Chương 31. Trần tiên sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiết nghĩ nếu Kỳ Tuyên dắt ngựa đi một cách thong dong thì có lẽ 3 ngày sau còn chưa đến nơi. Nhưng lần này, Tư Không Trường Phong thúc ngựa chạy nhanh như gió, chỉ vỏn vẹn 1 ngày đã đến Thiên Khải rồi.

Bởi mới nói, người có quan điểm chậm chạp như hắn, đến đời nào mới xong chuyện.

Kỳ Tuyên nhảy khỏi lưng ngựa, mắt nhìn quanh, hắng giọng: "Ta chỉ bảo hộ ngươi đến đây. Đường còn lại đến Tắc Hạ học đường cũng không xa, ngươi cứ đi đi."

Tư Không Trường Phong bĩu môi: "Chẳng lẽ ta còn phải để ngươi dắt đến tận nơi sao?"

Y nhảy xuống, đưa dây cương cho hắn: "Trả lại ngựa cho ngươi. Đường có nhiều người, không tiện dắt ngựa theo. Với cả con ngựa này cũng không phải của ta."

"Thật ra..."

Kỳ Tuyên định nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Đến khi Tư Không Trường Phong quay lại hỏi, hắn mới ấp úng: "Thật ra, ngươi có thể nói với Trần tiên sinh, xong việc có thể đến thành Tuyết Nguyệt."

Y hoài nghi: "Nếu ta lại đến đó, đừng nói là ngươi dẫn ta đi nữa nhé?"

"..."

Tư Không Trường Phong nhìn nét mặt của Kỳ Tuyên, không truy cứu nữa. Y phẩy tay: "Bỏ đi, chuyện đó cứ tính sau. Ta đi đây."

Y đi vào Thiên Khải không quay đầu. Kỳ Tuyên nhìn theo bóng lưng y mà lòng rối bời. Hắn nghĩ xem nên đến tận nơi báo tin hay gửi thư cho Nguyệt Dao.

...

Thật ra chuyện mà Trần Nho muốn gặp Tư Không Trường Phong chính là giúp y luyện công. Hắn nghe bảo y sẽ đến thành Tuyết Nguyệt, mà đến thành Tuyết Nguyệt sẽ phải xông qua Đăng Thiên Các. Với võ công của y hiện tại, e là khó có thể vượt qua.

Vậy nên hắn đã có ý tốt giúp Tư Không Trường Phong, dù trước đó cả hai chỉ mới gặp nhau một lần tại Điêu Lâu Tiểu Trúc.

Ấn tượng của hắn với y đúng là rất đặc biệt. Chỉ là trước đó Bách Lý Đông Quân với gương mặt hằm hè nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống, nhắc đến y là như chọc trúng chỗ ngứa vậy.

Hai người cụ thể luyện công cũng được 2 ngày. Khoảng thời gian này có lẽ nhóm người Bách Lý Đông Quân đã đến trấn Thiên Nguyệt rồi. Hơn nữa còn đang trò chuyện cùng binh thần La Thắng, một trong ba bậc thầy chế tạo binh khí ở tiệm rèn Thiên Nguyệt.

Khoảng hơn nửa ngày, Tư Không Trường Phong đã có thể đỡ được ba chiêu của hắn. Người với khả năng này có thể học nhanh chóng trong nửa ngày, cũng không phải dạng tầm thường.

"Trường Phong, chúng ta nói chuyện một chút."

Sau khi hoàn thành việc luyện công, Trần Nho đã gác chuyện này lại, muốn có thời gian nói chuyện với y lâu một chút.

Đó là một chuyện hắn tò mò từ rất lâu: "Bách Lý Đông Quân xuất thân từ hầu phủ, thân phận cao quý, phụ thân là thế tử hầu phủ, mẫu thân là thiên kim Ôn gia, bây giờ còn là đệ tử của Lý Trường Sinh đệ nhất thiên hạ. Hắn đúng là quá tốt số."

"Nhưng còn cậu, lang thang từ nhỏ, phiêu bạt khắp nơi, ăn bữa hôm lo bữa mai, theo lý mà nói hắn là loại công tử bột mà cậu ghét nhất. Sao cậu lại trở thành bạn của hắn?"

Y cười khiêm tốn: "Lúc ta vừa mới quen huynh ấy, ta vốn không hề biết huynh ấy là công tử hầu phủ. Lúc đó chỉ nghĩ rằng hai người tình cờ gặp nhau, cùng xông pha giang hồ, rất tuyệt."

"Sau đó, biết huynh ấy là công tử hầu phủ, cũng chỉ nghĩ rằng hóa ra người lớn lên trong hầu phủ cũng có thể giống như huynh ấy."

Trần Nho cảm thán, không ít tò mò: "Như thế nào?"

Tư Không Trường Phong bày tỏ: "Ta đã từng gặp quá nhiều công tử nhà quyền quý rồi. Bọn họ, mặt mũi thì sáng sủa thế thôi, nhưng nội tâm thì bẩn thỉu lắm."

"Nhưng Bách Lý Đông Quân thì khác, trái tim huynh ấy rất trong sáng, là trái tim thiếu niên."

Trần Nho khen ngợi: "Câu trả lời này rất hay."

Y phì cười: "Với lại, ta và huynh ấy rất giống nhau. Huynh ấy tốt số, ta sống dai, hai chúng ta đều là người có thể đi đến cuối cùng."

Trần Nho cười rộ lên: "Câu trả lời này càng tuyệt diệu hơn."

"Không biết cậu có nhận ra, Bách Lý Đông Quân đối với cậu rất đặc biệt không?"

Y suy tư một hồi, nhẹ gật đầu: "Huynh ấy đối xử với ta rất tốt, cũng rất sẵn lòng giúp đỡ ta."

Hắn cười: "Ý ta không phải vậy. Nhưng nếu cậu không nhận ra cũng không sao, chính ta cũng không chắc chắn."

Lời nói của Trần Nho làm Tư Không Trường Phong mù tịt, chẳng hiểu gì hết.

"Đúng rồi, mấy ngày nay luyện thương cùng cậu, có thể cậu cũng nghe không ít tin đồn, nói ta muốn nhận cậu làm đồ đệ nhỉ?"

Tư Không Trường Phong lắc đầu, luống cuống xua tay: "Không đâu. Tiên sinh, đó chỉ là lời đồn thôi. Tiên sinh chỉ bảo ta học võ, ta đã mãn nguyện lắm rồi. Chuyện nhận làm đồ đệ, ta không dám tham lam."

Trần Nho lập tức trả lời: "Ta không nhận cậu làm đồ đệ, vì ta không có tư cách. Có một người lợi hại hơn ta gấp mười lần, trăm lần, muốn nhận cậu làm đồ đệ. Chỉ là thời cơ chưa tới, nhưng ngày đó cũng không xa nữa đâu."

"Người đó cũng đang đợi, đợi ngày núi cao sông dài gặp lại cậu."

Y khó hiểu: "Gặp lại?"

Cùng lúc đó, Tạ Tuyên với giỏ tre lớn trên vai bước đến, ngâm thơ: "Mộng xuân mây thu, hợp tan thật dễ dàng."

"Tạ Tuyên công tử định đi sao?"

Tạ Tuyên nói: "Tình cờ gặp nhau, rồi cũng phải từ biệt. Ta đã đọc sách xong rồi, đương nhiên cũng phải rời đi."

Hắn hiền hòa nhìn y: "Tư Không huynh, mong rằng chúng ta cũng có thể núi cao sông dài lại gặp nhau."

Tư Không Trường Phong gật đầu chắc nịch, hai người chắp tay cúi đầu chào tạm biệt. Tạ Tuyên nhã nhặn cúi chào Trần Nho: "Tiểu sư thúc."

Nhìn thấy Tạ Tuyên rời đi, Tư Không Trường Phong thở dài: "Tiên sinh, có vẻ ta cũng nên rời đi rồi. Ta cần phải đến thành Tuyết Nguyệt."

Trần Nho bất ngờ: "Khi nào khởi hành?"

Tư Không Trường Phong gác thương lên vai: "Chi bằng ngay bây giờ đi."

Hắn lại kinh ngạc: "Cậu vội như vậy?"

Y vui vẻ: "Hứng lên là đi, trời cao biển rộng. Tiên sinh, chúng ta có duyên sẽ gặp lại."

Gần đến cửa, hắn vội ngăn: "Khoan đã! Cậu định đi bộ đến đó à?"

Y cười: "Tiên sinh đừng lo, ta có ngựa."

Tư Không Trường Phong vác thương tiêu sái rời đi. Trần Nho mỉm cười, giang hồ như vậy, là vì có lớp lớp thiếu niên như vậy.

Tuy thời gian hai người luyện công với nhau không quá lâu, hắn cảm giác khi ở cạnh Tư Không Trường Phong và nói chuyện với y, đều sinh ra cảm giác rất thoải mái. Hơn nữa hắn còn thường xuyên cười nhiều hơn khi tiếp xúc với y.

Cũng thật tiếc khi hắn không thể nhận y làm đồ đệ.

...

Tư Không Trường Phong đã ghé Thu Lư của Mộc gia lấy thuốc theo lời Tân Bách Thảo. Tranh thủ chút thời gian trò chuyện với Tạ Tuyên.

Tạ Tuyên là một thư sinh, cách nói chuyện cũng rất văn phong hòa nhã. Tuy chỉ mấy ngày tiếp xúc, y cảm thấy hắn là người ít nói nhất, cũng là người điềm tĩnh nhất.

Đi được một đoạn đến trước cổng Thiên Khải, lại nhìn thấy bóng dáng thân thuộc tựa vào thân cây, quay lưng về phía này.

"Kỳ Tuyên?"

Y bước đến, người nọ bị phát hiện liền gãi gãi đầu: "Ta... ta phụng lệnh tiểu thư đến đưa ngươi đi."

Tư Không Trường Phong dò xét hắn từ đầu đến chân, bộ dạng này sao nhìn đáng nghi quá vậy?

"Thật à?"

"Tin hay không tùy ngươi."

Y nhìn hắn, tạm chấp nhận, nhưng vẫn giữ quan điểm cũ.

"Để ngựa lại cho ta, ngươi đi đi."

Quả nhiên, Kỳ Tuyên đã ngay lập tức từ chối: "Ta đã hứa với tiểu thư sẽ hộ tống ngươi đến Tuyết Nguyệt."

"Đừng có đuổi ta nữa."

Xét thấy vẻ mặt hắn có chút ấm ức, hình như là vậy thật.

"Thế sao ngươi không đem theo một con ngựa nữa? Một người cưỡi một con, tốt biết bao."

Kỳ Tuyên phản bác: "Tiểu thư nói sao thì ta làm thế, ngươi có ý kiến à?"

Tư Không Trường Phong đanh thép trả lời: "Ta đúng là có ý kiến. Ngươi nghe lời tiểu thư của ngươi thì là ngươi chịu thiệt."

Y đã leo lên lưng ngựa, bắt đầu ra lựa chọn.

"Ta vẫn là câu đó, hoặc là ngươi tự tìm cho mình một con ngựa, hoặc là để ta đi một mình, dù gì ta vẫn biết đường đi."

"Hoặc là lên lưng ngựa cùng ta như hôm trước, dù ta biết ngươi rất khó xử chuyện này."

"Chọn đi."

Kỳ Tuyên đưa ánh mắt bất lực nhìn y, chưa bao giờ hắn cảm thấy bản thân bị làm khó như lúc này. Hắn cũng chưa bao giờ bị bắt phải đưa ra lựa chọn. Chỉ có người trước mặt.

Nếu không phải do lệnh của tiểu thư, ngày đêm canh chừng ngoài này đợi y ra, nhẫn nhịn để y trèo lên đầu lên cổ, thì hắn sớm đã xiên người này rồi.

Kỳ Tuyên thuần thục nhảy lên lưng ngựa, tay ôm hờ thắt lưng y, ho khan: "Đừng có bảo với tiểu thư ta hộ tống ngươi không đàng hoàng."

Tư Không Trường Phong phì cười: "Ta đương nhiên sẽ không bảo, ta chỉ nói ngươi quá nghe lời cô ấy."

"Ngươi..."

Tư Không Trường Phong thúc ngựa, ngựa đột ngột chạy nhanh khiến hắn không tự chủ được siết chặt lấy thắt lưng y, mắt trợn to nhưng không làm gì được. Hắn suýt thì bật ngửa ra sau rồi.

Ở với người này hắn sẽ chết sớm mất.

Chạy được một đoạn trong cánh rừng sâu, nhìn thấy một con bồ câu trắng bay đến, Tư Không Trường Phong lập tức dừng ngựa. Con bồ câu đậu trên cánh tay y, sau khi lấy được thư, y liền thả nó đi.

Nội dung trong thư nói, sư phụ của y phải đến Đường Môn, có thể đến đó tìm người.

"Gì vậy?"

Kỳ Tuyên ngó đầu sang nhìn, Tư Không Trường Phong đưa thư cho hắn, nói: "Ta nghĩ ta nên đến Đường Môn."

Kỳ Tuyên đọc nội dung: "Sư phụ của ngươi là Lý Trường Sinh?"

Y cười: "Tuy ta chưa bái sư, nhưng nghe nói người muốn nhận ta làm đồ đệ."

Hắn như nhớ ra chuyện gì đó: "Chẳng phải Đường Môn ngày mai có đại hội thử độc sao? Lý Trường Sinh đến đó làm gì?"

Y nhíu mày: "Đại hội thử độc?"

Kỳ Tuyên nhanh nhẹn giải thích: "Người đời đều biết độc của Ôn gia là độc bộ thiên hạ, Đường Môn lại tự xưng là tuyệt thế về độc và ám khí, họ có ý đồ tranh giành từ lâu rồi."

Hắn phì cười: "Xem ra hai bên đấu đá có vẻ sẽ căng lắm."

"Nếu là Ôn gia, chắc là sẽ có Ôn Hồ Tửu nhỉ?"

"Đương nhiên, Ôn gia một khi nhận thách đấu sẽ không để thua, lại càng phải độc chết người đó."

Nghe thôi đã thấy hứng thú, thế thì y cũng phải đến đó xem cho mở mang tầm mắt.

"Trước khi đi, ta có ý này."

Kỳ Tuyên lên tiếng, ngay sau đó nói thẳng: "Đổi chỗ với ta đi."

Tư Không Trường Phong cười nhạo: "Ngươi sợ ta thúc ngựa nhanh quá à?"

"Xác thực là vậy. Để ngươi cầm dây cương, ta sẽ chết sớm vì đau tim mất."

---

Sao tui viết KT thì ỏn ẻn như công chúa, còn TKTP thì như bạch mã quàng tử vậy:))

Giống như TKTP và "tiểu kiều thê" của anh ấy dù tui viết "tiểu kiều thê" mẻ kèo trên cơ:)

KT ở với TKTP cái mẻ hèn hẳn=)))

Thích mấy bạn comment tích cực quá, ráng comment nhiều nhiều nữa nha:3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro