Chap 4 :" Cuộc sống mới "

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả ngày cậu nằm ở bệnh viện ngoài được gặp mặt hai người anh em đã gặp hôm qua thì tất cả đều là gương mặt mới . Trong đó ấn tượng nhất vẫn là cậu em trai thứ ba của chủ nhân cơ thể này , nhìn có vẻ cậu ấy rất yêu thương anh của cậu ta . Khi có đội ngũ nhân viên bệnh viện ở đâu thì lúc nào cũng lầm lầm lì lì đứng yên một chỗ . Sau khi đám người đó đi ra thì lại sà vào lòng cậu , ôm đi không nói , đằng này còn xoa đầu tỏ vẻ người lớn nữa

" Em biết anh đã mất trí phần nào rồi , nhưng yên tâm đi . Người em yêu dấu này sẽ làm anh nhớ lại tất cả chuyện vui thôi . Còn lại ... anh cứ quên hết đi cũng không sao "

Câu nói đó cứ lãng vãng mãi trong đầu cậu , rốt cục thân thế của cậu trai này là gì ? Đã trải qua bao nhiêu chuyện rồi , cái gia đình này là sao ? Thôi kệ vậy , dù sao cũng đã bay đến đây , đành chấp nhận thôi . Ngày mai đã được suất viện rồi , để xem cái thế giới quỷ tha ma bắt này như thế nào . Trước khi nhắm mắt cậu không quên đóng hết rèm để tránh bị ánh nắng chiếu vào làm thức giấc

- Doãn Khởi , mau tỉnh , Tuấn bảo em đến đón anh suất viện , Tuấn đã đi làm thủ tục xuất viện rồi , anh có đồ gì cần dọn không ?

- ...

- Này , anh mau dậy đi

- ...

- Khởi à ...

- ...

Không có tiếng nào đáp lại , anh đành bước lại lay lay thân ảnh nhỏ đang cuộn mình thành con nhộng trong chăn mềm . Khi cậu mở hé mắt ra , cảm xúc đầu tiên là kinh ngạc , cảm xúc thứ hai là sợ hãi , và cảm xúc thứ ba là hoang mang . Thật sự mặt cậu đang chuyển màu liên tục như con tắc kè hoa vậy , nhìn rất sống động .

- Anh ... anh sao lại ở đây ? Mau cút ra khỏi phòng của tôi !

- Doãn Khởi ... Anh sao vậy ?

- Mau cút đi ngay cho tôi !

- Nam Tuấn bảo em đến ...

Chưa kịp giải thích hết thì anh đã thấy thân ảnh nhỏ run lên dữ dội , cậu lấy tay liên tục đập vào đầu . Đây là một cuộc sống mới , tại sao anh ta lại bám theo cậu đến đây , chắc chắn là ảo ảnh , phải , ảo ảnh ... Bàn tay đang đập kịch liệt vào đầu bị một bàn tay to ấm khác giữ chặt lấy . Nhìn lên thì thấy anh đang nhăn mặt lại nhìn thẳng vào cậu

- Anh không thích em đến đây thì em có thể đi , anh vừa tỉnh lại mới vài ngày , đừng tự làm mình bị thương thêm nữa ...

- Hạo Thạc , cậu đã thu dọn cho Khởi xong chưa ? Sao mà lâu vậy ?

Vừa bước vào phòng liền thấy cảnh rất ư là "tình tứ" giữa anh trai anh và thằng bạn thân của mình . Hắc tuyến trên mặt lập tức hiện lên . Nhưng cũng nhanh chóng mất đi khi anh thấy vẻ mặt khó chịu của cậu lúc bị Hạo Thạc nắm tay .

- Nam Tuấn , em mau đuổi cái tên mặt ngựa này cút đi cho anh , thấy mặt anh ta anh liền có cảm giác buồn nôn

- Hạo Thạc , cậu đã làm gì anh ấy để anh ấy đuổi cậu như vậy ?

- Không làm gì cả , chỉ là ngăn anh ấy tự làm thương mình cũng có tội ?

- Tự làm thương ?

- Anh chỉ đánh nhẹ bản thân vài cái , cái gì gọi là tự làm bị thương !

- Cơ thể anh vẫn chưa khoẻ đâu , sao anh có thể tuỳ tiện như vậy

- Được rồi , không phải đến đón anh xuất viện ? Mau dọn đồ giúp anh
Không tiếp tục hỏi thêm gì nữa , anh cùng người thanh niên tên Hạo Thạc cùng nhau dọn lại đồ dùng của cậu . Theo sau đó là một người xách đồ và người còn lại đỡ cậu ra xe để trở về ... nhà .

Đối với cậu , cái gọi là nhà rất xa xỉ . Khi ở trong cơ thể cũ , cậu lúc nào cũng chỉ lang thang ở các quán bar , cậu là bartender mà , việc lang thang ở đó là điều tất nhiên thôi nhưng không phải cậu không có chỗ để về , chỉ là cậu không muốn về . Về làm gì rồi để thấy lạnh lẽo , còn có vài lần bắt gặp mẹ của cậu và tình nhân trẻ tuổi . Cậu hư hỏng , không ai ngăn cản , cậu xa chân cũng chẳng ai kéo về . Vậy thì cậu cứ việc lún sâu vào nữa thôi , ra khỏi nơi tối tăm đó làm gì rồi vẫn không nhận được cái ánh sáng cậu muốn .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro