ là đề cao Vãn mỗ, thực sự là kỳ nghệ ta không đủ nên mới thua."

Một giọng nói quen thuộc vang lên, khiến bước chân hắn không tự chủ mà nhanh lên.

Dưới đình gỗ, có một thiếu niên mặc gia phục Giang thị, ngồi đối diện với cha hắn. Suối tóc đen nhánh nửa vấn không chút cẩu thả, tóc mai lại bởi nóng mà dính lên làn da ẩm mồ hôi, dù bên cạnh là thùng băng nhưng khuôn mặt trắng nõn vẫn là bị nóng hun đỏ một chút nơi gò má.

Thiếu niên là đang ở cười nói với cha hắn, nhưng hắn lại không nghe thấy gì, tầm mặt đều đặt lên lên nụ cười của thiếu niên, khóe môi cũng bất giác câu lên.

"Cha,... Vãn công tử."

"Hàn nhi, về rồi à?"

"Ôn thiếu chủ." Giang Trừng đã nghe thấy động tĩnh từ nãy, cũng không bất ngờ, ổn trọng mà hồi lễ, chỉ là ý cười chưa tan nơi khóe miệng, giọng nói cũng mang cười.

Trực tiếp làm cơ thể Ôn Nhược Hàn cứng ngắc.

Ôn tông chủ nhìn nhi tử mình, trong ánh mắt như có tính toán, nhưng sau đó liền biến mất như ảo giác.

"Lão già ta cao tuổi, hôm nay chỉ có thể đón tiếp công tử tới đây, thất lễ rồi!"

"Không sao, là ta làm lỡ thời giờ nghỉ ngơi của ngài."

Sau khi Ôn tông chủ đi khuất, Ôn Nhược Hàn vẫn đứng đó không nói gì.

Giang Trừng nhìn hắn, rồi ngồi xuống ghế, chống cằm rồi lại nhìn hắn như vậy, khuôn mặt hiện rõ câu 'để ta xem ngươi đứng được bao lâu'.

Hắn đương nhiên đọc được, phì cười, vẻ nghiêm túc ngay lập tức biến mất, chỉ còn lại sự thoải mái. Lại gần, ngồi lên ghế của cha hắn trước đó, Ôn Nhược Hàn mới nhìn rõ khuôn mặt của y hơn.

"...Ngâm!"

"Ừm?"

"Hình như ngươi mập lên rồi!"

"..."

Tuy nhìn Giang Trừng không khác lúc trước lắm, nhưng hiển nhiên là có thịt hơn, khuôn mặt nhìn mềm mại có thể gọi là hơi bầu bĩnh.

"... Liên Hoa Ổ đồ ăn hợp ý ta nha." Đưa tay xoa xoa mặt, mãi y mới nghĩ ra được lý do.

Mặc dù đã ích cốc, nhưng không có nghĩa cám dỗ về đồ ăn đối với Giang Trừng suy giảm, mà Ngụy Thường Trạch nấu món Vân Mộng là thực ngon, làm y lại ăn thêm được vài miệng.

Là tại Ngụy Thường Trạch.

Ngụy Thường Trạch: *hắt hơi*

Ôn Nhược Hàn đẩy thùng băng lại gần chỗ ngồi của Giang Trừng, không nhìn y mà hỏi.

"Sao ngươi lại làm khách khanh Giang gia?"

Im lặng không trả lời, y lấy từ trong bát ra một quân cờ bạch ngọc, vân vê trên đầu ngón tay.

"Đấu với ta một ván!"

"Được!"


Ngón tay trắng muốt hạ xuống một quân trắng, trên bàn cờ đầy những quân cờ trắng đen, thế trận ngay lập tức thay đổi, quân đen vốn đang chiếm thế thượng phong liền rơi xuống hạ phong.

Mí mắt nâng lên một chút, Ôn Nhược Hàn lại hạ xuống một quân đen, tình thế lại đảo ngược, trực tiếp biến nước đi trước đó thành vô nghĩa.

"Ồ!" Giang Trừng nhăn lại mày, ngắm nghía bàn cờ một chút, liền vứt quân cờ trong tay vào lại bát.

"Không chơi nữa, kỳ nghệ của Ôn thiếu chủ lại tiến bộ rồi!"

"Quá khen,... ngươi phải về à?" Nhìn y đứng dậy, khóe môi Ôn Nhược Hàn hơi hơi hạ xuống.

Giang Trừng đem áo choàng khoác lên, bước đi giữa những vạt chi cúc.

"Ồ, có người hẹn ta ăn trưa."

"Ai thế?" Ôn Nhược Hàn đi theo sau, nhìn bóng người thon dài phía trước, bây giờ hắn mới để ý thấy bên hông y có một túi thêu hoa quỳnh. Lông mày nhíu lại, hắn hỏi với giọng nói không mấy vui vẻ.

"Ôn Quỳnh Chi?"

"Sao ngươi biết?" Giang Trừng đứng lại, Ôn Nhược Hàn theo quán tính mà đụng phải lưng y, nhưng cả hai chỉ hơi lung lay.

Xoay người lại nhìn hắn, giữa hai người không có khoảng cách, nhưng vì y có kinh nghiệm xương máu nên khuôn mặt của cả hai không có va chạm.

Ngước nhìn từ phía dưới, Giang Trừng thấy lông mày hắn nhíu chặt lại, vốn biết hắn không thích để lộ cảm xúc nên có hơi bất ngờ, khuôn mặt cũng nhu hòa không ít.

"Sao thế?" Tay đem chữ xuyên trên trán hắn giãn ra, Ôn Nhược Hàn thuận thế đem tay y giữ lại, cọ má lên.

Y không rút tay lại, hành động này người khác làm với y không ít lần, chỉ là đối tượng khác, Kim Lăng, Triệu Trục Lưu, lâu lâu Kim Quang Thiện cũng sẽ làm như vậy.

Liếc nhìn Giang Trừng khuôn mặt không có biến hóa, biết y không giận, Ôn Nhược Hàn liền lớn mật mà giữ lấy eo y.

"Ngâm, tên kia không đơn giản, là một kẻ quái gở."

"Ai cơ?"

"...Ôn Quỳnh Chi!"

"..."

"Ta không thể nói rõ nhưng ngươi giữ khoảng cách với hắn một chút. Hắn..."

"Bổn y sư như thế nào?" Một giọng nói không nóng không lạnh cắt ngang.


---Tiểu Kịch Trường---

Ôn Quỳnh Chi: "Cho ngươi!"

Giang Trừng: "Hửm, là gì vậy?"

Ôn Quỳnh Chi: "Tín vật định tình..."

Giang Trừng: "... Chê!"

---

6:14 pm

13/6/2022

Bạch Tâm Chi Mộ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro