Chương 34. Trở thành sư đồ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nam Cung Xuân Thủy và Đường lão thái gia ngồi đối diện nhau trước bàn trà. Theo lời ông ta kể, Đường Môn truyền thừa đến nay đã hơn ba trăm năm, cũng xem như là một trong những môn phái đứng đầu giang hồ.

Ông ta còn đưa ngón cái lên. Song lại bày tỏ thái độ: "Nếu ta giúp ngươi chuyện này..."

Nam Cung Xuân Thủy ngồi vật vựa ra phía sau đầy uể oải: "Lão già, thế này thì thật nhàm chán. Ông nói hay là ta đi chào hỏi Lôi Gia Bảo? Ta có một đồ đệ cũng họ Lôi, ta rất thích hắn."

"Yêu ai yêu cả đường đi, chi bằng ta đề bạt Lôi Gia Bảo vào vị trí võ lâm minh chủ?"

Nam Cung Xuân Thủy đồng thời đứng dậy: "Ông thấy thế nào?"

Quả nhiên, nét mặt của Đường lão thái gia đã trở nên khó coi, mắt đảo quanh: "Chúng ta nói đi đâu vậy? Ngồi đi, ngồi đi."

Nam Cung Xuân Thủy phì cười, dùng chiêu này có vẻ hiệu quả phết. Hắn mặt hả hê: "Mấy trăm năm rồi mà Đường Môn vẫn vậy. Không nhắc tới họ Lôi thì không ý thức được tầm nghiêm trọng của vấn đề."

"Quả là yêu nhau lắm cắn nhau đau."

Hắn hất tay áo, nhấc bình trà, cười toe: "Nào, uống trà đi."

Đường lão thái gia liếc xéo hắn, quay trở lại bộ dạng trẻ trung nhưng vẫn cáo già như trước. Ông ta cầm tách trà, tuy không cam tâm nhưng vẫn phải uống.

Giờ nghĩ lại, đúng là già đầu vẫn bị chơi một vố đau.

Ôn Hồ Tửu nói: "Nhưng nói lại thì, tại sao Lý tiên sinh lại có dáng vẻ thiếu niên như vậy?"

Tân Bách Thảo cười, khóe mắt hiện cả vết chân chim: "Thú vị, thú vị thật."

Đường lão thái gia với bàn tay đầm đìa máu, quay sang: "Hình như dược vương biết gì đó."

Thượng cổ có người Đại Xuân, tám nghìn tuổi là xuân, tám nghìn tuổi là thu. Môn võ công này gọi là Đại Xuân. Đó là môn phái tuyệt tích giang hồ, bí pháp tuyệt kỹ của Tiêu Dao Ngự Phong Môn.

Tu luyện công pháp này phải lấy được thạch làm thuốc dẫn, dốc hết sức cả môn phái để bồi dưỡng. Người tu luyện phải là kỳ tài tuyệt thế trăm năm khó gặp. Sau khi luyện được công pháp này, ba mươi năm cải lão hoàn đồng một lần.

Tân Bách Thảo nói một mạch, lại thấy khó tin: "Nhưng ta chưa từng thấy những chuyện này, chỉ nghe nói thôi, không ngờ hôm nay..."

Ôn Hồ Tửu tiếp lời: "Thì ra thế gian có công phu kì lạ như vậy, có thể trường sinh bất lão thật."

Đường Linh Hoàng sau một hồi lâu mới mở lời: "Vậy không biết rốt cuộc lần này Lý tiên sinh có mục đích gì."

Tân Bách Thảo đáp: "Nếu ta đoán không lầm thì hân đang muốn phế võ công."

Người nghe đều nghi hoặc nhìn nhau. Đường lão thái gia đã có ý kiến, bảo rằng lần này Lý Trường Sinh đến tìm ông ta, chủ yếu là muốn ông ta giúp hắn phế bỏ Đại Xuân Thần Thông.

Nhưng tiếc là với chút sức lực này của ông ta thì không thể giúp hắn việc này. Ông ta muốn mượn đại hội thử độc, thông qua kỳ độc để lấy đi thuật dược thạch của Tiêu Dao Ngự Phong Môn trước, rồi lại để tự hắn phế bỏ thần thông này.

Hắn còn đặc biệt sắp xếp cuộc tỷ thí này, bất kể là người xem hay là người tỷ thí, thì sau cuộc thi cũng nhất định có tiến bộ về mặt võ đạo, đây cũng xem như báo đáp của hắn.

Đường Lân Nguyệt thắc mắc: "Nhưng sao ngài ấy lại muốn phế võ công?"

Đường lão thái gia nhìn hắn trìu mến: "Lân Nguyệt à, xem ra ngươi vẫn còn trẻ."

Con người khi còn sống, ai nấy đều tiếc số mạng ngắn ngủi, nhưng nếu thật sự được cho tám ngàn năm tuổi, liệu con người có chịu được nỗi cô đơn vô bờ ấy không?

Giống như điều mà Lý Trường Sinh từng nói, nhìn thấy người mình yêu lần lượt chết đi, chỉ còn lại một mình.

"Nói bậy."

Nam Cung Xuân Thủy đứng dậy thẳng tắp, vươn vai như vừa ngủ một giấc ngủ dài: "Thoải mái quá."

Bách Lý Đông Quân uất hận nhìn hắn, những người còn lại ánh mắt đều nhẹ nhõm.

"Giới thiệu lại chút nhé. Tại hạ Nam Cung Xuân Thủy, là một thư sinh nho nhã."

Hân nhìn Tư Không Trường Phong cười tít mắt, lại bị Bách Lý Đông Quân nhéo một cái cảnh cáo.

Còn dám rù quến người của cậu?

Đường lão thái gia và người của Đường Môn đi đến cừa liền dừng lại.

"Tiễn mọi người đến đây thôi."

Nam Cung Xuân Thủy bày tỏ: "Chuyến đi này sóng gió như vậy chỉ vì lòng ích kỷ của ta, mong Đường lão thái gia đừng trách."

Đường lão thái gia tuy chân mày không hề thả lỏng, nhưng vẫn cười khẩy.

Nam Cung Xuân Thủy lại nhìn Đường Lân Nguyệt: "Các đồ đệ của ta sau này sẽ vang danh thiên hạ, còn ngươi sẽ là đối thủ mạnh của chúng."

"Đường Môn có ngươi, ba đời không diệt."

Đường lão thái gia coi như không nghe thấy gì, Đường Linh Hoàng chỉ nhoẻn miệng cười, hai người Ôn Hồ Tửu và Bộ Bình thì đứng một bên hóng hớt.

Đường Lân Nguyệt khước từ lời khen của hắn: "Ngươi đang bói mệnh à?"

Nam Cung Xuân Thủy chép miệng: "Ngươi nói vậy, quả thực đã tính được hai năm."

"Hai tên nhóc con, chúng ta đi thôi."

Bách Lý Đông Quân nghe cấn lỗ tai, hỏi lại: "Hai tên nhóc?"

Cậu nhìn Tư Không Trường Phong, ánh mắt lóe sáng: "Lẽ nào..."

Nam Cung Xuân Thủy cười: "Tư Không Trường Phong."

Y lễ phép: "Tiên sinh có chuyện gì ạ?"

"Cũng không có việc gì to tát, chỉ là muốn hỏi cậu có bằng lòng làm đồ đệ của Nam Cung Xuân Thủy ta không?"

Tư Không Trường Phong lơ ngơ, cứ tưởng mình nghe nhầm: "Hả?"

Bách Lý Đông Quân thì vui không hết: "Còn ngây ra đó làm gì? Mau đồng ý đi."

Y vẫn chần chừ dù những người xung quanh rất chờ đợi câu trả lời của y. Nam Cung Xuân Thủy đột nhiên cảm thấy lòng hụt hẫng. Tân Bách Thảo vội vàng giải quyết.

"Còn không mau đồng ý? Hắn nhận cậu làm đồ đệ là việc tốt. Giao hẹn giữa ta và ngươi hôm nay chấm dứt tại đây."

"Sau này, xem như ta là một nửa sư phụ của ngươi."

Nam Cung Xuân Thủy vội cắt lời Tân Bách Thảo, tránh tình huống khó xử: "Không sao. Ngươi đừng nói như thể bắt ép cưới nó, sẽ càng khiến nó lo lắng hơn thôi."

"Trường Phong à, ta không ép cậu làm đồ đệ của ta. Nhưng ta vẫn mong cậu sẽ đồng ý."

Tư Không Trường Phong hốc mắt đỏ hoe, cúi đầu: "Đa tạ sư phụ."

Hai tiếng "sư phụ" này, hắn nghe thấy cũng cảm động. Lâu ngày ở Dược Vương Cốc, đó là lần đầu tiên được nghe y gọi một tiếng sư phụ. Tuy vui, nhưng cũng thật não lòng.

Xong chuyện, Tư Không Trường Phong ngay lập tức quỳ xuống phía Nam Cung Xuân Thủy: "Sư phụ trên cao, xin nhận đồ nhi một lạy."

Tư Không Trường Phong bái lạy hắn, Nam Cung Xuân Thủy gương mặt mãn nguyện, xoa đầu y: "Được, từ nay con chính là đồ đệ của Nam Cung Xuân Thủy ta."

Bách Lý Đông Quân xấn tới, đỡ cánh tay y: "Mau đứng dậy đi, tiểu sư đệ của ta."

Tư Không Trường Phong sượng trân, mặt khó chịu vô cùng: "Bách Lý Đông Quân. Nói chính xác thì ta là đồ đệ của Lý tiên sinh, đừng chiếm hời của ta."

Bách Lý Đông Quân lại rất vui: "Ta mặc kệ, đệ chính là vậy."

Cậu thậm chí còn đưa tay xoa đầu y, lại bị y ghét bỏ gạt ra: "Đầu của ta chỉ được Lý tiên sinh sờ. Đừng có động vào."

Bách Lý Đông Quân thích đùa nhây, nhưng tính cũng cọc. Sao lại chỉ có mỗi Lý Trường Sinh, cũng chính là Nam Cung Xuân Thủy được xoa đầu y mà cậu lại không?

"Ta cứ thích xoa đầu đệ đấy."

Tay của cậu vẫn không chịu bỏ ra khỏi đầu của Tư Không Trường Phong, cho đến khi y lên tiếng: "Sư phụ!"

Nam Cung Xuân Thủy lập tức vỗ bép vào mu bàn tay hắn: "Đừng có chọc nó nữa."

Bách Lý Đông Quân xoa bàn tay, liếc xéo hắn. Lần trước Tư Không Trường Phong đánh cậu thì cậu đều sẽ nhân nhượng, nhưng lão già mất nết này thì cậu sẽ ghim thù trong lòng.

Bộ Bình nhìn thấy dáng vẻ khoái chí của Bách Lý Đông Quân, không nhịn được cười theo. Chỉ có Ôn Hồ Tửu với đôi mắt nhìn thấu hồng trần lại nghĩ khác, ông thấy hai đứa này giống chó với mèo hơn.

Nam Cung Xuân Thủy không biết có người nghĩ xấu về mình nên rất bình thản: "Chúng ta phải đi thôi."

Tư Không Trường Phong gật đầu: "Để con đi dắt ngựa."

Hắn chặn lại: "Không cần. Ta đã đợi quá lâu rồi, không muốn đợi thêm nữa. Chúng ta bay qua đó đi."

Nam Cung Xuân Thủy nhìn Đường lão thái gia, cười ẩn ý: "Lão thái gia, ngài biết bọn ta muốn đi đâu. Đến lúc đó, gửi xe ngựa của chúng ta tới, trong xe còn có mấy bình rượu ngon. Ta cảm thấy, có thể thêm vài vò Túy Hồng Trần của Đường Môn các người vào."

Đường lão thái gia không trả lời, vẫy vẫy tay. Vẫn là tự hắn nói: "Quyết định vậy đi."

"Đi thôi."

Bách Lý Đông Quân nhanh chóng lên tiếng: "Đợi đã, sư phụ."

"Hai cữu cữu, con đi trước, hỏi thăm người nhà giúp con."

Tư Không Trường Phong cũng dành chút thời gian ngắn ngủi gửi lời đến Tân Bách Thảo: "Ta đi đây. Nhớ chăm sóc tốt bản thân mình."

Tân Bách Thảo hối thúc: "Đi đi, lải nhải nhiều vậy."

Dược Vương như hắn làm sao không chăm sóc tốt mình được. Nói thừa.

Nam Cung Xuân Thủy vẫn sẽ đợi hai thiếu nhi chào hỏi người lớn, cũng không có nghĩa lưu lai đây lâu để biến thành cuộc chia ly đẫm nước mắt, nhanh chóng mang hai người đi.

Chỉ có điều, Tư Không Trường Phong được Nam Cung Xuân Thủy ôm eo bay đi, Bách Lý Đông Quân lại bị hắn túm cổ áo kéo ngược ra sau. Thái độ đúng là khác một trời một vực.

Bách Lý Đông Quân hai chân chới với, hét lớn: "Lão già! Ông đối xử bất công thế sao?!"

Dưới này, Ôn Hồ Tửu gác tay lên vai Bộ Bình, lảm nhảm: "Nhưng sao ta cảm thấy tương lai con hung hiểm chứ?"

Bộ Bình liếc nhìn hắn, lại nhìn cánh tay gác lên vai mình, chán ghét tránh né: "Tự lo cho mình đi."

---

Tôi vẫn ở đây, các bạn đã nơi đâu?

Biết là dạo gần đây con watt nó điên nên tui thỉnh thoảng cũng sẽ vào đăng lại chương, sợ có mấy bạn không thấy.

Đến cả tui khi viết truyện cũng bị nó đuổi ra:)

Mà thiệt tình là hình như các bạn đang dần thoát đi thì phải, sao giờ ít người đọc quá vậy:')?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro