Chap 7- Jeon Jungkook

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

10 giờ sáng

Chiếc Cadillac bạc tỷ dừng bánh trước một ngôi nhà nhỏ nhắn ở gần ngoại ô Seoul. Park Jimin từ trên xe bước xuống, ngắm nhìn ngôi nhà từ bên ngoài sau đó mở cốp xe, bê đồ vào trong.

Sau vụ việc của Kim Seokjin hôm bữa Jimin đã quyết định mua hẳn cho mình một ngôi nhà đàng hoàng. Ừ thì trước đây cậu ở Park gia, nhưng ba năm trước cậu bắt đầu sống tự lập. Nhà cũ của cậu do thấy không cần thiết lắm nên cậu mới bán nó vào năm ngoái rồi. Lịch công tác của cậu vào khoảng thời gian đó vô cùng dày đặc vì vậy cậu cứ về nước thì hoặc là ở khách sạn hoặc là ngủ lại ở Kang gia thôi.

Jimin đã thuê người tới dọn dẹp nơi này khi mới mua nó nên hôm nay cũng chẳng phải lau chùi gì nhiều. Cậu vừa sắp xếp đống đồ mình mang về từ khách sạn xong thì bên ngoài liền có tiếng xe.

Park Jihoon đẩy cửa bước vào không làm Jimin ngạc nhiên lắm. Mặc dù cậu đã rời khỏi Park gia ba năm trước, nhưng vài món đồ cũ của cậu vẫn ở đó. Đúng ra chúng bị vứt đi từ lâu rồi, cậu dám chắc là Jihoon sống chết giữ chúng lại.

Đứa trẻ này thương cậu như vậy mà!

_ Anh hai, đồ đều được chuyển đến rồi. Tiếp theo thì sao?

Park Jimin định trả lời nhưng có thứ gì đó đã thu hút sự chú ý của cậu. Tầm 20 giây sau, Jimin mới nhẹ nhàng mở miệng

_ Em bảo bọn họ mang vào nhà đi. Nói xong thì vào phòng ngủ của anh.

_ V....vâng.

Jihoon nhận ra sự thay đổi của anh trai nên nhanh chóng ra ngoài báo với mấy nhân viên bên công ty vận chuyện sau đó vào phòng ngủ như cậu nói.

Vừa mở cửa phòng, Jihoon đã thấy anh trai đứng tựa lưng vào tường, khuôn mặt không chút cảm xúc. Nhóc hơi sợ, run run đóng cửa lại. Cánh cửa vừa kêu *cạch* một cái giọng nói tra khảo của Jimin lập tức vang lên.

_ Tối hôm qua em đã ở đâu?

Có vẻ như câu hỏi trực tiếp của cậu đã đánh thẳng vào trọng tâm vấn đề, cậu vừa dứt câu Jihoon đỏ hết cả mặt. Miệng của nhóc chỉ biết lắp bắp.

_ Em....em...

_ Hay là mới sáng nay?

_....

Nhóc im lặng chẳng nói gì vì chính mình cũng không có khả năng biện minh.

Jimin quan sát biểu cảm lúng túng của em trai, song chỉ biết lắc đầu. Cậu chỉ hỏi vậy thôi, cuộc đời này là của thằng bé, cậu đâu thể lúc nào cũng quản này quản nọ được. Park Jimin rời lưng khỏi bức tường, sải chân đi về phía nhóc. Cậu vươn tay vỗ vai thằng bé một cái.

_ Anh không mắng em, nếu em có về Park gia thì che thứ trên cổ lại đi, hai người kia thấy sẽ không hay. Anh còn có việc ở Kang thị, đi trước.

*Cạch*

Khi cánh cửa sau lưng đã đóng lại Park Jihoon mới hoàn được hồn về, nhóc bay ngay đến cái gương gần nhất và nguyên cái dấu hôn đỏ chót nằm phía dưới xương quai xanh đắp vào mắt nhóc.
Từ ngoài nhìn vào thì chả thấy gì đâu, nhưng nếu cổ áo vô tình rơi xuống thì.....

Mặt của Jihoon bất giác đỏ lên thêm lần nữa. Để anh trai thấy mất rồi!!!!

...

Đợi Jimin sắp xếp xong cả ngôi nhà thì đã là chuyện của bốn ngày sau.

Lúc này con mèo nào đó đang ngồi trên giường chỉnh lại bản kế hoạch. Tiếng *lạch cạch lạch cạch* phát ra từ bàn phím nghe vô cùng chuyên nghiệp.

Vươn vai một cái, Jimin liếc nhìn đồng hồ. Mới đây mà 11 giờ đêm rồi.

Gập laptop lại, Jimin vừa định đánh răng đi ngủ thì điệp khúc của bài Filter vang lên. Cậu cầm lấy điện thoại, trên màn hình là một dãy số lạ hoắc. Jimin nhấc máy.

_ Alo, Park Jimin xin nghe!

Bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc, quen đến mức chỉ cần nghe một chữ thôi cậu cũng biết là ai

_ Jimin-ssi~~ Kookie rất nhớ anh.

Cậu cố gắng kiềm chế cảm xúc. Đôi mắt sắp không tự chủ được mà nhòe đi. Trong đầu cậu thầm tự nhắc nhở mình phải tránh xa họ ra.

Giọng nói cậu cứng rắn vang lên, nhưng thực chất bên trong có đến bảy tám phần vỡ nát.

_ Jeon tổng, chúng tay chia tay từ ba năm trước rồi.

_...

Bên kia im lặng khoảng 10 giây sau đó truyền đến cảm xúc tuyệt vọng.

_ Ừ nhỉ! Jimin-ssi vốn không còn cần em nữa. Buồn thật đó~~

Park Jimin lấy tay đỡ trán. Lần nào Jeon Jungkook mà say thì đều ngồi lảm nhảm như kẻ hâm, cậu còn lạ gì chứ.

_ Ở yên đó, anh tới đón em!

Cậu tắt máy, mở định vị lên sau đó bước vào nhà vệ sinh thay đồ.

...

Bar King

Quán bar với số lượng giới thượng lưu ghé thăm nhiều nhất Seoul. Hoạt động cả ngày lẫn đêm.
Park Jimin che kín hết người tiến vào trong.

Nói thật, cậu chẳng hiểu sao Kang Daniel và những người khác có thể thích mấy chỗ thế này.

Con mẹ nó đèn còn chói mắt hơn trên sân khấu quốc tế nữa!!!

Chủ của quán bar này là lớp trưởng cấp ba của Jimin nên việc tìm ra con thỏ ngốc nào đó không khó khăn lắm!

Có điều ....cậu phải nhờ hai người phục vụ to cao khác dìu Jungkook ra ngoài giúp mình. Chứ kêu cậu vác cái tên khổng lồ này á?! Oh no no no!!!

Sau khi "con sâu rượu" kia đã yên vị trong xe, Jimin đạp chân ga, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về nhà. Đừng hỏi vì sao cậu không chở hắn về Kim gia, từ đây đến Kim gia phải vượt nửa thành phố đó! Nhỡ Jeon Jungkook mà nôn ra xe cậu thì sao?! Phải biết động não chớ!!!

Sau khi vật vã lôi nam nhân cao lớn kia từ xe, vào nhà, lên tới phòng ngủ thì cuối cùng cậu cũng đặt được hắn xuống giường. Park Jimin chống tay lên đầu gối thở hắt ra một cái.

Mẹ kiếp con thỏ này sao mà nặng quá vậy?!!

Jimin lắc đầu nhìn Jungkook đang bất tỉnh nằm bên cạnh, cậu thay đồ của mình rồi tìm khăn và nước để lau người cho hắn.

...

Tiếng vắt nước vang lên giữa màn đêm tĩnh lặng, Park Jimin ngồi bên giường lau mặt cho Jeon Jungkook. Chiếc khăn bông mềm mại phát họa chừng chi tiết trên khuôn mặt tỉ lệ vàng kia. Cậu mê mẩn ngắm nhìn người mà bản thân ngày đêm nhung nhớ. Vị chua xót bắt đầu lan ra nơi đầu lưỡi, Jimin vắt khăn lần cuối rồi đứng dậy dọn dẹp, tránh để ngồi thêm chốc nữa cậu nhịn không nổi mà bật khóc.

Quay trở lại phòng, con mèo nào đó chống hông ngán ngẩm.

Tối nay Park đại thiếu gia ta ngủ ở đâu bây giờ?!

Jimin tuyệt vọng nhìn cái sofa ngoài phòng khách, vạn bất đắc dĩ tiến về phía giường, cố gắng rút cái gối còn dư dưới lưng nam nhân ra bằng cách nhẹ nhàng nhất có thể, xui thay, cái gối mới ra được phân nửa thì người trên giường đã mở mắt.
Cơ thể cậu cứng đờ khi đôi đồng tử kia nhìn mình, nuốt nước bọt một cái, cổ tay của Jimin bất chợt bị Jungkook nắm chặt. Hắn nở nụ cười chế giễu.

_ A~~ em uống rượu nhiều tới mức mơ thấy Jimin-ssi luôn nè. Kì diệu thật đó!

Park Jimin thở phào nhẹ nhõm khi phát hiện đối phương vẫn còn say. Cậu bình tĩnh gỡ bàn tay to lớn đang nắm lấy mình ra, nhưng rốt cục cả hai tay đều bị bắt lại. Jimin nổi điên chửi bới trong lòng một trận.

Mẹ kiếp, tối nay cậu phải ngủ trong tư thế này sao? Cuộc đời còn chút nhân tính nào không vậy?

Jeon Jungkook dùng lực lôi cậu lên giường, cánh tay mạnh mẽ ôm lấy cậu, ngắt ngang khoảnh khắc tâm tình nhân sinh. Hắn vùi cả gương mặt vào ngực của người trong lòng, làm nũng y hệt một đứa trẻ.

_ Kookie không cho Jimin đi đâu hết!!

Vị nào đó vừa bị ôm hoàn toàn chẳng kịp phản kháng. Thử nhích người nhẹ một cái thì hắn càng dùng lực. Park Jimin cười trừ, vỗ nhẹ lưng của con thỏ kia

_ Anh sẽ ở đây với em, đừng ôm anh chặt vậy.

_ Anh nói dối! Trước đây anh cũng bảo như vậy, nhưng sau đó anh lại rời khỏi, anh bỏ em đi ba năm Park Jimin! Jungkook sẽ không tin anh nữa!!!

Cậu bất ngờ nhìn hắn, đáy lòng lập tức dâng lên một cỗ chua xót không gọi thành tên.

Jimin cụp mắt, cúi đầu hôn nhẹ vào mái tóc màu hạt kia, giọng nói ấm áp đầy yêu chiều.

_ Anh chưa bao giờ rời đi Kookie à, anh yêu em, Park Jimin yêu em.

Jeon Jungkook có vẻ như đã đạt được điều mình muốn nên vòng tay liền nới lỏng ra một ít, có điều.... người trong lòng muốn chạy thì chắc chắn không có khả năng. Jimin gần như bất lực trước tình huống hiện tại.

Thôi thì...... chịu vậy. Biết sao giờ!!!

...

8 giờ sáng

Trong căn phòng nhỏ màu trắng, nam nhân nằm trên giường khẽ chuyển mình tỉnh giấc. Cơn đau như búa bổ giáng xuống đầu khiến hắn nhíu mày khó chịu.

Jeon Jungkook chậm chạp ngồi dậy, bố trí xung quanh làm hắn chú ý.

Đâu đây?! Đùa, chắc không phải 419* với ai đấy rồi chứ!?

*419: For one night-tình một đêm*

Lục lọi trong cái bộ não toàn Whisky của mình, Jungkook nhớ là bản thân đã đến bar King uống rượu, uống rất nhiều, sau đó......sau đó....sau đó.....hắn nhìn thấy Jimin - hyung.

.
.
.
.

JIMIN-HYUNG?!!!

Jungkook mở to mắt nhìn khắp căn phòng, tờ giấy màu tím dán ở cái tủ đầu giường lọt vào tầm quan sát của hắn. Nam nhân chộp lấy tờ giấy, nét chữ thanh mảnh mà hắn chả lạ vào đâu xuất hiện

< Nếu em tỉnh dậy thì cháo anh đã nấu sẵn ở dưới bếp ấy, thuốc bao tử anh cũng để trên bàn. Em uống nhiều rượu như vậy thì tốt nhất nên ăn gì đó.
Tối hôm qua chúng ta không xảy ra chuyện gì hết, em yên tâm. Sáng nay anh có việc nên ra ngoài từ sớm rồi.

Park Jimin >

Jeon Jungkook gục đầu xuống, mỉm cười hạnh phúc.

Chết tiệt! Anh thế này thì bảo em ghét anh làm sao đây hả Jimin-ssi!!!

Thật ra đó không phải lần duy nhất hắn vì nhớ cậu mà uống rượu, nhưng tối qua là lần đầu tiên hắn đủ can đảm để bấm máy gọi.

Vô số lần hắn sợ, sợ cậu nhấc máy xong sẽ nói những lời tàn nhẫn mà hắn không muốn nghe. Hoặc, biết đâu người bắt máy là một người đàn ông khác, người yêu của cậu chẳng hạn. Chà! điều đó mà xảy ra thật thì hắn sợ ngày mai thế giới này sẽ chẳng còn Jeon Jungkook nữa ấy chứ!

Có điều.....Jimin của hắn chẳng bao giờ làm hắn thất vọng!!!

Nam nhân nào đó ngồi cười ngốc đã đời sau đó liền rời giường. Phải xuống bếp thưởng thức bữa sáng tình yêu của hyung đây!

...

Lúc Park Jimin trở về thì trời đã tối hẳn. Jungkook cũng không biết đã rời đi từ lúc nào.

Cậu mở laptop xem xét lại mấy thứ rồi ôm quần áo đi tắm. Thâm tâm có chút buồn bã khi không thể nhìn hắn nhiều thêm tí nữa.

Mặc trên người cái áo choàng tắm quyến rũ, bàn tay còn đang lau lau mái tóc ướt nước, Jimin trở về phòng ngủ. Vừa bước vào cậu đã để ý thấy tờ note màu tím khi sáng vẫn còn nằm trên tủ gỗ, Jimin tiến đến xem thử nó.

Chưa tới năm giây sau, tờ giấy nhỏ nhắn hoàn toàn bị vò nát trong tay cậu.

Lúc nãy cậu cảm thấy buồn á?! Xin lỗi đó là nhân cách thứ hai của cậu đó. Chả có buồn bã gì ở đây hết!!!

Park Jimin tùy tiện vứt thứ trên tay vào đâu đó, lau khô tóc rồi đắp chăn đi ngủ.

< Em thật sự mong tối hôm qua chúng ta đã làm chuyện gì đó hơn darling à ~~>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro