2. Tất cả đều là giả dối!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Isagi không tài nào nhớ được bản thân đã quay trở về phòng như thế nào. Em cả người ngây ngẩn, thẩn thờ ngồi phịch xuống giường.

Ngơ ngác nhìn vào khoảng không hồi lâu, Isagi bỗng như con robot hết điện mà gục đầu nhìn xuống nền đất rồi rơi nước mắt trong lặng lẽ, thầm lặng không phát ra chút tiếng động.

Tiếng rấm rức như bị kẹt lại ở cổ họng không thể nào thoát ra được, cơn nghẹn ứ khiến cho lòng ngực của em cứ liên tục co lại quặn thắt không ngừng.

Từ dưới yết hầu chợt dâng lên cỗ chua chát pha chút đắng nghét làm đầu óc Isagi bất giác trở nên tỉnh táo hơn.

Dây thần kinh cứ liên hồi nảy lên kích thích tế bào não không ngừng lưu chuyển.

Những giọt nước mắt mặn chát cứ thi nhau rơi xuống như mưa trút nước làm mờ đi tầm mắt của em.

Vào lúc đó, bỗng nhiên từ bên ngoài vang lên nhiều tiếng bước chân cùng lúc đang hướng về khu này. Có lẽ là bọn họ đã ăn xong và quay về lại khu của mình.

Isagi gạt vội nước mắt trên mặt rồi lật người nằm xuống nệm lấy chăn che kín toàn thân từ trên xuống dưới đến đầu ngón chân cũng chẳng lộ ra.

Ở bên tai, khi này em nghe thấy âm thanh cửa mở và vài tiếng bước chân đi vào trong phòng.

Bỗng dưng cảm nhận được phần nệm gần chỗ em nằm bị lún xuống, sau đó là có ai đó đang sờ sờ vào lớp chăn bên ngoài.

Tiếng cười khẽ mà em đã luôn yêu, âm thanh thuộc về người em luôn dành trọn con tim chợt vang lên gần bên cạnh khiến ngực trái càng nhói đau hơn.

"Yoichi, anh nghe mấy tên của Bastard München nói là hôm nay em không khỏe. Có chỗ nào em khó chịu sao?" Thanh âm dịu dàng, ngọt ngào không hề có lấy chút mỉa mai, bỡn cợt như vừa nãy, cứ như là mọi thứ đã diễn ra ở nhà ăn đều chỉ là ảo giác của Isagi.

Nghe thấy tiếng thở đều đều của người trong chăn, không nhận lại được bất kì phản hồi nào từ em.

Otoya liền nghĩ rằng Isagi đã ngủ mà khom người đặt môi hôn xuống lớp chăn bên ngoài rồi nhỏ giọng dặn dò mặc cho không biết là em có nghe thấy hay không: "Bé cưng lát dậy nhớ ăn đấy, anh để phần ăn ở đầu giường cho em. Bé cưng ngủ ngon!"

Lời thì thầm đầy yêu chiều nhỏ dần rồi biến mất, Isagi cũng cảm giác được hắn đã rời đi.

Tiếng bước chân đang dần đi khỏi phòng và dừng lại ở trước cửa, kế tiếp là giọng của 'những người bạn cùng phòng' cất lên.

"Sao? Isagi ngủ rồi à?" Người mở lời trước là Hiori.

"Ừ, ngủ rồi!"

"Mệt mày thiệt! Có cần phải màu mè vậy không?" Là âm thanh đầy ghét bỏ của Yukimiya.

"Otoya, mày coi bộ rất thích diễn vai thâm tình ha." Kiyora cười nhạt trào phúng.

"Gì! Tao thấy vui mà, tại bọn mày không phải là tao nên không hiểu đâu." Lại là tiếng cười đểu giả của Otoya.

"Mày có biết là mày bây giờ nhìn khốn nạn lắm không Otoya?" Kurona nói với chất giọng như đang cố nén lại ý cười nhạo.

"Mẹ tụi mày! Sao tụi mày ngu vậy?! Hết chuyện rồi đứng ở ngay cửa mà nói chuyện. Tụi mày không lo lỡ nó dậy nửa chừng rồi nghe thấy hết hả?" Raichi nén lại âm lượng tạo nên tiếng xì xào mà mắng lũ bạn.

"Không đâu, nó ngủ rồi, ngủ như chết vậy đó. Tao nãy lay nó mà có tỉnh đâu." Otoya vừa nói vừa nhún vai trông rất bất cần.

"Ê, nhưng tao nói cái này... lỡ như... chỉ là lỡ như thôi nha. Lỡ mà Isagi nó nghe thấy thì sao? Lúc đó mày định giải quyết như nào Otoya?" Người hỏi ra câu này Igarashi.

Ngay sau câu hỏi hết sức xui rủi của tên sư cọ thì cả bọn rơi vào im lặng mà liếc mắt nhìn nhau.

"Igaguri, cái miệng của mày thối vãi! Đừng có nói mấy cái chuyện xui như vậy được không?" Raichi khó chịu cau có, nhỏ giọng mắng tên đầu trọc.

"Đúng đó, Igaguri! Mày đừng có nói chuyện nghe không may như vậy!" Gagamaru cái hiểu cái không cũng tham gia vào.

Khi cả đám đang quay sang mắng mỏ Igarashi nói chuyện không may, bỗng tên ninja bật cười như đúng rồi mà nhàn nhạt trả lời câu hỏi vừa rồi của tên sư cọ.

"Như nào là như nào! Cùng lắm thì chia tay thôi! Sau đó chờ một thời gian quay sang xin lỗi cho có rồi lấy lòng nó, làm lành và quen lại thôi."

"Ôi vãi! Mày tồi vãi Otoya!" Tiếng cười trầm thấp của Yukimiya lúc được lúc mất vang lên.

"Tao chỉ tưởng mày ngoài lăng nhăng với thay bồ như thay áo thôi, không ngờ mày khốn nạn vậy luôn." Hiori vừa nói vừa cười lên từng tiếng khe khẽ đầy cợt nhã.

"Poor Isagi!" Kurona cũng góp một lời mang theo sự chế nhạo mờ nhạt.

"Bọn Blue Lock, tụi mày làm gì ở đây?" Kaiser cùng tên tùy tùng từ xa đi tới lạnh nhạt nghi vấn.

"Ồ, Otoya của Barcha, sao mày lại đến đây? Tìm tên hề bé nhỏ của mày à?" Ness cười đến tít mắt hỏi.

"Hai thằng người Đức màu mè bọn mày câm mồm hộ đi! 'Tên hề bé nhỏ'? Nghe phát ói!"

Từng câu từng chữ bọn họ nói với nhau ngoài cửa đều lọt hết vào tai Isagi.

Em nằm trong chăn co rút cả người lại, cuộn tròn như con tôm nhỏ yếu đuối vừa mới lột vỏ khi mà toàn thân đều đau rát, chi chít vết thương không thể thấy bằng mắt thường.

Trái tim vừa bị đâm một vết to tướng còn rướm máu đầm đìa, lại lần nữa bị mấy lời của bọn hắn sát muối lên khiến vết rách mới chưa kịp lành lần đã muốn lở loét.

Nước ngập khóe mắt tràn ra và thấm đẫm ướt cả gối nằm một mảng lớn, Isagi cắn chặt răng, tay siết chặt lấy ga giường để nén đau đớn trong lòng.

Dối trá! Dối trá! Dối trá!

Tất cả đều là dối trá! Tất cả đều là kẻ nói dối, là kẻ hai mặt giả tạo đến kinh tởm!

Kể cả từng chút tình ý trong giọng nói đến cái hôn phớt của hắn đều là dối trá! Hắn luôn lừa dối em nhưng chẳng hề có chút áy náy, chó má thật!

Vậy mà em còn yêu hắn như vậy...

Hắn như thế làm sao xứng với tình yêu của em...

Otoya Eita, anh là kẻ dối trá!

Isagi Yoichi sẽ không yêu anh nữa... không bao giờ yêu anh...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro