7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em mỉm cười tít mắt nhìn sáu người, vô cùng tò mò sờ vào găng tay da của Seokjin.

Một bàn tay nhỏ khẽ nắm góc áo anh giật giật, khi Seokjin đang mải nói chuyện Jimin về chuyện chảo dầu vừa rồi.

- Ơi bé ngoan ?
- Anh ơi, sao anh lại đeo bao tay vậy ạ ? Anh có nóng không ạ ?

Em ngơ ngác ngửa mặt lên nhìn anh, hai bàn tay của em mới có thể bao trọn một bàn tay của anh, vô cùng mềm mại ấp lấy.

Seokjin cười, tháo đôi găng tay ra, xoè bàn tay trần ra cho em xem. Em thích thú vì được anh cởi găng tay ra, tò mò chạm vào chúng cùng đôi găng tay da. Chỉ với hành động nhỏ ấy thôi, lại khiến năm người còn lại ngạc nhiên.

- Không ngờ cũng có ngày ngài Kim để người khác chạm vào tay mình đấy.

Anh ta cười nhếch nhìn họ, sau lại hôn lên tóc em.

- Có một ngoại lệ.

Ai cũng hiểu ngoại lệ ấy là ai.

---

"Ọc ọc"

Em đỏ mặt lén nhìn sáu người kia, họ cũng tri kỉ vô cùng, giả vờ như không nghe thấy tiếng vừa rồi, khoa trương đến mức như trong phim hoạt hình, huýt sáo nhìn đi chỗ khác nữa.

Em đói không thể chịu được, kéo nhẹ ống tay áo Yoongi.

- Anh Yoongi, anh có đói không ạ ?
- Anh rất đói, hay mình cùng đi ăn nhỉ ?
- Em cũng rất đói, chúng ta đói giống nhau. Đi ăn đi ăn ạ.

Em vui mừng định leo xuống giường đi theo họ đi ăn, không ngờ rơi vào cái ôm ấm áp của Jungkook. Anh ta bế em lên, để chân em quặp vào eo anh ta, hai tay quàng qua cổ như Koala ôm con, cứ như vậy mang em xuống nhà.

- Bé thơm quá đi mất, anh hôn một cái.

Jungkook nói được làm được, hôn lên cổ em.

Namjoon khúc khích cười. Em để mặc anh ta hôn, những gì em quan tâm bây giờ chỉ là đồ ăn mà thôi.

---

- Woa đồ ăn rất ngon.
- Vậy ăn nhiều một chút, em gầy quá đi thôi.

Bỗng em ghé vào tai Hoseok hỏi nhỏ.

- Anh ơi, ăn xong em có được mang về để dành không ạ ?
- Tại sao lại để dành ?
- Nhỡ đâu mai lại không có cái ăn.

Hoseok nhìn em, đau xót ngày một độn thêm.

"Em đã phải sống cực khổ thế nào vậy ?"

- Mai sẽ có đồ ăn khác ngon hơn cho em, không sợ đói. Em cứ ăn đi, không hết cũng không sao cả. Đây là nhà của em, em không sợ bị bắt nạt, càng không phải sợ có người đánh em, được không ?
- Anh nói rất giống một người em biết đấy ạ.
- Phải không ?
- Dạ phải, em từng có ba người anh rất cao thật cao. Ngày nhỏ em bị em họ bắt nạt, ba anh đã đánh lại em họ giúp em. Em ... Em không biết các anh ấy ở đâu, em chỉ nhớ các anh ấy hay được em gọi là: Ramen hiong, Suga hiong và Hope hiong thôi.

Yoongi, Seokjin và Hoseok trợn tròn mắt ngạc nhiên. Đã thật lâu không còn ai gọi họ như thế, suýt chút nữa họ cũng đã quên rằng họ có tên đấy. Em thật ra vẫn còn nhớ, chỉ là mơ hồ, chỉ là vì họ lớn lên quá khác biệt thôi.

- Tại sao lại gọi là Ramen hiong ?
- A ... em không nhớ rõ lắm. Em chỉ nhớ vì anh ấy ... a anh ấy có tên gần giống anh đấy, anh ấy tên Jin ạ. Anh ấy rất giống một loại mỳ em thích ăn, nên em đặt là Ramen hiong.
- Tại sao lại là Suga hiong ?
- Tại ... Tại lúc nhỏ anh ấy dạy em đọc chữ "Đường" trong Tiếng Anh, nhưng lúc nhỏ em bị sún hai răng cửa, rất khó uốn lưỡi để đọc chữ r, nên chỉ đọc được đến Suga thôi ạ.
- Vậy tại sao lại là Hope ?
- Vì anh ấy rất tươi sáng, anh ấy được cha mẹ em gọi là Hi vọng biết vui đùa cùng em, anh ấy cũng học Tiếng Anh, anh ấy chỉ em đọc "Hi vọng" trong Tiếng Anh là "Hope".

Em vẫn nhớ.

Yoongi không kiềm được xúc động, hôn lên má em thật kêu.

- À em còn nhớ một chuyện này rất đáng sợ. Ngày nhỏ em đi học ở trường mẫu giáo, có ba bạn kia, à không là ba anh kia rất hung dữ. Ba anh hay chọc ghẹo em khóc trên lớp, ba anh còn bắt nạt các bạn khác nữa. Sau này ba anh đấy chuyển đi, nhưng mà bảng tên của ba anh vẫn còn được giữ lại ở lớp mẫu giáo. Em không nhớ được rõ họ tên các anh ấy, nhưng các anh ấy được cô giáo đặt cho ba con vật trong tiết kể chuyện. Anh lớn nhất được gọi là anh Chiêm Chiếp, anh thứ hai được gọi là Tiểu Hổ, còn anh thứ ba được cô đặt là Thỏ bự đó ạ.
- Ơ ... ?

Jimin ngơ ngác nhìn về phía hai người bạn của mình, vô cùng ngạc nhiên.

- Đừng nói là ...
- Bé yêu, anh Tiểu Hổ đó có gì đặc biệt không ?
- Ưm ...

Em dừng lại gãi má suy nghĩ, liền "a" lên thật kêu.

- A có ạ. Anh Tiểu Hổ có nụ cười rất đặc biệt, anh cười thành hình chữ nhật a. Em đã từng cố cười giống anh ấy, nhưng hôm sau lại không thể ăn cơm được, mẹ cho em ăn cháo.
- Vì quá mỏi sao ?
- Dạ đúng.

Buồn bã gật đầu.

Bọn họ nhịn cười nhìn em sầu não.

"Ngốc !"

- Anh Chiêm Chiếp thì sao ?
- Anh ấy ạ ? Anh ấy ... Anh ấy khi cười lên sẽ không thấy đường phía trước đâu ạ. Ngày nhỏ có một lần em nhớ rõ lắm luôn. Anh ấy vì chơi đuổi bắt cười quá vui, liền vấp vào cành cây mà ngã vào ô cát. Sau đó anh ấy khóc đòi mẹ đưa về.
- Anh Thỏ bự thì sao ?
- Anh ấy có hai chiếc răng cửa rất giống thỏ nha, anh ấy còn mềm mềm giống thỏ nữa. Anh ấy còn khoẻ vô cùng, anh ấy có thể cõng anh Chiêm Chiếp khi anh Chiêm Chiếp bị gãy chân đấy ạ.
- Em thích ba anh ấy không ?
- Mặc dù ba anh ấy hay chọc em, nhưng có một lần ba anh ấy đã nhường cháo bí đỏ cho em a, vì ... em bị bạn khác lớp hất văng đi mất. Em rất biết ơn ạ, nên em cũng rất thích các anh ấy.

Taehyung hiểu rồi.

Anh hiểu ra tất cả rồi.

Tất cả bọn họ đều có mối liên kết vô hình với em, từ thật lâu trước đây. Định mệnh là thế này sao ?

"Hoá ra cảm giác nhẹ nhõm và hạnh phúc là đây sao ?"

Jimin ngấn lệ nhìn em, không thể bình tĩnh nữa, run lẩy bẩy như trúng phải cơn cảm lạnh, vô cùng vui sướng hôn lên.

- Tạ ơn trời. Tạ ơn trời. Tạ ơn trời đã để anh lần nữa gặp lại em.

Năm người rưng rưng nước mắt nhìn em ăn, không thể nén nổi hạnh phúc tràn ngập trong trái tim.

Em đang ăn rất ngon, bỗng nhìn thấy họ bật khóc như vậy, lại nghĩ rằng họ đói.

Em vội vàng dừng ăn lại, dùng ống tay áo lau mặt cho từng người, bắt chước điệu bộ của mẹ từng làm cho mình, dỗ dành ngược lại họ.

- Các anh ăn đi, ăn vào sẽ không đói, sẽ không khóc nữa. Không sao đâu, em sẽ không ăn hết được đâu. Gà ăn rất ngon, em cho anh này. Em chỉ mới cắn một miếng thôi, không sợ bẩn đâu.

Em cầm chiếc đùi gà đang cắn dở đặt vào chén Hoseok. Anh ta không ngại bẩn, mỉm cười ăn cho em vui. Thật sự không gì có thể hạnh phúc bằng giây phút này được nữa.

- Bé gắp cho bọn anh nữa.
- Gắp rồi sẽ không khóc nữa nha.
- Sẽ không.
- Em rất rất rất thích gà, nên mọi người cũng sẽ được ăn gà giống em. Ai cũng giống nhau, như vậy sẽ không khóc nữa nha.

Em vui vẻ đặt gà vào chén từng người.

Dù Jimin rất không thích gà, nhưng vì em, mọi thứ đều dễ dàng bỏ qua hết.

- Cảm ơn em, Namjoon.
- A ? Cảm ơn em ? Vậy cảm ơn anh Jungkook.

Jungkook phì cười nhìn em.

_ 28/11/2022 _ Jis _
_ 25/07/2024 _ Jis _

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro