[crisney] soulmate au 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tuần trôi qua rất nhanh, Kylian không nói gì nhiều với Neymar nhưng tình bạn giữa họ vẫn tiếp tục, ít nhất là em đã thú nhận tội lỗi của mình với cậu, và Neymar sẵn sàng tha thứ.

Còn Cris bỗng thấy anh được Neymar mời đến Brazil chơi vài hôm, với gia đình của em. Tất nhiên là Cris sẽ đi, nhưng chấp nhận đi không có nghĩa là anh sẽ không lo lắng.

Chả khác gì đi ra mắt gia đình luôn rồi?

...

"Lo lắng?"

Neymar hỏi Cris trong khi tiếp viên hàng không kiểm tra dây an toàn của hành khách.

"Giống như một đứa trẻ đến cuộc hẹn nha khoa đầu tiên để nhổ chiếc răng của mình."
Cris nói.

"Cái đó... quá cụ thể."

Cậu cười toe toét với anh nhưng anh không cười đáp lại thay vào đó anh run cả hai chân một cách lo lắng.

"Anh rất nóng lòng được gặp gia đình em, nhưng anh cũng không phải kẻ 'cái gì cũng không sợ' đâu, Ney."

Cris nắm tay cậu và cậu không ngạc nhiên khi thấy nó đẫm mồ hôi. Anh lật bàn tay cậu lên để đan những ngón tay của anh vào của cậu. Giọng nói của cô tiếp viên xuyên qua bộ đàm, và Neymar bỗng nhiên cũng cảm thấy hồi hộp lạ thường.

Đã lâu rồi cậu chưa về Brazil. Và lần này cậu về với một ai đó.

"Thưa quý vị, thay mặt phi hành đoàn, tôi xin quý vị vui lòng...."

"Chúng ta bắt đầu nào."

Anh nói, rồi nhắm mắt lại và căng cứng cơ thể.

Cậu nghiêng người lại gần anh hơn.

"Em đã bao giờ kể cho anh nghe về lần em suýt đến Real Madrid chưa?"

"Em chưa, nhưng anh biết. Mặc dù anh vẫn chưa rõ về việc đó lắm. Lúc đó em bao nhiêu tuổi?"

Cris lắc đầu trong khi nhắm mắt và ngả đầu ra sau trên tựa đầu để cố gắng thư giãn. Anh vẫn còn căng thẳng.

Neymar bật cười trước sự cực khổ của anh nhưng vẫn tiếp tục câu chuyện của mình.

"Đó là vào năm em 13, hoặc có lẽ là 14 tuổi, em vừa tập xong và chuẩn bị ra về từ trung tâm huấn luyện của Santos thì một tuyển trạch viên đến gần Cha, và rồi ông ta nói với Cha chuyện gì đó bằng tiếng Tây Ban Nha. Em hiểu vài từ thôi nhưng có lẽ là việc tuyển em đến đội bóng trẻ của họ."

"Anh cũng muốn nhìn thấy em trong màu áo của Real."

Cris cười nhẹ, anh bỗng cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn khi nắm tay Neymar. Nụ cười của em là một thứ thuốc gì đó có thể chữa lành tâm hồn anh.

Neymar lại cười, và anh có thể thấy cái răng nanh hé lộ.

"Không phải tiếc gì nhưng em hơi trẻ con nhỉ, bằng tuổi em có lẽ anh đã trưởng thành và cao chạy xa bay rồi, còn em vẫn con nít lắm, em nhớ nhà nên mới trở về Brazil."

"À. Em đã kể cho anh về lần em và Leo suýt tiêu hết 1 triệu đô trong một đêm chưa?"

"1 triệu?"

Neymar đang nhận được loại phản ứng mà cậu muốn từ anh. Cậu cười khúc khích và tiếp tục.

"Khi đó em mới vào Barca được 2 năm thôi. Tối hôm đó bọn em đi chơi và thấy một ngôi nhà rất đẹp. Cả hai đều thích nên Leo đã lấy trộm thẻ tín dụng của cha anh ấy và trả 500.000 đô la cho chủ ngôi nhà đó còn em lấy thẻ của cha em và trả 500.000 đô la kia. Lúc đó cả cha em và anh ấy đều là người quản lí tiền cho bọn em."

"Dễ thế à?"

Bây giờ Cris mở cả hai mắt khi đề cập đến số tiền Leo và cậu đã đánh cắp.

"Vâng, điều đó thật dễ dàng. Với lại đó là tiền của em và Leo. Không lạ khi tiêu tiền của chính mình đúng không?"

Cậu nói một cách tự hào khi cậu nên xấu hổ về hành vi của mình.

Cris tặc lưỡi và nhắm mắt lại.

"Không lành mạnh chút nào."

"Chà, em đã thất bại. Chúng em đã bị bắt. Ngân hàng đã gọi cho cha em và cha của Leo, nói với họ về hoạt động đáng ngờ trong thẻ của họ. Tóm lại, họ đã kết nối các dấu chấm và phát hiện ra."

"Giờ em còn muốn mua căn nhà đó không? Anh sẽ mua."

"Haha, bớt đùa đi, Cris."

"Thưa quý vị, cơ trưởng...."

Giọng nói của cô tiếp viên hàng không vang lên.

Sau 1 giờ bay, Neymar đã chụp ảnh bầu trời và những đám mây. Trong khi Cris rõ ràng đang phát chán khi đánh giá cuốn tạp chí mà anh đang lật. Cậu đã cố gắng cho anh mượn cuốn sách mà cậu mang theo trong ba lô nhưng anh đảo mắt và nói với cậu rằng anh thà nhảy khỏi máy bay còn hơn đọc bất kỳ cuốn sách nào.

____________________________________

Quê nhà của Neymar. Của người anh yêu. Đó là một ngôi nhà hai tầng nhỏ giữa cánh đồng.

"Họ đang ở đây!"

Một cô gái đang ngồi ngoài hiên gọi vọng ra. Trước khi Cris kịp nhận ra, cô đã nhảy 3 bậc của hiên nhà và chạy về phía cả hai rồi ném mình vào Neymar, trong lúc bất ngờ và xen lẫn vui vẻ, cậu đỡ cô gái giữa không trung. Neymar quay hai lần trong khi vẫn bế cô.

"Em đã rất nhớ anh!"

Cô vùi mặt vào vai Neymar trong khi cậu vuốt mái tóc đen dài mượt mà của cô và nói.

"Lúc nào đó chúng ta nên đến Paris cùng nhau."

"Em biết, nhưng dù thế... Em vẫn nhớ anh."

Cô dường như không muốn buông ra nên Neymar nhẹ nhàng kéo cô ra để nhìn vào khuôn mặt của cô và Cris bắt gặp những giọt nước mắt lăn dài trên má cô.

"Này, không có khóc."

Neymar dùng ngón tay cái lau đi giọt nước mắt ấy.

Cô cười khúc khích và Cris tan chảy trước sự dịu dàng của người anh yêu.

Neymar giới thiệu anh với cô, Rafaella, em gái của em. Đúng như anh dự đoán, cô xinh đẹp như em. Họ là một gia đình có vẻ đẹp bao la.

Khi cả hai vào trong, Cris cởi áo khoác ra, Rafaella lấy nó từ tay anh để treo lên khi anh cảm ơn cô dưới hơi thở nặng nhọc. Neymar dẫn đường đến nơi gia đình đang tụ tập với tiếng cười và những cuộc trò chuyện ồn ào. Khi cả hai bước vào phòng, mọi người hét lên phấn khích khi nhìn thấy Neymar. Một số trong số họ, những đứa nhóc bắt đầu tấn công em ấy bằng những cái ôm và nụ hôn. Rõ ràng em ấy được mọi người yêu mến, kể cả những người lớn tuổi. Neymar đến với từng người một để ôm và chào hỏi lịch sự.

Neymar giới thiệu Cris với cả nhà. Những người lớn tuổi hầu hết đều treo ra vẻ mặt cảm thán còn những đứa nhóc thì thi nhau lấy bút nhờ anh ký tên. Chuyến bay mệt mỏi làm Cris suýt quên mất anh là cầu thủ bóng đá nổi tiếng.

Mẹ của Neymar không có ở đây, bà ấy đang nằm trên lầu như Rafaella đã nói với họ. Rafa định cho bà biết về việc cả hai đến nhưng Neymar chỉ muốn lên lầu và làm bà ngạc nhiên. Tất nhiên em đã kéo anh đi cùng và anh biết ơn em biết bao vì không bỏ rơi anh giữa sự khó xử khi phải trả lời hàng trăm câu hỏi của tụi nhỏ về sự nghiệp của mình. Hay lời khen nghe có vẻ thảo mai của những người còn lại.

Cả hai lên cầu thang, đi vào một hành lang hẹp cho đến khi đến phòng mẹ Neymar. Cánh cửa hơi hé mở. Em ấy gõ cửa nhẹ nhàng và Cris nghe thấy một giọng trầm buồn ngủ.

"Vào đi."

Cris hít một hơi thật sâu và rõ ràng là do dự về việc đi vào trong. Neymar vỗ vai anh động viên, em nở một nụ cười nhẹ với anh và đẩy cửa vào trong khi anh ở lại bên ngoài để cho họ chút riêng tư. Anh có thể nghe thấy tiếng bà ấy thốt lên vì phấn khích, sau đó là tiếng nức nở khe khẽ. Vài phút sau, em gọi anh vào. Cris chậm rãi bước vào trong với một nụ cười và được mẹ em đáp lại ngay lập tức. Bà đang ngồi trên chiếc giường trải chăn, điều đầu tiên mà anh nhận thấy là bà có vẻ xanh xao và mệt mỏi như thể đã không ngủ trong nhiều ngày. Đầu của bà được bao phủ bởi một chiếc khăn xếp màu be.

Cris đột nhiên nhớ ra. Neymar từng bảo rằng mẹ của em không còn nhiều thời gian.

"Mẹ, đây là Cris."

Bà ấy dang rộng vòng tay để mời anh một cái ôm.

"Chào Cris, cháu hẳn đã rất mệt phải không? Từ Paris đến đây thật không dễ tí nào."

Cris không chắc liệu đó có phải là cảnh bà đang ngồi trên chiếc giường đó với vẻ mệt mỏi với cuộc sống hay thực tế là anh chỉ đứng cách cuộc gặp gỡ đầy cảm xúc của họ vài mét... nhưng bản thân anh cũng cảm thấy xúc động.

Cris đến gần bà hơn và cúi xuống để được bà ôm lấy. Mẹ em ấy ôm Cris thật chặt và anh nhận ra rằng được bà ôm hoàn toàn khác với được bạn bè hay người yêu mình ôm. Nó ấm áp và an toàn một cách kỳ lạ.

"Rất vui được gặp cô, cô Santos."

Cris nói khi anh rời khỏi cái ôm của bà ấy.

Bà nắm tay anh một cách niềm nở.

"Niềm vui là của ta. Bất kỳ người bạn nào của Ney đều được chào đón ở đây."

Bạn, tất nhiên rồi.

Cả hai để mẹ của Neymar trong phòng của bà, để bà nghỉ ngơi sau khi trao đổi một cuộc trò chuyện ngắn vui vẻ về nơi này tuyệt vời như thế nào và Cris sẽ vui vẻ như thế nào với những người khác.

Khi anh và Neymar xuống cầu thang để đến với những người còn lại trong gia đình, cả hai nghe thấy giọng nói của Rafaella chào đón một người mới đến ở ngưỡng cửa. Vị khách mới lên tiếng.

"Ôi chúa ơi, Cristiano Ronaldo!"

Nghe thấy giọng nói của cô ta, Neymar đông cứng lại và nét mặt của em chuyển từ vui vẻ và thoải mái sang khó chịu và bực bội.

Đó là khi Cris biết người trước mặt sẽ mang đến rắc rối.

...

Đến 6 giờ chiều, Cris phải xin phép tắm rửa sạch sẽ trước bữa tối sẽ được phục vụ trong 5 phút nữa khi bà của Neymar hét lên từ trong bếp.

Phòng tắm nhỏ nhưng ấm cúng. Hoa văn hoa, ánh sáng mờ và nến thơm vani. Cris vẫn chưa hiểu vì sao họ lại chọn sống trong một căn nhà nhỏ như thế này trong khi có thể chuyển về Barcelona với căn biệt thự của Neymar. Họ muốn hoài cổ chăng?

Khoảnh khắc Cris đóng cửa lại, anh thở phào nhẹ nhõm, anh không cảm thấy được chào đón ở đây, lúc đầu anh không quan tâm đến việc anh em họ của Neymar cảm thấy thế nào về anh, bây giờ anh đã quan tâm. Họ không nói gì ngoài những cái nhìn họ dành cho Cris và những lời thì thầm chết tiệt... cảm giác kỳ lạ và khó xử như vừa thua World Cup và phải đối mặt với hàng tá phóng viên vậy. Neymar, người yêu anh, em ấy bận bắt chuyện với mọi người, nhưng đôi khi Cris bắt gặp em liếc trộm Cris khắp phòng, anh chỉ đỏ mặt và bối rối. Nhưng vẫn đáp lại em bằng nụ cười nhẹ nhàng.

"Tôi không nghĩ họ muốn tôi ở đây."

Cris nhắn tin cho Ramos sau khi rửa tay và mặt xong.

"Tại sao anh lại nghĩ như vậy?"

Cậu ta nhắn lại trong vài giây. Đây là điều Cris yêu thích ở cậu ta, cảm giác như Ramos đang ở đây với anh và trả lời những câu hỏi xàm của anh.

"Cách họ nhìn tôi."

"Và họ nhìn anh như thế nào?"

"Tôi không rõ."

"Chắc anh chỉ đang nghĩ nhiều thôi."

"Vậy sao?"

"Ừ, chỉ cần thư giãn là được, tận hưởng thời gian của anh, tạo nên những kỷ niệm đẹp."

"Được rồi."

Cris nhìn mình trong gương lần cuối rồi đi ra cửa và ngay khi tay anh đặt trên nắm đấm cửa, anh nghe thấy tiếng bước chân nhanh trong hành lang và giọng nói của Rafaella.

"Cái gì? Có chuyện gì vậy? Tại sao anh kéo tay em đau thế?"

"Cô ấy đang làm cái quái gì ở đây vậy?"

Neymar hỏi bằng một giọng im lặng giận dữ.

Rafaella trả lời.

"Ney..."

Cậu ngắt lời cô.

"Anh đã bảo em đừng mời cô ấy mà!"

"Em không có! Mẹ tình cờ gặp cô ở siêu thị và mời cô ấy đến."

Neymar im lặng một lúc nên Estella nói.

"Em không hiểu tại sao anh không muốn cô ấy ở đây."

"Cô ấy không phải là một phần của gia đình."

Ồ, Cris hiểu rồi, họ đang nói về Bella.

"Vậy Cris và Tyler thì sao?"

Rafaella nói đúng. Thật khó xử, Cris không nên đứng đây nghe cuộc trò chuyện riêng tư của họ nhưng đã quá muộn để mở cửa và lộ diện.

"Không, họ không phải."

Neymar trả lời.

"Nhưng Tyler là bạn trai của em và Cris là người yêu của anh."

Ấm lòng làm sao khi nghe thấy chữ 'người yêu' được phát ra từ Neymar.

"Anh... anh không có ý gì nhưng Bella sẽ phá hỏng kì nghỉ của chúng ta."

"Và cô ấy sẽ làm hỏng nó như thế nào? Ney, em yêu anh, anh là anh trai của em nhưng anh phải xem lại chính mình."

Có sự im lặng, sau đó mờ dần những bước chân nhanh chóng. Neymar rời đi. Anh nghe thấy Estella chửi thề bằng một giọng nhỏ rồi cô cũng rời đi, có lẽ là quay trở lại nhà bếp.

Cris quay lại điện thoại và gõ phím.

"Có lẽ tôi nên quay về."

"Cố chịu đi anh."

Cris mỉm cười khóa màn hình, hít một hơi thật sâu và bước ra khỏi phòng tắm. Anh đi theo âm thanh trò chuyện đến phòng ăn và nghĩ chính xác là mình đã bị nhốt trong phòng tắm đó bao lâu rồi.

"Anh đây rồi!"

Rafaella nói với một nụ cười ấm áp khi cầm ly rượu đặt lên bàn.

"Ngồi đi."

Rafaella đang ngồi bên trái Cris trong khi Noah, em họ của Neymar ngồi bên phải anh. Còn Neymar thì đang ngồi đối diện anh với một chiếc ghế trống bên cạnh. Và anh nghĩ, liệu Cris có ngồi cạnh em nếu Rafaella không mời anh ngồi cạnh cô không?

Chắc chắn rồi.

Chỉ một vài tiếng, nhưng Cris bắt đầu cảm thấy nhớ em hơn một chút.

Cảm giác như họ đang phải giấu đi mối quan hệ của bản thân, và điều đó làm Cris thấy khó chịu.

Tiếng giày cao gót nện xuống sàn gỗ vang vọng khắp nơi. Bella bước vào phòng, cô mặc một chiếc váy quây, rất ngắn bó sát màu đỏ với đường xẻ tà thấp đến nghẹt thở. Cô ngồi trên chiếc ghế bên cạnh Neymar. Mùi nước hoa của cô át đi mùi bữa tối.

Isaac, một trong những thiếu niên nói.

"Váy đẹp quá, Bella."

"Cháu không lạnh à?"

Bà của Neymar hỏi cô một cách ghê tởm. Bà có vẻ không thực sự quan tâm đến sức khỏe của Bella mấy.

"Không, cháu ổn."

Cô vén tóc ra sau và chỉnh người trên ghế.

Cris khẽ đảo mắt và bắt gặp Neymar đang nhìn anh mỉm cười. Anh bối rối và ngay lập tức nhìn xuống chiếc đĩa trống không. Em cần ngừng trở nên hoàn hảo hoặc anh sẽ thổi bay vỏ bọc của chúng ta.

Bà bắt đầu cắt gà tây và chia cho mọi người một miếng, khi đến lượt anh đưa cho bà đĩa của mình, Cris nói.

"Cảm ơn, cháu ổn mà."

Bà ngừng di chuyển con dao của mình và nhìn anh dò hỏi nên anh giải thích thêm.

"Bà biết đấy, cầu thủ bóng đá..."

Dựa vào cách bà nhìn anh, Cris sẽ không ngạc nhiên nếu bà ta đâm anh bằng con dao đó.

Neymar nhanh chóng can thiệp.

"Cháu đã nói rồi bà ơi, anh ấy không ăn thịt đâu."

"Nhưng nó rất ngon."

Bà biện hộ với Neymar. Cris không nghĩ bà hiểu. Và Cris cảm thấy muốn xin lỗi về những lựa chọn trong cuộc sống của mình nhưng sao cũng được, sức khỏe là trên hết. Bà tiếp tục cắt gà, lắc đầu rồi lầm bầm điều gì đó bằng tiếng bản địa và mọi người cười phá lên.

Cris nhìn xung quanh không biết gì về những gì bà nói. Rafaella dựa sát vào anh hơn và phiên dịch.

"Bà nói. 'Chắc vì ăn thịt nhiều nên Ney mới không cao bằng cháu. Thất vọng ghê.'"

Phòng ăn im lặng trong vài giây, ừm, không hoàn toàn yên tĩnh vì Cris có thể nghe thấy họ thì thầm với nhau. Họ chắc chắn đang nói về anh, anh đặt cược cả mạng sống của mình vào điều đó.

"Tôi nghĩ thật bất lịch sự khi đến dự tiệc của một gia đình mà không ăn món gà tây họ làm."
Sophia nói.

"Sophia!"
Neymar bực bội nói.  

"Cái gì?! Bà đã làm việc rất chăm chỉ cho bữa tiệc này!"

"Sophia thế là đủ rồi!"
Mẹ Neymar nói.

Và với điều đó, Sophia ngậm miệng lại sau khi làm say bầu không khí với bình luận của mình. Những người khác bắt đầu trò chuyện ngẫu nhiên cho đến khi Rafaella quay lại với một đĩa salad. Họ bắt đầu ăn tối và Cris cảm thấy tội lỗi vì đã ăn đống rau này trong khi những người khác đang ăn món gà tây nguội vì anh.

"Tình yêu thế nào, Lorenzo?"

Bà của Neymar hỏi chú của Neymar.

Chú Lorenzo, đang thưởng thức bữa tối với cốc bia lạnh lập tức cảm thấy khó chịu.

"Chúng cháu không còn ở bên nhau nữa, chúng cháu chia tay rồi."

Anh ta hung hăng đâm thức ăn của mình. 

Bà của Neymar bắt đầu phàn nàn bằng tiếng Bồ Đào Nha khàn đặc. Vài câu như 'nhà này bất hạnh thật'

Rafaella nghiêng người về phía Cris và nói nhỏ.

"Bà cho rằng tất cả những đứa con của bà đều không may mắn khi nói đến tình yêu và hôn nhân."

"Ồ."

"Anh thấy đấy, chú Lorenzo là một người góa vợ, chú ấy đã hẹn hò được 3 năm rồi mà vẫn chưa bén duyên với ai. Chồng của Bella đã bỏ đi và chúng em thậm chí không biết ông ấy còn sống hay đã chết và sau đó là mẹ, đã ly hôn vì mâu thuẫn."

"..."

"Buồn không? Anh nghĩ thế giới này sẽ trọn vẹn khi có 'soulmate' sao? Thứ đó chỉ thức thời thôi. Con người luôn có thể phá vỡ mọi phép tắc mà."

"Ừ."

Anh nói một cách thận trọng.

"Em không tin rằng soulmate là dành cho tất cả mọi người."

Cô kết thúc câu nói của mình với chiếc nĩa trong miệng và nhai thức ăn một cách chậm rãi.

Cris nhìn vào đĩa của mình và trộn salad bằng nĩa khi nói.

"Có soulmate thì ta mới có tình yêu. Ta không thể phủ nhận được."

Bella chen vào.

"Chris, phải không?"

"Là Cris."

Cô ngả người về phía trước trên bàn với hai cánh tay khoanh trước ngực để lộ thứ vừa xấu xí vừa lăng loàn ấy.

"Anh đang hẹn hò với... ai đó à?"

"..."

"Một anh chàng đẹp trai như anh không thể độc thân, anh có muốn tôi kết duyên với một trong những người bạn của tôi không? Hoặc... anh có thể hẹn hò với Gabriella."

"Cái gì?!"

Gabriella hét lên và ném một miếng rau vào Bella.

Cris không muốn Gabriella được tâng bốc nên anh buột miệng.

"Thực ra, soulmate của tôi là Ney."

Sự im lặng tràn ngập căn phòng khiến Cris lần đầu tiên cảm thấy xấu hổ.

Noah phá vỡ sự im lặng bằng cách nói với Isaac.

"Ha! Cậu nợ tớ 10 đô la."

Họ đặt cược vào anh. Tại sao anh không thấy ngạc nhiên?

Chú Lorenzo đập vào vai con trai mình.

"Đã bao nhiêu lần bố nói với con là không được đặt cược vào bất kỳ thứ chết tiệt nào rồi nhỉ?"

"Xin lỗi bố."

Mọi người quay lại ăn khi bà nội nói.

"Bà đã thề với Chúa sẽ đánh chết bất kì đứa nào dám làm tổn thương cháu của bà. Không phải chúng ta không biết về vấn đề của Ney, chúng ta biết rõ. Nên nếu cậu thật sự nghiêm túc, ta sẽ cho cậu cơ hội."

"Bà..."

Neymar nhỏ giọng, em nhìn hơi xấu hổ. Mặt em đỏ hết lên cả, và em bẽn lẽn nhìn Cris rồi lại nén cười.

"Nào, mẹ. Đừng mang cái chết đến cái bàn này."

Dì của Neymar nói.

Không mang đến cái chết, nhưng mang đến sự cảnh báo.

Cris nhìn xuống đĩa của mình và cảm thấy đã no.

Không quá tệ, nhưng cũng không ổn.

….

Cris thức dậy lúc 10 giờ sáng, anh thở dài khi vẫn nằm nhìn lên trần nhà trong khi lắng nghe tiếng cười nói ríu rít của mọi người ở tầng dưới.  

Anh nhìn vào chỗ của Neymar và thấy nó trống rỗng. 

Khi anh xuống cầu thang và cố gắng lẻn vào bếp đi ngang qua phòng khách, Bella nói từ chỗ của cô.

"Hãy xem ai cuối cùng cũng quyết định thức dậy kìa!"

Im đi, con khốn.

Cris nhìn cô ta với cái nhìn lạnh lùng nhất, sau đó anh đi vào bếp mà không nói một lời. Anh thậm chí không quan tâm làm thế nào anh đến với họ nữa. Cris không quan tâm mình để lại ấn tượng gì.

Anh có thể nghe thấy Sophia nói nhỏ.

"Ronaldo không phải người dậy sớm..."

Cris pha cho mình một tách cà phê và mở cửa ngoài bếp, ngồi trên bậc thềm và uống cà phê một cách bình tĩnh. 

Vài phút sau, cánh cửa sau lưng anh mở ra, ai đó đi sau anh vài bước, đắp một chiếc chăn mềm nhẹ lên vai anh. Cris nhìn lên và thấy mẹ của Neymar đang mỉm cười ấm áp với anh. Anh đáp lại nụ cười của bà ngay lập tức.

"Chỉ mặc áo phông thì hơi lạnh đấy."

Cris chỉnh lại chăn xung quanh mình.

"Cảm ơn."

Anh khẽ nói.

Bà ấy ngồi bên cạnh Cris với một tiếng thở dài. Vài phút trôi qua mà không ai trong cả hai nói một lời nào. Anh đã nghĩ đến việc bắt đầu một cuộc trò chuyện về thời tiết, hoặc anh thích nơi này đến mức nào nhưng anh không có tâm trạng nói dối.

"Ney đã đến sân bay với Tyler để mang hành lí." 

Bà bắt lời.

Đây là điều tốt nhất xảy ra trong chuyến đi này cho đến bây giờ. Cuối cùng thì Cris cũng có thể mặc quần áo của mình thay vì mặc áo phông Neymar có in những thông điệp kỳ lạ. Cuối cùng thì anh cũng có thể sửa lại mái tóc của mình và cảm thấy hài lòng về bản thân.

"Cháu có yêu nó chứ?" 

Bà đột ngột hỏi và câu hỏi của bà khiến Cris hơi choáng váng.

"Vâng?"

"Con trai ta... Ney, cháu có yêu nó không?"

"Hôm qua ta thức dậy sau nửa đêm và thấy nó đang ngồi ở hiên nhà, nó nói rằng nó muốn hít thở không khí trong lành nhưng ta không ngốc. Nó đang đợi cháu. Ta thấy nó chỉ vào phòng khi cháu trở về."

Tim Cris đập nhanh một cách đau đớn. Có phải bà buồn vì đã để con trai đợi Cris bao nhiêu tiếng đồng hồ không?

"Ta biết thằng nhóc yêu cháu, phải không?"

"Vâng."

Bà nhìn sang chỗ khác với một nụ cười nhỏ. Rồi bà quay lại và nói.

"Ta nhờ cháu một chuyện được không, Cris?" 

Cris trả lời ngay lập tức.

"Bất cứ thứ gì ạ."

Bà nhìn vào mắt Cris và nói với giọng chậm rãi đều đặn để anh có thể nghe và hiểu những gì bà sắp nói.

"Khi Ney vấp ngã.."

Bà nắm lấy tay anh và siết chặt trong khi vẫn giao tiếp bằng mắt với anh.

"Ta muốn cháu phải ở đó để bắt lấy thằng nhóc trước khi nó chạm đất và vỡ tan."

Cris không nói gì khi nhìn vào đôi mắt đen của bà và đợi bà giải thích.

"Ta không còn nhiều thời gian nữa, bác sĩ nói sẽ là một phép màu nếu ta sống được đến tháng ba."

Chỉ còn một tháng.

"Ney nói rằng hóa trị của cô đang tốt hơn..."

Bà Santos nhắm mắt lại và gật đầu thật nhanh, hít một hơi run run rồi mở mắt ra và chúng đẫm lệ.

Ôi làm ơn, đừng khóc!

"Nó chỉ đang cố gắng nghĩ tích cực thôi."

Ngực Cris thắt lại và anh cố gắng thở bằng mũi.

Bà kể tiếp.

"Ta chỉ muốn sống những tháng cuối cùng bình yên bên gia đình, ta không muốn họ đối xử với ta như một món đồ sành sứ. Ta muốn họ nhớ lại những tháng vừa qua và mỉm cười về điều đó."

Một giọt nước mắt trào ra trên đôi mắt xinh đẹp của bà và bà lau khô nó bằng chiếc khăn quàng cổ.

"Ta cũng muốn ích kỷ và sống cuộc sống của riêng mình theo cách mà ta muốn. Mỗi lần Rafaella đưa ta đến bệnh viện để hóa trị, ta đều lẻn đến công viên phía sau và ngắm hoa. Đó cũng là khi ta gặp..."

Bà ấy cười thật tươi khi nói về ai đó.

"Ta gặp ông ấy vài tháng trước tại cùng một công viên nơi ông ấy dắt chó đi dạo và ta chưa bao giờ hạnh phúc như thế này trong 20 năm qua. Ta cảm thấy mình thật trẻ trung và khờ dại khi yêu, khi ở bên ông ấy hay ngay cả khi ta nghĩ về ông."

Cris chậm rãi gật đầu.

"Thomas đã lên kế hoạch cho chúng ta đi nghỉ vào tháng bảy. Ông ấy muốn đưa ta đến Hy Lạp, cháu có tin được không?"

Bà bẽn lẽn cười khúc khích.

"Ta luôn muốn đến đó, vì văn hóa và ẩm thực."

Bà nhìn lên bầu trời với một cái nhìn mơ màng.

"Nhưng ta rất đau lòng vì phải đến tháng bảy... ta đã bảo ông ấy không đặt cược bất cứ thứ gì cho đến khi ta chắc chắn về lịch trình của mình"

"Về việc ta còn sống không hay đã chết rồi."

Cris không cười trước trò đùa của bà, mắt anh cay cay.

"Tại sao cháu lại khóc?" 

Bà ấy đưa tay lên xuống cánh tay anh một cách nhẹ nhàng. 

Cris không biết chính xác tại sao mình lại khóc.

____________________________________

Một tuần sau, mẹ của Neymar mất.

Có bà ngoại, dì, chú, anh em họ và bạn bè của em đến. Mọi người đều mang một vẻ u sầu, nhưng riêng Rafaella, tiếng khóc của cô gái khiến Cris cảm thấy tim anh như thắt lại. May mắn thay, Tyler có ở đó để an ủi cô.

Về phần người anh yêu, Neymar. Em đang đứng đó.. bất động, vô cảm và không nói nên lời. Em mặc một bộ đồ màu đen trông hơi rộng so với dáng người của em. Nhưng có lẽ đó là do em đã xuống cân rất nhiều, không cần phải là thiên tài mới biết tại sao em giảm được số cân đó. Leo đang đứng bên phải của em trong khi Cris đứng bên trái, thỉnh thoảng Leo sẽ đặt tay lên vai em và siết chặt trong khi vị linh mục đang đọc những lời cầu nguyện cuối cùng cho linh hồn cô. Cris đợi em rớt một giọt nước mắt, chỉ một giọt nước mắt để chứng minh rằng em thật sự đang hiểu những gì đang xảy ra. Một giọt nước mắt là tất cả những gì anh cần để biết rằng em không bị sốc. Nhưng vẫn chẳng có gì.

Khoảnh khắc họ hạ quan tài của cô trong hố mộ hẹp tối tăm. Và trước khi bất cứ ai có thể ném một bông hoa hay một nắm đất lên quan tài của cô, Neymar đã rời đi. Không nói một lời nào, em chỉ quay lưng và bỏ đi. Bạn bè của em trao cho Cris những cái nhìn bối rối, Leo nói điều gì đó rồi chạy theo em trong khi những người khác ở lại phía sau cho đến khi đám tang kết thúc.

Cris bị giằng xé giữa việc đi theo em hoặc ở lại. 

Anh chọn ở lại.

Sau khi kết thúc buổi lễ, mọi người ra về còn anh vẫn chọn ở lại cho đến khi tiếng gầm của chiếc xe cuối cùng khuất dần. Cris đến ngôi mộ mới của cô, cúi xuống trước nó và nhìn vào bia mộ của cô.

Cris hít một hơi thật sâu và thở ra để kìm nén cảm xúc của mình. 

Anh nhắm mắt lặp đi lặp lại những lời nói của cô trong đầu như một cuộn băng.

"Khi Ney vấp ngã... ta muốn cháu ở đó để đỡ lấy thằng bé trước khi..."

Cris mở mắt và thì thầm trước mộ cô.

"Cháu xin lỗi."

Anh lau những giọt nước mắt chực trào ra.

"Ney vấp ngã và cháu không ở đó để đỡ lấy em ấy như cô muốn."

____________________________________

Sau bữa sáng muộn của Neymar, Cris muốn cả hai đi dạo trên bãi biển. Neymar nghĩ đi ra ngoài sẽ làm dịu đi sự căng thẳng mà cậu cảm thấy mỗi khi nhìn vào di ảnh của mẹ cậu. Neymar biết trước điều này sẽ xảy ra, rằng mẹ sẽ chết. Và ai cũng biết rằng bệnh của bà đang xấu đi. Nhưng không phải như thế này. Không... nhanh như thế này.

"Ngày mai chúng ta về Barcelona nhé." 

Neymar lên tiếng làm gián đoạn cuộc đi bộ yên tĩnh yên bình tràn ngập tiếng sóng biển và đàn hải âu bay phía trên bầu trời, hướng mắt xuống đôi chân trần với cát bãi biển chen giữa các ngón chân.

Cậu đợi Cris trả lời nhưng anh không nói gì nên cậu cảm thấy cần phải giải thích.

"Em muốn... đi đâu đó.."

"Anh sẽ đưa em đi bất cứ đâu."

Anh ấy nói với giọng trầm rồi nhận ra rằng mình đã nói to và đã quá muộn để rút lại.

"Thật ra em muốn về nhà.."


Cậu lặng lẽ nhìn anh để bắt gặp ánh mắt đầy hy vọng trong mắt anh.

Đôi mắt anh mở to rõ ràng rất tò mò về chi tiết nhưng cậu không muốn kể cho anh nghe bất cứ điều gì về khoảng thời gian đen tối đó của cuộc đời mình nên cậu chỉ vung tay lên trời.

Anh lặng lẽ gật đầu hiểu ý.

Cuối cùng khi Neymar dừng lại, cậu ngồi trên cát với một tiếng thở dài hướng ra biển. Cris ngồi bên cạnh tò mò không biết tiếng thở dài đó phát ra từ đâu. 

"Anh sẽ đưa em đi mọi nơi chứ?"

"Anh sẽ đưa em đi tất cả mọi nơi. Chỉ anh và em."

Anh co đầu gối lên ngực, tựa má phải lên cánh tay đang ôm lấy Neymar để nhìn cậu.

Cậu giao tiếp bằng mắt với anh rồi nhìn thẳng ra biển.


Cậu mỉm cười nhẹ nhõm và có lẽ Cris cũng không thể ngăn mình mỉm cười. Một cơn gió lạnh tạt vào mặt thổi tung tóc anh. Neymar quyết định đứng dậy, phủi cát dính trên quần, mỉm cười nhìn xuống anh vẫn ngồi yên.


"Đi thôi, anh."

Neymar quay lưng vẫn mỉm cười và bước đi vì cậu biết anh sẽ theo cậu bất cứ nơi nào cậu đi.

____________________________________

Hai năm nữa đã trôi qua mà không có gì quan trọng. Neymar và Cris vẫn chưa đạt được mục tiêu vô địch World Cup nhưng họ vẫn ở bên nhau vô điều kiện. Neymar vẫn ở PSG, và Cris giờ đây đã chuyển đến Paris sống cùng cậu.


Hôm nay Cris đến đón cậu sau khi cậu tập luyện xong, và anh lại dẫn cậu đến một bãi biển trống.

Cậu vẫy tay chào anh và anh đáp lại bằng cách nắm lấy cánh tay nhỏ bé của Poppet và Poker vẫy về phía cậu.

Ông Gibb đã qua đời vào năm ngoái một cách yên bình trong giấc ngủ vĩnh hằng, Poppet đáng lẽ phải được đưa vào trạm chăm sóc dành cho động vật nhưng cậu và Leo đã quyết định nhận nuôi nó. 

Cậu bỏ tất cả mọi thứ và cúi xuống ôm hai đứa vào lòng.

"Này, hai đứa có nhớ bố không?"

Hai đứa nhóc vẫy đuôi trong sự phấn khích và hạnh phúc rồi tuột khỏi tay cậu để chạy xung quanh một cách tinh nghịch.

Gió vờn tóc Neymar che khuất tầm mắt, cậu cảm thấy bàn tay của Cris gạt những lọn tóc bay bay khỏi mặt cậu.

"Tóc xoăn không tiện lắm nhỉ."

Anh nói đúng, cậu quá bận rộn với công việc nên đã để nó dài ra.

"Em nghĩ anh thích nó."

Hợp đồng của Cris với Real Madrid đã hết hạn 2 năm trước. Nhưng anh đã kí hợp đồng với Paris Saint German. Điều đó là một trong những điều Neymar chưa bao giờ có thể tưởng tượng ra. Thi đấu cạnh bên Cristiano Ronaldo. Thi đấu bên tình yêu của cậu.  

"Vậy."

Anh bắt đầu thu hút sự chú ý của cậu nhưng cậu vẫn tập trung hoàn toàn vào máy ảnh của mình.

"Anh đang tự hỏi.."

"Về gì cơ?"

Anh quỳ xuống trước mặt cậu. Rồi anh lấy ra một chiếc hộp nhung đen. Bên trong có một chiếc nhẫn đính hôn.

"Em cưới anh nhé?"

Điều đó... khá bất ngờ. Neymar biết rồi ngày này cũng sẽ đến, nhưng được cầu hôn quả là một cảm giác mới lạ. Cậu sẽ nói gì đây? Cậu nên làm gì đây?

Neymar bất động một hồi, rồi cậu nhìn sang Poker, huýt sáo để kêu nó lại.

"Được rồi, để xem Poker sẽ nói gì."

Nó chạy đến chỗ cậu, tcậu ôm nó vào lòng và hỏi.

"Poker, bố có nên đồng ý không?"

Poker sủa một tiếng.

"'Không' á?"

Poker sủa một lần nữa khi cậu nhìn thấy Cris chạy ra biển, lấy nước từ bờ biển và tạt vào cậu.

"Máy ảnh của em! Đồ ngốc!" 

Neymar hét lên cố tỏ ra giận dữ và nghiêm túc nhưng trái lại, cổ họng cậu phát ra tiếng cười khúc khích.

Cậu bấm vài nút trên máy ảnh của mình, sau đó đặt nó xuống và bắt đầu chạy trốn với Poker và Poppet trong tay. Cris chạy theo cậu ngày càng gần hơn với mỗi sải chân cho đến khi anh bắt được cậu.

"Anh hỏi em một lần nữa nhé."

Anh cúi xuống cố tỏ ra đe dọa nhưng cậu vẫn cười khúc khích không kiểm soát.

"Neymar Jr, em sẽ cưới anh chứ?"

Neymar run rẩy hít một hơi thật sâu nhưng vẫn giữ nụ cười của mình.

"Em có lựa chọn nào khác không?"

Anh bắt chước nụ cười của cậu và lắc đầu.


"Không hẳn."

"Được rồi."

"Vâng. Em đồng ý lấy anh, Cristiano Ronaldo."

Nụ cười của Cris nở rộng hơn khi cuối cùng anh cũng có được thứ mình muốn, anh cúi xuống và hôn cậu một nụ hôn nồng cháy chậm rãi, hòa hợp hoàn hảo với cảnh hoàng hôn lãng mạn phía sau cả hai. 

Và cậu thầm cầu nguyện rằng bộ đếm thời gian trên máy ảnh của cậu đã lưu lại khoảnh khắc này.


____________________________________

"Anh, ông lão đóng giày đâu rồi?"

Người thợ đóng giày ở Saint-Malo nhìn lên, trái với hai năm trước, giờ người đóng giày là một anh chàng lưng chừng 40 tuổi, còn ông lão đã biến mất. Hai năm qua Neymar vẫn nhớ về ông, có lẽ vì ông đã giúp cậu nhận ra một điều gì đó khi lần đầu cậu đến Paris một mình.

Nhưng Neymar không còn một mình nữa, cậu có ai đó đi cùng cậu.

Người thợ đóng giày cười bẽn lẽn, anh đứng lên và lau đi cánh tay dính đầy xi đánh giày. Anh giới thiệu mình là con trai của ông lão, và anh tên là Fredderick. Anh kể, ông lão đã mất vài tháng trước nhưng anh không muốn công sức của cha mình đổ sông đổ bể nên đã kế thừa nó. Dù một năm trước anh vẫn đang vòng quanh thế giới, thu lại mọi cảnh đẹp bằng ngòi bút và màu vẽ của mình, ước mong về một ngày mình được trở thành họa sĩ nổi tiếng.

"Cậu Neymar, cha tôi có kể về cậu. Thú thực thì tôi không tin đâu. Vì cậu là cầu thủ nổi tiếng, nhưng giờ đây tôi mới tin. Ai mà biết được ông già lại có thể quen biết một người như cậu chứ? Cảm ơn vì đã làm bạn với ông. Lúc tôi ra khỏi nhà, Mẹ cũng đã mất. Ở đây ông chỉ làm bạn với những chiếc giày cũ kĩ. Dù chỉ gặp một lần nhưng ông quý cậu lắm, tôi cũng khá bất ngờ vì rất hiếm khi người Pháp quý một người du ngoại."

"À! Đây, chờ tôi một chút. Ông già có dặn tôi nếu tôi gặp cậu thì hãy đưa thứ này cho cậu."

Fredderick tặng cậu một đôi giày. Anh bảo đó là ông lão muốn tặng cậu, vì theo như anh nói, ông thấy cậu đáng thương. Neymar cười, mà trong lòng cậu cũng có chút lâng lâng. Cris bên cạnh chỉ lặng lẽ quan sát tiệm đóng giày cũ kỹ cũng như biểu hiện của em. Có thể em buồn vì 'người bạn già' của em đã mất.

...

"Cậu Ney, Cris, lâu rồi không gặp hai người. Tôi đã nghỉ hưu rồi đấy, tôi nhường công việc của mình lại cho em gái, nhưng đôi khi tôi vẫn phải lên khách sạn để sửa vài cái khóa cũ. Dù sao thì tôi vẫn thích làm công việc này lắm."

Benoit nhìn già hơn, ông đã có nhiều tóc bạc và khuôn mặt ông cũng xuất hiện nhiều nếp nhăn. Nhưng chỉ có vậy thì không ngăn nổi ông nói nhiều.

"Nhẫn đính hôn! Hai người đính hôn à? Chúc mừng nhé! Lần đầu tiên Ney đến đây, cậu còn chẳng biết gì về tình yêu. Tôi biết là mình không có tư cách gì nhưng nếu hai người định tổ chức lễ cưới thì hãy nhớ đến tôi nhé. Tôi sẽ tặng cả hai một núi cà phê Bordeaux!"

...

Sở dĩ mục đích của chuyến đi là ý định của Neymar, em muốn giới thiệu cho Cris những cảnh đẹp ở Paris. Nhưng Cris cũng có nơi anh muốn đi, vì thế anh dẫn em đến một xưởng may cũ kỹ. Có thể nhìn rõ những vết sờn và bụi bẩn nhưng vẫn còn những con người chăm chỉ làm việc.

"Tôi vui vì cậu đã trở lại, và không lạc lối."

Người thợ may chỉ có đủ thời gian chúc phúc cho cả hai, vì cô có nhiều việc cần làm. Cris ước gì họ có thể ngồi lại, và cô sẽ lại kể cho Neymar về những điều phía sau sân khấu rộng lớn. Như cô đã từng kể với anh. Nhưng thật khó, vì vậy họ quyết định đi dạo.

Rồi Cris và Neymar đi bộ trên những lối đi trong vườn cây bên dưới công viên mê cung nào đó, gió hát những bài ca vui tươi bên bờ giậu, những cây tuyết tùng cổ thụ to kêu cọt kẹt.

Trên mặt các vũng nước nhỏ trên con đường rải sỏi đã có một lớp băng mỏng. Cứ mỗi khi Neymar bước đến một vũng nước đọng thành băng, em đứng lại, cúi người và cố nhấc lớp băng mỏng đó lên mà không làm vỡ chúng. Như thể đưa một thấu kính lên mắt. Rồi em cẩn thận đặt nó xuống.

"Em có còn sợ Paris không?"

Cris nhẹ nhàng hỏi, và Neymar quay mặt lên, để lộ một cái má đỏ ửng vì khí trời lạnh lẽo. Cris cúi xuống để ôm lấy hai má em, truyền cho nó một chút ấm áp.

"Anh nghĩ xem ta nên làm lễ cưới ở đâu?"

Rồi em đứng lên, và Cris bỗng muốn ôm lấy em. Nói là làm. Anh nhẹ nhàng ôm em vào lòng, Neymar giật mình, nhưng nhanh chóng đáp lại cái ôm của anh.

"Mình về nhà nhé?"

"Vâng, trời lạnh nên em cóng hết rồi."

"Chúng ta sẽ tổ chức lễ cưới ở Barcelona, rồi lại quay về Real Madrid. Nếu em muốn, ta cũng sẽ làm ở Paris."

"Haha."

Họ cố lắng nghe tiếng tim đập thình thịch cho đến khi tiếng bước chân của họ xa dần. Cho đến khi tất cả những gì họ có thể nghe thấy là tiếng những toa tàu rền rĩ, tiếng tàu hỏa xình xịch, tiếng bước chân hối hả trong tiết trời giá lạnh.

End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro