Chương 22. Lý Hàn Y

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau Bách Lý Đông Quân đã rời đi sớm, Tư Không Trường Phong đợi đến khi mặt trời mọc mới chịu dậy, biếng nhác vươn vai một cái, mắt nhắm mắt mở nhớ lại chuyện đêm qua.

Đêm qua Bách Lý Đông Quân bảo rằng nếu muốn gặp cậu thì đến Tắc Hạ học đường, cậu hiện tại vẫn còn học ở đó.

Biết được cậu ở đâu rồi, y cũng nhanh chóng sửa soạn đến đó.

Tư Không Trường Phong một mình tay không đến Tắc Hạ học đường, y nhìn chằm chằm vào bảng hiệu rất lâu, nhấc chân đi một bước lại dừng. Y nao núng, suy nghĩ một hồi liền thở dài quay đi.

"Tiểu tử."

Bên trong vọng ra tiếng nói, và đang gọi y. Tư Không Trường Phong ngoảnh lại nhìn: mái tóc bạc phơ, trông rất già dặn, tay đặt ở sau lưng, thong thả bước đến.

Ông cười hòa nhã: "Sau này cậu sẽ là tiểu thương tiên đấy."

Tư Không Trường Phong nhíu mày, nhưng giọng nói rất lịch sự: "Ngài là..."

Ông bật cười: "Ta là Lý Trường Sinh."

Tư Không Trường Phong mắt tròn mắt dẹt, nhìn thấy ông rất vui mừng, cung kính cúi đầu: "Lý tiên sinh."

Được một lát, gương mặt y lộ rõ nét hoài nghi: "Tiên sinh, nhưng bây giờ ta không mang theo thương, sao ngài đoán ra ta dùng thương?"

Lý Trường Sinh ậm ừ: "Bởi vì cậu có thương ý trên người."

"Thương ý?"

Lý Trường Sinh nhìn cử chỉ của Tư Không Trường Phong lập tức nhận ra mục đích của y: "Cậu đến tìm Đông Quân đúng không?"

Có vẻ là đúng rồi, y nhìn về phía cửa một cách khó xử. Lý Trường Sinh thở dài: "Thiếu niên đừng có nhiều tâm sự như vậy. Cậu là hiệp khách giang hồ, nó là con cháu hầu môn. Trong mắt người phàm, mặc dù hai đứa vô cùng khác biệt, nhưng ở đây là học đường. Trong học đường, tất cả đều là học trò. Trong học trò, bất kể thân phận là gì cũng đều là đồng môn."

"Với lại cậu nhìn xem, nó cũng đâu có bỏ rơi cậu hay phân biệt đối xử. Yên tâm đi."

Rồi Lý Trường Sinh vỗ vai y: "Tắc Hạ học đường rất chào đón tiểu thương tiên cậu đấy."

Nhận được sự động viên khích lệ tinh thần của ông, Tư Không Trường Phong cũng phấn chấn trở lại: "Đa tạ tiên sinh."

Lý Trường Sinh gật đầu hài lòng, đôi mắt ông quét một lượt lại dừng ở gương mặt y.

"Cái này là..."

Ông đưa tay lên chạm vào khóe mắt của y. Tư Không Trường Phong không bài xích với cái động chạm của ông nên không tránh né.

Y cười: "Cái này là nốt ruồi ạ."

Ttong phút chốc đó Tư Không Trường Phong đưa tay chạm vào mắt mình, lại đụng phải tay của ông. Lý Trường Sinh cũng không rút tay lại, ánh nhìn đầy tò mò.

"Nốt ruồi đôi sao? Đích thị là nốt ruồi trời sinh rồi. Cậu có vẻ là đứa con được trời chọn đấy nhỉ?"

Tư Không Trường Phong phì cười: "Tiên sinh nói y hệt như Bách Lý Đông Quân. Huynh ấy cũng bảo ta là đứa con được trời chọn."

Lý Trường Sinh nét mặt vui vẻ: "Nhắc đến thằng nhóc đó mới nhớ, lần trước Lôi Nhị lải nhải với ta chuyện muốn nạp cậu làm sư đệ, nhưng vì có Đông Quân nên nó mới miễn cưỡng chấp nhận. Nó bảo cậu rất có thiên phú, đúng là không nhìn lầm."

Tư Không Trường Phong khiêm tốn: "Huynh ấy nói quá rồi, tiên sinh đừng nghĩ vậy."

Ông cười ha hả: "Nói thật ta cũng muốn cậu là đồ đệ cuối cùng của ta. Tiểu Bách Lý thật quá kì cục, không những thích cãi lý cãi cùn, lại còn bảo ta ngốc."

Tư Không Trường Phong cười gượng. Bách Lý Đông Quân thật sự dám nói ông ấy ngốc? Nhưng xem ra ấn tượng của họ về cậu cũng tệ quá nhỉ.

"Cậu tên gì nhỉ?"

"Tư Không Trường Phong ạ."

"Là tên cậu tự đặt đúng không?"

Lý Trường Sinh nhanh chóng đoán ra, Tư Không Trường Phong gãi đầu cười ngượng.

Lý Trường Sinh đột nhiên tỏ vẻ mờ ám: "Cậu có biết Đông Quân đang thầm thương trộm nhớ một cô nương không?"

Y gật đầu: "Biết ạ."

Ông xoa cằm: "Nó bảo nó yêu cô ta từ cái nhìn đầu tiên, nó cũng bảo chỉ có nó mới chịu được tính tình của cô ta. Ây dà, thật tò mò. Cậu có biết cô nương đó là ai không?"

Y lắc đầu: "Huynh ấy chỉ bảo thích một cô nương, nhưng là ai thì huynh ấy không nói."

Lý Trường Sinh thở dài đầy thất vọng. Ông đột nhiên kéo tay y vào Tắc Hạ học đường.

"Vào đây cùng ta, có cơ hội giúp ta hỏi nó xem nó thích ai, được thì ta làm mối cho lẹ."

Tư Không Trường Phong ra sức từ chối: "Lý tiên sinh, không cần đâu. Ta chỉ định ghé qua một chút, không có ý muốn vào..."

Lý Trường Sinh vỗ vào eo y: "Đã đến đây thì là học trò của ta. Mau vào đi."

Tư Không Trường Phong vừa theo bước chân của Lý Trường Sinh, vừa đưa mắt hiếu kỳ nhìn xung quanh. Nhưng khi vừa bước chân vào một khoảng sân rộng, y đã nghe được tiếng chửi mắng và tiếng la ó vọng lại.

Lôi Mộng Sát bị Lý Tâm Nguyệt đánh đến thân tàn ma dại. Mà người chứng kiến cảnh bạo lực đó chính là một cô bé đang ngồi ngậm kẹo hồ lô. Từng tiếng hét thấu trời của Lôi Mộng Sát vang lên là biểu cảm trên mặt cô bé méo xệch theo.

Nhìn thôi cũng thấy đau rồi.

Cô bé than dài than ngắn: "Tội nghiệp cha quá, sắp bị đánh chết rồi."

Lý Trường Sinh nhẹ nhàng bước đến, đối với cô bé hiền lành như một ông tiên: "Sao con lại không ngăn mẹ lại? Ngộ nhỡ cha con bị mẹ đánh chết thật thì sao?"

Nhìn thấy ông, cô bé cười toe: "Lý tiên sinh, người đến rồi."

Cô bé mới trả lời câu hỏi của ông: "Ai bảo cha đến đó làm gì, đáng đời."

Lời cô bé nói ra rất hả dạ. Còn nhỏ mà độc mồm như vậy, xem ra Lôi Mộng Sát không có chỗ dựa rồi.

Cô bé ngây thơ hỏi: "Tiên sinh, sao người lại đến đây?"

Lý Trường Sinh cười: "Ta mà không đến, cha con sẽ bị đánh chết thật đấy."

Cô bé cười khanh khách, bất chợt nghiêng đầu sang, nhìn thấy Tư Không Trường Phong phía sau, ánh nhìn đầy tò mò: "Vị tiểu ca đẹp này là ai vậy?"

"Tiểu ca đẹp?"

Lý Trường Sinh lại nhìn y, cười phá lên: "Con đúng là có mắt nhìn."

Ông đứng dậy, kéo y đến trước mặt cô bé giới thiệu: "Đây là Tư Không Trường Phong, bạn của thúc thúc Bách Lý đó."

Cô bé gật đầu, nhìn y cười tươi: "Ta là Lý Hàn Y."

Lý Trường Sinh nghiêng đầu sang Tư Không Trường Không nói: "Cậu, sau này phải gọi con bé là sư tỷ đó."

Tư Không Trường Phong há hốc mồm kinh ngạc: "Sư... Sư tỷ?!"

Cô bé nhe cả hàm răng, chắp tay: "Chào sư đệ."

Lý Hàn Y thích thú vô cùng, Tư Không Trường Phong đơ người vài giây, sau này cậu phải gọi cô bé này là sư tỷ sao?

Đã thế lớn già đầu thế này còn phải bị cô bé đang còn ngậm kẹo gọi là "sư đệ" một cách ngọt xớt thế này. Đúng thật là xấu hổ mà.

Y vội che mặt như không chấp nhận sự thật này.

Trong thời gian bọn họ nói chuyện, Lôi Mộng Sát đã bị đánh đến không ra dạng người. Lý Tâm Nguyệt liên hoàn chổi đánh hắn, nàng cảm thấy cho dù đánh mấy trăm roi cũng chưa hài lòng.

Lý Trường Sinh bước đến, Lý Hàn Y nắm tay đi cùng Tư Không Trường Phong, gọi: "Mẹ, tiên sinh tới rồi. Còn có vị sư đệ đẹp này nữa."

Lý Tâm Nguyệt cuối cùng cũng chịu dừng tay, nàng lễ phép: "Lý tiên sinh."

Nàng lại nhìn Tư Không Trường Phong: "Tiểu sư đệ đến đây chơi à?"

Tư Không Trường Phong e ấp gật đầu. Lôi Mộng Sát đứng dậy, mếu máo: "Sư phụ, cứu con."

Lý Tâm Nguyệt hét vào mặt hắn: "Quỳ xuống!"

Lý Trường Sinh chua xót lên tiếng: "Được rồi, cũng không xảy ra chuyện gì lớn. Mặc dù đến lầu xanh, nhưng cũng không phạm lỗi gì lớn."

Nàng hừ thanh. Lý Trường Sinh than vãn: "Ây dà, phu nhân, ta rất hiểu con người của Lôi Nhị, nó rất chung tình với phu nhân. Còn chuyện dẫn hai tiểu sư đệ đến, mục đích là muốn làm chúng vui, nghe mấy khúc nhạc."

Ông nhìn Lôi Mộng Sát: "Đúng không?"

Lôi Mộng Sát gật đầu lia lịa.

"Ta nghĩ hôm qua nó đến Bách Hoa Lâu là vì nhìn thấy Bách Lý Đông Quân và tiểu thương tiên đây, khiến nó nhớ lại chuyện ngày xưa của bản thân và Cố Kiếm Môn, nên nhất thời nổi hứng thôi. Có phải không Lôi Nhị?"

Lôi Mộng Sát gật đầu như giã tỏi: "Đúng đó."

Lý Trường Sinh mắng hắn: "Đúng cái gì mà đúng? Mặt dày vô liêm sỉ."

Lý Hàn Y chu mỏ nói theo: "Mặt dày vô liêm sỉ."

Lôi Mộng Sát tròn mắt nhìn, Lý Tâm Nguyệt nhìn cô bé, trộm cười một cái.

Lý Trường Sinh lại mắng mỏ hắn: "Nếu con dẫn hai đứa trẻ ngây thơ này vào lầu xanh, không chừng sẽ làm hư người hư nết chúng."

Tư Không Trường Phong nổi da gà một trận, y thề sẽ không bao giờ đến đó nữa, bản thân y đã chịu đủ khủng hoảng rồi.

Lý Trường Sinh liếc nhìn Lôi Mộng Sát: "Lần sau còn dám nữa không?"

Lôi Mộng Sát ấm ức trả lời: "Không dám nữa. Lần sau nếu muốn nghe nhạc, con sẽ tìm Lạc Hiên, đệ ấy hát cũng hay."

Lý Trường Sinh hiền hòa nhìn Lý Tâm Nguyệt: "Phu nhân, nó nhận lỗi rồi, cũng đã hứa rồi, nên con tha cho nó đi."

Lý Tâm Nguyệt miễn cưỡng chấp nhận, xem như nàng nể mặt ông: "Lý tiên sinh cũng tới rồi, con còn có thể đánh chết chàng ấy thật sao?"

Nàng mạnh tay ném chổi sang một bên, dọa Lôi Mộng Sát một trận giật mình: "Lần này tiên sinh đến đây chắc cũng chẳng phải chỉ để cứu cái thứ không ra hồn này. Tâm Nguyệt không làm phiền nữa."

Lý Tâm Nguyệt hướng đến cô bé chìa tay ra: "Hàn Y, qua đây."

Lý Hàn Y lưu luyến rời khỏi cái nắm tay với Tư Không Trường Phong, đi đến nắm tay Lý Tâm Nguyệt. Cô bé quay sang y: "Tạm biệt, sư đệ."

Lý Tâm Nguyệt mỉm cười nhìn y: "Tiểu sư đệ, sau này có dịp ghé chỗ ta chơi nữa nhé."

Hai mẹ con Tâm Nguyệt nắm tay rời đi, nhưng vẫn không quên quay lại trừng mắt nhìn Lôi Mộng Sát. Đến khi không bị quan sát nữa, hắn nhìn Lý Trường Sinh cười hì hì: "Sư phụ."

Lý Trường Sinh dứt khoát đánh vào đầu hắn.

Lý Hàn Y vẫy vẫy cây kẹo hồ lô trong tay với Lý Trường Sinh, cô bé lại cười tít mắt với Tư Không Trường Phong. Y cũng cười y đáp lại với cô bé.

Tư Không Trường Phong có lòng tốt đỡ cái thân tàn tạ của Lôi Mộng Sát đứng dậy. Hắn nắm chặt vào eo y làm điểm tựa, thi thoảng miệng rít lên tiếng rên.

"Quả nhiên chỉ có sư đệ là nghĩ tới ta."

Y cũng nghĩ mình không còn việc gì nữa, muốn rút lui: "Vậy... hai người cứ nói chuyện đi nhé, ta cũng không làm phiền nữa."

Lôi Mộng Sát gọi y lại, hắn vỗ cái lưng đau nhức, khẩn cầu: "Tiểu sư đệ, đem cho ta một quả trứng gà được không?"

Tư Không Trường Phong để ý trên mặt hắn in rõ một dấu tay to tướng, có vẻ là bị Lý Tâm Nguyệt tát.

"Được rồi."

Y rời đi, phải cực nhọc cầu xin nhà bếp mới có được quả trứng gà mới luộc. Nhưng lúc vừa quay lại, Tư Không Trường Phong lại thấy Lôi Mộng Sát quỳ gối chắp tay, lại lạy một cái, mà người trước mặt hắn chính là Lý Trường Sinh.

Tư Không Trường Phong nhẹ bước đến, ngập ngừng: "Ừm... trứng gà của huynh tới rồi."

Lôi Mộng Sát quay lại, hắn mừng rỡ, chới với tay: "Chết thật, mau đỡ ta dậy."

Y không những phải đỡ hắn ngồi trên ghế, còn phải lăn trứng gà lên mặt. Lôi Mộng Sát bảo rằng bị đánh, không có sức lực, y cũng đành làm theo.

"Ta lột luôn cho huynh nhé?"

Lôi Mộng Sát vui còn không hết, đồng ý không do dự. Hắn nhìn chằm chằm vào bàn tay thon dài của y, lột vỏ rất cẩn thận, không bị rách trứng.

Lôi Mộng Sát cả ngày hôm đó dù bị đánh tơi bời nhưng vẫn rất yêu đời. Đơn giản là vì hắn được "huynh đệ tốt" phục vụ tận tình, lại còn bóc trứng cho ăn.

---

Anh Lôi có đứa con gái đáng đồng tiền bát gạo:)

Phim này kết SE đúng kh mấy pà? Chưa coi tới đâu nên chưa biết. Nghe nản dễ sợ, nhm kh dám bỏ giữa chừng:')

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro