Chreon | Điều mà chỉ người biết,

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.rằng thế giới này không công bằng

[unbeta] | Rating: M
———
Tác giả: Brainwitchletty | Dịch: Cá mực hoa
Paring: Chris Redfield x Leon S. Kennedy
Tag: Canon phân kỳ, mất trí nhớ tạm thời, cầu hôn, siêu chữa lành.
BG setting: RE6
Note (tác giả): hãy tận hưởng fic vì chúa biết tôi không thể

Tóm tắt:

Chris chỉ nhớ Leon S. Kennedy, và đó là tất cả những gì hắn cần.

———
.
.
.

Trở thành Chris Redfield là điều khó hiểu nhất đối với hắn.

Hắn có một cái tên, một bức ảnh và mọi bằng chứng chứng minh rằng hắn từng là ai.

Đây vốn dĩ là thân phận của hắn sau hàng thập kỷ, nhưng Chris vẫn cảm thấy một có một cái gì đó không thực —một cái gì đó đã bị lấy đi khỏi hắn, một cái gì đó quan trọng, một ai đó. Piers Nivans gợi cho Chris về mọi thứ mà chàng trai trẻ nghĩ rằng Chris cần biết, nhưng chỉ sự tồn tại của một người em gái là không đủ để lấp đầy khoảng trống mịt mờ đó. Khi Chris tự hỏi liệu mình có đang trong một mối quan hệ nào không, Piers đã nói rằng Chris không có bạn gái và điều đó—

Tại sao điều đó thật khó hiểu?

Mắc kẹt giữa một cái địa ngục sống ở Trung Quốc, bên cạnh là người lính thề sẽ sống chết với Chris ngay cả khi Chris gần như không thể nhớ nổi những thói quen, suy nghĩ và ước mơ của người đó, Chris vẫn sợ hãi. Tất nhiên là hắn sợ, chỉ là hắn đang bối rối đến mức không thể suy nghĩ thông suốt ngay cả trong những giây phút bình yên. Một mảnh ghép bị tước khỏi hắn, một mảnh quan trọng đối với con người mà hắn nghĩ là "Chris Redfield". Mỗi một lời cay nghiệt hắn ném vào Piers, mỗi một lần hắn đẩy con người này ra xa đến nỗi chàng trai tội nghiệp phải chống đối lại người mà lẽ ra cậu có thể tin tưởng.

Chris cảm thấy thật tồi tệ, nhưng hắn không biết phải làm sao. Tâm trí hắn khăng khăng về chỉ một điều có thể khiến hắn cảm thấy tốt hơn, điều có thể khiến hắn trở thành Chris. Chỉ là hắn không biết đó có thể là gì.

Hắn không có bạn gái. Chris Redfield không có bạn gái. Cảm giác thật sai trái, và hắn ghét điều đó, ghét việc hắn lạc lõng và bối rối đến thế nào trong cơ thể của chính mình. Như một ngôi nhà không móng lung lay và rời rạc, tâm trí hỗn loạn thiếu đi chất keo níu giữ sự tỉnh táo. Phải có điều gì đó, một ai đó ngoài kia có thể giúp Chris lại cảm thấy là chính mình, nhất định là vậy, nhưng Chris thậm chí còn không biết bắt đầu tìm kiếm từ đâu. Không một cái tên nào trong số những cái tên được nhắc đến, Jill Valentine, Rebecca Chambers, Sheva Alomar,...  không một ai trong số họ lấp đầy khoảng trống đó, hay thậm chí là đến gần. Và bây giờ Chris đang ở Trung Quốc, bị ném vào một cơn ác mộng khác, bị bao vây và săn đuổi bởi những sinh vật khủng khiếp đeo bám hắn trong những giấc mơ. Hắn còn không chắc mình có thể sống sót sau chuyện này để có thể đi tìm người ấy hay không.

Và bây giờ Chris đang ở đây, đuổi theo tên tội phạm vui vẻ bắn lao móc khắp cơ sở nghiên cứu trông đổ nát chẳng kém gì thành phố bên ngoài kia.

"Đừng để cô ta thoát!" Hắn ra lệnh cho Piers, cộc cằn và gay gắt đến nỗi chính hắn còn không nhận ra mình. Và Piers vẫn đáp lại thật nghiêm túc, cậu nhóc vẫn luôn đáp lời. Cho đến khi họ đuổi sát nút tới lối đi bằng lưới thép, Chris còn tưởng rằng hắn đã nghe thấy những tiếng nói và tiếng bước chân trên đầu.

Sao cũng được —ngay phía trước, Chris thấy 'Ada Wong' xông ra từ sau cánh cửa. "Cô ta đây rồi," Hắn gầm lên. "Chặn cô ta lại!" Chris và Piers lập tức chia ra hai lối.

"Ở đây!" Piers hét lên và Chris lao tới, dồn người phụ nữ vào một góc. Ánh sáng ngoài cửa sổ soi rọi những góc tối, Ada phóng nhanh qua lan can, trong tay vẫn khư khư chiếc vali. Tiếng súng dày đặc vang lên, H&K UMP9 của Pierce chặn đường người phụ nữ, khiến ả lập tức giật mình lùi lại. Chris cũng đến ngay phía sau, Bushmaster ACR giương lên sẵn sàng và khóe miệng đè xuống nụ cười đầy ác ý dành cho người phụ nữ bị dồn vào chân tường.

'Ada' nhìn vào mắt hắn, ánh nhìn chằm chặp, thẳng vào những mảnh tàn dư xót lại trong tâm hồn hắn, nhìn chằm chằm như thể ả biết chính xác lý do tại sao mình lại bị đuổi cùng giết tận, và ả không quan tâm —Tất cả những cuộc đời bị hủy hoại, tất cả những sinh mệnh đã mất đi, không gì trong số những "thứ rác rưởi" đó có ý nghĩa với ả. Ả nhìn thẳng vào mắt hắn với không chút xấu hổ hay áy náy và Chris biết, không còn nghi ngờ gì nữa, rằng ả là kẻ xấu xa nhất mà hắn từng đối mặt kể từ khi thức dậy trong cái vỏ bọc của chính mình.

Chris bóp cò—

Cú xô mạnh đến nỗi khiến khẩu súng của Chris văng ra khỏi tay, loạt đạn trút ra nã vào không trung cùng tiếng gằn phát ra từ đối thủ mới của Chris. Cơn thịnh nộ xuyên qua Chris, sôi sục và vẫn thú tính như mọi khi. Khi Chris vươn tay, người đàn ông ngay lập tức nhận ra ý định của hắn, chặn lại bàn tay định chộp lấy khẩu Nine-Oh-Nine và lùi ra. Cái quét chân tới bất ngờ nhưng lại quá chậm chạp, cho phép Chris dễ dàng luồn người qua. Người đàn ông cao gầy, trước ngực lại để ra quá nhiều sơ hở. Chris dồn toàn lực vào khuỷu tay, một cú móc chí tử nhắm thẳng vào hộp sọ kẻ kia. Cơn thịnh nộ khiến hắn mờ mắt và cái vung tay bị chặn lại; chỉ trong giây lát, hắn đã bị ấn tượng sức chiến đấu của người này, nhưng lại quá thù ghét để có thể bận tâm. Hắn chuyển hướng, tóm lấy vai người đàn ông, thúc gối vào ngực anh ta, một lần, hai lần, và tiếp tục ba... một cú cùi trỏ khiến hắn phải buông tay.

Chris ngả người về phía sau, né được một cú đánh khác trong gang tấc, bất chợt một suy nghĩ kỳ lạ nảy ra trong hắn: rằng ngay từ đầu, người này chỉ đang cố kìm hãm hắn. Những cú đánh vào mặt hắn, những vùng không quan trọng, bất kể đây là ai đi chăng nữa —một danh tính hắn không thể nhận ra dưới ánh sáng leo lắt bên ngoài cửa sổ— cũng đang cố không làm Chris bị thương.

Mẹ kiếp.

Chris hạ thấp người, túm lấy eo người đàn ông, lao mình về phía trước, buộc người kia phải liên tục lùi ra sau. Tính riêng trọng lượng tuyệt đối của hắn đã có thể hạ gục những tay lính lão luyện nhất, vậy mà chỉ cần một chuyển động nhỏ bé của người này lại khiến Chris phải xoay vòng vòng xung quanh, lấy đi quán tính, sử dụng cơ thể của chính Chris để hạ hắn xuống đất. Chris phải chống một tay xuống đất để lấy lại thăng bằng, xô kẻ kia ra.

Một đòn khuỷu tay đáp tới, người đàn ông vẫn cố khống chế hắn hơn là làm hắn bị thương. Chris bắt lấy cả hai cánh tay, kéo chúng sau ra sau lưng anh ta, giữ thật chặt, không để đối phương có cơ hội phản kháng. Nhưng kẻ kia - chúa ơi, thật là gã khó chơi - anh ta trượt khỏi tay Chris thật nhẹ nhàng, vòng tay qua Chris và cố gắng khóa cổ hắn, nhưng một lần nữa, cái khoá nhẹ hều như rằng người này không muốn làm tổn thương Chris,

...cái quái gì vậy—

Ngừng đặt câu hỏi, ngừng cố gắng hiểu mọi thứ, Chris cần phải giết Ada Wong ngay. Hắn phá vỡ thế khóa cổ hời hợt, nắm lấy eo và cánh tay của người đàn ông, ném anh ta qua vai. Người đàn ông cuộn mình lăn tròn trên sàn nhà, chẳng mất đến một giây để ổn định lại thân mình. Chris rút khẩu Nine-Oh-Nine ra khỏi bao một lần nữa, lắng nghe người đàn ông làm điều tương tự phía sau hắn, quay ngoắt lại, khẩu súng giương lên, ngắm thẳng vào mặt đối phương—

Đôi mắt xanh thẳm nhìn hắn chằm chằm, bờ vai căng thẳng, hơi thở dồn dập, tiếng hổn hển quen thuộc, một giọng nói miên man và mượt mà như ký ức, "Chris..."

Mái tóc vàng hoe, làn da nhợt nhạt, một nét mặt khiến hắn nhớ nhung đến phát đau. Có một cái tên, cái tên mà Chris còn biết rõ hơn cả tên mình, nằm ngay trên đầu lưỡi hắn.

"Leon?"

Có gì đó lóe lên trong đôi mắt xanh ấy, một thứ gì đó giống như đau đớn, và nó khiến Chris thấy tồi tệ hơn hết thảy những thứ hắn từng cảm thấy. Thật khó hiểu làm sao khi hắn có thể đọc được người đàn ông này dễ dàng đến thế, một cảm giác đồng điệu đến lạ lùng. Có thứ gì đó cứ bấu víu lấy Chris, thứ gì đó đang kéo lấy quần áo hắn, tận sâu bên trong tâm trí hắn, có mùi như kem cạo râu mỗi buổi sáng, nghe như hơi ấm và cảm thấy như ở nhà. Ngón tay trên cò súng bỗng chốc thật rời rạc và không chắc chắn. Hắn nghiến răng, cơn tức giận trở lại một lần nữa, nhưng lần này chẳng biết là với ai. "Cậu làm gì ở đây?"

'Chris' nghe có vẻ tuyệt vọng. Hắn nghe có vẻ sợ hãi. Tại sao hắn lại sợ hãi người đàn ông này? Leon, Leon, Leon, Leon là ai, Leon là—

Gót giày dậm mạnh qua sàn lưới phía sau hắn, vội vàng và bồng bột, tiếng lách cách của chốt an toàn được gạt xuống ngay sau lưng. Chris nhìn về phía Piers vẫn đang nắm chắc vũ khí của mình, hướng mắt về phía kẻ đứng sau Chris. 'Ada' lùi lại một bước, quan sát, thu thập dữ liệu và tính toán –hiển nhiên như con khốn máu lạnh đó vẫn luôn làm. Và Leon— Leon vẫn cứ nhìn Chris, như rằng chỉ nhìn thôi cũng thật quá sức với anh.

Leon hít một hơi run run. "Hạ súng xuống đi, Chris."

—Có một thứ gì đó, một hình ảnh, một hương vị, một âm thanh, mái tóc vàng bên rìa tầm nhìn của hắn, một cảm giác mơ hồ khi chạm vào. Những đầu ngón tay lướt qua mặt trong cổ tay hắn, đôi môi ướt át áp lên má hắn, một tiếng cười nghe như tiếng chuông hay bất cứ thứ gì đẹp đẽ chẳng kém mà Chris không đủ thông minh để gọi tên—

"Cô ấy là nhân chứng quan trọng," Leon tiếp tục, chẳng hay biết về con đường đang rung chuyển ngay dưới chân con người kia, nhưng dường như thế giới của anh cũng đang đổ vỡ. "Chúng tôi cần cô ấy."

—"Em cần anh," thanh âm nhẹ nhàng dán bên quai hàm Chris, chiếc ghế bên dưới Chris bỗng nhiên trở nên thật khó chịu khi giờ đây hắn đã biết mình có thể rời đi, giọng nói đó tiếp tục. "Ra khỏi đây thôi."—

Chris lắc đầu, tập trung vào những thứ điên rồ mà Leon phun ra. "Nhân chứng?!" Hắn lặp lại, để lòng căm thù đối với Ada Wong đổ lên Leon. "Cô ta là người đã làm tất cả những chuyện này!"

"Không," Leon kiên quyết phủ nhận, kiên quyết đến mức Chris cảm thấy mình có thể chấm dứt cuộc cãi vã ngay lập tức. "Không phải cô ấy— mà là Simmons, Cố vấn An ninh Quốc gia."

Leon— Leon, hiểu, Leon cần hiểu, Chris cần Leon hiểu tại sao Chris lại làm như vậy, tại sao hắn lại tức giận, tại sao hắn lại theo đuổi người phụ nữ này. Chris không biết tại sao Leon cần phải biết, nhưng hắn cần phải làm điều đó, hắn phải, Leon cần biết—

"Tôi đã mất toàn bộ người của mình vì cô ta!"

"Còn tôi đã mất hơn 70.000 người!" Leon cắt ngang với cơn thịnh nộ chẳng kém Chris. "Bao gồm cả tổng thống," tại sao điều đó lại ám ảnh đến thế? "Vì Simmons."

Khẩu súng của Chris dao động trong chính đôi bàn tay hắn. Leon nhìn vào hắn như Ada Wong đã từng, nhưng lần này còn nhiều hơn thế nữa, một thứ gì đó nặng nề hơn cả, một thứ gì đó quen thuộc—

—Đôi bàn tay đan lấy nhau, ngón tay cái xoa dịu các khớp ngón tay hắn, một giọng nói trầm ấm bên tai hứa rằng hắn đang ở nhà, rằng hắn sẽ không sao hết, sẽ không còn bom rơi đạn lạc, không còn xác sống săn đuổi, rằng Wesker đã chết rồi— Wesker, Wesker là ai?— đôi môi lướt qua da hắn lần nữa, nhẹ nhàng, an ủi và kiên định, thề bằng cả mạng sống quý giá hơn Chris rằng Chris được an toàn—

Phía sau Leon, Ada Wong khẽ nhếch miệng cười.

Chris nhìn Leon và cầu xin người kia hiểu những gì hắn nói. "Cô ta làm việc cho Neo-Umbrella. Cậu biết điều đó nghĩa là gì không?"

Leon gật đầu. Giọng nói đó— "Ừ, tôi biết."

Làm sao mà— Rõ ràng Leon là người tốt, tại sao— Chris nuốt khan, nhíu chặt mày, cố gắng hiểu tại sao điều đó lại khiến hắn đau lòng đến vậy, khi Leon chọn chĩa súng vào Chris thay vì Ada Wong. Rốt cuộc Chris cũng ngừng cố gắng hiểu. "Và cậu vẫn sẽ bảo vệ người phụ nữ này?"

Trong một khoảnh khắc, Leon đã nao núng. "Đúng."

Bên ngoài kia, ánh đèn tản mát rọi xuyên qua cửa kính soi sáng khuôn mặt Leon.

—Một lần nữa, đôi bàn tay đó đỡ lấy Chris, giọng nói bên tai van nài hắn đứng dậy và di chuyển, rằng sớm thôi, họ có thể dừng lại, rằng Leon sẽ cầm máu, rằng em sẽ ngăn chặn ngày tận thế, Chris chỉ cần đứng và di chuyển, và Leon sẽ làm tất cả, chỉ cần đứng lên, Chris, đứng lên, sống sót, tiếp tục, 'em không thể mất anh ở đây...'—

Chris trở lại với chính mình, và hắn không thở được.

"Đội trưởng!"

Tiếng hét của Piers khiến cả Chris và Leon quay ngoắt lại— Leon hạ thấp người, tưởng rằng mình sẽ bị tấn công, xem chừng anh cũng chẳng tin tưởng Ada Wong mấy — đồng loạt nhìn thẳng vào ánh flash chói mắt người phụ nữ thản nhiên ném xuống sàn. Tiếng gằn đau đớn của Leon khiến tim Chris chợt hẫng đi một nhịp.

Chris kịp khôi phục lại tầm nhìn, nhưng vẫn không thể bắt kịp Ada Wong đu qua trần nhà và nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất cách họ đến hai tầng với khẩu súng bắn móc ngu ngốc của mình.

"Đứng yên!" Piers hét lên khi nhắm vào người phụ nữ từ trên cao. Ada phớt lờ Piers rồi lao đi, buộc Piers phải nổ súng, từng viên đạn cứ thế găm xuống sàn kim loại và Ada Wong cứ thế biến mất. "Chết tiệt!"

Chàng trai quay qua phía Chris nhận lệnh rồi ngay lập tức đuổi theo Ada Wong, cậu ta thực sự là một người lính tốt. Người phụ nữ đứng sau Chris, trông còn trẻ hơn cả Piers, cũng bắt đầu chạy theo, Leon đưa tay ngăn cô gái lại, gọi tới. "Helena!"

"Anh ta sẽ giết cô ấy mất!"

"Nivan!" Chris gọi tới, vội nhặt súng lên, chạy về phía chàng trai trẻ vẫn đang đứng đó, quyết tâm trở thành kẻ lấy mạng Ada Wong, nhưng rồi một bàn tay đã chặn hắn lại.

"Chris, đợi đã!" Leon hét lên, giữ chặt lấy hắn, lông mày nhíu lại gần như là tuyệt vọng. Leon đặt tay lên vai Chris và Chris - đã để anh đẩy hắn ra, cho phép Leon đặt hắn ở bất cứ nơi đâu anh muốn. Leon hơi cúi đầu, tóc mái đổ bóng dài trên những đường nét sắc sảo, giọng nói ấy thậm chí còn thâm trầm hơn khi Leon cất lời, "Cả hai chúng ta đều muốn điều tương tự ở đây."

—"Tôi muốn em, Leon."—

Một suy nghĩ lướt qua tâm trí khiến con tim ngưng nhịp. Ghê tởm với chính bản thân mình khi chỉ mới vài phút trước thôi hắn còn chĩa súng vào mặt Leon. "Được rồi," Chris nói, vì Leon, hắn sẵn sàng nhượng bộ. "BSAA sẽ xử lý Ada. Cậu sẽ lo Simmons."

Đôi mắt xanh thẳm đó nhìn thẳng vào Chris, tìm kiếm một lời nói dối trong hắn. Và điều đó lần nữa khiến Chris sợ hãi, khi biết rằng mình sẽ không bao giờ có thể nói dối Leon. Một câu hỏi nhức nhối trên môi Chris, một nhu cầu cấp thiết để được biết Leon là ai đối với hắn. Nỗi chơi vơi của việc cần phải biết còn đáng sợ hơn cả quái vật. Chris lướt qua Leon, đi đến chỗ Piers đang đợi hắn, đuổi theo Ada Wong, với chỉ một mục đích mà hắn biết kể từ khi—

"Chris."

Tiếng gọi thân thương mang theo cái tên xa lạ, hắn quay lại và nhìn người đàn ông qua vai.

Dưới ánh đèn neon và tàn lửa nhập nhòa, thứ ánh sáng tổng hợp hư ảo đổ xuống bóng hình xinh đẹp, Chris nhìn Leon S. Kennedy, nhớ ra tên anh mà chẳng cần đến một gợi ý...

Và khi môi ướt mấp máy. "Em biết anh-"

—Da kề da, mồ hôi và nước mắt, đôi tay bất lực như người sắp chết đuối bấu víu lấy Chris, Leon run rẩy nép mình vào người hắn và khóc, tại sao em lại khóc, Leon, em à, đừng khóc, Chris sắp về rồi, anh sắp về rồi, về nhà, anh sẽ luôn về nhà, "Nhưng nếu anh không thì sao?",  tại sao em lại hỏi vậy, "Em không thể mất anh, Chris,"

và Chris cũng không thể mất Leon, tại sao hắn lại khóc. Làm ơn đừng khóc, đừng khóc nữa, đau quá, vụ nổ đó, những tiếng la hét, đồng đội của hắn chết cả rồi, cái tên Leon trở một bóng ma trên môi hắn, đau lắm, đừng khóc—

"—Sẽ làm điều đúng đắn."

Hơi thở chợt ngưng khi Chris nhớ lại vị nhịp đập của Leon trên môi mình, trong phút chốc Chris bỗng nhận ra, rằng hắn có một mục đích khác trong cuộc đời này ngoài việc giết Ada Wong.

"Nivan!" Hắn gầm lên, đường đột sải bước về phía Leon S. Kennedy. Đôi ủng của hắn nện mạnh xuống lưới sắt, tay hắn không còn ướt đẫm nữa mà run lên vì hồi hộp khi bắt đầu đặt đồng hồ bấm giờ. Có một cánh cửa ở cuối hành lang, một cánh cửa có khóa. Hắn nắm lấy cánh tay Leon, kéo anh ra khỏi Helena, tránh xa khỏi cửa sổ, xa khỏi những người khác. "Cho tôi mười phút!"

"V-vâng thưa ngài?"

Một câu hỏi hơn là một lời khẳng định, nhưng Chris không có thời gian để bận tâm. Leon miễn cưỡng vùng vẫy trong sự kìm kẹp của Chris, hét lên, "Này!" ngay khi Chris ném anh vào trong, đóng sầm cửa sau lưng và khóa nó lại, biết rằng Piers sẽ trung thành như mọi khi. Leon xoay ngoắt người lại, sắc xanh như lóe tia phẫn nộ đỏ rực. "Rốt cuộc anh bị cái quái gì v—"

Chris nắm lấy vai Leon, đẩy anh lên vách cửa sổ dọc theo bức tường của căn phòng, lắng nghe tiếng kính rung lên khi cơ thể Leon va vào. Leon giật mình thốt lên một tiếng kinh ngạc, đôi mày nhíu chặt chỉ hướng về phía Chris, căng thẳng nhưng không lùi bước, không cố gắng tự vệ cũng không phản kháng, Leon sẽ không bao giờ làm tổn thương hắn—

"Chris?" Leon gọi thật nhẹ, lo lắng nhiều hơn là lo sợ. "Anh ổn không? E-em đã nghe từ BSAA, tâm trí anh đang không ổn. Có vấn đề gì sao, chúng ta có thể gọi Piers, cậu ấy sẽ—"

"Anh không muốn Piers," Chris ngắt lời. "Anh muốn em."

Nỗi lo lắng chợt bay biến và thay vào đó là sự nhẹ nhõm từ tận trong xương tủy, nhẹ nhõm đến nỗi chính Chris cũng muốn khóc, khi Chris nhìn vào mảnh ướt át ngập ngừng trong mắt Leon và nụ cười run rẩy kéo dài trên đôi môi xinh đẹp. "Anh còn nhớ em."

Chris lao về phía trước, vồ vập hôn lên môi đối phương, chẳng còn hoang mang rối bời khi Leon đáp lại hắn bằng tất cả sự mãnh liệt quen thuộc. Leon biết hắn, Leon biết Chris, và con người này chính là mắt xích còn thiếu mà Chris đã tìm kiếm bấy lâu nay. Không phải em gái, không phải bạn gái, Leon là người hắn yêu. Chris thở hổn hển trong nụ hôn, nắm lấy hông Leon, nâng anh lên với tất cả adrenaline và nhu cầu đang dâng trào trong huyết quản. Leon chống mình trên gờ cửa sổ, phối hợp với Chris đẩy người lên, cặp đùi mạnh mẽ quấn quanh eo Chris.

"Nhiệm vụ," Leon thở hắt ra giữa môi họ ngay khi cơ thể anh áp sát vào Chris. "Ada—"

"Mẹ kiếp." Chris gầm gừ bên miệng Leon. "Mặc xác chúng đi —đã bao lâu rồi? Sáu tháng?" Không một phần ký ức nào chắc chắn, nhưng hắn biết, hắn đã luôn nhớ Leon, biết đó là điều duy nhất hắn có thể cảm nhận được. Miệng của Leon ẩm ướt trên môi hắn, hôn đè lên cả những lời thủ thỉ của hắn."Anh có mười phút, để anh bù đắp cho em."

"Thằng chó đẻ nhà anh." Leon nâng mình lên với một chân vòng qua eo Chris, một tay đưa xuống để giữ lưng dựa vào thanh chắn kim loại ốp cửa sổ, tay còn lại đưa ra phía trước, nhanh nhẹn tháo khóa thắt lưng. "Tốt hơn hết là xin lỗi vì đã bỏ rơi em đi."

"Chắc chắn rồi." Chris nói, hôn Leon sâu hơn, nếm lấy vị ham muốn của người kia và rùng mình khi lưỡi của Leon áp lên lưỡi hắn, kiếm tìm như thể rằng Chris vẫn là Chris. Hắn đưa tay kéo quần của Leon xuống, kéo lộ cả cặp mông căng mẩy, để ngón tay luồn vào giữa hai bên má thịt đầy đặn—

"Ôi mẹ ơi... này!" Leon đột nhiên hét lên trong sợ hãi, và rồi cú giật mạnh đột ngột khỏi tay Chris khiến hắn nhíu mày bối rối. Leon trông có vẻ giận, nhưng Chris vẫn tiếp tục không hiểu. Và rồi sau một cái chớp mắt muộn màng, sự tức giận trong Leon như biến mất, thay vào đó là một cái gì đó chua xót, hiểu chuyện đến chua xót. "Em đoán là anh vẫn chưa quay lại." Anh nói tiếp, bằng một cách nào đó, bên dưới ánh sáng hỗn tạp của thành phố, nụ cười quan tâm treo trên khóe môi mệt mỏi lại lộng lẫy hơn bao giờ hết, hơn hết thảy những ký ức vụn vỡ của Chris những khi được vùi trong cơ thể ấy.

"Đây," Nói rồi, Leon ngả người ra sau, sống lưng khẽ cong lên, miệng ngậm lấy ba ngón tay, liếm ướt chúng. Chris ngắm nhìn trong cả sự bối rối và kích thích, ánh mắt chăm chăm không rời khỏi cổ họng Leon, theo từng chuyển động, từng cái lên xuống của yết hầu, cho đến khi tận những ngón tay ướt sũng nước bọt dứt ra khỏi đôi môi đỏ mọng, trượt ra sau người. "Để em cho anh thấy –cho đến khi anh nhớ ra thì thôi."

Ngón tay của Chris một lần nữa vươn xuống phía dưới Leon, một biểu hiện gần như là hạnh phúc xuất hiện trên khuôn mặt anh. Những chuyển động thật chậm chạp của cổ tay Leon khi anh chơi với chính mình bằng những ngón tay ướt át, chúng khiến Chris run lên vì kìm nén. Bộ não của hắn khăng khăng rằng hắn cần phải ở bên trong Leon, ký ức của hắn gào thét đòi hỏi điều đó như những con quái vật mà Chris đã giết, nhưng nếu Chris làm tổn thương Leon trong cơn khát bạo lực của mình—

"Ah... chết tiệt," Leon thở hổn hển, kéo Chris ra khỏi những suy nghĩ luẩn quẩn trong đầu. Khóe miệng run rẩy mỉm cười với Chris và Chris có thể cảm thấy chuyển động gấp gáp của cổ tay kia. "Nhìn em này," Leon yêu cầu, đồng tử đen vượt qua cả ánh xanh tuyệt đẹp. "Hãy nhìn em khi em chạm vào chính mình. Em nhớ anh nhiều lắm." Leon ưỡn người lên hôn Chris, ngọt ngào và run rẩy, quá đỗi dịu dàng khi anh sợ mình đã đi quá nhanh. Và Chris chết chìm trong nụ hôn đó, tay hắn phủ lên những ngón tay Leon, cảm nhận chất nhờn rỉ ra lan dọc theo làn cơ nóng bỏng đang siết chặt quanh những ngón tay mảnh khảnh. Leon rên rỉ trên môi Chris—

— Khao khát và chiếm đoạt, da kề da trên tấm trải giường nhăn nhúm và tiếng mưa dội xuống hiên nhà bên trên, nước nhỏ giọt giữa những vết nứt trên trần nhà, chiếc giường bên dưới lung lay gãy nát bởi những cuộc không kích và nhiều tuần mục nát không được sử dụng. Leon ở bên dưới hắn, đòi hỏi thật nhẹ nhàng và đầy khao khát khi hông em lăn trên những ngón tay hắn, sự mòn mỏi trong mắt em như ngọn lửa nhưng lại quá choáng ngợp để tiếp tục, quá ngất ngây cho một khoái cảm và quá mãnh liệt cho một cao trào khi sống lưng em ưỡn cong, nhuộm lên áo vest và thiết bị của Chris, mỉm cười khi Chris vờ cằn nhằn rằng mưa sẽ chẳng đủ mạnh để cuốn trôi tất cả—

"Chris?" Đôi môi chạm lên gò má nóng bừng đem Chris về với thực tại và bóng đen chợt trở lại sắc lam, nỗi lo toan lấn át cả kích thích. Hắn có thể cảm thấy những ngón tay của Leon xa dần, thật bản năng nhưng hắn biết rằng điều đó có nghĩa đối phương đã sẵn sàng. "Chris, anh có—"

"Giúp anh cởi quần nào." Chris không có ý cắt ngang, nhưng nếu Leon thực sự tiếp tục câu hỏi đó, nếu anh thực sự định hỏi Chris có ổn không, Chris không biết liệu điều gì sẽ xảy ra. Hắn chỉ biết rằng cơ thể mình đau nhức và đòi hỏi, khi hắn ấn mạnh đầu ngón tay ngay lối vào của Leon, cọ xát vách thịt trơn mềm, hắn có thể cảm thấy chúng run lên trước áp lực của hắn. Chris nhận ra rằng mình có lẽ đã hơi hào phóng khi cho bản thân mười phút. Leon lại cười, nghẹn ngào và đẹp đẽ, theo đúng cái cách mà những từ này thuộc về Leon. Anh đưa tay tới, ấn lòng bàn tay lên đũng quần nhô cao của Chris—

"Chết tiệt," Chris rít lên, đổ người về phía trước, trán họ vào áp nhau. "Leon, làm ơn—"

"Đừng trẻ con nữa," Leon nhỏ giọng trách móc, chà xát Chris qua lớp vải thô ráp của quần quân dụng, sau đó, gần như là ngượng ngùng. "Trong lúc anh không thực sự 'ở đó' ấy --anh có từng..."

Lời chưa nói hết nhưng đã đủ rõ ràng, và Chris cảm thấy tội lỗi khủng khiếp. Hắn đã ở bên người khác, khi hắn đang mất trí, kiệt quệ và vỡ vụn bởi một nỗi đau mà hắn không hiểu.

Cơ thể hắn đã nói rằng tình dục sẽ giúp ích, nhưng lại thất bại vì đã không thể tìm thấy đúng người. Những người phụ nữ với những khuôn mặt không rõ ràng, -ngay cả trong những ký ức chắp vá - những cơ thể ấm áp hắn muốn yêu nhưng không thể, như một cái gì đó vốn đã vỡ nát bên trong hắn. Mọi phần của hắn đều muốn Leon, và hắn lại chỉ có những người mà hắn không đối xử tệ, chứ không phải những yêu thương mà mọi con người xứng đáng được có.

Sự im lặng của Chris đã nói lên đủ điều. Leon đưa một tay lên ôm lấy mặt Chris, để ngón tay cái vuốt ve quai hàm nhiều những trầy xước. "Vậy thì có em đây..." Leon thì thầm. "Hãy là của em một lần nữa. Vì em chưa bao giờ ngừng là của anh— Em chỉ đang đợi thôi."

Sự chấp nhận còn đau đớn hơn cả cảm giác tội lỗi vì Chris biết hắn không xứng đáng được tha thứ, chứ đừng nói đến là được chấp nhận. Nhưng Leon đã nâng niu khuôn mặt của Chris như thể hắn vẫn còn đáng được yêu thương, và nhiêu đó thôi đã đủ để chấm dứt thế giới trong hắn. "Anh xin lỗi," Hắn nói vì hắn cảm thấy mình phải làm vậy. Leon lắc đầu, ngón tay lướt qua cằm Chris, sưởi ấm mạch đập của hắn.

"Nó đã xảy ra," Leon nói, thật nhẹ nhàng và bao dung. "Sự thật không thể thay đổi. Nhưng không phải Chris Redfield đã làm điều đó." Ngón tay cái xoa lên da thịt Chris, găng đệm chai sạn chạm vào môi Chris. "Anh đã bắt em đợi sáu tháng rồi— đừng để tội lỗi cản trở chúng ta nữa." Ngón tay lèn vào, miết qua mặt răng và chạm đến đầu lưỡi. "Anh đã có tất cả những người khác rồi, nhưng họ có đủ không? Anh không muốn em sao, tình yêu?"

Hắn không thể chịu được nữa— Chris nắm lấy hông của Leon, mạnh đến mức đủ để để lại vết bầm tím. Đũng quần căng chặt đến đau đớn, cho đến tận khi Leon kéo khóa quần xuống, lôi dương vật sưng tím của Chris ra khỏi quần. Những ngón tay khéo léo khiêu khích trên chiều dài cứng rắn, trêu chọc khắp vùng da nhạy cảm và mỉm cười khúc khích trước cái cách Chris rùng mình. "Thật nhanh nào, chúng ta sẽ ra khỏi đây, em sẽ đưa anh 'về nhà'..." Leon thở hắt ra, "cho anh thấy em 'thuộc' anh đến nhường nào."

"Leon," Chris rên rỉ, ngập ngừng bởi sự thèm khát ngay trong giọng mình. "Em chắc chứ?" Quá lớn, thậm chí từng có những bạn giường đã từ chối quan hệ chỉ bởi kích thước khủng bố của hắn. "Anh không muốn làm em bị thương."

Leon cau mày. "Em đã chiến đấu với địa ngục cả đời mình, đuổi theo quái vật mỗi ngày, em làm rơi không dưới một cái máy bay và bây giờ anh bảo em sẽ không chịu được--"

Chris ngay lập tức im bặt, để hông Leon leo lên người hắn và con cặc cứng ngắc đẩy vào bên trong anh. Sức nóng bao trùm và cảm giác bót chặt khiến Chris nghẹt thở, mí mắt hắn run run khi khoái cảm dồn dập trong lồng ngực, nhưng hắn buộc phải mở mắt ra, hắn muốn nhìn thấy—

"Chris," Leon nghẹn ngào, khuôn miệng hé mở vì sung sướng, lông mày giãn ra giữa niềm hạnh phúc và thỏa mãn. Hông anh bắt đầu giật lên theo những chuyển động vô thức khi con ngươi đen vượt qua vùng xanh một lần nữa. Chris buộc não mình phải hoạt động trở lại, hắn luồn tay vào trong quần Leon, chạm vào dương vật anh, cảm nhận cơ thể trong tay mình không ngừng co giật qua mỗi động chạm, vật nhỏ đáng yêu nằm dài lòng bàn tay hắn dần nóng rực, trơn trượt bởi những giọt đỉnh dịch trong suốt. Lộng lẫy và đỏ bừng, hệt như Leon vậy, bốc lên ánh lửa ngút trời bên ngoài cửa sổ--

—Xa xa, lạc lõng, mắc kẹt nơi thị trấn nhỏ chờ đợi sơ tán và chẳng có gì ngoài thời gian để phung phí. Đầu gối nhói lên ngay tại chỗ chúng quỳ trên sàn nhà bẩn thỉu, nhưng nhiêu đau đớn đây chẳng nghĩa lý gì trước cảm giác dương vật của Leon ở trong miệng hắn, để Leon ở thật sâu trong cổ họng hắn, để hắn nuốt trọn em và có em. Bàn tay luồn vào tóc hắn, âm thanh cao vút và mê người, không ngừng cầu xin khi tinh dịch bắn tung tóe trên lưỡi hắn, Leon kêu lên—

"Quay lại đi," Leon nấc lên, mê man hệt như khi ấy. "Quay lại đây và chơi chết em đi." Bàn tay dịu dàng đó lại đưa ra, ôm lấy quai hàm Chris, dịu dàng và thận trọng như thể Chris thật quý giá . "Ở lại với em —ở đây." Bàn tay biến mất và Leon lại bám vào tấm kim loại bên dưới, run rẩy đảo hông, con ngươi xanh trượt ra sau mí mắt khi Chris chạm đến đúng nơi. "Chúa ơi –xin anh, Chris, ở lại bên em."

Chris có thể nếm được ngọn lửa dội lên trong huyết quản mình, khi đẩy hông về phía trước và ép ra một tiếng thét từ Leon, the thé và bất ngờ, như một bản nhạc đến bên tai Chris. Hàng tháng trời bị tước đoạt khỏi con người này, con người được định sẵn chỉ dành cho hắn, chỉ là của hắn, khiến Chris phát cuồng vì dục vọng. "Đây –anh đây," Chris vỗ về, giọng hắn thâm trầm, vọng vào ngực Leon. Hắn hất hông lên lần nữa, khiến Leon giật nảy người, tận hưởng tiếng thút thít tan nát bởi cú thúc. "Chỉ ở đây thôi, ngay bên cạnh em."

Leon mỉm cười trong hơi thở hổn hển, sống lưng run rẩy ưỡn cong mời mọc. "Địt em đi, Chris, mạnh vào..." anh cầu xin. "Em cần anh."

Chris Redfield, rõ ràng là không biết cách nói không với Leon, và hắn cũng không muốn. Hắn cúi xuống hôn Leon thật sâu, sâu chẳng kém cái cách hắn chịch Leon lên thành cửa sổ. Ánh đèn neon nhấn chìm tầm mắt, biến Leon thành bóng tối ẩn náu mang theo hơi thở triền miên của họ vào miệng nhau, đẹp đẽ và huy hoàng, quấn lấy nhau cho đến tận cùng của cái chết. Mỗi cú thúc đều khiến Leon khàn giọng rên rỉ, vách thịt quấn chặt lấy con cặc của Chris không rời, ấm áp và quen thuộc hơn cả làn da của chính mình. Cánh tay của Leon lẩy bẩy cố giữ lấy chính mình, không để sức nặng đổ dồn hết lên Chris, không để tất cả mọi thứ cho hắn và không để hắn một mình. Hành động nhỏ bé, gần như vô nghĩa ấy khiến tim Chris chợt thắt lại, cuối cùng hắn đã hiểu—

Yêu.

Đó là tình yêu, và Chris đã yêu Leon. Mọi thứ đều hợp lý. Hết thảy hoang mang cùng rối bời đã biến mất, để những nỗi sợ, những niềm đau và sự trống rỗng giày vò tan thành mây khói, rốt cục khi hắn đã có mảnh ghép còn thiếu, khi giọng nói và nụ cười của Leon lấp đầy khoảng trống cuối cùng trong ký ức hỗn loạn của Chris.

"Anh yêu em," Chris thì thầm vào miệng Leon, môi họ cọ qua nhau khi Leon bị đẩy lên sau mỗi cú thúc. Những âm thanh trụy lạc vượt qua cả khoái cảm tràn vào Chris, xoa dịu nỗi lo lắng trong hắn. Ít nhất vào ngay lúc này đây, dù cho có chuyện gì xảy, bất kể thế giới này có tồn tại hay kết thúc, Chris sẽ luôn có Leon. Leon thổn thức trong lòng hắn, quằn quại bởi những va chạm có chủ đích. "Anh yêu em, Leon."

"C-chết tiệt," Leon lắp bắp, lời thốt lên ngắt quãng nhưng vẫn đầy kiên định. "Em yêu anh, em cũng yêu anh, Chris." Bàn tay luồn vào tóc Chris, kéo hắn lại thật gần khi khuôn mặt Leon vặn vẹo vì sung sướng. "Ôi chúa ơi, đúng rồi, Chris,..." Anh lảm nhảm, cố gắng lắc mình theo những chuyển động của Chris, cưỡi mình lên người hắn, để đỉnh dịch nhễu xuống vấy bẩn lớp lót bên trong quần. Leon đang đến rất gần, Chris có thể khẳng định qua cái cách đùi Leon run lên quanh eo hắn, qua tiếng rên rỉ ngày một xa vời, qua cái cách Leon không ngừng tìm kiếm ma sát, khi dương vật anh đỏ bừng và cầu xin.

Không chỉ Leon biết Chris, mà Chris cũng biết Leon—

Leon nắm lấy tay Chris, bàn tay dính đầy tinh dịch của Leon, kéo lên cái miệng ướt át bị hôn đến sưng đỏ, rê lưỡi qua mớ hỗn độn của dịch thể, yết hầu lăn lên, nuốt xuống và đôi mắt nhìn vào Chris chăm chăm không rời.

Chris nhào tới, vồ vập đến nỗi răng họ va vào nhau, khiến Leon nấc lên trong miệng hắn, vùng vẫy khi Chris đang tàn phá anh bằng cả cơ thể và lưỡi của hắn. Nhịp thở gấp gáp ngày một nặng nề vì choáng ngợp, chỉ một cái chạm thoáng qua cũng đủ khiến anh sung sướng đến tê tái. Lòng bàn tay chai sạn cẩn thận vuốt ve Leon, cảm nhận cơ thể căng chặt và co quắp trong tay mình, Leon bắn ra ngay trong tay Chris, mang theo cả tiếng hét phóng đãng dội vào phổi Chris. Và rồi anh thì thầm, thanh âm khản đục chứa đựng cả những vụn vỡ, "Em nhớ anh.", đẩy Chris rơi khỏi mép vực thẳm. Hắn gồng mình chống đầu vào cửa sổ, răng cắn mạnh vào cổ Leon trong những cú đẩy hông cuối cùng, chỉ một vài giây trước cao trào để hắn kịp rút ra trước khi bắn vào trong Leon.

Tiếng thở thỏa mãn lấp đầy cả không gian xung quanh. Một tay Leon vẫn luồn trong tóc Chris, tay kia đỡ lấy chính mình để Chris không cần phải làm vậy, thì thầm với hắn những lời lẽ nhẹ nhàng, những cụm từ yêu thương, âu yếm và đảm bảo, nói với Chris rằng hắn vẫn an toàn, rằng thế giới vẫn bình yên cho đến lúc này đây, rằng cả hai đều còn sống và sẽ không có gì có thể ngăn cản Leon khỏi hắn nữa và rằng—

Cổ họng Chris nghẹn lại, một cái gì đó vừa thỏa mãn vừa khủng khiếp tràn qua hắn, hắn liếm môi, ngập ngừng. "Anh đã định cầu hôn em."

Leon không nói nên lời —bàn tay vẫn không rời khỏi tóc Chris.

"Anh đã định hỏi," Chris tiếp tục, giọng hắn khàn khàn. "Anh đã định quỳ xuống. Anh đã đặt trước một chỗ —ở Sterling, một nhà hàng steak anh tìm thấy bên sông Gatineau, anh đã đặt chỗ trước và phục vụ ở đó biết chuyện gì sẽ xảy ra. Chúng ta sẽ ở chỗ tốt nhất, trên sân thượng và nhìn ra bờ sông, sẽ không có ai ở đó cả vì em không thích chỗ đông người,... —Jill và Piers sẽ ngồi ở một bàn khác, hoàn toàn bí mật, cả hai đã lên kế hoạch để mặc gì suốt cả tuần. Piers đã chuẩn bị cả máy ảnh... —Khoảnh khắc khi anh hôn em, khi anh lấy ra chai champagne với chiếc nhẫn trên cổ chai, khoảnh khắc khi anh quỳ xuống— Anh đã chuẩn bị lời cầu hôn, Leon, suốt hàng tháng liền, Barry đã giúp anh, anh thề, anh đã định..."

Chris chợt khựng lại, khóe mắt vô định bỗng chốc ươn ướt. Leon cẩn thận hạ chân xuống sàn. Anh kéo quần lên cho họ và cẩn thận lau sạch tay cho Chris, lắng nghe những câu từ khiến giọng Chris lạc đi, đứt quãng như rằng hắn đang nói trong nước mắt. "Tên khốn đó đã cầm cố chiếc nhẫn. Anh tỉnh dậy, không biết mình là ai, và –anh là một tên khốn, Leon –anh đã đem cầm cố cái nhẫn để có tiền mua rượu. Anh đã luôn giữ nó bên mình vì anh không chắc— vì bất cứ lúc nào cũng có thể là cuối cùng. Anh đã giữ nó phòng khi sẽ phải đưa lại cho Piers, để cậu ấy đem nó về cùng cờ và thẻ của anh. Anh đã có nó và— Anh đánh mất chính mình, mẹ kiếp, anh đã bán nó..."

"Này."

Leon lại ôm lấy mặt Chris, bắt hắn nhìn thẳng vào sự kiên định trong anh. Đôi mắt xanh thẳm vô tận xuyên thấu tâm hồn hắn, đọc rõ mồn một từng dòng cáo trạng và tuyên bố rằng Chris được tha thứ. Chris ngả vào cái chạm, vào Leon, chớp mắt thật nhanh vì hắn chẳng muốn những khoảnh khắc ở bên Leon lại chìm trong nước mắt. Rồi Leon mỉm cười với hắn, với tất cả sự dịu dàng và yêu thương, như thánh từ bi và khoan dung. "Em đồng ý." Leon nói.

Chris chớp mắt. "Gì cơ?"

"Em đồng ý." Leon lặp lại lần nữa, cúi xuống hôn hắn, để môi họ lần nữa vờn lấy nhau. "Em sẽ cưới anh mà không cần đến một chiếc nhẫn. Nhưng em sẽ nói trước, trong trường hợp anh vẫn muốn dùng nó ấy, em có một chiếc giấu trong tủ đựng gia vị."

Chris lại chớp mắt, cả người đờ ra chẳng kịp đáp lại Leon. "Ý–ý em là..."

"Em định sẽ cầu hôn anh vào dịp năm mới," Leon thì thầm, buồn bã và mệt mỏi. "Không cầu kỳ như anh đã lên kế hoạch, nếu anh định hỏi. Em biết chúng ta sẽ được mời tham gia bất cứ bữa tiệc nào BSAA tổ chức. Em muốn cầu hôn anh trước mặt tất cả mọi người, em muốn gia đình của anh cũng là một phần của khoảnh khắc đó." Leon trông gần như hối hận. "Em ước rằng mình đã hỏi anh ngay cái ngày em mua chiếc nhẫn đó, bởi em không chắc liệu mình có thể mang anh trở về hay không."

Chris chậm rãi tiêu hóa chuỗi thông tin khổng lồ. "... Tủ đựng gia vị?" Chiếc tủ nhỏ nhất trong bếp chất đầy những loại gia vị mà Leon thích dùng khi nấu cho Chris và cho mình.

Leon lại cười, rạng rỡ hơn một chút. "Phải đặt nó ở đâu đó mà anh sẽ không tìm thấy chứ. Anh thậm chí còn không đánh vần nổi amchoor." Chris thực sự không biết nó là cái gì. "Nói thật, chỉ nghĩ đến việc phải mở cái tủ đó thôi cũng thật khó khăn. Đồ ăn của em nhạt nhách đi được ấy."

"Chúa tôi ơi," Chris khịt mũi cười khì. "Leon S. Kennedy làm một bữa ăn vô vị? Tận thế đến nơi rồi à."

Ánh mắt Leon dần dịu xuống. "Anh đây rồi." Trong một niềm trăn trở, bàn tay ấy lại luồn vào tóc Chris, kéo hắn vào một nụ hôn khác, hơi thở quen thuộc đến nỗi Chris hoài nghi bản thân thực đã trải qua sáu tháng trời mà không có nó, và bằng một phép màu nào đó lại vẫn sống sót.

Hắn ấn Leon lên tấm kính một lần nữa, để cơ thể họ đập vào nhau, dán lấy từng tấc da thịt. Cơn đau chất đống trong danh sách những vấn đề hiện sinh cần giải quyết, nhưng với Chris, thay vì chạy trốn khỏi địa ngục chết tiệt này và tiếp tục hoài nghi về những gì hắn có thể có; hắn vẫn muốn thử, ngay cả khi Chris có thể sẽ thất bại (—và chết) nhưng biết rằng sau tất cả hắn đã từng có Leon.

"Thề có chúa," Leon nói vào tai hắn. "Sau vụ này, em sẽ không bao giờ rời mắt khỏi anh nữa."

Chris nhe răng cười. "Em à, chúng ta làm việc cho những người khác nhau."

"Ai biết được họ sẽ làm gì với DSO chứ." Nhớ đến đây, Leon trông thật mệt mỏi. "Adam... mất rồi. Ai biết được."

Chris nhíu mày, khi cuối cùng cái tên đó cũng mang một sức nặng — "Leon, anh xin lỗi."

"Ổn mà," Leon nói. "Chúng –chúng đã xảy ra. Em có thể thương tiếc sau khi kết thúc chuyện này." Anh rời khỏi nụ hôn, để trán họ tựa vào nhau. "Cùng với anh. Vậy là đủ rồi."

Chris gật đầu, hài lòng ôm Leon vào lòng. Ngay cả khi cuộc chiến bên ngoài cánh cửa kia vẫn chưa tắt, hắn vẫn muốn ôm Leon lâu thêm một chút, dù cho đó chỉ là vài giây ngắn ngủi. Ngay cả bên dưới màu đèn neon nhức mắt và ánh lửa xâm lấn tàn bạo, Leon vẫn đẹp như Chris nhớ, —hệt như Chris nhớ.

Đồng hồ của hắn réo lên inh ỏi khi mười phút kết thúc và Leon cất lên chắc nịch. "Em— Simmons phải chết."

Chris gật đầu. "Anh phải bắt được Ada."

Một thoáng chua xót hiển hiện ngay trên khuôn mặt Leon. "Em rất tiếc về người của anh, Chris."

Chris gượng cười. "Em đã nói rồi đó— chúng ta có thể thương tiếc cùng nhau. Một khi chuyện này kết thúc." Hắn buông Leon ra, sửa sang lại tư trang dẫu biết có cố giả vờ cũng vô ích. Hắn nhìn Leon, rồi lại không kìm được lao vào hôn lần cuối, ghi trong trí nhớ hơi thở và sức sống của Leon.

Chris đi đến cánh cửa mà hắn đã đóng lại giữa họ và thế giới bên ngoài, không bất ngờ khi thấy Piers vẫn đứng đó trông chừng. Chris nhíu mày khi thằng nhóc nhất quyết né tránh ánh mắt hắn. "Cậu nói tôi không có bạn gái."

"Anh xỉn quắc 24/7 trong quán bar và nổi tiếng là hay gây gổ." Piers nói, vẫn không chịu nhìn vào mắt hắn. "Em biết được sếp có homophobic không ấy."

Chris quắc mắt, nhưng không thể đổ lỗi cho đứa trẻ. Hắn đặt tay lên vai Piers, vỗ nhẹ, rốt cục thì thằng nhóc cũng chỉ đang lo lắng cho hắn mà thôi. Và cái cách mà Chris đã đối xử với Piers, chúa ôi  —"Nhắc tôi nợ cậu một chầu bia khi sau chúng ta về với vùng đất thân thiện." Hắn nói, hy vọng nhiêu đây là đủ để được coi là một xin lỗi tạm thời. "Giờ thì chúng ta có hẹn Ada Wong."

"Đừng giết cô ấy." Leon cảnh báo từ phía sau, sải bước về phía Helena. Cô gái đỏ bừng mặt –khác hẳn với Piers kia– lại chẳng thể rời mắt khỏi cộng sự của mình. Chris không hiểu tại sao mãi cho đến khi dấu răng (hắn vô tình để lại) bên cổ Leon đập vào mắt hắn. Và giờ thì những gì không rõ ràng xảy ra trong căn phòng đó, đã rõ như ban ngày.

"Piers."

Tiếng gọi của Leon khiến cả Piers và Chris cứng người. Một nụ cười gửi Chris và một ánh mắt nghiêm túc dành cho Pierce, với quá nhiều những thoái thác và trông chờ. "Mang anh ấy trở về cho tôi."

Piers gật đầu. "Tôi hứa."

Leon đáp lại. "Cả cậu cũng vậy."

Piers nuốt khan, nặng nề đến nỗi họ có thể thấy yết hầu cậu lên xuống dưới tấm màn bắn tỉa. "Rõ thưa ngài."

Leon nhìn Chris lần cuối —đó sẽ không là lần cuối, "Hãy hẹn em ở Sterling's khi anh đã có được thứ mình cần." và rồi anh chạy đi, đôi bốt băng qua lưới sắt nhẹ bẫng, Helena theo ngay phía sau, đè thấp những thắc mắc dưới hơi thở.

Chris nhìn Leon rời đi, ghét bỏ cái cảm giác hụt hẫng và trống rỗng này, khi cuối cùng hắn cũng nhận ra rằng Leon chính là người mà Chris cần để cảm thấy trọn vẹn trở lại. Lần đầu tiên sau rất lâu, hắn bắt đầu cầu nguyện, rằng sau đêm nay, Leon sẽ sống sót, họ sẽ sống sót, và hắn có thể thực sự mang cho anh chai champagne cùng chiếc nhẫn được giấu giữa amchoor và thảo quả.

.Hết

Note (người dịch): để sau vì tui buồn ngủ

THIS IS CANON, change my mind.
btw vì tác giả bảo Piers sống nên ảnh sống, ok
#PiersNivanxứngđángđượcsống

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro