phoebâng - khóc.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

warn: ooc, đừng chú ý typo huhu.
.

nguyễn hữu đạt ngồi bên hiên cửa sổ, nhìn lên bầu trời đêm, rồi bỗng nó nhớ, nó nhớ lại đêm hôm ấy, lần đầu tiên, nó thấy lai bâng khóc. đúng, nó thấy xinh đẹp của đời nó khóc, khóc một cách thầm lặng, không gào la, không trách oán, bâng chỉ ngồi đó, để từng giọt nước long lanh bên trong hốc mắt đã đỏ hoe từ bao giờ cứ thế mà tuôn ra.

lúc ấy hữu đạt off live, nó xách đít đi tìm anh người yêu. và rồi, nó thấy anh đang bộc lộ những phút giây yếu lòng của bản thân nhưng nó chẳng biết, anh đã khóc từ bao giờ? từ lúc rin vội vã bước đi vì trễ hẹn? hay từ lúc cá gõ cửa liên tục kêu tên lai bánh, nhưng thứ trả lời người đi đường giữa không phải là một chất giọng quen thuộc mà là vỏn vẹn vài dòng tin nhắn? hữu đạt không biết gì cả, hoặc có lẽ không phải nó không chỉ không biết việc anh khóc vì cái gì mà là, những thứ hữu đạt biết về người nó thương, chưa đủ để nó biết anh đang uất ức vì cái gì.

từ trước khi yêu cho đến hiện tại, đạt cũng chưa từng thấy anh khóc trước mặt nó. nó chưa từng thấy, một thóng lai bâng khóc nấc lên vì áp lực, vì mệt mỏi đang đè nặng lên đôi vai nhỏ nhắn của người đi rừng. không, nó không trách anh, hữu đạt cũng hiểu, đội trưởng nhà nó ấy, sợ nó lo. hoặc không, đạt chả muốn hiểu đâu. rằng anh sợ đạt lo cho anh nên anh giấu đạt, thì ai lo cho câu thắc mắc của hữu đạt? ai lo cho những giọt nước mắt của lai bâng? ai lo cho tình yêu của ta, hả anh? khi cả hai chưa từng chia sẻ những áp lực, những nỗi đau cho nhau? rồi cuối cùng, thứ chúng ta đặt cho tình yêu của mình, chỉ là những câu hỏi không có lời giải đáp.

rồi đạt cũng tự hỏi, cái tình yêu của nó đối với anh, là do anh không chịu chia sẻ cho nó hay là nó quá vô tâm?

chắc là vế sau.

hữu đạt nói với chính nó trong dòng suy nghĩ ngập tràn những câu hỏi. cuối cùng, nó tìm ra được lời giải đáp cho chính thắc mắc của nó rồi.

nó chẳng hiểu anh, nó thật sự cảm thấy như vậy. những khoảnh khắc anh cần nó, có lẽ nó vẫn còn đang chơi giỡn, vui vẻ ngoài kia. nhưng thứ lai bâng làm không phải là trách nó, mà chỉ là gạt đi những giọt lệ và thấu hiểu cho hữu đạt. nó ghét như vậy, anh cứ trách nó đi. anh cứ hiểu chuyện như vậy thì sự tự do, phóng khoáng của nó sẽ biến thành vô tâm rồi nó thành một thằng tồi, và chuyện tình bao đêm nó mơ vào ngõ cụt.

rồi sau những thứ suy nghĩ vẩn vơ về sự tồi tệ với xinh đẹp của phượng hoàng, thì nó lại tự thầm thì hỏi chính nó rằng, nó đã làm gì được cho người nó trót trao nửa cõi lòng chưa? chưa, hữu đạt tự hỏi, rồi nó cũng tìm ra câu trả lời.

nó chưa làm được cái gì cho anh. nó chưa bảo vệ anh trước những lời nói cay nghiệt, phù phiếm của dư luận. nó nhớ mãi, nhớ mãi vào đêm mà anh đồng ý quen nó, trao nó ánh mắt long lao chứa đựng cả bầu trời sao. anh và nó đã set hẹn hò, bài đó chỉ hiện được ba mươi phút, nó và anh ẩn khỏi trang cá nhân. hữu đạt nghĩ, như thế là đẹp, vì nó chẳng quan tâm đến mấy câu từ ganh ghét ngoài kia. nhưng nguyễn hữu đạt lại quên mất, rằng thóng lai bâng khác nó. anh có một trái tim đầy vết xước, chỉ may khâu vá. anh chấp nhận quen nó, yêu nó, trao nó nửa mảnh tình cũng là đang đánh cược, liệu rằng anh sẽ được yêu, hay anh phải tổn thương một lần nữa. dường như, vì bâng yêu nên anh chấp nhận hết thảy. khi đạt đang vui vẻ chẳng màng đến ai, thì bâng với những dòng tin nhắn chua ngoa của antifan, nói rằng anh đang hủy hoại một tài năng trẻ, anh thật không xứng, rất nhiều và rất nhiều những thứ khác. thóng lai bâng đã đọc từng dòng từng dòng một, không bỏ lỡ một dấu chấm hay dấu phẩy. nhưng anh chẳng nói cho đạt nghe, lai bâng chỉ im lặng, cất những tâm tư sầu muộn đầy đau đớn vào tận cùng đáy lòng, vì anh nghĩ, nếu đã yêu thì đừng quan tâm những lời nói xung quanh. nhưng lai bâng tổn thương lắm, anh chỉ là không bộc lộ ra ngoài.

đến một hôm, lai bâng ghé vào live hữu đạt và giỡn với mặt trời của đời anh, anh chú ý, live cậu ấy giảm đi kha khá người. nhưng khi anh rời đi, anh vào xem live thì nó lại cao vụt trở lại. thế là anh hiểu, anh nên ít xuất hiện trên live đạt hơn. thế mà, hữu đạt chẳng màng hay biết, cậu vô tâm, với chính người cậu muốn đồng hành đến cuối đời.

để đến bây giờ, hữu đạt chỉ có thể nhìn anh khóc thút thít, nhìn bóng lưng anh run rẩy nhưng chẳng đủ can đảm để ôm anh vào lòng và dỗ dành anh. vì chính nguyễn hữu đạt, đã góp một phần ít ỏi nhưng đủ để tạo nên thóng lai bâng không dám nói những áp lực với người anh yêu của ngày hôm nay.

nhưng, dù không đủ can đảm, đạt vẫn không chịu nổi cảnh lai bâng ôm lấy chính bản thân anh, như đang cố gắng chữa lành cho trái tim đang tan vỡ. hữu đạt xót, cậu mím môi cúi đầu, không biết nên làm gì cho đúng.

phượng hoàng có ngọn lửa cháy rực bên trong nó, nhưng kế bên đó, ngọn lửa tình yêu mà nó đã hằng mong ước, đã dần sắp lụi tàn vì chính sự vô tư của nó. phượng hoàng muốn cứu vớt, muốn sửa sai nhưng nó không biết phải làm gì? cho dù chính thâm tâm nó đã mách bảo rằng, nếu nó không làm gì để níu lại ngọn lửa, thì thứ còn xót lại chỉ vết tích của một ngọn lửa.

phượng hoàng không chịu được nữa, nó ôm ngọn lửa vào lòng, dùng chính sức của mình để thắp sáng lại ngọn lửa trên bờ vực lụi tàn đó.

lúc hữu đạt nhận thức được mọi việc, nó đang ôm một lai bâng ngơ ngác ngờ nghệch với cặp mắt đỏ hoe vào lòng. nó nhanh chóng ôm lấy mặt anh, dùng ngón tay lau đi giọt nước mắt cho anh, rồi đạt hôn lên mí mắt đẫm nước ấy.

"e-em bị làm sao hả? đạt?"

chất giọng trong trẻo của anh đã biến đi đâu mất, thứ còn đọng lại là một giọng nói khàn khàn. hữu đạt nghe mà chạnh lòng, nó ôm mặt anh, để anh nhìn vào mắt nó. hữu đạt cảm thấy, nếu hôm nay nó không nói tất cả, sau này nó sẽ phải hối hận.

"lai bánh có thể đừng khóc-- à không, không phải, anh có thể khóc, nhưng mà hãy khóc trong lòng em và hãy nói cho em nghe những lý do gì khiến anh khóc có được không?"

nhìn đội trưởng đang nhìn nó với vẻ mặt chưa hiểu được gì nó nói, nhưng hữu đạt lại sợ anh từ chối, nó đánh liều, hôn lên cánh môi hơi khô của anh, rồi thầm thì vài chữ vào tai anh.

"làm ơn, tình yêu của em à, em không muốn mất anh."

sau đó cứ lặp đi lặp lại những cái hôn và vài ba câu van xin nài nỉ, đến khi lai bánh đã cập nhật hết thông tin, anh khẽ mỉm cười rồi gật đầu.

hữu đạt ôm lấy anh, nó đang cảm giác rằng nó được sống lại, nó cứu được nó rồi, nó cứu được tình yêu cùa nó rồi.

mãi đến lúc lai bánh thấy nó ôm ngày càng chặt, khó thở mà đẩy nhẹ nó ra thì anh với nó mới nói chuyện bình tĩnh được với nhau.

hữu đạt cảm ơn vì bản thân nó không chần chừ mà nhào lại, ôm chặt lấy lai bâng, nếu không thứ bây giờ nó ôm là một cuộc tình tan vỡ chứ không phải nghe thế giới của nó thủ thỉ những lời an ủi giúp nó không hoảng loạn vì lai bâng đã thừa nhận, anh tổn thương vì chính sự vô tư của đạt.

kết thúc hồi tưởng của hữu đạt bằng tiếng gọi ngân dài cùng cái điệu lắc lắc cánh tay làm nũng từ chàng thơ của đời nó - thóng lai bâng.

"đạt, anh đóiii."

phoenix khẽ nhéo mũi anh.

"bạn nhỏ của em ăn lúc tám giờ cơ mà? mới mười một giờ đã đói tiếp rồi à?"

lai bâng nghe vậy thì liền đáp lại.

"anh mới stream xong nên đói chứ bộ! hông dắt anh đi thì anh tự đi đấy nhá."

lai bâng giả vờ xoay lưng bỏ đi. hữu đạt hiểu nhất cái trò này của anh, nếu anh thấy cậu có khuynh hướng từ chối thì anh sẽ như thế ngay. vì đội trưởng sgp biết, cậu út sẽ chẳng bao giờ chịu được cái vẻ giận dỗi của anh đâu.

"thôi, đừng dỗi. em đèo bánh đi ăn nhé."

"đấy! thế có nhanh hơn hông? cứ để người ta bỏ đi mới biết sợ hông à."

hữu đạt chạy theo lai bâng, đồng ý chở anh đi ăn, rồi cậu nghe anh nói. hữu đạt bật cười, vò đầu anh rốt hết cả lên. thành công làm cục bông kia dỗi thêm lần nữa mà đi nhanh hơn. nhưng hai bước của cục bông chỉ bằng một bước của đạt thôi. nên sau năm phút đi từ nhà xuống hầm gửi xe, trên đường đi đạt đã thủ thỉ chục lời mật ngọt vào tai lai bánh nên anh đã chễm trệ ngồi trên xe cậu với nụ cười tươi thật là tươi. nhìn thấy anh vui như thế, hữu đạt tự hứa, cậu sẽ không để anh phải chịu uất ức đến mức khóc oà lên. cậu muốn giữ nụ cười của anh luôn treo trên môi, cậu muốn anh thật hạnh phúc. vì đơn giản mà, tại nguyễn hữu đạt đã lỡ trót trao vào ánh mắt của thóng lai bâng cả mảnh linh hồn rồi.
.

suy nửa mùa th ae hihi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro