Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạo quanh trên cung đường vừa lạ vừa quen nơi phố thị Seoul. Chân bước theo từng nhịp mơ hồ như đang phiêu lãng theo bản nhạc giao hưởng không tên. Miệng theo thói quen câu lên một hình bán nguyệt đẹp đến đau lòng.

Cuộc sống vốn vậy, cố ý giày vò con người bằng cách đưa những gì tốt đẹp nhất hiện hữu gần bên. Đợi đến khi chính bản thân coi trọng, mong muốn nó đến tột cùng lại âm thầm vô cớ lấy đem đi. Park Hyung Suk yêu Seoul và anh cũng ghét nơi khốn khổ 'đã từng' đoạ đày tấm thân tàn ma dại này.

Chặng đường mệt nhoài khi ấy từng khiến anh hoàn toàn gục ngã. Chôn mình dưới lớp bùn lầy, vùi sâu trong những hoài niệm xưa cũ không bao giờ dứt. Tất cả những hồi ức và cảm xúc sâu lắng mất mát nhất cũng đều gói gọn nơi phố thị phồn hoa.

Thở một hơi dài, anh tự hỏi không biết lựa chọn này có phải là đúng hay không. Nhưng anh hoàn toàn chắc rằng trên thế gian này chẳng gì là miễn phí cả. Anh ở đây đều là nhờ đánh đổi sinh mệnh chính bản thân, biến cơn đau thành động lực. Anh muốn chịu trách nhiệm những điều đang và sắp sảy ra. Thật đấy...

Đảo mắt nhìn quanh, đôi khi anh lại chẳng thể ngăn cản bản thân có mấy ý nghĩ vu vơ. Không biết ai đã cho anh cái thứ tự tin nửa vời để có thể bước tiếp trên con đường mờ mịt này nữa. Đau đầu thật...

Có đôi lúc, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt bụ bẫm, xấu xí của Hyung Seok là cả người anh đều căng cứng và dần thấy buồn nôn. Không phải vì khuôn mặt đó khiến bản thân nảy sinh ác cảm, chỉ tại nó làm gợi nhớ một vài chuyện trong quá khứ khiến anh buồn nôn thôi...

Cơ thể như được lập trình theo một khuôn mẫu mà tiến đến một con ngõ nhỏ gần nơi sinh sống. Càng đi sâu vào bên trong, Hyung Suk nhận thấy rõ mùi ẩm mốc đang vờn quanh cánh mũi đến mức phải nhăn mặt, che mũi để giảm thiểu thứ mùi khó ngửi.

Anh đang không hiểu tên ngốc ngớ ngẩn đó nghĩ gì trong đầu nữa, ai đâu lại chọn chỗ ẩm thấp để gặp mặt trong khi còn rất nhiều nơi tốt hơn gấp vạn lần. Khác nào đang thực hiện mấy giao dịch ngầm không?

Cuối con ngõ, một chàng thanh niên mặc đồ kín mít đứng tựa lưng lên bức tường loang lổ mọc đầy rêu xanh. Theo tiếng bước chân, chàng ta chú ý tới người đẹp trai mới đến, miệng sau chiếc áo cổ cao chầm chậm mở lời còn không quên dùng kính ngữ.

"Anh tới rồi à Hyung *Sunbae-nim"

Thở dài thườn thượt, chắc anh đang già trước tuổi nên mới có nhiều hành động thở dài như vậy. Nhưng thôi, sao chẳng được. Cũng có mấy ai để ý đến vụ này ngoài Hyung Seok đâu. Hyung Suk nhỏ giọng đáp lại.

"Tôi đã bảo cậu không cần phải thêm kính ngữ rồi còn gì"

Tay đưa lên xoa gáy, anh hơi ngần ngại không biết người trước mắt có hoàn thành nổi chuỗi nhiệm vụ tháng trước không. Cười cợt đôi chút, Hyung Suk đành lảng sang chuyện khác.

"Có vẻ cậu đợi tôi hơi lâu nhỉ?"

"Em cũng vừa mới đến thôi" Đáp lại ngay câu hỏi lảng. Gã lạ mặt nhanh chân tiến lại gần, tay lục lọi túi áo khoác rồi đưa cho anh một vỉ thuốc.

"Đây, em phải cực khổ lắm mới lấy được từ chỗ lão ta cho anh đấy"

Nhận vỉ thuốc đáng ngờ từ tay người đối diện. Hyung Suk không phải kiểu người keo kiệt, nhất là khi còn được người khác giúp đỡ. Đặt bàn tay lên đầu người thấp hơn mà xoa nhẹ, trông anh khá giống người lớn thưởng kẹo cho đứa trẻ ngoan vậy.

"Cảm ơn, cậu vất vả rồi"

Im lặng một khoảng, người nọ thẳng thừng gạt tay anh, giọng mấy phần đanh lại. "Anh cũng nghe 'lão già' khốn kiếp nói rồi đấy, cái giá của việc này là quá đắt thế nên anh phải cẩn thận"

Gã rõ, trên thế gian này thứ khó thể hiểu nhất chính là lòng người. Nhưng người trước mắt như một ngoại lệ nhỏ nhoi không thể thay đổi và hòa nhập với thế giới ngoài kia. Anh quá bao dung để được gọi là con người... cũng quá tàn bạo để được ví là thiên sứ.

Như đã nói, Hyung quá dễ đoán bởi hắn biết nếu một kẻ nào đó cần anh, anh sẵn sàng lao mình như con thiêu thân hòng mong giúp đỡ kẻ đó mặc dù chẳng quen biết. Đến cuối... anh vẫn là quá nhân từ, ôm lấy những đau thương giấu sâu nơi đáy lòng. Cam chịu mọi uất nghẹn, nặng nề để rồi xả hết đi bằng cách đánh đổi sinh mạng của chính bản thân.

Chính vì vậy gã ghét Hyung bởi anh ta thật ngu ngốc. Nhưng gã cũng thương Hyung vì những mất mát anh từng trải.

Nếu ngày trước một người nào đó từ bi nắm chặt tay anh ấy hơn gã một chút, giúp anh ấy nhiều hơn gã một chút thì liệu anh ấy có sa cơ lỡ bước như bây giờ không? Liệu rằng ai đó sẵn sàng chịu dang tay hướng về phía con người đã quá cô độc đó? Nếu có, chắc chắn khi gã nhắm mắt xuôi tay cũng không còn gì khiến bản thân gã tiếc nuối trên thế gian này.

Dù bị người nhỏ tuổi quát nhưng anh lại chẳng có mấy biểu cảm, chỉ biết cười trừ cho qua. Hắn nói đúng, nhưng đây là con đường anh đã chọn. Anh sẽ không bao giờ hối tiếc khi đặt chân trên cung đường trải đầy gai và máu này.

Người nọ sau khi mơ hồ thoát khỏi những suy nghĩ chất chồng, không rõ ý vị của Hyung Suk vẫn tiếp tục bồi thêm một câu. "Em không nhúng tay vào vụ này để giúp anh được, chỉ có thể quan sát từ xa thôi thế nê..."

Chưa để người đối diện nói hết, anh đã xoay người bỏ đi. Một tay đưa lên chào tạm biệt hắn ta."Tôi mang ơn cậu nhiều"

Nhìn bóng lưng dần ra khỏi con ngõ, hắn kéo thấp mũ. Chăm chăm nhìn bóng lưng cô độc dần khuất. Ngồi thụp xuống, hắn đưa đôi bàn tay xoa loạn mái tóc xanh đen của bản thân hòng trút bỏ hết sự bực nhọc trong lòng. Ngẫm nghĩ thế nào lại ngưng mọi hoạt động, miệng không tự chủ lên tiếng.

"Chúc may mắn Hyung Suk-*nim"



Ngồi tựa mình trên hàng ghế công viên, Hyung Suk càng theo quán tính ngả ra phía sau tay không an phận đưa vỉ thuốc mới nhận lên cao hòng che đi cái nắng nhẹ buổi chiều tà. Dần hạ tay, nhắm chặt mắt xong cũng chỉ đành thở dài.

Vỉ thuốc này nếu may mắn cũng chỉ giúp anh cầm cự không đến 2 tháng...

Xuôi theo dòng suy nghĩ, khoảng không bỗng chốc im lặng và ngột ngạt, anh đưa đôi mắt đen láy nhìn mặt trời đang lặn dần, khuất sau những toà nhà cao ốc.

Hoàng hôn trước kia đối với anh cũng chỉ là một khoảng thời gian nhàm chán khi mặt trời bắt đầu lặn dần cho đến khi biến mất hoàn toàn. Nhưng giờ đây khoảnh khắc mặt trời chiếu những ánh sáng cuối cùng và đánh dấu sự kết thúc của một ngày dài. Vẻ đẹp của những tia nắng yếu ớt cuối ngày hòa cùng những màu sắc dịu êm khiến anh bỗng cảm thấy nhẹ nhàng và thanh thản sau mọi điều đã trải qua.

Hyung Suk mong rằng tương lai sẽ giống như bây giờ vậy, êm đềm trôi không gặp phải bất kì biến số nào. Nhắc đến biến số anh đôi chút lo lắng, nếu hiện tại đột ngột xuất hiện một thay đổi nhỏ thôi thì người chưa chuẩn bị gì như anh chắc chắn không kịp trở tay.

Trong cuộc đời khốn nạn này, anh đã nhìn và nhận quá nhiều tổn thương. Chúng bắt nguồn từ nhiều khía cạnh như tình thân máu mủ hay sự thờ ơ, chán ghét đến méo mó vặn vẹo... Hyung Suk đã quá đau khổ khi trực diện đối mặt với sự thối rữa, biến chất  của lòng người và cũng thật may mắn làm sao. Ông trời vẫn rũ lòng từ bi để anh gặp gỡ những con người có nội tâm tươi sáng...

Nghĩ đến đây, bất chợt lại nhớ đến Hyung Seok. Anh đã phiêu bạt nơi phố thị phồn hoa Seoul được gần 5 năm và sống chung cùng Hyung Seok cũng một tuần tròn.

Hyung Suk không quá bất ngờ khi cả anh và nó rất hợp nhau. Nói sao nhỉ? Giống như việc hai người đọc được suy nghĩ nhau vậy. Kỳ thực, nhiều lúc anh cũng tự rùng mình run rẩy bởi sự giống nhau đến đáng sợ, mặc dù đã sớm dự đoán được phần nào từ trước.

Gắng gạt bỏ những dòng suy nghĩ tầm phào, anh cho là ngớ ngẩn. Nhưng đến cuối, điều Hyung Suk nhận lại vẫn là chẳng có gì cả...

"Lâu rồi mới thong thả như vậy" Miệng nói vậy nhưng anh cứ ngẩn ngơ suy nghĩ, não bộ không tài nào thong thả nổi.

Có hai chuyện hiện tại anh cần phải giải quyết dứt điểm. Điều đầu tiên là phải kiếm cho bản thân một đồng minh mạnh, đáng tin cậy và điều cuối cũng như vô cùng quan trọng đó là... tiền. Hiện tại, Hyung Suk và Hyung Seok rất cần tiền để chi trả phí sinh hoạt thường ngày.






_____
*Sunbae-nim: tiền bối theo tiếng Hàn
*nim: dùng khi nói chuyện với người lớn tuổi hơn, mang tính đề cao, tôn trọng đối phương.

_____
Góc tác giả:
-Một chương nhảm xoay quanh nội tâm Hyung Suk:))

-"Người lạ mặt" chỉ xuất hiện trực tiếp trong chương này những chương sau được nhắc qua lời kể từ một số nhân vật khác. Cậu ta không có trong dàn hậu cung và cũng không phải nhân vật trong truyện nên đừng nhầm lẫn nha:3

-Nhưng người này có mối quan hệ mật thiết với Hyung Suk. Quan hệ như nào thì tuỳ mọi người suy diễn:(

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro