[AllLeo/Double Leo] Bí mật của ngài M. (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: ReadNothing

Cảnh báo: 18+

--------------------------------------

Mọi người đều biết rằng Paredes và De Paul là những người bạn thân thiết nhất trong đội tuyển Argentina.

Không ai nhớ được họ đã quen nhau như thế nào. Hai người bọn họ cứ như hai viên kẹo nhưng khác hương vị. Mặc dù một bên lạnh lùng, một bên ngọt ngào, nhưng họ vẫn dính lấy nhau, luôn kè kè bên nhau suốt ngày. Họ phối hợp ăn ý trên sân cỏ, cùng chia sẻ cốc trà Yerba mate, cùng ở chung phòng, và cùng chung một thần tượng.

Sau đó, có một bí mật lan truyền trong đội tuyển Argentina. Đó là một bí mật gần như công khai, họ có chung một người tình và một mối tình thầm kín. Vì vậy, họ trở thành những người tin tưởng hiểu nhau nhất trong đội tuyển, giống như một cặp song sinh có thể nói với nhau về mọi chuyện.

Tuy nhiên, có một chuyện, mặc dù De Paul có hỏi bao nhiêu lần thì Paredes cũng không nói ra.

Lần đầu tiên của anh với Leo.

Đúng vậy. Mọi người đều nghĩ rằng De Paul là người đầu tiên ngủ với Leo, sau đó Paredes tận dụng ảnh hưởng của người bạn thân thiết để lên giường với anh ấy. Tuy nhiên, sự thật lại không phải như vậy.

Paredes mới là người đầu tiên được chọn.

Paredes chưa bao giờ hiểu được tại sao mình lại được chọn.

Anh luôn cảm thấy, nhìn từ góc độ nào thì De Paul cũng là ứng viên phù hợp hơn. Ít nhất là vào thời điểm đó, De Paul yêu Leo. Không giống như anh, thứ tình cảm mà De Paul dành cho Leo không phải là sự ngưỡng mộ thuần tuý, mà như một người đàn ông yêu một người đàn ông khác.

De Paul đã một lần thú nhận với Paredes trong khi say rượu.

Người đàn ông được sinh ra với khuôn mặt bất cần như một tay chơi chính hiệu, lại say khướt thành một nhúm co mình trên ghế sofa. Cậu ta ôm lấy chai rượu trong mơ màng, khuôn miệng mỉm cười dịu dàng nhưng khoé mắt rỉ nước.

"Tao ghê tởm lắm đúng không?"

Cậu ta không nhìn vào mắt của Paredes, chỉ nhìn chằm chằm lên trần nhà rồi lẩm bẩm: "Leo... anh ấy đối xử với tao như một người bạn, vậy mà tao lại muốn làm những chuyện tục tĩu với anh ấy... Nhưng tao không thể kiềm chế được. Tao đã thích anh ấy từ rất lâu rồi. Khi còn là một đứa trẻ, tao luôn ngưỡng mộ anh ấy, muốn được đồng hành cùng anh ấy... Giờ thì anh ấy đang ở bên cạnh tao... tao có thể chạm vào, có thể nắm lấy... Anh ấy sẽ dựa vào người tao, như vậy thì làm sao tao có thể không muốn đụng chạm anh ấy chứ?"

Khuôn mặt của gã đàn ông say rượu lúc đó trông thật xấu xí.

Nhưng Paredes có thể nghe rõ từng câu, từng từ của bạn mình, đều là sự chân thành mà De Paul không dám nói ra.

Anh luôn cảm thấy rằng nếu ai đó có cơ hội làm chuyện đó với Leo, thì ắt hẳn sẽ là De Paul.

Nhưng không biết tại sao, Scaloni lại không chọn cậu ấy.

Scaloni đã sàng lọc các chàng trai trong đội thật kỹ càng, và kế hoạch của ông ấy là tuyệt mật. Giống như cách ông ấy giấu kín bí mật về việc Leo nghiện sẽ, ông ấy cũng không để cho bất kỳ cầu thủ nào trong đội phát giác ra điều gì. Có chút bất thường! Thông qua những câu hỏi mơ hồ, ông đã bí mật đánh giá từng chàng trai trẻ tuổi trong đội, những người luôn ngưỡng mộ Leo, kiểm tra lòng trung thành của họ và giới hạn tình yêu của họ dành cho Leo.

Khi không một ai hay biết về kế hoạch tồi tệ này, thì một ngày nọ, Paredes bất ngờ được gọi vào văn phòng của Scaloni. Thời gian hẹn là 9 giờ tối, không có ai xung quanh, cánh cửa thì khoá kín.

Lúc đó, Paredes rất căng thẳng. Một vài nghi ngờ bẩn thỉu nhanh chóng lướt qua tâm trí. Không phải là anh nghi ngờ nhân phẩm của Lio. Trong lòng anh, Scaloni - không chút nghi ngờ gì, là một vị huấn luyện viên ngay thẳng, nhưng Paredes sinh ra với linh cảm nghi kỵ. Mọi người đều nhận xét rằng anh rất đẹp, và vẻ đẹp này đôi khi dẫn anh lâm vào rắc rối. Trong những tháng ngày khi còn chưa nổi tiếng, anh đã chứng kiến những quy tắc ngầm trong đội nhiều hơn một lần. Những chuyện khiến cho anh - dù rất tin tưởng Scaloni, cũng không khỏi nghĩ ngợi. Những hình ảnh ô uế và kinh hoàng.

Phải vậy không? Paredes nghĩ thầm.

Nếu Lio muốn chọn một tình nhân bí mật trong đội tuyển, Leo sẽ phù hợp hơn... hoặc thậm chí Aimar...

Lio gọi mình tới để nói rằng mình sẽ không được triệu tập cho kỳ lên tuyển tiếp theo à? Mình đã làm sai chuyện gì sao?

Khi Paredes vẫn còn đang đắm chìm trong mớ suy nghĩ, Scaloni đang ngồi đằng sau bàn làm việc và lên tiếng, vẫn với tông giọng quen thuộc: "Tiếp theo, tôi sẽ hỏi bạn một số chuyện."

Ông ấy điềm nhiên ném cho Paredes một câu hỏi: "Lea, cậu có thích Leo không?"

"Hả?" - Paredes vô thức xoa hai tay: "Tất nhiên là có rồi. Tại sao ông lại hỏi như vậy?"

Scaloni phớt lờ câu hỏi của cậu, tiếp tục ném ra một quả bom: "Vậy... cậu đã từng có ảo tưởng tình dục nào về Leo chưa?"

"..."

Paredes bị chấn động bởi câu hỏi này, đồng tử giãn nở.

Anh nhanh chóng đi tới hai kết luận. Đầu tiên, việc De Paul yêu thầm Leo đã bị phát hiện. Scaloni đang tính triệt hạ De Paul, thậm chí tới anh - người bạn thân thiết của cậu ấy, cũng bị đưa vào diện tình nghi. Kết luận thứ hai, đó là...

Liệu có phải Scaloni đang cần trợ giúp về tâm lý không? Ông ấy có ảo tưởng tình dục với Leo à?

Thành thật mà nói, có ai không mơ tưởng về Leo sao? Những pha rê bóng tuyệt vời đó gợi cảm tới mức khiến người ta phát cuồng. Những đường cong tuyệt đẹp của cú sút ngay khi chạm vào màng lưới đối thủ có thể khơi dậy khoái cảm sâu thẳm trong lòng người, còn thoả mãn hơn cả xuất tinh. Chưa kể tới việc Leo vừa trắng vừa mềm, cơ thể nhỏ bé hơn so với các cầu thủ khác, lại còn thích nhảy lên người đồng đội của mình. Anh ấy sẽ dùng cặp đùi mũm mĩm của mình để kẹp chặt lấy vòng eo của đồng đội, anh ấy cũng có một cặp mông khiến người khác khó có thể rời mắt.

Đó là cái mông tuyệt vời nhất mà anh từng thấy.

Nếu là hai năm trước, Paredes sẽ không chút do dự mà trả lời Scaloni với vẻ chính trực không hề giả dối: "Tất nhiên là không, Leo là thần tượng của tôi mà."

Tuy nhiên, kể từ khi De Paul thú nhận lòng mình với anh rằng cậu ta yêu thầm Leo, tên khốn đó giống như đã mở ra một công tắc nào đó sau thời gian dài phải kiềm chế. Cậu ta bắt đầu lảm nhảm với Paredes về những tưởng tượng tình dục buông thả của mình về Leo. Phải nói rằng De Paul rất có năng khiếu sử dụng ngôn từ. Những miêu tả chi tiết của cậu ta, từ làn da, vòng eo, cặp đùi cho tới cái mông cong mẩy, thậm chí còn nóng bỏng hơn cả những bài thơ tình táo bạo nhất. Paredes tin rằng tới giờ anh đã hiểu rõ tường minh về từng chi tiết trên cơ thể Leo rồi. Cảm xúc đó thật thuần khiết và cao quý, nhưng anh vẫn có cảm giác De Paul đã chiếm quyền kiểm soát não bộ của anh, bắt Leo mặc chiếc áo đấu và cong mông lên đón nhận.

Thế nên, Paredes không thể trả lời rằng anh không có chút mơ tưởng nào về Leo, Anh chỉ có thể mập mờ nói: "Haha. Cái này làm sao tránh được. Tới Mourinho còn nói rằng xem Leo thi đấu giống như xem một bộ phim khiêu dâm mà."

Anh chuyển chủ đề sang câu nói của Mourinho. Cảm ơn ông ta, việc trích dẫn lời nói này đã giúp cho sự thừa nhận của anh trở nên bớt tục tĩu.

Tuy nhiên, Scaloni không cười khi nghe thấy trò đùa đó mà chỉ tiếp tục nhìn sâu vào đôi mắt xanh của Paredes. Hàng lông mày nhíu lại, vẻ mặt của ông ấy buồn bã và thương cảm, như thể lời Paredes vừa nói thật buồn. Đó là một câu nói buồn bã. Dường như có điều gì đó đen tối trong lòng ông đang bị đè nén, nước mắt như sắp trào ra.

"Leandro Paredes."

Scaloni hiếm khi gọi đầy đủ tên họ của anh với dáng vẻ nghiêm túc như vậy.

"Điều tôi sắp hỏi cậu, có thể cậu sẽ thấy bị xúc phạm, nhưng tôi hi vọng cậu hiểu rằng đây không phải một mệnh lệnh mà là một lời yêu cầu. Cậu có thể từ chối hoặc tức giận với tôi. Tôi hứa rằng sẽ không có hậu quả gì cho hành động đó. Nhưng tôi muốn cậu giữ kín bí mật này. Chuyện này là tuyệt mật, không thể tiết lộ với bất kỳ ai, bao gồm cả De Paul."

Giọng nói của ông ấy nghiêm trọng tới mức Paredes vô thức ngồi thẳng dậy, biểu cảm cũng trở nên nghiêm túc hơn.

Anh không đoán được chuyện mà Scaloni sắp nói là gì. Giọng điệu của vị huấn luyện viên trưởng như thể ông ấy sắp yêu cầu anh trở thành sát thủ và đi ám sát tổng thống Hoa Kỳ. Anh nghĩ rằng phạm vi cuộc trò chuyện không còn nằm trong chủ đề bóng đá nữa rồi, mà đã trở thành vấn đề về mạng sống con người, về sự tồn vong của đội tuyển quốc gia Argentina.

Nhưng khi câu hỏi bật ra khỏi đôi môi của Scaloni, Paredes nghe rõ từng âm tiết phát ra từ dây thanh quản, rơi xuống mặt đất, nghe thật chói tai.

"Leandro, cậu có thể trở thành tình nhân của Leo được không?"

Phản ứng đầu tiên của Paredes - đây là một cái bẫy.

Bất cứ thứ gì phi logic đều là một cái bẫy.

Nhưng biểu cảm của Scaloni quá nghiêm túc. Tròng mắt nâu sậm không hề có vẻ xảo quyệt như đang trêu đùa. Paredes thậm chí còn thấy sự kháng cự ẩn dưới làn da của người đàn ông đó, như thể chính bản thân ông ấy đang phải trải qua một nỗi đau ghê gớm khi hỏi câu hỏi đó.

"Tại sao?"

Anh không hiểu, không hiểu một chút nào.

Đó là Leo Messi, đội trưởng của anh, thần tượng của anh, và niềm tin của anh không thể bị báng bổ như vậy.

Trong một khoảnh khắc, Paredes muốn đứng phắt dậy khỏi chiếc ghế và hất cốc trà vào mặt Scaloni.

Nhưng anh đã không làm vậy, bởi vì ngay sau đó...

"Leo đang gặp rắc rối."

Scaloni đưa tay ôm lấy cằm ông, khuôn mặt đầy râu ria khiến ông ấy trông thật mệt mỏi và già nua.

"Áp lực trên vai cậu ấy là quá nhiều. Những lời chỉ trích cay nghiệt hướng về phía Leo trong vài năm qua khiến cậu ấy quá đau đớn. Cậu ấy không thể giải toả được cảm giác bị ghét bỏ bởi hàng triệu con người, vì vậy cậu ấy bắt đầu tự làm đau bản thân mình, tự trừng phạt bản thân. Leo đang bị tổn thương Lea à, và tôi đã tận mắt chứng kiến điều đó. Cậu ấy không thể ngừng lại được. Cậu ấy dựa vào những vết thương đó để cân bằng lại gánh nặng quốc gia trên vai, nhưng tôi không thể để cậu ấy tiếp tục làm điều đó. Leo đã dây dưa với một người rất nguy hiểm, một người có thể huỷ hoại cậu ấy. Nếu tôi yêu cầu cậu ấy dừng lại, thì cậu ấy chắc chắn sẽ nghe theo, nhưng không có gì đảm bảo rằng trái tim cậu ấy sẽ không vụn vỡ. Nếu để Leo dây dưa với người ngoài để rối gặp nguy hiểm, thì tôi thà tìm cho Leo một ai đó trong đội tuyển quốc gia của chúng ta còn hơn. Một ai đó đủ trung thành và đáng tin cậy để chia sẻ gánh nặng với cậu ấy."

Scaloni ngẩng mặt lên, nhìn sâu vào đôi mắt xanh biếc của Paredes.

"Tôi chọn cậu. Tôi nghĩ cậu đủ trung thành và cậu có thể tin lời tôi nói."

Ông ấy khoá chặt đôi mắt của mình vào khuôn mặt của đối phương. Trong bóng tối mập mờ, khuôn mặt của Paredes không có biểu cảm gì. Giọng nói của vị huấn luyện viên trầm thấp như đến từ một nơi rất xa, mang theo vẻ mơ hồ như mộng ảo: "Bây giờ, cậu có thể rời khỏi căn phòng này, im lặng, bỏ qua mọi lời tôi vừa nói, coi như đó là vì Leo. Nhưng nếu cậu chọn ở lại, thì cậu phải nhớ rằng: Đây không phải một mối quan hệ tình cảm, không có chút nào lãng mạn ở đây. Đây chỉ là việc cậu làm để giúp leo, là nghĩa vụ mà cậu chọn đảm nhận. Vì vậy, Leandro, cậu sẽ lựa chọn như thế nào?"

Paredes im lặng một lúc lâu.

Anh nhớ lại rất nhiều chuyện trước đó. Anh nghĩ về căn phòng nhỏ tuổi ấu thơ, khi anh ngồi khoanh chân trước màn hình TV và không thể rời mắt khỏi dáng hình mang chiếc áo đấu trắng xanh đang chạy như bay trên sân cỏ, mơ mộng về một ngày anh có thể giống như anh ấy. 18 năm trước, khi Ronaldinho cõng Leo trên lưng, anh ngồi trước màn hình TV với một quả bóng trong lòng, tưởng tượng về một ngày trong tương lai khi anh ghi bàn và là người bế anh ấy lên. Rồi Paredes nghĩ tới đôi mắt ướt át của De Paul khi say mềm. Cậu ta nằm lăn trên sofa, lảm nhảm về những ảo tưởng điên cuồng với người đội trưởng của bọn họ với một vẻ mặt buồn bã...

Anh nhớ lại một mẩu tin tức anh từng thấy trên báo chí năm đó: Mọi người đạp đổ bức tượng của Leo và đốt áo đấu của anh ấy. Leo với đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào camera và nói rằng anh ấy sẽ giải nghệ khỏi đội tuyển quốc gia...

Khi đó, Paredes giận dữ tới mức anh ném phăng cốc trà trên tay. Cốc trà kim loại đáp xuống sàn nhà tạo ra âm thanh nhức óc, lá trà đen đen vương vãi khắp mặt đất như một vũng máu đen. Nhưng khi đó, anh không thể làm được gì. Anh không thể cứu rỗi Leo khỏi tổn thương, thậm chí còn không thể trao cho anh ấy một cái ôm.

Nhưng giờ đây, Scaloni nói với anh rằng bản thân anh có thể làm gì đó cho Leo đáng thương.

Ở bên cạnh, Scaloni đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt u ám của Paredes, trong lòng thầm đếm từng giây.

Ông không biết liệu bản thân muốn Paredes đồng ý hay muốn cậu ta rời khỏi đây mà không ngoảnh lại. Cả hai kết quả đều khiến ông thấy khó chịu tới cực hạn, nhưng ông hiểu rằng mình không thể làm gì ngoài chờ đợi phán quyết.

Có những thứ mà Paredes phải tự quyết định.

Sau một hồi lâu, ngay khi Scaloni nghĩ rằng Paredes sẽ từ chối, thì ông nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng: "Leo... anh ấy có đồng ý không?"

Scaloni gật đầu.

Scaloni không nói cụ thể cho Paredes biết Leo đã đồng ý với kế hoạch điên rồ này như thế nào, cũng không nói về việc ông đã trải qua bao nhiêu đấu tranh và tuyệt vọng. Ông chỉ nói với số 5 trẻ tuổi của đội tuyển với một giọng nói gần như thở dài: "Anh ấy sẽ làm mọi thứ vì Argentina."

Paredes mỉm cười, ngẩng mặt lên, nhìn trực diện vào đôi mắt của Scaloni. Anh có một làn da rám nắng khoẻ khắn, đôi lông mày dày, đi kèm với tròng mắt xanh lam nhạt như vô sắc, vừa đẹp đẽ vừa điên cuồng.

"Vậy tôi đồng ý." - Paredes đáp lại như vậy: "Tôi sẽ làm mọi thứ vì Leo."

Vì thế, vào một đêm, Paredes từ vị trí người được chọn trở thành người duy nhất.

Scaloni nhanh chóng sắp xếp mọi thứ.

Sau buổi tập luyện, Scaloni chặn Paredes lại và nhét vào tay anh một tấm thẻ mở cửa phòng giấu trong một cái khăn tắm. Paredes mân mê tấm thẻ nho nhỏ, ngay khi ngước mắt lên đã nhìn thấy De Paul đang khoác vai Leo và tình tứ dựa vào anh ấy. Họ đang nói gì đó, Leo cúi đầu và mỉm cười, đôi tai đỏ ửng, tay cầm lấy cốc trà Yerba mate mà De Paul vừa đưa sang và uống một ngụm.

Khung cảnh này thực sự rất tồi tệ.

Paredes nghĩ thầm.

Bạn thân nhất của anh cẩn thận bảo vệ người cậu ấy yêu, nhưng đêm nay anh lại là người lên giường với đội trưởng.

Kể cả biên kịch điên rồ nhất cũng không thể viết ra một kịch bản như vậy.

Nhưng thực tế còn điên rồ hơn cả phim ảnh.

Đêm đó, Paredes tắm rửa kỹ càng và cẩn thận cắt tỉa râu của mình bằng dao cạo. De Paul khoanh tay dựa vào khung cửa phòng tắm, trêu chọc anh: "Lea của chúng ta xinh đẹp như vậy, liệu chàng trai may mắn nào trong đội có cơ hội được hẹn hò với cô ấy đây?"

Tất nhiên là người thương của cậu rồi.

Paredes cay đắng kêu lên trong lòng.

Đương nhiên là anh không dám hé một lời với De Paul. Anh chỉ giơ một ngón tay giữa với cậu ta rồi nói: "Tao đi mát-xa cơ bắp. Chân tao hôm nay hơi khó chịu."

"Giờ này mà bác sĩ vật lý trị liệu vẫn còn làm việc sao?" - De Paul nhìn đồng hồ: "Mát-xa nghiêm túc sao?"

Paredes nhướng mày: "Tất nhiên là không. Mày muốn đi cùng sao?"

De Paul mỉm cười và xua tay: "Không đi đâu. Tao muốn chơi game một chút. Leo hứa rằng nếu tao có thể đánh bại Manchester City với đội hình này, anh ấy sẽ cho tao chơi game ở nhà của anh ấy. Đừng có ghen tị, Leo không mời mày đâu."

Paredes mân mê chiếc thẻ phòng trong túi quần và đáp lại: "Tới quỷ cũng phải ghen tị với mày đấy."

Khi đã chuẩn bị xong, Paredes mặc bộ đồ tập vào, kéo khoá cao lên, đóng cửa phòng lại trong tiếng cười của De Paul. Rồi anh bước đi trong dãy hành lang dài của đội tuyển, nơi cuối cùng hướng tới là phòng của Leo.

Cho tới khi anh đứng trứơc căn phòng đó, Paredes đột nhiên run rẩy, như thể anh cuối cùng cũng nhận thức được chuyện gì sắp xảy ra.

Bên trong là đội trưởng của anh.

Một khi bước qua cánh cửa này, anh sẽ làm tình với Leo, đội trưởng của anh, thần tượng của anh, ánh trăng xa vời vợi không thể với tới của anh, người thầm thương của bạn thân anh...

Ơn Chúa là Paredes có chút hiểu biết cơ bản về cách đàn ông làm tình.

Ít nhất anh sẽ không lóng ngóng như một cậu trai mới lớn.

Nhưng...

Đó là Leo.

Đó là Leo!

Paredes đặt tay lên tay nắm cửa. Hơi thở nóng bức tới đau đớn, thậm chí thở thôi cũng có cảm giác như đang vặn gãy xương sườn của anh.

Đó là Leo.

Tấm thẻ phòng quẹt qua khe cảm ứng, một tiếng beep vang lên. Khoá cửa mở ra, cánh cửa hé ra một khe hở.

Bên trong, không có ánh sáng chói mắt, chỉ có ánh đèn vàng nhợt nhạt của đèn đọc sách đặt bên cạnh đầu giường. Một mùi hương bạc hà thoang thoảng trong không khí, vương vấn nơi đầu mũi. Có lẽ là hương sữa tắm lan ra từ phòng tắm, gợi lên vị ngọt ngào trên miệng. Paredes lách qua khe cửa, nhanh chóng khoá lại, rồi từ từ quay lại đối diện với chiếc giường lớn giữa căn phòng.

Tại đó, Leo đang dựa lên thành giường, mặc một bộ đồ ngủ rộng rãi, hai chân khoanh lại, trên tay anh ấy vẫn đang cầm chiếc điện thoại rung lên liên hồi. Khi nghe thấy tiếng động, anh ấy rời mắt khỏi điện thoại và nhìn Paredes đang đứng ở cửa.

Ánh đèn khiến khuôn mặt anh ấy trở nên thật dịu dàng. Paredes nhận ra Leo cũng đã cạo sạch râu. Có lẽ vì mới tắm xong, khắp cơ thể của anh ấy từ đầu ngón tay, đôi tai, những ngón chân nho nhỏ... tất cả đều phủ màu hồng nhạt, như những mạch máu ấm nóng đang toả đi khắp cơ thể anh ấy.

Paredes không hiểu tại sao lại cảm thấy Leo hơi khác mọi hôm. Dưới ánh đèn vàng, anh ấy trông thật mềm mại. Những đường nét sắc bén do phải gồng lên vào ban ngày đã tan chảy. Đôi mắt của Paredes lang thang khắp cơ thể ấy, phủ lên từng tấc da thịt, bị lôi cuốn bởi những đường cong mềm mại của đối phương.

Trong khoảnh khắc đó, Leo chỉ ngồi đó, tấm lưng hơi căng lên, trông đôi mắt đen không nhìn thấy biểu cảm gì.

Paredes nhìn đối phương, lòng đầy cảm giác tội lỗi.

"Scaloni nói với em..."

"Anh biết." - Leo bỏ điện thoại xuống, ngồi thẳng lưng và vỗ nhẹ xuống giường: "Lea à, em có muốn lại đây ngồi xuống không?"

Paredes nuốt nước bọt trong vô thức. Anh từ từ tiến lại gần và cẩn thận ngồi lên mép giường, thậm chí còn không dám ngồi hết cả mông lên đệm. Anh muốn nói gì đó với Leo, nhưng Leo đã rời giường đứng lên ngay trong khoảnh khắc anh ngồi xuống. Giờ thì hai người đã đổi vị trí cho nhau, Paredes phải ngẩng đầu lên để có thể quan sát Leo.

"Xin lỗi..." - Leo nhẹ giọng nói

Paredes ngay lập tức lắc đầu. Câu trả lời gần như bật ra theo phản xạ tự nhiên: "Không, anh đừng xin lỗi." 

Paredes còn không biết Leo đang xin lỗi vì điều gì. Anh chỉ không muốn Leo phải xin lỗi mình - anh ấy không bao giờ cần phải xin lỗi mình. Chính Paredes mới là người cảm thấy có lỗi.

Leo lắc đầu. Dưới ánh đèn vàng, trông anh ấy thật ngây thơ, tới mức đờ đẫn như một đứa trẻ.

"Là lỗi của anh khi khiến em dính líu tới chuyện tồi tệ này." - Leo hạ tầm mắt, chầm chầm nói ra từng lời, hàng lông mi đổ bóng lên khuôn mặt. Paredes gần như muốn ôm lấy anh ấy ngay lập tức. Biểu cảm của Leo khiến trái tim anh nhức nhối. Anh muốn an ủi người đàn ông dịu dàng này, nhưng Leo đã vươn tay ra trước khi anh kịp hành động. Đôi tay ấy nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt anh.

"Lea, anh xin lỗi, nhưng anh cũng biết ơn em." Ngón tay cái của Leo vuốt ve khoé mắt Paredes, giọng điệu vô cùng chân thành: "Cảm ơn em vì đã sẵn sàng... giúp anh."

Hai từ cuối cùng, anh ấy nói ra với giọng điệu nhè nhẹ, như thể chính bản thân anh ấy đang sợ hãi chúng.

Paredes cảm thấy cơ bắp trên vai của Leo đang căng lên. Anh nhận ra Leo đang căng thẳng, cũng giống như anh. Leo đang cảm thấy bất an về những gì sắp xảy ra tiếp theo. Tuy nhiên, anh ấy rõ ràng bình tĩnh hơn Paredes rất nhiều. Người đàn ông lớn tuổi hơn dùng lòng bàn tay mình che đi đôi mắt của Paredes, buộc anh phải nhắm chúng lại.

"Nhắm mắt lại đi. Có lẽ em sẽ cảm thấy tốt hơn" - Leo nói: "Hãy coi anh là một người khác. Ai cũng được, bất cứ ai khiến em cảm thấy hạnh phúc."

Trong bóng tối, Paredes cảm thấy hơi thở của Leo đang chầm chầm đến gần, gần đến mức làn da của anh có thể chạm vào hơi thở của Leo. Anh không dám cử động vì sợ mình sẽ khiến Leo sợ hãi. Sau khi cảm thấy một chút hơi ẩm trên bờ môi, anh ngơ ngác mút lấy thứ quá mềm mại đó vào miệng, dùng lưỡi liếm theo bản năng, rồi muộn màng nhận ra...

Đó là một nụ hôn.

Leo đang hôn anh.

Đôi môi của Leo không khô khốc và mỏng như vẻ ngoài của nó. Chúng mềm mại như chiếc bánh pudding. Mùi kem đánh răng vẫn còn đọng lại trong miệng anh ấy. Paredes không khỏi há miệng, cảm nhận sự ẩm ướt trượt vào giữa môi anh. Anh nếm được vị ngọt của kem đánh răng bạc hà.

Ơn Chúa, Paredes âm thầm làm dấu thánh giá, môi anh ấy mềm mại như con gái vậy.

Ít nhất thì anh không cảm nhận được sự khác biệt nào.

Động tác của Leo rất nhẹ nhàng, có lẽ anh ấy sợ làm Paredes sợ hãi nên không thực hiện bất kỳ động tác mạnh bạo nào mà ôm lấy má Paredes và hôn anh một cách chậm rãi, liếm dọc theo đường viền môi của anh như con thú nhỏ đang chơi đùa. Cơ thể căng thẳng ban đầu của Paredes dần dần thả lỏng dưới nụ hôn của Leo. Anh làm theo gợi ý của Leo và cố gắng tưởng tượng rằng người hôn anh là một cô gái xinh đẹp hoặc một chàng trai nữ tính nào đó. Nhưng bộ não của Paredes không chịu tuân theo ảo tưởng. Anh cảm nhận được hơi thở của Leo rất rõ ràng. Anh mơ tưởng rằng Leo dịu dàng hôn anh rất lâu với đôi mắt nhắm nghiền trong ánh đèn vàng nhạt, và dần dần nhận ra rằng anh không phản cảm với việc gần gũi cùng Leo. Paredes thậm chí còn thấy thích nó.

Paredes ngập ngừng vươn tay ra, đặt hai tay ôm lấy vòng eo của Leo và từ từ kéo anh ấy sát về phía mình. Vòng eo của anh ấy hẹp, cơ bắp săn chắc quay eo và trên lưng tạo ra những rãnh sâu vừa đủ để ngón tay của Paredes có thể trượt vào. Leo cũng không chống cự, chỉ dựa theo sức mình nghiêng người về phía trước, dang rộng hai chân và quỳ xuống ga trải giường rồi đặt mông ngồi lên đùi Paredes.

Hai thân thể ấm áp sát vào nhau, hơi nóng xuyên qua bộ quần áo được là ủi phẳng phiu khiến người ta cảm thấy lười biếng và mệt mỏi. Paredes dần dần gom lại dũng khí, bắt đầu dùng tay vuốt ve ngực và eo của Leo. Anh ấn ngón tay cái lên bụng dưới của Leo và nhẹ nhàng vuốt ve vùng da thịt bên cạnh rốn. Leo đã lợi dụng điều này, anh ấy ngâm nga một âm thanh mơ hồ, nghe thật dịu dàng và ngọt ngào lọt vào tai Paredes.

Trong đầu Paredes bất chợt xuất hiện một suy nghĩ mà không thể lý giải nổi: Khi De Paul khoác vai Leo và thì thầm vào tai anh ấy, có phải cậu ta cũng nghe thấy tiếng rên rỉ ngọt ngào của Leo không?

Anh không dám nghĩ thêm nữa.

Anh sợ hãi khi nghĩ đến đôi mắt buồn ướt át của De Paul.

Leo đẩy vai Paredes ra và ép anh nằm ngả lưng lên giường. Anh vô thức muốn mở mắt ra, nhưng Leo đã chặn tầm nhìn của anh bằng một cái gối.

"Hãy nhắm mắt lại." - Anh ấy ra lệnh: "Hãy... tưởng tượng anh là một người khác."

Nhưng em không thể tưởng tượng ra bất kỳ ai khác. Paredes muốn nói ra tiếng lòng mình, anh rõ ràng là người duy nhất xuất hiện trong tâm trí em.

Mặc dù vậy, Paredes đã không làm điều đó.

Leo kéo quần anh xuống và giải thoát cho dương vật của anh khỏi lớp vải đang bó lấy nó. Paredes đã cương cứng rồi, ngay từ khi Leo ôm lấy mặt anh. Thật kỳ lạ, phản ứng cơ thể tới nhanh hơn cả ham muốn tình dục. Tâm trí anh bây giờ chỉ còn nghĩ được về khuôn mặt của Leo, thân dưới hào hứng tới mức đã sẵn sàng xâm nhập vào cơ thể anh ấy. May mắn thay, Leo có vẻ không chút nào ghét bỏ thứ này. Paredes ôm lấy chiếc gối trên mặt mình, trung thành theo mệnh lệnh "đừng nhìn" của đội trưởng, điều này còn khiến cơ thể anh trở nên nhạy cảm hơn. Anh có thể nghe thấy Leo đang xé vỏ bao cao su, dùng đôi tay của anh ấy để bôi chất lỏng trơn trượt khắp dương vật của anh. Sau đó anh ấy đeo bao cao su vào từng chút một và dùng ngón tay vuốt ve nó, cố gắng mang lại cho anh nhiều khoái cảm hơn. Paredes không khỏi nghĩ tới việc bàn tay đang thủ dâm cho anh ngay bây giờ cũng chính là bàn tay đã đưa quả bóng cho anh trong buổi tập hôm đó.

Anh đột nhiên sợ hãi khó hiểu về những chuyện Leo sắp làm.

Cứ như thể Leo dẫn anh tới một ngã tư đường, anh bước đến đó và không có cách nào quay đầu.

Có lẽ anh nên yêu cầu anh ấy dừng lại, Paredes nghĩ thầm, chuyện này thật xúc phạm và báng bổ.

Anh đang báng bổ Leo.

Nhưng Paredes không làm gì cả, anh chỉ rên rỉ và ôm gối chặt hơn.

Leo không định kéo dài màn dạo đầu. Như Scaloni đã nói, đây chỉ là trợ giúp, không phải một mối quan hệ tình cảm.

Rõ ràng là anh ấy đã tự chuẩn bị cho mình trước khi Paredes đến đây. Nghĩ tới việc Leo ngồi trong nhà tắm, xấu hổ dạng chân ra để bôi trơn phía sau của anh ấy khiến dương vật của anh lại cương lên thêm một chút. Bây giờ, Leo đang nằm lên người anh, thân dưới ngồi lên phần háng của Paredes. Anh có thể cảm thấy dương vật của đối phương đang ấn vào bụng của mình. Xúc cảm ẩm ướt bên dưới nơi dương vật của anh trượt vào, chắc chắn là mông của anh ấy.

Đó là nơi anh sắp đi vào, xâm chiếm cơ thể của Leo.

Paredes nuốt nước bọt, run rẩy khi nghĩ tới điều đó.

Có lẽ đã cảm nhận được phản ứng của Paredes, Leo đã hiểu nhầm ý định của đối phương. Anh cho rằng đối phương chán ghét việc anh sắp làm tình với cậu ấy nên đã cúi xuống lè lưỡi liếm ngực Paredes và liên tục rải những nụ hôn phớt qua lên đó.

"Xin lỗi" - Anh ấy lại một lần nữa giải thích với Paredes.

Nói xong, anh ấy dùng một tay giữ lấy dương vật của Paredes rồi từ từ ngồi xuống bộ phận đã sưng tấy đến mức chuyển màu đỏ sậm. Đầu quy từng chút một xâm nhập vào lỗ nhỏ mềm mại. Nơi đó vốn đã được chuẩn bị kỹ càng, dễ dàng nuốt chửng vật cứng đang đi vào. Paredes bật ra tiếng rên rỉ. Anh cảm nhận được dương vật của mình vừa đi vào một đầm lầy ấm áp. Vách thịt ẩm ướt từ mọi hướng, bao bọc lấy thân dưới của anh và bóp chặt anh, khiến anh có ảo giác như bị nhấn chìm trong đó. Nhưng không gì có thể làm anh choáng ngợp. Thân dưới của anh đang đi vào trong cơ thể Leo, anh ấy không hề nhấn chìm anh, anh ấy chỉ... đang tự mình tận hưởng men say tình ái.

Leo vẫn đang từ từ ngồi xuống.

Chất lỏng bôi trơn quá nhiều tràn ra dọc theo khe hở, khiến nơi hai người kết hợp trở nên lầy lội. Leo run rẩy hạ eo xuống, nghiến răng chịu đựng sự xấu hổ và sợ hãi khi nuốt chửng vật thể lạ khủng khiếp vào lỗ nhỏ của mình, cẩn thận từng chút một cho đến khi toàn bộ vật thể lạ đi vào trọn vẹn.

Anh ấy thở hắt ra một hơi, cơ bắp căng chặt đã dần thả lỏng.

Bây giờ họ đã hoàn thành nghi thức đầu tiên, họ đang làm tình.

Toàn thân Leo ướt đẫm mồ hôi. Anh ấy chỉ cởi quần, chiếc áo ngủ ướt đẫm và dính vào da thịt khiến anh ấy cảm thấy có chút ghê tởm. Paredes vẫn ôm gối, không thể nhìn thấy khuôn mặt của đối phương. Giữa hai người chỉ có phần thân dưới được kết nối với nhau, dường như họ chỉ thân mật với cơ quan sinh dục của nhau, nhưng cơ thể họ vẫn rất xa lạ với nhau.

Điều này là bình thường.

Leo tự nhủ với bản thân. Họ đâu phải tình nhân, không cần phải có những cử chỉ thân mật dư thừa. Ít nhất là Paredes không tỏ ra kháng cự, ít nhất là cậu ấy không ghét anh.

Bây giờ, Leo có thể cảm thấy thứ to lớn đang ở trong cơ thể mình. Chỉ cần chạm vào bụng dưới là có thể cảm thấy một khối phình lên nho nhỏ ở đó.

Đó là của Lea... Leo đỏ mặt, không dám nghĩ thêm gì nữa.

Anh nhớ lại điều Scaloni đã cảnh báo anh. Cách đây 1 giờ trước, huấn luyện viên trưởng đã vào đây, ngồi xuống trước mặt anh, nắm chặt tay và nhìn vào mắt anh rồi nghiêm túc nói: "Leo, đừng suy nghĩ nhiều. Đây chỉ là giúp đỡ thôi. Em cần được giúp đỡ và Lea sẵn sàng giúp đỡ em, chỉ như vậy thôi. Tối nay em chỉ cần làm quen với cơ thể của Lea, và để Lea làm quen với cơ thể của em là đủ rồi. Đừng nghĩ ngợi quá nhiều, không ai biết chuyện này đâu. Chỉ có em và Lea ở đây thôi, và Lea yêu em mà."

Huấn luyện viên cúi xuống và hôn lên những ngón tay anh, rồi ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt ông ấy thật dịu dàng nhưng cũng vô cùng cứng rắn: "Chúng tôi đều yêu em."

Đúng vậy, đây chỉ là giúp đỡ mà thôi. Leo tự nhủ như vậy, chỉ cần làm quen với chuyện này mà thôi.

Anh nhắm nghiền hai mắt, đặt bàn tay lên ngực Paredes và cố gắng di chuyển mông qua lại để vỗ về vật cứng trong cơ thể mình. Dù có bôi trơn tỉ mỉ như thế nào thì cũng vẫn đau nhói khi nơi nhạy cảm đó bị xé toạc và nhồi đầy. Tuy nhiên, Leo đã quen với đau đớn. Một loại điên loạn nào đó bò ra từ góc tối trong lòng anh, khiến anh khát khao nỗi đau và sự huỷ diệt tới mức vặn vẹo. Vì vậy, anh không còn quan tâm tới cơ thể mình nữa, anh chỉ siết chặt lại và tự chơi đùa với mình bằng dương vật của đối phương. Trong cơn mơ màng, anh như nhìn thấy một khuôn mặt khác, một khuôn mặt với nụ cười vặn vẹo và phẫn nộ đang đè lên người anh, nhìn chằm chằm vào anh, bóp cổ anh và xâm phạm anh như một con búp bê tình dục rẻ tiền.

Nhưng, người đó không còn ở đây nữa.

Leo bình tĩnh lại và tập trung ánh nhìn, rồi phát hiện ra Paredes đang chăm chú quan sát anh.

Paredes đã vứt đi cái gối từ bao giờ. Anh đang nhìn trực diện vào khuôn mặt Leo. Dục vọng và nỗi ám ảnh trần trụi trong đôi mắt xanh của anh.

Trong đôi mắt của Paredes, đây là một khung cảnh anh chưa bao giờ dám mơ tưởng, kể cả trong những giấc mơ dâm đãng nhất.

Đội trưởng của anh đang cưỡi trên người anh, tự nhún xuống dương vật của anh. Khuôn mặt anh ấy đỏ bừng vì dục vọng, chiếc áo ngủ ướt đẫm mồ hôi dính sát vào cơ thể, phô ra những đường cong cơ bắp.

Thật tiếc là Leo không thể biết được biểu cảm bây giờ của anh ấy ra sao.

Paredes từ lâu đã quen với dáng vẻ dịu dàng và vô hại của Leo. Anh chưa từng thấy một Leo đắm chìm trong dục vọng, anh chưa từng biết rằng một người trông thật hiền lành và mềm mại, khi lên giường lại có thể quyến rũ như vậy. Vẻ mặt bị dày vò bởi đau đớn và khoái cảm của Leo khiến Paredes cứng rắn tới nhức nhối. Anh nhìn chằm chằm đối phương như bị mê hoặc, không thể rời mắt khỏi một giây.

Đột nhiên, Paredes hiểu được lòng De Paul.

Hoá ra đó chính là điều mà De Paul nhìn thấy ở Leo.

Và anh muốn bật cười cho người bạn của mình - những ảo tưởng tình dục của cậu ta thậm chí còn không bằng được 1/10 so với hiện thực mà anh đang được chứng kiến.

Nhưng Leo hoàn toàn bị ánh mắt xanh biếc của Paredes doạ sợ. Anh suýt định đưa tay che mắt đối phương theo bản năng, không muốn để lộ ra dáng vẻ dâm đãng đê hèn của mình. Nhưng Paredes đã túm chặt lấy cổ tay anh, rồi vặn vẹo vòng eo của anh. Chỉ với một động tác, cơ thể của Leo bị nâng lên và đè xuống ga giường. Trong suốt quá trình này, Paredes thậm chí còn không rút ra.

Leo sợ hãi tới mức tát mét mặt. Trong một khoảnh khắc, anh đã nghĩ rằng Paredes sẽ làm vỡ bụng anh.

Leo rất tức giận. Anh ghét cái cảm giác mọi thứ vượt quá tầm kiểm soát, vì vậy anh suýt chút nữa đã đá Paredes xuống khỏi cơ thể anh. Nhưng dương vật của đối phương vẫn nhồi kín trong cơ thể anh. Leo bị đối phương thúc về phía trước, trong vô thức bật ra tiếng rên rỉ mềm mại.

Số 5 trẻ tuổi của đội tuyển đã hoàn toàn đánh mất lý trí ban đầu của mình

Anh bị đội trưởng của mình dụ dỗ và đắm chìm trong dục vọng. Ngay trong khoảnh khắc này, anh đã hoàn toàn bỏ quên cảm giác sợ hãi và sùng bái thần tượng. Anh chỉ còn nhớ tới sự chật chội và nóng ẩm trong lỗ nhỏ của Leo, mút chặt lấy anh, khoái cảm dâng trào khi đâm vào.

Người đàn ông đó dang rộng hai chân của Leo và nhét mình vào giữa cặp đùi đầy đặn. Anh ngồi quỳ xuống, một tay đặt lên ngực Leo giữ chặt không cho anh ấy trốn thoát, tay còn lại vuốt ve mắt cá chân của Leo. Những ngón tay anh mơn trớn từng vùng da nhạy cảm, eo và hông nhất thời không cử động. Paredes dừng lại và lắc mình trêu đùa khiến cái mông ướt đẫm của Leo phát ra âm thanh nhớp nháp. Bàn chân của các cầu thủ bóng đá cực kỳ nhạy cảm, toàn thân Leo như bị điện giật. Khoái cảm dâng trào từ ngón chân và bên trong cơ thể khiến anh ấy run rẩy không thể kiềm chế. Điều khiến Leo phát điên nhất là trong lần quan hệ tình dục đột ngột và hoang dại này, Paredes cứ nhìn chằm chằm vào anh, bướng bỉnh nhìn chằm chằm vào mắt anh.

Paredes có một đôi mắt xanh rất nhạt màu, đôi khi còn bị trêu rằng ánh mắt giống chó husky.

Leo chưa bao giờ tưởng tượng rằng một đôi mắt xinh đẹp như viên đá quý và luôn cong cong mỉm cười, lại có thể trở nên đáng sợ như vậy sau khi nhuốm màu ham muốn.

Một suy nghĩ khó hiểu lướt qua đầu anh.

Có lẽ... Scaloni đã chọn sai người rồi.

Nhưng anh không có tâm trạng để nghĩ sâu hơn. Trước khi ý nghĩ này kịp bén rễ trong đầu, anh đã bị chịch nát bởi dương vật của đối phương.

Lúc này, chiếc áo ngủ của Leo đã bị Paredes kéo lên tận xương quay xanh. Eo, bụng và ngực lộ ra ngoài, bị Paredes tuỳ tiện tóm lấy, cấu véo vùng bụng dưới. Dương vật anh thúc sâu vào bụng dưới của Leo. Theo nhịp điệu từng cú thúc vào tuyến tiền liệt, dâm dịch phun ra hết dòng này đến dòng khác. Lỗ nhỏ nhạy cảm ướt át, dương vật đỏ sậm ra vào, phát ra những âm thanh dâm đãng vang vọng trong căn phòng - tất cả những điều này đều bị Paredes nhìn chằm chằm.

Nỗi xấu hổ do ánh mắt xanh biếc mang lại khiến Leo bẽ bàng đến mức anh run rẩy nhiều hơn cả việc trực tiếp bị xúc phạm và đánh mắng.

Tuy nhiên, nỗi đau này chính xác là sự giúp đỡ mà anh cần ở Paredes.

Anh cần ai đó làm nhục, làm tổn thương và sử dụng anh, như vậy thì anh mới có thể chuộc tội được và giải thoát khỏi nỗi đau bị tra tấn.

Chắc chắn rồi, không nên nghi ngờ con mắt của Lio.

Leo nghĩ thầm trong đầu, hai mắt vẫn nhắm nghiền. Anh ấy sẽ luôn chọn đúng người phù hợp.

Có lẽ đã nhận ra vẻ kỳ lạ trên khuôn mặt Leo, ánh mắt Paredes mờ đi. Anh chợt nhớ ra họ làm tình không phải vì tình yêu, mà là vì sự giúp đỡ. Người mà Leo đang nghĩ tới không phải là anh. Leo có lẽ cũng đang mơ về một người khác trong khi anh ấy quằn quại dưới cơ thể anh.

Có phải là De Paul không? Paredes buồn bã nghĩ.

Có thể nào... Leo cũng ngầm mong muốn rằng De Paul mới là người làm tình với anh ấy không?

Dù sao thì anh ấy cũng rất thích cậu ta và họ cũng rất thân thiết...

Paredes nhắm mắt lại, cố dìm xuống những cảm xúc u ám đang lên men trong khoảnh khắc này. Anh cầm lấy cái gối lên và ụp nó xuống mặt Leo.

"Anh có thể coi em là một người khác." - Paredes nói: "Ai cũng được... Em không giận đâu."

Leo ôm chặt cái gối, hoàn toàn vùi mặt đằng sau lớp vải.

Trái tim của Paredes đau đớn âm ỉ như bị ai đó đưa tay ra véo.

Nhưng rồi anh nhớ lại lời khuyên của Scaloni. 

Không phải tình ái, chỉ là giúp đỡ.

Anh biết Leo không thể nhìn thấy động tác của mình, vì vậy Paredes đã cúi xuống và hôn nhẹ lên bụng Leo.

Chuyện tiếp theo chỉ là tình dục.

Chỉ như vậy mà thôi!

Sau khi mọi chuyện kết thúc, Leo nằm trên giường và ngơ ngác nhìn lên trần nhà. Paredes buộc chiếc bao cao su chứa đầy tinh dịch lại, bọc nó trong một cái túi nhựa màu đen rồi ném vào thùng rác bên cạnh giường.

"Anh xin lỗi." - Leo khe khẽ nói: "Xin lỗi."

Paredes quay lại, khuôn mặt dở khóc dở cười trong ánh đèn mờ. Anh dùng tay lau mặt, khoé miệng cố gắng nhếch lên một nụ cười: "Đừng xin lỗi. Em không muốn lời xin lỗi của anh đâu."

Anh muốn đưa tay ra vuốt ve gò má của Leo, nhưng đã cố kìm lại: "Em rất vui khi được chọn bởi anh - bởi Scaloni. Ít nhất thì lần này em có thể giúp anh. Em hạnh phúc vì có thể giúp được anh, đội trường à. Thật đấy!"

"Chỉ là..."

Paredes tỏ vẻ bất lực: "Vì em đã trở thành bạn giường của anh, nên xin đừng phớt lờ em khi anh tức giận. Bị cầu thủ xuất sắc nhất thế giới lạnh nhạt là một trải nghiệm tồi tệ."

Leo không khỏi bật cười khi nhớ lại việc anh phớt lờ Paredes mấy tháng trời bởi vì những lời thô thiển mà cậu ấy đã nói trên sân.

Anh không nhận ra sự cô độc của Paredes ẩn giấu bên dưới câu đùa đó.

Sau khi rời khỏi phòng Leo, Paredes bắt gặp Scaloni đang đứng ở cuối hành lang.

Ông ấy khoanh tay trước ngực, ánh mắt sắc bén nhìn anh. Sau một hồi lâu, ông ấy mới vỗ vai anh và bảo anh hãy đi nghỉ ngơi.

Scaloni không nói thêm gì, nhưng Paredes cảm thấy ông ấy đã nói hết những điều muốn nói rồi.

Đó chỉ là một nghi lễ. Đó chỉ là giúp đỡ.

Không có tình cảm, không phải người yêu, chỉ là giúp đỡ.

Sau đó, Paredes phát hiện ra rằng lý do Leo hành xử điềm nhiên trong đêm đó như vậy, chính là bởi vì anh ấy không thực sự đằm chìm trong khao khát tình dục. Leo đã cố gắng để Paredes có một "đêm mở đầu" thật nhẹ nhàng, để anh có thể làm quen với chuyện này.

Cũng sau đó, khi Leo thực sự cần Paredes, anh mới nhận ra rằng nhiệm vụ này không đơn giản dừng lại ở việc làm tình.

Một Leo đau đớn và điên loạn, một người bị hành hạ bởi cảm giác tội lỗi và không dám tin tưởng bản thân tới mức phải dùng tình dục như một cách giải thoát, chính là người mà anh cần giúp đỡ.

Paredes từng hỏi Scaloni.

Trường hợp của Leo rõ ràng cần một người yêu anh ấy thực sự chứ không phải một bạn giường. Điều ông ấy cần làm không phải là tìm kiếm cho Leo một tình nhân tạm bợ, mà phải tìm một người yêu đích thực, người có thể giúp anh ấy giải toả ham muốn bất cứ khi nào, người thực sự yêu anh ấy và luôn sẵn lòng giúp đỡ và ủng hộ anh ấy.

 Scaloni xua tay, ông ấy chỉ đáp lại: "Đến thời điểm thích hợp, tôi sẽ tìm người yêu cho Leo."

Trông ông ấy vẫn là dáng vẻ nghiêm túc như thường lệ: "Tôi chưa bao giờ chọn sai người, tôi biết ai là người phù hợp. Trước khi tới thời điểm đó, cậu là "giả dược" của Leo."

Paredes yêu Leo, vì vậy anh chấp nhận làm thuốc giải tạm thời cho anh ấy, làm "giả dược" của anh ấy.

Anh biết Leo khát khao nhiều hơn, vì vậy anh đã kéo De Paul vào.

Thêm nhiều "giả dược".

Nhưng...

Giờ đây, trong hành lang dài của căn cứ Ezeiza, Paredes nheo mắt và nhìn chằm chằm vào tấm áp phích của Scaloni được treo ở trên tường, vẻ mặt càng ngày càng u ám.

Một người yêu anh ấy chân thành, sẵn sàng giúp đỡ và ủng hộ anh ấy.

Nghe mà xem, thật giống De Paul!

Scaloni à, vào cái ngày mà ông nói ra những lời này, có phải ông đã lên kế hoạch giữ vị trí đó cho riêng mình hay không? De Paul - một người rất thân thiết và yêu Leo nhưng lại bị ông gạt đi ngay từ đầu. Ông thực sự không có động cơ ích kỷ nào khi đưa ra sự lựa chọn đó à?

Chúng tôi chỉ là "giả dược" của Leo, nhưng bản thân ông lại muốn bí mật giấu diếm mọi chuyện và trở thành liều thuốc giải cuối cùng, đúng không?

Thế thật không công bằng!

Những manh mối nhỏ xíu bắt đầu liên kết lại, nhưng Paredes hiểu rằng chúng không thể chứng minh được điều gì. Anh chỉ cảm thấy rằng Scaloni đang giấu Leo đi. Đó là trực giác.

Paredes thủng thẳng đút tay vào túi quần rồi đá mông De Paul.

"Nhanh lên. Đi tìm Dibu đi!"

Paredes chỉ vào căn phòng trong góc hành lang và mỉm cười: "Hẹn anh ấy tới phòng chúng ta nhé. Tôi muốn nói chuyện với anh ấy."

-- Còn tiếp --

Cái fic này sẽ hơi u ám một chút và có nhiều khúc mắc lắm, nên là mọi người từ từ thưởng thức nha =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro