Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biến thành cái dạng gì?

Là hoàn toàn sụp đổ.

Sau đó không lâu, Millefiore đột nhiên đơn phương xé bỏ hiệp ước đồng minh với Vongola, giống như phát điên tấn công sản nghiệp lẫn phân bộ trên toàn cầu của Vongola. Dưới sự quản lý của Fujita Shiori, Vongola giống như miếng bánh chia năm xẻ bảy, không hề có sức lực đánh trả.

Vì cái gì?

Gương mặt Fujita Shiori vặn vẹo, gặm cắn ngón tay của mình, đầu ngón tay tinh tế trắng nõn trở nên máu me đầm đìa nhưng nàng tựa hồ không chút nào cảm thấy đau nhức.

Sấm chớp nhất thời lóe lên, chiếu sáng văn phòng thủ lĩnh trống trải, nàng đảo mắt, đột nhiên thân thể cứng ngắc.

Lại một tia chớp xẹt qua bầu trời đêm, lần này nàng nhìn thấy rõ ràng, trước bàn làm việc, không biết từ lúc nào xuất hiện một người!

Thiếu nữ hét lên một tiếng, bối rối dựa vào ghế, lại mất cân bằng té ngã nhào khỏi ghế dựa."Bya, Byakuran. . . sao, sao anh lại ở chỗ này? !"

Thanh niên tóc trắng giống như cười một tiếng, hắn chậm rãi vòng qua bàn làm việc, đi đến trước mặt Fujita Shiori.

" Chào buổi tối nha, Shiori bé nhỏ ~" Byakuran Gesso một bên dùng giọng điệu ngọt ngào nhẹ nhàng gọi tên thiếu nữ, một bên nắm cổ áo kéo nàng đứng lên.

Cặp mắt tím mỹ lệ gần trong gang tấc, đầu chóp mũi thoang thoảng mùi kẹo ngọt, Fujita Shiori chỉ cảm thấy ý thức có chút mê man, thậm chí khuông mặt đỏ bừng không đúng lúc.

Byakuran nhìn nữ nhân trong tay tùy thời đều có thể lộ ra vẻ mặt si mê đối với đàn ông, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo.

Bởi vì cái thứ đồ này, Tsunayoshi thân ái của hắn....Trong lòng xông lên vô số ác ý, khóe miệng Byakuran càng nâng cao.

"Bất kể nhìn bao nhiêu lần đều cảm thấy không thể tin được, các ngươi vì một ả đàn bà như vậy, từ bỏ Sawada Tsunayoshi."

Có...ý gì?

Fujita Shiori còn không kịp phản ứng, đã bị thanh niên như ác ma trước mắt ném như ném rác văng ra ngoài, cơ thể nàng trong khoảng khắc ngắn ngủi bay lên không trung, sau đó va phải sàn nhà cẩm thạch, xương cốt nàng kêu gào, đau đến mức nàng không còn sức rên rỉ.

Đợi một chút, hình như hắn nói chính là....các ngươi?

Tia chớp lại một lần xé toạt bầu trời đêm, Fujita Shiori chậm chạp chuyển động con mắt, mới nhìn rõ cảnh tượng trong phòng.

Không chỉ Byakuran, những người bảo vệ, Varia, Dino Cavallone, Kozato Enma....còn có Reborn đang đứng trước mặt nàng....tất cả bọn hắn đều ở chỗ này!

Bọn hắn nguyện ý trở lại bên cạnh nàng sao? Trong lòng thiếu nữ vui mừng, cũng rất nhanh phát hiện tất cả mọi người giống như không nhìn thấy nàng, chỉ nhìn chòng chọc vào Byakuran.

"Byakuran ngươi nói tìm được Đệ Thập là thật sao? ! Đệ Thập ở đâu!"Gokudera Hayato vội vàng chất vấn, những người khác mặc dù không nói nhưng ánh mắt như kẻ sắp chết đuối túm được cọng rơm, nôn nóng, tràn ngập cố chấp đều đang thúc giục Byakuran lên tiếng.

"Nhìn biểu cảm của quý vị, không biết là nhớ đến chủ nhân nào a?" Thanh niên tóc trắng cười híp mắt, móc ra một viên marshmallow bắt đầu ăn, hoàn toàn không để những ám mắt phát ra sát khí vào mắt.

"Thế này đi, những năm qua các ngươi đã đối xử thế nào với Sawada Tsunayoshi? Còn nhớ chứ?"

"Chính là ở chỗ này nha,

Trong căn phòng này, các ngươi liên thủ phản bội hắn, không chút tình cảm nào đuổi hắn ra khỏi Vongola nha~~

Khi đó các ngươi nói những gì a?"

 Giọng điệu của Byakuran vẫn như cũ, ngọt ngào đến mức khiến người khó chịu, từng câu từng chữ lại lạnh thấu xương.

Tĩnh mịch như tờ.

Cho dù bá đạo bễ nghễ như Xanxus, không chịu trói buộc như Hibari Kyoya, cường đại như Reborn, khẩu thị tâm phi như Rokudo Mukuro, đều bình tĩnh tiếp nhận lời nói mang theo mười phần ác ý khiêu khích của Byakuran.

Đúng vậy, làm sao bọn hắn có thể quên?Bọn hắn có tư cách để quên sao?Đó là tội lỗi bọn hắn phạm phải, không thể tha thứ.

Bọn hắn, chối bỏ người mình yêu nhất, bầu trời quan trọng nhất.

Từ khi tình cảm chân chính trở về, bọn hắn không giờ khắc nào không ngừng phẫn nộ, thống khổ, giãy dụa,hối hận.

Tại sao?

Tại sao lại dễ dàng bị che mắt?

Tại sao không sớm tỉnh táo lại?

Thời gian mười năm này như một cơn ác mộng, bọn hắn tiện tay vứt bỏ trân bảo, lại đi nâng niu một viên gạch nát tỏa ra mùi hôi trong lòng bàn tay, ở trong đầm lầy không ánh mặt trời không có lối ra lại cho cho rằng bản thân đang ở thiên đường.

Qúa....đau đớn.

Thiếu niên ở trong ký ức xa xôi sống động, đẹp đẽ như thế, mỗi một lần hắn thoải mái mỉm cười, mỗi một lần vì bảo vệ mà vung lên nắm đấm, mỗi một lần bọn họ đùa giỡn, mỗi một lần kề vai chiến đấu, dường như chỉ là chuyện của ngày hôm qua.

Nhưng một lần tình cờ, thời gian dài dằng dặc như không còn cách nào vượt qua vết nứt, chen vào giữa bọn hắn và thiếu niên.

Bọn hắn vắng mặt mười năm, thiếu niên với mái tóc xù dịu dàng chậm rãi trưởng thành một Godfather mạnh mẽ của thế giới.

Còn lưu lại cho bọn hắn chỉ là một bóng ma sớm bị phản bội trong quá khứ, cùng với ký ức bị người ác ý xé rách.

Mãi mãi là một chỗ trống không có cách nào bù đắp, vĩnh viễn là vết thương không thể khép lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#all27#khr