Hình mẫu lý tưởng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Plato's Conspiracy

Lofter: https://mengxiangshizhuixingdefupo.lofter.com/post/4c336162_2b5304c21?act=qbwaptag_20160216_05

_________
-----------------------------------------------

Nam nhân đều có hình mẫu lý tưởng.

Trong một cuộc trò chuyện ồn ào của bảy người, Zhong Chenle đã ném một quả bom chỉ bằng một câu.

Một số người nhìn nhau, và một số người thậm chí còn nhìn thấy cùng một vẻ cắn rứt lương tâm trên khuôn mặt của nhau.

Park Jisung lên tiếng trước, cậu nhóc hoảng sợ nói.

"Chenle, cậu..."

Zhong Chenle bình tĩnh nằm xuống ghế sopha rồi nói, "Làm sao vậy, Park Jisung, cậu không có sao?"

Park Jisung co ro trong chiếc áo len mà cậu yêu thích, da mặt mỏng, lỗ tai đỏ bừng.

"Đừng bắt nạt Jisung của chúng ta, không sao đâu, Renjun hyung của em sẽ bảo vệ em."

Huang Renjun vô thức xoa nắn Park Jisung đang nằm trên đùi mình, cậu em trai tốt này mặc chiếc áo len mà anh tặng.

Zhong Chenle nhìn Park Jisung đang được xoa xoa mà tức giận trong khóe mắt không biết nên bắn lên mái tóc màu gỗ của Huang Renjun hay là tự mình bóp nghẹt.

"Có hình mẫu lý tưởng là chuyện bình thường, đúng không, Renjunie." Na Jaemin ở bên cạnh Huang Renjun và Park Jisung cười và nói. Jaemin siết chặt cổ tay Renjun, buộc cậu phải nhìn anh.

Huang Renjun nhìn đôi mắt tràn đầy yêu thương kia mà sững sờ, cậu cũng không có dãy dụa, bàn tay nhỏ bé được nắm chặt trong bàn tay to lớn của Na Jaemin, kích thước vừa vặn tương thích.

"Chà, bình thường thì bình thường, nhưng..."

Tại sao cậu lại cảm thấy nó có chút không đúng.

Huang Renjun chưa kịp nói xong thì đã bị Lee Haechan ôm từ phía sau, hơi thở nhừa nhựa cuốn lấy bên tai, Renjun sợ đến mức suýt thì hét lên.

"Có phải Injunie cũng có hình mẫu lý tưởng không? Haechanie không biết."

"Ừ, tớ không có, Lee Haechan, đừng qua đây." Huang Renjun muốn đẩy Lee Haechan ra thì liền rút tay khỏi Na Jaemin.

Na Jaemin nhìn đôi má phồng lên vì tức giận của Huang Renjun mà liếm chiếc răng hàm phía sau của bản thân.

"Haechanie chỉ muốn biết về hình mẫu lý tưởng của Renjunie mà thôi, tớ chỉ là tò mò."

"Tớ..., tớ..., làm như mọi người không giống nhau." Huang Renjun nhìn các thành viên xung quanh mình và nhìn thấy Park Jisung từ trong lòng nhìn lên mình mà đỏ mặt thì nhanh chóng chuyển chủ đề.

"Tớ có rồi, Renjunie muốn biết của tớ là gì không, vậy thì trao đổi đi, chuyện của cậu thì sao?" Lee Haechan thực sự là một người rộng lượng. Nói không ngoa khi anh ta có chút vô liêm sỉ. Khi Huang Renjun cảm thấy có lỗi thì Lee Haechan bắt đầu gây rắc rối.

"Ừm, Lee Haechan..." Huang Renjun bị Haechan bắt ép từng bước, hệ thống ngôn ngữ nhất thời bị ngưng trệ, xen lẫn với tiếng Hàn với tiếng Trung, làm cho người ta mềm lòng.

"Haechan, đừng bắt nạt Renjun." Mark Lee vội vàng bước tới tách hai người họ ra, mặc dù mắt anh vẫn dán chặt trên cổ Huang Renjun, nơi vừa bị Lee Haechan chạm vào.

"Hình mẫu lý tưởng của Renjun không thể là với tiền bối cùng công ty, hay là với những thực tập sinh mà cậu luôn tươi cười chào đón trước đây---" Lee Haechan vẫn không chịu từ bỏ và ánh mắt anh ấy lấp đầy sự phẫn uất.

Huang Renjun cảm thấy có chịu liền nép về phía Lee Jeno bên cạnh mình. Cậu quay lại nhìn Lee Jeno, người vừa mới gội đầu, lúc này trông ngoan ngoãn như một chú chó lớn, anh ta rất nghe lời khi nhìn Renjun. Nếu bỏ qua cái nhìn này bạn sẽ cảm thấy vô cùng tội lỗi.

"Renjun có người mình thích không?" Lee Jeno hỏi một cách miễn cưỡng, giống như  một con chó tội nghiệp bị tịch thu món đồ chơi yêu thích.

"Lee Jeno, nghe cho kỹ nè, tớ không có thích ai cả, và tớ cũng không có hình mẫu lý tưởng." Huang Renjun nói những lời cuối cùng với sự xấu hổ.

"Tớ không tin là nam nhân mà lại không có những thứ đó, phải không Renjun?" Lee Haechan thự sự hiểu rõ cách sử dụng nhan sắc của bản thân, và những lời bay bổng của anh khiến Renjun choáng váng.

"Tất nhiên là tớ có!"

"Vậy thì nói ra đi, bọn tớ nhất định sẽ giữ bí mật."

Đối diện với những đôi mắt sáng ngời xung quanh, Huang Renjun cảm thấy bất lực, cố ý nói.

"Không phải nói ai cũng có sao, sau đó ai cũng phải nói, nếu tớ nói thì mọi người cũng phải nói."

"Được thôi." Lee Haechan đồng ý một cách nhanh chóng.

"Đó là những gì anh nói đó, Huang Renjun." Zhong Chenle nhìn Huang Renjun với một nụ cười ranh mãnh.

"Tớ không có ý kiến." Na Jaemin cũng đồng ý.

"Vâng, vâng." Lee Jeno cũng gật đầu.

Huang Renjun hoảng sợ ngay lập tức, cậu nhanh chóng nhìn Mark, người anh đáng tin cậy của cậu, cố gắng ám chỉ suy nghĩ của mình.

Mark Lee đứng thấy Huang Renjun đang nhìn mình đầy hoảng loạn, đôi môi cậu vô thức mím chặt, khuôn mặt vốn đã xinh đẹp lại càng bị đôi mắt phủ sương kia làm cho càng đáng thương hơn.

Quả táo Adam của Mark trượt lên trượt xuống trong vô thức, và cuối cùng Mark Lee cũng gật đầu.

Huang Renjun chỉ có thể đặt hy vọng lên người em trai yêu quý đang nằm trong lòng mình -----

"Em không phiền nếu mọi người thấy ổn." Maknae vẫn đang đỏ mặt, nhưng cậu nhóc vẫn đồng ý.

Không thể hiểu được, ban đầu chỉ là một bữa tối như mọi khi trong ký túc xá, sao lại biến thành một bữa tiệc trà với chủ đề kỳ lạ.

Lần đầu tiên Huang Renjun cảm thấy khó chịu khi bảy người ngồi cùng nhau.

"Hình mẫu lý tưởng không nhất thiết phải kể cụ thể, chỉ cần nói về đặc điểm hoặc bối cảnh." Lee Haechan cố ý nói với vẻ tớ sẽ không làm Huang Renjun xấu hổ.

Khi mọi người im lặng thì Mark Lee lên tiếng trước.

"Chà, thành thật mà nói, của anh có lẽ là một người có con mắt nghiêm túc."

Mark Lee sờ sờ sau gáy, tuy rằng trong lòng rất mong đợi nhưng anh bình thường vẫn luôn là một người anh cả chân thành ấm áp nên khó tránh khỏi phát sinh cảm giác thành tựu khi lần đầu đối mặt với chủ đề này.

"Mark hyung, tai anh rất nhạy cảm phải không?" Huang Renjun hỏi trong vô thức.

"Ừm, tai anh có vấn đề gì sao?"

Mark Lee cúi đầu, anh đang nghĩ tới việc Huang Renjun trước đây thường xuyên ghé vào tai anh mà nói rằng thích Mark hyung nhất.

Trong những giấc mộng xuân của Mark thì nó tràn ngập những nụ hôn nhẹ nhàng chạm vào tai, má và mọi thứ từ Huang Renjun lên cơ thể anh ấy. Huang Renjun trong giấc mơ của Mark ấm áp và quyến rũ đến nỗi Mark sẵn sàng tan chảy trong vòng tay của cậu ấy. Ngưỡng mộ cậu ấy như vậy, thật sự khó để không rung động trước ánh mắt của Renjun.

Mark Lee mặc dù mơ hồ nhưng ai cũng không định nghe tiếp, rốt cuộc người cần được quan tâm trong căn phòng này không phải là Mark Lee.

"Vậy thì em cũng nói luôn, của em là một người rất dễ thương, kiyomi với khuôn mặt đán yêu và xinh đẹp nhất trong mắt em."

Nhất là khi bối rối và khóc.

Nghĩ đến giấc mơ mà mình thực sự mơ, Lee Haechan có chút bối rối, định vươn tay về phía Huang Renjun nhưng lại bị bàn tay của Na Jaemin trên gáy Huang Renjun chặn lại.

Đôi mắt của Na Jaemin có thể nói là giống hệt Lee Haechan, với sự nghiêm túc là điều không thể tránh khỏi và hơn hết là tồn tại một sự thù địch mơ hồ.

"Này, Lee Haechan, cậu buồn nôn quá." Huang Renjun khó chịu rùng mình.

"Na Jaemin, đến lượt cậu." Lee Haechan hiếm khi không phủ nhận, chuyển sự chú ý qua Jaemin.

"Tớ? Của tớ phải là một người rất mềm mại và xinh đẹp, với cái miệng mềm mại trông rất hợp để hôn." Giọng của Na Jaemin vốn đã trầm nhưng khi nói câu này lại như cái móc câu, khiến người ta ngứa ngáy.

Cái miệng mềm mại, vừa nghĩ đã muốn cắn, giống như một món tráng miệng ngọt ngào thơm ngon. Người đó ngẫu nhiên sẽ muốn đẩy lồng ngực của hắn ra, thậm chí còn thở hổn hển.

Huang Renjun quay đầu lại nhìn Na Jaemin trong vô thức.

Na Jaemin nổi tiếng là có đôi mắt đào hoa, có người nói đôi mắt này như một đại dương, sâu không thấy đáy, nhìn thoáng qua thì không cách nào dứt ra được mà tự nguyện chìm đắm.

Huang Renjun cảm thấy khó thở ở khoảnh khắc hai người nhìn nhau, cứ như vậy, trong làn sóng lấp lánh đó, cậu xấu hổ xúc động.

Tuy nhiên, Lee Jeno ở bên kia đột nhiên gục đầu lên vai Renjun, sức nặng khiến cậu bị sốc, và điều đó tình cờ đánh thức cậu khỏi đôi mắt của Na Jaemin.

"Khụ khụ..."

"Tớ làm cậu giật mình à?" Lee Jeno vẫn tươi cười, giống như một chú cún con không kiềm chế được mà nằm trong vòng tay của chủ nhân mà vui mừng, nhưng ở nơi mà Huang Renjun không thể nhìn thấy, Na Jaemin lại thấy được ánh mắt cảnh giác của chú cún con.

Những chú chó con không thể ăn thịt thực sự rất nguy hiểm.

Na Jaemin nở một nụ cười không chút bối rối và rút bàn tay vừa bị hất ra khỏi cổ Huang Renjun.

"Tớ thực sự nghĩ về điều đó."

"Chà, quả nhiên là Nojam nhàm chán --" Renjun trong tiềm thức muốn quay lại để giễu cợt người bạn đã duy trì tính cách "nhàm chán" kể từ khi ra mắt.

Nhưng cậu lại quên mất rằng người bạn nhàm chán này đang gối đầu lên vai mình, sau khi quay đầu lại, khoảng cách giữa hai người lập tức rút ngắn đến mức ngay cả hơi thở cũng hòa quyện vào nhau.

May mắn thay, Jaemin đã kịp thời kéo một tay từ bên cạnh, nếu không Huang Renjun cảm thấy danh dự và nụ hôn đầu tiên của bản thân sẽ mất tại đây.

Tất nhiên, Huang Renjun, người vẫn đang thầm mừng vì mình đã thoát khỏi nguy hiểm, tự nhiên không nhìn thấy khóe miệng đang rũ xuống của Lee Jeno và sự khiêu khích muốn trong mắt Na Jaemin.

"Nhưng tớ nghĩ tớ nên thích loại người mềm mại. Mặc dù họ có thể nhỏ, nhưng họ rất mềm mại, dịu dàng và tốt bụng."

"Jeno, có lẽ cậu thích công chúa Disney."

Huang Renjun nghĩ rằng Lee Jeno, người thường trầm lặng và dễ tính thực sự thích các công chúa Disney.

Chắc chắn các chàng trai Hàn Quốc vẫn rất thích những thứ lãng mạn.

Tớ không thích công chúa, tớ thích cậu, Renjun.

Jeno trong lòng thầm nói thêm một câu, dù sao anh cũng biết một khi nói ra câu này, Renjun nhất định sẽ tức giận, chính là loại tức giận có thể sẽ làm cho Jeno không thể thân cận với Renjun trong một thời gian dài.

Nhưng Renjun thực sự rất xinh đẹp, cậu trông như một nàng công chúa.

Hôm nay, Lee Jeno cũng rất thích Huang Renjun, và Renjun, người luôn tức giận với những lời tỏ tình vẫn không hề hay biết. Jeno suy nghĩ trong đau khổ.

"Tiếp theo là ai, ừm, Renjunie ~" Giọng nói ngọt ngào và béo ngậy của Lee Haechan vang lên, gấu nhỏ thực sự quyết tâm tìm ra đối tượng có khả năng trở thành "tình địch" của mình.

"Tớ--"

Là anh hai của Dream, Huang Renjun nghĩ thế nào cũng không thể chưa từng nghĩ tới phương diện này. Thật là xấu hổ nhưng cậu ấy thật sự không có. Cậu nên làm gì giờ?!

"Được rồi, được rồi, em sẽ nói trước." Zhong Chenle đang nằm liệt một bên lười biếng mở miệng giải vây cho Renjun.

"Em thích kiểu người vợ đức hạnh với làn da trắng nõn, xinh đẹp, chân dài, eo thon và mềm mại." Zhong Chenle nở nụ cười  kiểu mèo thường thấy và nét ranh mãnh trong mắt cậu nhóc chợt lóe lên, đặc biệt cố tình nhấn mạnh từ "vợ".

Huang Renjun không có bất kỳ phản ứng nào, dù sao thì cậu cảm thấy câu trả lời này rất bình thường, những thần tượng nữ mà cậu gặp ở nơi làm việc cơ bản đều có chân dài trắng trẻo, xinh đẹp, còn về một người vợ đức hạnh thì thôi. Có thể là Chenle có định hướng cá nhân riêng.

Những gì mà thẳng nam Huang Renjun nghĩ rất đơn giản nhưng những người anh em khác ngay lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn.

Huang Renjun, vị công chúa xinh đẹp của Dream được công nhận với đủ tiêu chuẩn có làn da trắng nõn và đôi chân dài miên man. Chưa kể Huang Renjun vốn rất yêu thương em trai nên thường chăm sóc hai cậu em của mình nhiều hơn trong mắt của những người quan tâm, điều này từ lâu đã trở thành hình mẫu của người vợ tương lai, và mọi người vẫn thường vô thức nhắc đến Renjun bằng từ "vợ".

Tất nhiên, công chúa không thể nghe những lời như vậy, Renjunie sẽ không chịu đâu.

Giờ chỉ còn lại Park Jisung và Huang Renjun.

Huang Renjun nhìn đứa em trai được miêu tả là đáng yêu đang gối đầu lên đùi mình, cậu nghĩ nếu nhắm mắt tùy tiện nói thì nhiều nhất là có thể bị cười nhạo trong vòng một hai ngày thôi, cậu không thể để em trai mình đỡ đạn được.

Ngay khi cậu định nói điều gì đó, giọng nói trầm ấm của Park Jisung đã lặng lẽ phủ đầu cậu.

"Em, em thích người có hương thơm."

Park Jisung mặc dù đã lớn khá nhiều nhưng vẫn thích mặc chiếc áo len đó. Cậu dùng khuôn mặt ngày càng góc cạnh đã khiến bao nhiêu người hâm mộ từ fan mẹ, fan chị gái trở thành fan bạn gái, cùng với đôi bàn tay to và có khớp của mình đan khóa kéo cho chiếc áo.

"Jisung của chúng ta thực sự rất đáng yêu." Huang Renjun cảm thấy đôi mắt của cậu nhóc sáng lên khi nhìn mình, và lúc cậu nhóc nói rằng cậu thích người có mùi thơm [Renjun] thực sự đáng yêu, vì vậy Renjun vô thức xoa đầu Renjun.

Người bạn hamster nhỏ, người đang hoảng hốt vì tiếp xúc đột ngột, ngửi thấy mùi thơm trên người Renjun, có thể đã bị bám vào vì lâu ngày dùng nến thơm, và một ý nghĩ nhảy ra trong đầu Jisung - có lẽ Renjunie hyung là một yêu tinh, loại yêu tinh xinh đẹp sinh ra trong hương hoa.

Park Jisung vốn được cưng chiều tự nhiên sẽ không để ý đến biểu hiện không vui của những người anh còn lại, khóe miệng không khỏi nhếch lên, cơ thể không tự chủ nhích lại gần Renjun chính là biểu hiện cho thấy nhịp tim của cậu nhóc đang đập loạn xạ.

Thật tiếc vì bé hamster còn nhỏ, không thể so với những anh trai về cách chơi. Lee Haechan một tay nắm lấy Huang Renjun, cả người đều phải dính vào, chỉ có thể nói bóng thẳng cũng có lợi ích của bóng thẳng, ít nhất có thể tự nhiên mà dán vào bobo.

(Bóng thẳng ở đây là chỉ kế hoạch tiếp cận thẳng thắn, trực diện, không vòng vo chứ không phải gay lộ nha.)

"Ừ, Lee Haechan!" Huang Renjun cau mày, lòng tự trọng của nam nhân Đông Bắc không cho phép cậu làm điều này.

"Renjunie của chúng ta thích ai, nhất định phải có ai đó, nhanh lên, nói đi ~"

Huang Renjun hơi tê tái vì hơi nóng phả ra bên tai và đôi khi cậu ấy thực sự mệt mỏi vì sự đụng chạm thể xác của các chàng trai Hàn Quốc. Đừng lúc nào cũng bày tỏ tình yêu với cậu như vậy.

Những người bị chỉ trích có Na Jaemin, Lee Haechan, và sự nổi lên gần đây của Lee Mark.

"Renjun, cậu có thể cho Nana biết về hình mẫu lý tưởng của cậu được không?" Họ Na nói với vẻ mặt tràn ngập mong chờ, và Huang Renjun không thể cưỡng lại sự tha thiết trong ánh mắt đó.

"Tớ..."

Huang Renjun nhìn quanh phòng một lần, vài cặp mắt tuy khác nhau nhưng đều lộ ra vẻ tò mò, cậu vô cùng hối hận, vì sao bản thân lại khổ sở như vậy.

Cậu có thân hình nhỏ con mà nếu như thêm việc chưa từng nghĩ tới chuyện này thì nhất mình sẽ bị chê cười là nhóc con!

Chờ đã, Renjun không có hình mẫu lý tưởng nhưng chị cậu nói rằng tôi có thể bịa ra mà.

Nghĩ đến hình tượng của đồng đội trong những video và các fan tượng bùn của các thành viên khác mà cậu biết được từ trên mạng, Huang Renjun, người lần đầu tiên thử tưởng tượng ra một hình mẫu lý tưởng, có thể nói là được truyền cảm hứng.

Fan tượng đất (泥塑粉): chỉ những fan thích nữ hóa idol nam, xem idol nam là bạn gái.

"Người luôn nghiêm túc trong mọi việc..."

Mark Lee: Đợt ra mắt đầu tiên của hệ thống NCT.

"Luôn có thể thu hút ánh nhìn..."

Lee Haechan: Tớ chưa bao giờ thua khi hành động như một đứa trẻ hư để chọc tức Huang Renjun.

"Biết quan tâm..."

Na Jaemin: Tớ sẽ chăm sóc Renjunie thật tốt.

"Rất hiểu chuyện và ngoan ngoãn..."

Lee Jeno: Ai là chú có con ngoan ngoãn và hiểu chuyện nhất, chính là tớ.

"Một người yêu thích động vật nhỏ..."

Zhong Chenle: Chủ tịch, người đã có con gái, đã mỉm cười.

"Có thể trò chuyện với sự thấu cảm lẫn nhau."

Park Jisung: Ai mà có thể cùng Renjun hyung nói về việc chữa lành cho nhau cả đêm, chính là tôi!


Huang Renjun đã dừng lại để quan sát biểu hiện của mọi người và họ dường như đang mong chờ những lời tiếp theo của cậu ấy.

"Mấy đứa, đã đến giờ đi làm rồi...Mấy đứa làm sao vậy?" Anh quản lý đi vào và nhìn thấy đoàn người đang dính vào nhau, anh tưởng chỉ là những trò lố nhố bình thường, liền vội vàng giục bọn họ chuẩn bị ra xe.


"Được rồi!" Huang Renjun bật dậy chạy về phòng trước, để lại nhóm người hai mặt nhìn nhau, bọn họ đầu đều nghĩ: "Cậu ấy nói đều là nói đến tôi, trong lòng cậu ấy đều có tôi", có vài người nháy mắt. Những người xung quanh lo lắng về việc một ngày nào đó có nên đưa lũ trẻ đến bệnh viện hay không.


"Nhanh lên nào mấy đứa, lát nữa mấy đứa sẽ tự ra xe. Renjun, em có thể ra xe khi đã sẵn sàng. Có hai chiếc bên ngoài. Hãy chọn một chiếc và nghỉ ngơi đi." Anh quản lý đang thúc giục một vài đứa trẻ vẫn còn đánh nhau trên ghế sopha thì thấy Renjun, người đã sẵn sàng nên nhắc nhở cậu ra xe trước.

"Tớ ra xe với Renjun trước!"

Lee Haechan nháy mắt, khi người đại diện nhận ra có điều gì đó không ổn thì Haechan đã bật dậy rồi chạy đến phòng của Huang Renjun để gây rối như thường lệ.

Hai người liền chạy ra ngoài sớm để có thể có thêm thời gian nghỉ ngơi trên xe.

"Renjun hyung, chọn xe phía trước!"

"Huang Renjun, chọn cái sau và ngồi với tớ!"


"Renjunie và Haechan đang ở trong xe cùng nhau ~"

"Ừ --" Huang Renjun vẫn còn bị kích thích bởi cuộc nói chuyện vừa rồi, dù sao thì Renjun sẽ không thể chịu đựng được.


Anh quản lý thở dài, đó thực sự là một cuộc chiến giữa các thành viên.

Số ít người còn lại nhìn nhau, họ đều biết suy nghĩ của nhau.

Vâng, đó là chiến tranh.

Hôm nay cũng là một cuộc chiến không nhân từ của Dream.


Chấm dứt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro