Chương 33. Cục diện được dàn xếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ôn Hồ Tửu không giấu được phẫn nộ, mắng chửi thẳng mặt: "Đường Linh Hoàng, ngươi dám nói Đường Môn ngươi dùng hải tặc luyện dược nhân. Đường Môn uy phong thật, tìm một Kim Thân La Hán biết nói chuyện!"

Tư Không Trường Phong nhìn dược nhân đang nằm dưới đất, không ngờ cảm giác của y lại đúng. Thảo nào y cứ cảm thấy người này quen mắt, dù chỉ nhìn được nửa dưới khuôn mặt.

Dược nhân đứng thẳng người dậy, đưa tay gỡ mặt nạ ra. Đường Linh Hoàng hoảng hốt: "Ngươi không phải dược nhân Đường Môn ta. Ngươi là ai?"

Hắn xoay người, thoắt cái áo choàng đen biến thành y phục tao nhã, màu sáng hơn, và mái tóc bạc đặc trưng.

"Tại hạ Nam Cung Xuân Thủy, là một thư sinh nho nhã."

Bách Lý Đông Quân cuối cùng cũng nhẹ lòng, uổng công cậu lo cho hắn muốn chết.

Đường Linh Hoàng nghi hoặc: "Thư sinh?"

Hắn nhìn quanh, nói: "Đường Môn giải quyết chuyện trong môn phái. Ai không phải người của Đường Môn, xin tạm thời vắng mặt."

Những người xung quanh lũ lượt rời đi, kể cả Ngũ Độc Môn. Đường Linh Hoàng nhìn đám người của Bách Lý Đông Quân, đuổi khéo: "Các người còn không đi."

Bách Lý Đông Quân nói: "Cữu cữu, đây là người bị bắt ở ngoài cửa Đường Môn mà con nói cho người biết. Là người mình."

Đường Linh Hoàng nhếch mép: "Ra là người của ngươi."

Ôn Hồ Tửu đáp: "Người bạn này của con nếu có thể bị người khác bắt đi, vậy thì người bắt hắn đi, chắc hẳn là đệ nhất thiên hạ nhỉ?"

Nam Cung Xuân Thủy lên tiếng: "Được rồi. Đã đến đây thì đừng nhiều lời. Cơ hội chỉ có một lần. Nhìn cho kỹ hết đây."

Hắn phất tay, cành cây bị tản rộng ra, gió lớn thổi tới, mây trên trời đen như sắp mưa, lại cuồn cuộn như sóng biển. Áp lực nặng nề từ trên giáng xuống Ôn Hồ Tửu và Đường Linh Hoàng.

Ôn Hồ Tửu cười khinh: "Đường Linh Hoàng, Đường lão thái gia có ý gì? Động tĩnh lớn thế này, dù có ngủ như lợn chết cũng phải sống lại rồi chứ?"

Đường Linh Hoàng mắng: "Im miệng cho ta! Ông dám bất kính à?"

Nhìn thấy hai người chật vật đối chọi với áp lực nhưng vẫn nói nhiều với nhau, Nam Cung Xuân Thủy lắc đầu.

"Cảng tượng tự do, vô địch thiên hạ. Thế gian chảng đủ, thiên đường tiêu dao."

Bàn tay hắn giơ lên cao, mây trôi ngày càng hỗn loạn, áp lực lại một lần nữa bành trướng hơn, như tảng đá nặng cả ngàn tấn đè lên vai hai người.

"Vào liền hai cõi."

Ôn Hồ Tửu hộc cả ra máu nhưng vẫn mím môi kìm nén.

"Lại từ Kim Cương Phàm Cảnh đến Tiêu Dao Thiên Cảnh. Người này đúng là cao thủ."

Bộ Bình phải căng chặt cả chân mày để miêu tả cảnh tượng trước mặt. Bách Lý Đông Quân tiếp lời: "Hắn đâu phải chỉ là một cao thủ."

Tư Không Trường Phong có chút lo lắng: "Ta thấy Ôn tiền bối và người quản lý Đường Môn kia có vẻ đều phải chịu sự áp bức cực lớn."

"Nhưng sao chúng ta lại không cảm thấy gì nhỉ?"

Tân Bách Thảo giải thích: "Bởi vì người này khống chế nội lực vô cùng chuẩn xác, đến mức ở trong cùng một không gian, hắn muốn áp chế ai, là có thể áp chế người đó."

Trái ngược với dáng vẻ khổ sở của hai người nọ, Nam Cung Xuân Thủy lại rất thoải mái. Hắn liếc nhìn phía bên kia: "Lão già, thế nào? Có cần ta đỡ không?"

Cánh cửa bật mở, một ông già ngồi trong phòng hút thuốc phiện, khói tỏa khắp nơi. Lão già này chỉ cười, không nói năng gì cả.

Nam Cung Xuân Thủy buông tay ra, tha cho hai người nọ: "Được rồi."

"Bây giờ dùng loại độc mạnh nhất, tàn độc nhất của các ngươi, cùng đến giết ta đi. Đừng nương tay nhé. Nếu không, ta sẽ giết các ngươi đấy."

Bách Lý Đông Quân đứng phía ngoài, lòng bồn chồn, rốt cuộc hắn muốn làm gì?

Nam Cung Xuân Thủy từ trên cao nhìn xuống: "Đông Quân, tiểu thương tiên, và cả vị Tiểu Lân Nguyệt của Đường Môn này nữa. Các người đều nhìn cho kỹ đây nhé."

"Luyện công mười năm không bằng một khắc tiên nhân đấu pháp."

Đường Linh Hoàng tung ra chiêu thức gọi là Vạn Thụ Phi Hoa. Vạn Thụ Phi Hoa đã xuất ra thì khắp thiên địa không có đường lui, không nơi nào để trốn, chết chắc không nghi ngờ.

Hàng vạn cây đao từ trong kẽ lá bay ra, Nam Cung Xuân Thủy dùng Kim Cương Bất Hoại Thần Thông chặn bỏ.

"Quả nhiên là người Phật môn."

Ôn Hồ Tửu nghiến răng nghiến lợi, muốn bay đến tấn công. Nam Cung Xuân Thủy đã tức khắc ở trên mái bên kia.

"Tuyệt học Đạo gia Linh Hư Bộ."

Đường Linh Hoàng hoài nghi: "Đây rốt cuộc là ai? Lại có thể cùng lúc tinh thông của cả Phật môn và Đạo gia."

Nam Cung Xuân Thủy dõng dạc gọi: "Tận Duyên Hoa, Bất Nhiễm Trần."

Hai thanh kiếm của Bách Lý Đông Quân bay ra khỏi vỏ, đến tay của hắn. Dù không phải kiếm của mình, nhưng hắn lại sử dụng rất thành thạo, như kiếm của hắn vậy.

Trong tình hình này, Ôn Hồ Tửu và Đường Linh Hoàng bắt buộc phải hợp tác với nhau.

Ôn Hồ Tửu đưa ra sáng kiến: "Kim Cương Bất Hoại Thần Thông tuy được mệnh danh là thiên hạ vô địch nhưng hễ là võ công ngoại môn thì đều có cửa."

"Đường Môn các ngươi có một loại ám khí có thể phá được mọi cửa."

Đường Linh Hoàng nghi hoặc: "Phá được cửa của hắn rồi thì làm sao? Với cảnh giới của hắn, mấy cây kim không giết được hắn đâu."

Ôn Hồ Tửu tự tin: "Bởi vì ta có Tam Tự Kinh."

"Được, ta tin ông."

Đường Linh Hoàng tung ra Bạo Vũ Lê Hoa Châm, xuất hiện ắt đổ máu, bắn hết châm là đáng ngại, cực kỳ nguy cấp, đứng đầu các ám khí.

Ôn Hồ Tửu lui ra, trên lưng ba chữ to "Độc chết ngươi" hóa thành như bụi mực đen, kết hợp với Bạo Vũ Lê Hoa Châm sẽ tạo thành tổ hợp chết người.

Nam Cung Xuân Thủy dùng hai thanh kiếm che chắn. Hắn nhắm mắt, lẩm bẩm: "Cầu gì được nấy, mới không uổng đời này."

Hắn thu kiếm lại, dang hai tay ra nhận lấy những kim châm kia vào người. Bất Nhiễm Trần và Tận Duyên Hoa đều vào vỏ của Bách Lý Đông Quân.

Nam Cung Xuân Thủy cười nhẹ, phóng xuống đài trước mặt hai người. Quay sang nhìn vào phòng.

"Lão già, chỉ còn thiếu ông nữa thôi."

Đường lão thái gia lúc này đã ở trước mặt hắn. Mặt tuy cau có nhưng vẫn mỉm cười: "Trên đời này không thể tìm được độc nào còn độc hơn độc này nữa."

"Hai mươi bảy cây Bạo Vũ Lê Hoa Châm, còn cộng thêm cả Tam Tự Kinh của Ôn gia chạy khắp nơi trong huyết mạch ngươi, kéo theo cả số độc ngươi vừa uống cùng phát tác."

Ông ta giơ bàn tay lên: "Ta lại cho ngươi một đòn Tiên Nhân Phủ Đỉnh, là ngươi có thể đi đầu thai rồi."

"Vậy phiền ông nhé."

Hắn bước đến, ông ta lập tức rút tay lại, dè chừng: "Không phải ngươi hối hận rồi chứ? Sẽ không muốn giết ta chứ? Đều nói đại cảnh tiêu dao, nhấc tay chạm trời, ngươi cứ bỏ cuộc vậy à?"

Đường lão thái gia chỉ trỏ: "Nếu ngươi hối hận, muốn giết thì giết một mình ta, đừng liên lụy đến Đường Môn."

Nam Cung Xuân Thủy cười: "Lải nhải."

Hắn cầm tay ông ta, nội lực từ trong bàn tay ông ta tuôn ra, áp lực bủa vây khắp xung quanh hai người. Bách Lý Đông Quân muốn xông đến, lại bị mọi người ngăn cản. Nếu bây giờ cậu xông lên sẽ bị nội lực chèn ép đến hỏng ngũ tạng.

"Đại cảnh tiêu dao, nhấc tay chạm trời. Không nhìn chúng sinh, không nhìn thiên địa. Nhiều người chỉ nhớ nửa câu trước, lại quên mất người như vậy, cuối cùng trong mắt chỉ còn bản thân mình."

Nam Cung Xuân Thủy vậy mà vẫn còn nói nhiều như vậy, hơn nữa nét mặt hắn cũng không đau đớn gì.

Ánh sáng như sao băng chao đảo đáp xuống một cái đình dưới núi. Nam nhân đang một mình ngồi chơi cờ, hắn là Mạc Y - đảo tiên Bồng Lai.

"Bồng Lai ngập sương khói Dao Trì, không thấy nhân gian có núi tiên. Tiểu Mạc Y, đã lâu không gặp."

Nam Cung Xuân Thủy cười tươi, chậm rãi ngồi xuống chỗ đối diện.

"Sư phụ Thanh Phong đạo nhân của ngươi đâu?"

Mạc Y nhẹ giọng: "Sư phụ đã thành tiên. Sao đột nhiên tiên sinh lại vào thần du, đến đây tiêu dao?"

Hắn trả lời: "Chỉ là nhớ bạn cũ nên đến đây gặp mặt, không ngờ đã đi trước một bước."

Mạc Y hỏi: "Sao lại gọi là "đi trước"?"

Nam Cung Xuân Thủy tỏ vẻ mờ ám: "Ta đến từ biệt. Nhưng "đi" mà ta nói không phải "đi", mà là muốn đến nơi rất xa."

Mạc Y dịu dàng nói: "Nơi xa nhất thế gian không đâu bằng Bồng Lai. Tiên sinh muốn đi đâu mà đến Bồng Lai từ biệt?"

Nam Cung Xuân Thủy mỉm cười: "Muốn đến... trái tim một nữ tử."

Mạc Y không nói gì, tiếp tục chơi cờ. Nam Cung Xuân Thủy lại kể.

"Ta thu nhận rất rất nhiều đồ đệ, ta rất thích chúng. Nếu có một ngày chúng có thể đến đây, ta muốn nhờ ngươi mời chúng uống một ly, cứ ghi nợ cho ta."

Mạc Y cuối cùng lên tiếng: "Nhưng chẳng phải tiên sinh nói từ biệt rồi sao? Từ biệt thế này chẳng phải kiếp này không gặp lại nữa ư?"

Nam Cung Xuân Thủy nheo mắt: "Vậy nên món nợ này ta không thể trả. Trên đời nợ xấu nhiều như vậy, chẳng lẽ không cho phép ta nợ một món à?"

Mạc Y cười nhẹ, Nam Cung Xuân Thủy lại hóa thành sao băng, bay khắp thiên hạ, rồi lại quay về vị trí cũ.

Nam Cung Xuân Thủy đẩy tay Đường lão thái gia ra, hắn nhếch mép cười, từ từ mở mắt, vuốt tóc mái nhìn, ngẫu nhiên ngâm thơ.

"Nhân gian quá vô vị, trên trời quá cô liêu. Chỉ mình ta tùy hứng, kiếp này thật tiêu dao."

Hắn ngước lên bầu trời, tự lẩm bẩm: "Tiên nhân à, cứ lấy cuộc đời dài lâu của ta đi."

Nam Cung Xuân Thủy dang rộng hai tay, cơ thể ngã ra sau. Những cây châm trong người hắn bay ra tứ tung. Hắn lúc này đã nằm yên dưới đất.

Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong chạy đến. Bách Lý Đông Quân vừa lay hắn, vừa gọi: "Sư phụ, tỉnh lại đi."

Đường lão thái gia đã bị thương ở bàn tay, lên tiếng: "Đừng bận tâm, hắn không chết."

Bách Lý Đông Quân rút kiếm ra: "Ông đã làm gì sư phụ của ta?"

Bộ Bình đứng dưới đài giải thích: "Còn không nhìn ra sao? Đây là cục diện do Đường lão thái gia liên thủ với Lý tiên sinh dựng lên."

Đường lão thái gia khẳng định: "Không sai. Là hắn cố ý tìm ta, bảo ta giúp hắn dựng nên cục diện này.

---

Nay tựu trường rồi nè, muốn nghỉ học nữa quá:')

Comment mạnh tay lên mấy pà ơiiiii

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro