Hồi 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em đi tới gục trước cánh cửa ngăn cách giữa em và ông, những lời ông nói đâm sâu vào trong tim em như dao cắt. Đau lòng nhìn xuyên qua khe cửa sổ, tay đặt lên như muốn chạm vào ông Thái nói lời xin lỗi, việc làm hại đến cậu Tuấn thật sự em không mong muốn nó xảy ra.

Tự đem bản thân ra mà dằn vặt, trách sao mình lại vô dụng đến thế, em ngước lên nhìn vào khoảng không trống trải trước mắt, chỉ có một ước muốn duy nhất rằng ông Thái sẽ không vì chuyện này mà ghét bỏ em, thế là đủ mãn nguyện rồi.

_

Thế Anh sau khi bị bỏ đói hơn hai tuần liền, mặt mài tái nhợt xanh xao không chút sức sống. Đôi môi hồng hào ngày ấy giờ cũng nứt nẻ đến chẳng còn hình dạng, hai mắt em khóc xưng chum húp lên, giờ nhìn em chẳng khác gì cái xác chết khô cả.

Chị mén thì tánh tình vốn lanh chanh hay lo chuyện bao đồng, huống hồ chi chị coi em như ruột thịt của mình, em bị ông Thái nhốt vậy chị mén lo còn hơn là gì nữa ấy chứ.

Chị đi năn nỉ ỉ ôi anh Bình giúp đưa ít xôi nếp muối đậu còn dư hồi sáng nấu cho ông bà ăn, chị gói thiệt chặt ép nó còn xíu xiu nhét vô túi áo anh Bình. Chị còn chuẩn bị cho em chút nước mưa để trong cái gáo dừa nhỏ nhỏ, mà ngặt cái chị lấy gáo dừa nhỏ xíu xiu mà múc nhiều quá làm tràn ra ngoài đổ tháo tùm lum. Hú hồn chị liếc mắt nhìn qua buồng bà hai, hên là không ai để ý, mà giờ này buồng bà hai còn sáng đèn là đủ hiểu sao rồi.

- Đi đại đi mà em năn nỉ anh đó anh Bình.

- Rồi rồi...anh đi là được chứ gì?

Chị mén thiếu điều muốn chắp tay cúi đầu quỳ lạy người trước mặt, chị chỉ muốn Thế Anh được ăn một bữa no nê thôi, bữa hai ông Thái hết giận nó lại được cho ra ngoài mà.

Anh Bình gật đầu lia lịa, nhận gói xôi trong túi với cầm cái gáo dừa lọt thỏm giữa lòng bàn tay, nơm nơm rón rén quay đi.

Anh đặt gáo dừa xuống đất, huýt sáo ra hiệu cho Thế Anh thức giấc. Thấy em vẫn còn nhúc nhích, anh thầm tạ ơn trời phật vì em chưa chết khô trong này, mà nhìn đi nhìn lại thì giờ em trông tiều tụy lắm. Chị mén mà thấy được em trong hoàn cảnh này, chỉ khóc ngất lên cho coi.

- Để anh mở cửa sổ, em chụp lấy nha Thế Anh.

Anh Bình cố mở cửa sổ ra một cách nhẹ nhất có thể, nhanh tay thảy lên người em gói xôi của chị mén đưa.

Em mừng rỡ như bắt được vàng, hai tay vì đói mà run lẩy bẩy mở từng lớp lá ra, em cắn một cái rồi lại một cái, cảm giác ngon đến lạ thường.

Nhai hết miếng này chưa xong lại ngốn thêm miếng nữa, vừa ăn em vừa khóc, bụng em quặn lên, thắt lại vì lâu quá không có đồ ăn để tiêu.

Em đói lắm, nhai nuốt không kịp đâm ra mắc nghẹn, ho làm rớt xuống đất một miếng, tính lấy tay lụm lại ăn sợ bỏ phí thì bị anh Bình la.

- Bỏ đi dơ lắm, ăn từ từ thôi, nước nè uống lẹ vô đỡ mắc nghẹn.

Thế Anh cẩn thận để gói xôi ăn gần hết xuống, hai tay nhận lấy nước mưa từ anh Bình, uống một hơi ừng ực cho trôi tuột xôi xuống bụng.

Dòng nước mát lạnh giúp cho em đã khát sau một thời gian dài đằng đẵng, em nhịn không được mở miệng ra khóc nấc lên, cầm lấy nắm xôi đang ăn lỡ dở cúi người ra sức quỳ lạy anh Bình đứng bên ngoài.

Ảnh bên ngoài thì lo sốt vó sợ em khóc làm ông Thái phát hiện liền xua tay hối em ăn lẹ để còn dẹp, em gật đầu lia lịa rồi thồn hết mớ xôi còn lại nhai khí thế, uống sạch gáo nước rồi trả về cho anh Bình.

- Cảm....ảm ơn a... Bình...

Em khó khăn gặng ra từng chữ, tay khều khều lấy anh Bình làm dấu. Anh Bình nghe được tiếng có tiếng không nhưng giống cảm ơn thì gật đầu bảo không có gì kêu em đi ngủ đi.

Em nhớ ra mình chưa cảm ơn chị mén liền khều anh Bình lần nữa, anh Bình đang quay đi bị em khều mém tí nữa rớt cái gáo dừa, may là chụp kịp không lại mang họa.

- Sao nữa Thế Anh.

- Cho...Cho em...ảm ơn... kị... chị mén nữa...

Vừa nói tay em vừa làm dấu bắt chước con câm hay làm để chỉ đến chị mén, anh Bình lần này thì hiểu được năm mươi năm mươi, nghe được thêm hai chữ chị mén chấm hết, cứ gật đầu đại rồi đóng cửa sổ mới dám rời đi.

Em quay người ngồi dựa lưng vào tường, lấy hai tay chạm lên bụng mình xoa xoa hạnh phúc. Nay em được ăn no cành hông, mặt mài không chút huyết sắc nở một nụ cười tươi roi rói.

Từ lúc bị nhốt tới bây giờ, em hiện tại mới cảm nhận được sự sảng khoái lung tới như vậy. Em ngã người ra sau, hôm nay em thấy mình lạ lắm, no nê rồi chỉ muốn lười biếng nằm lăn ra, đá một giấc cho thiệt là đã thôi.

_

Vài hôm sau ông bá hộ Thái thật sự cho người đi đến đưa Thế Anh ra ngoài, chẳng rõ tâm tình ông Thái lúc đó đang thế nào, chỉ biết là ông đã nguôi giận và để em về lại bếp với chị mén như mọi khi.

Có điều, ông Thái không muốn nhìn thấy bản mặt em, ông muốn chị mén từ rài về sau sẽ là người bưng mâm cơm lên, không phải em nữa.

Ông cũng không thích em tới gần ba cậu, như hoàn toàn chối bỏ bản thân, rằng trước kia ông đã từng thương em nhiều như thế nào. Em ủy mị, dấy lên trong mình một cảm xúc khó tả.

- Thế Anh ơi...em nêm giùm chị cái canh này được không, nãy chị nêm thịt kho không thổi giờ rát lưỡi quá nêm quài không được.

Chị mén gõ gõ đôi đũa đang kho thịt kho tiêu, bỏ xuống cầm qua cái giá hớt trên mặt nồi, vừa đủ cho em húp một miếng

- ưm...để...e.

Em nếm lấy miếng nước canh rồi chẹp chẹp miệng, tay em định với lấy chai nước mắm thì bị chị mén ngăn lại.

- Bà hai không thích mùi nước mắm trong canh đâu em

- Ủa...e..e hấy nó... ngon...non mà.

- À chị biết nó ngon nhưng tại bà hai không thích thôi, nêm thêm tí muối bọt rồi rót riêng một chén nước mắm dằm ớt, ai muốn ăn thì chan thêm. Nhớ nha sau này mà chị đi vắng có mà biết đường làm với người ta

- dạ

Thế Anh gật đầu lia lịa, bưng mỗi thứ một tô lên mâm cho chị mén đem lên nhà trước. Căn nhà ba gian rộng rãi thoáng mát, ông Thái một bên bà hai một bên, ngồi trên tấm ván chờ cơm chị mén đem tới.

- Làm gì mà mày lề mề nãy giờ vậy, có tí chuyện cũng bắt tao phải đợi nữa là sao?

- Thôi mình, ăn đi kẻo nguội mất ngon.

Ông Thái dằn mâm xán chén, khó chịu gắp miếng thịt kho cho vào miệng. Bà hai bên cạnh tiếp lời dỗ ngọt cho ông Thái lắng xuống, liếc mắt cho chị mén lui ra sau, chị mén lủi thủi đi thì bà nhớ ra gì đó lại gọi lại.

- Ba cậu đã cho ăn hết chưa?

- Dạ con đang nấu cháo gà như ông dặn cho ba cậu ạ.

- Rồi mày tắm cho ba cậu chưa?

- Dạ...chưa ạ tại con bận nấu nên quên mất tiêu...ha để con đi tắm cho ba cậu.

- Kêu thằng Thế Anh tắm phụ với mày đi.

Chị mén gượng cười hè hè, nép một bên sợ ông Thái không vừa ý chọi chén vô đầu chị là tiêu luôn. Định quay lưng kêu ba cậu đi tắm thì bà hai lên tiếng. Bà hai vừa cắn miếng thịt vừa chỉ chỉ đôi đũa nói.

- Không được để nó lại gần con tao...mày kêu thằng Bình tắm phụ cũng được, không thì con câm chứ không được là nó.

- Ông làm sao vậy, chuyện cũng qua rồi, ông cho thằng Thế Anh hối lỗi không được à!

Ông Thái ở kế bên nghe tới hai chữ thằng Thế Anh lập tức ho sặc sụa, cơm văng tung tóe ra mâm, tay chỉ tới chị mén la.

Bà hai hình như đang có ý định gì đó nên mới muốn một mực là Thế Anh tắm cho ba cậu phụ chị mén, bỏ chén cơm xuống vuốt lấy tay ông Thái như năn nỉ.

-...

Ông Thái không nói, nhìn người đàn bà trước mặt thì như có chút dao động, thấy ánh mắt bà đang cầu xin ông cho thằng Thế Anh sửa sai, ông đành thở dài đồng ý.

Chị mén nhìn một màn trước mặt rồi lặng lẽ quay đi ẵm ba cậu ra sau nhà tắm, kêu cả Thế Anh ra chỉ em tắm phụ mình, chị quay vào trong lấy ít quần áo mới để thay, để em lại một mình với ba cậu.

Em lần đầu tiên sau khi ra khỏi nơi đó và được gặp lại ba cậu, em vui mừng khôn siết, chạy lại ôm chằm lấy ba cậu vào trong lòng.

Em tham lam hít hà mùi hương thơm phức của làn da em bé, nhưng chưa vui mừng được bao lâu thì một trong ba cậu khó chịu xô em ra, phun nước miếng vào mặt em la lớn.

- Tránh ra đi cái đồ xấu xa.

Thế Anh đứng hình, tiếng trẻ con vừa phát ra là cậu tư Vũ , tên đầy đủ là Ngô Tất Vũ .

Cậu tư với vẻ mặt hất lên trời liếc nhìn em dò xét, trề môi đi lại nắm lấy chóp mao em mà kéo ngược ra đằng sau.

Cậu hai Khoa với cậu ba Tuấn cũng không thèm can ra, dán ánh mắt khinh bỉ nhìn em, để mặc đó cho cậu tư Vũ muốn làm gì thì làm. Cậu tư Vũ túm tóc em hết giật rồi kéo, miệng thì la oai oái lên.

- Mày là đồ giật chồng, dụ dỗ ba Thái hại chết má lớn, đánh má hai nữa...tao đánh chết mày, đánh chết mày.

Sức của đứa trẻ mười một tuổi không lớn, nhưng đủ để làm chết tâm một người.

Thế Anh chỉ ngồi yên chịu trận, cúi đầu giấu đi giọt nước mắt đang chực chờ rơi xuống. Ngay cả bản thân em cũng không ngờ được rằng có ngày, mình bị chính ba đứa nhỏ hằng đêm nhung nhớ, dùng lời lẽ và hành động giày xéo em thế này.

Nén giọt nước mắt vào trong lòng, ngậm đắng nuốt cay, cố gắng phụ chị mén được cái gì thì phụ. Trong lúc tắm thì em cũng không khỏi chật vật, bị đấm đá, cào cấu rồi lại cắn xé. Em vẫn không than lấy một lời, chỉ muốn nhanh chóng xong việc rồi về chòi nhỏ của mình như lúc trước, chui rúc vào một góc ngẫm nghĩ về cuộc đời...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro