P4-Chap 18: Muội muội (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Loảng xoảng."

"A !!!!!"

Đám hạ nhân run rẩy đứng một góc không dám lên tiếng, cũng không dám ngay lập tức thu dọn lại căn phòng ngổn ngang đồ đạc đổ vỡ. Mỗi lần tiểu thư tức giận đều đập vỡ tất cả đồ đạc, bọn họ chỉ cần đi ngăn cản nàng hay dọn dẹp lập tức sẽ bị nàng bắt lấy đánh đập. Rất nhiều lần như vậy rồi, từng có hai nha hoàn bị nàng đánh đến chết, sau này cũng không ai dám tùy tiện đến gần nàng mỗi khi nàng tức giận cả. 

Nàng ta năm nay mới chỉ mười bốn tuổi mà thôi, là tam tiểu thư nhà An Quốc công. Mới mười bốn tuổi này đã có thể ra tay đánh chết người thì không biết lên hơn nữa nàng còn có thể độc ác đến mức nào. Bọn họ đều biết, tam tiểu thư này chính là ra bên ngoài luôn khoác bộ dạng một tiểu nha đầu mới lớn đáng yêu, chọc người yêu thích nhưng nào ai biết khi ở trong phủ nàng chính là một tiểu ma đầu. Bọn họ chỉ cần làm sai, làm trái ý nàng liền bị nàng đánh. 

Bọn họ có lần đã tìm An Quốc công để nói chuyện này nhưng ông ta không thèm đoái hoài đến. Thậm chí còn ra lệnh cho hạ nhân khác giết một người trong số những người tố cáo để dăn đe bọn họ. Bọn họ cũng là người, cũng sợ chết, họ muốn sống. Vậy nên bọn họ chỉ có thể chịu đựng. Bọn họ tuy rằng biết rõ An phu nhân cùng nhị vị thiếu gia không giống hai người An Quốc công nhưng bọn họ không thể há miệng tố cáo. Bởi họ biết luôn có người giám sát họ, chỉ cần bọn họ đến gần ba người An phu nhân lập tức sẽ biến mất mãi mãi.

"Tại sao, tại sao, tại sao ?!!! Tại sao mày luôn chiếm hết mọi thứ của tao !!!!" Lee HaeMi, lúc này nên gọi là Lạc Hy đang tức giận gào thét, y phục xộc xệch, tóc tai rối loạn, bộ dạng nàng hiện tại nào có chút gì của tiểu thư khuê các nữa.

Nàng ta tức giận, vô cùng tức giận. Hết lần này đến lần khác JungKook chiếm lấy thứ vốn thuộc về nàng. Mẫu thân, đại ca, nãi nãi, hiện tại ngay cả Trịnh thân vương cũng không ngừng khen ngợi cậu ta trước mặt nàng. Nàng mới là nữ chính của thế giới này, cậu ta chỉ là vật hi sinh mà thôi. Vốn tưởng tống cậu ta đến chỗ Trần Côn liền xử được cậu ta, ai biết được tên kia thế nhưng lại chết, chết một cách quỷ dị. Hiện tại, JungKook lấy được chức trạng nguyên, trực tiếp khiến cơn giận kìm nén lâu của nàng bùng nổ.

Nàng là nữ chính của thế giới, nàng chính là con cưng của trời. Nàng vốn dĩ đến thế giới này chính là để từng bước một tiến lên, trở thành người đứng trên vạn người. Tất cả, tất cả đều phải quy phục dưới chân nàng. JungKook chỉ là may mắn nhất thời mà thôi.

Đúng, cậu ta chỉ là may mắn nhất thời. Nàng, chính nàng mới là người đứng trên vạn người. Càng nghĩ, Lee HaeMi càng có tự tin hơn, nàng giống như điên cười ha ha. Bọn hạ nhân nhìn nàng giống như kẻ điên mà cười, ánh mắt lóe lên tia thâm độc càng sợ hãi, rúc sâu vào bức tường mong nàng không thấy chính mình. Nào ai biết trong đầu nàng hiện tại nghĩ cái gì cơ chứ ?! nếu như nàng lại điên lên giết bọn họ thì sao ?!

"Dọn dẹp đi." Lạc Hy bình tĩnh lại, ngoắc tay bảo hạ nhân giúp nàng chỉnh lại y phục cùng đầu tóc, phòng cũng dọn dẹp lại. Hiện tại nàng cần giữ hình ảnh của một tiểu thư khuê các, không thể tùy tiện được. Hơn nữa, nàng hiện tại còn muốn đi cứu người, Hàn Lâm - nam chính đầu tiên của thế giới này. 

Nàng theo mạch dẫn của thế giới này, đến nơi Hàn Lâm vì chạy trốn mà ngất đi đợi sẵn, cứu hắn một mạng. Nếu không phải JungKook vắng mặt nàng cũng không thể lấy lý do ra ngoài dạo chơi, làm sao có thể bắt được nam chính. Tuy rằng mọi chuyện xảy ra không theo mạch dẫn của thế giới nhưng nàng vẫn có thể gặp được nam chính thì vẫn ổn.

Lạc Hy ngồi trong xe ngựa, sai bảo hạ nhân nhìn về phía khu rừng trước mặt, nếu thấy xuất hiện bóng người nào liền lập tức báo cho nàng biết. Nhưng đợi đến gần một canh giờ cũng không thấy ai xuất hiện. Hiện tại cũng đã vào trưa, Lạc Hy chịu không được liền vén màn gọi hạ nhân đến.

"Thế nào ?! Sao một chút động tĩnh cũng không có vậy hả ?!" Lạc Hy nhăn mày.

"Bẩm tiểu thư, không...không có ạ." Tiểu nha hoàn khúm núm đáp.

"Quan sát kỹ rồi ?! Hay là ngươi dám xao nhãng ?!" Lạc Hy híp mắt, ánh mắt thâm độc nhìn tiểu nha hoàn.

"Nô....nô tì không dám." Tiểu nha hoàn sợ hãi quỳ sụp xuống đất. Nàng nào dám làm trái lệnh của tam tiểu thư. Có ai trong phủ không biết bản tính ác độc của nàng ta.

"Hừ, nếu ngươi dám xao nhãng thì....." Lạc Hy hừ lạnh một tiếng, lệnh cho tiểu nha hoàn đứng lên. Ngay khi định kéo màn xe xuống, ánh mắt nàng ta liếc đến khuôn mặt của tiểu nha hoàn, trên môi nở nụ cười nhẹ, vươn tay nắm lấy cằm tiểu nha hoàn nâng lên, "Ngươi có cặp mặt thật đẹp." 

Buông một câu nhẹ nhàng như vậy rồi nàng ta liền quay đầu, tay chui vào trong xe ngựa, lệnh cho hạ nhân trở về phủ. Tiểu nha hoàn nghe nàng ta nói vậy muốn khóc cũng không khóc được, thất thiểu đi cuối đoàn người. Nàng biết một khi tam tiểu thư đã nói như vậy, nàng ta sẽ tìm cách để cho nàng phạm lỗi, rồi chính là trừng phạt nàng, lấy đi đôi mắt của nàng.

Những người được phái hầu hạ tam tiểu thư đều biết nàng ta có sở thích sưu tầm bộ phận của người. Nào là mắt, tai, ngón tay, chân, ngay cả trái tim cũng có. Nàng ta nói, những thứ này chính là thứ giúp nàng ta đẹp lên, biến nàng ta trở thành người phụ nữ xinh đẹp nhất thế gian này. 

Nhưng tiểu nha hoàn vẫn chưa muốn chết, nàng ở nhà còn có phụ mẫu, hai đưa em nhỏ cần nàng chăm sóc. Một nhà nàng đều dựa vào tiền lương của nàng mà sống. Cho dù thế nào, nhất định nàng phải tìm gặp được An phu nhân cũng đại thiếu gia. Nàng không thể chết như vậy được.

.

.

.

.

Nói đến người mà nữ chính đang đợi, Hàn Lâm - minh chủ võ lâm tương lai trong thế giới này, hiện tại đang ở dưới thân người nào đó mà rên rỉ. Y phục trên người hắn vô cùng rối loạn, một mảng ngực trắng nõn lộ ra, nụ hoa hồng như ẩn như hiện dưới lớp y phục. Hai tay hắn ôm lấy cổ người đang vận động trên thân mình, chân thì quấn lấy hông người đó. Từ khuôn miệng sưng đỏ bật lên những tiếng rên vụn vỡ.

"Nghiên...Nghiên....nhẹ một chút...." 

"Lâm....em thật chặt." Người được gọi cúi người xuống hôn lấy Hàn Lâm, nuốt trọn từng tiếng rên của hắn vào, động tác dưới thân chưa từng dừng lại, cái sau mạnh hơn cái trước, gần như muốn chôn sâu trong cơ thể người dưới thân.

Hai người này không ai khác chính là hai nam chính của thế giới này, một là Hàn Lâm, một chính là Trịnh Thế Nghiên. 

JungKook lần đầu tiên gặp Trịnh Thế Nghiên liền biết hắn là em trai Hạo Thạc, hơn nữa cũng biết mối quan hệ thân thiết của hắn với Hàn Lâm. Khi mà nữ chính bí mật đi theo lộ tuyến của thế giới làm quen với Trịnh Thế Nghiên trước thì cậu cũng bắt đầu để ý hai nam chính. Nào ngờ một lần tình cờ biết được Trịnh Thế Nghiên thế mà lại nảy sinh chút tâm tư bất thường đối với Hàn Lâm. Điều càng kỳ lạ hơn là dường như Hàn Lâm cũng có ý với hắn. Còn một vấn đề quan trọng nữa, Hàn Lâm thế mà lại là ca nhi !!!!

JungKook có chút choáng váng khi biết điều này. Nếu Hàn Lâm là ca nhi vậy thì làm thế nào lăn giường cùng nữ chính nhỉ ?! Ách, nữ chính không đến mức ăn mặn như vậy chứ, ngay cả ca nhi cũng không tha ?! 

Thôi, dù sao thì cậu đã quyết định giúp hai nam chính này đến với nhau rồi. Dù sao cũng tiện cho việc ngay ngừa nữ chính tìm kiếm thế lực cho mình. Cậu cũng chỉ đơn giản bảo một tiểu quỷ cầm xuân dược bỏ vào rượu của hai nam chính rồi thuận tiện bảo đem luôn hai người ném lên giường, khóa cửa, đứng ngoài canh giữ mà thôi. Cậu cũng đâu có làm gì quá đáng đâu nào ╮[╯▽╰]╭

Sau đó cũng thuận tiện nhắc nhở Hạo Thạc chút sai người bảo hộ hai người kia phòng tránh trường hợp kẻ muốn sát hại Hàn Lâm ra tay. May mắn là chuẩn bị trước nên khi kẻ kia tập kích nhanh chóng bị bắt lại, cũng rất nhanh tra ra được người đứng sau hắn là ai. Không ngạc nhiên lắm khi người đứng sau là Liễu Tể tướng, nhưng JungKook hơi ngạc nhiên khi thấy có cả sự nhúng tay của cả An Thế Nhạc. Xem ra, cậu đã hơi nhẹ tay đối với người phụ thân này rồi. Hàn Lâm xem như là em dâu của cậu, đương nhiên liệt vào danh sách cần bảo hộ của cậu. Đụng vào, vậy thì nên trả giá rồi.

HanSung sớm biến thành người giúp cậu chăm sóc nãi nãi, đem người đến trang viên cậu sắp xếp riêng để nghỉ ngơi. Trang viên đương nhiên là do Hạo Thạc cho cậu, nghĩ sao cậu có. Phu quân cậu là người có tiền mà. Cậu cũng đã nói chuyện này cho mẫu thân cùng đại ca, nói luôn cả việc cậu phát hiện Lạc Hy không phải con ruột của bà. Hiện tại chỉ có một chút ít manh mối về tung tích muội muội ruột của cậu, JungKook tin chắc chính mình sẽ sớm tìm được nàng. Ít nhất cậu biết được người đem muội muội cậu ra ngoài đang ở đâu.

Quay lại hoàng cung, sau khi đuổi mụ điên đi, JungKook bực bội ngồi xuống ghế đá. Thật tức chết cậu mà, nghĩ đến ngày sau còn phải đấu đá với mấy mụ điên nữa càng tức hơn. Đấm đấm ngực chính mình, cả khuôn mặt đỏ ửng lên vì tức, cặp má bánh bao phập phồng lên xuống khiến cậu trở nên đáng yêu đáng không ngờ. Hạo Thạc nhìn cậu vậy kìm không được muốn chạy đến ôm cậu vào lòng mà nhào nặn cái má phúng phính kia. Nhưng anh còn chưa động thân thì đã có thân ảnh khác nhào đến ôm cậu, không những một mà còn là hai.

"Aaaaaaaa, đáng yêu quá đi mà ~~~~" 

JungKook giật mình, phản ứng bản năng né tránh nhưng mà tránh không được, trực tiếp bị bốn quả núi ép đến thở không được. Không sai, chính là bốn quả núi. Cứu mạng a !!!! Sắp nghẹt thở chết rồi !!!!! 

JungKook có gắng vùng vẫy, tay chân khua khua như con cá mắc cạn. Nhưng đời không như mơ, không có thôi bị ép nghẹt thở chỉ có càng bị ép nghẹt thở hơn. Trịnh Hạo Thạc !!!! Anh còn không mau ra đây cứu ông !!!! Định để ông chết ngạt à !!!!!

Hạo Thạc tuy rằng muốn cười lắm nhưng cũng không muốn để cậu bị người khác ôm như vậy. Nói cho cùng cậu là của anh, cũng chỉ có anh muốn được khi dễ cậu mà thôi. Cho dù, hai người kia là mẫu hậu cũng hoàng muội của anh.

"Mẫu hậu, tiểu Linh, hai mau thả tiểu Quốc ra đi. Em ấy sắp nghẹn thở rồi kìa." Hạo Thạc đi đến kéo cậu ra khỏi hai người kia, ôm cậu vào lòng xoa xoa lưng giúp cậu thuận khí. Thấy cậu chôn sâu vào ngực anh mà run rẩy, lòng anh như bị cái gì cứa vào.

"Hai người xem, dọa sợ em ấy rồi này." Ngồi xuống ghế, ôm trọn cậu vào lòng, ôn như an ủi, "Tiểu Quốc, Quốc nhi ngoan, không cần sợ. Đây là mẫu thân cùng muội muội của ta a." Hạo Thạc vừa sủng nịch dỗ dành cậu vừa lườm hai người làm cậu sợ đằng kia.

Hai người kia bị Hạo Thạc lườm liền theo bản năng đứng sát vào nhau, tìm kiếm sự an ủi rằng bản thân không có một mình. Nói đùa, cho dù hai nàng một người là mẫu thân một người là muội muội của anh nhưng cũng vẫn sợ anh nha. Hai nàng biết rõ khi Hạo Thạc nổi giận sẽ đáng sợ thế nào. Nhưng mà hai người lại quên mất có một người còn giảo hoạt hơn Hạo Thạc ở đây và người đó chính là cái người đang nằm trong lòng Hạo Thạc kia kìa.

Hừm, dám làm cậu nghẹt thở à, dám lấy mấy quả núi ép cậu hả ?! Cậu giận ╭(╯^╰)╮

"Thạc." JungKook từ trong lòng Hạo Thạc chui ra, đôi mắt trong veo mang hơi nước tràn ngập ủy khuất nhìn anh. Nhìn đáng thương vậy thôi chứ trong lòng đang mong chờ xem anh sẽ làm gì tiếp theo.

Hạo Thạc vừa nhìn thấy bộ dáng ủy khuất của cậu thì càng đau lòng hơn, ôm ôm hôn hôn cậu thật nhiều, nói những lời dịu dàng yêu thương, chỉ muốn cậu hết sợ. Người của anh đương nhiên anh đau lòng, anh yêu cậu nhiều cỡ nào, sủng cậu còn không đủ sao có thể khi dễ cậu. Đương nhiên người khác càng không thể.

Hừ hừ, dám bắt nạt bảo bối của anh. Hạo Thạc híp mắt nhìn hai người gây họa kia, còn không mau chóng đến xin lỗi bảo bối của anh. Nếu không thì bộ sưu tập long dương đồ, tiểu thuyết đam mỹ gì gì đó của hai người đừng hòng mà còn nữa nhé. Chưa nói đến mấy cái món đồ chơi tình thú gì gì đó hai người mua về trưng bày.....quẳng hết.

Hai người kia nhận được tín hiệu nguy hiểm liền ngay lập tức chạy đến xin lỗi JungKook. Nào được, bộ sưu tầm của hai người toàn đồ quý hiếm mấy bao nhiêu lâu mới đem về được đó, nói vứt là vứt sao được. Vì bộ sưu tập quý giá của mình, nhất định phải làm con dâu/ anh dâu hết giận.

Quả nhiên, no zuo no die why you try ╮(╯_╰)╭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro