[PepLeo] Nhất thụ lê hoa áp hải đường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Fic này để bù đắp cho cái fic SE/OE trước đó. Title của fic gốc và tên Tiếng Việt mình đặt là câu thơ của Tô Đông Pha, có nghĩa là "một cành hoa lê áp hoa hải đường", ám chỉ trâu già gặm cỏ non =))

Tác giả: zoospore

Sơ lược: Trong fic này, cả hai người đều không làm những công việc liên quan tới bóng đá và thể thao. Mọi người cứ coi như đây là câu chuyện của một vũ trụ song song đi. Tuy nhiên thì dù ở vũ trụ nào, Leo bé nhỏ vẫn mãi là nguồn cảm hứng vô tận được thầy Pep trân quý =))

Cảnh báo: 18+, dirty talk, tét mung, fic siêu dài (fic gốc dài 13.572 từ 🥹)

Nguồn: https://archiveofourown.org/works/19940677?view_adult=true

-------------------------------------------------

Khi Lionel Messi 16 tuổi, cậu lang thang một mình ở thành phố Barcelona. Không giống như quê hương Argentina của mình, vùng đất thịnh vượng này lại sôi động và xa lạ đối với một cậu bé như Leo.

Leo gần như không có tiền và phải nhờ đến sự giúp đỡ từ những người tốt bụng để sống sót trong một trạm cứu trợ đổ nát với những bức tường bốc mùi ẩm mốc. Đó là vì linh mục của nhà thờ đã thu dưỡng cậu vì cảm thấy thương hại cậu bé.

Tuy nhiên, ngày càng có nhiều trẻ em lang thang trên đường phố. Những đứa trẻ nhỏ hơn và gầy hơn cậu liên tục được tiếp nhận. Mặc dù Leo đã rất nỗ lực làm việc để giúp trạm cứu hộ chăm sóc tất cả các em, nhưng đối với nhà thờ, điều tốt nhất vẫn là giảm bớt gánh nặng tài chính. Và giải pháp là bớt đi một miệng ăn.

Vì vậy, khi có người tiếp cận và đề nghị cậu làm trợ lý kiêm người mẫu cho một hoạ sĩ nổi tiếng ở Barcelona, ​​​​Leo đã đồng ý mà không chút do dự. Cậu nhanh chóng rời khỏi trạm cứu hộ và sau đó chuyển đến một ngôi nhà gỗ sạch sẽ ở ngoại ô Barcelona.

Đây không phải là lần đầu tiên Leo gặp ngài Guardiola. Lần đầu tiên cậu gặp người hoạ sĩ đó là khi người đàn ông này được mời đến để phục hồi các bức bích họa trong nhà thờ. Vị danh hoạ lịch lãm và đáng kính đang mải mê truy tìm những dấu tích cổ xưa đã bị phong ấn theo thời gian, nhưng Leo chỉ có thể đứng nhìn từ xa, bởi vì nơi đó đã chật kín những phóng viên báo chí và những người nổi tiếng thuộc mọi tầng lớp. Tất cả đều tranh nhau để được chứng kiến ​​​​"khoảnh khắc kỳ điệu đó". Vậy nên Leo chỉ có thể nhìn thấy cái đầu hói và bộ vest đen của ngài Guardiola. Những ngày tiếp theo, hắn không có cơ hội nhìn thấy người thật. Khu vực này đã bị phong tỏa, cho tới khi Guardiola hoàn thành việc khôi phục thì người ngoài không thể vào được.

Nhưng Leo luôn bị ấn tượng bởi những bức bích họa sống động thắp sáng toàn bộ mái vòm của nhà thờ, như thể chúng mang đến một cái nhìn thoáng qua về khung cảnh thiên đường thực sự.

Cậu được yêu cầu tắm rửa và thay quần áo, sau đó được dẫn đến phòng làm việc và chờ đợi, giống như một con cừu non chờ bị làm thịt. Điều này khiến cậu rất căng thẳng. Sau đó, Guardiola bước vào. Dáng vẻ không còn tràn đầy sinh lực như ngày đó và hắn cũng không còn mặc vest chỉnh tề nữa. Chiếc áo sơ mi trắng đang khoác trên người dính đầy những vết sơn khác nhau. Hắn thản nhiên kẹp giá vẽ và bút chì dưới nách, không quan tâm đến vết bột chì đen đang cọ vào quần mình.

Guardiola ngồi đối diện với Leo, để cậu bé bất lực đứng đó và tự mình sắp xếp giấy vẽ cùng những đồ dùng cần thiết. Khi mọi thứ đã sẵn sàng, hắn ngẩng mặt lên và nhìn chằm chằm vào Leo. Điều này khiến cậu bé cảm thấy hơi dựng tóc gáy.

"Đầu tiên... thưa ngài, tên tôi là Lionel Messi. Tôi là... ừm... tôi đến đây để xin việc."

Leo lắp bắp và thu hết can đảm của cậu để nói hết câu. Người đàn ông ấy đột nhiên đứng dậy, bước tới chỗ Leo mà không hề báo trước khiến cậu giật mình và lùi lại. Guardiola hiển nhiên không để ý tới thái độ của cậu bé. Hắn duỗi cánh tay rắn chắc của mình ra và ôm lấy eo cậu thiếu niên. Leo rùng mình một cái. Cậu không ngờ người nghệ sĩ trông có vẻ lạnh lùng này lại nhiệt tình tới như vậy. Bây giờ, cậu giống như một con thỏ co ro cứng ngắc trong góc phòng, mặc cho Guardiola nắn chỉnh cánh tay của cậu. Sau khi vị hoạ sĩ điều chỉnh một lúc, hắn ta có vẻ khá hài lòng với dáng vẻ của Leo.

"Cởi nó ra." - Hắn nói, sau đó quay trở lại ngồi trước giá vẽ và bắt đầu chuẩn bị bút và màu vẽ

"Cái gì?" - Leo há hốc miệng khi nghe thấy những lời đó: "Ý ngài là..."

"Đúng, ý tôi là tất cả quần áo." - Guardiola thậm chí còn không thèm ngước mắt lên nhìn cậu. Người đàn ông dường như đã bắt đầu phác thảo. Hắn dùng bút chì ước lượng các kích thước trong không trung: "Sau đó thì đứng lên, đứng trước mặt tôi. Cầm cái lọ đó."

Tất cả là vì cơm áo gạo tiền. Leo vỗ nhẹ vào mặt để động viên bản thân, nhưng khi từ từ cởi từng cúc quần áo ra, cậu vẫn không kiềm chế được mà đỏ mặt. Điều đó khiến làn da của cậu nhuốm màu hồng nhạt như một bông hoa đào đang nở. Leo đứng bẽn lẽn trước mặt Guardiola và không quên cái lọ. Quả thực có một chiếc bình gốm lớn được đặt dưới chân cậu ấy. Leo cầm chiếc lọ lên trong lo sợ. Cậu ấy cố gắng che đậy những phần riêng tư trên cơ thể mình, nhưng cử động của cậu quá mất tự nhiên.

"Thư giãn đi, cảm ơn cậu." - Leo nghe thấy Guardiola liên tục bảo cậu hãy thư giãn, nhưng cuối cùng, cậu chỉ có thể buông lỏng một phần cơ thể, nhưng lại càng khiến cậu thêm ngượng ngùng hơn.

Nếu biết từ trước là mình xin làm người mẫu khỏa thân, liệu cậu có còn nhận lời không? Leo tiếc nuối nghĩ, nhưng trong đầu cậu chắc chắn không có chỗ cho sự hối hận. Hôm đó, cậu đã đứng từ sáng đến tối. Chân cậu hơi mỏi. Guardiola nhìn vào bức tranh đã hoàn thiện, cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười hài lòng. Leo suýt ngã xuống đất, nhưng may mắn thay người đàn ông đó đã lao tới kịp và đỡ cậu. Guardiola lấy một chiếc áo khoác của hắn ta và khoác lên người Leo. Cậu có thể ngửi thấy mùi nước hoa cao cấp còn vương trên đó.

"Cậu mệt à?" - Cậu nghe thấy giọng nói của Guardiola từ phía trên truyền đến, đầy dịu dàng và cuốn hút, khiến Leo không hiểu vì sao bỗng đỏ mặt.

"Mặc quần áo vào. Chúng ta sẽ đi ăn."

"Vâng."

Leo nhẹ nhàng đồng ý. Cậu có chút hãnh diễn khi nhận được sự quan tâm này, như thể chưa từng có ai quan tâm đến cậu nhiều như thế. Ngài Guardiola này là một quý ông tuyệt vời, cậu đã tự nhủ như vậy.

Đó là cách mà Leo nhận được công việc này. Sau đó, cậu thẫn thờ ngủ thiếp đi trong một căn phòng nhỏ nhưng được sắp xếp rất ngăn nắp. Nơi đây đã trở thành nhà mới của cậu.

Guardiola ban đầu cho rằng việc dọn dẹp nhà cửa và quá trình chuẩn bị dụng cụ và màu vẽ quá rườm rà. Hắn thì không muốn đến một trung tâm cho thuê người giúp việc để tìm một người làm xa lạ, hắn không thể tin tưởng được những người ở đó. Hắn ta muốn tìm một chàng trai trẻ chăm chỉ, không hiểu nhiều về thế giới nghệ thuật, và nếu có thể đáp ứng được gu thẩm mỹ của hắn là tốt nhất. Là một nghệ sĩ, những yêu cầu như thế này cũng không phải là quá đáng.

Người đại diện đã hiểu yêu cầu của Guardiola, sau gần chục lần cố gắng trong vô vọng thì cuối cùng họ cũng tìm được Leo, một thiếu niên trẻ sống trong nhà thờ. Vị linh mục rất quý cậu bé nhưng vì thiếu tài chính nên ông nóng lòng muốn tìm một người tốt để có thể gửi gắm cậu bé tốt bụng này.

Guardiola không ngờ rằng lần này lại tìm được người phù hợp. Khi cầm dụng cụ vẽ bước vào phòng, hắn vốn chỉ định hỏi vài câu để kiểm tra xem cậu bé có thực sự phù hợp với công việc hay không. Hắn nhìn thấy thiếu niên đứng giữa căn phòng trống với dáng vẻ ngượng ngùng. Mái tóc hơi xoăn nhẹ nhàng xõa xuống vai, làn da trắng hồng, đôi mắt đen to tròn như ngọc trai và hàng mi dài rủ xuống. Chắc là có chút bất an, tay cậu lo lắng vân vê vạt áo. Trông cậu ấy như một chú nai con lạc trong rừng, ngơ ngác nhìn đồng cỏ xa lạ xung quanh.

Cảnh tượng này giản dị và ngọt ngào đến nỗi Guardiola đột nhiên cảm thấy như nước ép từ trái cấm của vườn địa đàng đang trào ra trong miệng. Tay người đàn ông đó bắt đầu run rẩy, gần như nóng lòng muốn cầm cọ vẽ lên. Hắn muốn lần đầu tiên mô phỏng lại cơ thể trần trụi với làn da ửng hồng và đôi mắt ngại ngùng của cậu. Mọi thứ như trở lại, như thể thời gian đã quay về cái thời điểm mà đấng tạo hoá bắt đầu sáng tạo ra vạn vật, khi loài người vẫn chưa bị dụ dỗ ăn trái cấm để rồi mắc phải tội lỗi, và thiếu niên trước mặt hắn chính là "nàng thơ" nguyên bản của vũ trụ.

Cây cọ của Guardiola đang bay trên khung vẽ. Hắn khao khát từng nét vẽ, từng màu sắc và hoàn toàn không nhận ra thời gian đã trôi qua bao lâu, cho đến khi ánh nắng chiếu xuống bản vẽ của hắn do góc nghiêng của mặt trời. Cậu thiếu niên đó đã đứng quá lâu, người lạnh ngắt và mệt mỏi, có vẻ hơi kiệt sức. Sau khi nhận ra, Guardiola lập tức chạy tới xin lỗi, đỡ lấy cậu bé rồi khoác vội một chiếc áo cho cậu.

Cậu bé giống như một chú gấu nhỏ ngây ngô. Khi họ ăn cùng nhau, cậu ấy sẽ tò mò nhìn những món ăn cao cấp mà cậu chưa từng được nếm thử. Khi Guardiola giới thiệu căn phòng mà cậu ấy sẽ ở, cậu sẽ bí mật nhào nặn chiếc đệm lụa mềm mại. Khi họ ngồi trên ghế sofa trong phòng khách và Guardiola đang giải thích công việc của mình cho cậu, cậu ấy sẽ cẩn thận nhón tay lấy một quả dâu tây trên đĩa trái cây, tưởng người đàn ông không nhìn thấy gì thì liền bỏ nhanh vào miệng.

Guardiola không nói gì. Những cử chỉ nhỏ bé, đáng yêu và ngọt ngào ấy chỉ khiến hắn bật cười. Hắn muốn biết nhiều hơn về cậu bé trước mặt nên chỉ mỉm cười đưa tay xoa tóc cậu ấy. Họ chưa quen nhau lắm. Cậu bé vẫn run lên vì hành động thân mật bất ngờ này, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn để Guardiola vuốt ve mái tóc bồng bềnh của mình.

"Cậu bé ngoan" - Guardiola vuốt mái tóc mềm mại của cậu: "Tôi nghĩ công việc ở đây sẽ rất phù hợp với cậu. Cậu có thể ở lại không, Leo?"

"Tôi...ừm..." - Cậu bé ngượng ngùng đỏ mặt: "Nếu không phải là người mẫu khỏa thân...", nhận ra mình đã nói hớ, Leo hoảng sợ giải thích: "À không! Tôi có thể nhận bất cứ công việc gì. Ý tôi là... làm mẫu vẽ cũng được, thưa ngài. Tôi..." - Cậu nhớ ra rằng mình đã không còn đường quay lại.

Về phần Guardiola, hắn muốn giữ cậu bé lại và điều đó thậm chí còn không liên quan gì đến công việc của hắn. Hắn thích cậu bé dễ thương này, người có thể thêm chút niềm vui và cảm hứng vào cuộc sống đầy chủ nghĩa vị lợi và thực dụng của mình. Thế giới nghệ thuật đã không còn là thiên đường cho những nghệ sĩ theo đuổi cái đẹp và tâm hồn.

"Không thành vấn đề, Leo. Tôi sẽ không ép buộc cậu làm điều đó."

Guardiola mỉm cười và đồng ý điều kiện này. Dù tiếc nuối khi không còn người mẫu khỏa thân nữa, nhưng anh vẫn quyết định tôn trọng lời nói của cậu bé.

Cuộc sống mới của họ bắt đầu. Đối với Leo, cậu được ở trong một căn biệt thự xinh đẹp vùng ngoại ô và sống một cuộc sống thoải mái với một hoạ sĩ quyến rũ và nổi tiếng. Đối với Guardiola, có cảm giác như hắn ta có một chú mèo nhỏ trong nhà. Hơn một năm nay, cuộc sống của Leo và Guardiola rất bình yên. Leo gọi hắn là "Ngài", hoặc bằng tên của hắn là "Pep". Hắn khó có thể chịu đựng được việc để anh chàng nhỏ bé này làm bất cứ một công việc nặng nhọc nào, thậm chí có khi còn yêu cầu Leo không được làm bất cứ công việc nào.

Chuyện làm mẫu vẽ vẫn xảy ra nhưng Leo không bao giờ bị yêu cầu cởi quần áo nữa. Cuộc sống của họ thường diễn ra như thế này: Guardiola đang vẽ tranh trong phòng làm việc của mình (hoặc trên đồng cỏ), Leo dựa đầu lên vai người đàn ông ấy và chăm chú nhìn. Sau khi vẽ xong, hắn sẽ xoa đầu cậu bé và họ cùng nhau trở về nhà ăn tối. Trong khoảng thời gian này, cậu bé sẽ kéo gấu áo và ôm đầu hắn để bày tỏ sự chán nản. Thực sự giống một chú mèo. Guardiola nghĩ thầm.

Cho đến một năm sau, họ nhận được lời mời sang Paris tham gia một triển lãm nghệ thuật. Nếu Guardiola không thể tập trung để tạo ra một tác phẩm hoàn hảo, hắn sẽ chết không nhắm mắt. Bình thường hắn không phải là loại người quá quan tâm đến danh tiếng, nhưng nếu hắn không thể vẽ được một tác phẩm "tương xứng với danh tiếng của mình", những nhà phê bình sắc sảo ở Paris sẽ ăn tươi nuốt sống hắn. Những tên lắm mồm đó là những người mà Guardiola không muốn dây vào.

Vì vậy, mặc dù biết Leo rất mong chờ chuyến đi đến Paris nhưng hắn vẫn phải thông báo với cậu bé: "Leo, tôi nghĩ chúng ta có thể sẽ từ chối lời mời đến Paris."

"Pep, ngài nói gì cơ?"

Thiếu niên thoạt đầu không nghe rõ bởi vì đang bận nhét hết bánh quy trên bàn vào miệng khiến hai má phồng lên, giọng nói bị nghẹn lại. Sau đó, cậu nhanh chóng phản ứng lại, nuốt hết bánh quy, hai mắt lập tức rũ xuống, thậm chí Guardiola có cảm tưởng cả mái tóc của cậu cũng rũ xuống.

"Tại sao? Thưa ngài... là vì em sao? Em..." - Cậu giống như đã hạ quyết tâm to lớn: "Em không cần đi cũng được, nhưng ngài nhất định phải đi!"

"Xin lỗi Leo, ý tôi không phải vậy. Ý tôi là, thật không may, chúng ta không có tác phẩm phù hợp để trưng bày tại đó."

"Nhưng thưa ngài..." - Leo tỏ ra rất bối rối: "Tranh của ngài, dù là tranh phong cảnh hay chân dung đều đẹp đến mức khiến người giàu khát khao muốn sở hữu chúng. Bất kể bức nào cũng là bức tranh phù hợp nhất!"

"Leo, em không hiểu đâu" - Guardiola cười cay đắng: "Chúng ta thiếu một tác phẩm có thể trở thành bom tấn. Đấy là tác phẩm có thể khiến mọi người bàn tán về nó và giới phê bình phải náo loạn khi nó xuất hiện."

"Tại sao?"

"Giới nghệ thuật hiện nay là như thế đấy, bám sát vào dòng chảy cuộc sống, suy đồi đến cực độ."

"Bọn họ quá ngu ngốc!" - Leo đi đến kết luận, cậu đi qua bàn và dựa đầu lên vai Guardiola từ phía sau, ánh mắt nhìn hắn chứa đầy sự kiên quyết.

Đôi mắt đó thật đẹp. Guardiola nghĩ. Nó giống như những viên ngọc trai đen, như hắc diệu thạch, chứa đựng trong đó là tình yêu, sự ngưỡng mộ và sự tin tưởng trọn vẹn. Chúng là kho báu vô giá của hắn.

"Ngài rõ ràng giỏi hơn những kẻ đó gấp mười lần!"

Hắn đột nhiên cảm thấy một nguồn cảm hứng lóe lên, có thể là do đôi mắt đó, có thể là do giọng nói nhẹ nhàng của cậu bé. Guardiola nắm lấy tay Leo.

"Chờ một chút. Ta có chút cảm hứng Leo à."

Hắn kéo thiếu niên lại gần. Leo giật mình vì sự hưng phấn bất ngờ của người đàn ông kia.

"Pep?"

"À, chỉ cần... ý tôi là..." - Guardiola do dự một lúc: "Cậu có sẵn lòng làm người mẫu của tôi không, Leo?"

"Hả? Đương nhiên! Ý ngài là..." - Leo nhớ lại ý tứ ẩn chứa trong lời nói của người đàn ông kia. Cậu cúi đầu, hai má lại đỏ bừng: "Vâng... Nếu như đó là vì lời nói của ngài"

Cậu thiếu niên đóng cửa phòng làm việc lại. Mặc dù đây không phải lần đầu tiên khoả thân trước mặt Guardiola nhưng hôm nay cậu lại đặc biệt ngượng ngùng. Khi mở cánh cửa ra, Guardiola bước vào không gian vốn đã rất quen thuộc này và mang theo dụng cụ vẽ, nhưng mọi thứ lại trở nên khác biệt vì cậu bé. Leo đang ngồi ở nơi lần đầu tiên cậu làm người mẫu cho hắn. Ở đó có một sân khấu, cậu bé lấy một tấm vải dài màu xanh và ngượng ngùng che phần thân dưới của mình. Điều này khiến Guardiola nhớ đến các nam - nữ thần trẻ trung và quyền lực cùng với tấm vải lụa trong các tác phẩm điêu khắc của Hy Lạp.

Hắn ngơ ngác đặt dụng cụ vẽ lộn xộn lên bàn vẽ. Thực ra hắn vẫn không biết nên vẽ gì, nhưng trong lòng hắn có một cảm giác thôi thúc khó tả. Hắn muốn nhắm mắt lại, để đôi tay tự do, dùng tâm hồn mình để tiếp xúc với chàng trai tựa như một vị thần ấy, và những bức tranh của họ sẽ tự mình lan toả trên trang giấy.

Hắn ngồi xuống, chân phải không ngừng run rẩy, cảm giác nóng bức bồn chồn truyền đi khắp cơ thể.

"Ngài muốn phong cảnh như thế nào? Tư thế ra sao?" - Sắc mặt Leo vẫn đỏ ửng đẹp đẽ như vậy.

"Tôi... tôi chưa nghĩ kỹ" - Guardiola thành thật thừa nhận và nhìn Leo. Chàng trai lúc này đang nằm nghiêng trên bàn, một tay lo lắng nắm chặt tấm lụa đang che khuất vùng kín, làm cho nó tuôn ra mềm mại như một dòng nước. Làn da lại ửng hồng dưới tấm vải xanh.

"Tốt lắm" - Guardiola nhìn thẳng vào Leo. Ánh mắt của hắn trở nên phức tạp, ẩn chứa một số cảm xúc khó đoán, khiến Leo càng ngày càng lo lắng, nắm chặt lấy mảnh vải và nhìn về phía Guardiola. Người đàn ông kia nhanh chóng phác thảo trên giấy, sau đó thở phào nhẹ nhõm.

Vì lý do nào đó, Leo cảm thấy đặc biệt xấu hổ Mặc dù cậu và Guardiola đã chung sống rất lâu nhưng cậu không thể dứt khoát như lần đầu gặp nhau. Cậu cảm thấy không khí lạnh buốt chạm vào da thị, và một cơn ớn lạnh tỏa ra dù tâm trí đang rất buồn chán.

"Pep..." - Cậu muốn nói chuyện với người họa sĩ của mình một lát. Khi còn làm người mẫu, cậu sẽ nói chuyện với Guardiola để giải tỏa sự nhàm chán: "Ngài đã nghĩ ra nên vẽ cái gì chưa?"

"Tôi..."

Trên thực tế, Guardiola cũng không phải đang phác thảo. Hắn để cây bút vẽ nguệch ngoạc lên giấy vẽ: "Có thể là chủ đề thần thoại, có thể là chủ đề hiện thực, tôi không biết nữa."

Hắn cảm thấy rất đặc biệt và khó tả. Hắn bốc đồng muốn làm một điều gì đó nhưng lại không biết phải làm gì.

"Ngài chưa nghĩ tới chuyện đó phải không? Không sao đâu." - Leo lắc đầu: "Em thấy dạo gần đây tâm trạng ngài không tốt, chỉ cần vẽ những gì ngài muốn là được."

"Nhưng..." - Guardiola chỉ tùy tiện vung bút lên: "Tôi không biết nữa Leo à, tôi không biết mình muốn làm gì, tôi không biết mình muốn vẽ gì, đầu óc tôi hoàn toàn hỗn loạn."

"Pep, chỉ cần ngài muốn làm gì thì hãy làm điều đó."

Leo có chút phiền muộn khi nhìn thấy Guardiola tức giận xoa cái đầu hói của ông. Những nhà phê bình đó không thể nào sánh được với vị hoạ sĩ của cậu, họ càng không đủ tư cách để hành hạ ngài ấy theo cách này. Cậu muốn xuống ôm ngài ấy nhưng vì hiện tại đang phải làm mẫu nên chỉ có thể nhìn người đàn ông kia đau đớn trước bức tranh không thể hoàn thành.

Guardiola vẫy chiếc cọ của mình một cách máy móc, ngẩng đầu lên và nhìn Leo với vẻ bàng hoàng. Đây là chàng trai của hắn. Bọn họ ngày đêm ở trong căn biệt thự ngoại ô này. Trong đôi mắt đen láy của thiếu niên tràn đầy vẻ lo lắng, ngưỡng mộ và ngượng ngùng, giống như liếc nhìn một ly siro thơm ngon.

Hắn biết mình muốn làm gì. Tay hắn run rẩy, nhưng hắn đã biết bản thân muốn làm gì.

"Leo" - Guardiola lần đầu tiên cảm thấy khẩn trương như vậy. Không còn gì để nghi ngờ, đây sẽ là một tội lỗi, báng bổ, ô uế, nhưng hắn lại vô cùng khao khát: "Có lẽ em có thể tới giúp tôi, Leo"

"Nhưng Pep, em không biết vẽ."

"Không sao đâu, Leo. Lại đây, tôi có thể dạy em."

"Qua đó ư? Nhưng ngài không cần em làm người mẫu nữa à?" - Leo có chút bối rối, cậu nắm chặt tấm lụa trong tay, nhưng vẫn ngồi dậy khỏi bàn và nhìn Guardiola. Cậu cảm thấy vẻ mặt của người đàn ông này có chút khác biệt.

"Không sao đâu, Leo. Lại đây, em có thể làm mẫu của tôi ở đây." - Guardiola đưa tay ra. Hắn biết rõ đây là hành vi của ma quỷ. Hắn biết mình dường như đang dụ dỗ một vị thánh thuần khiết sa ngã.

Cậu bé bước vào cái bẫy đã giăng ra như một con nai tò mò. Tấm vải lụa rơi khỏi tay cậu. Làn da trắng mịn như tác phẩm điêu khắc bằng đá cẩm thạch tỏa sáng dưới ánh mặt trời. Leo thấy choáng váng nhưng cậu vẫn muốn làm theo lời nói của quý ông mà cậu yêu quý và ngưỡng mộ. Cậu luôn mong được Guardiola đánh giá cao và được chú ý nhiều hơn. Ngay cả bản thân cậu cũng không biết điều này là đúng hay sai.

Lúc này, cậu đang đứng trước mặt Guardiola giữa khung cảnh lộn xộn. Cậu cảm nhận được không khí mát lạnh trên da, nhưng bên trong lại bắt đầu nóng lên.

"À... Leo, em có mệt không? Ngồi vào lòng tôi đi..." Guardiola nhìn thiếu niên với ánh mắt chăm chú chứa đựng những khao khát thầm kín. Leo vẫn còn choáng váng đến mức ngoan ngoãn ngồi vào lòng Guardiola mà không hề suy nghĩ, để hắn vòng tay qua eo cậu, ôm cậu vào lòng. Ngón chân của Leo lơ lửng trên không trung, hai chân run rẩy bất an.

"Leo... cậu bé ngoan..." - Người đàn ông có thể ngửi thấy mùi hương ngọt ngào của Leo, mùi của tuổi trẻ, thuần khiết và xinh đẹp. Đó là thứ mà hắn đã không còn nữa. Hắn tham lam đến mức muốn rút những điều đó ra khỏi cậu. Muốn thêm nữa. Hắn áp mũi mình vào tóc cậu bé, cảm thấy Leo run rẩy trong vòng tay mình nhưng không kháng cự và rồi đặt những nụ hôn lên đó, hết cái này đến cái khác.

"Pep à..." - Mình có nên từ chối không? Cậu run rẩy như một chú mèo con, và mơ hồ nhận ra được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Ông trời sẽ trừng phạt mình. Leo nghĩ, nhưng bây giờ cậu chỉ muốn được cảm nhận tình yêu từ vị hoạ sĩ của mình, không gì hơn nữa.

Guardiola ôm lấy cậu bé, dùng tay còn lại vuốt ve đùi cậu. Nó trắng nõn và mịn màng như lớp xà cừ mỏng manh bên trong một chiếc vỏ sò. Đẹp quá. Hắn nghĩ rồi hôn lên đôi má đã nhuốm màu đỏ hồng tuyệt đẹp của Leo, rồi hôn lên dái tai và cổ của cậu bé, khiến làn da trắng ngần như giấy vẽ nhuộm một màu đẹp và tươi sáng hơn. Hắn đã bị những nụ hôn này ám ảnh. Những nụ hôn này là một thứ xúc cảm tươi mát và ngọt ngào. Hắn giống như ong đậu trên bông hoa, con bướm đêm bị hút vào ngọn lửa của cậu bé. Hắn cảm thấy bay bổng như vừa hít thuốc phiện, như tìm lại được thanh xuân đã qua, miệng và khoang mũi lại trở nên nhạy cảm với mùi vị của thế giới ngoài kia.

Mãi cho đến khi cậu bé bắt đầu dùng tay nhẹ nhàng đẩy ngực hắn, Guardiola mới nghe thấy Leo gọi tên mình bằng một giọng nói ngượng ngùng và mềm mại: "Pep. Pep!" Giọng cậu ấy như một chiếc lông vũ chạm nhẹ vào trái tim người đàn ông.

Guardiola ngẩng đầu lên, cẩn thận đọc vị biểu cảm của thiếu niên. Leo cúi đầu, cố gắng che giấu sự xấu hổ trên mặt, thở hổn hển, toàn thân hồng hồng, một tay vẫn nắm chặt cổ áo Guardiola.

"Nhân tiện, để tôi sẽ dạy em vẽ nhé Leo." - Hắn chợt nhớ đến lời hứa vừa rồi nên nắm lấy tay cậu bé, đặt cây bút vào tay cậu: "Em muốn vẽ gì? Tô màu gì? Em muốn sử dụng cọ nào?"

"Nhưng mà đây là bức tranh của ngài" - Leo ngại ngùng cố gắng rút tay lại.

"Không thành vấn đề, Leo. Tôi muốn nghe em nghĩ gì, bất cứ điều gì, cho dù chỉ là ngẫu nhiên vài điều" - Guardiola siết chặt tay Leo. Hắn cảm nhận được sự mát lạnh ở bàn tay đang cầm cây bút theo chuyển động của mình. Trời quá lạnh, chắc là do Leo đã ngồi đó quá lâu, Guardiola cảm thấy đau lòng và ôm cậu bé sâu hơn vào vòng tay mình.

"Vậy...Pep, em có thể xem ngài vẽ em không? Em chưa bao giờ thấy ngài vẽ em như thế này." - Leo đã từng làm người mẫu cho Guardiola hơn một lần. Lần nào, đôi mắt của cậu ấy cũng nhìn về phía Guardiola qua bức tranh. Đôi mắt người ấy thể hiện sự tập trung cao độ. Cậu sẽ tưởng tượng ra người đàn ông đang vẽ từng đường nét của mình một cách chi tiết như thế nào. Cảm giác tuyệt vời đó thường xuyên khiến cậu đỏ mặt, thậm chí cả cơ thể cậu cũng cảm thấy ngứa ngáy, như thể bị bàn tay của người đàn ông chạm vào.

Nhưng bây giờ, vị họa sĩ vĩ đại mà Leo luôn ngưỡng mộ đang ở bên cạnh cậu, ôm lấy cậu, nắm chặt tay cậu và dịu dàng nhìn cậu. Họ cảm nhận được sự ma sát giữa hai cơ thể. Guardiola nhìn cậu và đưa mắt theo dõi khuôn mặt của thiếu niên. Cậu cảm thấy trái tim mình sắp vỡ tung vì đôi mắt của người ấy. Quá nhiều cảm xúc khiến nó như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực cậu.

"Đây, như thế này, Leo."

Bút vẽ của Guardiola nhảy múa trên giấy vẽ, cùng với bàn tay của Leo. Không cần nhìn Leo, hắn cũng biết phải bắt đầu phác thảo như thế nào. Mắt, mũi, môi của Leo đã in sâu vào tâm trí hắn. Với bàn tay của cậu thiếu niên ở trong tay, cảm hứng chảy vào đầu bút, tự nhiên tạo nên những đường nét tuyệt đẹp trên trang giấy.

"Đây là mắt, đây là môi..." - Chỉ là một vài nét vẽ đơn giản, nhưng Guardiola đã nhìn thấy toàn bộ bức tranh. Hắn cảm thấy ngực mình nóng lên, và cơ thể của Leo trong vòng tay như một mặt trời nhỏ. Tay hắn dần dần ngừng cử động. Hắn thấy Leo đang chăm chú nhìn bản phác thảo, đôi mắt cậu sáng như sao

"Leo" - Guardiola nói, môi hơi khô khốc. Hắn nhặt một cây bút khác và tìm thấy một tờ giấy vẽ khiến hắn hài lòng hơn là tấm canvas phẳng được lồng vào khung này.

"Có chuyện gì vậy Pep?" - Leo ngẩng đầu lên.

Đôi mắt của cậu luôn sáng ngời như vậy. Guardiola nghĩ. Thứ gì càng thuần khiết và đẹp đẽ thì càng mê hoặc người khác. Có lẽ trái ngược với những gì hắn tưởng tượng trước đó, thứ hắn ôm trong lòng không phải là một vị thánh mà là một con quỷ nhỏ vô tâm. Làm thế nào mà cậu ấy vẫn trông thật vô tội ngay cả khi trong hoàn cảnh này? Guardiola thậm chí còn tức giận một chút. Cậu bé này sẽ bóp nát trái tim hắn bằng sự ngu ngốc ngây ngô của mình, mặc dù Guardiola biết rằng hắn sẽ sớm thay đổi mọi thứ.

"Không sao đâu Leo" - Hắn cúi đầu nhìn kỹ vào mắt cậu bé. Cọ vẽ của cậu dính một ít màu đỏ hồng khô lên tấm bảng pha màu lộn xộn, rồi rây lên. Guardiola lấy hết can đảm mở chiếc hộp thần kỳ của mình, nếm thử trái cấm và đặt một nụ hôn lên đôi môi hồng hào đó.

Vị của cậu ấy rất ngọt, giống như chiếc bánh quy mật ong cậu từng ăn.

"Pe..." Leo nuốt lại âm tiết cuối cùng trong miệng mình. Cậu không phản kháng, chỉ ngoan ngoãn nhắm mắt lại để Guardiola hôn mình như một con búp bê sứ mỏng manh. Ngay cả khi nụ hôn dần chuyển từ trong sáng sang gợi tình, khi người đàn ông cố gắng đưa lưỡi vào miệng cậu, Leo vẫn ngoan ngoãn mở miệng và trao cho người đàn ông đó thứ mà ông ta thèm muốn.

Cây cọ vẽ của người đàn ông di chuyển trên da thịt khiến Leo rùng mình. Cuối cùng, những đường nét tuyệt đẹp dừng lại trên ngực cậu.

"Leo, tôi sẽ tiếp tục dạy em cách vẽ..." Guardiola cuối cùng cũng buông cậu bé sắp chết ngạt ra, và âu yếm hôn lên khóe miệng cậu, dọc theo quai hàm căng cứng của Leo, nhẹ nhàng gặm lấy xương quai xanh của cậu bé. Tay còn lại khẽ chạm vào núm vú nhỏ đang cương cứng vì lạnh.

"Không! Ngài Pep..." - Cậu hét lên, khoái cảm ngắn ngủi và bất chợt ập tới khiến Leo rùng mình. Cậu chợt bừng tỉnh và bắt đầu cảm thấy sợ hãi, bất an vì những chuyện không thể xác định sắp xảy ra tới đây.

"Leo, đừng sợ, đừng nóng lòng." Guardiola an ủi cậu và ấn cơ thể nhỏ bé đó lên khung vẽ. So với Leo, hắn ta là người lo lắng và bối rối hơn. Hắn thèm muốn nhiều đến mức không biết phải yêu cầu như thế nào. Hắn ngậm một bên ngực mềm mại và liếm, khiến cậu bé phát ra một loạt tiếng rên rỉ không thể nghe rõ. Hắn có thể cảm thấy Leo đang ôm chặt đầu mình.

"Uhm..." Dưới sự mơn trớn của vị danh hoạ, cậu bé tội nghiệp không biết phải làm sao. Cậu thở hổn hển và rên rỉ ngượng ngùng nhưng vẫn khao khát thứ gì đó. Ngay cả hai quả mọng nhỏ trên ngực cũng sưng lên do lần kích thích đầu tiên này. Guardiola có vẻ tò mò, một bên dùng lưỡi liếm chúng, một bên nhẹ nhàng đùa nghịch chúng dưới ngón tay của mình. Sau khi giãy giụa vô ích, Leo chỉ có thể ôm chặt đầu Guardiola, cắn môi dưới, cố gắng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

"Leo, tôi sẽ dạy em...dạy em mọi thứ" Cậu bé không hiểu người đàn ông mình thầm mến đang nói gì, chỉ nghe ra được sự bất thường trong giọng nói của Guardiola. Guardiola nhúng bút vào bảng vẽ, tìm kiếm màu vàng ngỗng, xanh biếc, tím và nhiều màu sắc khác. Hắn háo hức được nhìn thấy những màu sắc lộng lẫy này nở rộ trên khung vẽ mới của mình. Cây bút của hắn tiếp tục lang thang trên cơ thể cậu bé, kéo dài đến gần rốn, xoáy quanh thắt lưng, trượt xuống, trượt tới trượt lui trên gót chân nhỏ.

"Đây là...Leo..." Màu sắc như những bông hoa nở rộ trên cơ thể Leo, "Hãy nhìn tôi...hãy nhìn cách tôi vẽ..."

Chuyển động của cả hai đột nhiên khiến cơ thể họ nóng lên, và Leo cảm thấy sức nóng đáng kinh ngạc từ đầu bút sắp làm não cậu bốc hơi. Cậu ngơ ngác tuân theo mệnh lệnh của Guardiola, nhìn xuống người đàn ông kia, mặt đỏ bừng. Cậu đang làm gì vậy? Đây là một hành vi dâm đãng không thể tha thứ. Cậu đã quyến rũ người nghệ sĩ yêu dấu mà mình luôn ngưỡng mộ, người vừa là thầy vừa là người giám hộ của cậu.

Leo muốn vùng vẫy, nhưng thắt lưng của cậu đã bị bàn tay to lớn của Guardiola giữ chặt. Cơ thể thì bị giam cầm trên khung vẽ. Chóp mũi của người đàn ông vùi vào hõm cổ cậu, trong khi cọ vẽ nhẹ nhàng ve vuốt trên da thịt chàng trai trẻ, tiến lại gần nơi riêng tư.

"Leo, em thấy thoải mái không?" Leo nghe thấy người đàn ông cười khúc khích

"Sao chỗ này lại "tỉnh giấc" như vậy? Khi tôi dạy em học vẽ, em có nghĩ đến chuyện này không?" Mặt Leo càng đỏ mặt hơn khi nghe câu hỏi của người mình thích. Cậu duỗi người ra, cố gắng kìm nén dương vật đã cương cứng một nửa của mình. Ngài ấy rõ ràng là người đã cố ý trêu chọc trước, nhưng cậu thiếu niên bị Guardiola bắt nạt lại cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Guardiola nhìn Leo. Mình nhất định phải dạy dỗ đứa trẻ này, hắn tự nhủ. Hắn phải bảo cậu bé đừng để hắn muốn làm gì thì làm, nếu không chính hắn cũng không biết bản thân sẽ làm những điều gì nữa. Con quỷ bên trong hắn đã được giải phóng. Guardiola hôn lên mí mắt cậu bé để an ủi, rồi cuối cùng tay hắn dừng lại ở cặp mông nhỏ nhắn. Cảm giác mềm mại giống như chiếc bánh pudding khiến hắn cảm thấy như toàn bộ máu trong cơ thể đang đổ vào phần giữa hai chân của mình.

"A! Pep... chờ một chút..." Cậu bé này cuối cùng cũng học được cách phản kháng lại Guardiola một chút. Nhưng cánh tay cậu chỉ đẩy người đàn ông ra hai lần, rồi lại buông xuống. Cơ thể Leo đỏ bừng vì những cử động của người đối diện, nhưng cuối cùng cậu ta vẫn nhượng bộ và khuất phục trước người đó. Cậu ấy thấy rất xấu hổ, nhưng cậu thực sự không muốn tiếp tục sao? Leo có chút ngượng ngùng cúi đầu tự hỏi. Chỉ riêng tình yêu của ngài ấy đã đủ khiến cậu say rồi, nếu như còn làm tiếp... Cậu không biết, nhưng cuối cùng cậu vẫn vâng lời và dựa sát vào ngực Guardiola. Giống như một con cừu hiến tế cho Chúa, cậu ngoan ngoãn ôm cổ người đàn ông ấy không chút do dự, dù biết rằng điều gì đó rất, rất khó diễn tả sẽ xảy ra tiếp theo.

"Pep...làm ơn, hãy tiếp tục dạy em..."

"Đó là những gì em nói. Em có chắc không, Leo?" Guardiola cảm thấy hơi thở của mình như ngừng lại trong giây lát. Hắn để cậu ngồi hoàn toàn trên người mình. Leo đã cảm thấy một khối phồng nóng hổi áp vào đáy chậu của mình, khi chạm vào chỗ đó cậu vẫn còn sợ hãi. Nhưng sau đó, đó là sự đồng thuận. Cậu hôn lên chiếc cằm lún phún râu của Guardiola, sau đó nhắm mắt lại và dựa vào ngực Guardiola.

"Bé con à..." Guardiola cũng nhắm mắt lại, hôn lên tai cậu bé với thái độ sùng bái, khiến Leo phát ra một tiếng rên rỉ nhỏ. Hắn nhắm mắt lại và cầu nguyện với Chúa. Đây sẽ là lần cuối cùng, và sau đó sẽ là sự báng bổ hoàn toàn.

Hắn khuấy cây bút vào cốc nước để rửa sạch và đặt lại vào ống đựng, trong khi tay còn lại ôm lấy dương vật đáng yêu, run rẩy và cương cứng của Leo.

"A... ugh..." Cậu bé vẫn nhắm chặt mắt, rên rỉ khe khẽ, bộ phận đáng yêu và nhạy cảm của cậu rỉ ra chút tinh dịch.

"Leo, em yêu" Guardiola nhìn thấy cảnh này thì cười vui vẻ, nhẹ nhàng di chuyển dương vật nhạt màu trong tay, phần thân dưới bắt đầu trêu chọc đáy chậu của Leo bằng cách cọ sát khối phồng lên cương cứng của mình: "Sao em lại nhạy cảm như vậy? Em từng tự chơi bao giờ chưa? Sau lưng tôi à? Đồ hư hỏng..."

"Em...không..." Leo hoảng sợ ngẩng đầu lên. Khoái cảm chưa từng có khiến cậu mất đi khả năng phán đoán. Cậu không hề biết rằng người đàn ông kia chỉ nói đùa một chút, thay vào đó, cậu thực sự cho rằng người mình yêu muốn trừng phạt cậu. Leo vội vàng muốn chứng minh mình vô tội, nhưng Guardiola chỉ tiếp tục mỉm cười và nghịch phần thân dưới của cậu bé. Hắn ta đang cảm thấy hài lòng hơn bao giờ hết. Hắn sắp được nếm thử quả ngọt của mình, là cậu bé ngọt ngào và ngon miệng như một quả đào mọng nước trước mặt.

"Leo, nhìn này. Em thật sự sinh ra để làm chuyện đó." Người đàn ông vươn tay lấy một cây bút vẽ khác. Những sợi lông mịn trên đầu bút đã được rửa sạch và ướt đẫm. Hắn nóng lòng muốn làm điều gì đó để khiến cậu bé đỏ mặt. Ngay sau đó, hắn dùng tay tách cái mông nhỏ mềm mại ra.

"Thưa ngài... chờ đã..." Leo sợ hãi, rên rỉ và muốn chạy trốn, nhưng toàn bộ cặp mông mềm mại và mập mạp đã bị bàn tay của Guardiola bao bọc, khiến cậu không thể vùng vẫy. Cậu chỉ có thể cảm nhận được bàn tay của người đàn ông được đặt phía trên lỗ nhỏ bí mật phía sau. Nhận thấy cậu rùng mình, Guardiola hôn lên trán cậu để an ủi. Sau đó, người đàn ông nhìn cậu bằng đôi mắt sâu thẳm và nói: "Leo, sẽ không thể quay trở lại như xưa nữa. Em có chắc không? Em có muốn không?"

Leo cũng nhìn lại, ánh mắt của Guardiola vô cùng trìu mến và tràn đầy khao khát, khiến cậu mê mẩn. Cậu cảm nhận được dòng nước chảy ấm chảy xuống lỗ nhỏ non nớt của mình. Vật cương cứng nóng bỏng của người kia vẫn đang ấn vào đáy chậu nhạy cảm của cậu. Có lẽ cậu hiểu chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng lần này cậu sẵn sàng.

"Vâng" Leo cố gắng bình tĩnh lại: "Pep, xin hãy tiếp tục, em muốn..."

"Hãy kiên nhẫn, em yêu." Trước khi Leo kịp phản ứng, Guardiola lại hôn lên trán cậu và vô tình đút phần cọ của cây bút vào nơi bí ẩn chưa được khám phá của cậu.

"A! Hmm..." Đầu bút len hỏi ​​khiến Leo hét lên. Cảm giác ngứa ngáy truyền từ nơi mỏng manh nhất đến trung tâm tủy sống. Cảm giác xấu hổ khi bị chỗ đó của mình bị chọc ghẹo bằng cây cọ nhỏ khiến Leo càng run rẩy hơn

"Ngài... đừng... kỳ lạ quá... " Đôi mắt cậu ngấn nước khi nhìn người đàn ông đang chơi đùa trong cơ thể mình và cầu xin sự thương xót, nhưng Guardiola không hề ngừng tay. Hắn ta tiếp tục xoay cây bút, để lỗ nhỏ của cậu bị những sợi cọ mềm liếm vào rồi bắt đầu co rút. Vòng eo của Leo vặn vẹo thể hiện sự khó chịu.

"Leo, em thấy thoải mái không? Hả?" Guardiola nhìn bộ dáng ngượng ngùng của thiếu niên rồi mỉm cười. Hắn ta buông cây bút ra trong giây lát, cho Leo cơ hội thở. Nhưng ngay khi Leo tưởng mọi chuyện đã kết thúc thì Guardiola đã đút một đốt ngón tay vào cái lỗ nhỏ. Không gặp phải chút trở ngại gì, cái lỗ nhỏ của Leo đương nhiên thích hợp để bị đối xử như vậy. Sau khi tiến vào, trong chốc lát, ngón tay của người đàn ông đã bị hút chặt.

"A! Đợi đã Pep..." Một tiếng rên rỉ thoát ra từ miệng cậu bé. Leo ngay lập tức muốn cắn môi để nuốt xuống âm thanh xấu hổ đó, nhưng người đàn ông đã lợi dụng điều này. Hắn còn đi xa hơn và nhét toàn bộ ngón tay vào.

"Đừng...ah..." Vòng eo của cậu mềm nhũn hoàn toàn và dính chặt vào người Guardiola. Cậu được vòng tay của người kia ôm lấy để không bị ngã. Chú mèo tội nghiệp tỏ ra thật đáng thương vì đòn tấn công bất ngờ này.

Những tiếng rên rỉ ngọt ngào khiến Guardiola cảm thấy đặc biệt thoải mái nhưng trong hắn lại vô cùng mâu thuẫn. Một mặt, hắn muốn yêu thương và quan tâm đến cậu bé. Mặt khác, khát vọng chinh phục khiến hắn càng muốn ức hiếp cậu bé dễ thương này nhiều hơn.

"Leo giỏi quá. Cậu ấy nuốt hết ngón tay của tôi rồi, thậm chí còn không cần bôi trơn." Hắn mỉm cười cắn vào dái tai cậu bé, thành công cảm nhận được con thỏ nhỏ đang run rẩy trong lòng mình.

"Đừng...nhẹ nhàng...thưa ngài..." Cậu bé xấu hổ và sợ hãi sau khi nghe những lời nhận xét trêu chọc của Guardiola. Cậu kéo cổ áo người đàn ông, ngẩng mặt lên và khóc một cách đáng thương khi đang chịu đựng ngón tay tinh quái đang ở sâu bên trong không ngừng mò mẫm lỗ nhỏ lần đầu tiên được khám phá. Cảm giác vách thịt mềm mại nhạy cảm của mình liên tục bị bắt nạt khiến Leo nức nở không ngừng, thậm chí cậu còn cảm thấy chút tủi thân. Cậu muốn được người mình yêu quan tâm dịu dàng hơn, nhưng cách cư xử thô bạo của người đàn ông ấy khiến cậu cảm thấy có chút kỳ lạ.

"Pep... ugh... nhẹ nhàng... làm ơn... nó đau..." Bình thường, với giọng điệu này, người đàn ông đó sẽ chạm nhẹ vào tóc cậu, rồi cho cậu ăn chiếc bánh quy yêu thích như ý cậu muốn, bao nhiêu cũng được.

"Ngoan nào, không đau đâu, không đau đâu..."

Cậu bé của hắn còn không biết bản thân đang làm gì cả. Guardiola lắc đầu bất lực. Leo không biết rằng ánh mắt dễ thương đó sẽ chỉ khiến hắn càng mất kiểm soát nhiều hơn mà thôi. Trái tim hắn sắp vỡ tung. Ham muốn và tình yêu như thủy triều tràn qua lồng ngực, đe dọa làm gãy xương sườn của hắn. Chỉ cần được nếm cơ thể ngọt ngào và hoàn mỹ như chiếc bánh kem trong vòng tay này mới có thể cứu rỗi được tâm hồn đang bị ham muốn lấn át của hắn.

Guardiola an ủi cậu bằng lời nói, nhưng không hề tỏ ra thương hại, một tay giữ chặt phần thân trên và cánh tay của Leo, tay kia lại nhặt cây bút lên, nhúng vào nước rồi mân mê trên da thịt cậu một lần nữa.

"Pep? Ngài định làm gì vậy...không...ah..." Theo tiếng kêu của cậu, Guardiola nhét chiếc bút vào bên trong căng chặt. Lông bút mềm mại vuốt ve những vách thịt nhút nhát đó. Leo không còn thời gian để tiếp tục cầu xin lòng thương xót mà chỉ có thể không ngừng rên rỉ và thở hổn hển.

"Leo, em thấy thích không? Trả lời tôi đi." Guardiola sau khi nghe xong những âm thanh rên rỉ ngọt ngào đó, động tác càng trở nên thô bạo hơn, hắn xoay mạnh trục bút, sau đó ngẫu nhiên đâm chọc vào trong, cố gắng tìm điểm nhạy cảm của thiếu niên.

"Ah...em...ah..." Đôi mắt Leo trở nên bối rối. Sự kích thích ở phần dưới cơ thể thực sự là quá sức đối với chàng thiếu niên ngây ngô. Với một cú đâm sâu, cậu cảm nhận được phần thịt mềm mại và nhạy cảm nhất bên trong mình co rút. Cậu bị đâm liên tục và phải hét lên vì khoái cảm.

"Ugh... Pep...ahh..." Chất lỏng đáng xấu hổ lập tức tràn ra từ lỗ nhỏ, phần đầu dương vật cũng phun ra một chút chất lỏng màu trắng đục. Chàng trai trẻ hơn vừa đạt được một chút cực khoái, kêu lên tên người đàn ông mình yêu một cách đáng thương trong tiếng thở hổn hển.

"Leo không trả lời câu hỏi của tôi" Guardiola lúc này trông cực kỳ lạnh lùng. Như đang thực sự trừng phạt một chàng thiếu niên hư hỏng, hắn ta nhét một ngón tay khác vào cái lỗ mềm, dùng bút và ngón tay để tách cái lỗ ra. Lỗ nhỏ dễ dàng tách ra sau khi bị chơi đùa cho đến khi nó ướt đẫm.

"Có vẻ như Leo rất thích nó. Rõ ràng đây là lần đầu tiên cậu ấy tỏ ra dâm đãng như vậy..."

"Leo không... em... ugh..." Leo, người đang bị làm chơi đùa bởi ý nghĩ xấu xa của người đàn ông, càng cảm thấy đau khổ hơn, cậu bật khóc và lắp bắp đáp lại.

"Leo không thích à?" Guardiola cuối cùng cũng lấy bút ra, nhưng ngay sau đó lại lấp đầy lỗ nhỏ bằng hai ngón tay, bắt đầu mở rộng cậu bé từng chút một. Leo vặn vẹo eo để thoát khỏi cảm giác quái dị này nhưng lại bị vỗ mạnh vào mông.

"A!" - Cậu bé chỉ có thể rên rỉ như một con thú nhỏ.

"Leo nhất định phải ngoan, có được không?" Guardiola cúi đầu, nhẹ nhàng thì thầm vào tai Leo. Hắn đang dụ dỗ Leo như con rắn trong Vườn Địa Đàng: "Vậy thì em phải ngoan ngoãn trả lời câu hỏi. Em thấy thoải mái không hả, con đĩ nhỏ có thể lên đỉnh chỉ với ngón tay của tôi?"

Giọng nói của quý ông lúc này nghe rất quyến rũ, thậm chí nói ra những lời lẽ thô tục đó khiến Leo càng cảm thấy phấn khích hơn. Phần đầu dương vật của cậu lại đứng dậy, cái lỗ nhỏ ngon lành lặng lẽ run rẩy khi co rút mở ra đóng lại, gần như theo bản năng mà tuân theo người đàn ông đang kiểm soát mọi thứ xung quanh anh: "Ừm... thoải mái... ugh... Leo thích... "

"Bé ngoan" Guardiola gần như choáng váng trước sự vâng lời của Leo. Hắn nhìn cậu bé của hắn - thiên sứ mà hắn đã dụ dỗ sa đoạ, rồi nắm lấy tay cậu đặt lên dương vật của mình, nơi mà hắn đã không thể kiềm chế được nữa: "Giúp tôi với, em yêu. Leo, em sẽ thích nó..."

Giọng nói của người đàn ông trở nên khàn khàn và vội vã. Leo giật mình vì khối thịt khổng lồ bỏng rát dưới tay mình. Nhưng cậu vẫn cởi quần và giúp Guardiola giải phóng dương vật khó chịu của hắn ra. Chàng trai trẻ vừa nếm mùi dục vọng này ngày càng say mê trò chơi quyến rũ này. Leo nhìn dương vật to lớn đang nằm trong tay mình, vừa sợ hãi vừa có chút mong đợi, chậm rãi vuốt ve dương vật của người đàn ông. Cậu ngẩng đầu lên, ấn nhẹ một nụ hôn thuần khiết lên mặt Guardiola. Cực kỳ nóng bỏng.

Nhưng đó cũng là một cơn cám dỗ chết người làm ngây ngất và ăn mòn xương cốt của người đàn ông đó. Guardiola cảm giác như não mình bị giáng một đòn mạnh. Lý trí đang dần tan rã. Hắn ta đã quá coi thường chàng thiếu niên nhỏ bé này. Vẻ đẹp ngây ngô này của cậu không cần chút kinh nghiệm nào, chỉ cần một nụ hôn đơn giản cũng có thể xuyên thấu trái tim hắn ta.

Một giây tiếp theo, Leo cảm thấy mình bị nhấc lên. Guardiola bắt lấy môi cậu và trao nhau một nụ hôn thật sâu. Sau đó, người đàn ông ôm anh đi đến trước chiếc bàn cậu vừa nằm lên để làm mẫu vẽ. Cậu cảm thấy như mình được đặt trên đó, giống như một búp bê sứ tinh xảo. Người đàn ông kia hôn môi, rồi xuống cổ, xương quai xanh, núm vú và rốn. Guardiola đi xuống một mạch, cuối cùng, hắn hôn xuống dương vật đáng yêu đó.

"Ư..." Cảnh tượng trước mắt quá kích động, vẻ mặt yêu thương không chút che dấu của người đàn ông gần như khiến thiếu niên ngây ngốc. Cậu ngượng ngùng lùi lại và nói: "Pep à..."

"Leo, tôi sẽ đi vào. Sẽ không đau đâu" Guardiola ngẩng đầu, dịu dàng hôn cậu, sau đó dùng một tay nâng cái mông mềm mại của Leo lên, khuôn mặt vẫn chôn trong hõm cổ cậu, dương vật đã chờ đợi từ lâu.

"A! Ôi..." Cậu vừa hét lên, thứ to lớn đáng sợ đó đã hoàn toàn bị cái lỗ nhỏ và chật hẹp của Leo nuốt chửng

"Ôi! Đau quá..." Leo không thể không rơi nước mắt vì cơn đau bất chợp ập tới. Cậu run rẩy trên chiếc bàn gỗ, lỗ nhỏ co rút, siết chặt dương vật to lớn của người đàn ông, khiến Guardiola không khỏi thở dốc. Lần đầu tiên của cậu bé. Nó thật chặt và mềm mại, giống như là thiên đường vậy.

Hắn bắt đầu cố gắng đưa đẩy vào bên trong, nhưng nơi đó kẹp quá chặt, giống như có hàng triệu cái miệng nhỏ bé, khiến hắn không thể cử động được. Guardiola chỉ có thể hôn lên môi Leo để an ủi, đồng thời vuốt ve mái tóc mềm mại như cách hắn thường làm để trấn an một Leo đang sợ hãi.

"Được rồi, được rồi. Tất cả là do tôi. Hãy thư giãn một chút nào, Leo. Thư giãn rồi sẽ không đau đâu..." Dù đang nói những lời này, nhưng bên dưới Guardiola lại ra vào rất thô bạo. Hắn muốn tăng tốc độ, buộc chàng trai dưới thân không ngừng rên rỉ đứt quãng. Anh chàng nhỏ bé run rẩy như một con búp bê dưới mỗi cú thúc của Guardiola, và giờ cậu ấy càng khó thở khi tần suất tăng lên.

"A... ha..." Trước khi trải qua chuyện này, Leo đã tưởng tượng ra rất nhiều tình huống. Cậu không phải là hoàn toàn không biết gì. Cậu hiểu họ đang làm gì, và cậu biết chuyện đó có thể rất đau. Nhưng hiện thực vẫn vượt xa tưởng tượng của cậu. Vách thịt mềm mại mềm mại không ngừng bị dương vật của người kia tách mở ra, cơn đau xen lẫn khoái cảm ngày càng mãnh liệt lan dọc sống lưng, khuấy động đầu óc cậu. Chỗ nhạy cảm đã được người đàn ông chăm sóc chu đáo nhưng Leo phải siết chặt lỗ nhỏ theo phản xạ do bị bắt nạt thô bạo. Nhưng dương vật vẫn xuyên thẳng vào mà không hề có bất kỳ sự phản kháng nào, khiến cậu giống như một người không có năng lực phản kháng, giống như một món đồ chơi. Còn người đàn ông cậu yêu dường như không nghe thấy lời cậu nói, cũng không hề thương hại cái lỗ nhỏ đáng thương đang trải qua lần đầu tiên bị chơi. Trong thâm tâm cậu càng cảm thấy tức giận hơn. Đồ nói dối này! Leo không thể vùng vẫy và không còn cách nào khác ngoài việc đập vào ngực Guardiola một cách thất vọng.

Nhưng cái lỗ nhỏ của cậu thì không hề bất mãn như thế. Nó nồng nhiệt chào đón kẻ xâm nhập, nịnh nọt mút lấy, giống như không cho phép người đàn ông rút ra. Mỗi lần thúc vào đều cố gắng quấn chặt lấy.

"A! Nhanh quá...Pep! Ngài...chậm..." Dường như nhận ra sự thích ứng của cậu bé, Guardiola không còn che giấu gì nữa, đột nhiên đâm sâu vào. Ở điểm sâu nhất bên trong, tuyến tiền liệt nhạy cảm đang được ẩn giấu ở đó. Nó có thể phá tan hoàn toàn sức chịu đựng của Leo.

Guardiola cảm thấy Leo đánh vào ngực mình mạnh hơn. Nhưng cuối cùng, giống như một con thỏ bị thợ săn tóm được, cậu bé đã từ bỏ sự phản kháng. Để giữ thăng bằng, cậu phải ôm chặt lấy cổ người đàn ông, cơ thể không ngừng run rẩy. Giống như một con búp bê, cậu thậm chí còn không thể điều khiển được bắp chân của mình và không thể quấn chúng quanh thắt lưng của người đàn ông.

"Ư..." Leo muốn đè nén giọng nói ngày càng dâm đãng của mình, nhưng cậu không thể làm được, nước mắt trào ra. Chuyển động ra vào nhanh chóng gần như đã đánh gục tâm hồn cậu. Cậu không còn có thể nghĩ đến bất cứ điều gì ngoại trừ những cú thúc của người đàn ông bên trên.

"Leo... em có thích không? Lỗ nhỏ của em chặt quá..." Guardiola cảm thấy nơi thiên đường đang chào đón hắn trở nên mềm mại và ẩm ướt hơn. Hắn cảm thấy khoái cảm ngọt ngào trào dâng trong cơ thể mình, thậm chí cả lưỡi của hắn còn có thể nếm được vị ngọt đấy. Hắn rùng mình thúc sâu hơn, âm thanh va chạm giữa hai cơ thể đầy tục tĩu vang vọng trong văn phòng vốn dĩ trang nhã này. Guardiola thậm chí không nhịn được mà cắn vào chiếc cổ mỏng manh của thiếu niên, cảm nhận được động mạch cảnh run rẩy. Nơi đó chứa đầy dòng máu ngọt ngào của cậu bé, và tất cả đều thuộc về cậu bé. Leo của hắn thực sự là một cục cưng nhỏ đáng yêu, người đàn ông nghĩ và cuối cùng hôn vào cổ cậu.

"Ugh...ngài..." Đầu óc Leo đã choáng váng lắm rồi, nhưng cậu nghe thấy người mình yêu đang hỏi mình điều gì đó. Cậu phải trả lời và tỏ ra lịch sự trước mặt người đó, để vị danh họa vĩ đại này thưởng cho cậu nhiều tình cảm hơn: "A...tuyệt... em thích... Leo thích lắm..."

Lời nói của cậu xen lẫn với những tiếng rên rỉ và tiếng thở hổn hển ngắt quãng, trong khi lỗ nhỏ của cậu vô thức siết chặt lại bởi những lời nói đáng xấu hổ này. Guardiola, người đang chôn mình vào nơi siết chặt đó, rên rỉ và chịch cậu bé mạnh bạo hơn, gần như là trừng phạt. Dương vật đi vào và nghiền nát vách thịt mềm mại.

"Bé con, em kẹp chặt như vậy là vì muốn ăn tinh dịch của tôi sao?" Người đàn ông không nhàn rỗi, miệng không quên nói mấy câu tục tĩu trêu chọc thiếu niên, khiến đôi má vốn đã đỏ bừng của cậu lại càng đỏ hơn, trông như một quả táo ngon lành.

"Không... ah... Leo không phải..." Lỗ nhỏ bị chơi tới thoải mái, hoàn toàn không nằm trong tầm kiểm soát của Leo nữa. Sau khi nghe những lời của Guardiola, nó càng co rút lại một cách dâm đãng, như thể... giống như nó đang thừa nhận báo buộc của người đàn ông, khiến Leo càng rên rỉ to hơn.

"Ư...Leo không hư hỏng...ah..." Cậu càng cảm thấy khó chịu và đáp lại bằng giọng nghẹn ngào

"Không phải sao?" Nụ cười của Guardiola càng sâu. Hắn chịch cậu bé mạnh đến mức bản thân cũng phải gầm gừ vài tiếng, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu bé, lên những giọt nước mắt của cậu.

"Leo là một cậu bé hư. Cậu bé đó là người tự nguyện mở rộng chân ra và để người khác chịch cậu ta một cách tùy tiện. Một con đĩ nhỏ." Vừa nói, hắn vừa nâng mông Leo lên và tát nó thật mạnh như muốn trừng phạt khối thịt đó bằng đôi tay của mình. Pah, pah! Cặp mông trắng của Leo ngay lập tức đầy những dấu tay đỏ ửng.

"Không, thưa ngài...ah..." Leo hoảng sợ đá chân. Cậu bé nghĩ rằng mình đã chọc giận người đàn ông. Cậu tưởng rằng quý ngài kia sẽ trừng phạt cậu vì hành vi dâm đãng của cậu. Mông Leo đau nhức, nhưng hơn cả sự đau đớn, đó là một khoái cảm kỳ lạ hòa quyện với niềm vui sướng khi bị chịch. Cả hai cảm xúc này ập tới, khiến cậu phát ra những tiếng rên rỉ dâm đãng mà ngay cả chính bản thân cũng phải sốc. Leo cắn chặt môi. Cậu không thể để ngài ấy phát hiện ra mình lại thích bị trừng phạt tới như vậy, không thể tưởng tượng được Guardiola sẽ tức giận đến mức nào.

"Rên hay quá...Leo có thích bị đánh mông không?" Tuy nhiên, Guardiola phát hiện ra bí mật nhỏ của Leo ngay lập tức. Hắn thúc mạnh vài cái, dương vật lại lao thẳng vào, khiến cho cậu bé phải kêu lên: "Phải không, em yêu? Con đĩ nhỏ..."

"A! Ôi... nhẹ... Pep..." Cậu bé giống như một con mèo con dụi vào ngực người đàn ông, rên rỉ muốn cầu xin sự thương xót. Người đàn ông chịch cậu một cách thô bạo và chọc sâu vào điểm nhạy cảm mềm mại bên trong. Ngay cả dương vật chưa được chạm tới của cậu cũng lên đỉnh do đằng sau bị chơi quá mạnh, tinh dịch văng khắp nơi: "Làm ơn... ah... không..."

"Không à? Nói thật đi!" Pah! Lại một cái tát nữa giáng xuống mông nhỏ trắng nõn. Thiếu niên đã bị thúc tới run rẩy, bây giờ mông thịt cũng run lên, núng nính như một miếng thạch lớn. Cậu bé bị phạt lại khóc to hơn, dụi nước mắt lên chiếc áo vẫn chỉnh tề của Guardiola để tỏ vẻ bất bình.

"Ư...Pep..." Cậu nức nở. Cậu nói dối và bị người yêu phát hiện mất rồi, Leo nghĩ, sao mình có thể không thành thật với ngài ấy như vậy? Cơ thể cậu trở nên dâm đãng và cậu vẫn khao khát người đàn ông kia tiếp tục. Đáng lẽ ra ngay từ đầu Leo nên thẳng thắn thừa nhận.

"Không...ư... em xin lỗi..." Giọng chàng trai càng lúc càng nhỏ đi: "Em thích...ah... Leo là một cậu bé hư... Pep đừng phạt nữa... em biết sai rồi..." Dương vật to lớn của người đàn ông vẫn tiếp tục thúc vào mạnh bạo, Leo thậm chí còn khó nói được một câu hoàn chỉnh.

Guardiola nhìn chàng thiếu niên trước mắt. Leo của hắn vẫn ngoan ngoãn như vậy, khiến hắn có chút đau lòng. Dù rõ ràng là đang bị trêu chọc nhưng cậu bé vẫn ngoan ngoãn thừa nhận sai lầm của mình. Điều này khiến Guardiola cảm thấy lòng mình mềm mại như một vũng nước. Nhưng động tác dưới thân không hề yếu đi, khoái cảm càng ngày càng mãnh liệt, khiến hắn không thể dừng lại.

"Bé cưng đừng sợ... tôi đùa thôi... tôi rất yêu em..." Vì vậy, người hoạ sĩ chỉ có thể nói những câu yêu thương ngọt ngào để dụ dỗ cậu bé của mình.

"Ah... ư... Pep..." Rõ ràng người đàn ông đó đã xin lỗi, nhưng động tác của hắn ta thậm chí còn dữ dội hơn. Điểm nhạy cảm liên tục bị chơi đùa, Leo chỉ có thể ngước mặt lên và khóc đến không thở nổi: "Nhanh quá... em muốn...Leo không thể..."

Những tiếng rên rỉ kéo dài và tiếng da thịt va chạm chỉ khiến mọi thứ trở nên mất kiểm soát. Tay của Guardiola siết chặt lấy eo cậu bé, như thể đây không phải là người mà hắn thương yêu và nâng niu ngày đêm, mà là một nam kỹ trẻ tuổi có thể bị chơi ở bất cứ nơi đâu.

Động tác của hắn khiến Leo rên rỉ liên tục: "Pep...ah...nhanh quá..." Cậu bé kêu lên và cố gắng trốn thoát, nhưng Guardiola đã tóm lấy eo cậu và thúc vào sâu hơn.

"Leo... em yêu của tôi... tôi sẽ trao tất cả cho em..." Guardiola thì thầm, dùng tay vuốt ve dương vật dễ thương của cậu, đồng thời hôn lên má và trán cậu bé từng chút nhẹ nhàng. Hắn cảm thấy một luồng ánh sáng trắng tuyệt đẹp tỏa ra. Cậu thiếu niên của hắn, Leo của hắn, tất cả vẻ đẹp và sự trẻ trung đó giờ đây sẽ thuộc về hắn. Tay Guardiola ôm lấy cái eo đã in hằn những vết đỏ của cậu bé, nhưng hắn ta vẫn tiếp tục di chuyển ngày càng nhanh hơn, đâm vào và rút ra khỏi cái lỗ mềm mại của cậu bé như một chiếc máy đóng cọc không biết mệt mỏi.

"Em...ah...Pep..." Leo muốn gỡ bàn tay to lớn đang cầm lấy dương vật phía trước của mình ra, nhưng lúc này cậu không còn đủ sức lực để vùng vẫy. Cậu nóng lòng đến mức phải giơ tay lên đánh nhẹ vào Guardiola. Nhưng người đàn ông vẫn không giảm nhẹ tốc độ và lực thúc. Lỗ nhỏ của cậu còn đáng thương hơn, nó bị chơi tới mức không ngừng chảy nước, buộc phải ăn dương vật ngoại cỡ.

"Leo... Tôi sẽ cho em... sớm thôi..." Guardiola thở hổn hển. Hắn lại an ủi cậu bé, rồi tiếp tục ấn mạnh vách thịt yếu ớt.

"A a! Pep! A... em... ah..." Leo vừa hét lên, một dòng chất lỏng nhầy nhụa trào ra từ lỗ sau của cậu. Phía trước cũng xuất tinh với chất lỏng đục màu trắng dính vào bụng và ngực của chính mình. Cậu gần như ngất đi, ánh mắt tan rã, cơ thể yếu đuối thở hổn hển trong vòng tay của Guardiola. Người đàn ông kia cũng đưa đẩy vài động tác cuối cùng và rồi bắn vào trong. Cái lỗ nhỏ bị chơi đùa tràn ngập tinh dịch. Leo giờ đây trông như một con búp bê người đàn ông chơi đùa tới kiệt sức.

***

Một lúc sau đó, Guardiola dịu dàng bế Leo lên đi tắm. Kể từ ngày hôm đó, họ bắt đầu ngủ chung giường, và mỗi đêm, cậu thiếu niên của hắn đều bò vào vòng tay hắn, tận hưởng hơi ấm trong lồng ngực của người đàn ông đó.

Vài ngày sau, tác phẩm mới của Guardiola cuối cùng cũng hoàn thành. Đó không phải là một bức tranh phong cảnh hay chân dung của ai đó như những tác phẩm trước kia của vị danh hoạ. Đó là một tác phẩm hội hoạ theo trường phái trừu tượng, một vùng rộng lớn với màu sắc tuyệt đẹp, những hình bóng lờ mờ, như một khung cảnh chỉ có thể nhìn thấy trong giấc mơ.

"Pep..." - Leo sờ cằm, vắt óc tìm một tính từ hoàn hảo, nhưng cuối cùng lại thất bại: "Đó là một bức tranh thực sự tuyệt vời. Nó thực sự rất tuyệt vời." Cậu chỉ có thể nhận xét khô khan được như vậy.

"Bức tranh này sẽ gây sốc cho những nhà phê bình rảnh rỗi ở Paris" - Guardiola rõ ràng rất hài lòng với bức tranh. Hắn ôm đầu Leo và hôn lên mái tóc mềm mại của cậu: "Tôi sẽ nói với họ, đây là bức tranh của chúng ta."

"Cái gì?" - Leo hiển nhiên đã bị quyết định của Guardiola làm cho ngây ngốc: "Nhưng em không tham gia..."

"Không, Leo. Chính em là người khiến bức tranh này thành hiện thực." - Guardiola nắm lấy tay Leo, cảm nhận tay cậu ấm nóng: "Không có em, bức tranh này sẽ không bao giờ có thể thực hiện được. Đó là kết quả của sự sáng tạo chung của hai ta."

Leo bị sốc, ngây người nhìn người hoạ sĩ vĩ đại của cậu.

"Tôi cũng muốn nói với bọn họ rằng em là học trò của tôi, là học trò duy nhất. Hai ta đã cùng nhau hoàn thành bức tranh này, và hai ta sẽ cùng nhau đi đến Paris." - Guardiola tiếp tục nói, rồi hắn tình tứ nhìn vào một Leo đang ngây ngốc bên cạnh.

"Pep..." Leo thậm chí không thể nói thêm gì nữa. Cậu cảm thấy má mình nóng bừng và trong lòng tràn ngập niềm vui.

Ngay sau đó, đều duy nhất mà cậu nhớ được là một nụ hôn sâu đầy dịu dàng và mãnh liệt.

-- The End --

Mong mọi người thích fic này dù nó không lấy bối cảnh trong thế giới bóng đá 🥹

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro